Chương 28
Cò
28/11/2013
- Aaaaaaa …ma …ma ma….
Vũ ôm chặt cây dù, mặt mày tái mét lắp ba lắp bắp, nhìn cái bóng to lớn đen thui đứng bên cửa sổ. Lại còn có làn khói mỏng manh vờn quanh cái bóng đen (không biết có phải tưởng tượng ra không nữa), càng làm cho nó trở nên kì quái ma mị, không sợ trời không sợ đất nhưng nhỏ sợ nhất chính là…ma. Còn một thứ nữa, nhưng vẫn chưa đến lúc nói
- Ngươi… ực..ngươi…ngươi là người…hay ..hay…ma? Nói ..nói cho ngươi biết, ta biết võ, không sợ ngươi đâu, ta còn… biết…biết bắt ma, trên người có rất nhiều tỏi, lá bùa… ngươi sẽ…huhu bình thường tôi ăn ở hiền lành, không làm hại ai bao giờ, ma xui quỷ khiến thế nào cũng đừng tìm tôi mà doạ, tôi bị yếu tim, sẽ chết bất đắc kì tử đó, huhu oa oaaaaa ( mất mặt dữ vậy? )
Vũ ngồi bệt xuống sàn, bù lu bù loa loạn hết cả lên, cái bóng từ nãy không nhúc nhích lại phát ra tiếng cười, mà theo Vũ lúc này thì rất là đáng sợ.
Vũ bị doạ cho sắp xỉu, ôm chặt cây dù, lết dần về góc tường khi thấy bóng đen đang quay lại từ từ tiến về phía mình, tay chân bủn rủn không còn tí sức lực. Nhỏ khóc không ra tiếng, kì này thì chỉ còn đường chết, cái bóng đó vẫn không dừng lại, tiến càng lúc càng gần. Nhỏ nhắm mắt chờ …chết, quyết định phó mặc số trời, “không sợ nữa….” một tia dũng cảm chợt nhảy ra trong đầu, Vũ dự định bật dậy…chiến đấu với nó. Nhưng khi nó vừa ngồi xổm xuống …Vũ cũng xụi lơ luôn. Cái bóng kia hoảng hồn, vội chụp lấy nhỏ mà lay
- Nè, nhóc con, Vũ nè, em sao thế?????? ( Xỉu rồi, haizz) – Quân cuốn quít ôm lấy, bế nhỏ vào phòng (cò: sao anh vào được nhà người ta? Quân: ngươi quên nhà này của ai hả? cò: *ngẫm nghĩ* ê ê anh bế nhỏ đi đâu đó, Quân: phiền phức. Cò bị đá ra khỏi phòng )
Bật đèn lên mới thấy là mặt nhỏ xanh hơn tàu lá, bây giờ có cắt chắc cũng không có tí máu luôn quá. Quân kiếm dầu, xoa cho nhỏ, xong thì ngồi canh nhìn nhỏ vô tư…xỉu.
Quân cẩn thận quan sát, lâu lắm rồi không ở gần nhỏ như thế, gặp nhỏ thì điều có người khác, muốn nói chuyện muốn ngắm cũng khó,
Đôi môi mím chặt, chắc là cố nén sợ hãi, trán thì nhăn lại, xỉu rồi cũng không dám thả lỏng, trên mặt thể hiện sự đề phòng thấy rõ. Quân lấy điện thoại ra gọi cho chị
-<…..>
- Anh sẽ nghỉ ở bên ngoài, em đừng chờ, nghỉ sớm đi
-<…..>
Quân quăng điện thoại lên bàn, chính anh cũng thấy mình quá đáng với chị. Anh chưa bao giờ nói quá những gì liên quan tới việc mình định nói. Chị và nhỏ là hai chị em, cũng có nét giống nhau, chị lại có phần trội hơn, điềm đạm, xinh đẹp, hiểu chuyện, nhu mì hết lòng vì chồng con. Là mẫu người phụ nữ của gia đình, sẽ là hậu phương vững chắc cho nhưng ông chồng. Nhưng tại sao đã bao nhiêu năm như thế, anh cũng không tài nào chấp nhận chị, cũng không bao giờ coi chị vượt quá thân phận một người bạn. Cũng từng thử chấp nhận chị, thử yêu chị, nhưng kết quả vẫn là số 0.
Quân là kính chị, chứ không yêu, là vợ nhưng dù chị có nói chuyện thân mật với người đàn ông khác. Anh cũng chưa từng lấy làm khó chịu, có phải vì từ đầu tim anh đã chỉ nhận hạt giống hi vọng của một người khác? Và chỉ duy nhất người đó, đã không thể tiếp nhận thêm ai. “có lẽ mãi mãi với tôi, em là duy nhất”
Anh không phải kẻ ngốc, tuy Vĩnh cố gắng bình thường trước mặt anh, chị cố gắng tránh né, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra tình cảm Vĩnh dành cho chị. Quân tin chắc nếu chồng chị là Vĩnh thì chị sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, tiếc rằng Quân lại làm chị trở thành người phụ nữ bất hạnh.
Quân công khai mối quan hệ với những người phụ nữ khác, chị cũng chưa từng hỏi hay tỏ ý khó chịu, răm rắp phục tùng anh. Chỉ cần chị lên tiếng, Quân lập tức giải thoát cho chị, và cũng như giải thoát cho chính mình.
Nhưng chị lại không hề đá động, Quân cũng không có bất cứ lí do nào để bỏ chị, và nếu là Quân chủ động bỏ thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
- Nhóc! Em có hiểu cho tôi không? Với bọn họ tôi chưa từng có tình cảm nào, kể cả Hằng, em không cảm thấy cô ta có gì đó của em sao? – Quân đưa tay vuốt những lọn tóc nghịch ngợm vướng trên mặt Vũ
- Tôi luôn mong thời gian ở cạnh em có thể chậm lại, hoặc giả dừng lại thì thật tốt, nhưng với em tôi chỉ là “anh rể”, sao em lại quên đi lời hứa sẽ làm cô dâu của tôi? Vì lời hứa đó mà ngoài tình yêu của mình ra, tôi đã cho chị em tất cả những thứ tốt nhất tôi có, vậy tại sao em lại quên? Trong kí ức của em sao lại không có tôi? Tôi không chấp nhận lí do, lời nói đó là của trẻ con đâu, em có biết tôi đau thế nào, khi nhìn em vui cười, đau khổ vì tên đàn ông khác không? Em là của tôi, là của tôi, tôi không có gì nữa ngoài em, nên kẻ nào dám cướp em từ tay tôi…tôi sẽ giết hắn
Quân một mình độc thoại, như nói cho chính mình nghe, lại như nói cho người đang nằm kia nghe, câu cuối lại cố ý gằn mạnh như một lời khẳng định mạnh mẽ.
Làm cho ai đó, lạnh gáy, dù đã tỉnh nhưng vẫn cố nhắm mắt nằm im. Tránh voi chả xấu mặt nào, tạm thời im lặng cho “bão” qua đã. Vũ đang tự rủa bản thân tại sao tỉnh lúc nào không tỉnh, lại tỉnh đúng lúc anh bảo nhỏ hứa làm cô dâu của anh. Định mở mắt “giáo huấn” anh một trận, nhưng nghe câu đó, đành ngậm bồ hòn im luôn. Có phải anh biết nhỏ tỉnh nên cố ý gày bẫy không? Chứ Vũ còn nhỏ, ngây thơ lắm, biết gì đâu mà cô dâu với chú rể?
Tim nhỏ hình như đang cùng “anh chị em” mở hội hay sao ấy, cứ đập thình thịch thình thịch, khua chiêng múa trống. “Cứ đập kiểu này không khéo ảnh biết mình tỉnh mất, im lặng cho tao nhờ, mà nói xong rồi sao anh không về đi chứ?”
Quân chợt đứng dậy rời khỏi giường “phải đó, mau về đi, tôi còn phải đi tắm nữa, cứ ngồi đó, khéo tim tôi nhảy ra ngoài khiêu vũ luôn á!” Vũ mừng thầm khi thấy Quân rời đi, nhưng rất nhanh sau đó, Quân quay lại giường…. và nằm xuống , choàng tay ôm lấy nhỏ. Vùi đầu vào tóc Vũ, cảm thấy trên người nhỏ có mùi hương nhàn nhạt, vừa quen thuộc lại tựa như có chút lạ lẫm. Vũ như lò xo bị nén lại, bật mạnh ngồi dậy, đạp một phát làm Quân lăn xuống giường, bản thân thì thu lại một góc….
- Ai da, em điên hả? có biết đau không? Dám ngược đãi người canh cho em …xỉu? – Quân lồm cồm bò dậy từ dưới sàn, nhìn nhỏ ánh mắt hình viên đạn, vừa tức vừa buồn cười, trêu chọc nhỏ
Khi nhìn thấy Vũ ngồi cuộn tròn trong đóng chăn gối, tóm lại là trên giường có thứ gì nhỏ đều lấy chất hết xung quanh mình. ( nhanh ghê!) Trùm chăn kín mít, chỉ để lộ cặp mắt, nhìn anh chòng chọc như đang hỏi anh “Anh đang làm gì?”
- Anh có phải dã thú đâu? Em làm gì ghê vậy hả? – Quân ngạo nghễ đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực nhìn nhỏ, trên người anh chỉ còn áo trong, áo khoát đã vứt lúc nào rồi.
Thấy “con mồi” không có vẻ gì là nhúc nhích di chuyển khỏi “tổ” Quân tiếp tục chiêu hàng
- Em nghĩ nếu anh muốn làm gì em thì em có thể thoát sao? – để minh hoạ lời mình, Quân cho cặp mắt mình du ngoạn khắp phòng, nhún vai bất cần
Đúng như lời Quân nói, nếu lúc này anh có muốn “mần thịt” nhỏ thì cũng không có ai cứu nhỏ, càng không có đường trốn ( Quân: hắc hắc nhà này ta tự tay trang trí, lựa chọn mà. Cò: anh gian quá! )
Có vẻ như câu này hiệu quả, cái đầu được ló ra, sao đó là vai và toàn bộ, Vũ nhìn chằm chằm vào Quân, tức giận có, nghi ngờ có, khó chịu có, cảnh giác càng không thiếu.
- Chúng ta nói chuyện đi, không phải có chuyện muốn hỏi anh à! – cất đi vẻ cợt nhã, Quân nghiêm túc nhìn nhỏ
- Giờ này anh không về sẽ làm chị lo – Quân xém chút bị nhỏ làm cho hồ đồ, cứ nghĩ nhỏ sẽ quát mắng tức giận việc của Hằng, vậy mà câu đầu tiên lại là lo lắng cho chị
“Đang định nói với tôi là nếu tôi làm chị em khóc, em sẽ không nhìn mặt tôi sao? sẽ hận tôi à! Với em chị mình quan trọng thế à! Tôi ganh tị đó” Quân nhăn mặt tỏ ý khó chịu
- Anh đã gọi điện nói với cô ấy sẽ ở lại đây! – Quân nhún vai tiếp tục lừa “con nít”
- Anh….. – Vũ trợn mắt cố gắng nuốt những lời “vàng ngọc” vừa được ông anh rể “yêu quý” ( yêu quái thì đúng hơn) thốt ra.
Quân lại nhướng hai mắt thật to nhìn nhỏ, ( hai người tính mở cuộc thi đấu mắt chắc) thách thức.
- Tôi còn từng nghĩ anh là người tốt, nhưng quá ra chỉ là đồ khốn, không biết tốt xấu, lăng nhăng, bệ..…. – Vũ tức giận, quắt mắt nhìn khinh thường, không thèm kiềm chế mắng té tát. Như muốn dội nước lạnh vào người khác,lúc nhiệt độ đang âm hết cỡ
Chưa kịp cho “hồng thuỷ” sổ hết ra, đã bị “bờ đê” thịt mềm mại chặn ngang, những gì chuẩn bị tuôn trào ngậm ngùi quay ngược vào nơi bắt đầu.
- Uhmmmm… - Vũ bị tấn công bất ngờ, nhất thời không biét làm sao, theo bản năng tự nhiên mà tay chân múa loạn xạ, cào cấu vào người Quân, cố gắng dùng sức đầy anh ta ra.
Nhưng tất cả đều vô hiệu, người Vũ lặp tức bị xô ngã xuống giường, hai tay bị Quân chế trụ trên đầu, và anh ta không có tín hiệu là sẽ dừng lại, vẫn đang cố gắng dùng môi của mình chà sát môi Vũ, muốn đưa lưỡi của mình xâm nhập càn quét bên trong khoang miệng của Vũ, nhưng vẫn chưa thực hiện được,
Vũ kiên quyết ngậm chặt miệng, nhưng cũng đồng thời tự cắt mất không khí của mình. Mặt càng lúc càng đỏ vì không thở được, Quân thì vẫn đang hoành hành ngang ngược trên môi nhỏ, chịu không nổi, Vũ há miệng thở gấp một hơi để lấy không khí.
Quân không bỏ lỡ cơ hội, lập tức thẳng tiến công phá, truy đuổi chiếc lưỡi cố chấp của nhỏ. Vũ bây giờ thật sự đã thành “cá trên thớt” sao? Phải cam chịu làm người phụ nữ tiếp theo để Quân vui đùa?
Bàn tay còn lại không yên phận, đã luồn vào bên trong áo của nhỏ, Vũ cảm giác được sức nóng đang phả lên đôi gò bông đào của mình. Mắt vốn dĩ mở to hết cỡ, bây giờ càng kinh hãi trợn lên, dù yêu Nam nhưng những gì hai đứa trãi qua chưa quá nụ hôn, cái nắm tay. Vậy mà anh lại đang làm gì với nhỏ thế này, lí trí mạnh mẽ chóng lại, chút sức lực còn lại, Vũ phát huy tối đa, nhắm mắt…
“phập”
- Á !
“cháttt”
- Hừ … - sao khi cho Quân nếm công phu của hàm răng thiếu nữ, lại bồi thêm năm ngón tay trên mặt anh ta.
Vũ nhảy xuống giường, kéo lại áo của mình, thủ thế võ phòng bị, ánh mắt kiên định nhìn Quân, không cho phép xâm phạm. Quân lấy tay quẹt đi máu chổ bị “mèo cắn”, đưa lên nhìn một chút rồi nhếch môi cười, chống hai tay ra phía sau, chân bắt chéo, ngả ngớn nhìn nhỏ.
- Mèo con, răng em tốt đó, lần sau phải chuẩn bị đồ mài cho nó cùn bớt mới được – Quân tiếp tục cợt nhã
- Lần sau? – Vũ giương mắt nhìn, khó tin vào lời vừa được nghe – Anh còn muốn lần sau? Nói cho anh biết tôi không còn là con nhóc để anh tuỳ ý đùa giỡn,
- Đúng vậy, em không còn là trẻ con nữa, nên anh mới nói chuyện người lớn với em – Quân không hề thu ý cợt nhã, trêu chọc trong lời nói và ánh mắt “tự nhiên thích nhìn em như thế!” ( cò: biến thái, có cò ở đây Vũ đừng sợ , Quân: ngươi có muốn kiểm tra ta biến thái cỡ nào không? *toé lửa*, cò: haha nào dám, Vũ ơi cò có việc, đi trước nhá *véoo*)
- Anh là đồ khốn, lăng nhăn, cặn bã, tạp nham, tục tĩu, không có tình nghĩa… - đang định c.h.ử.i tiếp thì thấy Quân hùng hổ xông tới
Không suy nghĩ nhiều, Vũ theo phản xạ giơ chân đá về phía Quân….
- Buông…buông ra - Kết quả là Quân chụp lấy chân nhỏ và kéo hẳn về phía mình
Sau đó thì dồn về góc tường, tình hình hiện tại thì nhỏ đã được giải thoát cái chân nóng vội, nhưng cái cằm thì bị anh ta khoá chặt trong bàn tay rộng lớn. Cả người bị anh ta vây lại, phải dùng bức tường phía sau làm điểm tựa. Kê mặt sát mặt nhỏ, nhìn gần thế này, Vũ có cảm giác bao nhiêu tia máu đỏ hằn trong mắt anh, nhỏ có thể đếm được hết.
Vẻ mặt không còn sự cợt nhã, khêu khích, mà là tức giận, và còn ..còn có sự đau khổ. Vũ sợ chiếc cằm của mình sẽ nát vụn ra mất nếu anh ta không chịu buông ra. Nó gần như đã mất đi cảm giác, nhó nhăn mặt biểu tình đau đớn
Quân cảm nhận người trước mặt không chịu được, hơi thả lòng tay
- Nói cho em biết, ai cũng có thể mắng c.h.ử.i tôi, coi là kẻ không ra gì, nhưng em thì không được, em không có cái quyền đó, em là của tôi, những việc tôi làm đều vì em – Quân gằn mạnh từng chữ rõ ràng, phun vào mặt nhỏ, và dĩ nhiên, Vũ thu hết vào tai truyền tới não, nhưng đáng tiếc vẫn chưa xử lí kịp - một kẻ dối trá, không giữ lời hứa như em, không có tư cách nói người khác, biết giữ miệng và thân của mình một chút, nếu còn thấy em thân mật với tên đàn ông khác, - Vừa nói, tay còn lại của Quân không an phận, đặt ở nơi đẫy đà của Vũ xoa nhẹ, ghé sát tai nhỏ thì thầm -…thì không chỉ có nhiêu đó đâu
Nói xong Quân thả nhỏ ra, lấy áo khoát đi một mạch ra cửa, vừa nghe tiếng cửa đóng lại. Vũ như người không xương, trườn theo tường phía sau, ngồi bệch xuống sàn. Ánh mắt ngơ ngác, “không phải đâu, không phải, chắc chắn là mơ, là mơ” Vũ lấy tay tát mạnh vào má của mình, đau điếng, nhỏ biết không phải là mơ, nước mắt theo đó mà lăn dài trên má. Kêu trời không được, kêu đất không xong, nhỏ rốt cuộc đã rơi vào tình huống gì?
Hai tay nắm chặt vô lăng, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, gắn tai nghe vào tai
-<….>
- 5 phút nữa tôi tới
-<……>
Rút tai nghe vứt sang bên cạnh, hai tay càng bấu chặt vô lăng, như muốn trút hết sức vào đó, bóp nát nó. “ Tôi sẽ khiến em phải quy phục dưới chân tôi, bằng mọi cách”
Kính xe được hạ xuống, gió đêm lạnh lẽo được dịp ùa vào, lạnh như cắt da cắt thịt, nhưng có lạnh bằng lòng của anh không?
Vũ ôm chặt cây dù, mặt mày tái mét lắp ba lắp bắp, nhìn cái bóng to lớn đen thui đứng bên cửa sổ. Lại còn có làn khói mỏng manh vờn quanh cái bóng đen (không biết có phải tưởng tượng ra không nữa), càng làm cho nó trở nên kì quái ma mị, không sợ trời không sợ đất nhưng nhỏ sợ nhất chính là…ma. Còn một thứ nữa, nhưng vẫn chưa đến lúc nói
- Ngươi… ực..ngươi…ngươi là người…hay ..hay…ma? Nói ..nói cho ngươi biết, ta biết võ, không sợ ngươi đâu, ta còn… biết…biết bắt ma, trên người có rất nhiều tỏi, lá bùa… ngươi sẽ…huhu bình thường tôi ăn ở hiền lành, không làm hại ai bao giờ, ma xui quỷ khiến thế nào cũng đừng tìm tôi mà doạ, tôi bị yếu tim, sẽ chết bất đắc kì tử đó, huhu oa oaaaaa ( mất mặt dữ vậy? )
Vũ ngồi bệt xuống sàn, bù lu bù loa loạn hết cả lên, cái bóng từ nãy không nhúc nhích lại phát ra tiếng cười, mà theo Vũ lúc này thì rất là đáng sợ.
Vũ bị doạ cho sắp xỉu, ôm chặt cây dù, lết dần về góc tường khi thấy bóng đen đang quay lại từ từ tiến về phía mình, tay chân bủn rủn không còn tí sức lực. Nhỏ khóc không ra tiếng, kì này thì chỉ còn đường chết, cái bóng đó vẫn không dừng lại, tiến càng lúc càng gần. Nhỏ nhắm mắt chờ …chết, quyết định phó mặc số trời, “không sợ nữa….” một tia dũng cảm chợt nhảy ra trong đầu, Vũ dự định bật dậy…chiến đấu với nó. Nhưng khi nó vừa ngồi xổm xuống …Vũ cũng xụi lơ luôn. Cái bóng kia hoảng hồn, vội chụp lấy nhỏ mà lay
- Nè, nhóc con, Vũ nè, em sao thế?????? ( Xỉu rồi, haizz) – Quân cuốn quít ôm lấy, bế nhỏ vào phòng (cò: sao anh vào được nhà người ta? Quân: ngươi quên nhà này của ai hả? cò: *ngẫm nghĩ* ê ê anh bế nhỏ đi đâu đó, Quân: phiền phức. Cò bị đá ra khỏi phòng )
Bật đèn lên mới thấy là mặt nhỏ xanh hơn tàu lá, bây giờ có cắt chắc cũng không có tí máu luôn quá. Quân kiếm dầu, xoa cho nhỏ, xong thì ngồi canh nhìn nhỏ vô tư…xỉu.
Quân cẩn thận quan sát, lâu lắm rồi không ở gần nhỏ như thế, gặp nhỏ thì điều có người khác, muốn nói chuyện muốn ngắm cũng khó,
Đôi môi mím chặt, chắc là cố nén sợ hãi, trán thì nhăn lại, xỉu rồi cũng không dám thả lỏng, trên mặt thể hiện sự đề phòng thấy rõ. Quân lấy điện thoại ra gọi cho chị
-<…..>
- Anh sẽ nghỉ ở bên ngoài, em đừng chờ, nghỉ sớm đi
-<…..>
Quân quăng điện thoại lên bàn, chính anh cũng thấy mình quá đáng với chị. Anh chưa bao giờ nói quá những gì liên quan tới việc mình định nói. Chị và nhỏ là hai chị em, cũng có nét giống nhau, chị lại có phần trội hơn, điềm đạm, xinh đẹp, hiểu chuyện, nhu mì hết lòng vì chồng con. Là mẫu người phụ nữ của gia đình, sẽ là hậu phương vững chắc cho nhưng ông chồng. Nhưng tại sao đã bao nhiêu năm như thế, anh cũng không tài nào chấp nhận chị, cũng không bao giờ coi chị vượt quá thân phận một người bạn. Cũng từng thử chấp nhận chị, thử yêu chị, nhưng kết quả vẫn là số 0.
Quân là kính chị, chứ không yêu, là vợ nhưng dù chị có nói chuyện thân mật với người đàn ông khác. Anh cũng chưa từng lấy làm khó chịu, có phải vì từ đầu tim anh đã chỉ nhận hạt giống hi vọng của một người khác? Và chỉ duy nhất người đó, đã không thể tiếp nhận thêm ai. “có lẽ mãi mãi với tôi, em là duy nhất”
Anh không phải kẻ ngốc, tuy Vĩnh cố gắng bình thường trước mặt anh, chị cố gắng tránh né, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra tình cảm Vĩnh dành cho chị. Quân tin chắc nếu chồng chị là Vĩnh thì chị sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, tiếc rằng Quân lại làm chị trở thành người phụ nữ bất hạnh.
Quân công khai mối quan hệ với những người phụ nữ khác, chị cũng chưa từng hỏi hay tỏ ý khó chịu, răm rắp phục tùng anh. Chỉ cần chị lên tiếng, Quân lập tức giải thoát cho chị, và cũng như giải thoát cho chính mình.
Nhưng chị lại không hề đá động, Quân cũng không có bất cứ lí do nào để bỏ chị, và nếu là Quân chủ động bỏ thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
- Nhóc! Em có hiểu cho tôi không? Với bọn họ tôi chưa từng có tình cảm nào, kể cả Hằng, em không cảm thấy cô ta có gì đó của em sao? – Quân đưa tay vuốt những lọn tóc nghịch ngợm vướng trên mặt Vũ
- Tôi luôn mong thời gian ở cạnh em có thể chậm lại, hoặc giả dừng lại thì thật tốt, nhưng với em tôi chỉ là “anh rể”, sao em lại quên đi lời hứa sẽ làm cô dâu của tôi? Vì lời hứa đó mà ngoài tình yêu của mình ra, tôi đã cho chị em tất cả những thứ tốt nhất tôi có, vậy tại sao em lại quên? Trong kí ức của em sao lại không có tôi? Tôi không chấp nhận lí do, lời nói đó là của trẻ con đâu, em có biết tôi đau thế nào, khi nhìn em vui cười, đau khổ vì tên đàn ông khác không? Em là của tôi, là của tôi, tôi không có gì nữa ngoài em, nên kẻ nào dám cướp em từ tay tôi…tôi sẽ giết hắn
Quân một mình độc thoại, như nói cho chính mình nghe, lại như nói cho người đang nằm kia nghe, câu cuối lại cố ý gằn mạnh như một lời khẳng định mạnh mẽ.
Làm cho ai đó, lạnh gáy, dù đã tỉnh nhưng vẫn cố nhắm mắt nằm im. Tránh voi chả xấu mặt nào, tạm thời im lặng cho “bão” qua đã. Vũ đang tự rủa bản thân tại sao tỉnh lúc nào không tỉnh, lại tỉnh đúng lúc anh bảo nhỏ hứa làm cô dâu của anh. Định mở mắt “giáo huấn” anh một trận, nhưng nghe câu đó, đành ngậm bồ hòn im luôn. Có phải anh biết nhỏ tỉnh nên cố ý gày bẫy không? Chứ Vũ còn nhỏ, ngây thơ lắm, biết gì đâu mà cô dâu với chú rể?
Tim nhỏ hình như đang cùng “anh chị em” mở hội hay sao ấy, cứ đập thình thịch thình thịch, khua chiêng múa trống. “Cứ đập kiểu này không khéo ảnh biết mình tỉnh mất, im lặng cho tao nhờ, mà nói xong rồi sao anh không về đi chứ?”
Quân chợt đứng dậy rời khỏi giường “phải đó, mau về đi, tôi còn phải đi tắm nữa, cứ ngồi đó, khéo tim tôi nhảy ra ngoài khiêu vũ luôn á!” Vũ mừng thầm khi thấy Quân rời đi, nhưng rất nhanh sau đó, Quân quay lại giường…. và nằm xuống , choàng tay ôm lấy nhỏ. Vùi đầu vào tóc Vũ, cảm thấy trên người nhỏ có mùi hương nhàn nhạt, vừa quen thuộc lại tựa như có chút lạ lẫm. Vũ như lò xo bị nén lại, bật mạnh ngồi dậy, đạp một phát làm Quân lăn xuống giường, bản thân thì thu lại một góc….
- Ai da, em điên hả? có biết đau không? Dám ngược đãi người canh cho em …xỉu? – Quân lồm cồm bò dậy từ dưới sàn, nhìn nhỏ ánh mắt hình viên đạn, vừa tức vừa buồn cười, trêu chọc nhỏ
Khi nhìn thấy Vũ ngồi cuộn tròn trong đóng chăn gối, tóm lại là trên giường có thứ gì nhỏ đều lấy chất hết xung quanh mình. ( nhanh ghê!) Trùm chăn kín mít, chỉ để lộ cặp mắt, nhìn anh chòng chọc như đang hỏi anh “Anh đang làm gì?”
- Anh có phải dã thú đâu? Em làm gì ghê vậy hả? – Quân ngạo nghễ đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực nhìn nhỏ, trên người anh chỉ còn áo trong, áo khoát đã vứt lúc nào rồi.
Thấy “con mồi” không có vẻ gì là nhúc nhích di chuyển khỏi “tổ” Quân tiếp tục chiêu hàng
- Em nghĩ nếu anh muốn làm gì em thì em có thể thoát sao? – để minh hoạ lời mình, Quân cho cặp mắt mình du ngoạn khắp phòng, nhún vai bất cần
Đúng như lời Quân nói, nếu lúc này anh có muốn “mần thịt” nhỏ thì cũng không có ai cứu nhỏ, càng không có đường trốn ( Quân: hắc hắc nhà này ta tự tay trang trí, lựa chọn mà. Cò: anh gian quá! )
Có vẻ như câu này hiệu quả, cái đầu được ló ra, sao đó là vai và toàn bộ, Vũ nhìn chằm chằm vào Quân, tức giận có, nghi ngờ có, khó chịu có, cảnh giác càng không thiếu.
- Chúng ta nói chuyện đi, không phải có chuyện muốn hỏi anh à! – cất đi vẻ cợt nhã, Quân nghiêm túc nhìn nhỏ
- Giờ này anh không về sẽ làm chị lo – Quân xém chút bị nhỏ làm cho hồ đồ, cứ nghĩ nhỏ sẽ quát mắng tức giận việc của Hằng, vậy mà câu đầu tiên lại là lo lắng cho chị
“Đang định nói với tôi là nếu tôi làm chị em khóc, em sẽ không nhìn mặt tôi sao? sẽ hận tôi à! Với em chị mình quan trọng thế à! Tôi ganh tị đó” Quân nhăn mặt tỏ ý khó chịu
- Anh đã gọi điện nói với cô ấy sẽ ở lại đây! – Quân nhún vai tiếp tục lừa “con nít”
- Anh….. – Vũ trợn mắt cố gắng nuốt những lời “vàng ngọc” vừa được ông anh rể “yêu quý” ( yêu quái thì đúng hơn) thốt ra.
Quân lại nhướng hai mắt thật to nhìn nhỏ, ( hai người tính mở cuộc thi đấu mắt chắc) thách thức.
- Tôi còn từng nghĩ anh là người tốt, nhưng quá ra chỉ là đồ khốn, không biết tốt xấu, lăng nhăng, bệ..…. – Vũ tức giận, quắt mắt nhìn khinh thường, không thèm kiềm chế mắng té tát. Như muốn dội nước lạnh vào người khác,lúc nhiệt độ đang âm hết cỡ
Chưa kịp cho “hồng thuỷ” sổ hết ra, đã bị “bờ đê” thịt mềm mại chặn ngang, những gì chuẩn bị tuôn trào ngậm ngùi quay ngược vào nơi bắt đầu.
- Uhmmmm… - Vũ bị tấn công bất ngờ, nhất thời không biét làm sao, theo bản năng tự nhiên mà tay chân múa loạn xạ, cào cấu vào người Quân, cố gắng dùng sức đầy anh ta ra.
Nhưng tất cả đều vô hiệu, người Vũ lặp tức bị xô ngã xuống giường, hai tay bị Quân chế trụ trên đầu, và anh ta không có tín hiệu là sẽ dừng lại, vẫn đang cố gắng dùng môi của mình chà sát môi Vũ, muốn đưa lưỡi của mình xâm nhập càn quét bên trong khoang miệng của Vũ, nhưng vẫn chưa thực hiện được,
Vũ kiên quyết ngậm chặt miệng, nhưng cũng đồng thời tự cắt mất không khí của mình. Mặt càng lúc càng đỏ vì không thở được, Quân thì vẫn đang hoành hành ngang ngược trên môi nhỏ, chịu không nổi, Vũ há miệng thở gấp một hơi để lấy không khí.
Quân không bỏ lỡ cơ hội, lập tức thẳng tiến công phá, truy đuổi chiếc lưỡi cố chấp của nhỏ. Vũ bây giờ thật sự đã thành “cá trên thớt” sao? Phải cam chịu làm người phụ nữ tiếp theo để Quân vui đùa?
Bàn tay còn lại không yên phận, đã luồn vào bên trong áo của nhỏ, Vũ cảm giác được sức nóng đang phả lên đôi gò bông đào của mình. Mắt vốn dĩ mở to hết cỡ, bây giờ càng kinh hãi trợn lên, dù yêu Nam nhưng những gì hai đứa trãi qua chưa quá nụ hôn, cái nắm tay. Vậy mà anh lại đang làm gì với nhỏ thế này, lí trí mạnh mẽ chóng lại, chút sức lực còn lại, Vũ phát huy tối đa, nhắm mắt…
“phập”
- Á !
“cháttt”
- Hừ … - sao khi cho Quân nếm công phu của hàm răng thiếu nữ, lại bồi thêm năm ngón tay trên mặt anh ta.
Vũ nhảy xuống giường, kéo lại áo của mình, thủ thế võ phòng bị, ánh mắt kiên định nhìn Quân, không cho phép xâm phạm. Quân lấy tay quẹt đi máu chổ bị “mèo cắn”, đưa lên nhìn một chút rồi nhếch môi cười, chống hai tay ra phía sau, chân bắt chéo, ngả ngớn nhìn nhỏ.
- Mèo con, răng em tốt đó, lần sau phải chuẩn bị đồ mài cho nó cùn bớt mới được – Quân tiếp tục cợt nhã
- Lần sau? – Vũ giương mắt nhìn, khó tin vào lời vừa được nghe – Anh còn muốn lần sau? Nói cho anh biết tôi không còn là con nhóc để anh tuỳ ý đùa giỡn,
- Đúng vậy, em không còn là trẻ con nữa, nên anh mới nói chuyện người lớn với em – Quân không hề thu ý cợt nhã, trêu chọc trong lời nói và ánh mắt “tự nhiên thích nhìn em như thế!” ( cò: biến thái, có cò ở đây Vũ đừng sợ , Quân: ngươi có muốn kiểm tra ta biến thái cỡ nào không? *toé lửa*, cò: haha nào dám, Vũ ơi cò có việc, đi trước nhá *véoo*)
- Anh là đồ khốn, lăng nhăn, cặn bã, tạp nham, tục tĩu, không có tình nghĩa… - đang định c.h.ử.i tiếp thì thấy Quân hùng hổ xông tới
Không suy nghĩ nhiều, Vũ theo phản xạ giơ chân đá về phía Quân….
- Buông…buông ra - Kết quả là Quân chụp lấy chân nhỏ và kéo hẳn về phía mình
Sau đó thì dồn về góc tường, tình hình hiện tại thì nhỏ đã được giải thoát cái chân nóng vội, nhưng cái cằm thì bị anh ta khoá chặt trong bàn tay rộng lớn. Cả người bị anh ta vây lại, phải dùng bức tường phía sau làm điểm tựa. Kê mặt sát mặt nhỏ, nhìn gần thế này, Vũ có cảm giác bao nhiêu tia máu đỏ hằn trong mắt anh, nhỏ có thể đếm được hết.
Vẻ mặt không còn sự cợt nhã, khêu khích, mà là tức giận, và còn ..còn có sự đau khổ. Vũ sợ chiếc cằm của mình sẽ nát vụn ra mất nếu anh ta không chịu buông ra. Nó gần như đã mất đi cảm giác, nhó nhăn mặt biểu tình đau đớn
Quân cảm nhận người trước mặt không chịu được, hơi thả lòng tay
- Nói cho em biết, ai cũng có thể mắng c.h.ử.i tôi, coi là kẻ không ra gì, nhưng em thì không được, em không có cái quyền đó, em là của tôi, những việc tôi làm đều vì em – Quân gằn mạnh từng chữ rõ ràng, phun vào mặt nhỏ, và dĩ nhiên, Vũ thu hết vào tai truyền tới não, nhưng đáng tiếc vẫn chưa xử lí kịp - một kẻ dối trá, không giữ lời hứa như em, không có tư cách nói người khác, biết giữ miệng và thân của mình một chút, nếu còn thấy em thân mật với tên đàn ông khác, - Vừa nói, tay còn lại của Quân không an phận, đặt ở nơi đẫy đà của Vũ xoa nhẹ, ghé sát tai nhỏ thì thầm -…thì không chỉ có nhiêu đó đâu
Nói xong Quân thả nhỏ ra, lấy áo khoát đi một mạch ra cửa, vừa nghe tiếng cửa đóng lại. Vũ như người không xương, trườn theo tường phía sau, ngồi bệch xuống sàn. Ánh mắt ngơ ngác, “không phải đâu, không phải, chắc chắn là mơ, là mơ” Vũ lấy tay tát mạnh vào má của mình, đau điếng, nhỏ biết không phải là mơ, nước mắt theo đó mà lăn dài trên má. Kêu trời không được, kêu đất không xong, nhỏ rốt cuộc đã rơi vào tình huống gì?
Hai tay nắm chặt vô lăng, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, gắn tai nghe vào tai
-<….>
- 5 phút nữa tôi tới
-<……>
Rút tai nghe vứt sang bên cạnh, hai tay càng bấu chặt vô lăng, như muốn trút hết sức vào đó, bóp nát nó. “ Tôi sẽ khiến em phải quy phục dưới chân tôi, bằng mọi cách”
Kính xe được hạ xuống, gió đêm lạnh lẽo được dịp ùa vào, lạnh như cắt da cắt thịt, nhưng có lạnh bằng lòng của anh không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.