Chương 13
Cò
28/11/2013
Vũ thì ngạc nhiên thôi, còn hai người kia ngoài ngạc nhiên cao độ, lại còn đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng thấy rõ.
Sau cái câu hỏi tại sao vừa phát ra, hiện tại Vũ của chúng ta đang giương giương đắc chí (dù trong lòng đang tò mò lắm lắm…), mặt ra vẻ hầm hố, nhìn hai người kia, biến đổi sắc mặt như tắc kè hoa. Càng lúc càng đỏ, đỏ tới mang tai rồi, Vũ cũng không chịu tha, đưa cặp mắt gian hết chỗ nói, miệng cứ cười khì khì, rợn cả người
- Sao hả? Hai bạn yêu vấu? định cho tui xem kịch câm hoài sao?
Vừa nói vừa gõ gõ ngón tay xuống bàn, chống cằm chờ đợi.
- Thì …thì…là…. - người con gái lên tiếng
- Tui hổng có ăn thì là, tui ghét rau đó – Vũ vẫn cố tình làm mặt, chọc ghẹo
Người con gái mặt méo xẹo nhìn người con trai kế bên mình, anh chàng nãy giờ cũng lúng ta lúng túng, như gà mắc tóc.
- Thì là Hùng với Trúc đang quen nhau….. – Hùng hít một hơi, nhắm chặt mắt, nói thẳng với Vũ, nhưng volum hơi bị lớn, thành ra ba đứa trở thành trung tâm của quán.
Hùng thì ngượng chín mặt, một phút “nông nổi”, biến thành người được “hâm mộ”.
Có nhiều khách trong quán, còn nghĩ giữa ba người là chuyện tình tay ba, nói thật thì nhìn cũng giống lắm đó Vũ à, 2 người thì ngượng ngập, 1 người thì mặt đằng đằng “sát khí” hình sự vô cùng.
- Hai người… hai người thật quá đáng mà, sao có thể… – Vũ giận dữ hét lên (nho nhỏ thôi nhé), phản ứng của Vũ hơi thái quá thì phải, làm mọi người lần nữa ngoáy nhìn, càng khẳng định suy nghĩ của họ “hô hô đánh ghen, sắp có phim hay để coi rồi…”
Hùng và Trúc cũng bất ngờ trước phản ứng này của Vũ, nhìn Vũ lúc này thật là uất ức mà.
- Vũ …Vũ.. à? – Hùng Trúc nhìn nhỏ thế, có phần hơi hoảng
“cốp”
- Ui da, giết người hả? – Vũ xoay người trừng mắt nhìn kẻ mới giáng vô đầu mình một cái, thật ra không nhìn Vũ cũng biết là ai, dám đánh Vũ chỉ có một người…
- Em thì có, em xem doạ hai người họ tái mặt rồi, khách của anh còn tưởng em đánh ghen, bu lại xem “kịch” kìa – một giọng nói khá là mềm mượt vàng lên, người này chính là Thiện Long, ông chủ trẻ của Ốc Ngố
Ngó ngó, nghiêng nghiêng “đúng thật nhỉ?”, Vũ xoa xoa cằm ra vẻ suy nghĩ. Nhìn lại hai đứa bạn, thấy cũng tội tội, định trị cái tội dám giấu nhỏ, bạn thân kiểu gì mà….
- Hừ, hai người được lắm, bạn bè mà giấu tui tới bây giờ, giận! – Vũ phán một câu chắc nịch. Nhưng lại không liên quan tới việc… đánh ghen hix
Khách khứa tiếc hùi hụi, còn tưởng đánh ghen hấp dẫn, ai dè… Không ai thèm để ý nữa quay về việc của mình. Hùng và Trúc, nhìn nhỏ cười cười…tỏ vẻ ăn năn lắm lắm.
- Còn không khai báo hả? – Vũ vẫn ngoan cố
- Thì…
“cốp”
Đúng như những gì mọi người nghĩ đó, Vũ ăn một cốc nữa, tác giả khỏi nói cũng biết là ai rồi. Chính Thiện Long,
- Em có thù oán gì với anh hả? – Vũ đau quá lườm Long muốn cháy mặt
- Vậy anh có thù với em sao? Muốn doạ khách của anh sợ mà bỏ chạy hả? – Long đưa tay bẹo má Vũ lôi đi, không quên cuối đầu nhìn hai người kia
- Chúc quý khách ngon miệng, - quay sang Vũ liếc mắt - em mau đi làm việc cho anh
Vũ bị Long lôi đi một cách không thương tiếc, còn thêm một dấu hỏi to đùng, Trúc Hùng bắt đầu khi nào?????????. Hai anh chị kia cứ trố mắt nhìn, trong họ cũng có 1 dấu hỏi không nhỏ.
Long là vậy, không cần biết là gì, khách hàng của anh vẫn luôn là quan trọng nhất. Mọi người đến đây, một phần cũng vì mến cái tính vui vẻ nhiệt tình, của Long và đội ngũ nhân viên.
*
Tối đó về, Trúc phải bỏ ra cả tiếng để gọi điện thoại “thú tội sau hoàng hôn” với Vũ ( tội nghiệp cái điện thoại quá, ta cầu nguyện cho mi ).
Trúc bảo, mình và Hùng cũng rất chi là tình cờ. Lần đó, trên đường đi về nhà, vừa quanh khúc cua, xe của Trúc đâm sầm vào một xe đi ngược lại. Kết quả là xe điện xe đạp “kết duyên” nằm 1 chỗ. Chủ nhân của tụi nó bị hất hai bên, lúc đầu cả hai không biết ai là ai cả, Hùng bị nhẹ hơn, lồm cồm đứng dậy, chạy lại đỡ Trúc.
Trúc thì cũng chỉ xây xát nhẹ, nhưng lúc ngã theo phản xạ, dùng tay chống nên có lẽ tay trái bị trật. Hùng vừa nhìn thấy Trúc thì thở phào “may quá người quen”.
Vũ nhớ lại đúng là, lúc đầu năm hai có vài ngày tay Trúc bị thương, thì ra nguyên nhân là vậy. Lúc đó hỏi, cô nàng cứ cười trừ….., thoát khỏi suy nghĩ đó nhanh chóng, Vũ lóng tai nghe Trúc kể tiếp…
Cả hai xin lỗi qua lại, Hùng dìu Trúc vào lề sơ cứu vết thương, vì học y nên lúc nào trong túi anh chàng cũng có mấy thứ cần thiết.
Trúc tuy đau, nhưng thấy cái mặt căng thẳng quá mức của Hùng, lại thêm cái sự tỉ mỉ nâng niu. Trúc bỗng thấy vui vui, lại được kết bạn với “tiểu yêu tinh” như Vũ ( cái này Trúc tự nghĩ, không dám nói với Vũ đâu nhé ). Trúc lại nảy ra ý định, trêu Hùng một tí.
Lấy lí do tay đau, sẽ ảnh hưởng tinh thần học tập, lại đang làm báo cáo, rất khó đánh máy…. Trúc nhăn nhó kêu khổ, không ngờ Hùng thật thà, bảo sẽ giúp Trúc đánh máy, rồi phụ lọc tài liệu…Vì Trúc như thế là do lỗi của mình.
“thì ra lúc đó, tui gọi ông, ông luôn bảo bận là vậy hả?” suy nghĩ của bạn Vũ hiện tại đó.
Hai người trao đổi số điện thoại, rồi nói chuyện, động viên nhau trong học tập, tâm sự chuyện này chuyện kia. Cứ thế mà không biết, trái tim nó lỗi nhịp vì nhau lúc nào.
“ hixx hai người bỏ rơi tôi,” Vũ ganh tị đấy
Có một lần, Trúc ở nhà một mình, tự nhiên cúp điện, mà Trúc là chúa sợ bóng tối, vì cô nàng nghĩ tối sẽ có ma.
Lật đật lôi điện thoại…gọi cho Hùng, Hùng bên kia không nghe Trúc nói rõ gì cả, vì vừa khóc vừa nói. Chàng ta cúp điện thoại, một mạch từ phòng trọ mình qua nhà Trúc.
“woa, hơn 10km đó, tình yêu thật vĩ đại” lại là Vũ bon chen
Chưa tới 20phút Hùng đã tới nhà Trúc, gọi cửa mãi không thấy Trúc trả lời, nhà thì tối thui, biết tính Trúc sợ ma, chắc bây giờ đang rúc trong phòng mà khóc. Hùng quăng xe, quyết định…leo tường vượt rào.
Cũng may gần phòng Trúc có cái cây to, Hùng leo một mạch lên ( anh chàng này qua chơi mấy lần rồi ), bám cửa sổ gọi một hồi, càng doạ Trúc bên trong sợ hơn. Tự dưng có cái bóng đen thui ngoài cửa sổ ai không sợ. Thông minh đột xuất, Hùng lấy điện thoại ra gọi. Trúc lúc đó mới mở cửa, vừa thấy Hùng Trúc đã ôm chằm khóc lóc, hai mắt đỏ hoe. Lúc đó Trúc cũng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Hùng. Áo thì ướt nhẹp vì mồ hôi, Trúc cảm động quá…khóc tiếp. Hùng thì thấy cô nàng không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ lưng Trúc
Tối đó, hai đứa tựa đầu ngắm trăng qua cửa sổ, có lẽ chính lúc đó. Tim hai người đã xác định được, người quan trọng.
“ lãng mạng quá hén..”
Nhưng có một chuyện đáng buồn, là lúc ra về, xe của Hùng không biết “chu du” nơi đâu rồi. Hùng buồn quá chừng
- Ờ túm lại là hai ông bà đã là gà bông của nhau – Vũ
- - Trúc cười bẽn lẻn
- Vậy mà giấu tui, bữa nay tui mà không tình cờ gặp, chắc… - Vũ nói dỗi hờn
- - Trúc ra sức dụ dỗ
- Bà đừng có dụ dỗ tui – Vũ, thế mới anh hùng chứ, đừng bỏ qua, đừng vì miếng ăn… -… mà chổ đó ngon thiệt hả? vậy tôi ăn 2 tô (ặc trời ơi? cấp cứu cứu… Cò hâm mộ lầm người, tham ăn quá)
-
- A, tui bận tí, nói chuyện sau nhá – Vũ vội vàng cúp điện thoại
Thế là Vũ tha bổng “phạm nhân” sau khi nghe tới hai tô bánh canh. Và đánh bài chuồn khi người ta hỏi chuyện của mình
Cúp điện thoại, Vũ nằm ngửa ra giường, mở hình của Nam ra nhìn, cái này là Vũ chụp lén đó. Nghĩ tới Trúc và Hùng, nhỏ vui cho hai đứa, cả hai đều rất hiền và tốt,Vũ nghĩ cả hai sẽ bền chặt với nhau, Vũ tin như thế….
Nghĩ lại mình, Vũ thấy tủi tủi, biết là không có kết quả, nhưng sau không thể dứt hình bóng Nam ra khỏi đầu. Nếu một lúc nào đó, cô gái đó đồng ý với Nam, thì có phải nhỏ đã hết hi vọng. Nếu cứ giấu trong lòng, có phải sẽ khiến bản thân hối hận không? Sao lại không cho trái tim một cơ hội lên tiếng.
“ cũng sắp tới rồi, vậy nhân cơ hội đó nói rõ, chết thì chết… Quyết định vậy đi, phải để bản thân mình không hối hận chứ, cố lên Phi Vũ”.
Trời, nhỏ này định làm gì mà sống chết dữ vậy nè? Không phải là đánh giặc đó chứ??????????????
Sau cái câu hỏi tại sao vừa phát ra, hiện tại Vũ của chúng ta đang giương giương đắc chí (dù trong lòng đang tò mò lắm lắm…), mặt ra vẻ hầm hố, nhìn hai người kia, biến đổi sắc mặt như tắc kè hoa. Càng lúc càng đỏ, đỏ tới mang tai rồi, Vũ cũng không chịu tha, đưa cặp mắt gian hết chỗ nói, miệng cứ cười khì khì, rợn cả người
- Sao hả? Hai bạn yêu vấu? định cho tui xem kịch câm hoài sao?
Vừa nói vừa gõ gõ ngón tay xuống bàn, chống cằm chờ đợi.
- Thì …thì…là…. - người con gái lên tiếng
- Tui hổng có ăn thì là, tui ghét rau đó – Vũ vẫn cố tình làm mặt, chọc ghẹo
Người con gái mặt méo xẹo nhìn người con trai kế bên mình, anh chàng nãy giờ cũng lúng ta lúng túng, như gà mắc tóc.
- Thì là Hùng với Trúc đang quen nhau….. – Hùng hít một hơi, nhắm chặt mắt, nói thẳng với Vũ, nhưng volum hơi bị lớn, thành ra ba đứa trở thành trung tâm của quán.
Hùng thì ngượng chín mặt, một phút “nông nổi”, biến thành người được “hâm mộ”.
Có nhiều khách trong quán, còn nghĩ giữa ba người là chuyện tình tay ba, nói thật thì nhìn cũng giống lắm đó Vũ à, 2 người thì ngượng ngập, 1 người thì mặt đằng đằng “sát khí” hình sự vô cùng.
- Hai người… hai người thật quá đáng mà, sao có thể… – Vũ giận dữ hét lên (nho nhỏ thôi nhé), phản ứng của Vũ hơi thái quá thì phải, làm mọi người lần nữa ngoáy nhìn, càng khẳng định suy nghĩ của họ “hô hô đánh ghen, sắp có phim hay để coi rồi…”
Hùng và Trúc cũng bất ngờ trước phản ứng này của Vũ, nhìn Vũ lúc này thật là uất ức mà.
- Vũ …Vũ.. à? – Hùng Trúc nhìn nhỏ thế, có phần hơi hoảng
“cốp”
- Ui da, giết người hả? – Vũ xoay người trừng mắt nhìn kẻ mới giáng vô đầu mình một cái, thật ra không nhìn Vũ cũng biết là ai, dám đánh Vũ chỉ có một người…
- Em thì có, em xem doạ hai người họ tái mặt rồi, khách của anh còn tưởng em đánh ghen, bu lại xem “kịch” kìa – một giọng nói khá là mềm mượt vàng lên, người này chính là Thiện Long, ông chủ trẻ của Ốc Ngố
Ngó ngó, nghiêng nghiêng “đúng thật nhỉ?”, Vũ xoa xoa cằm ra vẻ suy nghĩ. Nhìn lại hai đứa bạn, thấy cũng tội tội, định trị cái tội dám giấu nhỏ, bạn thân kiểu gì mà….
- Hừ, hai người được lắm, bạn bè mà giấu tui tới bây giờ, giận! – Vũ phán một câu chắc nịch. Nhưng lại không liên quan tới việc… đánh ghen hix
Khách khứa tiếc hùi hụi, còn tưởng đánh ghen hấp dẫn, ai dè… Không ai thèm để ý nữa quay về việc của mình. Hùng và Trúc, nhìn nhỏ cười cười…tỏ vẻ ăn năn lắm lắm.
- Còn không khai báo hả? – Vũ vẫn ngoan cố
- Thì…
“cốp”
Đúng như những gì mọi người nghĩ đó, Vũ ăn một cốc nữa, tác giả khỏi nói cũng biết là ai rồi. Chính Thiện Long,
- Em có thù oán gì với anh hả? – Vũ đau quá lườm Long muốn cháy mặt
- Vậy anh có thù với em sao? Muốn doạ khách của anh sợ mà bỏ chạy hả? – Long đưa tay bẹo má Vũ lôi đi, không quên cuối đầu nhìn hai người kia
- Chúc quý khách ngon miệng, - quay sang Vũ liếc mắt - em mau đi làm việc cho anh
Vũ bị Long lôi đi một cách không thương tiếc, còn thêm một dấu hỏi to đùng, Trúc Hùng bắt đầu khi nào?????????. Hai anh chị kia cứ trố mắt nhìn, trong họ cũng có 1 dấu hỏi không nhỏ.
Long là vậy, không cần biết là gì, khách hàng của anh vẫn luôn là quan trọng nhất. Mọi người đến đây, một phần cũng vì mến cái tính vui vẻ nhiệt tình, của Long và đội ngũ nhân viên.
*
Tối đó về, Trúc phải bỏ ra cả tiếng để gọi điện thoại “thú tội sau hoàng hôn” với Vũ ( tội nghiệp cái điện thoại quá, ta cầu nguyện cho mi ).
Trúc bảo, mình và Hùng cũng rất chi là tình cờ. Lần đó, trên đường đi về nhà, vừa quanh khúc cua, xe của Trúc đâm sầm vào một xe đi ngược lại. Kết quả là xe điện xe đạp “kết duyên” nằm 1 chỗ. Chủ nhân của tụi nó bị hất hai bên, lúc đầu cả hai không biết ai là ai cả, Hùng bị nhẹ hơn, lồm cồm đứng dậy, chạy lại đỡ Trúc.
Trúc thì cũng chỉ xây xát nhẹ, nhưng lúc ngã theo phản xạ, dùng tay chống nên có lẽ tay trái bị trật. Hùng vừa nhìn thấy Trúc thì thở phào “may quá người quen”.
Vũ nhớ lại đúng là, lúc đầu năm hai có vài ngày tay Trúc bị thương, thì ra nguyên nhân là vậy. Lúc đó hỏi, cô nàng cứ cười trừ….., thoát khỏi suy nghĩ đó nhanh chóng, Vũ lóng tai nghe Trúc kể tiếp…
Cả hai xin lỗi qua lại, Hùng dìu Trúc vào lề sơ cứu vết thương, vì học y nên lúc nào trong túi anh chàng cũng có mấy thứ cần thiết.
Trúc tuy đau, nhưng thấy cái mặt căng thẳng quá mức của Hùng, lại thêm cái sự tỉ mỉ nâng niu. Trúc bỗng thấy vui vui, lại được kết bạn với “tiểu yêu tinh” như Vũ ( cái này Trúc tự nghĩ, không dám nói với Vũ đâu nhé ). Trúc lại nảy ra ý định, trêu Hùng một tí.
Lấy lí do tay đau, sẽ ảnh hưởng tinh thần học tập, lại đang làm báo cáo, rất khó đánh máy…. Trúc nhăn nhó kêu khổ, không ngờ Hùng thật thà, bảo sẽ giúp Trúc đánh máy, rồi phụ lọc tài liệu…Vì Trúc như thế là do lỗi của mình.
“thì ra lúc đó, tui gọi ông, ông luôn bảo bận là vậy hả?” suy nghĩ của bạn Vũ hiện tại đó.
Hai người trao đổi số điện thoại, rồi nói chuyện, động viên nhau trong học tập, tâm sự chuyện này chuyện kia. Cứ thế mà không biết, trái tim nó lỗi nhịp vì nhau lúc nào.
“ hixx hai người bỏ rơi tôi,” Vũ ganh tị đấy
Có một lần, Trúc ở nhà một mình, tự nhiên cúp điện, mà Trúc là chúa sợ bóng tối, vì cô nàng nghĩ tối sẽ có ma.
Lật đật lôi điện thoại…gọi cho Hùng, Hùng bên kia không nghe Trúc nói rõ gì cả, vì vừa khóc vừa nói. Chàng ta cúp điện thoại, một mạch từ phòng trọ mình qua nhà Trúc.
“woa, hơn 10km đó, tình yêu thật vĩ đại” lại là Vũ bon chen
Chưa tới 20phút Hùng đã tới nhà Trúc, gọi cửa mãi không thấy Trúc trả lời, nhà thì tối thui, biết tính Trúc sợ ma, chắc bây giờ đang rúc trong phòng mà khóc. Hùng quăng xe, quyết định…leo tường vượt rào.
Cũng may gần phòng Trúc có cái cây to, Hùng leo một mạch lên ( anh chàng này qua chơi mấy lần rồi ), bám cửa sổ gọi một hồi, càng doạ Trúc bên trong sợ hơn. Tự dưng có cái bóng đen thui ngoài cửa sổ ai không sợ. Thông minh đột xuất, Hùng lấy điện thoại ra gọi. Trúc lúc đó mới mở cửa, vừa thấy Hùng Trúc đã ôm chằm khóc lóc, hai mắt đỏ hoe. Lúc đó Trúc cũng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Hùng. Áo thì ướt nhẹp vì mồ hôi, Trúc cảm động quá…khóc tiếp. Hùng thì thấy cô nàng không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ lưng Trúc
Tối đó, hai đứa tựa đầu ngắm trăng qua cửa sổ, có lẽ chính lúc đó. Tim hai người đã xác định được, người quan trọng.
“ lãng mạng quá hén..”
Nhưng có một chuyện đáng buồn, là lúc ra về, xe của Hùng không biết “chu du” nơi đâu rồi. Hùng buồn quá chừng
- Ờ túm lại là hai ông bà đã là gà bông của nhau – Vũ
-
- Vậy mà giấu tui, bữa nay tui mà không tình cờ gặp, chắc… - Vũ nói dỗi hờn
-
- Bà đừng có dụ dỗ tui – Vũ, thế mới anh hùng chứ, đừng bỏ qua, đừng vì miếng ăn… -… mà chổ đó ngon thiệt hả? vậy tôi ăn 2 tô (ặc trời ơi? cấp cứu cứu… Cò hâm mộ lầm người, tham ăn quá)
-
- A, tui bận tí, nói chuyện sau nhá – Vũ vội vàng cúp điện thoại
Thế là Vũ tha bổng “phạm nhân” sau khi nghe tới hai tô bánh canh. Và đánh bài chuồn khi người ta hỏi chuyện của mình
Cúp điện thoại, Vũ nằm ngửa ra giường, mở hình của Nam ra nhìn, cái này là Vũ chụp lén đó. Nghĩ tới Trúc và Hùng, nhỏ vui cho hai đứa, cả hai đều rất hiền và tốt,Vũ nghĩ cả hai sẽ bền chặt với nhau, Vũ tin như thế….
Nghĩ lại mình, Vũ thấy tủi tủi, biết là không có kết quả, nhưng sau không thể dứt hình bóng Nam ra khỏi đầu. Nếu một lúc nào đó, cô gái đó đồng ý với Nam, thì có phải nhỏ đã hết hi vọng. Nếu cứ giấu trong lòng, có phải sẽ khiến bản thân hối hận không? Sao lại không cho trái tim một cơ hội lên tiếng.
“ cũng sắp tới rồi, vậy nhân cơ hội đó nói rõ, chết thì chết… Quyết định vậy đi, phải để bản thân mình không hối hận chứ, cố lên Phi Vũ”.
Trời, nhỏ này định làm gì mà sống chết dữ vậy nè? Không phải là đánh giặc đó chứ??????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.