Chương 36
Cò
28/11/2013
Thiên Thanh coffee
Trong một góc khá yên tĩnh và vắng của quán, chàng trai vẫn khuấy đều ly cacao của mình, nhưng lại không uống, anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào cô gái mới đến ngồi truớc mặt, một cô gái đẹp vẻ đẹp thánh thiện khiến người khác mê muội, nhưng lại khoát lên bộ mặt lạnh lẽo cùng nụ cười bất cần, khiến anh chàng thấy khó chịu “sao lại như vậy?”
- Chị dùng gì ạ! – một cậu phục vụ niềm nở tới hỏi cô gái
- Cho tôi một li đen đá… - cô ngừng lại,nhìn người đối diện đang ngây ngốc, mỉm cười
- Vâng… - cậu phục vụ định quay đi
- ….không đường – lời nói rất nhẹ, nhưng đủ rõ cho cậu ta nghe, và làm người kia sock nặng
Chàng trai trợn mắt nhìn cô gái không tin, từ khi nào mà cô ấy lại bắt đầu uống cái thứ vừa đắng vừa khó uống đó, truớc giờ vẫn rất ghét nó mà?
- Đừng có nhìn em như thể em mới rớt xuống từ sao hoả vậy – cô gái nhíu mày nhưng vẫn cười nhìn chàng trai, lời nói có vẻ châm chọc
- Em có chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là muốn muợn anh vài kẻ “chơi” được thôi
- Em… - chàng trai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô – Đã lâu anh không liên hệ với họ nữa
- Lâu không có nghĩa không có? – cô nhướng mày hỏi lại, - yên tâm em không phóng hoả giết người đâu, chỉ muốn nhờ họ dằn mặt một số người thôi,
- Được rồi – chàng trai thở dài nhìn cô
- Kêu họ liên hệ với em qua số này – Cô đẩy mảnh giấy về phía chàng trai - tối nay
Nói xong cô đưa ly coffee lên miệng uống một cách thản nhiên, không hề nhíu mày nhăn nhó. Nhìn có cảm giác như cô đang uống một loại thức uống nào đó rất tuyệt. Xong, cô cầm túi xách lên, mang một chiếc kính râm to tướng che gần hết khuông mặt, ung dung bước ra, cũng chẳng nhìn lấy chàng trai kia một lần nào.
Ở một nơi khác trong thành phố cũng có một đôi đang ngồi nhìn nhau “say đắm” quên thời gian, nhưng nếu cô gái kia khiến chàng trai thấy lạnh lẽo, thì cô gái này trao cho người con trai trước mặt, ánh mắt “trìu mến” đến mồ hôi hột rịn ra cả trán,rơi lộp độp. Chàng trai cảm tưởng là ánh mắt “thân thương” ấy biến thành những tia nắng mặt trời đốt cháy da mặt cậu, thật là nóng nha.
- Trúc à! Có gì…em cứ nói, đừng nhìn như vậy – Hùng lấy tay gạt mồ hôi trên trán “Vũ ơi là Vũ, cái tốt không dạy, cái xấu của bà người yêu tôi nắm hết, còn giỏi hơn sư phụ nữa hức”
Hùng rủa trong bụng mà ở nơi khác Vũ cứ ách – xì không thôi, Trúc thu ánh mắt lại một chút “liếc nãy giờ cũng mỏi lắm chứ bộ”
- Anh nói coi? – Trúc lôi ra một phong thư đặt xuống bàn cái bẹp, mặt thì lạnh như tiền, nguýt ngắn, lườm dài. Hùng khổ sở lấy lên coi, Trúc dtiếp tục điệp khúc của mình – anh nói với người khác kiểu gì, mà bây giờ tôi thành em gái anh? Còn phải giúp người khác đưa thư tình cho anh hả?
Ặc! kiểu này là chết rồi Hùng ơi, ăn ở thế nào mà để người ta “mến” tới mức nhờ người yêu trao thư tình giúp nữa. Quá ra là Hương Trúc nhà ta ghen, con gái ghen cũng đáng sợ thiệt, bình thường nho nhã đáng yêu là thế, lời nói ngọt như kẹo, vậy mà ghen rồi sát khí cũng đùng đùng như ai. Thảm
Trúc liếc cái mặt vừa nhăn nhó đến khổ sở vừa đọc nội dung thư của Hùng mà thấy thương thương, nhưng lặp tức nhớ tới cái mtặ thẹn thùng mắt cỡ của nhỏ đưa thư là lửa giận nghi ngút tiếp “hừ Vũ nói đúng, với con trai không thể mềm lòng, nếu không họ sẽ được nước lấn tới, nhìn cái mặt đó, ai biết được trong lòng chắc đang mở cờ ăn mừng thì có” Trúc càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy lời con bạn đúng. ( Hùng à, ông về làm cơm đổi bạn đi, haizzz )
Quái lạ càng đọc mặt của Hùng càng méo, có lúc lại giật giật môi như muốn cười,
- Vui quá ha? – Trúc giở giọng châm chọc
- Ừ - Hùng thật thà (vui mà sao mặt méo xẹo zạ?)
- Anh…. – Trúc tức nghẹn họng không nói được,
- Em đọc lá thư này chưa?
- Tôi không phải người không hiểu biết mà đi xem trộm thư từ của người khác (nói đại là chưa đi, trời ạ!)
- Ha ha ha hèn chi,vậy chịu khó nghe anh đọc cho nghe nhé, sau đó hãy giận
Trúc im lăng, ngoảnh đầu chổ khác không thèm để ý, nhưng hai tai vẫn dỏng lên nghe xem trong thư nói gì, Hùng biết ý người yêu nên vẫn mỉm cười đọc đủ để nàng nghe, bức thư khá dài nhưng đại ý tóm lại chính là lũ bạn của Hùng thấy hai đứa suốt ngày quấn quít, lại không khi nào thấy tiếng lớn tiếng nhỏ. Trúc lại dịu dàng đáng yêu, Hùng nói một điều cũng dạ, 2 điều cũng vâng, không bù cho người yêu bọn nó, nên quyết định giúp Hùng thêm “gia vị” tình yêu. Mới có cái trò nhờ “em gái” Trúc giao thư cho “anh Hùng” dùm
Kết quả ngoài cả dự định ban đầu, là Trúc sẽ khóc lóc um sùm thút thít bảo Hùng này nọ. Đúng kiểu ghen của các nàng tiểu thư, không nghĩ tới Trúc lại ghen kiểu “chanh chua” đáng sợ như vậy, trong bụng Hùng vừa rủa đám bạn chơi ác, nhưng cũng thầm cảm ơn tụi nó giúp mình biết mặt khác của nàng sau này dễ mà né. (gian quá đi)
Trúc thì sau khi nghe Hùng đọc xong màu đỏ tự nhiên của máu cứ nhuộm từ cằm tới thẳng mang tai, mặt xụ xuống “không thèm nhìn anh nữa”. Hùng chuyển sang bên cạnh ngồi chung, nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đơn giản là cùng nhìn vể một phía với Trúc. Hùng hiểu nếu không yêu, Trúc sẽ không ghen, cậu tự hứa sẽ quý trọng tình cảm này, chỉ mong nó nhẹ nhàng yên sóng gió mà như thế diễn ra ( cò cũng thích sự nhẹ nhàng trong tình yêu của họ, híc)
Công ty Vĩnh Trúc
Tất cả nhân viên cứ mắt tròn mắt dẹt, buồn cười nhìn giám đốc đẹp trai lịch lãm của mình, ngó trước ngó sau như đang trốn nợ, thì thật sự cũng là đang trốn nhưng là trốn người. Ép duyên? Trốn cha mẹ, không phải. Trốn vợ chằn tinh, cũng không phải, Vĩnh vẫn là hoa chưa chủ, trốn tình nhân? Càng không thể, anh chàng này ghét nhất chính là mấy chuyện nhăn nhít lung tung này.
- Nếu cô ta có hỏi tôi ở đâu thì đừng nói nhé – Vĩnh nhăn nhó khổ sở nhìn hai cô nàng ngồi ở quầy tiếp tân
Anh không biết rằng mình đang hạnh hạ họ hay sao? Họ vẫn là thiếu nữ, nhìn anh tim họ cứ nhảy lên nhảy xuống không ngừng, vậy mà bộ dạng thảm thương này của anh lại làm họ buồn cười chết được, vẫn không dám cười
- Hi hi giám đốc…- hai cô nàng đồng loạt nhìn Vĩnh nở nụ cười rất duyên, ngón trỏ chỉ chỉ về phía sau
Vĩnh cảm giác được “nguy hiểm”, dù không khí trong sảnh rất bình thường, nhưng vẫn không ngăn được bản thân run rẩy. “Bà cô” của anh tới rồi, từ từ xoay người lại
- Giám đốc, sao anh đứng đây? Bây giờ 3h15 phút, 3h40 anh phải gặp người của công ty X, 5h phải đi dùng cơm với người của khu du lịch Vân Sơn, 6h thì đến trường để….
- Stop stop được chưa? Ngô Xuân Nhu “ai đặt cái tên mà kêu muốn trẹo lưỡi”, những việc này cô đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, tôi nhớ hết nhớ hết nên cô không cần như cái máy đi theo sau mà lải nhải mãi như thế - Vinh bắc chéo hai tay trước mặt, méo mó phản đối
- Nhưng anh không có thực hiện – Nhu vểnh môi cãi lại
- Cô hai! là chưa thực hiện chứ không phải là không, ok – Vĩnh thật là muốn rũ bỏ bộ vest này mà xăn tay áo, chống hông cãi tay đôi với cái cô trợ lí đặc biệt này. Nhưng không được, đành khoanh tay trước ngực hếch mặt “nghênh chiên” đúng kiểu công sở
- Từ chưa đến không rất gần nha – Nhu vẫn không chịu thua
- Cô có tin là ….
Vĩnh không biết là định làm gì mà hai tay cứ dứ dứ trên không ( anh mà đánh người là em dìm hàng anh á nha) như muốn nhào tới bóp cổ cô gái trước mặt, ép cho mớ lí lẽ bát nháo của cô chui tọt vô bụng, xuống dạ dày, tiêu hoá hết cho rồi.
- Anh…anh …anh làm gì hung dữ như vậy chứ? Trước khi đi sư phụ (trợ lí cũ của Vĩnh) đã giao anh lại cho em, còn dặn đi dặn lại phải theo sát anh, nhắc nhở công việc cho anh, vì anh rất là đãng trí – Nhu sụt sịt thật thà “bêu xấu” sếp mình, và nhai lại cái điệp khúc “sư phụ em…”
- Cô…
Vĩnh sắp bùng nổ rồi sắp nổi đoá rồi, bao nhiêu từ muốn nói cứ bị cái mặt “ngây thơ vô số tội” của Nhu làm nghẹt lại, mà anh vẫn chưa làm gì thì Nhu đã “mưa phùn bay tứ phía” rồi “mà cái gì giao lại chứ? Tôi lớn hơn cô nhiều đó nhá, không phải mới lên 3 đâu hừ, thầy trò nhà cô….”.
Một tháng nay, từ khi trợ lí cũ của Vĩnh đi công tác, trước khi đi còn còn tốt bụng chuẩn bị cho anh cô trợ lí này, bảo là đệ tử ưng ý của mình. Ừ thì Vĩnh công nhận Nhu có năng lực làm việc khá tốt, mọi việc giúp anh sắp xếp ổn thoả, nhưng chỉ mỗi nhược điểm này, chính là suốt thời gian làm việc cô ta sẽ như cái đuôi bám lấy anh. Mà nếu chỉ cái đuôi im lặng thì tốt, đằng này cái đuôi họ Ngô tên Nhu này không ngừng nói, không ngừng thao thao, hai lỗ tai của Vĩnh sắp đông đặc rồi.
Lúc trước mỗi ngày đến công ty là một niềm vui thì hiện tại mỗi ngày đến là một cực hình, Vĩnh không khác gì đi ăn trộm, ngó trước ngó sau xem Nhu tới chưa, còn kiếm đường trốn. Mà có lỉnh đường nào thì không quá 15phút sau, Nhu sẽ tò tò sau lưng liền “chưa khấn vái mà đã linh thế rồi” và điệp khúc quen thuộc “chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơiiiii” cứ ỏn ẻn sau lưng. Nói nhỏ nhẹ lí lẽ thì Nhu cũng nhỏ nhẹ lí lẽ lại, cho cô nghỉ việc thì không được ( có năng lực + môn đổ đắc ý của người kia… đuổi đi rồi xem Vĩnh có lên chảo hay không ), phùng mang trợn má răng đe thì y như rằng “mưa mùa xuân bay bay trong gió”
- Hức hức, …em …hức em chỉ là muốn làm tốt công việc của mình, không muốn hức hức làm sư phụ thất vọng, muốn công ty phát triển..hức hức vậy mà…ức ức ức – Nhu tức tưởi, ai nhìn cũng xót xa
- Giám đốc anh thật quá đáng mà - một cô tiếp tân chạy ra chấm nước mắt cho Nhu, còn liếc Vĩnh một cái, muốn thủng từ mặt tiền xuyên mặt hậu.
Vĩnh chỉ biết đơ như phỗng, anh đây đường đường là giám đốc tuổi trẻ tài cao người người mến mộ, ấy vậy mà mấy giọt nước mắt của Nhu lại lặp tức biến anh thành tội độ trong mắt họ, nỗi oan này kêu với ai đây? “Không lẽ cô gái này là oan gia của mình”
- Thôi.. thôi tôi chịu cô, cho tôi xin, nín dùm đi nào, không phải bảo đi gặp khách à? Còn đứng đây làm gì?
Vĩnh vừa nói vừa kéo Nhu đang uất ức khóc than đi, nếu để cô ở đó mà nước mắt ngắn nước mắt dài, không khéo Vĩnh anh sẽ biến thành tội nhân cả công ty rồi cả cái thành phố này, có khi là cả nước luôn ấy chứ, lần nào Nhu cũng dùng chiêu này khiến Vĩnh giơ cờ đầu hàng “Minh Tân, cậu mà về đây là chết với tôi gừ…số tôi là số con rệp” (Cò: Tân anh về không?. Tân: ngu sao về? bình thường đì tôi, bây giờ để đệ tử tui hành lại cho biết, hắc hắc. Cò: anh hiểm quá đi )
Vâng! Không cần đoán đâu, Ngô Xuân Nhu đó chính là Nhu, một trong những con bạn yêu quái .. ý nhầm yêu quý của bạn Vũ ý, bạn ấy bắt đầu lên sàn, mục đích chính là thay sư phụ “báo thù” sếp Vĩnh còn mục đích khác hay không vẫn chưa tra được.
……………..
- Cô có gì dặn dò - một trong ba thanh niên cao to, dáng vẻ bậm trợn, đứng sau lưng một cô gái dáng vẻ nhỏ bé, nói chuyện có phần cung kính. Một khung cảnh thật đối chọi nhau
- Không có gì, chỉ là giúp tôi “nói chuyện” với người này – cô đưa ra một tấm hình, vẫn không quay mặt lại - chuyển vài lời đến cô ta….., hiểu chứ? - giọng nói vẫn đều đều lạnh tanh
- Vâng, cô cứ yên tâm, chuyện này nhỏ như con thỏ
- Tốt, cô ta hay đưa đón con mình đi học ở trường tiểu học SaoMai, nhớ chỉ được hù doạ, không được làm cô ta bị thương, tôi không muốn rắc rối
- Vâng - lần nữa đáp lại một cách cung kính, khác xa với dáng vẻ bên ngoài của mình,
Ba người xoay đi nhanh chóng rời khỏi đó, để lại sau lưng bóng cô gái nhỏ cô lẽ bất cần, đôi môi nở nụ cười lạnh gáy “bắt đầu thôi”. Cô bước đi về phía trước, tiếng gót giày nện xuống mặt đường vang lên khô khốc, như chính lòng cô lúc này.
*
Một buổi sáng đẹp trời, cây xanh bóng mát, chim hót líu lo, hoa tươi đua nở, nắng vàng trải dài…nhưng trong khuôn viên xinh đẹp ấy lại có một người “không bình thường”, vì sao nói thế ư? Không biết vì chấn động tâm lí gì, mà lại ôm bụng cười nắc nẻ, cười như chưa được cười, cười đến nước mắt trào ra vẫn cười.
- Vũ, Vũ …- Trúc lay lay con bạn đang biến hai đứa thành tâm điểm của cả trường – bà không cần quá trớn vậy đâu
- Xin…khục khục…xin lỗi nha ha ha ha ha … - Vũ cố kìm nén nhưng hình như vô dụng, mặt đỏ au vì cố kìm nén, cuối cùng chịu không được tiếp tục cười
- Nè bà quá đáng nha, người ta cãi nhau mà bà lại cứ như đi xem hội vui thế là sao? – Trúc giận dỗi
- Không…không phải đâu - cuối cùng Vũ cũng dừng lại, lấy tay quẹt nước mắt nhìn con bạn - chỉ là tưởng tượng cái mặt của bà lúc “ghen” với cái mặt ông Hùng không nhịn được,
- Mà bạn bè ổng cũng kì, ai đời đi làm người tốt cái kiểu gì mà … - Mặt Trúc phụng phịu nhìn thật đáng yêu
Nhìn con bạn mà Vũ thấy có cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng, tại sao Vũ không giống như Trúc, vô tư hạnh phúc với tình yêu như nắng mai hiền hoà của mình, yêu một người thích hợp, cùng trò chuyện cùng học, cùng đi dạo, cùng bàn về tương lai, cùng động viên nhau cố gắng học tốt rồi ra trường, rồi ra mắt cha mẹ, sẽ có một mái ấm của mình. Chỉ đơn giản như thế, nhưng sao Vũ lại không làm được? Tại sao Vũ lại đâm đầu vào một người mà biết chắc rằng những điều tưởng chừng như rất đơn giản đó, thì với Vũ mãi mãi chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Nước mắt theo tủi hổ mà trào ra, Trúc thấy con bạn im lặng quay qua thì lại thấy nước mắt ở đâu dàn cả mặt, hốt hoảng
- Vũ bà sao thế? Sao lại khóc
- Khóc cái đầu bà, tại nhớ chuyện của bà kể, muốn cười mà sợ nên cố nén lại, thành ra vậy đó – Vũ vội vã đánh lãng sang chuyện khác
- Bà có xem tôi là bạn không hả? Bộ trông tôi ngốc tới vậy sao? Dễ bị bà lừa, hừ - Trúc nghiêm mặt, giận
Trúc đâu phải con nít mà nhìn không biết là đang khóc hay gì, cô vẫn luôn thấy lạ khi con bạn ngày càng trầm lặng và sâu lắng, nhiều lúc cứ tự thu mình vào vỏ óc rồi miên man trong thế giới riêng của mình. Những lúc như thế Trúc buồn lắm cứ thấy con bạn như đang giăng kết giới xung quanh, không cho ai bước tới gần vậy.
Nhìn Vũ lặng lẽ không nói, Trúc biết mỗi người đều có chuyện khó nói của mình, không muốn ép Vũ, Trúc quàng tay ôm lấy nhỏ
- Khóc đi, tôi cho bà mượn vai đó, khóc một mình mệt lắm, không nói cũng không sao, nhưng có chuyện gì cần tôi thì bà cứ nói biết không
Vũ không nói gì cả, chỉ vòng tay ôm chặt Trúc, tiếng khóc bị đè nén cuối cùng cũng bật ra mạnh mẽ, Vũ ghét người ta nhìn thấy mình khóc, thấy mình yếu đuối, nhưng thật ra nhỏ luôn mong có một bờ vai cho nhỏ dựa vào để khóc, Trúc nhẹ vỗ vỗ lưng nhỏ an ủi, đôi khi không cần nói mà chỉ là một cử chỉ nhỏ của người khác đã khiến ta ấm áp biết bao.
Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn hai đứa con gái ôm cứng lấy nhau, có người còn chỉ trỏ, có người phớt qua. Nhưng hai đứa không quan tâm, họ làm sao hiểu được chuyện gì, nếu cứ mà sống vì dư luận của người khác, không khéo chúng ta sẽ chết ngộp mất thôi.
“renggggggggg, renggggggggg, renggggggggg” từng hồi chuông giục giã vang lên như thúc dục chủ nhân của nó phải mau nghe. Vũ gạt nước mắt lôi điện thoại ra là chị gọi tới, hạ thấp giọng Vũ bấm nút nghe
-<………>
- Chị, chị sao thế bình tĩnh nói em nghe – Vũ khẩn trương khi nghe giọng nói đứt quãng sợ hãi, lắp bắp không đầu chả đuôi của chị
-<………..>
- Tấn công? Chị chị đừng sợ, chị đang ở đâu? Em tới ngay – Vũ mở to trừng mắt vào không trung ngạc nhiên hết mức
-<……..>
- Được bây giờ em qua nhà ngay,
Vũ vội vã cúp điện thoại, mang túi xách lên chạy vội đi lấy xe, không quên nói với Trúc một câu
- Tui ghé nhà chị tí, có gì nói với bà sau nha
Trúc ý ới cái gì đó sau lưng, Vũ cũng chẳng nghe rõ, trong đầu nhỏ toàn là chị, giọng nói sợ hãi nghẹn đứt của chị làm Vũ bối rối, chắc chắn chị đã hoảng loạn còn khóc nữa.
Vũ bấm số gọi cho anh, Vũ nghĩ là chị sẽ không gọi cho anh vì giờ này anh đang làm việc, nhưng những lúc thế này người chị cần nhất là anh.
- Anh có bận lắm không, mau về nhà đi, chị có chuyện
-<………>
Vũ rồ ga chạy như bay, vừa chống xe xuống thì anh cũng vừa về tới, công nhận là anh nhanh thiệt, ít nhất khiến Vũ an ủi, vì anh đã tức tốc chạy về khi nghe chị có chuyện.
- Chị, chị, chị có sao không? – Vũ không kịp bỏ giày, chạy thẳng vào trong nhà, thấy chị ngồi co ro trên sofa vẻ mặt hoang mang đến tội nghiệp,
Vũ chạy tới nắm lấy tay chị, bàn tay lạnh ngắt vẫn không ngừng run rẩy, chị cứ lắp bắp không thành tiếng, Vũ ôm lấy chị trấn an, không chỉ tay mà cả người chị run lên bần bật, trên má chị còn in hằn 5 dấu tay, chắc chắn người ra tay dùng lực khá mạnh mới có thể lưu lại dấu như vậy, nhìn mà thật chua xót. Câm phẫn kẻ ra tay, sao lại nỡ đối xử với người hiền lành yếu đuối như chị thế này
- Đừng sợ, có em ở đây, chị không sao rồi
- Có chuyện gì vậy? Hạnh em làm sao? – Quân vừa vào cũng lo lắng hỏi
- Anh…anh sao… - Chị ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh
- Là em gọi anh rể về, em nghĩ chị cần anh lúc này – Vũ vừa nói vừa đứng lên nhường chổ cho anh, cũng không nhìn anh một cái
Quân hiểu ý, cũng ngồi xuống nắm lấy tay chị, vỗ về trấn an chị, đúng vậy vị trí này là của anh, hiện tại anh là chồng của chị, là chổ dựa là bầu trời của chị. Vũ thấy có cái gì đó đè lên tim khi nhìn chị nức nở trong lòng anh, có một cảm xúc ganh tị trong lòng, Vũ quay mặt đi, giấu giọt nước mắt rơi vội của mình, nhưng Quân đã kịp nhìn thấy, anh biết nhỏ đau lòng, vì anh cũng thế, nhưng bây giờ chị quan trọng hơn,
- Đừng khóc, có anh ở đây rồi, nói anh nghe có chuyện gì
Quân nâng chị ra, lau nước mắt cho chị, ôn tồn dịu dàng hỏi, chị ngước nhìn anh, lộ vẻ an tâm, gật đầu kể.
Buổi sáng chị đưa Bin đi học, thấy còn sớm tâm tình hôm nay khá tốt, nên định đi bộ về sẵn tiện vừa đi dạo vừa tập thể dục, rất tiện lợi. Lúc đi tới khúc cua vắng gần nhà, thì ở đâu có 3 người thanh niên mặt mày bậm trợn, xông ra chận đường
- Cô là Phương Như Hạnh? - một tên trong bọn đứng ra trước hỏi
- P…phải…- mặt chị xanh như tàu lá lắp bắp trả lời, cố gắng không để mình khuỵ xuống
- Bọn này không nói nhiều, cô nên biết điều mà về li dị với chồng mình, chị hai của bọn này đã ngắm trúng anh ta rồi - một tên khác bày ra bộ mặt hợm hĩnh cợt nhã
- Lí lẽ ở đâu chứ? Tại sao tôi phải nghe lời các người…? - chị vốn là đang sợ khi nghe bọn họ ngang ngược nói thế, tức giận mà gồng mình nói lí với chúng
“chátttttttt” tiếng bạt tay vang lên dội vào tường vọng lại nghe thật mạnh mẽ, chị ôm má hốc mắt ngập nước nhìn bọn chúng
- Rượu mời không uống, lại muốn rượu phạt, về nhà vắt tay lên trán suy nghĩ rõ ràng đi, nếu ngoan cố lần sau không chỉ vậy đâu
Nói xong chúng bỏ chị sợ hãi ngồi trên đất run cầm cập bỏ đi, còn nghe vọng lại tiếng cười kinh khủng của chúng, tâm trạng chị hoảng loạn vô cùng, khó khăn lắm mới đi được về nhà, liền gọi điện cho Vũ, đúng như Vũ nghĩ chị không gọi cho anh.
Chỉ mới nghe chị kể một nửa mà mặt Vũ cùng anh đã tối sầm như đêm 30, trong lúc anh còn nghi vấn không biết ai to gan như thế, thì trong đầu Vũ đã loé lên hình ảnh của một người, “chỉ có nó thôi, thật quá đáng”hai tay siết chặt thành quyền, trong mắt u ám, anh nhìn còn thấy hoảng, giống như nhỏ đang chuẩn bị đi giết người.
- Anh đưa chị đi nghỉ đi, chuyện này để em xử lí – Vũ nói như đã chắc mười mươi
- Em muốn đi đâu – anh chị cùng đồng thanh hỏi Vũ
- Đừng lo, chị chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, sau này đi đâu cũng phải đi cùng anh rể biết không – Vũ vỗ vỗ bàn tay chị trấn an, rồi Vũ bước vụt qua
- Khoan đã – anh bật dậy hướng theo nhỏ giữ lại – em biết là ai?
Tuy anh đặt ra nghi vấn, nhưng trong mắt anh hoàng toàn là sự lo lắng cho nhỏ chứ không phải là thắc mắc. Bọn chúng có thể ra tay với chị, thì với Vũ cũng không phải không có khả năng, Quân thật sự không dám nghĩ tiếp
- Người anh nên quan tâm lúc này là chị, đừng có nghĩ tới người khác hay bất cứ chuyện gì khác – Vũ lạnh lùng cất bước sau câu nói đó
“Làm tới mức này mới khiến mày vừa lòng sao? Phải đẩy nhau tới mép vực mới vừa ý sao?”
Trong một góc khá yên tĩnh và vắng của quán, chàng trai vẫn khuấy đều ly cacao của mình, nhưng lại không uống, anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào cô gái mới đến ngồi truớc mặt, một cô gái đẹp vẻ đẹp thánh thiện khiến người khác mê muội, nhưng lại khoát lên bộ mặt lạnh lẽo cùng nụ cười bất cần, khiến anh chàng thấy khó chịu “sao lại như vậy?”
- Chị dùng gì ạ! – một cậu phục vụ niềm nở tới hỏi cô gái
- Cho tôi một li đen đá… - cô ngừng lại,nhìn người đối diện đang ngây ngốc, mỉm cười
- Vâng… - cậu phục vụ định quay đi
- ….không đường – lời nói rất nhẹ, nhưng đủ rõ cho cậu ta nghe, và làm người kia sock nặng
Chàng trai trợn mắt nhìn cô gái không tin, từ khi nào mà cô ấy lại bắt đầu uống cái thứ vừa đắng vừa khó uống đó, truớc giờ vẫn rất ghét nó mà?
- Đừng có nhìn em như thể em mới rớt xuống từ sao hoả vậy – cô gái nhíu mày nhưng vẫn cười nhìn chàng trai, lời nói có vẻ châm chọc
- Em có chuyện gì?
- Không có gì, chỉ là muốn muợn anh vài kẻ “chơi” được thôi
- Em… - chàng trai dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô – Đã lâu anh không liên hệ với họ nữa
- Lâu không có nghĩa không có? – cô nhướng mày hỏi lại, - yên tâm em không phóng hoả giết người đâu, chỉ muốn nhờ họ dằn mặt một số người thôi,
- Được rồi – chàng trai thở dài nhìn cô
- Kêu họ liên hệ với em qua số này – Cô đẩy mảnh giấy về phía chàng trai - tối nay
Nói xong cô đưa ly coffee lên miệng uống một cách thản nhiên, không hề nhíu mày nhăn nhó. Nhìn có cảm giác như cô đang uống một loại thức uống nào đó rất tuyệt. Xong, cô cầm túi xách lên, mang một chiếc kính râm to tướng che gần hết khuông mặt, ung dung bước ra, cũng chẳng nhìn lấy chàng trai kia một lần nào.
Ở một nơi khác trong thành phố cũng có một đôi đang ngồi nhìn nhau “say đắm” quên thời gian, nhưng nếu cô gái kia khiến chàng trai thấy lạnh lẽo, thì cô gái này trao cho người con trai trước mặt, ánh mắt “trìu mến” đến mồ hôi hột rịn ra cả trán,rơi lộp độp. Chàng trai cảm tưởng là ánh mắt “thân thương” ấy biến thành những tia nắng mặt trời đốt cháy da mặt cậu, thật là nóng nha.
- Trúc à! Có gì…em cứ nói, đừng nhìn như vậy – Hùng lấy tay gạt mồ hôi trên trán “Vũ ơi là Vũ, cái tốt không dạy, cái xấu của bà người yêu tôi nắm hết, còn giỏi hơn sư phụ nữa hức”
Hùng rủa trong bụng mà ở nơi khác Vũ cứ ách – xì không thôi, Trúc thu ánh mắt lại một chút “liếc nãy giờ cũng mỏi lắm chứ bộ”
- Anh nói coi? – Trúc lôi ra một phong thư đặt xuống bàn cái bẹp, mặt thì lạnh như tiền, nguýt ngắn, lườm dài. Hùng khổ sở lấy lên coi, Trúc dtiếp tục điệp khúc của mình – anh nói với người khác kiểu gì, mà bây giờ tôi thành em gái anh? Còn phải giúp người khác đưa thư tình cho anh hả?
Ặc! kiểu này là chết rồi Hùng ơi, ăn ở thế nào mà để người ta “mến” tới mức nhờ người yêu trao thư tình giúp nữa. Quá ra là Hương Trúc nhà ta ghen, con gái ghen cũng đáng sợ thiệt, bình thường nho nhã đáng yêu là thế, lời nói ngọt như kẹo, vậy mà ghen rồi sát khí cũng đùng đùng như ai. Thảm
Trúc liếc cái mặt vừa nhăn nhó đến khổ sở vừa đọc nội dung thư của Hùng mà thấy thương thương, nhưng lặp tức nhớ tới cái mtặ thẹn thùng mắt cỡ của nhỏ đưa thư là lửa giận nghi ngút tiếp “hừ Vũ nói đúng, với con trai không thể mềm lòng, nếu không họ sẽ được nước lấn tới, nhìn cái mặt đó, ai biết được trong lòng chắc đang mở cờ ăn mừng thì có” Trúc càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy lời con bạn đúng. ( Hùng à, ông về làm cơm đổi bạn đi, haizzz )
Quái lạ càng đọc mặt của Hùng càng méo, có lúc lại giật giật môi như muốn cười,
- Vui quá ha? – Trúc giở giọng châm chọc
- Ừ - Hùng thật thà (vui mà sao mặt méo xẹo zạ?)
- Anh…. – Trúc tức nghẹn họng không nói được,
- Em đọc lá thư này chưa?
- Tôi không phải người không hiểu biết mà đi xem trộm thư từ của người khác (nói đại là chưa đi, trời ạ!)
- Ha ha ha hèn chi,vậy chịu khó nghe anh đọc cho nghe nhé, sau đó hãy giận
Trúc im lăng, ngoảnh đầu chổ khác không thèm để ý, nhưng hai tai vẫn dỏng lên nghe xem trong thư nói gì, Hùng biết ý người yêu nên vẫn mỉm cười đọc đủ để nàng nghe, bức thư khá dài nhưng đại ý tóm lại chính là lũ bạn của Hùng thấy hai đứa suốt ngày quấn quít, lại không khi nào thấy tiếng lớn tiếng nhỏ. Trúc lại dịu dàng đáng yêu, Hùng nói một điều cũng dạ, 2 điều cũng vâng, không bù cho người yêu bọn nó, nên quyết định giúp Hùng thêm “gia vị” tình yêu. Mới có cái trò nhờ “em gái” Trúc giao thư cho “anh Hùng” dùm
Kết quả ngoài cả dự định ban đầu, là Trúc sẽ khóc lóc um sùm thút thít bảo Hùng này nọ. Đúng kiểu ghen của các nàng tiểu thư, không nghĩ tới Trúc lại ghen kiểu “chanh chua” đáng sợ như vậy, trong bụng Hùng vừa rủa đám bạn chơi ác, nhưng cũng thầm cảm ơn tụi nó giúp mình biết mặt khác của nàng sau này dễ mà né. (gian quá đi)
Trúc thì sau khi nghe Hùng đọc xong màu đỏ tự nhiên của máu cứ nhuộm từ cằm tới thẳng mang tai, mặt xụ xuống “không thèm nhìn anh nữa”. Hùng chuyển sang bên cạnh ngồi chung, nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đơn giản là cùng nhìn vể một phía với Trúc. Hùng hiểu nếu không yêu, Trúc sẽ không ghen, cậu tự hứa sẽ quý trọng tình cảm này, chỉ mong nó nhẹ nhàng yên sóng gió mà như thế diễn ra ( cò cũng thích sự nhẹ nhàng trong tình yêu của họ, híc)
Công ty Vĩnh Trúc
Tất cả nhân viên cứ mắt tròn mắt dẹt, buồn cười nhìn giám đốc đẹp trai lịch lãm của mình, ngó trước ngó sau như đang trốn nợ, thì thật sự cũng là đang trốn nhưng là trốn người. Ép duyên? Trốn cha mẹ, không phải. Trốn vợ chằn tinh, cũng không phải, Vĩnh vẫn là hoa chưa chủ, trốn tình nhân? Càng không thể, anh chàng này ghét nhất chính là mấy chuyện nhăn nhít lung tung này.
- Nếu cô ta có hỏi tôi ở đâu thì đừng nói nhé – Vĩnh nhăn nhó khổ sở nhìn hai cô nàng ngồi ở quầy tiếp tân
Anh không biết rằng mình đang hạnh hạ họ hay sao? Họ vẫn là thiếu nữ, nhìn anh tim họ cứ nhảy lên nhảy xuống không ngừng, vậy mà bộ dạng thảm thương này của anh lại làm họ buồn cười chết được, vẫn không dám cười
- Hi hi giám đốc…- hai cô nàng đồng loạt nhìn Vĩnh nở nụ cười rất duyên, ngón trỏ chỉ chỉ về phía sau
Vĩnh cảm giác được “nguy hiểm”, dù không khí trong sảnh rất bình thường, nhưng vẫn không ngăn được bản thân run rẩy. “Bà cô” của anh tới rồi, từ từ xoay người lại
- Giám đốc, sao anh đứng đây? Bây giờ 3h15 phút, 3h40 anh phải gặp người của công ty X, 5h phải đi dùng cơm với người của khu du lịch Vân Sơn, 6h thì đến trường để….
- Stop stop được chưa? Ngô Xuân Nhu “ai đặt cái tên mà kêu muốn trẹo lưỡi”, những việc này cô đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, tôi nhớ hết nhớ hết nên cô không cần như cái máy đi theo sau mà lải nhải mãi như thế - Vinh bắc chéo hai tay trước mặt, méo mó phản đối
- Nhưng anh không có thực hiện – Nhu vểnh môi cãi lại
- Cô hai! là chưa thực hiện chứ không phải là không, ok – Vĩnh thật là muốn rũ bỏ bộ vest này mà xăn tay áo, chống hông cãi tay đôi với cái cô trợ lí đặc biệt này. Nhưng không được, đành khoanh tay trước ngực hếch mặt “nghênh chiên” đúng kiểu công sở
- Từ chưa đến không rất gần nha – Nhu vẫn không chịu thua
- Cô có tin là ….
Vĩnh không biết là định làm gì mà hai tay cứ dứ dứ trên không ( anh mà đánh người là em dìm hàng anh á nha) như muốn nhào tới bóp cổ cô gái trước mặt, ép cho mớ lí lẽ bát nháo của cô chui tọt vô bụng, xuống dạ dày, tiêu hoá hết cho rồi.
- Anh…anh …anh làm gì hung dữ như vậy chứ? Trước khi đi sư phụ (trợ lí cũ của Vĩnh) đã giao anh lại cho em, còn dặn đi dặn lại phải theo sát anh, nhắc nhở công việc cho anh, vì anh rất là đãng trí – Nhu sụt sịt thật thà “bêu xấu” sếp mình, và nhai lại cái điệp khúc “sư phụ em…”
- Cô…
Vĩnh sắp bùng nổ rồi sắp nổi đoá rồi, bao nhiêu từ muốn nói cứ bị cái mặt “ngây thơ vô số tội” của Nhu làm nghẹt lại, mà anh vẫn chưa làm gì thì Nhu đã “mưa phùn bay tứ phía” rồi “mà cái gì giao lại chứ? Tôi lớn hơn cô nhiều đó nhá, không phải mới lên 3 đâu hừ, thầy trò nhà cô….”.
Một tháng nay, từ khi trợ lí cũ của Vĩnh đi công tác, trước khi đi còn còn tốt bụng chuẩn bị cho anh cô trợ lí này, bảo là đệ tử ưng ý của mình. Ừ thì Vĩnh công nhận Nhu có năng lực làm việc khá tốt, mọi việc giúp anh sắp xếp ổn thoả, nhưng chỉ mỗi nhược điểm này, chính là suốt thời gian làm việc cô ta sẽ như cái đuôi bám lấy anh. Mà nếu chỉ cái đuôi im lặng thì tốt, đằng này cái đuôi họ Ngô tên Nhu này không ngừng nói, không ngừng thao thao, hai lỗ tai của Vĩnh sắp đông đặc rồi.
Lúc trước mỗi ngày đến công ty là một niềm vui thì hiện tại mỗi ngày đến là một cực hình, Vĩnh không khác gì đi ăn trộm, ngó trước ngó sau xem Nhu tới chưa, còn kiếm đường trốn. Mà có lỉnh đường nào thì không quá 15phút sau, Nhu sẽ tò tò sau lưng liền “chưa khấn vái mà đã linh thế rồi” và điệp khúc quen thuộc “chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơiiiii” cứ ỏn ẻn sau lưng. Nói nhỏ nhẹ lí lẽ thì Nhu cũng nhỏ nhẹ lí lẽ lại, cho cô nghỉ việc thì không được ( có năng lực + môn đổ đắc ý của người kia… đuổi đi rồi xem Vĩnh có lên chảo hay không ), phùng mang trợn má răng đe thì y như rằng “mưa mùa xuân bay bay trong gió”
- Hức hức, …em …hức em chỉ là muốn làm tốt công việc của mình, không muốn hức hức làm sư phụ thất vọng, muốn công ty phát triển..hức hức vậy mà…ức ức ức – Nhu tức tưởi, ai nhìn cũng xót xa
- Giám đốc anh thật quá đáng mà - một cô tiếp tân chạy ra chấm nước mắt cho Nhu, còn liếc Vĩnh một cái, muốn thủng từ mặt tiền xuyên mặt hậu.
Vĩnh chỉ biết đơ như phỗng, anh đây đường đường là giám đốc tuổi trẻ tài cao người người mến mộ, ấy vậy mà mấy giọt nước mắt của Nhu lại lặp tức biến anh thành tội độ trong mắt họ, nỗi oan này kêu với ai đây? “Không lẽ cô gái này là oan gia của mình”
- Thôi.. thôi tôi chịu cô, cho tôi xin, nín dùm đi nào, không phải bảo đi gặp khách à? Còn đứng đây làm gì?
Vĩnh vừa nói vừa kéo Nhu đang uất ức khóc than đi, nếu để cô ở đó mà nước mắt ngắn nước mắt dài, không khéo Vĩnh anh sẽ biến thành tội nhân cả công ty rồi cả cái thành phố này, có khi là cả nước luôn ấy chứ, lần nào Nhu cũng dùng chiêu này khiến Vĩnh giơ cờ đầu hàng “Minh Tân, cậu mà về đây là chết với tôi gừ…số tôi là số con rệp” (Cò: Tân anh về không?. Tân: ngu sao về? bình thường đì tôi, bây giờ để đệ tử tui hành lại cho biết, hắc hắc. Cò: anh hiểm quá đi )
Vâng! Không cần đoán đâu, Ngô Xuân Nhu đó chính là Nhu, một trong những con bạn yêu quái .. ý nhầm yêu quý của bạn Vũ ý, bạn ấy bắt đầu lên sàn, mục đích chính là thay sư phụ “báo thù” sếp Vĩnh còn mục đích khác hay không vẫn chưa tra được.
……………..
- Cô có gì dặn dò - một trong ba thanh niên cao to, dáng vẻ bậm trợn, đứng sau lưng một cô gái dáng vẻ nhỏ bé, nói chuyện có phần cung kính. Một khung cảnh thật đối chọi nhau
- Không có gì, chỉ là giúp tôi “nói chuyện” với người này – cô đưa ra một tấm hình, vẫn không quay mặt lại - chuyển vài lời đến cô ta….., hiểu chứ? - giọng nói vẫn đều đều lạnh tanh
- Vâng, cô cứ yên tâm, chuyện này nhỏ như con thỏ
- Tốt, cô ta hay đưa đón con mình đi học ở trường tiểu học SaoMai, nhớ chỉ được hù doạ, không được làm cô ta bị thương, tôi không muốn rắc rối
- Vâng - lần nữa đáp lại một cách cung kính, khác xa với dáng vẻ bên ngoài của mình,
Ba người xoay đi nhanh chóng rời khỏi đó, để lại sau lưng bóng cô gái nhỏ cô lẽ bất cần, đôi môi nở nụ cười lạnh gáy “bắt đầu thôi”. Cô bước đi về phía trước, tiếng gót giày nện xuống mặt đường vang lên khô khốc, như chính lòng cô lúc này.
*
Một buổi sáng đẹp trời, cây xanh bóng mát, chim hót líu lo, hoa tươi đua nở, nắng vàng trải dài…nhưng trong khuôn viên xinh đẹp ấy lại có một người “không bình thường”, vì sao nói thế ư? Không biết vì chấn động tâm lí gì, mà lại ôm bụng cười nắc nẻ, cười như chưa được cười, cười đến nước mắt trào ra vẫn cười.
- Vũ, Vũ …- Trúc lay lay con bạn đang biến hai đứa thành tâm điểm của cả trường – bà không cần quá trớn vậy đâu
- Xin…khục khục…xin lỗi nha ha ha ha ha … - Vũ cố kìm nén nhưng hình như vô dụng, mặt đỏ au vì cố kìm nén, cuối cùng chịu không được tiếp tục cười
- Nè bà quá đáng nha, người ta cãi nhau mà bà lại cứ như đi xem hội vui thế là sao? – Trúc giận dỗi
- Không…không phải đâu - cuối cùng Vũ cũng dừng lại, lấy tay quẹt nước mắt nhìn con bạn - chỉ là tưởng tượng cái mặt của bà lúc “ghen” với cái mặt ông Hùng không nhịn được,
- Mà bạn bè ổng cũng kì, ai đời đi làm người tốt cái kiểu gì mà … - Mặt Trúc phụng phịu nhìn thật đáng yêu
Nhìn con bạn mà Vũ thấy có cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng, tại sao Vũ không giống như Trúc, vô tư hạnh phúc với tình yêu như nắng mai hiền hoà của mình, yêu một người thích hợp, cùng trò chuyện cùng học, cùng đi dạo, cùng bàn về tương lai, cùng động viên nhau cố gắng học tốt rồi ra trường, rồi ra mắt cha mẹ, sẽ có một mái ấm của mình. Chỉ đơn giản như thế, nhưng sao Vũ lại không làm được? Tại sao Vũ lại đâm đầu vào một người mà biết chắc rằng những điều tưởng chừng như rất đơn giản đó, thì với Vũ mãi mãi chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Nước mắt theo tủi hổ mà trào ra, Trúc thấy con bạn im lặng quay qua thì lại thấy nước mắt ở đâu dàn cả mặt, hốt hoảng
- Vũ bà sao thế? Sao lại khóc
- Khóc cái đầu bà, tại nhớ chuyện của bà kể, muốn cười mà sợ nên cố nén lại, thành ra vậy đó – Vũ vội vã đánh lãng sang chuyện khác
- Bà có xem tôi là bạn không hả? Bộ trông tôi ngốc tới vậy sao? Dễ bị bà lừa, hừ - Trúc nghiêm mặt, giận
Trúc đâu phải con nít mà nhìn không biết là đang khóc hay gì, cô vẫn luôn thấy lạ khi con bạn ngày càng trầm lặng và sâu lắng, nhiều lúc cứ tự thu mình vào vỏ óc rồi miên man trong thế giới riêng của mình. Những lúc như thế Trúc buồn lắm cứ thấy con bạn như đang giăng kết giới xung quanh, không cho ai bước tới gần vậy.
Nhìn Vũ lặng lẽ không nói, Trúc biết mỗi người đều có chuyện khó nói của mình, không muốn ép Vũ, Trúc quàng tay ôm lấy nhỏ
- Khóc đi, tôi cho bà mượn vai đó, khóc một mình mệt lắm, không nói cũng không sao, nhưng có chuyện gì cần tôi thì bà cứ nói biết không
Vũ không nói gì cả, chỉ vòng tay ôm chặt Trúc, tiếng khóc bị đè nén cuối cùng cũng bật ra mạnh mẽ, Vũ ghét người ta nhìn thấy mình khóc, thấy mình yếu đuối, nhưng thật ra nhỏ luôn mong có một bờ vai cho nhỏ dựa vào để khóc, Trúc nhẹ vỗ vỗ lưng nhỏ an ủi, đôi khi không cần nói mà chỉ là một cử chỉ nhỏ của người khác đã khiến ta ấm áp biết bao.
Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn hai đứa con gái ôm cứng lấy nhau, có người còn chỉ trỏ, có người phớt qua. Nhưng hai đứa không quan tâm, họ làm sao hiểu được chuyện gì, nếu cứ mà sống vì dư luận của người khác, không khéo chúng ta sẽ chết ngộp mất thôi.
“renggggggggg, renggggggggg, renggggggggg” từng hồi chuông giục giã vang lên như thúc dục chủ nhân của nó phải mau nghe. Vũ gạt nước mắt lôi điện thoại ra là chị gọi tới, hạ thấp giọng Vũ bấm nút nghe
-<………>
- Chị, chị sao thế bình tĩnh nói em nghe – Vũ khẩn trương khi nghe giọng nói đứt quãng sợ hãi, lắp bắp không đầu chả đuôi của chị
-<………..>
- Tấn công? Chị chị đừng sợ, chị đang ở đâu? Em tới ngay – Vũ mở to trừng mắt vào không trung ngạc nhiên hết mức
-<……..>
- Được bây giờ em qua nhà ngay,
Vũ vội vã cúp điện thoại, mang túi xách lên chạy vội đi lấy xe, không quên nói với Trúc một câu
- Tui ghé nhà chị tí, có gì nói với bà sau nha
Trúc ý ới cái gì đó sau lưng, Vũ cũng chẳng nghe rõ, trong đầu nhỏ toàn là chị, giọng nói sợ hãi nghẹn đứt của chị làm Vũ bối rối, chắc chắn chị đã hoảng loạn còn khóc nữa.
Vũ bấm số gọi cho anh, Vũ nghĩ là chị sẽ không gọi cho anh vì giờ này anh đang làm việc, nhưng những lúc thế này người chị cần nhất là anh.
- Anh có bận lắm không, mau về nhà đi, chị có chuyện
-<………>
Vũ rồ ga chạy như bay, vừa chống xe xuống thì anh cũng vừa về tới, công nhận là anh nhanh thiệt, ít nhất khiến Vũ an ủi, vì anh đã tức tốc chạy về khi nghe chị có chuyện.
- Chị, chị, chị có sao không? – Vũ không kịp bỏ giày, chạy thẳng vào trong nhà, thấy chị ngồi co ro trên sofa vẻ mặt hoang mang đến tội nghiệp,
Vũ chạy tới nắm lấy tay chị, bàn tay lạnh ngắt vẫn không ngừng run rẩy, chị cứ lắp bắp không thành tiếng, Vũ ôm lấy chị trấn an, không chỉ tay mà cả người chị run lên bần bật, trên má chị còn in hằn 5 dấu tay, chắc chắn người ra tay dùng lực khá mạnh mới có thể lưu lại dấu như vậy, nhìn mà thật chua xót. Câm phẫn kẻ ra tay, sao lại nỡ đối xử với người hiền lành yếu đuối như chị thế này
- Đừng sợ, có em ở đây, chị không sao rồi
- Có chuyện gì vậy? Hạnh em làm sao? – Quân vừa vào cũng lo lắng hỏi
- Anh…anh sao… - Chị ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh
- Là em gọi anh rể về, em nghĩ chị cần anh lúc này – Vũ vừa nói vừa đứng lên nhường chổ cho anh, cũng không nhìn anh một cái
Quân hiểu ý, cũng ngồi xuống nắm lấy tay chị, vỗ về trấn an chị, đúng vậy vị trí này là của anh, hiện tại anh là chồng của chị, là chổ dựa là bầu trời của chị. Vũ thấy có cái gì đó đè lên tim khi nhìn chị nức nở trong lòng anh, có một cảm xúc ganh tị trong lòng, Vũ quay mặt đi, giấu giọt nước mắt rơi vội của mình, nhưng Quân đã kịp nhìn thấy, anh biết nhỏ đau lòng, vì anh cũng thế, nhưng bây giờ chị quan trọng hơn,
- Đừng khóc, có anh ở đây rồi, nói anh nghe có chuyện gì
Quân nâng chị ra, lau nước mắt cho chị, ôn tồn dịu dàng hỏi, chị ngước nhìn anh, lộ vẻ an tâm, gật đầu kể.
Buổi sáng chị đưa Bin đi học, thấy còn sớm tâm tình hôm nay khá tốt, nên định đi bộ về sẵn tiện vừa đi dạo vừa tập thể dục, rất tiện lợi. Lúc đi tới khúc cua vắng gần nhà, thì ở đâu có 3 người thanh niên mặt mày bậm trợn, xông ra chận đường
- Cô là Phương Như Hạnh? - một tên trong bọn đứng ra trước hỏi
- P…phải…- mặt chị xanh như tàu lá lắp bắp trả lời, cố gắng không để mình khuỵ xuống
- Bọn này không nói nhiều, cô nên biết điều mà về li dị với chồng mình, chị hai của bọn này đã ngắm trúng anh ta rồi - một tên khác bày ra bộ mặt hợm hĩnh cợt nhã
- Lí lẽ ở đâu chứ? Tại sao tôi phải nghe lời các người…? - chị vốn là đang sợ khi nghe bọn họ ngang ngược nói thế, tức giận mà gồng mình nói lí với chúng
“chátttttttt” tiếng bạt tay vang lên dội vào tường vọng lại nghe thật mạnh mẽ, chị ôm má hốc mắt ngập nước nhìn bọn chúng
- Rượu mời không uống, lại muốn rượu phạt, về nhà vắt tay lên trán suy nghĩ rõ ràng đi, nếu ngoan cố lần sau không chỉ vậy đâu
Nói xong chúng bỏ chị sợ hãi ngồi trên đất run cầm cập bỏ đi, còn nghe vọng lại tiếng cười kinh khủng của chúng, tâm trạng chị hoảng loạn vô cùng, khó khăn lắm mới đi được về nhà, liền gọi điện cho Vũ, đúng như Vũ nghĩ chị không gọi cho anh.
Chỉ mới nghe chị kể một nửa mà mặt Vũ cùng anh đã tối sầm như đêm 30, trong lúc anh còn nghi vấn không biết ai to gan như thế, thì trong đầu Vũ đã loé lên hình ảnh của một người, “chỉ có nó thôi, thật quá đáng”hai tay siết chặt thành quyền, trong mắt u ám, anh nhìn còn thấy hoảng, giống như nhỏ đang chuẩn bị đi giết người.
- Anh đưa chị đi nghỉ đi, chuyện này để em xử lí – Vũ nói như đã chắc mười mươi
- Em muốn đi đâu – anh chị cùng đồng thanh hỏi Vũ
- Đừng lo, chị chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, sau này đi đâu cũng phải đi cùng anh rể biết không – Vũ vỗ vỗ bàn tay chị trấn an, rồi Vũ bước vụt qua
- Khoan đã – anh bật dậy hướng theo nhỏ giữ lại – em biết là ai?
Tuy anh đặt ra nghi vấn, nhưng trong mắt anh hoàng toàn là sự lo lắng cho nhỏ chứ không phải là thắc mắc. Bọn chúng có thể ra tay với chị, thì với Vũ cũng không phải không có khả năng, Quân thật sự không dám nghĩ tiếp
- Người anh nên quan tâm lúc này là chị, đừng có nghĩ tới người khác hay bất cứ chuyện gì khác – Vũ lạnh lùng cất bước sau câu nói đó
“Làm tới mức này mới khiến mày vừa lòng sao? Phải đẩy nhau tới mép vực mới vừa ý sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.