Chương 5
Cò
28/11/2013
Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi, rồi
lại nhìn sang anh đang phía sau tôi, sao không khí xung quanh tôi, cứ
căng như dây dàn. Tôi thấy mình cứ như tên trộm, bị chủ nhà phát hiện,
muốn nói gì đó để thoát khỏi sự ngượng ngùng này. Nhưng sao lưỡi tôi cứ
đơ lại, thành ra lắp bắp
- Hai…, em..
- Út à, chân em sao thế? Sao lại đi cà nhắc? - Chị chạy tới bên tôi lo lắng
- Dì út sao thế - bé Bin, cũng hỏi thăm tôi – baba ăn hiếp úc à – Bin phán một câu làm tôi giật thót người
- Em …em… - hức hức, tự nhiên tôi khóc oà lên như đứa trẻ, không phải vì chân đau, mà vì…
- Sao thế,- chị nhìn tôi rồi nhìn chồng - anh à, con bé sao thế? Đau lắm à, hay chị đưa em đi bệnh viện nhá
- Cô ấy, bị ngã cầu thang, xoa thuốc rồi, bong gân thôi không sao đâu – anh ta thản nhiên trả lời chị
- Haizz… con bé này, làm chị cứ tưởng …, đi chị đưa em về phòng - chị ngó lại chồng mình – anh chờ tí, em nấu cơm nha
- Bin cũng đưa dì út về phòng hihi
Tôi vẫn không ngừng khóc, cho dù chị có dỗ thế nào. Chị bảo Bin ở lại dỗ dì út vì dì út là tôi nhè lắm hix hix. Chị phải đi nấu cơm cho anh, nhà cũng có người giúp việc, nhưng chuyện gì liên quan anh hầu như chị đều tự làm. Chị bảo như thế mới là người vợ tốt. Tôi biết chị đã yêu chồng mình, chị đã nguyện cả đời dành tâm sức phục vụ anh. Nhưng chồng chị có biết điều đó không?
Bin nghe lời mẹ nó, cứ ngồi xoa xoa đầu tôi, rồi còn hát, làm mặt xấu chọc tôi cười nữa chứ. Chỉ mới 5 tuổi mà đứa trẻ này rất hiểu chuyện nha, còn vô cùng đáng yêu nữa.
Tối nay tôi có lịch dạy kèm, tuy chân đau, nhưng tôi không muốn bỏ, một phần vì tôi thấy ngột ngạt. Một phần vì đã hứa với con bé tôi kèm, sẽ không bỏ bữa dạy nào. Con bé đã học lớp 4 rồi, nhưng ba mẹ nó hầu như đi làm suốt. Nó rất khép kín, phải mất cả tuần tôi mới kết thân được với con bé. Hiện tại nó rất mến tôi.
- Út đi đâu thế? – Bin nhìn tôi từ phòng tắm bước ra, rồi lấy ba lô liền hỏi
- Út đi gặp một người, đang chờ út – Tôi nửa đùa nửa thật với Bin, Tôi không nói với chị rằng mình đi làm gia sư. Nếu nói chắc chị không cho, chị chỉ muốn tôi lo học
Tôi cố nhắc chân xuống lầu, chị thì đang nấu ăn, anh ta thì đang làm gì đó với cái Macbook.
Tôi xin chị ra ngoài, liền bị chị la, chi lo chân cẳng tôi thế, lại ra ngoài buổi tối chị không yên tâm, rồi lại làm chân nặng hơn. Tôi chưa kịp nói gì, Bin đã leo lẻo
- Dì út đi gặp người quan trong lắm mẹ à, người đó đang chờ dì út đó – nó ngây thơ “xin phụ” tôi
- Út ? em có “bạn” rồi hả? - chị nhấn mạnh từ bạn, vẻ mặt có phần hớn hở.
Từ bạn được chị nhấn mạnh, tôi không đến nỗi ngốc để không hiểu ý chị. Vì chị bảo tính tôi “đanh đá” quá sợ không có ai thương.
Tôi bất giác liếc nhìn anh, hình như anh cũng vừa nhìn qua hướng này. Anh có vẻ không quan tâm điều chị nói. Nhưng cảm giác trong tôi rất lạ, anh có vẻ đang chú tâm theo dõi chúng tôi…
- Hai à!!!! – tôi giả vờ xấu hổ, cúi mặt. Chị tôi thì cứ cười khúc khích, như muốn chọc ghẹo tôi.
“Con cò bé bé nó đậu cành tre…..”
- Uhm Vũ nghe nè, Hùng tới rồi hả? – tôi cố dùng cái giọng ngọt ngào nhất
-<…..>
- Ngoài cửa? vậy để Vũ ra
Tôi cúp máy, định bước ra, hai đã ngăn lại không cho. Chị bảo để chị mở cửa kêu Hùng vào, cho biết mặt, sẵn tiện đỡ tôi đi. Tôi thì đang sốt ruột, muốn đi cho lẹ vì sắp tới giờ dạy.
Thật ra Hùng là bạn cấp 3 của tôi, tôi mới biết cậu ấy cũng trọ, cách đây một con phố. Nếu không phải Nam đang giận, tôi cũng không gọi Hùng giờ này. Bạn bè chung lớp, tôi đều ông tui, nhưng Hùng lại không muốn xưng hô thế. Nên chúng tôi gọi tên nhau, cũng nhiều người hiểu lầm vụ này lắm lắm..
- Vào đi em - chị hai đon đả, có vẻ chị rất vui
- Dạ, em chào chị - Hùng lễ phép – Vũ ơi, Vũ không sao chứ?
- Uh Vũ không sao? À đây là anh rễ Vũ – tôi giới thiệu
- Dạ, em chào anh
Anh ta, nhướng mắt nhìn Hùng một cái rồi gật đầu, cũng chả thèm đả động nói tiếng nào. Anh ta còn liếc nhanh hướng tôi nữa, sởn cả da gà. Hùng cũng không nói gì, ngồi xỏm kế bên Bin
- Đây là Bin Bin đúng không? Dì út kể rất nhiều về Bin đó
- Anh là người quan trọng của dì Út hả? - đứa cháu ngây thơ của tôi, quỵt tẹt thế đấy
- Hả?/ Bin… – Hùng và chị ngạc nhiên, cũng bó tay trước câu hỏi quá thật lòng của Bin. Tôi thì cười như mếu nhìn Hùng rồi nhìn chị
- Hùng mình đi thôi – tôi vội đẩy Hùng, tôi cảm thấy có sát khí – á - lại trúng chân đau nữa.
Đúng là chân đau là chân đui mà, Hùng xuýt xoa đỡ tôi. Hai đứa vội chào anh chị rồi dông thẳng. Chị hai còn không quên “dặn dò” đi chơi vui vẻ
- Mẹ, mặt dì út đỏ đó - trời ơi trời, tôi không biết thằng cháu này của tôi mấy tuổi nữa. Sao mà nó cứ để ý tôi là gì,rồi cứ ngây ngây thơ thơ thông báo với thiên hạ thế cơ chứ
*****
Được Hùng chở thế này thật thích, làm tôi nhớ tới hồi học cấp 3. Hùng cũng hay chở tôi, hai đứa có thể gọi là bạn thân chí cốt phi giới tính. Cả trường từng đồn ầm lên là Hùng với tôi là gà bông, và ác hơn nữa, Hùng “đồng tính” vì theo tụi nó, dù tôi có mặc áo dài thướt tha thế nào. Tóc có xoã phủ lưng bay bay trong gió…. Cũng không nhìn ra tôi là con gái. Còn đặt biệt danh cho tôi là “anh” Vũ, hix hix. Tôi đã đau lòng lắm lắm, may có Hùng bên cạnh đó.
Bỏ tôi trước nhà bé Bu, con bé tôi dạy. Hùng bảo khi nào xong, gọi Hùng rướt, rồi đạp xe vụt đi.
Tôi vừa bấm chuông cửa, là Bu đã chạy ra, hình như con bé đang chờ tôi.
- Chibi tới trễ - con bé gọi tôi thế đó, còn Chibi có nghĩa gì tôi cũng không hiểu nữa – Bu chờ lâu lắm đó – con bé có vẻ giận dỗi
- Tại Chibi bị đau chân mà, xin lỗi Bu nhá – tôi cười xoà, véo nhẹ má Bu.
Con bé thấy tôi cà nhắc, cũng tội nghiệp không trách nữa, đỡ tôi vào nhà.
Bu rất thông minh cũng chăm học, vì nó muốn học nhanh để tôi có thời gian kể chuyện cho nó nghe. Ba mẹ nó lại đi vắng, nó hầu như chỉ ở nhà với chị giúp việc. Tôi cảm nhận được con bé rất cô đơn, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi kể cho Bu nghe chuyện tôi cưỡi trâu. Rồi chơi đánh đáu, đi bắt cua bắt cá. Rồi đi tắm ao, nhưng do không biết bơi, tôi bị uống một bụng nước và mém “theo ông theo bà”. Con bé rất thích thú, còn đòi về quê tôi chơi nữa. Nhưng nó háo hức một chóc cũng lăn ra ngủ.
Đắp chăn lại cho con bé, tôi lại thọt thọt 1 chân đi xuống, chào chị giúp việc về. Trên đường về, tôi và Hùng nói rất nhiều chuyện lúc trước, rất vui vẻ, cả hai cười suốt. Đúng là ở bên cạnh Hùng tôi mới thoải mái được, Hùng rất hiểu tôi.
Chẳng mấy chốc, về tới nhà về tới nhà. Tôi vẫn còn luyến tiếc chưa muốn chia tay, tôi sợ vào nhà, tôi sợ cái không khí đó. Chưa bao giờ tôi thấy cần Hùng như thế. T_T
- Hai…, em..
- Út à, chân em sao thế? Sao lại đi cà nhắc? - Chị chạy tới bên tôi lo lắng
- Dì út sao thế - bé Bin, cũng hỏi thăm tôi – baba ăn hiếp úc à – Bin phán một câu làm tôi giật thót người
- Em …em… - hức hức, tự nhiên tôi khóc oà lên như đứa trẻ, không phải vì chân đau, mà vì…
- Sao thế,- chị nhìn tôi rồi nhìn chồng - anh à, con bé sao thế? Đau lắm à, hay chị đưa em đi bệnh viện nhá
- Cô ấy, bị ngã cầu thang, xoa thuốc rồi, bong gân thôi không sao đâu – anh ta thản nhiên trả lời chị
- Haizz… con bé này, làm chị cứ tưởng …, đi chị đưa em về phòng - chị ngó lại chồng mình – anh chờ tí, em nấu cơm nha
- Bin cũng đưa dì út về phòng hihi
Tôi vẫn không ngừng khóc, cho dù chị có dỗ thế nào. Chị bảo Bin ở lại dỗ dì út vì dì út là tôi nhè lắm hix hix. Chị phải đi nấu cơm cho anh, nhà cũng có người giúp việc, nhưng chuyện gì liên quan anh hầu như chị đều tự làm. Chị bảo như thế mới là người vợ tốt. Tôi biết chị đã yêu chồng mình, chị đã nguyện cả đời dành tâm sức phục vụ anh. Nhưng chồng chị có biết điều đó không?
Bin nghe lời mẹ nó, cứ ngồi xoa xoa đầu tôi, rồi còn hát, làm mặt xấu chọc tôi cười nữa chứ. Chỉ mới 5 tuổi mà đứa trẻ này rất hiểu chuyện nha, còn vô cùng đáng yêu nữa.
Tối nay tôi có lịch dạy kèm, tuy chân đau, nhưng tôi không muốn bỏ, một phần vì tôi thấy ngột ngạt. Một phần vì đã hứa với con bé tôi kèm, sẽ không bỏ bữa dạy nào. Con bé đã học lớp 4 rồi, nhưng ba mẹ nó hầu như đi làm suốt. Nó rất khép kín, phải mất cả tuần tôi mới kết thân được với con bé. Hiện tại nó rất mến tôi.
- Út đi đâu thế? – Bin nhìn tôi từ phòng tắm bước ra, rồi lấy ba lô liền hỏi
- Út đi gặp một người, đang chờ út – Tôi nửa đùa nửa thật với Bin, Tôi không nói với chị rằng mình đi làm gia sư. Nếu nói chắc chị không cho, chị chỉ muốn tôi lo học
Tôi cố nhắc chân xuống lầu, chị thì đang nấu ăn, anh ta thì đang làm gì đó với cái Macbook.
Tôi xin chị ra ngoài, liền bị chị la, chi lo chân cẳng tôi thế, lại ra ngoài buổi tối chị không yên tâm, rồi lại làm chân nặng hơn. Tôi chưa kịp nói gì, Bin đã leo lẻo
- Dì út đi gặp người quan trong lắm mẹ à, người đó đang chờ dì út đó – nó ngây thơ “xin phụ” tôi
- Út ? em có “bạn” rồi hả? - chị nhấn mạnh từ bạn, vẻ mặt có phần hớn hở.
Từ bạn được chị nhấn mạnh, tôi không đến nỗi ngốc để không hiểu ý chị. Vì chị bảo tính tôi “đanh đá” quá sợ không có ai thương.
Tôi bất giác liếc nhìn anh, hình như anh cũng vừa nhìn qua hướng này. Anh có vẻ không quan tâm điều chị nói. Nhưng cảm giác trong tôi rất lạ, anh có vẻ đang chú tâm theo dõi chúng tôi…
- Hai à!!!! – tôi giả vờ xấu hổ, cúi mặt. Chị tôi thì cứ cười khúc khích, như muốn chọc ghẹo tôi.
“Con cò bé bé nó đậu cành tre…..”
- Uhm Vũ nghe nè, Hùng tới rồi hả? – tôi cố dùng cái giọng ngọt ngào nhất
-<…..>
- Ngoài cửa? vậy để Vũ ra
Tôi cúp máy, định bước ra, hai đã ngăn lại không cho. Chị bảo để chị mở cửa kêu Hùng vào, cho biết mặt, sẵn tiện đỡ tôi đi. Tôi thì đang sốt ruột, muốn đi cho lẹ vì sắp tới giờ dạy.
Thật ra Hùng là bạn cấp 3 của tôi, tôi mới biết cậu ấy cũng trọ, cách đây một con phố. Nếu không phải Nam đang giận, tôi cũng không gọi Hùng giờ này. Bạn bè chung lớp, tôi đều ông tui, nhưng Hùng lại không muốn xưng hô thế. Nên chúng tôi gọi tên nhau, cũng nhiều người hiểu lầm vụ này lắm lắm..
- Vào đi em - chị hai đon đả, có vẻ chị rất vui
- Dạ, em chào chị - Hùng lễ phép – Vũ ơi, Vũ không sao chứ?
- Uh Vũ không sao? À đây là anh rễ Vũ – tôi giới thiệu
- Dạ, em chào anh
Anh ta, nhướng mắt nhìn Hùng một cái rồi gật đầu, cũng chả thèm đả động nói tiếng nào. Anh ta còn liếc nhanh hướng tôi nữa, sởn cả da gà. Hùng cũng không nói gì, ngồi xỏm kế bên Bin
- Đây là Bin Bin đúng không? Dì út kể rất nhiều về Bin đó
- Anh là người quan trọng của dì Út hả? - đứa cháu ngây thơ của tôi, quỵt tẹt thế đấy
- Hả?/ Bin… – Hùng và chị ngạc nhiên, cũng bó tay trước câu hỏi quá thật lòng của Bin. Tôi thì cười như mếu nhìn Hùng rồi nhìn chị
- Hùng mình đi thôi – tôi vội đẩy Hùng, tôi cảm thấy có sát khí – á - lại trúng chân đau nữa.
Đúng là chân đau là chân đui mà, Hùng xuýt xoa đỡ tôi. Hai đứa vội chào anh chị rồi dông thẳng. Chị hai còn không quên “dặn dò” đi chơi vui vẻ
- Mẹ, mặt dì út đỏ đó - trời ơi trời, tôi không biết thằng cháu này của tôi mấy tuổi nữa. Sao mà nó cứ để ý tôi là gì,rồi cứ ngây ngây thơ thơ thông báo với thiên hạ thế cơ chứ
*****
Được Hùng chở thế này thật thích, làm tôi nhớ tới hồi học cấp 3. Hùng cũng hay chở tôi, hai đứa có thể gọi là bạn thân chí cốt phi giới tính. Cả trường từng đồn ầm lên là Hùng với tôi là gà bông, và ác hơn nữa, Hùng “đồng tính” vì theo tụi nó, dù tôi có mặc áo dài thướt tha thế nào. Tóc có xoã phủ lưng bay bay trong gió…. Cũng không nhìn ra tôi là con gái. Còn đặt biệt danh cho tôi là “anh” Vũ, hix hix. Tôi đã đau lòng lắm lắm, may có Hùng bên cạnh đó.
Bỏ tôi trước nhà bé Bu, con bé tôi dạy. Hùng bảo khi nào xong, gọi Hùng rướt, rồi đạp xe vụt đi.
Tôi vừa bấm chuông cửa, là Bu đã chạy ra, hình như con bé đang chờ tôi.
- Chibi tới trễ - con bé gọi tôi thế đó, còn Chibi có nghĩa gì tôi cũng không hiểu nữa – Bu chờ lâu lắm đó – con bé có vẻ giận dỗi
- Tại Chibi bị đau chân mà, xin lỗi Bu nhá – tôi cười xoà, véo nhẹ má Bu.
Con bé thấy tôi cà nhắc, cũng tội nghiệp không trách nữa, đỡ tôi vào nhà.
Bu rất thông minh cũng chăm học, vì nó muốn học nhanh để tôi có thời gian kể chuyện cho nó nghe. Ba mẹ nó lại đi vắng, nó hầu như chỉ ở nhà với chị giúp việc. Tôi cảm nhận được con bé rất cô đơn, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi kể cho Bu nghe chuyện tôi cưỡi trâu. Rồi chơi đánh đáu, đi bắt cua bắt cá. Rồi đi tắm ao, nhưng do không biết bơi, tôi bị uống một bụng nước và mém “theo ông theo bà”. Con bé rất thích thú, còn đòi về quê tôi chơi nữa. Nhưng nó háo hức một chóc cũng lăn ra ngủ.
Đắp chăn lại cho con bé, tôi lại thọt thọt 1 chân đi xuống, chào chị giúp việc về. Trên đường về, tôi và Hùng nói rất nhiều chuyện lúc trước, rất vui vẻ, cả hai cười suốt. Đúng là ở bên cạnh Hùng tôi mới thoải mái được, Hùng rất hiểu tôi.
Chẳng mấy chốc, về tới nhà về tới nhà. Tôi vẫn còn luyến tiếc chưa muốn chia tay, tôi sợ vào nhà, tôi sợ cái không khí đó. Chưa bao giờ tôi thấy cần Hùng như thế. T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.