Chương 17
Cố Tiểu Khả
15/11/2022
Ra tới đại sảnh, Tiêu Thành Diễn nghiêm mặt, Văn Nhân Lạc cũng vậy lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.
"Này, ngươi có đi hay không a?" Tiêu Thành Diễn ngoài miệng hỏi, trong lòng lại muốn nàng đừng đi.
Mà Văn Nhân Lạc như muốn đối nghịch với nàng "Đi" mình hôm qua là lần đầu tiên xuất cung, thật muốn dạo chơi một vòng Hoàng thành.
"Ngươi..." Tiêu Thành Diễn nghĩ, ác phụ này muốn gây khó dễ cho mình sao? Không để ý tới Văn Nhân Lạc, chính mình đi về hướng cửa lớn.
"Phò mã, không muốn mang theo bổn cung sao?" Văn Nhân Lạc thấy người này không nguyện ý mang mình theo, vội nói, dù sao Hoàng thành mình cũng thật sự không quen thuộc.
"Ngươi... nếu theo kịp a." Nhìn vào con mắt vô hại của Văn Nhân Lạc lại không nhẫn tâm.
Văn Nhân Lạc vội vàng đi theo Tiêu Thành Diễn.
Trên đường cái, người đến người đi, khắp nơi đều là tiếng rao hàng.
Tiêu Thành Diễn có cảm giác rất nhiều người nhìn mình chăm chú, không lẽ trên mặt mình có thứ gì? Sờ lên, không có a. Bỗng nhiên cảm giác ánh mắt không phải là nhìn mình, mà chỉ thấy những con mắt sắc lang híp híp nhìn vào Văn Nhân Lạc, liền phát giận. Cầm lấy tay Văn Nhân Lạc, chạy đi.
Băng trên đường đến một ngõ hẻm nói "Ta nói ác phụ ngươi, dung mạo ngươi đẹp như thế làm gì vậy?"
Văn Nhân Lạc làm một bộ trách cứ.
Tiêu Thành Diễn mắng một tiếng, từ trong tay áo móc ra một cái khăn lụa che mặt đưa cho Văn Nhân Lạc.
Rồi túm lấy nàng kéo ra ngõ nhỏ.
Văn Nhân Lạc mắt thẳng tắp hướng tới mứt quả mà vị đại thúc đang bày bán trước mặt.
Tiêu Thành Diễn theo ánh mắt nàng hỏi "Sao vậy? Muốn ăn hả?"
Văn Nhân Lạc hỏi lại "Có thể sao?"
"Thật không biết ngươi lớn như vậy rồi còn ăn cái này." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng chính mình đi tới mua hai xâu, lấy giấy dầu cầm một xâu đưa cho Văn Nhân Lạc "Cầm lấy ăn đi."
Văn Nhân Lạc tiếp nhận mứt quả, xốc khăn che mặt lên, cắn một cái, ngọt ngào thật a, không biết vì cái gì trong lòng lại càng ngọt.
Tiêu Thành Diễn nắm lấy tay trái của Văn Nhân Lạc "Ác phụ, ta nói cho ngươi hay, đây không phải là ta muốn phạm quy, nhỡ đâu ngươi chạy lạc mất, mẫu thân sẽ đánh chết ta a, nếu không bị đánh chết, ngươi cũng sẽ chém đầu ta."
Văn Nhân Lạc như tiểu hài tử từ từ cắn mứt quả. Không có chút nào giống bộ dạng công chúa.
Tiêu Thành Diễn nhìn bộ dạng này của nàng, không thể nghĩ ác phụ cũng có lúc đáng yêu như vậy. Chính nàng cũng không phát hiện miệng mình cong lên từ bao giờ.
Tiêu Thành Diễn mang Văn Nhân Lạc đến chỗ cũ, nơi nàng và các bằng hữu thường hay hẹn tại đó.
"Tiêu nhị công tử, ngài đã tới, Trần công tử đang đợi ngài." Tiểu nhị bưng chén đĩa cung kính nói với Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu lôi kéo ngón út của Văn Nhân Lạc.
Tiêu Thành Diễn lần này như trước đạp cửa ra, thầy Trần Khải cùng Lư Tử Huân đang ngồi bên trong, chính mình cũng dẫn theo Văn Nhân Lạc đi tới.
Trần huynh, Lư... à không, Lư muội, đã lâu không gặp a." nói xong giương lên khuôn mặt tươi tắn.
"Lão đại, không vì ta giới thiệu một chút sao?"
Trần Khải cười hỏi.
Tiêu Thành Diễn lúc này mới chú ý tới phía sau còn một người, thấy Văn Nhân Lạc khôi phục lại bộ dạng lạnh băng, thật sự là phiền phức "Đây là ác... là ngũ công chúa Văn Nhân Lạc." chỉ vào Văn Nhân Lạc, thiếu chút nữa nói lỡ miệng.
"Tiêu tẩu." Trần Khải hành lễ.
"Nếu là bằng hữu của phò mã, cũng coi như là bằng hữu của ta, Trần công tử không cần đa lễ." Văn Nhân Lạc đáp.
"Tiêu tẩu, đây là vợ ta, Lư Tử Huân." Trần Khải dắt nương tử đến bên cạnh nói với Văn Nhân Lạc.
"Ngũ công chúa." Lư Tử Huân hành lễ với Văn Nhân Lạc.
"Lư cô nương không cần gọi ta là công chúa, gọi ta là Văn Nhân Lạc được rồi." Văn Nhân Lạc nhìn đại tài nữ Lư Tử Huân nổi danh trong kinh thành. Hôm qua còn không biết nàng là ai.
"Ta đây có thể gọi tỷ là Lạc tỷ tỷ được không?" Văn Nhân là quốc họ, nên Đại Tấn chỉ có mỗi một Văn Nhân Lạc.
"Được, ta đây cũng gọi muội là Huân muội muội." Văn Nhân Lạc đáp.
"Khặc, khặc" Tiêu Thành Diễn sợ hai nàng làm trễ nãi chính sự, vội vàng ho vài tiếng.
"Phò mã, có vấn đề gì sao?" Khiêu mi nhìn Tiêu Thành Diễn.
"Có còn muốn đi tiễn Lâm huynh hay không, ác... công chúa, ngươi cứ ở đây nói, Lâm huynh đã đi rồi." Tiêu Thành Diễn nói xong lại lôi kéo ngón tay Văn Nhân Lạc hướng phía ngoài đi ra.
Trần Khải thấy vậy lắc đầu cười, lão đại thay đổi rồi. Cũng nhẹ nhàng lôi kéo Lư Tử Huân đi theo Tiêu Thành Diễn xuống lầu.
Đến tầng lầu, bốn người kề vai sát cánh, Văn Nhân Lạc cùng Lư Tử Huân đi ở giữa. Đến dưới cổng thành liền ra khỏi thành, thật xa nhìn thấy Lâm Đức Quyền mặc một bộ áo giáp ngồi trên lưng ngựa, trên lưng đeo một cái tay nải, còn có mười mấy tùy tùng bên cạnh.
"Này, ngươi có đi hay không a?" Tiêu Thành Diễn ngoài miệng hỏi, trong lòng lại muốn nàng đừng đi.
Mà Văn Nhân Lạc như muốn đối nghịch với nàng "Đi" mình hôm qua là lần đầu tiên xuất cung, thật muốn dạo chơi một vòng Hoàng thành.
"Ngươi..." Tiêu Thành Diễn nghĩ, ác phụ này muốn gây khó dễ cho mình sao? Không để ý tới Văn Nhân Lạc, chính mình đi về hướng cửa lớn.
"Phò mã, không muốn mang theo bổn cung sao?" Văn Nhân Lạc thấy người này không nguyện ý mang mình theo, vội nói, dù sao Hoàng thành mình cũng thật sự không quen thuộc.
"Ngươi... nếu theo kịp a." Nhìn vào con mắt vô hại của Văn Nhân Lạc lại không nhẫn tâm.
Văn Nhân Lạc vội vàng đi theo Tiêu Thành Diễn.
Trên đường cái, người đến người đi, khắp nơi đều là tiếng rao hàng.
Tiêu Thành Diễn có cảm giác rất nhiều người nhìn mình chăm chú, không lẽ trên mặt mình có thứ gì? Sờ lên, không có a. Bỗng nhiên cảm giác ánh mắt không phải là nhìn mình, mà chỉ thấy những con mắt sắc lang híp híp nhìn vào Văn Nhân Lạc, liền phát giận. Cầm lấy tay Văn Nhân Lạc, chạy đi.
Băng trên đường đến một ngõ hẻm nói "Ta nói ác phụ ngươi, dung mạo ngươi đẹp như thế làm gì vậy?"
Văn Nhân Lạc làm một bộ trách cứ.
Tiêu Thành Diễn mắng một tiếng, từ trong tay áo móc ra một cái khăn lụa che mặt đưa cho Văn Nhân Lạc.
Rồi túm lấy nàng kéo ra ngõ nhỏ.
Văn Nhân Lạc mắt thẳng tắp hướng tới mứt quả mà vị đại thúc đang bày bán trước mặt.
Tiêu Thành Diễn theo ánh mắt nàng hỏi "Sao vậy? Muốn ăn hả?"
Văn Nhân Lạc hỏi lại "Có thể sao?"
"Thật không biết ngươi lớn như vậy rồi còn ăn cái này." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng chính mình đi tới mua hai xâu, lấy giấy dầu cầm một xâu đưa cho Văn Nhân Lạc "Cầm lấy ăn đi."
Văn Nhân Lạc tiếp nhận mứt quả, xốc khăn che mặt lên, cắn một cái, ngọt ngào thật a, không biết vì cái gì trong lòng lại càng ngọt.
Tiêu Thành Diễn nắm lấy tay trái của Văn Nhân Lạc "Ác phụ, ta nói cho ngươi hay, đây không phải là ta muốn phạm quy, nhỡ đâu ngươi chạy lạc mất, mẫu thân sẽ đánh chết ta a, nếu không bị đánh chết, ngươi cũng sẽ chém đầu ta."
Văn Nhân Lạc như tiểu hài tử từ từ cắn mứt quả. Không có chút nào giống bộ dạng công chúa.
Tiêu Thành Diễn nhìn bộ dạng này của nàng, không thể nghĩ ác phụ cũng có lúc đáng yêu như vậy. Chính nàng cũng không phát hiện miệng mình cong lên từ bao giờ.
Tiêu Thành Diễn mang Văn Nhân Lạc đến chỗ cũ, nơi nàng và các bằng hữu thường hay hẹn tại đó.
"Tiêu nhị công tử, ngài đã tới, Trần công tử đang đợi ngài." Tiểu nhị bưng chén đĩa cung kính nói với Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu lôi kéo ngón út của Văn Nhân Lạc.
Tiêu Thành Diễn lần này như trước đạp cửa ra, thầy Trần Khải cùng Lư Tử Huân đang ngồi bên trong, chính mình cũng dẫn theo Văn Nhân Lạc đi tới.
Trần huynh, Lư... à không, Lư muội, đã lâu không gặp a." nói xong giương lên khuôn mặt tươi tắn.
"Lão đại, không vì ta giới thiệu một chút sao?"
Trần Khải cười hỏi.
Tiêu Thành Diễn lúc này mới chú ý tới phía sau còn một người, thấy Văn Nhân Lạc khôi phục lại bộ dạng lạnh băng, thật sự là phiền phức "Đây là ác... là ngũ công chúa Văn Nhân Lạc." chỉ vào Văn Nhân Lạc, thiếu chút nữa nói lỡ miệng.
"Tiêu tẩu." Trần Khải hành lễ.
"Nếu là bằng hữu của phò mã, cũng coi như là bằng hữu của ta, Trần công tử không cần đa lễ." Văn Nhân Lạc đáp.
"Tiêu tẩu, đây là vợ ta, Lư Tử Huân." Trần Khải dắt nương tử đến bên cạnh nói với Văn Nhân Lạc.
"Ngũ công chúa." Lư Tử Huân hành lễ với Văn Nhân Lạc.
"Lư cô nương không cần gọi ta là công chúa, gọi ta là Văn Nhân Lạc được rồi." Văn Nhân Lạc nhìn đại tài nữ Lư Tử Huân nổi danh trong kinh thành. Hôm qua còn không biết nàng là ai.
"Ta đây có thể gọi tỷ là Lạc tỷ tỷ được không?" Văn Nhân là quốc họ, nên Đại Tấn chỉ có mỗi một Văn Nhân Lạc.
"Được, ta đây cũng gọi muội là Huân muội muội." Văn Nhân Lạc đáp.
"Khặc, khặc" Tiêu Thành Diễn sợ hai nàng làm trễ nãi chính sự, vội vàng ho vài tiếng.
"Phò mã, có vấn đề gì sao?" Khiêu mi nhìn Tiêu Thành Diễn.
"Có còn muốn đi tiễn Lâm huynh hay không, ác... công chúa, ngươi cứ ở đây nói, Lâm huynh đã đi rồi." Tiêu Thành Diễn nói xong lại lôi kéo ngón tay Văn Nhân Lạc hướng phía ngoài đi ra.
Trần Khải thấy vậy lắc đầu cười, lão đại thay đổi rồi. Cũng nhẹ nhàng lôi kéo Lư Tử Huân đi theo Tiêu Thành Diễn xuống lầu.
Đến tầng lầu, bốn người kề vai sát cánh, Văn Nhân Lạc cùng Lư Tử Huân đi ở giữa. Đến dưới cổng thành liền ra khỏi thành, thật xa nhìn thấy Lâm Đức Quyền mặc một bộ áo giáp ngồi trên lưng ngựa, trên lưng đeo một cái tay nải, còn có mười mấy tùy tùng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.