Là Vị Huyện Lệnh Nữ Phẫn Nam Trang Mới Đến Kìa!

Chương 10:

Xa Đao

14/10/2024

“Chính là cái người trông như hoa kia đúng không?”

Tất Tiểu Bảo gật đầu: “Thân thể hắn không tốt, là một người thọt, bình thường thì sẽ không gặp được hắn đâu, cũng chưa thấy hắn thân cận với ai cả.”

“Đáng tiếc, người đẹp như thế mà chỉ có thể nhìn từ xa.”

“Đáng tiếc á?” Tất Tiểu Bảo thêm mắm dặm muối: “Mấy huyện lệnh hồi trước sợ nhất là hắn đấy.”

Đồ Vân hoang mang: “Huyện lệnh lại đi sợ một người tàn tật là sao?”

Tất Tiểu Bảo nhớ lại lời cha nó từng nói: “Hình như nói là cái tên Lý Đà Nhan này là một khối xương cứng không dễ gặm, rất gian trá.”

Đồ Vân tạm thời chưa hiểu ý tứ của những lời này. Sau khi trở về nhà, nàng liền trốn vào trong phòng đánh một giấc, thời tiết Bắc Tương thật sự quá lạnh, đi từ tửu quán về nha môn mà cảm giác như là cả người muốn đóng băng luôn rồi.

Ngủ một giấc đến buổi trưa hôm sau mới từ từ tỉnh dậy, nghe thấy có tiếng ồn ào trong sân, Đồ Vân lười biếng mặc lại cái áo bông vừa dày vừa nặng rồi đi ra ngoài.

Thời tiết quá lạnh, gió không biết từ nơi nào thổi tới, khiến nàng nhịn không được mà rùng mình, xương cốt cũng đều lạnh lẽo theo.

“Tất tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?”

Đồ Vân vừa đi vừa mặc y phục, chỉ thấy Tất Lương đang ngồi xổm ở hầm đồ ăn, từng sọt từng sọt một mà chuyển củ cải vào trong.



“Đại nhân có điều không biết, tuyết lại sắp rơi nữa rồi, ta đang trữ thêm một chút đồ ăn.”

Quận Bắc Tương khí hậu khắc nghiệt, mỗi năm từ tháng mười là đã bắt đầu có tuyết rồi, cứ thế mà kéo dài đến cuối tháng ba năm sau mới ngừng rơi. Trong khoảng thời gian này, đồ ăn sẽ rất khan hiếm, đặc biệt là rau dưa - đều được vận chuyển tới từ phương nam, vô cùng đắt đỏ.

“Vậy sao lại chỉ tích trữ rau dưa thế này?”

“Đại nhân hẳn là không biết, ngoài thành Bắc Tương có cả núi rừng và những cánh đồng hoang vu, cho nên thịt cũng không quá khan hiếm, giá cả cũng không đắt. Chỉ có rau dưa là không mọc lên nổi thôi.”

Khó trách người Bắc Tương đều cường tráng như thế, Đồ Vân tiêu sái nói: “Vậy thì không ăn rau dưa nữa.”

“Thế thì cũng không được, mùa đông không ăn rau dưa sẽ bị bệnh đau mắt.”

Đồ Vân đứng ở cửa hầm đồ ăn, Tất Tiểu Bảo vươn cái đầu nhỏ quá, chỉ vào Đồ Vân: “Không cho ngươi ăn vụng nữa đâu đấy, đây đều là những thứ vất vả lắm mới mua được.”

Đồ Vân lấy một củ từ trong sọt ra, dùng tay áo chùi chùi rồi “rắc” một cái, cắn rớt một miếng củ cải: “Ngươi yên tâm, ta không phải là người trộm cắp.”

“Ngươi...” Tất Tiểu Bảo tức giận đến dậm chân bình bịch, dùng hết sức lực từ hồi bú sữa để cất hết cà rốt vào trong.

Tất Lương nói: “Đại nhân, hôm qua ngài không nên đắc tội Ân công tử như vậy, hắn là kẻ thù dai, ngài phải cẩn thận đề phòng hắn trả thù đấy.”

“Ta đắc tội hắn khi nào?” Nàng thật oan uổng. Ngày hôm qua nàng cũng sắp hèn mọn thành chó luôn rồi, chỉ còn thiếu điều quỳ xuống đất mà thỉnh an, mà ôm đùi bọn họ nữa thôi.

Tất Tiểu Bảo giơ cánh tay nhỏ lên: “Ta có thể làm chứng, ngày hôm qua ngươi đã chọc cho hắn tức đến xanh mặt xanh mày luôn.”



“Đó là do thân thể hắn không tốt.”

“Ngươi nói bậy, hắn ăn sơn hào hải vị, thân thể sao lại không tốt được.”

“Vậy kẻ có tiền thì sẽ không ngỏm củ tỏi sao?”

Tất Tiểu Bảo ấp úng, nghẹn đến đỏ cả mặt.

Trêu thằng nhóc hạt đậu này mãi cũng không thú vị, Đồ Vân đứng dậy đi ra ngoài huyện nha. Trước cổng huyện nha người đến người đi, nhưng lại chẳng có ai dừng lại nghỉ chân cả.

Thật vất vả mới có hai người dừng lại xem bố cáo mà nàng dán, khi nhìn đến phần bổng lộc thì lại cười nhạo một phen, sau đó lắc đầu bỏ đi.

Đồ Vân bình tĩnh mà gặm củ cải, nàng đứng trong gió lạnh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự quá thấp?

Những người đi ngang qua trước cổng, nhìn thấy Đồ Vân thì đều mím miệng bật cười, nàng cũng không để bụng.

Bỗng nhiên, một trận gió mạnh thổi tới, Đồ Vân “hắt xì” một tiếng, xoa xoa cánh tay, vội vàng trở lại hậu viện.

Quận Bắc Tương cũng quá lạnh rồi đó. Nàng từ phương nam tới đây, vốn dĩ cũng không mang theo được bao nhiêu quần áo ấm, hiện tại thì đều bị đám dân chạy nạn cướp mất rồi. Thật là sơn cùng thủy tận, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Điều tuyệt vọng chính là, trải qua một trận rét mướt này, đêm xuống, Đồ Vân liền ngã bệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Là Vị Huyện Lệnh Nữ Phẫn Nam Trang Mới Đến Kìa!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook