Chương 37: Làm gạch
AnCa181092
16/05/2021
Tất cả mọi thú nhân đã sẵn sàng cho một ngày làm việc của mình với tư thế
vô cùng hăng hái. Họ tự thương lượng với nhau để chia nhóm.
Một số thú nhân vì muốn được làm nhiều việc đã tự dặn bạn mình rằng:
“Hôm nay cậu đi chỗ Phiêu làm muối, thì mai nhớ chạy qua chỗ tôi đổi lại nghe không, tôi cũng muốn được làm muối.”
Một thú nhân lớn tuổi cũng không chịu yên:
“Cậu hôm nay thu thập đất sét nếu cảm thấy không quá cực mai nhớ qua đổi cho chú, để chú đi xem coi cái công việc đó cực đến thế nào.” Nói xong vị thú nhân ấy còn làm động tác co bắp tay triển lãm lũ chuột con của mình.
Nhìn thấy vậy các thú nhân liền cười lớn, gật đầu liên tục.
Tân xuất hiện, anh yêu cầu các thú nhân hãy tự săn thú và ăn ngay tại chỗ làm việc của mình, trưa cũng vậy, tối sẽ về đây, như vậy sẽ giúp tăng năng suất lao động.
Phân phó xong anh quay qua nói với một trong số những thú nhân lớn tuổi:
“Biêu, phiền chú ở lại hỗ trợ săn thú cho các phụ và tiểu thú nhân.”
Biêu gật đầu, xua tay:
“Cậu mau đi đi, ở đây chú biết phải làm gì, yên tâm.”
Vì là lần đầu tiên khai thác đất sét nên Tân phải mang Lĩnh đi cùng một hồi, chỉ cần nắm được kĩ thuật khai thác anh sẽ đưa cậu về.
Các thú nhân sau khi phân công liền hóa hình, chia ra bay về phương bắc. Phía thú nhân Phiêu, Lĩnh và Tân vô cùng yên tâm vì anh ta đã hiểu quá rõ cách làm sân phơi muối. Còn bên khai thác đất sét Lĩnh phải xuống xem xét kĩ càng.
Cậu kiểm tra chất đất một lần nữa. Đất sét ở đây có màu khá giống ở trái đất, nhưng khi cầm lên mâm mê độ dẻo của nó phải đạt tới độ đất sét đã được nhào trộn kĩ càng ở trái đất, điều này vô tình giúp giảm quá trình chết tác xuống rất nhiều công đoạn, lẫn công sức và thời gian.
Tuyệt hơn, đất sét nơi đây rất đều, nên cũng không cần phải nhào trộn chi nữa cho mất công.
Lĩnh phủi đất dính trên tay đứng lên.
“Mọi người bỏ lớp đất ở trên đi,” cậu chỉ lớp đất đang nuôi lũ cỏ có màu khá sáng bên trên, “chỉ lấy lớp đất ở dưới, nhớ là không được lấy đất có quá nhiều tạp chất lạ.” Rồi chỉ xuống lớp đất có một số bớn đen không rõ là vật gì chỉ mẫu cho họ.
Mọi người nghe vậy liền gật đầu.
“Sau khi lấy xong vì tính chất đất này rất tốt, mọi người chia nhau đưa về khu vực chúng ta đang ở, tại đó tôi sẽ cho người làm khuôn, chúng ta sẽ làm gạch luôn, rồi phơi khô.”
Mọi người tiếp tục gật đầu, không một ai nói xen vào gây ảnh hưởng tới Lĩnh.
Cậu cúi người đưa tay chạm vào đất, rồi hỏi các thú nhân:
“Loại đất này bọn anh sẽ dùng cái gì để khai thác?”
“Dao đá, và xương thú.” Tân trả lời thay.
“Tốt độ như thế nào?”
“Khá ổn,” Tân nói rồi tiến lại chạm vào đất, “với độ mềm này thì không làm khó bọn anh quá nhiều.”
Lúc này Lĩnh mới nhớ tới cú đấm vỡ băng của thú nhân Biêu. Người ta được xếp vào dạng thú nhân già đấy, vậy mà chỉ một đấm đủ dẹp sạch một mặt tường băng. Mình đúng là khinh thường họ quá rồi!
Lĩnh cười cười nhìn Tân, rồi đứng lên nhìn trời:
“Nơi này vào trưa nhiệt độ khá cao rất tốt để phơi gạch, nếu như chất nắng tốt vài ngày sau chúng ta sẽ cho nung, sau khi nung sẽ tiến hành xây nhà.”
Nói tới đây Lĩnh lại nhớ tới móng nhà. Nơi cậu người ta làm móng bằng đá, lớp vữa ở giữa thường là xi măng trộn cát giúp các khối đá liên kết với nhau một cách chắc chắn, ở đây không biết phải dùng gì để kết dính, không lẽ là nhựa thông.
“Anh,” Lĩnh gọi Tân, “chút anh chở em qua rừng thông em lấy ít nhựa thông về thử.”
Tân gật đầu, dặn nhóm người làm việc liền chuyển về hình thú mang Lĩnh đi tới rừng thông.
Rừng thông nơi Lĩnh phát hiện ra nhựa thông thật ra rất lớn, nó gần như chiếm cả một ngọn núi cao lớn bạt ngàn không điểm cuối. Điều này rất tốt cho việc sử dụng làm nguyên liệu chế tác các loại công việc, ấy thế nhưng cậu vẫn rất sợ, lỡ mình lấy quá nhiều nhựa, những cái cây này sẽ chết mất.
Lĩnh đi tới sát những cây thông cao phải mấy chục mét, sờ mó lớp vỏ sần sùi. Thân cây thông ở đây rất lớn, gần như phải tới hai người ôm mới bao hết thân nó.
To đấy nhưng Lĩnh vẫn lo, bởi ở kiếp trước cậu đã chứng kiến bao cảnh rừng có lớn tới mấy cũng không bằng nhu cầu và sự phá hoại của con người.
“Em đừng lo, cần chúng ta mới lấy, nếu sau này em sợ nó cạn dần chúng ta sẽ cố gắng nuôi trồng thêm.” Tân như đọc thấu suy nghĩ của cậu, anh lên tiếng an ủi.
Lĩnh mỉm cười nhìn anh:
“Vâng, cảm ơn anh.”
Tân bước tới ôm lấy cậu, cúi người hôn nhẹ lên môi cậu:
“Bọn anh nếu không sinh sôi sẽ tuyệt diệt, thì cây cối cũng vậy. Chúng không có khả năng di chuyển để gieo giống, vậy thì chúng ta phải giúp chúng. Có qua có lại như vậy mới dài lâu.”
Nghe anh nói thế Lĩnh cười to, cậu ôm lấy má anh xoa mạnh.
“Người yêu của tôi thật thông minh!” Lĩnh khen anh.
Ở thế giới kia con người được học hành nghiêm túc nhưng rất nhiều người lại không xem trọng thiên nhiên, họ coi thiên nhiên như một cái máy nhiên liệu, ưng, cần thì lấy mà không biết chăm lo đáp đền, để rồi càng ngày thiên nhiên càng trở nên hung bạo.
Rất nhiều thiên tai đã xảy ra, con người có thể trách ai, khi chính họ tự tay tạo ra những tai họa kinh hoàng ấy.
“Được rồi,” Tân lôi hai tay Lĩnh xuống, “em lấy nhiều không để anh giúp.”
“Lấy cho em một chút là được,” cậu cúi xuống kiểm tra quanh người mình, “chết rồi em quên mang đồ đựng.”
Tân nhìn xung quanh, anh chỉ về phía biển:
“Ở đó có mấy cây lá lớn, em đứng đây chờ anh.”
Lĩnh gật đầu. Tân nhanh chóng phóng đi. Dù ở hình dáng con người nhưng tốc độ di chuyển bằng hai chân của anh người thường như Lĩnh vẫn không thể nào đạt được.
Rất nhanh anh đã trở lại vái hai lá lớn trên tay. Tân dùng dao đá chiết vào vỏ cây, một lớp nhựa màu mật ong chảy ra, rơi xuống lá cây gặp phải không khí liền đông lại.
“Được rồi đó anh.” Lĩnh ngăn anh khi lớp nhựa chứa đầy một lá rộng to như lá sen.
Anh ấp vỏ cây lại, nhựa màu mật liền ngưng chảy.
Tân đưa Lĩnh trở lại bộ tộc rồi rời đi, quay lại nơi khai thác đất sét.
“Lĩnh em mau qua đây.” Miễu vừa thấy Lĩnh liền gọi.
Lĩnh đi vội qua, nhóm thú nhân Biêu hành động rất nhanh, họ đã đi săn thú, chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho các Phụ và tiểu thú nhân, mình cũng đã lấp no bụng và đang tranh thủ nhổ bỏ cỏ ở khu vực tối hôm qua họ ngủ.
“Nhóm Mi đi tìm rau dại rồi, giờ chỉ còn anh và mấy đứa này ở lại cắt cỏ và nghe lệnh em thôi.” Miễu nói, chỉ tay vào nhóm Phụ sau mình.
Xung quanh nhóm Phụ không ai là không biết nhau nghe Miễu nói vậy liền phì cười.
Lĩnh cầm lên miếng thịt nạc đùi ăn nhanh.
“Khi các anh cắt cỏ nếu có rau lá nào lạ nhớ đưa qua cho em xem nha, biết đâu lại tìm ra được một loại có thể ăn mới.” Lĩnh vừa ăn vừa dặn dò họ.
Nhóm Phụ gật đầu.
“Miễu anh đang mang thai anh đừng làm việc, anh ở lại phụ Lĩnh đi.” Mây nhẹ giọng khuyên.
Cái cậu này không chỉ có tên nhẹ mà giọng cũng nhẹ không kém, cứ phải nói là không nói thì thôi nói lên ai cũng cưng cũng chiều.
Lĩnh nhìn Mây cười cười.
Nụ cười của cậu khiến Mây đỏ mặt. Cậu ta vội đứng lên nói với nhóm Phụ quanh mình:
“Chúng ta đi làm việc thôi, nhanh không lại trưa.”
Nhóm Phụ nghe vậy liền lục tục đứng lên đi hết, chỉ còn lại Miễu và Lĩnh. Các tiểu thú nhân cũng đi theo nhóm Phụ nhổ cỏ.
Lĩnh nhìn nhóm Phụ dùng dao đá thuần thục thấy mà ham, từ khi đến đây số lần cậu dùng dao đá có thể đếm được trên đầu ngón tay, cảm giác vừa cùn vừa nặng lại cứng tay do dao đá mang lại khiến Lĩnh không muốn cầm nó quá nhiều, may mà nhà đã có Tân, mọi việc cần dùng đến dao kể cả xẻ thịt anh đều làm giúp cậu.
Ăn xong Lĩnh mang Miễu đi tới chỗ các thú nhân lớn tuổi.
“Bác Thôi, bây giờ cháu cần gỗ để làm khuôn cho gạch, chút nữa các thú nhân đưa đất về chúng ta phải cho nó vào khuôn.”
Thôi gật đầu, phủi bỏ lớp cỏ và đất dính trên tay:
“Cháu vẽ cho chúng ta hình dáng của nó đi, bác sẽ đi kiếm gỗ.”
Lĩnh cúi xuống đất vẽ hình chữ nhật dài bằng một ô gạch ở hiện đại.
“Nó trông như thế này. Sau khi cho vào khuôn nề chặt chúng ta sẽ cho nó ra mặt phẳng phơi, chờ khô sẽ cho vào lửa nung lên.”
Lĩnh nhìn quanh, rồi chỉ vào một mặt phẳng khá bằng ven hồ, nơi đó ít cây lớn, đa số là cây bụi thấp không có bóng che nắng, rất thích hợp.
“Chúng ta sẽ lấy một ít lá rừng lớn trải ở nơi đó, rồi phơi gạch lên.”
“Cháu cần bao nhiêu khuôn này?” Thôi hỏi.
“Càng nhiều càng tốt, công việc này rất nhẹ nhưng tốn công và cần nhiều, nên có càng nhiều càng tốt.”
Thôi gật đầu, đứng dậy cùng hai thú nhân chuyển về hình thú bay vào rừng tìm gỗ.
Nhân lúc nhóm thú nhân chưa đưa đất về, cậu cùng Miêu và một vài tiểu thú nhân nhỏ yếu đi hái lá đem về trải trên bãi đất đã chọn, chờ phơi gạch.
***********
Truyện mình viết là một câu truyện đơn giản không máu chó, cũng không có nhiều ngược cho các bạn hít, nên chỉ mong tìm thấy tri kỉ. Nếu bạn có thích xin đừng ngại ngần bấm Like thể hiện sự yêu thích cho mình biết nhé!
Ngoài ra chính tả câu cú luôn là một vấn đề nan giải đối với mình, nên chắc chắn có sai, hi vọng bạn có thấy hãy nhắc nhẹ mình để mình sửa.
Cảm ơn các bạn nhiều!
Chúc các bạn có một ngày học tập và làm việc thật vui vui....
Một số thú nhân vì muốn được làm nhiều việc đã tự dặn bạn mình rằng:
“Hôm nay cậu đi chỗ Phiêu làm muối, thì mai nhớ chạy qua chỗ tôi đổi lại nghe không, tôi cũng muốn được làm muối.”
Một thú nhân lớn tuổi cũng không chịu yên:
“Cậu hôm nay thu thập đất sét nếu cảm thấy không quá cực mai nhớ qua đổi cho chú, để chú đi xem coi cái công việc đó cực đến thế nào.” Nói xong vị thú nhân ấy còn làm động tác co bắp tay triển lãm lũ chuột con của mình.
Nhìn thấy vậy các thú nhân liền cười lớn, gật đầu liên tục.
Tân xuất hiện, anh yêu cầu các thú nhân hãy tự săn thú và ăn ngay tại chỗ làm việc của mình, trưa cũng vậy, tối sẽ về đây, như vậy sẽ giúp tăng năng suất lao động.
Phân phó xong anh quay qua nói với một trong số những thú nhân lớn tuổi:
“Biêu, phiền chú ở lại hỗ trợ săn thú cho các phụ và tiểu thú nhân.”
Biêu gật đầu, xua tay:
“Cậu mau đi đi, ở đây chú biết phải làm gì, yên tâm.”
Vì là lần đầu tiên khai thác đất sét nên Tân phải mang Lĩnh đi cùng một hồi, chỉ cần nắm được kĩ thuật khai thác anh sẽ đưa cậu về.
Các thú nhân sau khi phân công liền hóa hình, chia ra bay về phương bắc. Phía thú nhân Phiêu, Lĩnh và Tân vô cùng yên tâm vì anh ta đã hiểu quá rõ cách làm sân phơi muối. Còn bên khai thác đất sét Lĩnh phải xuống xem xét kĩ càng.
Cậu kiểm tra chất đất một lần nữa. Đất sét ở đây có màu khá giống ở trái đất, nhưng khi cầm lên mâm mê độ dẻo của nó phải đạt tới độ đất sét đã được nhào trộn kĩ càng ở trái đất, điều này vô tình giúp giảm quá trình chết tác xuống rất nhiều công đoạn, lẫn công sức và thời gian.
Tuyệt hơn, đất sét nơi đây rất đều, nên cũng không cần phải nhào trộn chi nữa cho mất công.
Lĩnh phủi đất dính trên tay đứng lên.
“Mọi người bỏ lớp đất ở trên đi,” cậu chỉ lớp đất đang nuôi lũ cỏ có màu khá sáng bên trên, “chỉ lấy lớp đất ở dưới, nhớ là không được lấy đất có quá nhiều tạp chất lạ.” Rồi chỉ xuống lớp đất có một số bớn đen không rõ là vật gì chỉ mẫu cho họ.
Mọi người nghe vậy liền gật đầu.
“Sau khi lấy xong vì tính chất đất này rất tốt, mọi người chia nhau đưa về khu vực chúng ta đang ở, tại đó tôi sẽ cho người làm khuôn, chúng ta sẽ làm gạch luôn, rồi phơi khô.”
Mọi người tiếp tục gật đầu, không một ai nói xen vào gây ảnh hưởng tới Lĩnh.
Cậu cúi người đưa tay chạm vào đất, rồi hỏi các thú nhân:
“Loại đất này bọn anh sẽ dùng cái gì để khai thác?”
“Dao đá, và xương thú.” Tân trả lời thay.
“Tốt độ như thế nào?”
“Khá ổn,” Tân nói rồi tiến lại chạm vào đất, “với độ mềm này thì không làm khó bọn anh quá nhiều.”
Lúc này Lĩnh mới nhớ tới cú đấm vỡ băng của thú nhân Biêu. Người ta được xếp vào dạng thú nhân già đấy, vậy mà chỉ một đấm đủ dẹp sạch một mặt tường băng. Mình đúng là khinh thường họ quá rồi!
Lĩnh cười cười nhìn Tân, rồi đứng lên nhìn trời:
“Nơi này vào trưa nhiệt độ khá cao rất tốt để phơi gạch, nếu như chất nắng tốt vài ngày sau chúng ta sẽ cho nung, sau khi nung sẽ tiến hành xây nhà.”
Nói tới đây Lĩnh lại nhớ tới móng nhà. Nơi cậu người ta làm móng bằng đá, lớp vữa ở giữa thường là xi măng trộn cát giúp các khối đá liên kết với nhau một cách chắc chắn, ở đây không biết phải dùng gì để kết dính, không lẽ là nhựa thông.
“Anh,” Lĩnh gọi Tân, “chút anh chở em qua rừng thông em lấy ít nhựa thông về thử.”
Tân gật đầu, dặn nhóm người làm việc liền chuyển về hình thú mang Lĩnh đi tới rừng thông.
Rừng thông nơi Lĩnh phát hiện ra nhựa thông thật ra rất lớn, nó gần như chiếm cả một ngọn núi cao lớn bạt ngàn không điểm cuối. Điều này rất tốt cho việc sử dụng làm nguyên liệu chế tác các loại công việc, ấy thế nhưng cậu vẫn rất sợ, lỡ mình lấy quá nhiều nhựa, những cái cây này sẽ chết mất.
Lĩnh đi tới sát những cây thông cao phải mấy chục mét, sờ mó lớp vỏ sần sùi. Thân cây thông ở đây rất lớn, gần như phải tới hai người ôm mới bao hết thân nó.
To đấy nhưng Lĩnh vẫn lo, bởi ở kiếp trước cậu đã chứng kiến bao cảnh rừng có lớn tới mấy cũng không bằng nhu cầu và sự phá hoại của con người.
“Em đừng lo, cần chúng ta mới lấy, nếu sau này em sợ nó cạn dần chúng ta sẽ cố gắng nuôi trồng thêm.” Tân như đọc thấu suy nghĩ của cậu, anh lên tiếng an ủi.
Lĩnh mỉm cười nhìn anh:
“Vâng, cảm ơn anh.”
Tân bước tới ôm lấy cậu, cúi người hôn nhẹ lên môi cậu:
“Bọn anh nếu không sinh sôi sẽ tuyệt diệt, thì cây cối cũng vậy. Chúng không có khả năng di chuyển để gieo giống, vậy thì chúng ta phải giúp chúng. Có qua có lại như vậy mới dài lâu.”
Nghe anh nói thế Lĩnh cười to, cậu ôm lấy má anh xoa mạnh.
“Người yêu của tôi thật thông minh!” Lĩnh khen anh.
Ở thế giới kia con người được học hành nghiêm túc nhưng rất nhiều người lại không xem trọng thiên nhiên, họ coi thiên nhiên như một cái máy nhiên liệu, ưng, cần thì lấy mà không biết chăm lo đáp đền, để rồi càng ngày thiên nhiên càng trở nên hung bạo.
Rất nhiều thiên tai đã xảy ra, con người có thể trách ai, khi chính họ tự tay tạo ra những tai họa kinh hoàng ấy.
“Được rồi,” Tân lôi hai tay Lĩnh xuống, “em lấy nhiều không để anh giúp.”
“Lấy cho em một chút là được,” cậu cúi xuống kiểm tra quanh người mình, “chết rồi em quên mang đồ đựng.”
Tân nhìn xung quanh, anh chỉ về phía biển:
“Ở đó có mấy cây lá lớn, em đứng đây chờ anh.”
Lĩnh gật đầu. Tân nhanh chóng phóng đi. Dù ở hình dáng con người nhưng tốc độ di chuyển bằng hai chân của anh người thường như Lĩnh vẫn không thể nào đạt được.
Rất nhanh anh đã trở lại vái hai lá lớn trên tay. Tân dùng dao đá chiết vào vỏ cây, một lớp nhựa màu mật ong chảy ra, rơi xuống lá cây gặp phải không khí liền đông lại.
“Được rồi đó anh.” Lĩnh ngăn anh khi lớp nhựa chứa đầy một lá rộng to như lá sen.
Anh ấp vỏ cây lại, nhựa màu mật liền ngưng chảy.
Tân đưa Lĩnh trở lại bộ tộc rồi rời đi, quay lại nơi khai thác đất sét.
“Lĩnh em mau qua đây.” Miễu vừa thấy Lĩnh liền gọi.
Lĩnh đi vội qua, nhóm thú nhân Biêu hành động rất nhanh, họ đã đi săn thú, chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho các Phụ và tiểu thú nhân, mình cũng đã lấp no bụng và đang tranh thủ nhổ bỏ cỏ ở khu vực tối hôm qua họ ngủ.
“Nhóm Mi đi tìm rau dại rồi, giờ chỉ còn anh và mấy đứa này ở lại cắt cỏ và nghe lệnh em thôi.” Miễu nói, chỉ tay vào nhóm Phụ sau mình.
Xung quanh nhóm Phụ không ai là không biết nhau nghe Miễu nói vậy liền phì cười.
Lĩnh cầm lên miếng thịt nạc đùi ăn nhanh.
“Khi các anh cắt cỏ nếu có rau lá nào lạ nhớ đưa qua cho em xem nha, biết đâu lại tìm ra được một loại có thể ăn mới.” Lĩnh vừa ăn vừa dặn dò họ.
Nhóm Phụ gật đầu.
“Miễu anh đang mang thai anh đừng làm việc, anh ở lại phụ Lĩnh đi.” Mây nhẹ giọng khuyên.
Cái cậu này không chỉ có tên nhẹ mà giọng cũng nhẹ không kém, cứ phải nói là không nói thì thôi nói lên ai cũng cưng cũng chiều.
Lĩnh nhìn Mây cười cười.
Nụ cười của cậu khiến Mây đỏ mặt. Cậu ta vội đứng lên nói với nhóm Phụ quanh mình:
“Chúng ta đi làm việc thôi, nhanh không lại trưa.”
Nhóm Phụ nghe vậy liền lục tục đứng lên đi hết, chỉ còn lại Miễu và Lĩnh. Các tiểu thú nhân cũng đi theo nhóm Phụ nhổ cỏ.
Lĩnh nhìn nhóm Phụ dùng dao đá thuần thục thấy mà ham, từ khi đến đây số lần cậu dùng dao đá có thể đếm được trên đầu ngón tay, cảm giác vừa cùn vừa nặng lại cứng tay do dao đá mang lại khiến Lĩnh không muốn cầm nó quá nhiều, may mà nhà đã có Tân, mọi việc cần dùng đến dao kể cả xẻ thịt anh đều làm giúp cậu.
Ăn xong Lĩnh mang Miễu đi tới chỗ các thú nhân lớn tuổi.
“Bác Thôi, bây giờ cháu cần gỗ để làm khuôn cho gạch, chút nữa các thú nhân đưa đất về chúng ta phải cho nó vào khuôn.”
Thôi gật đầu, phủi bỏ lớp cỏ và đất dính trên tay:
“Cháu vẽ cho chúng ta hình dáng của nó đi, bác sẽ đi kiếm gỗ.”
Lĩnh cúi xuống đất vẽ hình chữ nhật dài bằng một ô gạch ở hiện đại.
“Nó trông như thế này. Sau khi cho vào khuôn nề chặt chúng ta sẽ cho nó ra mặt phẳng phơi, chờ khô sẽ cho vào lửa nung lên.”
Lĩnh nhìn quanh, rồi chỉ vào một mặt phẳng khá bằng ven hồ, nơi đó ít cây lớn, đa số là cây bụi thấp không có bóng che nắng, rất thích hợp.
“Chúng ta sẽ lấy một ít lá rừng lớn trải ở nơi đó, rồi phơi gạch lên.”
“Cháu cần bao nhiêu khuôn này?” Thôi hỏi.
“Càng nhiều càng tốt, công việc này rất nhẹ nhưng tốn công và cần nhiều, nên có càng nhiều càng tốt.”
Thôi gật đầu, đứng dậy cùng hai thú nhân chuyển về hình thú bay vào rừng tìm gỗ.
Nhân lúc nhóm thú nhân chưa đưa đất về, cậu cùng Miêu và một vài tiểu thú nhân nhỏ yếu đi hái lá đem về trải trên bãi đất đã chọn, chờ phơi gạch.
***********
Truyện mình viết là một câu truyện đơn giản không máu chó, cũng không có nhiều ngược cho các bạn hít, nên chỉ mong tìm thấy tri kỉ. Nếu bạn có thích xin đừng ngại ngần bấm Like thể hiện sự yêu thích cho mình biết nhé!
Ngoài ra chính tả câu cú luôn là một vấn đề nan giải đối với mình, nên chắc chắn có sai, hi vọng bạn có thấy hãy nhắc nhẹ mình để mình sửa.
Cảm ơn các bạn nhiều!
Chúc các bạn có một ngày học tập và làm việc thật vui vui....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.