Chương 46
Cò
28/11/2013
Đứng tần ngần trước cửa
nhà Quân một lúc, Vũ mới có thể bấm chuông. Dì Tư ra mở cửa
vừa thấy Vũ đã cười vui vẻ, thời gian nhỏ sống ở đây hai
người cũng thân với nhau. Vũ mỉm cười chào dì rồi bước vào
trong, chưa đi được mấy bước đã có một bóng người nhào ra
- Ha dì út, sao lâu vậy mới ghé thăm Bin, có phải dì út có bạn trai rồi nên không thèm để ý tới Bin không? - Bin chắn đường nhỏ truy hỏi, ra vẻ giận dỗi nhưng Vũ nhìn được sự vui vẻ trong đôi mắt Bin
- Có không? Sao út không biết nhỉ? Mà Bin đã là người lớn rồi, không khéo có cả bạn gái nữa, còn nhớ út sao? – Vũ cũng không vừa mà trêu lại đứa cháu (Cò: cho xin đi thằng bé mới 8 tuổi hà, Vũ: con nít dạo này “người lớn” sớm lắm *nói nhỏ* huống hồ là con của Quân, Cò: *gật gù* đã hiểu)
- Hừ ai nói chứ? Bin không thèm có bạn gái, bọn con gái phiền phức lắm, - Bin bĩu môi - hihi út yên tâm Bin biết út không có bạn trai, sau này Bin sẽ cưới út, út không sợ ế nhé – Bin ra vẻ ta đây, khoanh tay trước ngực chu cái miệng nhỏ nhắn nói
- Khụ …khụ… - Vũ ho lấy ho để, nhìn cái mặt nghiêm túc của Bin – Con …con… biết mình nói cái gì không hả? – Vũ nhéo cái mũi nhỏ nhỏ của Bin một cái
- Đau quá út - vừa xoa cái mũi vừa nói - Chính là sau này sẽ cưới út đó, không để út bị ế ha ha ha ha
- Con…. Ta thấy là con cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng hả?
Vừa nói nhỏ vừa xăn tay áo rượt Bin đang ha hả cười phía trước làm mặt xấu trêu nhỏ “cuối cùng út cũng thông minh rồi!!”, Bin vừa chạy vừa cố ngoái đầu trả treo, “oắt con, út mà bắt được là con nhừ xương”. Cả hai xông thẳng vô nhà không để ý xung quanh chỉ lo rượt đuổi nhau chí choé. Tiếng cười của hai dì cháu làm rộn ràng cả nhà đang yên lặng bất thường.
- Ách ..- Bin đụng phải ai đó – a chú út, chú út mau cứu con, dì út già rồi nên tính tình cáu gắt, ức hiếp con oa oa – Bin vừa nói xong liền trốn sau lưng Nam, bù lu bù loa
- Hả? – Nam vừa bước vào liền trưng bộ mặt ngu ngơ
- Con vừa ăn cướp vừa la làng hả? Nam, mau giao tên nhóc đó cho em hừ – Vũ lăm le xắn tay áo đi tới
Bin phía sau níu áo, Vũ phía truớc hùng hổ kéo qua kéo lại, Nam đứng giữa bị hai dì cháu xoay đến chóng mặt, ba người ba âm thanh khác nhau ra sức kêu gào. Nhìn thì thấy như đang cãi nhau, nhưng xem nét mặt ai cũng hớn hở vui vẻ, làm kẻ khác không vừa lòng. Đằng hắng một tiếng, báo động cho ba kẻ “vô tư” kia
- Ba – Bin hốt hoảng kêu lên, trong khi Vũ và Nam, đứng hình nhìn những “khán giả” bất đắc dĩ nảy giờ xem mình hoá khỉ nhảy lưng tưng
Trong lúc Vũ và Bin náo loạn thì ba người Quân, Việt, Tú đã từ trên lầu bước xuống, Quân nhìn cả hai vui vẻ cũng không nỡ phá nên im lặng, Tú và Việt thì như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Vũ ở chổ này “cô ta sao có mặt ở đây? Còn thân thiết với cu Bin như thế?” nên cứ ngoác mồm, trợn mắt nhìn. Nhưng tới lúc Nam bước vào thì Quân không thấy vui vẻ nữa (xin thưa là ảnh ăn giấm chua ấy ạ!), nên lên tiếng phá đám.
Nam hờ hững nhìn bọn người của Quân “đồ phá đám”, rồi tiếp tục chuyển ánh mắt sang Vũ. Nhỏ vừa nhìn thấy Quân là cả người cứng đờ, sợ hãi tay vô thức vẫn bấu chặt áo Nam. Quân nhíu mày khó chịu, nhỏ như người chợt tỉnh, vội vã buông ra, cuối đầu nhìn mấy ngón chân di di, cố né ánh mắt của tất cả “mở đại tiệc à? Sao nhiều người vậy nè mà toàn người mình không muốn gặp”. Bin vừa thấy ba mình là im thin thít. Kéo kéo tay Vũ chỉ xuống nhà bếp, Vũ hiểu ý nhìn lên gật đầu với những người kia rồi nắm tay Bin phóng thẳng xuống nhà bếp.
Nam nhìn thấy mọi trạng thái của Vũ đều bị ảnh huởng từ thái độ của Quân nên càng khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ung dung bước tới ghế ngồi như kẻ cả. “Đúng là em bị anh ta khống chế!” những người kia cũng bước đến ghế ngồi xuống. Quân hình như không thấy lạ với thái độ của Nam, lại còn nhìn Nam cong một khoé môi cười khiêu khích. Việt - Tú thì cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn anh em nhà họ “Hai người này không cần quảng cáo thương hiệu anh em như thế chứ? Tính tình y chang nhau”.
Khác với bầu không khí kì dị căng thẳng ở nhà trên, ở dưới bếp chị và Vũ đang cười nói vui vẻ, Bin cũng phụ hoạ thêm rất nhiều. Nhìn thấy Vũ thoăn thoắt làm thức ăn, chị cứ há hốc ngạc nhiên
- Em học nấu ăn rồi sao? Mà hình như làm rất nhuyễn đó
- Hihi đi xa mới biết cái khổ của việc không biết chuyện bếp núc, với lại có con heo ham ăn bắt em nấu cho ăn tối ngày, không muốn biết cũng không được – Vũ trưng vẻ mặt ngán ngẩm nói, nhưng trên môi vẫn cười
- Hửm? Là cái cậu lần trước à! – Chị dừng tay lại nhìn Vũ – em với cậu ta…
- Phải, là củ hành héo đó đó,- nhìn thấy ánh mắt mong chờ củachị, Vũ vội giải thích - a không có gì, tụi em là bạn, vẫn chưa tới mức như chị nghĩ đâu, yên tâm khi nào có em sẽ nói với chị, không để chị nhầm như chuyện của Long đâu hì
- Ừm mà em làm gì đó? – Các món ăn chính hầu như chị đã làm xong, nhưng nảy giờ cứ thấy Vũ loai hoai làm gì đó
- À em làm mấy món riêng cho củ hành, khẩu vị của anh ấy khác chúng ta, vẫn ăn chưa quen thức ăn ở đây đâu
Chị im lặng không nói gì nhìn Vũ chăm chỉ làm thức ăn “hãy tìm một ai đó thích hợp với em, đừng…”. Đột nhiên ánh mắt chị như sáng lên, chị bước đến cạnh Vũ, nói gì đó vào tai nhỏ, vừa nghe xong tâm tình của Vũ trở nên biến động, dao đang cầm trên tay cũng rớt xuống sàn, mắt mở to nhìn chị, vừa có gì đó vui mừng nhưng cũng pha chút gì đó đau khổ, sắc mặt tái đi, môi run run giật giật nói không thành câu, ngờ nghệch hỏi
- Là….l…à…là thật….thật không…
- ………. – Chị mặt tươi như hoa gật đầu – hơn 2 tháng rồi
- Woa thật tốt quá, tốt quá, chúc mừ…. – Vũ gần như nhảy cẩng lên, dẹp bỏ mấy cái cảm xúc kì cục kia đi, để cho sự vui mừng bộc phát hét lên – ưm …ưm
- Nhỏ nhỏ tiếng thôi, chưa ai biết đâu – chị thấy Vũ hưng phấn thế vội vã bịt miệng nhỏ lại, ngạt thở quá, nhỏ ra sức gật đầu “em hiểu rồi”
- Sao chị không nói với anh rể? – Vũ thì thào (biết điều đó)
- Tuần sau là sinh nhật anh ấy, chị muốn tới đó mới nói – Chị cũng thì thầm ra vẻ bí mật – à chị muốn cho anh ấy một bất ngờ, một sinh nhật khó quên, em giúp chị nhá!
- …… - Vũ gật như người ta giã tỏi – hihi chúc mừng chị “có thể điều này đối với mình là một chuyện tốt, khi anh biết tin này, biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại”
Sau khi biết chuyện thì Vũ bắt chị ngồi yên một chổ, cái gì cũng không cho làm tự giành làm hết, “chị đừng có đi lung tung không tốt đâu”, chị nhíu mày khó chịu “em làm thế này khác nào “lại ông tui ở bụi này” chứ…” Vũ nhìn chị trừng mắt “không được cãi”. Chị lắc đầu nhìn nhỏ, ừ thì nghe lời nhỏ, vừa ngồi tí đã nghe tiếng chuông cửa chị dợm người đứng dậy đi mở..
- CHỊ –Vũ hét một cái làm chị giật mình, vuốt ngực tở dốc quay đầu nhìn nhỏ “em muốn giết chị hả?”, Vũ mỉm cười lấy lòng – để em mở cho hì hì
Nói xong nhỏ như con thoi vụt đi mất “mấy người đàn ông này không kẻ nào có chân, ngồi cho cả đống ở đó mà chả ai động thân,” vừa đi nhỏ vừa cảm thán. Chị bên trong cùng dì Tư đưa món ăn lên bàn
- Sao trễ vậy?- Vũ nhìn Cảnh Tây trước mặt hỏi
- Có chút chuyện thôi khi nào về nói em nghe – Cảnh Tây xoa đầu nhỏ cười
- Ây rối tóc tôi hết rồi – Vũ nhăn mặt càm ràm
Mọi người đã ngồi vào bàn hết, còn trống hai ghế ở giữa Nam và Bin, cả hai nhanh chóng bước tới. Cảnh Tây đi vào nhìn thấy gần như đều là người quen của mình nhưng lại không mấy thoải mái, cũng không có biểu hiện gì là nhớ chuyện ở bar lúc trước. Nhưng vẫn vui vẻ chào hỏi mọi người
- Chào mọi người, chị hai lần đầu em chính thức tới nhà, có cái này biếu anh chị – Cảnh Tây tự nhiên gọi chị hai làm vài kẻ nóng mặt, chị cứ là cười tít mắt, nhưng không quên liếc nhìn ai đó
- Em khách sáo quá! Đến chơi là được rồi– chị nhận lấy, trách khéo – nào ngồi xuống đi
- Tây, bữa ăn này có phải vì cậu mà tổ chức không đấy?
Tú hỏi Cảnh Tây lại nhìn Quân tìm câu trả lời, nhưng chỉ nhận được sự dửng dưng của ai đó, anh đang bận nhìn kẻ cố sống cố chết “úp” cái mặt vô đống thức ăn truớc mặt, người nào không biết còn tưởng nhỏ đã bị bỏ đói ba năm là ít
- Không đâu, em chỉ là tháp tùng Vũ mà thôi – Cảnh Tây nhún vai tỏ vẻ không liên quan
- A vậy là mọi người biết nhau à? Em còn tưởng Cảnh Tây là bạn của Vũ thôi chứ, mà thôi vì ai cũng được, lâu lâu tụ họp lại cùng vui vẻ mà, ông xã anh nói đúng không – Chị nũng nịu nhìn anh
- Hì bà xã của anh nói thì chắc chắn không sai rồi – anh ngọt ngào trả lời
Vũ tuy không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, nhưng nghe giọng điệu đó của anh, có thể hình dung ra bao nhiêu yêu thương. Tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, anh yêu thương chị không phải là điều nhỏ luôn mong muốn sao? Tại sao lúc này thấy tình cảm của họ lại thấy bức bối khó chịu đến không thở được? Hai tay vô thức bấu chặt nhau dưới gầm bàn
- Được rồi ăn đi nào, đừng nói chuyện phiếm nữa - chị ngượng ngùng mặt lừ lừ đỏ, bọn người kia thì vui cười ha hả “rốt cuộc là chuyện gì thế?”, “cậu không biết sao tôi biết?” Tú Việt âm thầm trao đổi thông tin, Quân thì đắc ý quan sát Vũ
- A món này ai làm? Mùi vị không tệ, nhưng sao cay quá vậy? – Tú nhăn mặt
- Khục… khục….món này cũng cay quá hà …hà…woa cay chết rồi, ai tính đầu độc chúng ta đây - Việt giãy đành đạch như cá mắc cạn
- ……… - Mặt Quân và Nam cũng xám xịt “lúc trước khó ăn nhưng đâu đến nổi, sao lần này lại cay đến chết người thế này”
- Ha mọi người, em quên nói, mấy món mọi người ăn là Vũ làm riêng cho cảnh Tây đó, khẩu vị cậu ấy khác chúng ta, xin lỗi hì hì
- Ngon quá, cảm ơn em - Cảnh Tây mặt mày hớn hở ăn một cách ngon lành, trước vẻ mặt sợ hãi của những nạn nhân vừa rồi,
“Làm riêng sao? Em chưa bao giờ vì tôi một lần” ai đó hậm hực trong lòng. Vũ cũng chỉ nhìn mọi người cười trừ, cúi đầu ăn tiếp, mà bây giờ nhỏ có ăn gì cũng chẳng khác nhai sáp khô, không mùi không vị gì cả “Phi Vũ à Phi Vũ, mày là đang nghĩ cái gì đây, họ là vợ chồng vợ chồng đó, suy nghĩ đúng vị trí của mình đi” cố gắng nhắc nhở bản thân mình, không để ý tới hai người kia nhưng hình như không được, tiếng cười tiếng nói của họ cứ văng vẳng bên tai, lại thấu tới tim nhỏ biến thành mũi kim châm vào khiến nó đau đớn. Chợt bàn tay đang run rẩy của nhỏ được bao lấy bởi một bàn tay to lớn và ấm áp, ngạc nhiên nhìn sang người kế bên, người đó vẫn nở nụ cười ấm áp như thế tuy không nhìn nhỏ nhưng Vũ biết người đó đang động viên mình “Cảnh Tây cảm ơn anh”, Vũ cười gượng, Nam nhìn thấy tất cả dù trong lòng dậy sóng cũng chỉ trầm mặc không nói, hắn đã tự rèn cho mình cái tính kiềm chế cảm xúc, không thể bốc đồng như trước “quá khứ hiện tại hay tương lai em cũng sẽ đều là của tôi, chỉ là tạm thời gởi nơi kẻ khác, rất nhanh sẽ mang em trở lại bên tôi”
- Em ăn cái này đi, là món em thích – Nam dịu dàng gấp cho nhỏ một miếng cá chưng tương
- Cảm ơn – Vũ cười gượng gấp miếng cá đưa lên miệng - …ưm..oẹ….ưm
Vũ đột nhiên buồn nôn, gương mặt cũng tái xanh nhanh chóng, vội vã đứng dậy chạy vào WC, Cảnh Tây và Nam hốt hoảng định chạy theo thì bị chị ngăn lại, chị tự mình đi vào cùng nhỏ.
Nhìn nhỏ nôn thốc nôn tháu trong WC, mặt mày cũng đã trắng xanh không còn chút khí sắc. Chị đi đến vỗ lưng cho nhỏ dễ chịu, trong mắt chị có gì đó kì lạ lướt qua
- Em có sao không? Sao lại…..
- Hộc…hộc em …em không…sao, em ăn uống thất thường nên dạ dày không tốt, lúc ở Sin đã đi khám và uống thuốc, tưởng là đã hết không ngờ lại tái phát – Vũ mệt mỏi nhìn chị “quái lạ, lúc trước cũng không thấy mệt và mất sức như thế này” – làm chị lo lắng rồi
- Em bị dạ dày? - chị dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vũ, nhỏ gật đầu - Ừm lớn rồi, mà không chăm sóc sức khoẻ cho mình gì cả, đỡ chưa? Ra ngoài nhé - Chị dịu dàng nhìn nhỏ, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa nghi ngờ
Vũ mệt mỏi dựa vào chị, để chị dìu ra. Vừa thấy Vũ Cảnh Tây đã lo lắng vụt dậy đến đỡ lấy nhỏ
- Bị lại sao?
- ……… - Vũ vô lực gật đầu
- Em ấy chỉ bị vấn đề dạ dày thôi, không cần lo - Lời chị nói trổng không cũng không biết nhắm vào ai, nhưng chị nghe được có ai đó nhè nhẹ thở ra.
“Anh đưa em về nghỉ?” Cảnh Tây thì thầm bên tai hỏi ý, Vũ cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cái không khí ngột ngạt này nên gật đầu, nhỏ không để ý gì nữa, cũng không còn sức mà để ý, nhỏ rất mệt, hoàn toàn dựa vào Cảnh Tây, để mặc anh ta ôm lấy mình. Quân híp hai mắt sâu thẳm nhìn hai người, tay Nam nắm chắc thành quyền như muốn đánh ai đó.
- Anh chị, Vũ nhờ em nói với hai người, bọn em đã mở lại Ốc Ngố. Cô ấy muốn dọn đến đó ở cho tiện, nên nhà ở chung cư muốn trả lại…
- Không được – Chưa nghe hết lời của Cảnh Tây, Quân đã lạnh lùng cắt ngang, chiếu thẳng ánh mắt giận dữ về phía Vũ, làm cả người nhỏ run lên càng vô lực dựa vào Cảnh Tây
- Tại sao? - Cảnh Tây không ngần ngại đấu mắt với Quân
- Không được chính là không được - Giọng Quân vẫn cứng rắn đanh thép
- Có phải hai em sẽ cùng ở Ốc Ngố? - Chị thấy tình hình căng thẳng liền xen vào lên tiếng, Cảnh Tây gật đầu – Quân là anh rể của Vũ, anh ấy là lo lắng cho danh dự của con bé, dù sao nó cũng là con gái, tuỳ tiện ở cùng một người đàn ông một chổ không tốt cho nó
- Nhưng… - Cảnh Tây định nói gì đó, thì bị Vũ kéo tay lại nhìn anh lắc đầu “Với chị, lời của anh là ý trời, anh đã không chịu thì đừng mong chị đồng ý”. Vũ biết ý định này của mình không thể thực hiện rồi
- Chị, em hiểu rồi, là em suy nghĩ không tới, xin lỗi…mệt quá, em muốn về xin phép
Cảnh Tây gật đầu chào mọi người rồi, nhanh chóng ôm lấy Vũ đi ra. những người bên trong cũng bất mãn ngồi xuống, không ai còn tâm trạng ăn uống khi nhìn thấy hai cái mặt đen như mông nồi của anh em họ Nguyễn. Chị thì trầm mặc không nói. Bỗng Nam đứng dậy cũng xin phép đi về, cũng chẳng chờ ai đồng ý liền rời đi.
Vốn dĩ khi chị gọi điện đến bảo qua nhà ăn cơm Nam định từ chối, nhưng nghe chị bảo là bữa cơm gia đình, Nam hiểu nhất định là có Vũ, không ngần ngại liền đồng ý, tuy không hiểu tại sao chị làm vậy vì so với trước kia khi chị luôn tìm cách tách Nam và nhỏ ra, thì nay lại chủ động cho gặp mặt. Nhưng mặt kệ, có thể danh chính ngôn thuận gặp nhỏ là tốt rồi. Bây giờ Vũ rời đi cũng không còn lí do gì để ngồi chung bàn với “ kẻ khó ưa đó”.
………….
Dù là cơ thể hay tinh thần đều rất mệt mỏi, nhưng không hiểu sao Vũ không thể nào chợp mắt được. Trằn trọc mãi trên giường, rõ ràng rất giận anh, rất buồn với cách hành xử của anh, vậy mà cứ nhớ anh da diết, Vũ mở miệng ra là muốn anh yêu thương chị, lo lắng cho chị, nhưng tại sao hình ảnh anh và chị thân mật, giọng nói ngọt ngào của anh đối với chị lại làm cho nhỏ đau lòng như thế, nước mắt không kìm được cứ uất ức trào ra. Bản thân Vũ đã có lúc kinh hãi chính mình, đã có lúc chính mình không hiểu chấp nhận anh là thật sự vì chị hay vì cái tâm ích kỉ nào đó của mình? “Có khi nào chị chỉ là một cái cớ không?”. Mỗi lần nghĩ tới đều khiến Vũ sợ hãi vô cùng, nếu thật là như vậy ..như vậy thì Vũ còn đáng khinh bỉ hơn cả Hằng hay bất kì người phụ nữ nào khác của anh. Nỗi sợ hãi cứ xâm chiếm như thế làm cả người nhỏ run lên bần bật, cuộn người trong chăn cố ôm lấy chính mình giảm đi sợ hãi. “Đúng rồi, gọi Cảnh Tây quay lại…không được, không thể dựa dẫm anh ấy quá, không thể tạo thêm cơ hội để bản thân nhu nhược hơn nữa…Không sao, không sao, ngủ đi, ngủ rồi không sao nữa..ngủ đi” Vũ cố gắng tự thôi miên chính mình.
Ngồi trong Ốc Ngố, Cảnh Tây không khỏi lo lắng cho Vũ, chuyến đi hôm nay giúp anh hiểu được phần nào nguyên nhân mà Vũ luôn lắc đầu mỗi khi anh hỏi thăm khi thấy nhỏ hay nhìn xa xăm buồn bã. Hôm ở bar Cảnh Tây có thể thấy được quan hệ của Vũ và Quân không hề đơn giản, nhưng mà chuyện Quân là anh rể của Vũ thì hoàn toàn khiến anh kinh ngạc vô cùng.
- Tôi nghe đây - Cảnh Tây bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, là người của anh gọi tới
-<………> - người bên kia gấp gáp
- Có biết là bao nhiêu người và thời gian là khi nào không? - Cảnh Tây cũng bị thông tin vừa rồi làm cho doạ một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
-<……..>
- Đến rồi? Được tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý, à cậu ở lại lo chuyện bên đó, để Đầu Đá và Hà Mã sang thôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy, rồi về bên đó giải quyết với chúng
-<………>
Gấp điện thoại lại, ánh mắt Cảnh Tây càng xa xôi hơn, hình như bao nhiêu lo lắng tứ giận đều tập trung hết về chổ của anh ta, bàn tay không tự chủ, nắm chặt cái điện thoại như muốn bóp nát nó “Bọn ***** má, khốn kiếp, tao đã bỏ qua là bọn mày tự tìm đường chết, hừ” (cái này không phải Cò muốn nói tục tĩu nhá, tình huống nó phải thế T_T). Như sực nhớ gì đó Cảnh Tây vội lấy điện thoại gọi,
- Vũ nghe anh nói này - đầu dây bên kia vừa có tín hiệu trả lời, Cảnh Tây đã vội vàng nói ngay
-<……..>
- Bắt đầu từ hôm nay em không được ra ngoài một mình, muốn đi đâu thì cứ nói anh đưa đi biết không? Ngay cả dưới chung cư cũng không được xuống, không được mở cửa cho người lạ vào nhà, nói túm lại em hạn chế ra ngoài, tốt nhất là ở trong nhà,
-<………>
- Khi nào gặp anh sẽ nói rõ hơn, cứ nghe lời anh, hay là bây giờ anh qua chổ em
-<……>
- Được, em nghỉ đi, nhưng sáng mai anh nhất định sang sớm, nhớ khoá cửa cận thận, không được ra ngoài. Gọi cho anh khi có chuyện gì… - Cảnh Tây như bà mẹ cận thận dặn dò con mình
-<……….>
Tim của Cảnh Tây vẫn không thể nào đập lại như bình thường được, khi nghe đàn em của mình nói bọn người kia đã chú ý tới Vũ, thì cảm giác sợ hãi dâng lên chiếm lấy cả người Cảnh Tây, cái suy nghĩ nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì đó làm anh không thở được, hô hấp trở nên khó khăn vô cùng, từ lúc nào anh đã xem Vũ chính là người thân duy nhất của mình rồi “bọn nó chỉ mới tới sáng nay, chắc không nhanh như thế mà điều tra ra, không cần lo ngày mai gặpcô ấy tính lại”. Cảnh Tây trấn an mình.
Vũ mệt mỏi mở mắt ra, thấy xung quanh mình tối thui, bên ngoài cũng đã bóng đêm cũng đã bao phủ, chỉ còn ánh sáng mờ ảo của ánh trăng khuyết “mình ngủ lâu như thế sao? Sao có thể ngủ như heo như vậy chứ?quên cả thời gian” Vũ lúc lắc cái đầu cho tỉnh, tuy là còn mệt và uể oải nhưng so với lúc trưa thì đã khá hơn. Khi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, nhỏ bước xuống giường định bật đèn đi tìm gì đó ăn. Vì lúc trưa chưa kịp ăn gì đã nôn ra hết, rồi ngủ li bì tới bây giờ mới thức, cái bụng nó biểu tình quá trời.
Giơ tay định bật công tắt đèn, bỗng tay Vũ khựng lại, nhỏ nghe thấy tiếng động khe khẽ phát ra từ nhà bếp, trống ngực của Vũ đập nhanh quá mức, những lời kì lạ của Cảnh Tây lúc chiều góp phần vào sợ hãi không tên lúc này của Vũ. Nắm lấy khúc gỗ đặt ở góc tường, từ khi ở một mình Vũ đã tự sắm cho mình “những vũ khí phòng thân”. Cố nén sợ hãi, Vũ cố gắng nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động đi xuống nhà bếp. Nhỏ dự đinh sẽ bất ngờ đánh cho kẻ nào đó (nếu có) bất tỉnh rồi gọi cảnh sát. Vũ đang nghĩ tới rất nhiều tình huống xấu nhất, nếu mà hô hoáng lúc này có thể khiến kẻ đó hoảng sợ làm liều…. Nếu yên lặng chịu mất của thì không phải oan uổng lắm sao? Chưa nói tới việc nếu hắn bước vào phòng Vũ thấy Vũ rồi nổi tà tâm….. “aaaaa không nghĩ không nghĩ nữa, tập trung đi”. Nghĩ nhiều như thế nhưng Vũ lại không nghĩ tới lời của một người “Gọi ngay cho anh nếu có chuyện gì”
Quả nhiên có một bóng đen to cao trong nhà bếp, đang lúi húi làm gì đó. Với ánh sáng le lói chiếu ra từ cái điện thoại của hắn thì Vũ chỉ thấy như thế, nhưng Vũ lấy làm khó hiểu “quái,tên này làm gì lén lúc ở nhà bếp? Không lẽ hắn đói bụng nên tìm đồ ăn? Ăn no mới trộm đồ? hừ tên này thật biết tính toán”. Thấy hắn vẫn chưa phát hiện ra mình, trong lòng Vũ mừng thầm, chỉ cách hai bước nữa là đủ tầm “xử hắn” Vũ càng cận thậ nhẹ nhàng hơn.
Thấy hắn có ý định xoay lại , Vũ giật thót giơ cây gỗ trong tay lên cao “Đánh trước tính sau” đánh xuống bất ngờ
- Yaaaaaaaaaaa “Bốp bốp bốp…” – Vũ nhắm tịt mắt đánh loạn xạ, - đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, ….
- Aaaaaa - tiếng la đau đớn của một người đàn ông
Sau đó không gian rơi vào im lặng, gió bên ngoài rít qua khe cửa như tiếng khóc nỉ non, lại xào xạc với cây lá như tiếng cười của trẻ con vui đùa. Vũ toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh túa ra, bao nhiêu thứ kinh dị diễn ra trong….đầu Vũ và quan trọng hơn là nhỏ đã…….
- Ha dì út, sao lâu vậy mới ghé thăm Bin, có phải dì út có bạn trai rồi nên không thèm để ý tới Bin không? - Bin chắn đường nhỏ truy hỏi, ra vẻ giận dỗi nhưng Vũ nhìn được sự vui vẻ trong đôi mắt Bin
- Có không? Sao út không biết nhỉ? Mà Bin đã là người lớn rồi, không khéo có cả bạn gái nữa, còn nhớ út sao? – Vũ cũng không vừa mà trêu lại đứa cháu (Cò: cho xin đi thằng bé mới 8 tuổi hà, Vũ: con nít dạo này “người lớn” sớm lắm *nói nhỏ* huống hồ là con của Quân, Cò: *gật gù* đã hiểu)
- Hừ ai nói chứ? Bin không thèm có bạn gái, bọn con gái phiền phức lắm, - Bin bĩu môi - hihi út yên tâm Bin biết út không có bạn trai, sau này Bin sẽ cưới út, út không sợ ế nhé – Bin ra vẻ ta đây, khoanh tay trước ngực chu cái miệng nhỏ nhắn nói
- Khụ …khụ… - Vũ ho lấy ho để, nhìn cái mặt nghiêm túc của Bin – Con …con… biết mình nói cái gì không hả? – Vũ nhéo cái mũi nhỏ nhỏ của Bin một cái
- Đau quá út - vừa xoa cái mũi vừa nói - Chính là sau này sẽ cưới út đó, không để út bị ế ha ha ha ha
- Con…. Ta thấy là con cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng hả?
Vừa nói nhỏ vừa xăn tay áo rượt Bin đang ha hả cười phía trước làm mặt xấu trêu nhỏ “cuối cùng út cũng thông minh rồi!!”, Bin vừa chạy vừa cố ngoái đầu trả treo, “oắt con, út mà bắt được là con nhừ xương”. Cả hai xông thẳng vô nhà không để ý xung quanh chỉ lo rượt đuổi nhau chí choé. Tiếng cười của hai dì cháu làm rộn ràng cả nhà đang yên lặng bất thường.
- Ách ..- Bin đụng phải ai đó – a chú út, chú út mau cứu con, dì út già rồi nên tính tình cáu gắt, ức hiếp con oa oa – Bin vừa nói xong liền trốn sau lưng Nam, bù lu bù loa
- Hả? – Nam vừa bước vào liền trưng bộ mặt ngu ngơ
- Con vừa ăn cướp vừa la làng hả? Nam, mau giao tên nhóc đó cho em hừ – Vũ lăm le xắn tay áo đi tới
Bin phía sau níu áo, Vũ phía truớc hùng hổ kéo qua kéo lại, Nam đứng giữa bị hai dì cháu xoay đến chóng mặt, ba người ba âm thanh khác nhau ra sức kêu gào. Nhìn thì thấy như đang cãi nhau, nhưng xem nét mặt ai cũng hớn hở vui vẻ, làm kẻ khác không vừa lòng. Đằng hắng một tiếng, báo động cho ba kẻ “vô tư” kia
- Ba – Bin hốt hoảng kêu lên, trong khi Vũ và Nam, đứng hình nhìn những “khán giả” bất đắc dĩ nảy giờ xem mình hoá khỉ nhảy lưng tưng
Trong lúc Vũ và Bin náo loạn thì ba người Quân, Việt, Tú đã từ trên lầu bước xuống, Quân nhìn cả hai vui vẻ cũng không nỡ phá nên im lặng, Tú và Việt thì như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Vũ ở chổ này “cô ta sao có mặt ở đây? Còn thân thiết với cu Bin như thế?” nên cứ ngoác mồm, trợn mắt nhìn. Nhưng tới lúc Nam bước vào thì Quân không thấy vui vẻ nữa (xin thưa là ảnh ăn giấm chua ấy ạ!), nên lên tiếng phá đám.
Nam hờ hững nhìn bọn người của Quân “đồ phá đám”, rồi tiếp tục chuyển ánh mắt sang Vũ. Nhỏ vừa nhìn thấy Quân là cả người cứng đờ, sợ hãi tay vô thức vẫn bấu chặt áo Nam. Quân nhíu mày khó chịu, nhỏ như người chợt tỉnh, vội vã buông ra, cuối đầu nhìn mấy ngón chân di di, cố né ánh mắt của tất cả “mở đại tiệc à? Sao nhiều người vậy nè mà toàn người mình không muốn gặp”. Bin vừa thấy ba mình là im thin thít. Kéo kéo tay Vũ chỉ xuống nhà bếp, Vũ hiểu ý nhìn lên gật đầu với những người kia rồi nắm tay Bin phóng thẳng xuống nhà bếp.
Nam nhìn thấy mọi trạng thái của Vũ đều bị ảnh huởng từ thái độ của Quân nên càng khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ung dung bước tới ghế ngồi như kẻ cả. “Đúng là em bị anh ta khống chế!” những người kia cũng bước đến ghế ngồi xuống. Quân hình như không thấy lạ với thái độ của Nam, lại còn nhìn Nam cong một khoé môi cười khiêu khích. Việt - Tú thì cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn anh em nhà họ “Hai người này không cần quảng cáo thương hiệu anh em như thế chứ? Tính tình y chang nhau”.
Khác với bầu không khí kì dị căng thẳng ở nhà trên, ở dưới bếp chị và Vũ đang cười nói vui vẻ, Bin cũng phụ hoạ thêm rất nhiều. Nhìn thấy Vũ thoăn thoắt làm thức ăn, chị cứ há hốc ngạc nhiên
- Em học nấu ăn rồi sao? Mà hình như làm rất nhuyễn đó
- Hihi đi xa mới biết cái khổ của việc không biết chuyện bếp núc, với lại có con heo ham ăn bắt em nấu cho ăn tối ngày, không muốn biết cũng không được – Vũ trưng vẻ mặt ngán ngẩm nói, nhưng trên môi vẫn cười
- Hửm? Là cái cậu lần trước à! – Chị dừng tay lại nhìn Vũ – em với cậu ta…
- Phải, là củ hành héo đó đó,- nhìn thấy ánh mắt mong chờ củachị, Vũ vội giải thích - a không có gì, tụi em là bạn, vẫn chưa tới mức như chị nghĩ đâu, yên tâm khi nào có em sẽ nói với chị, không để chị nhầm như chuyện của Long đâu hì
- Ừm mà em làm gì đó? – Các món ăn chính hầu như chị đã làm xong, nhưng nảy giờ cứ thấy Vũ loai hoai làm gì đó
- À em làm mấy món riêng cho củ hành, khẩu vị của anh ấy khác chúng ta, vẫn ăn chưa quen thức ăn ở đây đâu
Chị im lặng không nói gì nhìn Vũ chăm chỉ làm thức ăn “hãy tìm một ai đó thích hợp với em, đừng…”. Đột nhiên ánh mắt chị như sáng lên, chị bước đến cạnh Vũ, nói gì đó vào tai nhỏ, vừa nghe xong tâm tình của Vũ trở nên biến động, dao đang cầm trên tay cũng rớt xuống sàn, mắt mở to nhìn chị, vừa có gì đó vui mừng nhưng cũng pha chút gì đó đau khổ, sắc mặt tái đi, môi run run giật giật nói không thành câu, ngờ nghệch hỏi
- Là….l…à…là thật….thật không…
- ………. – Chị mặt tươi như hoa gật đầu – hơn 2 tháng rồi
- Woa thật tốt quá, tốt quá, chúc mừ…. – Vũ gần như nhảy cẩng lên, dẹp bỏ mấy cái cảm xúc kì cục kia đi, để cho sự vui mừng bộc phát hét lên – ưm …ưm
- Nhỏ nhỏ tiếng thôi, chưa ai biết đâu – chị thấy Vũ hưng phấn thế vội vã bịt miệng nhỏ lại, ngạt thở quá, nhỏ ra sức gật đầu “em hiểu rồi”
- Sao chị không nói với anh rể? – Vũ thì thào (biết điều đó)
- Tuần sau là sinh nhật anh ấy, chị muốn tới đó mới nói – Chị cũng thì thầm ra vẻ bí mật – à chị muốn cho anh ấy một bất ngờ, một sinh nhật khó quên, em giúp chị nhá!
- …… - Vũ gật như người ta giã tỏi – hihi chúc mừng chị “có thể điều này đối với mình là một chuyện tốt, khi anh biết tin này, biết đâu anh sẽ suy nghĩ lại”
Sau khi biết chuyện thì Vũ bắt chị ngồi yên một chổ, cái gì cũng không cho làm tự giành làm hết, “chị đừng có đi lung tung không tốt đâu”, chị nhíu mày khó chịu “em làm thế này khác nào “lại ông tui ở bụi này” chứ…” Vũ nhìn chị trừng mắt “không được cãi”. Chị lắc đầu nhìn nhỏ, ừ thì nghe lời nhỏ, vừa ngồi tí đã nghe tiếng chuông cửa chị dợm người đứng dậy đi mở..
- CHỊ –Vũ hét một cái làm chị giật mình, vuốt ngực tở dốc quay đầu nhìn nhỏ “em muốn giết chị hả?”, Vũ mỉm cười lấy lòng – để em mở cho hì hì
Nói xong nhỏ như con thoi vụt đi mất “mấy người đàn ông này không kẻ nào có chân, ngồi cho cả đống ở đó mà chả ai động thân,” vừa đi nhỏ vừa cảm thán. Chị bên trong cùng dì Tư đưa món ăn lên bàn
- Sao trễ vậy?- Vũ nhìn Cảnh Tây trước mặt hỏi
- Có chút chuyện thôi khi nào về nói em nghe – Cảnh Tây xoa đầu nhỏ cười
- Ây rối tóc tôi hết rồi – Vũ nhăn mặt càm ràm
Mọi người đã ngồi vào bàn hết, còn trống hai ghế ở giữa Nam và Bin, cả hai nhanh chóng bước tới. Cảnh Tây đi vào nhìn thấy gần như đều là người quen của mình nhưng lại không mấy thoải mái, cũng không có biểu hiện gì là nhớ chuyện ở bar lúc trước. Nhưng vẫn vui vẻ chào hỏi mọi người
- Chào mọi người, chị hai lần đầu em chính thức tới nhà, có cái này biếu anh chị – Cảnh Tây tự nhiên gọi chị hai làm vài kẻ nóng mặt, chị cứ là cười tít mắt, nhưng không quên liếc nhìn ai đó
- Em khách sáo quá! Đến chơi là được rồi– chị nhận lấy, trách khéo – nào ngồi xuống đi
- Tây, bữa ăn này có phải vì cậu mà tổ chức không đấy?
Tú hỏi Cảnh Tây lại nhìn Quân tìm câu trả lời, nhưng chỉ nhận được sự dửng dưng của ai đó, anh đang bận nhìn kẻ cố sống cố chết “úp” cái mặt vô đống thức ăn truớc mặt, người nào không biết còn tưởng nhỏ đã bị bỏ đói ba năm là ít
- Không đâu, em chỉ là tháp tùng Vũ mà thôi – Cảnh Tây nhún vai tỏ vẻ không liên quan
- A vậy là mọi người biết nhau à? Em còn tưởng Cảnh Tây là bạn của Vũ thôi chứ, mà thôi vì ai cũng được, lâu lâu tụ họp lại cùng vui vẻ mà, ông xã anh nói đúng không – Chị nũng nịu nhìn anh
- Hì bà xã của anh nói thì chắc chắn không sai rồi – anh ngọt ngào trả lời
Vũ tuy không nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, nhưng nghe giọng điệu đó của anh, có thể hình dung ra bao nhiêu yêu thương. Tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, anh yêu thương chị không phải là điều nhỏ luôn mong muốn sao? Tại sao lúc này thấy tình cảm của họ lại thấy bức bối khó chịu đến không thở được? Hai tay vô thức bấu chặt nhau dưới gầm bàn
- Được rồi ăn đi nào, đừng nói chuyện phiếm nữa - chị ngượng ngùng mặt lừ lừ đỏ, bọn người kia thì vui cười ha hả “rốt cuộc là chuyện gì thế?”, “cậu không biết sao tôi biết?” Tú Việt âm thầm trao đổi thông tin, Quân thì đắc ý quan sát Vũ
- A món này ai làm? Mùi vị không tệ, nhưng sao cay quá vậy? – Tú nhăn mặt
- Khục… khục….món này cũng cay quá hà …hà…woa cay chết rồi, ai tính đầu độc chúng ta đây - Việt giãy đành đạch như cá mắc cạn
- ……… - Mặt Quân và Nam cũng xám xịt “lúc trước khó ăn nhưng đâu đến nổi, sao lần này lại cay đến chết người thế này”
- Ha mọi người, em quên nói, mấy món mọi người ăn là Vũ làm riêng cho cảnh Tây đó, khẩu vị cậu ấy khác chúng ta, xin lỗi hì hì
- Ngon quá, cảm ơn em - Cảnh Tây mặt mày hớn hở ăn một cách ngon lành, trước vẻ mặt sợ hãi của những nạn nhân vừa rồi,
“Làm riêng sao? Em chưa bao giờ vì tôi một lần” ai đó hậm hực trong lòng. Vũ cũng chỉ nhìn mọi người cười trừ, cúi đầu ăn tiếp, mà bây giờ nhỏ có ăn gì cũng chẳng khác nhai sáp khô, không mùi không vị gì cả “Phi Vũ à Phi Vũ, mày là đang nghĩ cái gì đây, họ là vợ chồng vợ chồng đó, suy nghĩ đúng vị trí của mình đi” cố gắng nhắc nhở bản thân mình, không để ý tới hai người kia nhưng hình như không được, tiếng cười tiếng nói của họ cứ văng vẳng bên tai, lại thấu tới tim nhỏ biến thành mũi kim châm vào khiến nó đau đớn. Chợt bàn tay đang run rẩy của nhỏ được bao lấy bởi một bàn tay to lớn và ấm áp, ngạc nhiên nhìn sang người kế bên, người đó vẫn nở nụ cười ấm áp như thế tuy không nhìn nhỏ nhưng Vũ biết người đó đang động viên mình “Cảnh Tây cảm ơn anh”, Vũ cười gượng, Nam nhìn thấy tất cả dù trong lòng dậy sóng cũng chỉ trầm mặc không nói, hắn đã tự rèn cho mình cái tính kiềm chế cảm xúc, không thể bốc đồng như trước “quá khứ hiện tại hay tương lai em cũng sẽ đều là của tôi, chỉ là tạm thời gởi nơi kẻ khác, rất nhanh sẽ mang em trở lại bên tôi”
- Em ăn cái này đi, là món em thích – Nam dịu dàng gấp cho nhỏ một miếng cá chưng tương
- Cảm ơn – Vũ cười gượng gấp miếng cá đưa lên miệng - …ưm..oẹ….ưm
Vũ đột nhiên buồn nôn, gương mặt cũng tái xanh nhanh chóng, vội vã đứng dậy chạy vào WC, Cảnh Tây và Nam hốt hoảng định chạy theo thì bị chị ngăn lại, chị tự mình đi vào cùng nhỏ.
Nhìn nhỏ nôn thốc nôn tháu trong WC, mặt mày cũng đã trắng xanh không còn chút khí sắc. Chị đi đến vỗ lưng cho nhỏ dễ chịu, trong mắt chị có gì đó kì lạ lướt qua
- Em có sao không? Sao lại…..
- Hộc…hộc em …em không…sao, em ăn uống thất thường nên dạ dày không tốt, lúc ở Sin đã đi khám và uống thuốc, tưởng là đã hết không ngờ lại tái phát – Vũ mệt mỏi nhìn chị “quái lạ, lúc trước cũng không thấy mệt và mất sức như thế này” – làm chị lo lắng rồi
- Em bị dạ dày? - chị dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vũ, nhỏ gật đầu - Ừm lớn rồi, mà không chăm sóc sức khoẻ cho mình gì cả, đỡ chưa? Ra ngoài nhé - Chị dịu dàng nhìn nhỏ, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa nghi ngờ
Vũ mệt mỏi dựa vào chị, để chị dìu ra. Vừa thấy Vũ Cảnh Tây đã lo lắng vụt dậy đến đỡ lấy nhỏ
- Bị lại sao?
- ……… - Vũ vô lực gật đầu
- Em ấy chỉ bị vấn đề dạ dày thôi, không cần lo - Lời chị nói trổng không cũng không biết nhắm vào ai, nhưng chị nghe được có ai đó nhè nhẹ thở ra.
“Anh đưa em về nghỉ?” Cảnh Tây thì thầm bên tai hỏi ý, Vũ cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cái không khí ngột ngạt này nên gật đầu, nhỏ không để ý gì nữa, cũng không còn sức mà để ý, nhỏ rất mệt, hoàn toàn dựa vào Cảnh Tây, để mặc anh ta ôm lấy mình. Quân híp hai mắt sâu thẳm nhìn hai người, tay Nam nắm chắc thành quyền như muốn đánh ai đó.
- Anh chị, Vũ nhờ em nói với hai người, bọn em đã mở lại Ốc Ngố. Cô ấy muốn dọn đến đó ở cho tiện, nên nhà ở chung cư muốn trả lại…
- Không được – Chưa nghe hết lời của Cảnh Tây, Quân đã lạnh lùng cắt ngang, chiếu thẳng ánh mắt giận dữ về phía Vũ, làm cả người nhỏ run lên càng vô lực dựa vào Cảnh Tây
- Tại sao? - Cảnh Tây không ngần ngại đấu mắt với Quân
- Không được chính là không được - Giọng Quân vẫn cứng rắn đanh thép
- Có phải hai em sẽ cùng ở Ốc Ngố? - Chị thấy tình hình căng thẳng liền xen vào lên tiếng, Cảnh Tây gật đầu – Quân là anh rể của Vũ, anh ấy là lo lắng cho danh dự của con bé, dù sao nó cũng là con gái, tuỳ tiện ở cùng một người đàn ông một chổ không tốt cho nó
- Nhưng… - Cảnh Tây định nói gì đó, thì bị Vũ kéo tay lại nhìn anh lắc đầu “Với chị, lời của anh là ý trời, anh đã không chịu thì đừng mong chị đồng ý”. Vũ biết ý định này của mình không thể thực hiện rồi
- Chị, em hiểu rồi, là em suy nghĩ không tới, xin lỗi…mệt quá, em muốn về xin phép
Cảnh Tây gật đầu chào mọi người rồi, nhanh chóng ôm lấy Vũ đi ra. những người bên trong cũng bất mãn ngồi xuống, không ai còn tâm trạng ăn uống khi nhìn thấy hai cái mặt đen như mông nồi của anh em họ Nguyễn. Chị thì trầm mặc không nói. Bỗng Nam đứng dậy cũng xin phép đi về, cũng chẳng chờ ai đồng ý liền rời đi.
Vốn dĩ khi chị gọi điện đến bảo qua nhà ăn cơm Nam định từ chối, nhưng nghe chị bảo là bữa cơm gia đình, Nam hiểu nhất định là có Vũ, không ngần ngại liền đồng ý, tuy không hiểu tại sao chị làm vậy vì so với trước kia khi chị luôn tìm cách tách Nam và nhỏ ra, thì nay lại chủ động cho gặp mặt. Nhưng mặt kệ, có thể danh chính ngôn thuận gặp nhỏ là tốt rồi. Bây giờ Vũ rời đi cũng không còn lí do gì để ngồi chung bàn với “ kẻ khó ưa đó”.
………….
Dù là cơ thể hay tinh thần đều rất mệt mỏi, nhưng không hiểu sao Vũ không thể nào chợp mắt được. Trằn trọc mãi trên giường, rõ ràng rất giận anh, rất buồn với cách hành xử của anh, vậy mà cứ nhớ anh da diết, Vũ mở miệng ra là muốn anh yêu thương chị, lo lắng cho chị, nhưng tại sao hình ảnh anh và chị thân mật, giọng nói ngọt ngào của anh đối với chị lại làm cho nhỏ đau lòng như thế, nước mắt không kìm được cứ uất ức trào ra. Bản thân Vũ đã có lúc kinh hãi chính mình, đã có lúc chính mình không hiểu chấp nhận anh là thật sự vì chị hay vì cái tâm ích kỉ nào đó của mình? “Có khi nào chị chỉ là một cái cớ không?”. Mỗi lần nghĩ tới đều khiến Vũ sợ hãi vô cùng, nếu thật là như vậy ..như vậy thì Vũ còn đáng khinh bỉ hơn cả Hằng hay bất kì người phụ nữ nào khác của anh. Nỗi sợ hãi cứ xâm chiếm như thế làm cả người nhỏ run lên bần bật, cuộn người trong chăn cố ôm lấy chính mình giảm đi sợ hãi. “Đúng rồi, gọi Cảnh Tây quay lại…không được, không thể dựa dẫm anh ấy quá, không thể tạo thêm cơ hội để bản thân nhu nhược hơn nữa…Không sao, không sao, ngủ đi, ngủ rồi không sao nữa..ngủ đi” Vũ cố gắng tự thôi miên chính mình.
Ngồi trong Ốc Ngố, Cảnh Tây không khỏi lo lắng cho Vũ, chuyến đi hôm nay giúp anh hiểu được phần nào nguyên nhân mà Vũ luôn lắc đầu mỗi khi anh hỏi thăm khi thấy nhỏ hay nhìn xa xăm buồn bã. Hôm ở bar Cảnh Tây có thể thấy được quan hệ của Vũ và Quân không hề đơn giản, nhưng mà chuyện Quân là anh rể của Vũ thì hoàn toàn khiến anh kinh ngạc vô cùng.
- Tôi nghe đây - Cảnh Tây bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình, là người của anh gọi tới
-<………> - người bên kia gấp gáp
- Có biết là bao nhiêu người và thời gian là khi nào không? - Cảnh Tây cũng bị thông tin vừa rồi làm cho doạ một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
-<……..>
- Đến rồi? Được tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý, à cậu ở lại lo chuyện bên đó, để Đầu Đá và Hà Mã sang thôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy, rồi về bên đó giải quyết với chúng
-<………>
Gấp điện thoại lại, ánh mắt Cảnh Tây càng xa xôi hơn, hình như bao nhiêu lo lắng tứ giận đều tập trung hết về chổ của anh ta, bàn tay không tự chủ, nắm chặt cái điện thoại như muốn bóp nát nó “Bọn ***** má, khốn kiếp, tao đã bỏ qua là bọn mày tự tìm đường chết, hừ” (cái này không phải Cò muốn nói tục tĩu nhá, tình huống nó phải thế T_T). Như sực nhớ gì đó Cảnh Tây vội lấy điện thoại gọi,
- Vũ nghe anh nói này - đầu dây bên kia vừa có tín hiệu trả lời, Cảnh Tây đã vội vàng nói ngay
-<……..>
- Bắt đầu từ hôm nay em không được ra ngoài một mình, muốn đi đâu thì cứ nói anh đưa đi biết không? Ngay cả dưới chung cư cũng không được xuống, không được mở cửa cho người lạ vào nhà, nói túm lại em hạn chế ra ngoài, tốt nhất là ở trong nhà,
-<………>
- Khi nào gặp anh sẽ nói rõ hơn, cứ nghe lời anh, hay là bây giờ anh qua chổ em
-<……>
- Được, em nghỉ đi, nhưng sáng mai anh nhất định sang sớm, nhớ khoá cửa cận thận, không được ra ngoài. Gọi cho anh khi có chuyện gì… - Cảnh Tây như bà mẹ cận thận dặn dò con mình
-<……….>
Tim của Cảnh Tây vẫn không thể nào đập lại như bình thường được, khi nghe đàn em của mình nói bọn người kia đã chú ý tới Vũ, thì cảm giác sợ hãi dâng lên chiếm lấy cả người Cảnh Tây, cái suy nghĩ nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì đó làm anh không thở được, hô hấp trở nên khó khăn vô cùng, từ lúc nào anh đã xem Vũ chính là người thân duy nhất của mình rồi “bọn nó chỉ mới tới sáng nay, chắc không nhanh như thế mà điều tra ra, không cần lo ngày mai gặpcô ấy tính lại”. Cảnh Tây trấn an mình.
Vũ mệt mỏi mở mắt ra, thấy xung quanh mình tối thui, bên ngoài cũng đã bóng đêm cũng đã bao phủ, chỉ còn ánh sáng mờ ảo của ánh trăng khuyết “mình ngủ lâu như thế sao? Sao có thể ngủ như heo như vậy chứ?quên cả thời gian” Vũ lúc lắc cái đầu cho tỉnh, tuy là còn mệt và uể oải nhưng so với lúc trưa thì đã khá hơn. Khi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, nhỏ bước xuống giường định bật đèn đi tìm gì đó ăn. Vì lúc trưa chưa kịp ăn gì đã nôn ra hết, rồi ngủ li bì tới bây giờ mới thức, cái bụng nó biểu tình quá trời.
Giơ tay định bật công tắt đèn, bỗng tay Vũ khựng lại, nhỏ nghe thấy tiếng động khe khẽ phát ra từ nhà bếp, trống ngực của Vũ đập nhanh quá mức, những lời kì lạ của Cảnh Tây lúc chiều góp phần vào sợ hãi không tên lúc này của Vũ. Nắm lấy khúc gỗ đặt ở góc tường, từ khi ở một mình Vũ đã tự sắm cho mình “những vũ khí phòng thân”. Cố nén sợ hãi, Vũ cố gắng nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động đi xuống nhà bếp. Nhỏ dự đinh sẽ bất ngờ đánh cho kẻ nào đó (nếu có) bất tỉnh rồi gọi cảnh sát. Vũ đang nghĩ tới rất nhiều tình huống xấu nhất, nếu mà hô hoáng lúc này có thể khiến kẻ đó hoảng sợ làm liều…. Nếu yên lặng chịu mất của thì không phải oan uổng lắm sao? Chưa nói tới việc nếu hắn bước vào phòng Vũ thấy Vũ rồi nổi tà tâm….. “aaaaa không nghĩ không nghĩ nữa, tập trung đi”. Nghĩ nhiều như thế nhưng Vũ lại không nghĩ tới lời của một người “Gọi ngay cho anh nếu có chuyện gì”
Quả nhiên có một bóng đen to cao trong nhà bếp, đang lúi húi làm gì đó. Với ánh sáng le lói chiếu ra từ cái điện thoại của hắn thì Vũ chỉ thấy như thế, nhưng Vũ lấy làm khó hiểu “quái,tên này làm gì lén lúc ở nhà bếp? Không lẽ hắn đói bụng nên tìm đồ ăn? Ăn no mới trộm đồ? hừ tên này thật biết tính toán”. Thấy hắn vẫn chưa phát hiện ra mình, trong lòng Vũ mừng thầm, chỉ cách hai bước nữa là đủ tầm “xử hắn” Vũ càng cận thậ nhẹ nhàng hơn.
Thấy hắn có ý định xoay lại , Vũ giật thót giơ cây gỗ trong tay lên cao “Đánh trước tính sau” đánh xuống bất ngờ
- Yaaaaaaaaaaa “Bốp bốp bốp…” – Vũ nhắm tịt mắt đánh loạn xạ, - đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, ….
- Aaaaaa - tiếng la đau đớn của một người đàn ông
Sau đó không gian rơi vào im lặng, gió bên ngoài rít qua khe cửa như tiếng khóc nỉ non, lại xào xạc với cây lá như tiếng cười của trẻ con vui đùa. Vũ toàn thân cứng ngắc, mồ hôi lạnh túa ra, bao nhiêu thứ kinh dị diễn ra trong….đầu Vũ và quan trọng hơn là nhỏ đã…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.