Chương 32
Cò
28/11/2013
Từ mặt biển gợn sóng lăn tăn, những tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa ló dạng, nó hắc xuống mặt
biển làm cho nước như được nhuộm thành thứ rượu màu đỏ cam sóng sánh
trong li thuỷ tinh. Nhìn mà không muốn chớp mắt, bản thân bị quyến rũ đên nỗi muốn nếm thử thứ rượu hảo hạn đó.
Với bờ biển bằng phẳng hình vòng cung, làn nước trong xanh, cát trắng mịn tạo thành những triền cát, không khí trong lành, quanh năm sóng vỗ. Lại được quản lí chặt chẽ trong việc giữ gìn vệ sinh môi trường, bảo vệ nét đẹp hoang sơ của bãi biển. Tạo nên bãi biển Ninh Chữ trứ danh và được xếp vào danh mục 10 bãi biển đẹp nhất Việt Nam và hoang sơ.
Một cô gái mặc trên người chiếc váy trắng, mềm mại đang chạy chân trần trên nền cát mịn, gió thổi nhẹ làm váy và tóc cô tung bay, nụ cười tươi không tắt trên môi cô dù một phút. Cô giống như nàng tiên nhỏ mới bước xuống trần gian, bị quyến rũ trước vẻ đẹp của tự nhiên nơi đây.
Cách cô không xa một chàng trai, kết hợp áo full đơn giản và quần sort ngắn, dĩ nhiên cũng chân trần, đuổi theo cô gái phía trước.Nụ cười cũng ngự trị trên môi..
- Anh chậm quá đó, nhanh đi – Cô gái đi giật lùi bắc tay làm loa quay về phía sau trêu chọc chàng trai, rồi nhanh chóng xoay người chạy tiếp
Vì còn sớm nên bãi biển khá vắng người, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng biển hoà cùng lời nói, tiếng cười trong trẻo của cô mà truyền đến tai chàng trai thật rõ ràng.
- Em đừng có đắc ýyyyyyyy – Chàng trai cũng bắc tay làm loa hô to, rồi sảy bước càng nhanh chạy về phía cô – anh bắt được thì đừng có trách
Cuối cùng người con trai cũng đuổi kịp cô gái, mặc cô van xin thế nào, anh chàng cũng không buông tha, nhất định….cù cô. Cho bỏ cái tật hay chọc ghẹo anh ta. Rồi bất chợt ôm chặt lấy eo cô, xoay vòng trên không, sóng biển đuổi nhau va vào bờ cát, nó như muốn cùng hai người vui đùa, cùng hoà nhịp tiếng cười rộn rã, giòn tan trong nắng sớm của hai con người kia
Sau một hồi đùa giỡn, họ nắm tay nhau, cô gái nhẹ tựa đầu vào bờ vai to lớn của người bên cạnh. Nhìn cách chàng trai ôm lấy, và nắm tay cô gái có thể khẳng định cô ấy chính là báu vật vô giá của anh ta.
Họ cùng hướng về phía mặt trời đang dần dần rời khỏi mặt biển mà vươn lên cùng gió mây, sắc màu của biển và bầu trời càng lúc càng sặc sỡ.
Mọi người cũng đang dần dần thong dong đi ra, không chật kín như nêm, càng không ồn ào huyên náo, mọi người cứ lặng lẽ cảm nhận sự tĩnh lặng, không khí mát mẻ của nơi đây. Có lẽ bãi biển này là một trong số rất ít bãi biển không xô bồ và ồn ào rất thích hợp cho những ai muốn tĩnh dưỡng, làm nơi nghi ngơi cuối tuần cùng gia đình. Trốn tránh những ồn ào của nhịp sống đô thị, hiện đại. Những người tới đây cũng giống như người tới những bãi biển nơi khác, chỉ có điều khi vừa bước tới, họ tự mình hiểu được quy luật ngầm của nơi này, khi thấy sự yên ả, bình lặng đến thoải mái của nó. Cứ như thế mà hưởng thụ, tại sao phải phá bỏ nó?
- Nè quyết định đến đây thật không sai nha – Chàng trai cười sảng khoái, nói với cô gái nhưng không nhìn cô
- Dĩ nhiên, nơi em chọn mà – cô gái đắc ý đáp lại, mắt cũng đảo chung quanh mà không nhìn người bên cạnh, rồi tiếp tục thao thao – anh xem nơi đây có nhiều resort được xây dựng khá thân thiện với môi trường lại hài hòa với thiên nhiên.
Không gian đầy cây xanh, hoa lá. Bãi biển là bãi biển chung, mỗi resort có trách nhiệm vệ sinh khu vực bãi biển của mình, du khách có thể đi bộ suốt chiều dài bãi biển và không bị rào cản nào.
Cứ 3-4 resort thì có một con đường nối từ đường lớn xuống tận bãi biển. Dù không lưu trú ở resort bãi biển, chúng ta vẫn có thể tự do đi lại theo các con đường này. Ngày thường, nơi đây khá yên ắng. Vào ngày lễ, thì có phần tấp nập hơn nhưng vẫn không quá ồn ào, du khách không phải chen nhau từng mét vuông để tắm biển, ăn uống.
Cô gái nói một hơi dài như một hướng dẫn viên du lịch đang nói với du khách của mình, rồi dừng lại, nheo mắt nhìn bộ mặt nghệch ra “ồ thì ra như thế” của chàng trai, đang ngượng mộ mình, mà trong lòng lấy làm đắc ý, cô đã tìm hiểu kĩ rồi mới dám lôi con người bận rộn như anh chàng xuống nơi này thư giản mà.
- Mà sao anh không thấy những gánh hàng rong nhỉ? Anh thấy ở những nơi khác họ luôn xuất hiện nhan nhản, rồi chèo kéo khách tham quan – Chàng trai sau một lúc để ý, liền nói thắc mắc của mình
- Anh muốn thế à! - Cô gái giương mắt nhìn lại, rồi …– anh xem - cô chỉ tay về phía bên kia - hàng quán, nhà hàng đều nằm ngoài bờ cát của bãi biển, nơi đây quy hoạch rõ từng khu vực bán hàng quán, resort tránh việc gây tổn thương đến bãi biển. Em cảm thấy như thế rất tuyệt, du khách có thể có không gian riêng của mình, còn giữ cho bãi biển luôn sạch đẹp
Vẫn là nụ cười tươi nở trên môi, gò má lại ửng hồng, nhìn cô thật đáng yêu cũng không biết là do cô cười nhiều, hay do ánh mặt trời, hoặc giả vì cô đang đứng cùng người yêu???
- À lần sau sẽ rủ mọi người cùng đi, anh biết không chúng ta có thể bày tiệc trên bãi biển thuộc bất kì quyền quản lý của một resort nào, miễn sao khi ra đi dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một miếng rác nào là ok – cô gái càng hào hứng
- Được..- chàng trai nhanh chóng nhận lời, và ghé sát vào tai cô thì thầm - khi chúng ta có con, anh sẽ đưa em và bọn trẻ đến đây, gia đình mình có thể mở tiệc rồi
Người con trai nói nhanh như sợ vấp, lại giống như sợ bị ai đó ngăn cản. Cô gái nghe chàng trai nói thì ngạc nhiên khó hiểu, mắt mở to nhìn không chớp, lại mang theo nét ưu thương, nhưng cũng rất nhanh chóng gạt bỏ đi xúc cảm nhất thời, quay lại điệu bộ vui vẻ hào hứng ban đầu.
- Bãi biển này rất rộng đúng không, lại thoáng đãng rất thích hợp cho các đoàn khách đông người, thực hiện các trò chơi tập thể trên bờ và dưới nước. Đây là vị trí tuyệt vời để khách hòa mình với thiên nhiên, thư giãn... – Cô gái lấy tay chỉ xung quanh, thái độ có phần cứng ngắc.
Dù vẫn cười tươi, nhưng ánh mắt đã không còn vui vẻ như trước nữa, cô vẫn tiếp tục làm “hướng dẫn viên ” cho người đồng hành. Người bên cạnh có phải đã nhìn thấy được sự thay đổi của cô hay không? Mắt nheo lại nhìn cô một cách kì lạ, bàn tay chủ định, càng nắm nắm chặt tay cô, chỉ sợ nếu lỏng ra người con gái này lặp tức biến mất.
Cảm nhận đôi tay to lớn kia có thay đổi, cô gái cũng không dám ngước nhìn người bên cạnh, chỉ muốn lặng lẽ rút tay lại, kết quả càng bị siết chặt hơn. Không khí giữa hai người có phần căng thẳng, đúng lúc này bụng cô lại kêu ọt ọt thông báo là nó đói rồi, nếu bình thường chắc có lẽ cô đã ngượng tới nước kiếm chổ nào chui rồi. Nhưng hiện tại cô thấy rất vui mừng, vì nó là cớ giúp cô thoát khỏi cái không khì kì quái này.
- Bây giờ chúng ta đi ăn được không? Chiều em sẽ đưa anh đi nhưng khu vực lân cận đây, đều là những ngọn núi đá, bãi biển đẹp. Bảo đảm anh sẽ thích, buổi tối còn sắp xếp cho anh một tiết mục thú vị nữa
Cô cười hớn hở dụ dỗ, rồi không để chàng trai đồng ý, vội vã rút mạnh tay về, chạy lên phía trước, tránh cho người ta thấy kì hoặc cô ngoáy cổ khiêu khích người phía sau bắt mình, cùng mình thi xem ai sẽ về tới khách sạn trước. Chiều ý cô, anh chàng cũng lắc đầu đuổi theo, anh còn không hiểu ý tứ của cô sao?
Phía sau một đám người lục đục khuân khuân vác vác lỉnh kỉnh đủ thứ, một người nắm trong tay, mấy tờ giấy gì đó, chạy lên phía trước song hành cùng một người đàn ông trung niên, râu tóc xồm xàm, đang miết miết cái cằm không nhẵn bóng của mình, thắc mắc
- Đạo diễn, hình như không khớp với kịch bản nha
- Không khớp sao? Nhưng tôi thấy rất có hồn và chân thật, nhìn không khác gì tình nhân thật sự đó, xem hai người mà tôi lặp tức muốn cùng người yêu đến đây hưởng thụ hahaha - Một người khác xen vào
- Đúng đó, tôi thấy rất ổn mà, không nhất thiết máy móc theo kịch bản quá - Những người phía sau đồng loạt hưởng ứng
- Phải phải, lúc đầu cô ấy còn giãy nẩy bảo không làm được….
- Bla bla….bla bla bla…..
Ai cũng tranh có ý kiến, nhưng người cần phát biểu nhất lại không thấy động tĩnh, chính là người được gọi là đạo diễn này. Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cũng nhau nhìn về phía ông ta chờ đợi, người này là một đạo diễn có tiếng trong giới giải trí, tiếng nói rất có trọng lượng, diễn viên nào được ông lưu tâm thì coi nhu con đường sự nghiệp đã thành công một nửa
- Hai người đó mà chịu đóng film của tôi thì tốt quá
Bỏ lại một câu không ăn nhập mấy rồi rảo bước đi thẳng, để lại một đóng nghi vấn khó hiểu cho những người phía sau.
*
Trong một nhà hàng sang trọng, nhưng không kém phần trang nhã tự nhiên, lại có thể nhìn ra biển, một bàn dài bày biện các món ăn ngon cũng như đặc sản của vùng biển Ninh Chữ này. Ngồi ghế chủ toạ không ai khác chính là Quân, hai bên trái phải là Vũ cũng đạo diễn “râu”, vì bộ râu kì cục của mình, mà cái biệt danh đó tự nhiên biến thành biểu tượng của ông. Tiếp theo nữa chính là người của cả đoàn, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ trò chuyện
- Râu, anh thấy những cảnh hồi sáng thế nào? – Quân mở lời trước, trong lời nói không hề có ý khách sáo
Anh với ông đạo diễn này có giao tình nhiều năm, nên anh luôn gọi tên thân mật của ông. Và khi anh mở miệng nhờ ông quay giúp đoạn clip quảng cáo cho công ty của mình với dự án du lịch vùng biển Ninh Hải, lần này ông liền nhận lời ngay.
- Rất tốt, có hồn và phối hợp ăn ý lắm, cứ như hai người là người yêu thật vậy, mà nếu đoạn cuối tập trung hơn thì càng tuyệt - Vừa nói ông vừa đảo mắt phía đối diện,
Tuy Vũ cắm cúi ăn, nhưng Vũ biết rõ có người đang nhìn mình, bất giác mặt cô lại đỏ, đỏ đến mang tai của, dĩ nhiên người cần thấy đã thấy, chỉ nhẹ nhếch khoé môi mang ý cười
- Quân này, cậu mà không làm diễn viên đúng là một tổn thất lớn đó, hay tôi với cậu hợp tác đi…hahahaha
“vốn dĩ anh ta đã là một diễn viên gạo cội, trên sân khấu cuộc đời rồi” Tuy tâm trạng đang xáo trộn kì lạ bởi một câu không có trong kịch bản của Quân. Nhưng khi nghe đạo diễn nói thế trong lòng không khỏi có suy nghĩ mỉa mai.
Nhớ tới 3 hôm trước, khi nghe thông báo là dự án của mình được thông qua và sẽ được triển khai, đầu tiên chỉ là quy mô nhỏ. Vũ đã nảy ra một ý tưởng, chính là cho người xuống nơi này quay một clip về các cảnh đẹp, để quảng bá, PR cho nơi này và cho công ty của mình, nếu thấy được sự tận tâm và chu toàn của công ty, thì khi đến đây liên hệ với người dân, hay quản lí các khu du lịch cũng dễ dàng, du khách cũng sẽ an tâm hơn khi đặt niềm tin ở công ty du lịch Hoàng Quân.
Mọi người sau khi đắn đo, xem xét cũng nhất trí với phương án này, và trở ngại đầu tiên đặt ra là ai sẽ là người dẫn dắt và giới thiệu nơi đó. Mời diễn viên? Cơ bản là không thể với dự án của người ít kinh nghiệm như Vũ thì là điều rất khó, kinh phí sẽ tốn kém, chưa nói lợi nhuận và mức độ thành công không ai biết được.
Chọn người của công ty thì cũng được, vì ở công ty du lịch nên nói đến nam thanh nữ tú, thì hoàn toàn không thiếu. Quan trọng là họ có thể sắp xếp thời gian, và truyền tải được ý nghĩa của người thiết kế dự án này? Người được chọn phải là người có tâm huyết, phải nắm bắt và hiểu rõ, …hiểu rõ…
Nghĩ tới đây, mọi người trong phòng “nhất tâm nhất ý” quay đầu nhìn nhỏ, như nhìn một sinh vật thú vị vừa được phát hiện. Nhìn nụ cười gian gian của họ, làm sống lưng nhỏ cứ dợn lên dợn xuống, không kịp nghĩ mà chỉ dám nuốt khan trong cổ.
Mỗi người một câu, ai cũng muốn Vũ là nhân vật trong clip, lí do? Dự án lần này là đứa con tinh thần đầu tiên của Vũ, chiêu PR này cũng do Vũ đề xuất, so với người khác, Vũ nắm rõ vấn đề hơn rất nhiều, để Vũ làm là hợp lí nhất. Mặt Vũ méo xẹo, khóc lóc, than thở mình không biết diễn gì gì đó đâu, tài ăn nói càng không, bảo nhỏ đi cãi nhau thì còn được, đằng này…. Nhưng phản đối…. vô hiệu, từ ban lãnh đạo đến nhân viên dọn trà, đều nhất nhất đồng tình.
Tới khi ông đạo diễn gặp mặt Vũ, ông cũng chỉ nói một câu “không tệ”, chấn động hơn ổng còn sửa kịch bản chớp nhoáng, thay vì cô gái chán đời lạc đến vùng biển thần tiên này rồi tự mình viết nên nhật kí hành trình nơi đó. Thì được biến thành đôi tình nhân đến với thiên đường hạnh phúc, khi cô gái muốn người yêu mình thư giản, thoát khỏi công việc….Và để tiết kiệm tối đa, giám đốc cao cao tại thượng của công ty ông Nguyễn Hoàng Quân sẽ “chịu thiệt” mà xuất đầu lộ diện ( làm cứ như hoàng hoa khuê nữ ấy nhỉ? Gian kế gian kế >_< ) đảm nhận vai nam chính. Mới nghe tin này, Vũ vừa được “cảm hoá” sẽ nhận lời diễn trong clip, đã nẩy lên như đĩa phải vôi, sống chết không đồng ý. Nhưng trước ánh mắt “toé lửa” của mọi người “hi sinh vì “con mình”, ngoan ngoãn đi” thì Vũ chỉ biết ngậm ngùi lặp lại câu “phản đối vô hiệu”.
Tưởng nghe chuyện này chị sẽ ủng hộ nhỏ mà khuyên anh ta, vậy mà ngợc lại chị còn hứng khởi cổ Vũ, còn rỉ tai nhỏ “có em canh chừng ảnh, chị đỡ xót ruột”. 4 phương 8 hướng, chả ai ủng hộ nhỏ rút, chả chừa nhỏ đường lui, kết quả như đã thấy Vũ và anh đã là “tinh nhân” trên bãi biển như vừa rồi.
Kết thúc hồi tưởng, Vũ chăm chú ăn, cũng lơ đãng nghe được đạo diễn nói
- Nếu chiều và khuya nay chúng ta quay thuận lợi thì có thể về sớm, rồi làm phần hậu kì nữa là ok
Trong khi họ ăn uống, thì chúng ta sẽ tìm hiểu sơ lược nơi mà họ định đến vào buổi chiều nha.
Những nơi lân cận biển Ninh Chữ là Núi Đá Chồng, núi Tân An, núi Cà Đú... nhỏ, nhấp nhô bởi nhiều tảng đá xếp chồng lên nhau, tạo nên nhiều hình thù quái lạ. Có những tảng đá đứng cheo leo, tưởng chừng như có sự sắp đặt nào đó.
Nhìn những ngọn núi này dễ liên tưởng đến những gã khổng lồ chơi trò xếp đá. Ở thôn Tri Thủy cách không xa Ninh Chữ, có những khối đá đẹp nhất. Núi và biển ở thôn này cũng nằm cạnh nhau.
Đá núi chất chồng lên nhau xen lẫn vào đó là cây cối xanh um như những hòn non bộ. Những bãi biển gần đó rất ít người đặt chân đến như bãi tắm Bà Điên, bãi Bình Tiên, bãi Chuối... Người có tính hiếu kì có thể đến đây vãn cảnh, tắm biển, thư giãn và tự do khám phá thiên nhiên. Đi xe buýt, ô tô hoặc xe gắn máy từ Ninh Chữ đến chưa tới 40 Km. Mọi người dễ dàng tìm thấy những ngọn đồi hình dáng hòn non bộ, những bãi biển hoang nhưng vô cùng xinh đẹp...
Ngoài ra, còn có những vườn nho trĩu quả buộc khách viễn lai phải dừng chân... Dành thời gian ghé thăm, để cảm nhận được tình quê chân chất nơi những con người hiền hòa và rất mực hiếu khách, để chia sẻ niềm vui với những thành quả lao động khi nhìn vườn cây trái trĩu quả. Nếu may mắn còn có thể thưởng thức rượu nho nguyên chất được làm theo phương thức truyền thống của nơi này để lâng lâng cùng những dòng rượu nho nghĩa tình chếnh choáng…
Rượu khiến ta say, mà quên hết chuyện đời, vậy tai sao không rượu nhưng ta vẫn điên đảo nhân gian, mê đắm trầm luân, vẫn má đỏ môi hồng thắm đợm một màu ngây ngất. Ta say nhưng tuyệt không vì rượu….
Với bờ biển bằng phẳng hình vòng cung, làn nước trong xanh, cát trắng mịn tạo thành những triền cát, không khí trong lành, quanh năm sóng vỗ. Lại được quản lí chặt chẽ trong việc giữ gìn vệ sinh môi trường, bảo vệ nét đẹp hoang sơ của bãi biển. Tạo nên bãi biển Ninh Chữ trứ danh và được xếp vào danh mục 10 bãi biển đẹp nhất Việt Nam và hoang sơ.
Một cô gái mặc trên người chiếc váy trắng, mềm mại đang chạy chân trần trên nền cát mịn, gió thổi nhẹ làm váy và tóc cô tung bay, nụ cười tươi không tắt trên môi cô dù một phút. Cô giống như nàng tiên nhỏ mới bước xuống trần gian, bị quyến rũ trước vẻ đẹp của tự nhiên nơi đây.
Cách cô không xa một chàng trai, kết hợp áo full đơn giản và quần sort ngắn, dĩ nhiên cũng chân trần, đuổi theo cô gái phía trước.Nụ cười cũng ngự trị trên môi..
- Anh chậm quá đó, nhanh đi – Cô gái đi giật lùi bắc tay làm loa quay về phía sau trêu chọc chàng trai, rồi nhanh chóng xoay người chạy tiếp
Vì còn sớm nên bãi biển khá vắng người, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng biển hoà cùng lời nói, tiếng cười trong trẻo của cô mà truyền đến tai chàng trai thật rõ ràng.
- Em đừng có đắc ýyyyyyyy – Chàng trai cũng bắc tay làm loa hô to, rồi sảy bước càng nhanh chạy về phía cô – anh bắt được thì đừng có trách
Cuối cùng người con trai cũng đuổi kịp cô gái, mặc cô van xin thế nào, anh chàng cũng không buông tha, nhất định….cù cô. Cho bỏ cái tật hay chọc ghẹo anh ta. Rồi bất chợt ôm chặt lấy eo cô, xoay vòng trên không, sóng biển đuổi nhau va vào bờ cát, nó như muốn cùng hai người vui đùa, cùng hoà nhịp tiếng cười rộn rã, giòn tan trong nắng sớm của hai con người kia
Sau một hồi đùa giỡn, họ nắm tay nhau, cô gái nhẹ tựa đầu vào bờ vai to lớn của người bên cạnh. Nhìn cách chàng trai ôm lấy, và nắm tay cô gái có thể khẳng định cô ấy chính là báu vật vô giá của anh ta.
Họ cùng hướng về phía mặt trời đang dần dần rời khỏi mặt biển mà vươn lên cùng gió mây, sắc màu của biển và bầu trời càng lúc càng sặc sỡ.
Mọi người cũng đang dần dần thong dong đi ra, không chật kín như nêm, càng không ồn ào huyên náo, mọi người cứ lặng lẽ cảm nhận sự tĩnh lặng, không khí mát mẻ của nơi đây. Có lẽ bãi biển này là một trong số rất ít bãi biển không xô bồ và ồn ào rất thích hợp cho những ai muốn tĩnh dưỡng, làm nơi nghi ngơi cuối tuần cùng gia đình. Trốn tránh những ồn ào của nhịp sống đô thị, hiện đại. Những người tới đây cũng giống như người tới những bãi biển nơi khác, chỉ có điều khi vừa bước tới, họ tự mình hiểu được quy luật ngầm của nơi này, khi thấy sự yên ả, bình lặng đến thoải mái của nó. Cứ như thế mà hưởng thụ, tại sao phải phá bỏ nó?
- Nè quyết định đến đây thật không sai nha – Chàng trai cười sảng khoái, nói với cô gái nhưng không nhìn cô
- Dĩ nhiên, nơi em chọn mà – cô gái đắc ý đáp lại, mắt cũng đảo chung quanh mà không nhìn người bên cạnh, rồi tiếp tục thao thao – anh xem nơi đây có nhiều resort được xây dựng khá thân thiện với môi trường lại hài hòa với thiên nhiên.
Không gian đầy cây xanh, hoa lá. Bãi biển là bãi biển chung, mỗi resort có trách nhiệm vệ sinh khu vực bãi biển của mình, du khách có thể đi bộ suốt chiều dài bãi biển và không bị rào cản nào.
Cứ 3-4 resort thì có một con đường nối từ đường lớn xuống tận bãi biển. Dù không lưu trú ở resort bãi biển, chúng ta vẫn có thể tự do đi lại theo các con đường này. Ngày thường, nơi đây khá yên ắng. Vào ngày lễ, thì có phần tấp nập hơn nhưng vẫn không quá ồn ào, du khách không phải chen nhau từng mét vuông để tắm biển, ăn uống.
Cô gái nói một hơi dài như một hướng dẫn viên du lịch đang nói với du khách của mình, rồi dừng lại, nheo mắt nhìn bộ mặt nghệch ra “ồ thì ra như thế” của chàng trai, đang ngượng mộ mình, mà trong lòng lấy làm đắc ý, cô đã tìm hiểu kĩ rồi mới dám lôi con người bận rộn như anh chàng xuống nơi này thư giản mà.
- Mà sao anh không thấy những gánh hàng rong nhỉ? Anh thấy ở những nơi khác họ luôn xuất hiện nhan nhản, rồi chèo kéo khách tham quan – Chàng trai sau một lúc để ý, liền nói thắc mắc của mình
- Anh muốn thế à! - Cô gái giương mắt nhìn lại, rồi …– anh xem - cô chỉ tay về phía bên kia - hàng quán, nhà hàng đều nằm ngoài bờ cát của bãi biển, nơi đây quy hoạch rõ từng khu vực bán hàng quán, resort tránh việc gây tổn thương đến bãi biển. Em cảm thấy như thế rất tuyệt, du khách có thể có không gian riêng của mình, còn giữ cho bãi biển luôn sạch đẹp
Vẫn là nụ cười tươi nở trên môi, gò má lại ửng hồng, nhìn cô thật đáng yêu cũng không biết là do cô cười nhiều, hay do ánh mặt trời, hoặc giả vì cô đang đứng cùng người yêu???
- À lần sau sẽ rủ mọi người cùng đi, anh biết không chúng ta có thể bày tiệc trên bãi biển thuộc bất kì quyền quản lý của một resort nào, miễn sao khi ra đi dọn dẹp sạch sẽ, không để lại một miếng rác nào là ok – cô gái càng hào hứng
- Được..- chàng trai nhanh chóng nhận lời, và ghé sát vào tai cô thì thầm - khi chúng ta có con, anh sẽ đưa em và bọn trẻ đến đây, gia đình mình có thể mở tiệc rồi
Người con trai nói nhanh như sợ vấp, lại giống như sợ bị ai đó ngăn cản. Cô gái nghe chàng trai nói thì ngạc nhiên khó hiểu, mắt mở to nhìn không chớp, lại mang theo nét ưu thương, nhưng cũng rất nhanh chóng gạt bỏ đi xúc cảm nhất thời, quay lại điệu bộ vui vẻ hào hứng ban đầu.
- Bãi biển này rất rộng đúng không, lại thoáng đãng rất thích hợp cho các đoàn khách đông người, thực hiện các trò chơi tập thể trên bờ và dưới nước. Đây là vị trí tuyệt vời để khách hòa mình với thiên nhiên, thư giãn... – Cô gái lấy tay chỉ xung quanh, thái độ có phần cứng ngắc.
Dù vẫn cười tươi, nhưng ánh mắt đã không còn vui vẻ như trước nữa, cô vẫn tiếp tục làm “hướng dẫn viên ” cho người đồng hành. Người bên cạnh có phải đã nhìn thấy được sự thay đổi của cô hay không? Mắt nheo lại nhìn cô một cách kì lạ, bàn tay chủ định, càng nắm nắm chặt tay cô, chỉ sợ nếu lỏng ra người con gái này lặp tức biến mất.
Cảm nhận đôi tay to lớn kia có thay đổi, cô gái cũng không dám ngước nhìn người bên cạnh, chỉ muốn lặng lẽ rút tay lại, kết quả càng bị siết chặt hơn. Không khí giữa hai người có phần căng thẳng, đúng lúc này bụng cô lại kêu ọt ọt thông báo là nó đói rồi, nếu bình thường chắc có lẽ cô đã ngượng tới nước kiếm chổ nào chui rồi. Nhưng hiện tại cô thấy rất vui mừng, vì nó là cớ giúp cô thoát khỏi cái không khì kì quái này.
- Bây giờ chúng ta đi ăn được không? Chiều em sẽ đưa anh đi nhưng khu vực lân cận đây, đều là những ngọn núi đá, bãi biển đẹp. Bảo đảm anh sẽ thích, buổi tối còn sắp xếp cho anh một tiết mục thú vị nữa
Cô cười hớn hở dụ dỗ, rồi không để chàng trai đồng ý, vội vã rút mạnh tay về, chạy lên phía trước, tránh cho người ta thấy kì hoặc cô ngoáy cổ khiêu khích người phía sau bắt mình, cùng mình thi xem ai sẽ về tới khách sạn trước. Chiều ý cô, anh chàng cũng lắc đầu đuổi theo, anh còn không hiểu ý tứ của cô sao?
Phía sau một đám người lục đục khuân khuân vác vác lỉnh kỉnh đủ thứ, một người nắm trong tay, mấy tờ giấy gì đó, chạy lên phía trước song hành cùng một người đàn ông trung niên, râu tóc xồm xàm, đang miết miết cái cằm không nhẵn bóng của mình, thắc mắc
- Đạo diễn, hình như không khớp với kịch bản nha
- Không khớp sao? Nhưng tôi thấy rất có hồn và chân thật, nhìn không khác gì tình nhân thật sự đó, xem hai người mà tôi lặp tức muốn cùng người yêu đến đây hưởng thụ hahaha - Một người khác xen vào
- Đúng đó, tôi thấy rất ổn mà, không nhất thiết máy móc theo kịch bản quá - Những người phía sau đồng loạt hưởng ứng
- Phải phải, lúc đầu cô ấy còn giãy nẩy bảo không làm được….
- Bla bla….bla bla bla…..
Ai cũng tranh có ý kiến, nhưng người cần phát biểu nhất lại không thấy động tĩnh, chính là người được gọi là đạo diễn này. Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cũng nhau nhìn về phía ông ta chờ đợi, người này là một đạo diễn có tiếng trong giới giải trí, tiếng nói rất có trọng lượng, diễn viên nào được ông lưu tâm thì coi nhu con đường sự nghiệp đã thành công một nửa
- Hai người đó mà chịu đóng film của tôi thì tốt quá
Bỏ lại một câu không ăn nhập mấy rồi rảo bước đi thẳng, để lại một đóng nghi vấn khó hiểu cho những người phía sau.
*
Trong một nhà hàng sang trọng, nhưng không kém phần trang nhã tự nhiên, lại có thể nhìn ra biển, một bàn dài bày biện các món ăn ngon cũng như đặc sản của vùng biển Ninh Chữ này. Ngồi ghế chủ toạ không ai khác chính là Quân, hai bên trái phải là Vũ cũng đạo diễn “râu”, vì bộ râu kì cục của mình, mà cái biệt danh đó tự nhiên biến thành biểu tượng của ông. Tiếp theo nữa chính là người của cả đoàn, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ trò chuyện
- Râu, anh thấy những cảnh hồi sáng thế nào? – Quân mở lời trước, trong lời nói không hề có ý khách sáo
Anh với ông đạo diễn này có giao tình nhiều năm, nên anh luôn gọi tên thân mật của ông. Và khi anh mở miệng nhờ ông quay giúp đoạn clip quảng cáo cho công ty của mình với dự án du lịch vùng biển Ninh Hải, lần này ông liền nhận lời ngay.
- Rất tốt, có hồn và phối hợp ăn ý lắm, cứ như hai người là người yêu thật vậy, mà nếu đoạn cuối tập trung hơn thì càng tuyệt - Vừa nói ông vừa đảo mắt phía đối diện,
Tuy Vũ cắm cúi ăn, nhưng Vũ biết rõ có người đang nhìn mình, bất giác mặt cô lại đỏ, đỏ đến mang tai của, dĩ nhiên người cần thấy đã thấy, chỉ nhẹ nhếch khoé môi mang ý cười
- Quân này, cậu mà không làm diễn viên đúng là một tổn thất lớn đó, hay tôi với cậu hợp tác đi…hahahaha
“vốn dĩ anh ta đã là một diễn viên gạo cội, trên sân khấu cuộc đời rồi” Tuy tâm trạng đang xáo trộn kì lạ bởi một câu không có trong kịch bản của Quân. Nhưng khi nghe đạo diễn nói thế trong lòng không khỏi có suy nghĩ mỉa mai.
Nhớ tới 3 hôm trước, khi nghe thông báo là dự án của mình được thông qua và sẽ được triển khai, đầu tiên chỉ là quy mô nhỏ. Vũ đã nảy ra một ý tưởng, chính là cho người xuống nơi này quay một clip về các cảnh đẹp, để quảng bá, PR cho nơi này và cho công ty của mình, nếu thấy được sự tận tâm và chu toàn của công ty, thì khi đến đây liên hệ với người dân, hay quản lí các khu du lịch cũng dễ dàng, du khách cũng sẽ an tâm hơn khi đặt niềm tin ở công ty du lịch Hoàng Quân.
Mọi người sau khi đắn đo, xem xét cũng nhất trí với phương án này, và trở ngại đầu tiên đặt ra là ai sẽ là người dẫn dắt và giới thiệu nơi đó. Mời diễn viên? Cơ bản là không thể với dự án của người ít kinh nghiệm như Vũ thì là điều rất khó, kinh phí sẽ tốn kém, chưa nói lợi nhuận và mức độ thành công không ai biết được.
Chọn người của công ty thì cũng được, vì ở công ty du lịch nên nói đến nam thanh nữ tú, thì hoàn toàn không thiếu. Quan trọng là họ có thể sắp xếp thời gian, và truyền tải được ý nghĩa của người thiết kế dự án này? Người được chọn phải là người có tâm huyết, phải nắm bắt và hiểu rõ, …hiểu rõ…
Nghĩ tới đây, mọi người trong phòng “nhất tâm nhất ý” quay đầu nhìn nhỏ, như nhìn một sinh vật thú vị vừa được phát hiện. Nhìn nụ cười gian gian của họ, làm sống lưng nhỏ cứ dợn lên dợn xuống, không kịp nghĩ mà chỉ dám nuốt khan trong cổ.
Mỗi người một câu, ai cũng muốn Vũ là nhân vật trong clip, lí do? Dự án lần này là đứa con tinh thần đầu tiên của Vũ, chiêu PR này cũng do Vũ đề xuất, so với người khác, Vũ nắm rõ vấn đề hơn rất nhiều, để Vũ làm là hợp lí nhất. Mặt Vũ méo xẹo, khóc lóc, than thở mình không biết diễn gì gì đó đâu, tài ăn nói càng không, bảo nhỏ đi cãi nhau thì còn được, đằng này…. Nhưng phản đối…. vô hiệu, từ ban lãnh đạo đến nhân viên dọn trà, đều nhất nhất đồng tình.
Tới khi ông đạo diễn gặp mặt Vũ, ông cũng chỉ nói một câu “không tệ”, chấn động hơn ổng còn sửa kịch bản chớp nhoáng, thay vì cô gái chán đời lạc đến vùng biển thần tiên này rồi tự mình viết nên nhật kí hành trình nơi đó. Thì được biến thành đôi tình nhân đến với thiên đường hạnh phúc, khi cô gái muốn người yêu mình thư giản, thoát khỏi công việc….Và để tiết kiệm tối đa, giám đốc cao cao tại thượng của công ty ông Nguyễn Hoàng Quân sẽ “chịu thiệt” mà xuất đầu lộ diện ( làm cứ như hoàng hoa khuê nữ ấy nhỉ? Gian kế gian kế >_< ) đảm nhận vai nam chính. Mới nghe tin này, Vũ vừa được “cảm hoá” sẽ nhận lời diễn trong clip, đã nẩy lên như đĩa phải vôi, sống chết không đồng ý. Nhưng trước ánh mắt “toé lửa” của mọi người “hi sinh vì “con mình”, ngoan ngoãn đi” thì Vũ chỉ biết ngậm ngùi lặp lại câu “phản đối vô hiệu”.
Tưởng nghe chuyện này chị sẽ ủng hộ nhỏ mà khuyên anh ta, vậy mà ngợc lại chị còn hứng khởi cổ Vũ, còn rỉ tai nhỏ “có em canh chừng ảnh, chị đỡ xót ruột”. 4 phương 8 hướng, chả ai ủng hộ nhỏ rút, chả chừa nhỏ đường lui, kết quả như đã thấy Vũ và anh đã là “tinh nhân” trên bãi biển như vừa rồi.
Kết thúc hồi tưởng, Vũ chăm chú ăn, cũng lơ đãng nghe được đạo diễn nói
- Nếu chiều và khuya nay chúng ta quay thuận lợi thì có thể về sớm, rồi làm phần hậu kì nữa là ok
Trong khi họ ăn uống, thì chúng ta sẽ tìm hiểu sơ lược nơi mà họ định đến vào buổi chiều nha.
Những nơi lân cận biển Ninh Chữ là Núi Đá Chồng, núi Tân An, núi Cà Đú... nhỏ, nhấp nhô bởi nhiều tảng đá xếp chồng lên nhau, tạo nên nhiều hình thù quái lạ. Có những tảng đá đứng cheo leo, tưởng chừng như có sự sắp đặt nào đó.
Nhìn những ngọn núi này dễ liên tưởng đến những gã khổng lồ chơi trò xếp đá. Ở thôn Tri Thủy cách không xa Ninh Chữ, có những khối đá đẹp nhất. Núi và biển ở thôn này cũng nằm cạnh nhau.
Đá núi chất chồng lên nhau xen lẫn vào đó là cây cối xanh um như những hòn non bộ. Những bãi biển gần đó rất ít người đặt chân đến như bãi tắm Bà Điên, bãi Bình Tiên, bãi Chuối... Người có tính hiếu kì có thể đến đây vãn cảnh, tắm biển, thư giãn và tự do khám phá thiên nhiên. Đi xe buýt, ô tô hoặc xe gắn máy từ Ninh Chữ đến chưa tới 40 Km. Mọi người dễ dàng tìm thấy những ngọn đồi hình dáng hòn non bộ, những bãi biển hoang nhưng vô cùng xinh đẹp...
Ngoài ra, còn có những vườn nho trĩu quả buộc khách viễn lai phải dừng chân... Dành thời gian ghé thăm, để cảm nhận được tình quê chân chất nơi những con người hiền hòa và rất mực hiếu khách, để chia sẻ niềm vui với những thành quả lao động khi nhìn vườn cây trái trĩu quả. Nếu may mắn còn có thể thưởng thức rượu nho nguyên chất được làm theo phương thức truyền thống của nơi này để lâng lâng cùng những dòng rượu nho nghĩa tình chếnh choáng…
Rượu khiến ta say, mà quên hết chuyện đời, vậy tai sao không rượu nhưng ta vẫn điên đảo nhân gian, mê đắm trầm luân, vẫn má đỏ môi hồng thắm đợm một màu ngây ngất. Ta say nhưng tuyệt không vì rượu….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.