Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 73: Khế Thương Vỹ chọc gậy bánh xe

Đại Nương

14/07/2022

Dư Vu Quân tâm trạng bộn bề lại càng lóng ngóng nhìn mọi chuyện không biết phải làm thế nào để cho Makky đứng ở bên cạnh được đà càng ra sức lên tiếng trêu ngươi:

"Thở sâu! Hít mạnh!"

Vốn dĩ bình thường nghe thấy những câu nói này Dư Vu Quân sẽ ngay lập tức phản bác mà nhìn nhận ra mọi thứ vấn đề. Nhưng mà ngày hôm nay không hiểu tại vì sao nghe thấy câu nói của Makky hắn ta cũng chỉ một mực làm theo như một đứa trẻ vâng lời dạy bảo.

Bà Lan Hạ đứng bên cạnh sắp xếp lại mâm cơm, vừa hay thấy thằng con rể tương lai bị bắt nạt mới gõ lên đầu của Makky lấy một cái:

"Ra dọn canh! Đứng đấy mà trêu người khác! Đợi tới khi gặp chuyện hệ trọng như cậu ta liệu có đứng ở đấy mà cười như vậy được nữa hay không?"

Makky phụng phịu:

"Mấy khi được bắt nạt người ngoài, đợi tới lúc anh ta là người trong nhà rồi thì một tiếng gọi anh rể hai tiếng gọi anh rể. Như vậy làm sao mà bắt nạt được nữa. Chẳng lẽ mẹ muốn con bị bắt nạt ở công ty chưa đủ đến lúc về nhà cũng bị bắt nạt, còn bây giờ không được trả thù luôn sao?"

Bà Lan Hạ lại nhìn sang Dư Vu Quân đứng im như chết trồng:

"Cậu ta là người có địa vị tới vậy sao? Còn là sếp của con luôn nữa hả?"

Makky gật đầu lia lịa tưởng chừng như thế sẽ được bà Lan Hạ bảo vệ mắng cho Dư Vu Quân một trận.

Nhưng chưa kịp được 5 giây bà Lan Hạ đã nhanh chóng quay phắt mặt tiến tới đỡ Dư Vu Quân ngồi xuống ghế cẩn trọng:

"Cậu cứ ngồi ở đây đi! Cậu ngồi ở yên đây không cần phải làm gì hết! Tôi bảo Thương Vĩ nó rảnh rỗi, nó làm cho!"

Dư Vu Quân bị đối xử nhiệt tình tới mức như vậy mà đâm ra ngơ ngác.

Hắn ngồi im không dám động đậy, nhìn bốn người ở trong gian nhà nhanh chóng rục rịch chuẩn bị bữa tối rồi lại nhìn qua Makky đang bê nguyên chồng bát nhưng lại nhăn hai mắt lườm Dư Vu Quân một cái thật dài. Bây giờ cả cái tên Makky nghe có vẻ quá khó gọi, cái người mà hắn ta từng ngứa mắt ngay mỗi lần gặp mặt lúc trước bây giờ tự nhiên lại hoá thân thương tới lạ.

Dư Vu Quân đứng dậy đỡ lấy chồng bát đĩa trên tay Makky đầy hớn hở:

"Thương Vỹ! Để anh giúp cho!"

Khế Thương Vỹ nghe xong câu nói lập tức cánh tay hoá run run. Cậu ta trợn mắt rồi nhe răng ra nụ cười tinh nghịch đáng sợ.

Cậu ta lùi lại phía sau, lắc đầu thật mạnh cho bản thân tỉnh táo bởi không thể tin vào mắt mình cũng không thể tin được vào tai mình. Cái người đàn ông vừa nãy con chờ trực muốn đấm cậu ta bây giờ lại nhanh chóng nói mấy những câu yêu thương này bằng cái giọng điệu ngọt ngào tới mức nổi da gà.

Thật là đáng sợ mà!



Nhưng có vẻ như Dư Vu Quân không hề cảm nhận thấy những gì Khế Thương Vĩ đang nhìn nhận mà vẫn tiếp tục đỡ lấy chồng bát đũa trên tay Khế Thương Vĩ, ân cần đặt xuống mặt bàn nhìn qua cậu ta khẽ cười tươi rói.

Bữa ăn diễn ra vừa lúc đồng hồ điểm 7 giờ tối.

Vẫn như thường lệ, ba Khế bật thời sự nên để xem xét tình hình thế giới xung quanh còn bà Lan Hạ thì chỉ tập trung vào những công việc chính của bữa ăn đồng thời phê bình lại mấy món mà Khế Thương Vĩ đã phải vắt óc suy nghĩ để sửa lại cho Dư Vu Quân.

Khế Phương nhìn thấy bàn ăn cũng đã gần tàn bữa vội nhanh chóng đá chân Dư Vu Quân thúc giục. Hắn ta nuốt lấy một miếng cơm mà nghẹn ứ trong cổ họng không thể trôi, mồ hôi trên trán rơi xuống nhỏ vào bàn một cái tách.

Ba Khế luyên huyên một hồi rồi đưa mắt nhìn sang Dư Vu Quân:

"Quân! Cậu sao thế? Mồ hôi nhiều vậy? Nóng hả? Tôi hạ nhiệt độ thêm ha!"

Dư Vu Quân húp vội hớp canh cho xuôi giọng rồi nhìn ba Khế đang chuẩn bị đứng dậy lên tiếng:

"Không cần đâu ạ! Cháu không sao hết! Ngồi một lúc là ổn ạ!"

Khế Thương Vỹ bên cạnh bình thường chẳng làm được chuyện gì tốt lành đến bây giờ cũng nhanh chóng phá hoại không gian mà lên tiếng:

"Sếp ấy đang lo lắng mở lời thưa chuyện với gia đình nên toát mồ hôi đấy! Không phải là nóng đâu!"

Bà Lan Hạ đập vào tay Khế Thương Vỹ đang kiếm chuyện mà 'Suỵt' nhẹ. Đưa mắt nhìn sang Dư Vu Quân rồi lại nhanh chóng nhìn sang phía chồng đã buông sẵn đôi đũa xuống mà ngồi chờ đợi.

Dư Vu Quân vuốt giọt mồ hôi đọng trên trán:

"Thưa cô chú! Hôm nay cháu tới đây là để cầu thân với nhà mình. Cháu và em Khế Phương đã quen nhau được một thời gian dài, cũng đã tìm hiểu được mọi chuyện và cảm thấy hai đứa rất hợp nhau, muốn về chung một nhà cùng nhau phấn đấu, cùng nhau phát triển sự nghiệp, cùng nhau ổn định lại bản thân xây dựng nên một gia đình hoàn chỉnh. Hôm nay cháu mạn phép tới đây để mong được gia đình chấp nhận làm con, làm rể, chấp nhận giao Khế Phương cho cháu."

Câu nói này Dư Vu Quân nói một hơi ra hết. Nhưng không phải ai cũng biết rằng từ lúc chuẩn bị bữa ăn đến tận bây giờ trong đầu của hắn phải nhẩm đi nhẩm lại tới không biết bao nhiêu lần, sửa đi sửa lại để không có lấy một chút vụn vấp.

Dư Vu Quân nhìn gương mặt của mọi người không có gì thay đổi liền chợt nhớ ra rõ ràng là trong những tờ tường trình, những tờ kiểm điểm hay những thứ gì đó mà hắn từng biết đến đều có một câu xin hứa rõ ràng:

"Cháu xin hứa sẽ bảo vệ Khế Phương, yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy đến hết cả quãng đời từ nay về sau, đến khi đầu bạc răng long, đến khi bản thân không còn lấy một hơi thở của sự sống cháu cũng đều yêu thương và trân trọng cô ấy như ngày đầu tiên gặp mặt."

Khế Thương Vỹ mặc dù biết rất rõ đây là một cửa ải quan trọng nhưng đứng trước câu nói vấp váp này của Dư Vu Quân, cậu ta vẫn không thể nhịn được cười mà suýt chút nữa phá lên thành một tràng sặc sụa:

"Có phải anh đọc nhiều bản tường trình ở công ty quá nên thành quen rồi không? Thế sao vẫn không có ngày tháng, không có cả người viết bản tường trình? Phải đầy đủ như thế thì mới được ba Khế chấp nhận."



Dư Vu Quân há hốc mồm nhìn Khế Thương Vĩ vẫn đang cười.

- Rõ rằng lúc trước bữa ăn đã cố lấy lòng của cậu em, nhưng đối với cái người không biết thế nào là lễ độ như thế này rồi đến lúc Dư Vu Quân quay lại công ty sẽ cho cậu ta biết tay.

Ba Trịnh nhìn Dư Vu Quân lại nhìn Khế Phương. Từ lúc nhìn thấy Dư Vu Quân bước vào trong gian nhà này ông đã cảm thấy hắn ta tới đây chắc chắn là một câu chuyện mừng. Nhưng đối diện với lời thưa chuyện của Dư Vu Quân, trong lòng ông lại có chút bất an dấy lên. Không phải là bất an bởi người đến thưa chuyện trước mặt mà bất an bởi vì là Khế Phương. Cô con gái của ông đã từng chịu quá nhiều thiệt thòi đối với thứ tình cảm mà theo đuổi tới mất nửa thanh xuân, đến bây giờ trong lòng của ông vẫn nhiều phần áy náy về sự lựa chọn đồng ý lúc đầu khi đó.

Để đến bây giờ khi trước mặt Dư Vu Quân này ông cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cố gắng tỏa ra suy xét nhưng trong lòng lại có nhiều phần vui mừng khó tả. Ông vui vì con gái của ông cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái bóng của ngày xưa cũ, ông vui vì nó cuối cùng cũng có thể chấp nhận mở lòng để bước vào cuộc đời đầy tươi sáng.

Sống một mình vốn dĩ chẳng dễ dàng gì!

"Cậu có thể đảm bảo những lời hôm nay cậu đã nói sao?"

Không cần phải đợi thêm bất cứ điều gì Dư Vu Quân vừa nghe xong đã lập tức khẳng khái lên tiếng:

"Con đảm bảo tất cả những lời nói ngày hôm nay đều sẽ là sự thật. Con đảm bảo tất cả mọi chuyện xung quanh Khế Phương sẽ chỉ là một màu hồng hạnh phúc, sẽ không bao giờ để nước mắt của cô ấy rơi. Nếu như có một giọt nước mắt rơi cũng chỉ là giọt nước mắt của hạnh phúc."

Ba Khế gật đầu.

Nhớ lại ngày trước lúc trước khi Trịnh Đăng Bảo tới đây ba Khế cũng từng hỏi một câu tương tự như vậy. Nhưng ngoại trừ nhận được một lời đáp trả lạnh lùng hai chữ 'vâng ạ' thì cũng không có những lời khẳng khái đến mức như vậy.

Dư Vu Quân lên tiếng tiếp:

"Cha mẹ ruột của con đều đã không còn, hiện tại trong gia đình con cũng chỉ còn lại một người anh trai nuôi. Con sẽ nói chuyện với anh ấy để hai bên gia đình gặp mặt!"

"Vậy khi nào hai đứa sẽ tính chuyện kết hôn?"

Dư Vu Quân nhìn sang Khế Phương gật đầu mới lên tiếng nói tiếp:

"Thật ra về thủ tục pháp lý chúng con cũng đã hoàn thành xong trong chiều hôm nay rồi. Bây giờ chỉ còn đợi tới khi được ngày sẽ chính thức tuyên bố với toàn thể mọi người hai bên gia đình. Cha mẹ của con mất sớm, anh nuôi cũng không phải là người quá chỉn chu trong việc chọn ngày, vậy nên con nhờ cha mẹ giúp hai tụi con chọn lấy ngày đẹp nhất."

Bà Lan Hạ vuốt mái tóc Khế Phương, hai mắt có chút ngấn lệ dài. Ngày xưa lúc Khế Phương đi lấy chồng bà cũng chưa từng buồn như thế này, thi thoảng có cảm giác như cô sẽ quay lại. Vậy mà đến bây giờ mới chỉ là thưa chuyện thôi bà đã khóc không thành tiếng, chắc hẳn cuộc sống sau này của Khế Phương sẽ là toàn màu hồng của hạnh phúc. Bà cũng chỉ cần như vậy thôi, không cần cầu thêm gì nữa!

Một đời con gái chỉ cần gả lấy một người yêu thương mình hết lòng, cho dù giàu sang phú quý hay nghèo khổ vẫn sẽ có thể cam tâm mà sống đến cuối cuộc đời bằng nụ cười viên mãn. Khế Phương của bà sẽ được viên mãn như thế.

Đợi mọi chuyện êm xuôi, Khế Thương Vỹ vẫn là cái người chọc gậy bánh xe không chịu dừng lại:

"Thế đến khi nào hai người mới chịu thông báo cho ông bà biết tin vui? Ông bà sắp thành ông bà ngoại tới nơi rồi mà lại còn phải giữ bí mật sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook