Chương 8: Sự Thật Phơi Bày
Jenny
13/06/2023
Trong phòng bệnh, Vân Hi nhìn thấy Thiên Chi có thể ngủ say khi được truyền nước, anh theo bác sĩ ra ngoài hỏi thăm về tình hình của cô:
“Bác sĩ, em ấy làm sao vậy ạ?Tình hình ổn chưa ạ?”
“Không sao, chỉ là bị đau bụng. Có phải con bé đã ăn thứ gì đó không sạch sẽ hay không, cũng may đó chỉ là thuốc sổ bình thường, không có gì phải lo. Chỉ cần sau khi tỉnh lại ăn uống tham đạm,bổ sung chất thì có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ!” –Vân Hi tiễn bác sĩ đi.
“Ai lại có thể ra tay hiểm độc như vậy?Muốn làm gì đây? Bà ngoại, Thiên Chi? Nếu ngay cả Thiên Chi là người mang đồ ăn lên cho bà khiến bà phải vào viện, nhưng sau khi về nhà cô ấy lại không e ngại mà ăn những món bà ăn,để chứng minh trong sạch.Vậy thì ai mới là hung thủ?”
“Không được, mình phải thông báo cho ba biết.”
Nói xong, anh nằm ngủ trên ghế bên cạnh giường bệnh của Thiên Chi.
Sáng hôm sau…
“Bệnh tình của cô bé không sao rồi, có thể xuất viện. Lần sau ăn uống cẩn thận, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng!” – bác sĩ nói với Thiên Chi và Vân Hi.
“Dạ,cháu cảm ơn bác sĩ ạ!” Thiên Chi đáp lại. Vẻ mặt bệnh một ngày nhưng lại tiều tụy giống như người bệnh lâu năm.Vân Hi nhìn cảm thấy thương hại .
“Được rồi, về nhà,không mọi người sẽ lo lắng.Đi thôi” – Vân Hi nói xong và dìu cô đi ra bệnh viện.
Trên đường về, không khí trong xe yên tĩnh, bác Trương túc trực cả buổi hôm qua, sáng nay nhìn thấy Thiên Chi khỏe lại, ông mừng chảy nước mắt. Ông thương tình cảnh của cô nhưng càng thương hơn bởi tính cách dịu dàng, lương thiện của cô khi đối mặt với cuộc sống này.
Về tới nhà, ông thấy hành lý được bỏ ngay cổng ra vào, Vân Hi thấy liền bảo ông xuống xe xem thử đồ của ai, thì ra đó là đồ của Thiên Chi.Xe chạy vào nhà, mọi người đều đứng ở nhà chính như muốn đưa ra quyết định trừng phạt hung thủ.
Vân Hi cùng Thiên Chi bước vào nhà, Vân Yến thấy vậy liền hỏi Vân Hi:
“Anh, sao anh lại đi cùng con nhỏ này?Anh không biết chính vì con nhỏ sao chổi này mà bà phải vào viện sao?”
Vân Hi nhìn hai mẹ con nhà Vân Yến liền nghĩ: “Trong nhà chỉ có hai mẹ con này luôn tìm cách đuổi Thiên Chi đi,vậy lần này chắc chắn cũng là mưu kế?Hổ dữ không ăn thịt con, con gái mình lại tìm cách hãm hại một cách âm hiểm như vậy, còn thua cả động vật”.
Nhưng tiếc rằng, anh không có bằng chứng chứng minh nên anh đành đưa giấy khám từ bệnh viện của Thiên Chi, anh nói: “Ba, Thiên Chi không phải là hung thủ, bởi vì tối hôm qua em ấy cũng nằm viện giống như bà ngoại. Bệnh này là được bác sĩ ở bệnh viện khám, không phải giả. Con cùng với bác Trương là người đưa em ấy vào bệnh viện.Con nghĩ hung thủ này muốn hãm hại Thiên Chi vừa muốn hại bà ngoại."
Quan Lâm nghe con trai mình nói, ông suy nghĩ liền biết vợ mình, vì ông từng nhiều lần thấy vợ mình đối xử không tốt ,nhưng ông không nói được vì ông nghĩ làm như thế không những làm chuyện tệ đi mà còn làm ảnh hưởng tới Ngọc Tú và Thiên Chi. Nhưng lần này, vợ ông quá đáng rất nhiều,suy đi tính lại, ông lên tiếng: “Mọi chuyện tới đây kết thúc, mẹ và Thiên Chi đã không có gì lo ngại, chuyện này không ai nhắc tới nữa. Tôi không muốn trong nhà tôi xảy ra thêm 1 vấn đề nào, nếu không ngay cả người tôi thương yêu tôi cũng sẽ trừng phạt thích đáng”. Ông nói xong nhưng ánh mắt ông nhìn hai mẹ con Lãng Vân, bà ta như hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Quan Lâm, vì thế bà ta đành ngậm ngụi nuốt cục tức vào bụng mà đồng ý.
“Bác sĩ, em ấy làm sao vậy ạ?Tình hình ổn chưa ạ?”
“Không sao, chỉ là bị đau bụng. Có phải con bé đã ăn thứ gì đó không sạch sẽ hay không, cũng may đó chỉ là thuốc sổ bình thường, không có gì phải lo. Chỉ cần sau khi tỉnh lại ăn uống tham đạm,bổ sung chất thì có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ!” –Vân Hi tiễn bác sĩ đi.
“Ai lại có thể ra tay hiểm độc như vậy?Muốn làm gì đây? Bà ngoại, Thiên Chi? Nếu ngay cả Thiên Chi là người mang đồ ăn lên cho bà khiến bà phải vào viện, nhưng sau khi về nhà cô ấy lại không e ngại mà ăn những món bà ăn,để chứng minh trong sạch.Vậy thì ai mới là hung thủ?”
“Không được, mình phải thông báo cho ba biết.”
Nói xong, anh nằm ngủ trên ghế bên cạnh giường bệnh của Thiên Chi.
Sáng hôm sau…
“Bệnh tình của cô bé không sao rồi, có thể xuất viện. Lần sau ăn uống cẩn thận, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng!” – bác sĩ nói với Thiên Chi và Vân Hi.
“Dạ,cháu cảm ơn bác sĩ ạ!” Thiên Chi đáp lại. Vẻ mặt bệnh một ngày nhưng lại tiều tụy giống như người bệnh lâu năm.Vân Hi nhìn cảm thấy thương hại .
“Được rồi, về nhà,không mọi người sẽ lo lắng.Đi thôi” – Vân Hi nói xong và dìu cô đi ra bệnh viện.
Trên đường về, không khí trong xe yên tĩnh, bác Trương túc trực cả buổi hôm qua, sáng nay nhìn thấy Thiên Chi khỏe lại, ông mừng chảy nước mắt. Ông thương tình cảnh của cô nhưng càng thương hơn bởi tính cách dịu dàng, lương thiện của cô khi đối mặt với cuộc sống này.
Về tới nhà, ông thấy hành lý được bỏ ngay cổng ra vào, Vân Hi thấy liền bảo ông xuống xe xem thử đồ của ai, thì ra đó là đồ của Thiên Chi.Xe chạy vào nhà, mọi người đều đứng ở nhà chính như muốn đưa ra quyết định trừng phạt hung thủ.
Vân Hi cùng Thiên Chi bước vào nhà, Vân Yến thấy vậy liền hỏi Vân Hi:
“Anh, sao anh lại đi cùng con nhỏ này?Anh không biết chính vì con nhỏ sao chổi này mà bà phải vào viện sao?”
Vân Hi nhìn hai mẹ con nhà Vân Yến liền nghĩ: “Trong nhà chỉ có hai mẹ con này luôn tìm cách đuổi Thiên Chi đi,vậy lần này chắc chắn cũng là mưu kế?Hổ dữ không ăn thịt con, con gái mình lại tìm cách hãm hại một cách âm hiểm như vậy, còn thua cả động vật”.
Nhưng tiếc rằng, anh không có bằng chứng chứng minh nên anh đành đưa giấy khám từ bệnh viện của Thiên Chi, anh nói: “Ba, Thiên Chi không phải là hung thủ, bởi vì tối hôm qua em ấy cũng nằm viện giống như bà ngoại. Bệnh này là được bác sĩ ở bệnh viện khám, không phải giả. Con cùng với bác Trương là người đưa em ấy vào bệnh viện.Con nghĩ hung thủ này muốn hãm hại Thiên Chi vừa muốn hại bà ngoại."
Quan Lâm nghe con trai mình nói, ông suy nghĩ liền biết vợ mình, vì ông từng nhiều lần thấy vợ mình đối xử không tốt ,nhưng ông không nói được vì ông nghĩ làm như thế không những làm chuyện tệ đi mà còn làm ảnh hưởng tới Ngọc Tú và Thiên Chi. Nhưng lần này, vợ ông quá đáng rất nhiều,suy đi tính lại, ông lên tiếng: “Mọi chuyện tới đây kết thúc, mẹ và Thiên Chi đã không có gì lo ngại, chuyện này không ai nhắc tới nữa. Tôi không muốn trong nhà tôi xảy ra thêm 1 vấn đề nào, nếu không ngay cả người tôi thương yêu tôi cũng sẽ trừng phạt thích đáng”. Ông nói xong nhưng ánh mắt ông nhìn hai mẹ con Lãng Vân, bà ta như hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Quan Lâm, vì thế bà ta đành ngậm ngụi nuốt cục tức vào bụng mà đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.