Chương 30: Không lựa chọn
Đại Nương
01/07/2022
Khế Phương đến phòng tập cũng khá muộn. Thời gian ngồi xe đi lại quãng đường xa khiến cơ thể cô không chừa một điểm đau nhức.
“Khế Phương, dạo này cậu hay ra ngoài vậy? Có chuyện gì sao?”
Tạ Mẫn đã đến từ sớm, tuy rằng đang bận bịu tập luyện vẫn không quên bản thân phải hỏi hóng chuyện.
“Không có gì. Chút chuyện riêng thôi.”
“Vậy có kể được không? Chồng cũ tìm chuyện sao? Có cần giúp đỡ không?”
Tạ Mẫn lớn tiếng.
“Không có chuyện lớn vậy đâu. Chỉ là bí mật nhỏ. Khi nào ổn tớ sẽ kể. ”
Đối với Khế Phương, câu chuyện hẹn hò của cô với Dư Vu Quân phải hoàn toàn giữ kín. Cô biết với một người giàu có như hắn chấp nhận đến bên cô đã là một điều thiệt thòi. Bây giờ ngoại trừ bản thân Khế Phương phải phấn đấu thì không có sự lựa chọn nào khác.
“À, hôm nay anh Cả với sếp Bạch đưa cậu đến buổi ra mắt đoàn làm phim mà bây giờ vẫn định tập luyện sao?”
Khế Phương ngu người, ngơ ra một lúc.
Đúng rồi. Cô quên khuấy mất chuyện này. Đúng là bản thân yêu đương thì thời gian tự dưng trôi qua nhanh thật.
“À, mà không phải! Buổi chiều cơ! Sáng chỉ diễn viên đọc kịch bản. Đến chiều mới gồm diễn viên phụ đi chào hỏi, tối thì liên hoan. Chiều tớ mới phải đến.”
May mà trí nhớ của Khế Phương vẫn rất tốt. Nếu không bây giờ chạy đi thay đồ có phải rất ngại ngùng hay không?
Chiều đến, đúng như những gì Khế Phương dự tính. Cô xuất hiện bằng dáng vẻ đơn giản nhất có thể của một võ sư: áo thun, quần jean, giầy trắng. Một phong cách tối giản nhất kết hợp với mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo từng bước chân càng thêm năng động.
Khế Phương ngồi trong chiếc HondaCR-V phủ kín một màu đen tuyền, ánh mắt im lặng quan sát hai người ngồi phía trên. Sếp Bạch yên tĩnh lái xe, thi thoảng liếc chiếc gương hậu nhìn về Khế Phương tươi cười động viên như lời muốn nói: yên tâm, sẽ ổn thôi. Còn anh Cả, cả quãng đường chào hỏi cũng chẳng buồn liếc về phía cô một cái, thậm chí khi lên xe còn giật luôn cuốn tạp chí Khế Phương đọc dở để che mặt đi ngủ.
Thật là có những người chỉ khiến không khí càng ngày càng trở lên đáng sợ.
“Khế Phương!”
Bạch Đăng Kỳ liếc mắt nhìn cô trong chiếc gương hậu, nhỏ giọng không muốn đánh thức người kế bên dậy.
“Dạ.”
Khế Phương ghé sát lên thành ghế trên thì thầm.
“Lúc đến đó, cứ bình tĩnh, nhìn thấy ai cũng chào hỏi thật nhiệt tình là được. Mọi chuyện đã có tôi lo rồi, cô không cần bận tâm.”
“Vâng ạ! Vậy hai người đi cùng tôi đến hết buổi hôm nay hay về sớm hơn?”
“À, tôi chỉ dẫn cô tới làm quen với đoàn. Còn đến khi liên hoan chắc chúng tôi sẽ ngồi riêng với toàn bộ bên đầu tư.”
“Sếp cũng trong ban đầu tư sao? Sếp ngầu thật đấy!”
Khế Phương bị bất ngờ mà hét toáng lên. Cô biết về Công ty Nhật Tinh là một đại diện lớn nhưng lại không ngờ cũng nhúng tay vào phía sau những ánh hào quang trên màn ảnh lớn.
Bạch Đăng Kỳ với tay lấy ra tách cafe không biết được giấu ở đâu, uống một hơi sảng khoái, ánh mắt khẽ cười hếch về anh Cả đang say giấc:
“Tôi chỉ là tài xế lái xe cho ông chủ. Làm gì vĩ đại vậy?”
Hắn ta cười.
Khế Phương ngơ luôn rồi. Bất động tựa tay lên thành ghế trước. Ánh mắt dán chặt anh Cả. Không ngờ đây mới chính là thân tàng bất lộ trong truyền thuyết. Thảo nào một võ sư lại có thể thoải mái tự do nhận lớp, từ lớp, đi lại trên tầng 3 hành chính nhân sự.
“À. Dạo này tôi thấy cô có sợi dây đeo cổ mới. Là gã nào tặng quà mà không có lòng tới vậy?”
Có vẻ như sợi dây trên cổ Khế Phương không phải chỉ một mình cô không thấy đẹp mà mọi người đều cùng chung quan điểm.
Cô sờ tay lên cổ, những viên kim cương lấp lánh tròn trịa được mài đục thủ công lần lượt xâu từng hạt. Thi thoảng chúng va đập tạo lên những âm thanh leng keo nho nhỏ phải cố gắng lắm mới nghe thấy.
“Mặc dù mặt đá có vẻ được làm giống kim cương tinh xảo thật nhưng phần dây quả thực quá xấu rồi! Là cô tự mua sao?”
Bạch Đăng Kỳ vẫn tiếp tục cao thấp giọng một cách bất thường để chê bai.
“Là bạn trai tôi tặng, nói là vật đính hôn.”
“Thế là chồng chưa cưới rồi!”
Không gian lại rơi vào trầm tư im lặng.
Ai lại đính hôn bằng sợi dây xấu vậy chứ?
Chẳng nhẽ thời bây giờ tán gái lại đơn giản đến thế?
Vậy sao hắn-một quý ông lịch lãm 26 xuân xanh chưa một lần cầm tay gái?
Ông trời bất công tới vậy sao?
Buối gặp mặt đoàn làm phim diễn ra khá nhanh chóng và đơn giản. Bản thân cô là một diễn viên đóng thế cũng là võ sư của đoàn trong hàng chục người đóng thế nơi đây. Buổi gặp hầu như toàn những người phiên vị thấp nên mỗi lần chào hỏi hầu như là chào theo tốp.
Cũng chẳng ai nói chuyện với ai. Một người đều một không gian riêng, một mục đích riêng.
Đến buổi liên hoan tập thể tối cũng là lúc Khế Phương nhận ra sự phân cấp trong đoàn làm phim rõ rệt tới mức nào.
Diễn viên đóng viên vị 1 cùng đạo diễn ngồi riêng trong phòng kín đáo, không thấy mặt mũi. Còn lại những người thấp dần dải đều cách xa hội trường chính.
Và Khế Phương chính là một trong đám người cuối cùng.
“Cô đóng thế đoạn nào?”
Một cô gái ngồi bên có vẻ đã quá quen với cách sắp xếp liền quay sang hỏi chuyện.
“Mấy đoạn đánh nhau. Với hướng dẫn động tác.”
“À. Vậy phiên của cô cao hơn chúng tôi rồi. Sau này có gì xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Bữa tàn rượu say. Mọi người cũng lần lượt chào hỏi rồi ra về gần hết. Xung quanh Khế Phương cũng chỉ lác đác lại vài người phía đầu trên. Có vẻ như đó là phó đạo diễn và diễn viên phụ 1.
“Cô kia, qua đây ngồi cho vui!”
Người đàn ông to béo trông giống phó đạo diễn vừa thấy Khế Phương ngơ ngác một mình liền với lại.
Cô bây giờ không thể ra về, nhưng cũng không muốn tiến quá xa.
“Qua đây!”
Lại một lời gọi. Thêm nhiều lời gọi khác.
Những bước chân của Khế Phương nặng nhọc tiến đến, không cam chịu ngồi bên cạnh một tiểu cô nương xinh đẹp.
Cô ấy ngồi cạnh phó đạo diễn nhất, chắc chắn là ở phiên vị 2. Toàn thân mang theo một hương thơm ngọt ngào dịu dàng. Mái tóc dài được búi gọn cầu kì để lọi phần cổ thuôn dài nuột nà.
Cô ấy với tay, lấy một bộ chén bát còn mới nguyên đưa cho Khế Phương, thì thầm:
“Ăn đi. Cố ngồi tiếp chuyện với ông ấy thêm chút nữa. Đến khi lên phim sẽ dịu dàng hơn chút.”
Khế Phương đỡ lấy bộ bát. Cô biết đằng sau ánh hào quang thực sự rất vất vả nhưng không ngờ lại còn phải đành lòng cam chịu nhiều như vậy.
Phó đạo diễn một tay nâng rượu, một tay vuốt ve mê mẩn gương mặt khó chịu của thiếu nữ hai bên. Ông ta như một con sói đói, chờ chực men rượu thúc dục làm càn. Ánh mắt ông ta điên loạn đưa tình khắp chốn, lời nói hoa hoè chỉ nghe cách xa cũng cảm thấy ớn.
“Bé con, em đóng vai gì vậy nhỉ?”
Phó đạo diễn uống cạn ly rượu, ghé sát thân vào cô gái bên cạnh Khế Phương hít hà hương thơm ngọt ngào.
“Em đóng vai bạn thân Hinh Ninh là Hứa Nguyệt ạ.”
“Hứa Nguyệt, tốt, thơm lắm. Đóng chắc chắn tốt lắm.”
Mặc cho toàn thân cô gái bên cạnh gần như đổ ngả vào lòng Khế Phương tránh né. Nhưng phó đạo diễn vẫn không ngừng tiến lại gần như muốn bước qua lớp chặn ăn tươi con mồi thơm ngon.
Hình ảnh một Hứa Vĩnh cũng điên loạn như thế bất giác hiện lên trong đầu Khế Phương. Lúc đó, cô chính là bị một tay người cô gọi bằng chồng dâng cho người khác. Bị một người mình yêu điên dại chắp tay đẩy xuống vực còn chưa hề đau khổ như thế này. Bởi ít ra lúc đó cô còn có lựa chọn.
Còn cô gái này thì không.
“Khế Phương, dạo này cậu hay ra ngoài vậy? Có chuyện gì sao?”
Tạ Mẫn đã đến từ sớm, tuy rằng đang bận bịu tập luyện vẫn không quên bản thân phải hỏi hóng chuyện.
“Không có gì. Chút chuyện riêng thôi.”
“Vậy có kể được không? Chồng cũ tìm chuyện sao? Có cần giúp đỡ không?”
Tạ Mẫn lớn tiếng.
“Không có chuyện lớn vậy đâu. Chỉ là bí mật nhỏ. Khi nào ổn tớ sẽ kể. ”
Đối với Khế Phương, câu chuyện hẹn hò của cô với Dư Vu Quân phải hoàn toàn giữ kín. Cô biết với một người giàu có như hắn chấp nhận đến bên cô đã là một điều thiệt thòi. Bây giờ ngoại trừ bản thân Khế Phương phải phấn đấu thì không có sự lựa chọn nào khác.
“À, hôm nay anh Cả với sếp Bạch đưa cậu đến buổi ra mắt đoàn làm phim mà bây giờ vẫn định tập luyện sao?”
Khế Phương ngu người, ngơ ra một lúc.
Đúng rồi. Cô quên khuấy mất chuyện này. Đúng là bản thân yêu đương thì thời gian tự dưng trôi qua nhanh thật.
“À, mà không phải! Buổi chiều cơ! Sáng chỉ diễn viên đọc kịch bản. Đến chiều mới gồm diễn viên phụ đi chào hỏi, tối thì liên hoan. Chiều tớ mới phải đến.”
May mà trí nhớ của Khế Phương vẫn rất tốt. Nếu không bây giờ chạy đi thay đồ có phải rất ngại ngùng hay không?
Chiều đến, đúng như những gì Khế Phương dự tính. Cô xuất hiện bằng dáng vẻ đơn giản nhất có thể của một võ sư: áo thun, quần jean, giầy trắng. Một phong cách tối giản nhất kết hợp với mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo từng bước chân càng thêm năng động.
Khế Phương ngồi trong chiếc HondaCR-V phủ kín một màu đen tuyền, ánh mắt im lặng quan sát hai người ngồi phía trên. Sếp Bạch yên tĩnh lái xe, thi thoảng liếc chiếc gương hậu nhìn về Khế Phương tươi cười động viên như lời muốn nói: yên tâm, sẽ ổn thôi. Còn anh Cả, cả quãng đường chào hỏi cũng chẳng buồn liếc về phía cô một cái, thậm chí khi lên xe còn giật luôn cuốn tạp chí Khế Phương đọc dở để che mặt đi ngủ.
Thật là có những người chỉ khiến không khí càng ngày càng trở lên đáng sợ.
“Khế Phương!”
Bạch Đăng Kỳ liếc mắt nhìn cô trong chiếc gương hậu, nhỏ giọng không muốn đánh thức người kế bên dậy.
“Dạ.”
Khế Phương ghé sát lên thành ghế trên thì thầm.
“Lúc đến đó, cứ bình tĩnh, nhìn thấy ai cũng chào hỏi thật nhiệt tình là được. Mọi chuyện đã có tôi lo rồi, cô không cần bận tâm.”
“Vâng ạ! Vậy hai người đi cùng tôi đến hết buổi hôm nay hay về sớm hơn?”
“À, tôi chỉ dẫn cô tới làm quen với đoàn. Còn đến khi liên hoan chắc chúng tôi sẽ ngồi riêng với toàn bộ bên đầu tư.”
“Sếp cũng trong ban đầu tư sao? Sếp ngầu thật đấy!”
Khế Phương bị bất ngờ mà hét toáng lên. Cô biết về Công ty Nhật Tinh là một đại diện lớn nhưng lại không ngờ cũng nhúng tay vào phía sau những ánh hào quang trên màn ảnh lớn.
Bạch Đăng Kỳ với tay lấy ra tách cafe không biết được giấu ở đâu, uống một hơi sảng khoái, ánh mắt khẽ cười hếch về anh Cả đang say giấc:
“Tôi chỉ là tài xế lái xe cho ông chủ. Làm gì vĩ đại vậy?”
Hắn ta cười.
Khế Phương ngơ luôn rồi. Bất động tựa tay lên thành ghế trước. Ánh mắt dán chặt anh Cả. Không ngờ đây mới chính là thân tàng bất lộ trong truyền thuyết. Thảo nào một võ sư lại có thể thoải mái tự do nhận lớp, từ lớp, đi lại trên tầng 3 hành chính nhân sự.
“À. Dạo này tôi thấy cô có sợi dây đeo cổ mới. Là gã nào tặng quà mà không có lòng tới vậy?”
Có vẻ như sợi dây trên cổ Khế Phương không phải chỉ một mình cô không thấy đẹp mà mọi người đều cùng chung quan điểm.
Cô sờ tay lên cổ, những viên kim cương lấp lánh tròn trịa được mài đục thủ công lần lượt xâu từng hạt. Thi thoảng chúng va đập tạo lên những âm thanh leng keo nho nhỏ phải cố gắng lắm mới nghe thấy.
“Mặc dù mặt đá có vẻ được làm giống kim cương tinh xảo thật nhưng phần dây quả thực quá xấu rồi! Là cô tự mua sao?”
Bạch Đăng Kỳ vẫn tiếp tục cao thấp giọng một cách bất thường để chê bai.
“Là bạn trai tôi tặng, nói là vật đính hôn.”
“Thế là chồng chưa cưới rồi!”
Không gian lại rơi vào trầm tư im lặng.
Ai lại đính hôn bằng sợi dây xấu vậy chứ?
Chẳng nhẽ thời bây giờ tán gái lại đơn giản đến thế?
Vậy sao hắn-một quý ông lịch lãm 26 xuân xanh chưa một lần cầm tay gái?
Ông trời bất công tới vậy sao?
Buối gặp mặt đoàn làm phim diễn ra khá nhanh chóng và đơn giản. Bản thân cô là một diễn viên đóng thế cũng là võ sư của đoàn trong hàng chục người đóng thế nơi đây. Buổi gặp hầu như toàn những người phiên vị thấp nên mỗi lần chào hỏi hầu như là chào theo tốp.
Cũng chẳng ai nói chuyện với ai. Một người đều một không gian riêng, một mục đích riêng.
Đến buổi liên hoan tập thể tối cũng là lúc Khế Phương nhận ra sự phân cấp trong đoàn làm phim rõ rệt tới mức nào.
Diễn viên đóng viên vị 1 cùng đạo diễn ngồi riêng trong phòng kín đáo, không thấy mặt mũi. Còn lại những người thấp dần dải đều cách xa hội trường chính.
Và Khế Phương chính là một trong đám người cuối cùng.
“Cô đóng thế đoạn nào?”
Một cô gái ngồi bên có vẻ đã quá quen với cách sắp xếp liền quay sang hỏi chuyện.
“Mấy đoạn đánh nhau. Với hướng dẫn động tác.”
“À. Vậy phiên của cô cao hơn chúng tôi rồi. Sau này có gì xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Bữa tàn rượu say. Mọi người cũng lần lượt chào hỏi rồi ra về gần hết. Xung quanh Khế Phương cũng chỉ lác đác lại vài người phía đầu trên. Có vẻ như đó là phó đạo diễn và diễn viên phụ 1.
“Cô kia, qua đây ngồi cho vui!”
Người đàn ông to béo trông giống phó đạo diễn vừa thấy Khế Phương ngơ ngác một mình liền với lại.
Cô bây giờ không thể ra về, nhưng cũng không muốn tiến quá xa.
“Qua đây!”
Lại một lời gọi. Thêm nhiều lời gọi khác.
Những bước chân của Khế Phương nặng nhọc tiến đến, không cam chịu ngồi bên cạnh một tiểu cô nương xinh đẹp.
Cô ấy ngồi cạnh phó đạo diễn nhất, chắc chắn là ở phiên vị 2. Toàn thân mang theo một hương thơm ngọt ngào dịu dàng. Mái tóc dài được búi gọn cầu kì để lọi phần cổ thuôn dài nuột nà.
Cô ấy với tay, lấy một bộ chén bát còn mới nguyên đưa cho Khế Phương, thì thầm:
“Ăn đi. Cố ngồi tiếp chuyện với ông ấy thêm chút nữa. Đến khi lên phim sẽ dịu dàng hơn chút.”
Khế Phương đỡ lấy bộ bát. Cô biết đằng sau ánh hào quang thực sự rất vất vả nhưng không ngờ lại còn phải đành lòng cam chịu nhiều như vậy.
Phó đạo diễn một tay nâng rượu, một tay vuốt ve mê mẩn gương mặt khó chịu của thiếu nữ hai bên. Ông ta như một con sói đói, chờ chực men rượu thúc dục làm càn. Ánh mắt ông ta điên loạn đưa tình khắp chốn, lời nói hoa hoè chỉ nghe cách xa cũng cảm thấy ớn.
“Bé con, em đóng vai gì vậy nhỉ?”
Phó đạo diễn uống cạn ly rượu, ghé sát thân vào cô gái bên cạnh Khế Phương hít hà hương thơm ngọt ngào.
“Em đóng vai bạn thân Hinh Ninh là Hứa Nguyệt ạ.”
“Hứa Nguyệt, tốt, thơm lắm. Đóng chắc chắn tốt lắm.”
Mặc cho toàn thân cô gái bên cạnh gần như đổ ngả vào lòng Khế Phương tránh né. Nhưng phó đạo diễn vẫn không ngừng tiến lại gần như muốn bước qua lớp chặn ăn tươi con mồi thơm ngon.
Hình ảnh một Hứa Vĩnh cũng điên loạn như thế bất giác hiện lên trong đầu Khế Phương. Lúc đó, cô chính là bị một tay người cô gọi bằng chồng dâng cho người khác. Bị một người mình yêu điên dại chắp tay đẩy xuống vực còn chưa hề đau khổ như thế này. Bởi ít ra lúc đó cô còn có lựa chọn.
Còn cô gái này thì không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.