Chương 8
Cò
28/11/2013
Sau khi đắn đo suy nghĩ, vắt óc,
gác tay lên trán, và hiện tại nhỏ đã an toạ trên xe Bus về quê. Từ
thành phố Vân Lan về Hà Giang quê nhỏ, chỉ mất hơn 4 tiếng. Nhớ lại lúc
Nam đến đón nhỏ, Hùng và Trúc cũng có mặt
- ông đưa cái này cho chị hai dùm tôi nha, điện thoại tôi bị hư rồi – nhỏ đưa cho hắn phong thư
- Là sao đây? Cô định đi đâu? - hắn ngạc nhiên nhìn nhỏ, rồi liếc qua Hùng, đang quẩy balô
- về quê, lâu rồi không về, tôi nhớ ba má với nội, mà ông cứ đưa cho chị hai là chị biết à - nhỏ vội vội vàng, vì sợ trễ xe
Nam không hiểu gì lắm, hắn định hôm nay nói chuyện với nhỏ, vậy mà nhỏ lại về quê. Cuối cùng hắn gác chuyện đó lại, hắn chở nhỏ, Trúc chở Hùng đi ra bến xe. Hắn biết nhỏ này, định làm gì là làm liền, không ai cản được.
Ngồi trên xe, mà nhỏ cứ lơ đễnh nhìn ra ngoài, mây đen đang kéo đầy trời. Có vẻ như sắp mưa, trong lòng nhỏ cũng đang có một cơn bão lòng. Nhỏ không biết anh sẽ nghĩ thế nào khi biết nhỏ, bỏ trốn.
Đúng, nhỏ lấy lí do phải làm tiểu luận. Lại nhớ nhà, nên về quê. Nói với chị, có lẽ chị sẽ tin vào điều đó, nhưng “người đó” chắc chắn sẽ không tin. Tim nhỏ tự nhiên thắt lại, khi nghĩ về anh, tại sao lại như vậy?
Như cảm nhận sự bất an trong nhỏ, Hùng nhẹ nắm tay con bạn, ánh mắt dịu dàng nhìn nhỏ, trấn an. Hùng luôn như thế, cứ lặng lẽ bên nhỏ, không ép nhỏ phải nói, hay làm này làm nọ. Chỉ đơn gỉan, ở bên cạnh để nhỏ biết, nhỏ không cô đơn.
Không muốn Hùng lo thêm, nhỏ nhoẻn cười, “bỏ hết buồn phiền, sống mấy ngày thoải mái trước đã…”. Rất may cho nhỏ là, Bu vừa thi giữa kì, nên được nghỉ vài ngày. Ba mẹ con bé tranh thủ bù đắp, đưa Bu đi chơi. Nhờ thế mà nhỏ cũng thoải mái, không phải lo về Bu.
Lúc nhỏ về tới nhà, thì cũng chập choạng tối. Nhỏ mắc mưa cả đoạn đường.
Vừa bước vô nhà, má đã ngạc nhiên suýt làm rơi chén cơm đang ăn dỡ. Tuy chỉ mới xa nhỏ, gần 2 tháng. Cũng có nói chuyện qua điện thoại, nhưng nhỏ là đứa con bà chăm bẩm bao lâu, quen tay quen chân rồi. Nhỏ đi học xa bà nhớ lắm, lần này bất ngờ về, làm bà mừng mà sụt sịt. Ba nhỏ nói lắm, má mới nín. Nội nhìn nhỏ, ướt như chuột thì giục đi thay đồ. Nhỏ cũng thút thít, nhỏ nhớ nhà lắm chứ bộ….
Lúc này ở nhà anh,chị đang nói chuyện lại chồng. Lúc chiều hắn đưa thư nó gửi, chị cũng hơi bất ngờ. Chị biết tính con em mình, tuy hơi trẻ con, nhưng cũng không làm gì khiến người khác phải lo nhiều. Lí do nhỏ đưa ra cũng hợp lí. Nhưng về hơi gấp thế này cũng khiến chị thấy lạ. Chị gọi điện về thì má bảo nhỏ đã về tới, cũng an tâm phần nào.
Cái chị lo và thấy lạ là, chồng chị sắc mặt sao khó coi đến vậy. Dạo này anh hay về nhà ăn cơm, làm việc xong là cũng về ngay. Không đi nhiều như trước, làm chị mừng thầm. Thái độ của anh với chị cũng có phần, dịu dàng hơn, ân cần hơn. Vậy mà vừa nghe nhỏ, về quê thì mặt tối sầm
- Mốt chủ nhật, chúng ta đưa Bin về thăm ngoại, cũng nói chuyện dì Út luôn, anh không muốn ba mẹ nghĩ, chúng ta không chăm sóc tốt dì ấy nên mới bỏ về - giọng khàn khàn, anh từng chữ nói rõ ý của mình
- Về chung? thật sao? Anh nói thật chứ - Chị không dấu được vui sướng khẩn trương hỏi lại anh.
Trước giờ, anh ít khi cùng chị về bên ngoại. Một năm về được dăm ngày tết, mà chị phải nói lắm, anh mới đi. Lần này, anh lại chủ động đòi đi, chị dĩ nhiên không tránh ngờ vực .
Nhìn chị thế anh cũng không lấy làm lạ, anh biết chính mình khiến chị như thế. Nếu không vì chị quá lương thiện, quá tốt, và nếu không vì một lời hứa. Anh đã…
Anh nhẹ gật đầu xác định, rồi đứng dậy lên phòng. Chị thì vui sướng không tả được bằng lời. Cũng lâu rồi chị không về thăm nhà, nên hối hả đi chuẩn bị cho chuyến đi
Vừa đóng cửa phòng, hai tay anh đã nắm chặt thành quyền, bao nhiêu tức giận trong lòng, dồn vào nắm đấm, đấm mạnh vào tường.
- Dám trốn sao? – anh rít lên, giọng điệu lạnh thấu xương, anh mắt đỏ ngầu, mở trừng trừng nghiến răng – không thoát khỏi tôi đâu
*
Ở nhà nhỏ đang nằm tỉ tê với má thì cứ cảm giác lành lành sởn gai óc thế nào ấy. Rùng mình, nhỏ vùi đầu vào ngực má ngủ, ba bị “đuổi” qua phòng
******
Hix về bữa trước bữa sau nhỏ cảm, do cái tội dầm mưa. Thế là kế hoạch chơi bời, bị hoãn lại. Hùng với tụi Lam, Nhu, Hằng thay vì lên chơi thành ra lên chăm nó ốm.
Ngồi nhìn tụi nó ăn khoai lang mà nhỏ nước nước miếng ực ực. Nhỏ cũng thèm cũng nhớ vị khoai lang lắm. Vậy mà má nỡ không cho nhỏ ăn, lí do? Bị ốm không nên ăn bậy. Nhỏ bó tay thật rồi. Còn lũ bạn tốt thì vừa ăn, vừa nhem nhem chọc thèm nhỏ. Nhỏ xin cỡ nào cũng chỉ nhận được 1 câu, lệnh trên ban xuống, không thể cho người ốm ăn khoai lang. Thế có tức không chứ?
Nhỏ hậm hực quay đi, gậm nhấm nỗi buồn.Nhỏ vẫn còn sốt, nên Hùng cứ chóc chóc lại chạy thay khăn ấm cho nhỏ. Suy đi ngẫm lại, nhỏ thấy chỉ Hùng là tốt nhất. Đâu như mấy đứa bạn “nhẫn tâm” kia,
Sau khi xử xong rổ khoai, cả bọn túm tụm lại bên giường nhỏ kể chyện lúc trước. Nào là, xắn áo dài lội nước vào lớp học. Rồi đêm cắm trại, tụi con gái đem bia tụi con trai giấu, đổ hết. Vậy mà nửa đêm tên nào tên nấy say bí tỉ, tụi con gái phải lo lắng, nào là bắt gió, đắp chăn, rồi lấy chân làm gối … đủ cả, ngồi kể lại mà đứa nào cũng cười sặc sụa.
Luôn luôn là vậy kỉ niệm thời áo trắng, rất khó quên, nó như một loại virus ăn sâu vào con người.
Nhỏ sốt nên cứ hết ăn rồi ngủ, một phần do thuốc, một phần do nhỏ mệt mỏi khó chịu. May là về nhà nhỏ mới bệnh, sẵn dịp nhõng nhẽo với má luôn.
Nhỏ vô tư không biết ở nơi khác có người, nhớ nhỏ không ngủ được.
Nhỏ cũng không biết hằng đêm, có một người đứng ngoài bờ rào, nhìn lên bóng nhỏ đi qua đi lại trong phòng.
Nhỏ không biết rằng, người đó đã yêu nhỏ từ khi chưa biết mặt. Từ khi chỉ nghe người khác kể về nhỏ.
Nhỏ không biết rằng dù luôn quát nạt, luôn ra vẻ miễn cưỡng khi đi cùng nhỏ. Nhưng phía sau nhỏ chính người đó đề nghị được đưa rướt nhỏ.
Nhỏ cũng không biết rằng, người đó luôn đứng phía sau, chỉ để nhìn dáng nhỏ quay đi, dù trước mặt nhỏ người đó luôn vụt đi trước.
Nhỏ không biết rằng, khi nhỏ ngã cầu thang, người đó đã hối hận cỡ nào, đã xót xa cỡ nào. Tim cứ như thắt lại….
Nhỏ tất cả đều không biết, lại còn tài lanh đi làm mai cho người ta. Khi biết chuyện đó, người ta đã rất giận, trên đời có kỉ lục ngốc thì nhỏ sẽ đứng đầu.
Và người không ngủ được chính là hắn, còn có anh. Cả hai đang ngắm mưa rơi, và lòng nhớ một kẻ vô tâm…..
- ông đưa cái này cho chị hai dùm tôi nha, điện thoại tôi bị hư rồi – nhỏ đưa cho hắn phong thư
- Là sao đây? Cô định đi đâu? - hắn ngạc nhiên nhìn nhỏ, rồi liếc qua Hùng, đang quẩy balô
- về quê, lâu rồi không về, tôi nhớ ba má với nội, mà ông cứ đưa cho chị hai là chị biết à - nhỏ vội vội vàng, vì sợ trễ xe
Nam không hiểu gì lắm, hắn định hôm nay nói chuyện với nhỏ, vậy mà nhỏ lại về quê. Cuối cùng hắn gác chuyện đó lại, hắn chở nhỏ, Trúc chở Hùng đi ra bến xe. Hắn biết nhỏ này, định làm gì là làm liền, không ai cản được.
Ngồi trên xe, mà nhỏ cứ lơ đễnh nhìn ra ngoài, mây đen đang kéo đầy trời. Có vẻ như sắp mưa, trong lòng nhỏ cũng đang có một cơn bão lòng. Nhỏ không biết anh sẽ nghĩ thế nào khi biết nhỏ, bỏ trốn.
Đúng, nhỏ lấy lí do phải làm tiểu luận. Lại nhớ nhà, nên về quê. Nói với chị, có lẽ chị sẽ tin vào điều đó, nhưng “người đó” chắc chắn sẽ không tin. Tim nhỏ tự nhiên thắt lại, khi nghĩ về anh, tại sao lại như vậy?
Như cảm nhận sự bất an trong nhỏ, Hùng nhẹ nắm tay con bạn, ánh mắt dịu dàng nhìn nhỏ, trấn an. Hùng luôn như thế, cứ lặng lẽ bên nhỏ, không ép nhỏ phải nói, hay làm này làm nọ. Chỉ đơn gỉan, ở bên cạnh để nhỏ biết, nhỏ không cô đơn.
Không muốn Hùng lo thêm, nhỏ nhoẻn cười, “bỏ hết buồn phiền, sống mấy ngày thoải mái trước đã…”. Rất may cho nhỏ là, Bu vừa thi giữa kì, nên được nghỉ vài ngày. Ba mẹ con bé tranh thủ bù đắp, đưa Bu đi chơi. Nhờ thế mà nhỏ cũng thoải mái, không phải lo về Bu.
Lúc nhỏ về tới nhà, thì cũng chập choạng tối. Nhỏ mắc mưa cả đoạn đường.
Vừa bước vô nhà, má đã ngạc nhiên suýt làm rơi chén cơm đang ăn dỡ. Tuy chỉ mới xa nhỏ, gần 2 tháng. Cũng có nói chuyện qua điện thoại, nhưng nhỏ là đứa con bà chăm bẩm bao lâu, quen tay quen chân rồi. Nhỏ đi học xa bà nhớ lắm, lần này bất ngờ về, làm bà mừng mà sụt sịt. Ba nhỏ nói lắm, má mới nín. Nội nhìn nhỏ, ướt như chuột thì giục đi thay đồ. Nhỏ cũng thút thít, nhỏ nhớ nhà lắm chứ bộ….
Lúc này ở nhà anh,chị đang nói chuyện lại chồng. Lúc chiều hắn đưa thư nó gửi, chị cũng hơi bất ngờ. Chị biết tính con em mình, tuy hơi trẻ con, nhưng cũng không làm gì khiến người khác phải lo nhiều. Lí do nhỏ đưa ra cũng hợp lí. Nhưng về hơi gấp thế này cũng khiến chị thấy lạ. Chị gọi điện về thì má bảo nhỏ đã về tới, cũng an tâm phần nào.
Cái chị lo và thấy lạ là, chồng chị sắc mặt sao khó coi đến vậy. Dạo này anh hay về nhà ăn cơm, làm việc xong là cũng về ngay. Không đi nhiều như trước, làm chị mừng thầm. Thái độ của anh với chị cũng có phần, dịu dàng hơn, ân cần hơn. Vậy mà vừa nghe nhỏ, về quê thì mặt tối sầm
- Mốt chủ nhật, chúng ta đưa Bin về thăm ngoại, cũng nói chuyện dì Út luôn, anh không muốn ba mẹ nghĩ, chúng ta không chăm sóc tốt dì ấy nên mới bỏ về - giọng khàn khàn, anh từng chữ nói rõ ý của mình
- Về chung? thật sao? Anh nói thật chứ - Chị không dấu được vui sướng khẩn trương hỏi lại anh.
Trước giờ, anh ít khi cùng chị về bên ngoại. Một năm về được dăm ngày tết, mà chị phải nói lắm, anh mới đi. Lần này, anh lại chủ động đòi đi, chị dĩ nhiên không tránh ngờ vực .
Nhìn chị thế anh cũng không lấy làm lạ, anh biết chính mình khiến chị như thế. Nếu không vì chị quá lương thiện, quá tốt, và nếu không vì một lời hứa. Anh đã…
Anh nhẹ gật đầu xác định, rồi đứng dậy lên phòng. Chị thì vui sướng không tả được bằng lời. Cũng lâu rồi chị không về thăm nhà, nên hối hả đi chuẩn bị cho chuyến đi
Vừa đóng cửa phòng, hai tay anh đã nắm chặt thành quyền, bao nhiêu tức giận trong lòng, dồn vào nắm đấm, đấm mạnh vào tường.
- Dám trốn sao? – anh rít lên, giọng điệu lạnh thấu xương, anh mắt đỏ ngầu, mở trừng trừng nghiến răng – không thoát khỏi tôi đâu
*
Ở nhà nhỏ đang nằm tỉ tê với má thì cứ cảm giác lành lành sởn gai óc thế nào ấy. Rùng mình, nhỏ vùi đầu vào ngực má ngủ, ba bị “đuổi” qua phòng
******
Hix về bữa trước bữa sau nhỏ cảm, do cái tội dầm mưa. Thế là kế hoạch chơi bời, bị hoãn lại. Hùng với tụi Lam, Nhu, Hằng thay vì lên chơi thành ra lên chăm nó ốm.
Ngồi nhìn tụi nó ăn khoai lang mà nhỏ nước nước miếng ực ực. Nhỏ cũng thèm cũng nhớ vị khoai lang lắm. Vậy mà má nỡ không cho nhỏ ăn, lí do? Bị ốm không nên ăn bậy. Nhỏ bó tay thật rồi. Còn lũ bạn tốt thì vừa ăn, vừa nhem nhem chọc thèm nhỏ. Nhỏ xin cỡ nào cũng chỉ nhận được 1 câu, lệnh trên ban xuống, không thể cho người ốm ăn khoai lang. Thế có tức không chứ?
Nhỏ hậm hực quay đi, gậm nhấm nỗi buồn.Nhỏ vẫn còn sốt, nên Hùng cứ chóc chóc lại chạy thay khăn ấm cho nhỏ. Suy đi ngẫm lại, nhỏ thấy chỉ Hùng là tốt nhất. Đâu như mấy đứa bạn “nhẫn tâm” kia,
Sau khi xử xong rổ khoai, cả bọn túm tụm lại bên giường nhỏ kể chyện lúc trước. Nào là, xắn áo dài lội nước vào lớp học. Rồi đêm cắm trại, tụi con gái đem bia tụi con trai giấu, đổ hết. Vậy mà nửa đêm tên nào tên nấy say bí tỉ, tụi con gái phải lo lắng, nào là bắt gió, đắp chăn, rồi lấy chân làm gối … đủ cả, ngồi kể lại mà đứa nào cũng cười sặc sụa.
Luôn luôn là vậy kỉ niệm thời áo trắng, rất khó quên, nó như một loại virus ăn sâu vào con người.
Nhỏ sốt nên cứ hết ăn rồi ngủ, một phần do thuốc, một phần do nhỏ mệt mỏi khó chịu. May là về nhà nhỏ mới bệnh, sẵn dịp nhõng nhẽo với má luôn.
Nhỏ vô tư không biết ở nơi khác có người, nhớ nhỏ không ngủ được.
Nhỏ cũng không biết hằng đêm, có một người đứng ngoài bờ rào, nhìn lên bóng nhỏ đi qua đi lại trong phòng.
Nhỏ không biết rằng, người đó đã yêu nhỏ từ khi chưa biết mặt. Từ khi chỉ nghe người khác kể về nhỏ.
Nhỏ không biết rằng dù luôn quát nạt, luôn ra vẻ miễn cưỡng khi đi cùng nhỏ. Nhưng phía sau nhỏ chính người đó đề nghị được đưa rướt nhỏ.
Nhỏ cũng không biết rằng, người đó luôn đứng phía sau, chỉ để nhìn dáng nhỏ quay đi, dù trước mặt nhỏ người đó luôn vụt đi trước.
Nhỏ không biết rằng, khi nhỏ ngã cầu thang, người đó đã hối hận cỡ nào, đã xót xa cỡ nào. Tim cứ như thắt lại….
Nhỏ tất cả đều không biết, lại còn tài lanh đi làm mai cho người ta. Khi biết chuyện đó, người ta đã rất giận, trên đời có kỉ lục ngốc thì nhỏ sẽ đứng đầu.
Và người không ngủ được chính là hắn, còn có anh. Cả hai đang ngắm mưa rơi, và lòng nhớ một kẻ vô tâm…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.