Chương 26
Cò
28/11/2013
Mở trừng hai mắt thật to nhìn kẻ “đáng giận” vừa ngược đãi cái đầu yêu quý của mình. Vũ nghiến răng ken két, nhìn
chằm chằm như muốn một phát, cắn nuốt, nhai xương kẻ đang nhăn răng cười nham nhở kia. Thái độ kiểu đó giống như chuyện Vũ bị anh ta kí đầu, là
chuyện bình thường như con người phải ăn cơm uống nước vậy đó. Tất cả
người trong quán kể cả khách, chuẩn bị tinh thần “xem kịch hay”.
- Trần. Thiện. Long – Vũ gằn từng chữ, kết hợp nói là tư thế sẵn sàng “giết người”
Long cũng không phải hiền lành gì, biết chọc tới nhỏ là không được yên thân, chưa để nhỏ kêu hết tên mình, Long đã co giò chạy trước. Cứ thế kẻ chạy, người đuổi khắp quán. “Khán giả” rất nhiệt tình, liên tục hò reo cổ vũ, không khí trong quán nhộn nhịp hẳn lên
- Anh Long / Chị Vũ ..cố lên, cố lên….
- Cố lên, nhanh nữa nào….
Các nhân viên khác còn “vui vẻ” hơn, ai ai cũng hí hửng…. Mở sòng cá cược, dĩ nhiên hai người kia không biết, chứ để hai “đại ác ma” biết, bọn họ còn thảm tới cỡ nào (thật đáng thương nha, cò là cò đặt…uhm…đặt…)
- Tui đặt anh Long sẽ bị chị Vũ bắt được
- Tui đặt anh Long sẽ an toàn qua khỏi, chị Vũ phải giơ cờ trắng thua thôi hehehe
- Không, chị Vũ chắc chắn bị kí nữa cho coi….
- Bla ….bla …bla………..
Hai nhân “vật chính”, thì vẫn mãi đang rượt đuổi nhau, cũng không ngừng chí choé “đấu võ mồm”
- Trần Thiện Long, anh là con đồ con heo… hôc…hộc phù ..phù , đồ con lừa– Vũ vừa thở dốc vừa m.ắ.n.g Long - Đứng lại cho emmm…. hộccccc
- Phù …phù…em là đồ bà chằng, anh đâu có ngu mà đứng lại..phù phù..hộcc hộcccc….
…………
Vũ đang trên đường đi tới bệnh viện, vì hôm nay là ngày Quân được về nhà, chính xác thì người đi đón phải là chị. Nhưng chị lại gọi điện bảo, Bin ở lớp đánh nhau với bạn, cô giáo mời phụ huynh gấp. “Nhóc ơi lần này con thảm rồi!” Vũ vừa đi vừa nghĩ về thằng cháu “tội nghiệp”.
- Ông là cái tên chết dẫm…. - tiếng một cô gái giận dữ
- Bà là đồ bà chằng, xấu xí, chanh chua…. – là giọng nói của một tên con trai đầy ý trêu ghẹo
Rồi Vũ thấy người con trai chạy vụt qua mình, còn quay đầu lại lè lưỡi trêu tức, cô gái phía sau cũng rượt theo sát nút, mặt hầm hầm, nhưng có thể nhìn thấy nét cười trên mặt cô. Vũ như nhìn thấy chính mình và Nam lúc trước, hai đứa suốt ngày cũng đấu võ mồm như thế. Toàn là kiếm lời lẽ nói cho đối phương tệ nhất, vậy mà con tim lại không biết từ lúc nào, rung rinh, xích lại gần nhau.
Rồi lại không biết từ khi nào chúng lại tách xa nhau đến vậy, không phải không tin Nam, Vũ cũng đã thử tin và thử cho cả hai hi vọng, nhưng có lẽ cả hai không có duyên. Và cũng vì Vũ thấy bản thân sẽ không hoà hợp với gia đình của Nam, Vũ biết nếu mình không tự bỏ cuộc, có khi Nam sẽ vì mình mà quay lưng với gia đình, không muốn Nam phải khó xử khi lựa chọn mình hay gia đình, Vũ không hề muốn, không hề muốn trở thành kẻ xấu xa như vậy. Nếu đã quyết định rời xa, Vũ chọn để Nam nghĩ mình không tin tưởng Nam, tình yêu của cả hai không đủ, như thế sẽ khiến Nam dễ chấp nhận hơn. Là Vũ nghĩ như vậy, đó là suy nghĩ chủ quan, còn Nam thật sự thế nào, chỉ mình Nam biết.
Đặt tay nhẹ lên vị trí tim mình Vũ mỉm cười, nhỏ đã thôi không khóc nữa, “ngoan, ngủ yên nhé, như thế mới tốt cho tất cả, hãy ngủ thật sâu nơi tận cùng trái tim tôi”.
Vươn vai lấy lại tinh thần, Vũ bước nhanh về phía trước, không biết rằng phía sau bên kia đường, một đôi mắt đã chậm chậm lướt theo từng cử chỉ, nét mặt của nhỏ, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy, dán chặt bóng dáng quen thuộc kia. Đôi chân muốn chạy thật nhanh đến bên nhỏ, để đôi tay chắc khoẻ có thể ôm lấy thân hình quen thuộc, để đôi môi có thể nói ra những lời yêu thương nồng ấm. Nhưng não rất nhanh, đưa đến hình ảnh người phụ nữ quỳ dưới sàn, gương mặt đẫm nước mắt. Lại một hình ảnh khác ùa tới, là đôi mắt của nhỏ đôi mắt, buồn vời vợi nhìn người trước mặt, là đôi mắt như muốn nói “chúng ta hãy chỉ là bạn, hãy chỉ dừng tại đây thôi”.
Đau, cái vật đang đập nhịp nhàng trong lòng ngực, bỗng nhiên đập dồn giã, liên hồi, nó muốn nói với đại não, nó đang đau lắm. Đôi chân tự nhiên cũng ngoan ngoãn dừng lại, đôi tay buông thỏng bất lực, “mày đang mong chờ gì hả? Buông tay đi, đừng làm cô ấy phải đau hay khó xử, nếu phải đau đớn, chỉ nên để một mình mày đau, ngoan ngoãn ở lại đây thôi nhé”. Bàn tay to khoẻ đặt lên ngực trái thầm nói với chính mình. Người đó xoay bước, đi về hướng ngược lại, thật nhanh hướng về phía trước.
“Sẽ có một người vì bạn mà chờ đợi nơi cuối con đường, hãy dũng cảm bước tiếp” câu nói này có thật không? Sẽ thật sự có người chờ đợi, nếu chúng ta cố gắng đi hết con đường của mình?
*
Vũ tới cửa phòng vừa định bước vào thì nghe bên trong có tiếng nói chuyện, là Quân và …Hằng, tuy khe cửa rất nhỏ không thể nhìn thấy bên trong, nhưng giọng nói này nhỏ không nhầm được. Vũ quyết định đứng bên ngoài theo dõi
- Tôi cũng đã không sao, em có thể về, thăm thế được rồi - giọng nói của Quân thật rất lạnh nhạt
- Em …hãy để em ở lại một chút nữa…em … - là giọng của Hằng, trong lời nói có phần uất ức, nghe cứ nghẹn nghẹn như vừa khóc
- Em không hiểu lời tôi nói sao? Mau về!! Vũ sắp tới rồi, tôi không muốn cô ấy thấy em, rồi suy nghĩ lung tung, hiểu lầm này nọ – Quân vẫn đều đều, nhưng thanh anh càng lúc càng tăng độ lạnh, bất mãn
- Tại sao lúc nào cũng là Vũ chứ? Nếu anh là vì vợ mình em có thể chịu được, có thể hiểu được, nhưng tại sao lại là Vũ? Tại sao anh luôn đặt Vũ lên trước? Tại sao? Em có cái gì không bằng Vũ? Có cái gì không tốt? em ngoan ngoãn, nghe lời anh hết thảy, em yêu anh nhiều như vậy, tại sao tại sao …hức hứcccc - Hằng rống lên đau khổ. Lần này Vũ không phải nghi ngờ nữa, thật sự thì Hằng đang khóc, và thêm một mối thắc mắc, trong câu chuyện của hai người, sao lại có nhỏ trong đó.
- Cô làm loạn đủ chưa? Từ lúc bắt đầu là cô tự nguyện, tôi không hề bắt ép, nên cô không có quyền đòi hỏi gì ở tôi, chuyện của tôi không khiến cô quản, cái duy nhất cô không bằng Vũ… - Quân ngưng một chút -….chính là vì cô ấy là duy nhất.
Sau câu đó của Quân thì mọi thứ bên trong rơi vào im lặng, ngay cả tiếng nấc, tiếng thút thít cũng không có. Vũ ở bên ngoài tâm trạng cứ thay đổi xoành xoạch, từ ngơ ngác khó hiểu đến, phân vân lo lắng rồi sửng sốt hết cỡ…. Mọi chuyện sao càng lúc càng rối rắm. Vẫn chưa hiểu chuyện của chị và anh Vĩnh là thế nào, bây giờ tự nhiên nhảy ra chuyện Hằng yêu Quân, hai anh chị tại sao lại đâm đầu vô ngõ cụt thế này.
Đang vật lộn với mớ suy nghĩ rối như tơ vò, Vũ giật mình bởi tiếng bước chân từ bên trong, có người đang đi ra. Vô thức rất nhanh Vũ nấp vào góc tường, không biết tại sao lại nấp, nhưng trong đầu Vũ chỉ có một suy nghĩ, không nên để họ biết mình đã nghe, đặc biệt là Vũ không muốn gặp Hằng lúc này.
Nhìn Hằng cô độc xiu vẹo bước trên hành lang, đôi vai cứ run lên bần bật, như đang cố kìm nén tiếng nấc của mình. Vũ thấy thật xót xa cho con bạn, thật muốn chạy tới ôm lấy nó mà an ủi, nhưng liệu Hằng có đồng ý không? Rõ ràng gần như vậy, tại sao lại thấy xa xôi. “Hằng à!!!!!!!”
Và liệu Vũ có đủ can đảm để tha thứ cho Hằng? “Tại sao mày yêu là người đã có vợ, tại sao người đó lại là chồng của chị tao? Biết là ngõ cụt, tại sao đâm đầu vào? Mày ngốc quá”. Khi bóng Hằng đã khuất, Vũ thở dài đánh thượt, dạo này nhỏ thở dài hơi nhiều, cũng phải suy nghĩ nhiều hơn về những người bên cạnh nhiều hơn.
“Haizzzzzzz, đành phải đi một vòng rồi quay lại thôi”. Nói là làm Vũ xoay người đi một vòng thật,
…..
Quân nhìn Vũ đi qua đi lại, dọn đồ dùng của mình, rồi xếp lại đống quần áo, Quân cố ý xới tung lên và để đó. Từ lúc bước vào, Vũ cũng chỉ chào anh một tiếng rồi lẳng lặng làm, trên mặt hiện rất nhiều tâm sự, Quân chăm chú theo dõi, cũng không biết từ lúc nào “chú chim nhỏ” của anh đã ưu tư nhiều như thế, có phải từ khi chuyện với Nam xảy ra? “Cái đầu nhỏ của em lại chất chứa, dồn nén thêm bao nhiêu thứ vậy hả?”.
Quân không gặng hỏi nhỏ như trước, thản nhiên chống cằm nhìn Vũ, có vẻ là chuyện khiến anh khá thích thú, lại còn chăm chú đếm xem Vũ tổng cộng đã thở dài bao nhiêu cái, từ khi bước chân vào đây. “7 lần rồi đấy nhóc”
- Thở dài mau già lắm đấy! – Quân tốt bụng nhắc nhở
- Hả? – Vũ đưa mắt không hiểu nhìn anh, mà đúng là nhỏ không hiểu thật,
Vì có ý thức được bản thân đã than ngắn thở dài đâu, khi không Quân phun cho một câu không ăn nhập, lại chả có chủ đề, Quân nhíu mày không nói gì thêm. Vũ nhăn trán càng khó hiểu, anh đã không nói, nhỏ mặt kệ anh, bĩu môi, nhỏ tiếp tục công việc của mình.
Quân cong môi mỉm cười, không biết sao mọi cử chỉ của Vũ lọt vào mắt Quân đều trở nên đáng yếu đến thế, có phải như câu trong mắt tình nhân hoá Tây Thi?
Quân không muốn nghĩ thêm, chỉ mong sao thời gian có thể dừng lại giây phút này, người con gái trước mắt chính là vợ anh, người vợ đang tỉ mỉ xếp quần áo cho anh.
Anh chính là người chồng hạnh phúc, say đắm ngắm người vợ đáng yêu của mình. Cuộc sống bình lặng như thế thôi, hai người sẽ có những đứa trẻ của chính mình.
Như thế thật tốt thật tốt, Quân bất giác cười thầm với suy nghĩ trong đầu.
Lại nói vốn Quân còn muốn nằm nghĩ một thời gian, để được …nhõng nhẽo với ai đó đó. Nhưng thật không ngờ, anh lại hồi phục rất nhanh, chính Quân thật sự cũng khâm phục sức sống của mình, chưa đầy một tháng anh đã gần như bình phục, chỉ cần chú ý không nên vận động mạnh chân trái nhiều, thì không còn gì đáng lo. Trời thiệt phụ long người mà, muốn làm người nhàn rỗi cũng không được, Quân thầm than trong lòng.
Với lại có một người đang rất cần anh, gần một tháng nay chỉ biết tình hình qua điện thoại, anh rất là sốt ruột. Nói chung khoẻ lại cũng có cái tốt, có thể tiến hành tăng tình cảm xúc tác ..với “người ta” rồi. Quân lại đắc ý cười
- Anh cười đủ chưa? Còn không định về? – Vũ tới chắn ngang tầm nhìn của anh “não không biết có vấn đề không nữa”
- Hì – Quân lại cười, không để ý thái độ có phần khó chịu của nhỏ
Ngang nhiên khoát tay lên vai Vũ đi, Vũ giật bắn lùi ra, anh khó chịu ra mặt, nhăn nhó “chân vẫn còn đau”. Vũ ngậm ngùi, đỡ anh đi, một người mặt mày khó chịu hầm hầm, một kẻ tươi cười hớn hở?
Đúng thật là não Quân có vấn đề rồi, dạo này cứ cười suốt, chuyện gì cũng cười được.
- Trần. Thiện. Long – Vũ gằn từng chữ, kết hợp nói là tư thế sẵn sàng “giết người”
Long cũng không phải hiền lành gì, biết chọc tới nhỏ là không được yên thân, chưa để nhỏ kêu hết tên mình, Long đã co giò chạy trước. Cứ thế kẻ chạy, người đuổi khắp quán. “Khán giả” rất nhiệt tình, liên tục hò reo cổ vũ, không khí trong quán nhộn nhịp hẳn lên
- Anh Long / Chị Vũ ..cố lên, cố lên….
- Cố lên, nhanh nữa nào….
Các nhân viên khác còn “vui vẻ” hơn, ai ai cũng hí hửng…. Mở sòng cá cược, dĩ nhiên hai người kia không biết, chứ để hai “đại ác ma” biết, bọn họ còn thảm tới cỡ nào (thật đáng thương nha, cò là cò đặt…uhm…đặt…)
- Tui đặt anh Long sẽ bị chị Vũ bắt được
- Tui đặt anh Long sẽ an toàn qua khỏi, chị Vũ phải giơ cờ trắng thua thôi hehehe
- Không, chị Vũ chắc chắn bị kí nữa cho coi….
- Bla ….bla …bla………..
Hai nhân “vật chính”, thì vẫn mãi đang rượt đuổi nhau, cũng không ngừng chí choé “đấu võ mồm”
- Trần Thiện Long, anh là con đồ con heo… hôc…hộc phù ..phù , đồ con lừa– Vũ vừa thở dốc vừa m.ắ.n.g Long - Đứng lại cho emmm…. hộccccc
- Phù …phù…em là đồ bà chằng, anh đâu có ngu mà đứng lại..phù phù..hộcc hộcccc….
…………
Vũ đang trên đường đi tới bệnh viện, vì hôm nay là ngày Quân được về nhà, chính xác thì người đi đón phải là chị. Nhưng chị lại gọi điện bảo, Bin ở lớp đánh nhau với bạn, cô giáo mời phụ huynh gấp. “Nhóc ơi lần này con thảm rồi!” Vũ vừa đi vừa nghĩ về thằng cháu “tội nghiệp”.
- Ông là cái tên chết dẫm…. - tiếng một cô gái giận dữ
- Bà là đồ bà chằng, xấu xí, chanh chua…. – là giọng nói của một tên con trai đầy ý trêu ghẹo
Rồi Vũ thấy người con trai chạy vụt qua mình, còn quay đầu lại lè lưỡi trêu tức, cô gái phía sau cũng rượt theo sát nút, mặt hầm hầm, nhưng có thể nhìn thấy nét cười trên mặt cô. Vũ như nhìn thấy chính mình và Nam lúc trước, hai đứa suốt ngày cũng đấu võ mồm như thế. Toàn là kiếm lời lẽ nói cho đối phương tệ nhất, vậy mà con tim lại không biết từ lúc nào, rung rinh, xích lại gần nhau.
Rồi lại không biết từ khi nào chúng lại tách xa nhau đến vậy, không phải không tin Nam, Vũ cũng đã thử tin và thử cho cả hai hi vọng, nhưng có lẽ cả hai không có duyên. Và cũng vì Vũ thấy bản thân sẽ không hoà hợp với gia đình của Nam, Vũ biết nếu mình không tự bỏ cuộc, có khi Nam sẽ vì mình mà quay lưng với gia đình, không muốn Nam phải khó xử khi lựa chọn mình hay gia đình, Vũ không hề muốn, không hề muốn trở thành kẻ xấu xa như vậy. Nếu đã quyết định rời xa, Vũ chọn để Nam nghĩ mình không tin tưởng Nam, tình yêu của cả hai không đủ, như thế sẽ khiến Nam dễ chấp nhận hơn. Là Vũ nghĩ như vậy, đó là suy nghĩ chủ quan, còn Nam thật sự thế nào, chỉ mình Nam biết.
Đặt tay nhẹ lên vị trí tim mình Vũ mỉm cười, nhỏ đã thôi không khóc nữa, “ngoan, ngủ yên nhé, như thế mới tốt cho tất cả, hãy ngủ thật sâu nơi tận cùng trái tim tôi”.
Vươn vai lấy lại tinh thần, Vũ bước nhanh về phía trước, không biết rằng phía sau bên kia đường, một đôi mắt đã chậm chậm lướt theo từng cử chỉ, nét mặt của nhỏ, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy, dán chặt bóng dáng quen thuộc kia. Đôi chân muốn chạy thật nhanh đến bên nhỏ, để đôi tay chắc khoẻ có thể ôm lấy thân hình quen thuộc, để đôi môi có thể nói ra những lời yêu thương nồng ấm. Nhưng não rất nhanh, đưa đến hình ảnh người phụ nữ quỳ dưới sàn, gương mặt đẫm nước mắt. Lại một hình ảnh khác ùa tới, là đôi mắt của nhỏ đôi mắt, buồn vời vợi nhìn người trước mặt, là đôi mắt như muốn nói “chúng ta hãy chỉ là bạn, hãy chỉ dừng tại đây thôi”.
Đau, cái vật đang đập nhịp nhàng trong lòng ngực, bỗng nhiên đập dồn giã, liên hồi, nó muốn nói với đại não, nó đang đau lắm. Đôi chân tự nhiên cũng ngoan ngoãn dừng lại, đôi tay buông thỏng bất lực, “mày đang mong chờ gì hả? Buông tay đi, đừng làm cô ấy phải đau hay khó xử, nếu phải đau đớn, chỉ nên để một mình mày đau, ngoan ngoãn ở lại đây thôi nhé”. Bàn tay to khoẻ đặt lên ngực trái thầm nói với chính mình. Người đó xoay bước, đi về hướng ngược lại, thật nhanh hướng về phía trước.
“Sẽ có một người vì bạn mà chờ đợi nơi cuối con đường, hãy dũng cảm bước tiếp” câu nói này có thật không? Sẽ thật sự có người chờ đợi, nếu chúng ta cố gắng đi hết con đường của mình?
*
Vũ tới cửa phòng vừa định bước vào thì nghe bên trong có tiếng nói chuyện, là Quân và …Hằng, tuy khe cửa rất nhỏ không thể nhìn thấy bên trong, nhưng giọng nói này nhỏ không nhầm được. Vũ quyết định đứng bên ngoài theo dõi
- Tôi cũng đã không sao, em có thể về, thăm thế được rồi - giọng nói của Quân thật rất lạnh nhạt
- Em …hãy để em ở lại một chút nữa…em … - là giọng của Hằng, trong lời nói có phần uất ức, nghe cứ nghẹn nghẹn như vừa khóc
- Em không hiểu lời tôi nói sao? Mau về!! Vũ sắp tới rồi, tôi không muốn cô ấy thấy em, rồi suy nghĩ lung tung, hiểu lầm này nọ – Quân vẫn đều đều, nhưng thanh anh càng lúc càng tăng độ lạnh, bất mãn
- Tại sao lúc nào cũng là Vũ chứ? Nếu anh là vì vợ mình em có thể chịu được, có thể hiểu được, nhưng tại sao lại là Vũ? Tại sao anh luôn đặt Vũ lên trước? Tại sao? Em có cái gì không bằng Vũ? Có cái gì không tốt? em ngoan ngoãn, nghe lời anh hết thảy, em yêu anh nhiều như vậy, tại sao tại sao …hức hứcccc - Hằng rống lên đau khổ. Lần này Vũ không phải nghi ngờ nữa, thật sự thì Hằng đang khóc, và thêm một mối thắc mắc, trong câu chuyện của hai người, sao lại có nhỏ trong đó.
- Cô làm loạn đủ chưa? Từ lúc bắt đầu là cô tự nguyện, tôi không hề bắt ép, nên cô không có quyền đòi hỏi gì ở tôi, chuyện của tôi không khiến cô quản, cái duy nhất cô không bằng Vũ… - Quân ngưng một chút -….chính là vì cô ấy là duy nhất.
Sau câu đó của Quân thì mọi thứ bên trong rơi vào im lặng, ngay cả tiếng nấc, tiếng thút thít cũng không có. Vũ ở bên ngoài tâm trạng cứ thay đổi xoành xoạch, từ ngơ ngác khó hiểu đến, phân vân lo lắng rồi sửng sốt hết cỡ…. Mọi chuyện sao càng lúc càng rối rắm. Vẫn chưa hiểu chuyện của chị và anh Vĩnh là thế nào, bây giờ tự nhiên nhảy ra chuyện Hằng yêu Quân, hai anh chị tại sao lại đâm đầu vô ngõ cụt thế này.
Đang vật lộn với mớ suy nghĩ rối như tơ vò, Vũ giật mình bởi tiếng bước chân từ bên trong, có người đang đi ra. Vô thức rất nhanh Vũ nấp vào góc tường, không biết tại sao lại nấp, nhưng trong đầu Vũ chỉ có một suy nghĩ, không nên để họ biết mình đã nghe, đặc biệt là Vũ không muốn gặp Hằng lúc này.
Nhìn Hằng cô độc xiu vẹo bước trên hành lang, đôi vai cứ run lên bần bật, như đang cố kìm nén tiếng nấc của mình. Vũ thấy thật xót xa cho con bạn, thật muốn chạy tới ôm lấy nó mà an ủi, nhưng liệu Hằng có đồng ý không? Rõ ràng gần như vậy, tại sao lại thấy xa xôi. “Hằng à!!!!!!!”
Và liệu Vũ có đủ can đảm để tha thứ cho Hằng? “Tại sao mày yêu là người đã có vợ, tại sao người đó lại là chồng của chị tao? Biết là ngõ cụt, tại sao đâm đầu vào? Mày ngốc quá”. Khi bóng Hằng đã khuất, Vũ thở dài đánh thượt, dạo này nhỏ thở dài hơi nhiều, cũng phải suy nghĩ nhiều hơn về những người bên cạnh nhiều hơn.
“Haizzzzzzz, đành phải đi một vòng rồi quay lại thôi”. Nói là làm Vũ xoay người đi một vòng thật,
…..
Quân nhìn Vũ đi qua đi lại, dọn đồ dùng của mình, rồi xếp lại đống quần áo, Quân cố ý xới tung lên và để đó. Từ lúc bước vào, Vũ cũng chỉ chào anh một tiếng rồi lẳng lặng làm, trên mặt hiện rất nhiều tâm sự, Quân chăm chú theo dõi, cũng không biết từ lúc nào “chú chim nhỏ” của anh đã ưu tư nhiều như thế, có phải từ khi chuyện với Nam xảy ra? “Cái đầu nhỏ của em lại chất chứa, dồn nén thêm bao nhiêu thứ vậy hả?”.
Quân không gặng hỏi nhỏ như trước, thản nhiên chống cằm nhìn Vũ, có vẻ là chuyện khiến anh khá thích thú, lại còn chăm chú đếm xem Vũ tổng cộng đã thở dài bao nhiêu cái, từ khi bước chân vào đây. “7 lần rồi đấy nhóc”
- Thở dài mau già lắm đấy! – Quân tốt bụng nhắc nhở
- Hả? – Vũ đưa mắt không hiểu nhìn anh, mà đúng là nhỏ không hiểu thật,
Vì có ý thức được bản thân đã than ngắn thở dài đâu, khi không Quân phun cho một câu không ăn nhập, lại chả có chủ đề, Quân nhíu mày không nói gì thêm. Vũ nhăn trán càng khó hiểu, anh đã không nói, nhỏ mặt kệ anh, bĩu môi, nhỏ tiếp tục công việc của mình.
Quân cong môi mỉm cười, không biết sao mọi cử chỉ của Vũ lọt vào mắt Quân đều trở nên đáng yếu đến thế, có phải như câu trong mắt tình nhân hoá Tây Thi?
Quân không muốn nghĩ thêm, chỉ mong sao thời gian có thể dừng lại giây phút này, người con gái trước mắt chính là vợ anh, người vợ đang tỉ mỉ xếp quần áo cho anh.
Anh chính là người chồng hạnh phúc, say đắm ngắm người vợ đáng yêu của mình. Cuộc sống bình lặng như thế thôi, hai người sẽ có những đứa trẻ của chính mình.
Như thế thật tốt thật tốt, Quân bất giác cười thầm với suy nghĩ trong đầu.
Lại nói vốn Quân còn muốn nằm nghĩ một thời gian, để được …nhõng nhẽo với ai đó đó. Nhưng thật không ngờ, anh lại hồi phục rất nhanh, chính Quân thật sự cũng khâm phục sức sống của mình, chưa đầy một tháng anh đã gần như bình phục, chỉ cần chú ý không nên vận động mạnh chân trái nhiều, thì không còn gì đáng lo. Trời thiệt phụ long người mà, muốn làm người nhàn rỗi cũng không được, Quân thầm than trong lòng.
Với lại có một người đang rất cần anh, gần một tháng nay chỉ biết tình hình qua điện thoại, anh rất là sốt ruột. Nói chung khoẻ lại cũng có cái tốt, có thể tiến hành tăng tình cảm xúc tác ..với “người ta” rồi. Quân lại đắc ý cười
- Anh cười đủ chưa? Còn không định về? – Vũ tới chắn ngang tầm nhìn của anh “não không biết có vấn đề không nữa”
- Hì – Quân lại cười, không để ý thái độ có phần khó chịu của nhỏ
Ngang nhiên khoát tay lên vai Vũ đi, Vũ giật bắn lùi ra, anh khó chịu ra mặt, nhăn nhó “chân vẫn còn đau”. Vũ ngậm ngùi, đỡ anh đi, một người mặt mày khó chịu hầm hầm, một kẻ tươi cười hớn hở?
Đúng thật là não Quân có vấn đề rồi, dạo này cứ cười suốt, chuyện gì cũng cười được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.