Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 59: Trịnh Đăng Bảo ủ mưu lớn

Đại Nương

01/07/2022

Dư Vu Quân nhìn sang đồng hồ điểm 18 giờ có hơn, trong lòng sôi sục từng hồi lo lắng không yên. Hắn tiến tới bên điện thoại, đứng ngẩn người quan sát một hồi lại thu tay lắc đầu dừng lại.

“Khế Phương khi đi đã dặn dò cẩn thận không được gọi. Nhưng sao bây giờ, một tin vẫn chưa thấy nhắn?”

Hắn sốt lên từng cơn lại nhanh chóng quay về bàn làm việc nhìn xấp tài liệu trước mặt mà rầu rĩ:

“Sương Phong!”

Tiếng bước chân bên ngoài truyền vào, nam nhân tuấn tú đứng trước mặt hắn cầm theo một sấp giấy tờ nữa đặt chồng lên bàn:

“Chủ tịch! Đây là những mẫu trang sức bán chạy nhất của nhãn hiệu AD do Makky thiết kế. Lần này cậu ta quay về nước đã chấp nhận liên lạc của bên công ty chúng ta, nhưng có vẻ…”

Dư Vu Quân xoa xoa trán lại tiếp tục nhăn nhó. Hắn ta gọi Sương Phong vào đây để kiếm thêm việc cho bản thân sao? Hắn kêu Sương Phong vào để bị sai như nhân viên vậy à?

Dư Vu Quân đan chéo tay chống lên mặt bàn, nhìn qua sấp giấy tờ vẫn còn nguyên trên bàn:

“Cuộc họp hợp tác chẳng phải đã phê duyệt qua rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn mang những thứ này đến cho tôi?”

Sương Phong nhìn vẻ mặt khó coi này cũng chẳng còn cảm thấy lo lắng như trước kia, trực tiếp lên tiếng:

“Cuộc gặp mặt chính thức vẫn chưa diễn ra. Hơn nữa trợ lý của cậu ta có nói sơ qua về thói quen của cậu ấy, cậu ta thường nhắc đến những bản thiết kế của bản thân để nói chuyện hợp tác. Nếu như Chủ tịch đến đàm phán mà một chút cũng không biết thì có phải…”

“Vậy người đại diện như cậu để làm gì?”

“Cậu ta chỉ đích danh Chủ Tịch tới!”

“Huỷ hợp tác!”

“Không được!”

Dư Vu Quân nhăn mặt:

“Tôi là chủ tịch hay cậu?”

Sương Phong thu lại đống tài liệu trên bàn, gật đầu:

“Vâng thưa Chủ Tịch! Tôi sẽ liên hệ lại toàn bộ phòng ban nhân sự cũng như đơn vị hợp tác, toàn bộ cổ đông để thông báo lại quyết định chính thức này. Đến khi họ hỏi lý do có phải nên trình bày đúng sự thật?”

Sương Phong nói xong trực tiếp xoay người nhanh chóng rời khỏi.

“Đứng lại! Đặt lại đây!”

Sương Phong chưa kịp chạm vào tay nắm cửa đã nhanh chóng bị lời nói buộc chặt. Cậu ta xoay người, vẽ lại nụ cười trên đôi môi đầy giả dối:

“Chủ tịch! Ngài như vậy mới đúng!”

Dư Vu Quân lên tiếng lạnh nhạt:

“Khi nào cậu ta sẽ tới đây?”

“Theo thông báo lịch trình, cậu ấy chắc đã xuống sân bay được chừng 2 tiếng đồng hồ. Còn khi nào tới đây phải đợi trợ lý của cậu Makky thông báo lại.”

Chuông điện thoại vang lên, Thương Vỹ nhăn mặt nhìn xuống tỏ thái độ không vừa lòng nhấc máy:

“Không phải tôi đã bảo đừng gọi cho tôi sao? Khi nào có chuyện thì tôi sẽ tự đông tìm.”

Đầu dây bên kia chỉ kịp truyền lại vài lời không rõ ràng đã bị cúp máy cái “rụp”. Thương Vỹ nhìn sang Khế Phương, nở nụ cười đầy giả tạo lên tiếng:

“Chị nhìn em như vậy làm gì? Em lớn lên đẹp trai tới mức không nhận ra sao?”

“Tao chỉ đang nghi hoặc, có phải mày lừa tiền phú bà bao nuôi nào đó rồi quay về đây không? Trông dáng vẻ tiêu sài này không giống của một kẻ bỏ nhà ra đi trong khó khăn.”



Thương Vỹ nghe thấy vậy mà miếng canh đưa tới miệng cũng lập tức phun trào dừng lại nhường chỗ cho tràng cười:

“Bà chị tôi ơi. Bà đang nghĩ chuyện gì vậy? Một người tay chân không thiếu, sức khoẻ có thừa mà phải đi làm trai bao sao? Đừng khinh thường người tới như vậy chứ?”

“Vậy bao lâu nay sống thế nào? Sao không có chút liên lạc nào?”

Thương Vỹ chần chừ xoay xoay đĩa canh trước mặt không lên tiếng.

“Ngày trước thấy em có năng khiếu nghệ thuật, chuyện bị ba mẹ cấm chị cũng rất buồn. Nhưng em bỏ nhà đi không nói một câu như thế, ba mẹ cũng tự trách một thời gian dài. Nếu bây giờ có thời gian thì về chào mọi người trong nhà một câu.”

“Mai chị về với em được không?”

“Cậu còn nhỏ sao? Chuyện chị thành hôn mà cậu còn biết đến tặng quà. Bây giờ lại chuyển sang chế độ con nít lừa ai cơ chứ?”

Thương Vĩ gắp lại cho Khế Phương miếng cá:

“Mai em sẽ về! Không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng mai em sẽ về rồi quay lại đây làm việc.”

“Cậu đang làm ở đâu?”

“Chưa biết. Một thời gian nữa sẽ tìm công việc phù hợp. Lúc đó em sẽ nói cho chị sau. Chúng ta đi ăn nhanh rồi em đưa chị về.”

Khế Phương có chút do dự hỏi lại lần nữa:

“Cậu đang tìm việc? Có cần chị giới thiệu không?”

“Không cần! Chị làm trong làng giải trí cũng không đơn giản gì, em còn nhờ chị nữa thì có phải càng làm khó chị không?”

“Cậu biết chị…sao?”

“Mấy chương trình giới thiệu phim rồi bộ phim chị đóng. Em xem không bỏ sót tập nào.”

Khế Phương chỉ cười thầm trong lòng. Nhưng ánh mắt hiện lên những vui sướng không tài nào tả xiết. Cậu em quay trở lại chính là không có chuyện gì trọn vẹn bằng. Chuyện hiểu lầm với Du Vu quân đã giải quyết xong chính là không có gì hạnh phúc hơn. Bây giờ, trong cuội đời cô, chưa bao giờ có thể hoàn hảo tới mức như này!

Nhưng ở bên kia đầu cuộc nói chuyện, mọi thứ lại nhanh chóng không còn có thể suy tính.

Hương Phong đưa theo Trịnh Đăng Bảo ngay đằng sau nhanh chóng tiến vào một nhà hàng sang trọng. Họ bước qua ánh đèn sáng lấp lánh của cung điện để tiến tới gian phòng khép kín phía sau một không gian rộng lớn.

Nhân viên tiếp tân đẩy cửa mời hai người bước vào bên trong. Ánh đèn vàng dịu dàng mơ mộng, đám đông không để ý đến hai người đang tiến vào mà cứ thoải mái tận hưởng không gian, cảm giác bay bổng của riêng mình. Trịnh Đăng Bảo nhìn đám người bình thường ăn vận sang trọng nhưng đến bây giờ lại không còn một chút tỉnh táo nhìn ra nhân khí mà nhếch mép cười khinh bỉ. Hắn ta không phải đám người không hiểu chuyện này, cũng không phải đám người bề ngoài chau chuốt nhưng bên trong mục nát này.

“Đi nhanh lên!”

Hương Phong phía trước giục gấp. Vừa thấy Trịnh Đăng Bảo vẫn đang cố ngoái lại phía sau mà nhìn, cô ta mới ghét bỏ ra mặt lên tiếng:

“Đừng tưởng anh đang nghĩ gì tôi không biết! Anh là đang cầu xin tôi cho anh hợp tác, nếu cảm thấy đám người dưới kia với anh như trời và đất thì anh có thể nhanh chóng rời khỏi đây. Đỡ tốn thời gian đôi bên. Anh không phải kẻ khác biệt bọn họ đâu!”

Trịnh Đăng Bảo không lên tiếng, tiếp tục bước qua Hương Phong mà tiến vào bên trong đoạn ghế ngồi, nơi có người hắn ta cần tìm đến.

Vừa thấy dáng dấp quen thuộc, tiếng giọng bên sôfa lập tức cất lên:

“Ngọn gió nào hôm nay đưa minh tinh tới đây? Không biết có chuyện vui gì sao?”

Hương Phong nghe thấy vậy cũng chẳng buồn quan tâm tới Trịnh Đăng Bảo đứng đằng sau, bèn nhanh chóng bước tới bên người đàn ông mà xà vào lòng nũng nịu:

“Anh Chu! Sao anh không thường xuyên tới thăm em? Anh có biết em nhớ anh tới nhường nào không hả?”

Trịnh Đăng Bảo nhìn người đàn ông đáng tuổi cha chú của Hương Phong trước mặt nhưng cô ta vẫn có thể xà vào lòng nói mấy lời ngon ngọt như thể mà đến phát nghẹn.

Ông Chu vuốt lấy mái tóc đỏ rực đượm hương quyến rũ mà hít hà không buông:

“Mỹ nhân! Em nói gì lạ vậy? Anh sao có thể không quan tâm em cơ chứ? Chẳng qua dạo này nhiều chuyện bận rộn không có thời gian!”



Vừa nói ông ta vừa ngó qua Trịnh Đăng Bảo, ánh mắt nhạt nhẽo lướt qua thân hình trước mặt mà dừng lại:

“Đây là ai? Lính mới sao?”

Hương Phong nhẹ nhàng đặt lên gương mặt sần sùi bóng nhẫy dầu hôi hám nụ hôn bản thân cũng đủ khiếp hãi. Thì thầm vào tai ông Chu:

“Là một người bạn, muốn tìm tới anh bàn chuyện hợp tác!”

Ông Chu vừa nghe thấy hợp tác, sắc mặt liền biến thành khó coi nhìn lại Khế Phương:

“Không cần đâu! Chuyện hợp tác một ngày bao nhiêu người tìm đến. Thừa thiếu một người cũng không làm nên thành quả!”

Hương Phong liếc mắt thúc Trịnh Đăng Bảo tiến lên. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo cùng con mắt một mí không có chút thiện cảm làm Trịnh Đăng Bảo tiếp tục đứng yên nhìn tên dâm đãng thoả thích hoạt động.

Hương Phong thấy mọi chuyện bị chặn lại, nhanh chóng phũng phịu không để thân thể hôi hám ám mùi khói thuốc tiếp tục tiến lên:

“Người ta đến đây là có chuyện quan trọng. Anh không muốn nghe thật hay sao?”

Nói rồi cô ta đẩy ông Chu về một bên sôfa tỏ vẻ tức giận lũi xa một bên. Vừa thấy người đẹp giận dỗi, ông ta mới nhìn lại Trịnh Đăng Bảo một lượt nữa nhưng vòng tay vẫn đang tiến lại gần những đoạn nhạy cảm của Hương Phong:

“Nào! Nói đi, hợp tác chuyện gì?”

Trịnh Đăng Bảo vừa nghe thấy vội tươi cười, tiến lên phía đối diện ông Chu chẳng ngần ngại mà ngồi xuống. Hắn lấy từ trong túi áo một usb đặt trước mặt bàn:

“Ông Chu là tiền bối của ngành giải trí võ thuật. Nhưng bấy lâu nay lại phải vất vả trong chính những mối quan hệ trong giới giải trí vì những kẻ không đâu. Trong cái usb này là một đoạn video không thể ngóc mặt lên được của một minh tinh đang được Vạn Kim tích cực quảng bá. Chỉ cần chúng ta hợp tác, video này sẽ là của ông, tôi đảm bảo, Vạn Kim chỉ cần mất thêm một người sẽ không thể ngóc nổi đầu trong giới giải trí.”

Ông Chu nghe những lời này mà có chút tức cười:

“Cậu là đang dựa vào đâu để nói những lời này? Cậu nghĩ Vạn Kim chỉ dựa vào một đoạn video này mà sụp đổ sao?”

“Không! Không thể vì nó mà sụp đổ, nhưng có thể vì đoạn video này mà trở nên hoảng loạn biến mất khỏi làng giải trí.”

“Đó không phải công ty chỉ chuyên biệt về giải trí, nó còn chuyên về mặt trang sức đá quý. Hơn nữa có lẽ cậu cũng không biết Vạn Kim có sự gật đầu ngầm của Thương Lan.”

Trịnh Đăng Bảo nghe đến đây mới trực tiếp đi vào trọng tâm:

“Đúng là có sự đứng sau của Thương Lan, nhưng liệu ông có biết một trong rất nhiều chi nhánh con lớn mạnh của Thương Lan đã bị Vạn Kim lần lượt thu mua? Nếu ông là Thương Lan, ông có tiếp tục dành chút ưa ái cho kẻ phản bội mình hay quay lưng cho một bài học?”

Ông Chu nghe vậy mới ngạc nhiên nhìn sang Trịnh Đăng Bảo rồi Hương Phong trong lòng:

“Mỹ nhân, người em dẫn đến trước mặt anh hôm nay, rốt cuộc thù hận sâu xa tới mức thế nào với Vạn Kim mà mạo hiểm như thế?”

Trịnh Đăng Bảo tiếp lời không chần chừ:

“Tôi là Phó Giám Đốc Kính Nghị-một trong những dự án bị Vạn Kim thu mua.”

“À, tôi có từng nghe qua. Không phải cậu bị phanh phui chuyện đời tư mà làm công ty ảnh hưởng sao?”

Trịnh Đăng Bảo nhếch mép cười, khuôn mặt tối lại hệt như những suy nghĩ trong đầu bấy giờ:

“Nếu ông đã biết tất cả về tôi, liệu một lời được hay không có thể nói rõ?”

Hương Phong ngồi trong lòng áp sát khuôn mặt vào ngực trái hôi hám nũng nịu:

“Anh yêu! Anh nhất định phải trừng trị Vạn Kim một trận nhớ đời. Tên Chủ Tịch đó còn dám cấm cửa diễn xuất của em tận 6 tháng. Cục tức này em làm sao nuốt trôi được?”

“Được! Được! Ngoan, để anh suy tính kỹ càng lại!”

Trịnh Đăng Bảo ngồi bên cạnh cười thầm:

“Chỉ cần để Vạn Kim tiếp tục lăng xê Khế Phương lên tầm cao mới, chúng ta sẽ công bố đoạn video này. Một minh tinh bị khán giả quay lưng khi vừa lên cao trong một công ty giải trí lớn thì chắc chắn công ty sẽ phải chịu nhiều tổn thất đầu tư lớn. Lúc đó, chuyện đá Vạn Kim ra khỏi tầm mắt chỉ là vấn đề thời gian!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook