Chương 94
Cố Tiểu Khả
15/11/2022
Mấy tháng sau, đặc phái viên của Ngụy quốc tới Đại Tấn, lập tức vào kinh diện thánh.
Văn Nhân Chấn ngồi trên ghế rồng, đầu đội miện quan thập nhị, mặc cổn long bào minh hoàng thập nhị. Mang theo uy nghiêm, nhìn quần thần đang quỳ lạy. Chỉ có một mình Tiêu Thành Diễn đặc biệt gây chú ý ánh mắt người ngoài. Hắn đang mặc áo bào trắng, đầu buộc dây cột tóc màu trắng, cùng với sự uy nghiêm của triều đình có vẻ không hợp nhau. Chẳng qua vẫn còn đang trong thời hạn giữ đạo hiếu. Dù sao chuyện chưa bắt được hung thủ cũng khiến mình áy này, Văn Nhân Chấn đã đồng ý cho hắn vào triều mà không cần mặc triều phục.
"Tuyên đặc phái viên Ngụy quốc vào điện." Thanh âm lanh lảnh của thái giám truyền đến, vang vọng khắp điện Thái Cực.
Quần thần càng là chăm chú kéo căng thần kinh, cũng không thể để xảy ra chuyện gì không may, tránh bị nước khác chê cười. Nhìn chăm chú vào cửa đại điện.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử mặc y phục Bảo Lam Hoa nghênh ngang đi tới, đứng trong điện, ngưỡng đầu nhìn thẳng vào Văn Nhân Chấn.
Quần thần tức giận nghiến răng, dám bất kính với hoàng thượng, chính là đang xem thường Đại Tấn.
Văn Nhân Chấn ngồi trên ghế rồng, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt mang theo cảnh cáo. Không tự chủ nắm lấy long bào, nắm chặt nắm đấm đến nổi đầy gân xanh.
Nửa ngày nam tử mặc hoa phục mới lười nhác ôm quyên nói: "Đặc phái viên Ngụy quốc Thành vương thế tử Ngụy Hạo, bái kiến Tấn hoàng."
Không quỳ lạy làm lễ không nói, đến cúi đầu cũng không cúi, thật sự lẽ nào là vậy. Một vài đại thần tức giận đến dê rừng hổ tử đều dựng lên.
Văn Nhân Chấn kéo ra vẻ tươi cười: "Ngụy thế tử không cần đa lễ."
Tiêu Thành Diễn nhìn xem Ngụy Hạo, cười lắc đầu, Thành vương thực có quyền, tân đế còn kính hắn ba phần. Khó trách thế tử lại lớn lối như thế. Nhìn Phương thừa tướng đối diện, bộ dạng như trong dự liệu, xem ra ngươi cũng biết a.
"Đa tạ hoàng thượng." Bộ dạng cũng chẳng phải muốn cám ơn, trực tiếp hai tay chắp sau lưng, ngưỡng đầu nhìn thẳng vào Văn Nhân Chấn, còn thiếu mỗi vênh mặt bắt chéo chân nữa thôi.
"Hoàng thượng, lúc công chúa Ngụy quốc đến hòa thân lại gặp đúng lúc Tấn quốc gặp thân vong. Xin hoàng thượng cho lời giải thích, Đại Ngụy là thành tâm muốn cùng quý quốc giao hảo, đáng tiếc là đã khiến cho người ta thất vọng." Ngụy Hạo nói xong thở dài một hơi, còn khẽ lắc đầu.
"Hộ giá không tốt, là do trẫm sơ sẩy, Ngụy thế tử không bằng ra điều kiện, Đại Tấn ta sẽ đền bù khuyết điểm." Văn Nhân Chấn khinh thường nhìn xem hắn. Đơn giản chính là bỏ đi hai tòa thành trì. Chỉ cần miễn đi chiến tranh, hai tòa thì hai tòa.
"Hoàng thượng quả nhiên sảng khoái." Ngụy Hạo cười cười, lại nói "Hoàng muội ta mỹ mạo có thể thi đấu với Tây Thi. Tài hoa càng là hơn Thái Diễm, kĩ thuật múa có thể tranh với Điêu Thuyền. Có điều... Trên đường đến đây, ta có nghe nói đến ngũ công chúa khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, lục công chúa mềm mại đáng yêu. Không bằng hoàng thượng đem hai vị công chúa gả cho tân hoàng làm tần. Dứt bỏ mười ngọn thành trì hiến cho Đại Ngụy ta. Đại Ngụy ta vẫn sẽ giữ lễ tạ thần cùng quý quốc tiếp tục giao hảo." Nói xong khóe miệng nhẹ câu. Nhìn xem người ngồi trên ghế rồng muốn phát tác lại không thể.
Nhiều đại thần nghe xong muốn nổ banh, Đại Ngụy ở đâu mà muốn giao hảo? Rõ ràng chính là đang vũ nhục Đại Tấn ta. Nhị vị công chúa đều ái nữ của hoàng thượng, chưa kể ngũ công chúa đã xuất giá rồi. Lục công chúa chính là chi trưởng nữ lại có thể gả làm tần cho hoàng thượng các ngươi? Đúng là càn rỡ, hơn nữa các ngươi còn muốn ngoạm cả mười ngọn thành trì? Có đại thần lạnh con mắt nhìn qua Tiêu Thành Diễn ở hàng phía trước.
Văn Nhân Chấn vừa định tức giận. Lại chứng kiến Tiêu Thành Diễn ra khỏi hàng. Mới d3 xuống lửa giận, nhìn xem cử động của Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn hai tay chắp sau lưng đi tới. "Ngụy thế tử." Sau lưng hai tay vác lên thật chặt.
Ngụy Hạo lúc này mới chú ý đến nam tử mặc áo trắng đi đến. Không phải mặc triều phục. Rất khó nhìn ra thân phận là gì, đánh giá dung mạo của Tiêu Thành Diễn mà chấn động, không thể nghĩ được ở Ngụy quốc còn có mỹ nam thế này. Có điều con mắt lại cho người ta cảm giác sợ hãi.
"Không biết huynh đài là?" Ngụy Hạo không hiểu nhìn xem hắn. Tò mò, người nào dám cùng mình đứng ngang hàng trong triều đình, càn rỡ?
"Ngụy thế tử có biết luật pháp ở Đại Tấn ta?" Tiêu Thành Diễn đi đến trước mặt hắn. Cùng hắn mặt đối mặt mà hỏi. Bỏ qua vấn đề của hắn.
"Đại Ngụy còn cần phải học luật pháp Đại Tấn sao?" Ngụy Hạo xem nhẹ nhìn Tiêu Thành Diễn trước mặt. Phụ vương giao nhiệm vụ cho mình là phải lấn át Tấn hoàng, trực tiếp chiến tranh. Dù sao Tiêu Chí Khôn đã chết rồi, mình còn sợ cái gì nữa? Nên không cần phải che đậy miệng mồm làm gì.
"Xem ra Ngụy thế tử xác thực không biết. Vậy để bổn vương chỉ dạy cho Ngụy thế tử." Lạnh con mắt, cười khẩy với Ngụy Hạo.
"Đối mặt với bệ hạ phải quỳ lạy chi lễ." Nói xong ôm quyền chắp tay thi lễ với Văn Nhân Chấn.
Ngụy Hạo còn chưa kịp phản ứng. Không chậm không nhanh, Tiêu Thành Diễn đã đi tới sau lưng Ngụy Hạo, đưa đầu gối dùng sức đụng vào đầu gối Ngụy Hạo chì xuống.
Chịu lực Ngụy Hạo trực tiếp quỳ trên mặt đất. Ở đây cũng nghe được một tiếng "Phanh."
Ai ngờ Tiêu Thành Diễn nói tiếp: "Mắt không thể nhìn thẳng thiên nhan của bệ hạ ta." Nói xong, lại dùng tay trực tiếp cầm đầu Ngụy Hạo ấn xuống sàn nhà. Lại nghe trùng trùng điệp điệp một tiếng.
Làm xong hết thảy, Tiêu Thành Diễn đứng thẳng người, rồi hướng Văn Nhân Chấn thi lễ. Cúi xuống nhìn xem Ngụy Hạo đứng dậy không nổi, dùng thanh âm lạnh băng nói: "Ngụy thế tử hiểu được chứ?"
Quần thần nhìn hả hê lòng người. Thật sự là vì mọi người bắt chung khẩu ác khí.
Đặc phái viên Ngụy quốc một bên nhìn thấy thế tử nhà mình bị một tên không biết thân phận là gì đẩy ngã trên mặt đất. Tức giận đến nghiến răng. Nhưng diện thánh không thể đeo đao, mà cũng không thể địch lại chúng, chỉ có thể nén giận "Thế tử, ngài không sao chứ?" Nói xong nâng Ngụy Hạo dậy.
Chờ Ngụy Hạo đứng lên, đặc phái viên vừa buông tay, chân Ngụy Hạo liền mềm nhũn lại quỳ trên mặt đất.
Quần chúng chỉ vào cười nói. Văn Nhân Chấn trên mặt đều là nụ cười.
"Không nghĩ tới, Ngụy thế tử lại tôn kính bệ hạ ta như vậy." Tiêu Thành Diễn như trước lạnh con mắt.
Chờ Ngụy Hạo đứng lên được rồi, phẫn nộ nhìn xem Tiêu Thành Diễn "Ngươi... lớn mật. Ngươi là người phương nào?" Còn dám ở chỗ đông người làm xấu mặt mình. Ngụy Hạo quên mất mình đang ở triều đình Đại Tấn.
"Ngụy thế tử, ta cũng muốn nhắc thêm với Ngụy thế tử cái này nữa." Nói đến chuyện này, mặt Tiêu Thành Diễn đều chìm xuống. Căm hận nhìn xem Ngụy Hạo. "Ngũ công chúa, lục công chúa đều là thiên chi kiều nữ, Ngụy thế tử đang ở Đại Tấn làm nhục công chúa Đại Tấn ta, đây là tội đại bất kính. Lẽ ra vả miệng." Vừa dứt lời liền một quyền đánh tới. Trực tiếp đánh vào mặt Ngụy Hạo, Ngụy Hạo còn chưa đứng vững, lại té xuống.
"Ngụy thế tử có biết? Ngũ công chúa là thê tử của bổn vương. Trước mặt trượng phu, đùa giỡn với thê tử. Đây là chuyện khiến vi phu không thể nhẫn nhịn được." Nói xong nắm lấy cổ áo Ngụy Hạo. Một quyền lại một quyền đánh tới. Lạc Nhi của ta há lại để cho các ngươi làm bẩn? Thẳng đến khi lửa giận đã giảm đi phân nửa mới ném Ngụy Hạo xuống đất. "Vừa mới đây ta dùng luật pháp đánh ngươi. Hiện tại ta dùng thân phận của một trượng phu đánh ngươi."
Miệng Ngụy Hạo đều là máu mới biết, thì ra là Hoài Nam Vương. Ta sẽ nhớ kĩ.
Mọi người đều phải lau mắt mà nhìn Tiêu Thành Diễn. Ánh mắt Văn Nhân Chấn càng là tán dương.
"Một công chúa đi đổi với mười ngọn thành trì? Ngụy quốc công chúa là kim nhân sao? Nếu đã nể mặt mà Ngụy quốc cố chấp không muốn. Như vậy..." Tiêu Thành Diễn ánh mắt lạnh thấu xương. Lập tức theo kiểu nhà binh thưa với Văn Nhân Chấn "Hoàng thượng, thần nguyện thỉnh mệnh nắm giữ ấn soái xuất chinh. Bình định Ngụy quốc." Một câu đơn giản, lại giòn vang mạnh mẽ.
Ngụy Hạo không khỏi rung động "Được, đã như vậy, chúng ta chờ, cáo từ." Lau vết máu trên khóe miệng. Tiêu Thành Diễn ngươi hãy chờ đấy.
"Bổn vương vừa mới chỉ dạy luật pháp của Đại Tấn đó, Ngụy thế tử vẫn chưa học được sao, có cần bổn vương chỉ dạy lại không?" Trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngụy Hạo.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt. Ngụy Hạo quỳ lạy làm lễ. Cái nhục ngày hôm nay, ngày sau tất báo. Hoàn lễ xong ngồi dậy, phất tay áo bỏ đi.
Lần này đặc phái viên Ngụy quốc chật vật rời khỏi. Dân gian truyền tụng xôn xao. Thật hả hê lòng người.
Trong thư phòng điều khiển.
"Diễn Nhi, lần này cũng nhờ có con." Văn Nhân Chấn nhìn xem cũng cảm thấy sảng khoái. Muốn đánh? Chẳng lẽ đại quốc lại sợ các ngươi?
"Phụ hoàng, nhi thần thân là con dân Đại Tấn. Bảo về quốc gia của mình, là trách nhiệm của thần." Đêm qua bị phụ hoàng triệu kiến tiến cung. Nói sự việc hôm nay. Nếu không thể đàm hòa, vậy khai chiến a.
"May mắn Đại Tấn ta có hai phụ thân con." Văn Nhân Chấn lắc đầu cảm thán nói. Chẳng qua là khổ cho hoàng muội cùng nữ nhi của mình.
"Phụ hoàng nói vậy cũng thật khách khí."
"Diễn Nhi... Ba ngày nữa liền xuất chinh a, ba ngày này không cần thượng triều, cứ bồi bên cạnh Lạc Nhi đi. Ngụy quốc không phải muốn chiến tranh liền chiến, bọn chúng cũng phải chuẩn bị ứng chiến nữa. Trẫm chỉ sợ vùng biên giới nơi tam hoàng nhi ngăn cản không nổi thôi." Văn Nhân Chấn xoa huyệt thái dương.
Tiêu Thành Diễn vốn là cả kinh, chính mình đã nắm giữ ấn soái cũng là bắt đầu kế thừa tước vị, biết rõ sẽ có ngày hôm nay. Không ngờ lại nhanh như vậy... Ta làm sao nói với Lạc Nhi đây. Nhìn xem hoàng thượng đang nhìn mình. Vội vàng ôm quyền "Nhi thần tuân chỉ."
"Diễn Nhi chớ nên trách trẫm."
"Nhi thần không dám. Trước quốc hậu gia. Lẽ nên quên tiểu gia mà vì mọi người."
Văn Nhân Chấn hài lòng nhẹ gật đầu.
Ngồi trong xe ngựa. Tiêu Thành Diễn một mực cúi đầu trầm tư. Vừa mới cùng Lạc Nhi đoàn viên, hiện tại lại... Sắp chia xa rồi.
"Vương gia, ngài đã trở về?" Xuống xe ngựa, liền chứng kiến Tiêu Khoan cùng Trương Hoài đang đợi ở cửa phủ.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, cau mày "Vương phi đâu?"
"Khởi bẩm vương gia, Vương phi đang ở Đông viện." Tiêu Khoan vội vàng trả lời.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, liền hướng Đông viện, không để ý hai người nữa.
Nhìn xem Tiêu Thành Diễn đã đi xa. Trương Hoài liền không bội phục, làm sao đến nhìn phò mã gia cũng không nhìn ta một lần?
Nhìn xem gian phòng đèn vẫn còn sáng. Trong lòng âm ấm. Nhẹ đẩy cửa phòng ra.
Văn Nhân Lạc nghe tiếng, quay đầu, vừa nhìn là thân ảnh quen thuộc. Nhếch miệng, đem ngón trỏ đặt dọc khóe miệng.
Tiêu Thành Diễn hiểu ý nhẹ gật đầu, nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới. Đi tới bên người Văn Nhân Lạc, liền chứng kiến hai bé con đang ngủ say. Đôi má hồng hào. Cảm thấy năm đó cùng phụ thân có phần giống nhau. Không biết đi lần này, lúc nào mới có khả năng trở về? Trong nội tâm vô vàn áy náy.
- ----
Chú thích:
- Đặc phái viên bao gồm Thế tử và người hầu bên Thế tử, nên gọi chung là đặc phái viên.
Văn Nhân Chấn ngồi trên ghế rồng, đầu đội miện quan thập nhị, mặc cổn long bào minh hoàng thập nhị. Mang theo uy nghiêm, nhìn quần thần đang quỳ lạy. Chỉ có một mình Tiêu Thành Diễn đặc biệt gây chú ý ánh mắt người ngoài. Hắn đang mặc áo bào trắng, đầu buộc dây cột tóc màu trắng, cùng với sự uy nghiêm của triều đình có vẻ không hợp nhau. Chẳng qua vẫn còn đang trong thời hạn giữ đạo hiếu. Dù sao chuyện chưa bắt được hung thủ cũng khiến mình áy này, Văn Nhân Chấn đã đồng ý cho hắn vào triều mà không cần mặc triều phục.
"Tuyên đặc phái viên Ngụy quốc vào điện." Thanh âm lanh lảnh của thái giám truyền đến, vang vọng khắp điện Thái Cực.
Quần thần càng là chăm chú kéo căng thần kinh, cũng không thể để xảy ra chuyện gì không may, tránh bị nước khác chê cười. Nhìn chăm chú vào cửa đại điện.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử mặc y phục Bảo Lam Hoa nghênh ngang đi tới, đứng trong điện, ngưỡng đầu nhìn thẳng vào Văn Nhân Chấn.
Quần thần tức giận nghiến răng, dám bất kính với hoàng thượng, chính là đang xem thường Đại Tấn.
Văn Nhân Chấn ngồi trên ghế rồng, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt mang theo cảnh cáo. Không tự chủ nắm lấy long bào, nắm chặt nắm đấm đến nổi đầy gân xanh.
Nửa ngày nam tử mặc hoa phục mới lười nhác ôm quyên nói: "Đặc phái viên Ngụy quốc Thành vương thế tử Ngụy Hạo, bái kiến Tấn hoàng."
Không quỳ lạy làm lễ không nói, đến cúi đầu cũng không cúi, thật sự lẽ nào là vậy. Một vài đại thần tức giận đến dê rừng hổ tử đều dựng lên.
Văn Nhân Chấn kéo ra vẻ tươi cười: "Ngụy thế tử không cần đa lễ."
Tiêu Thành Diễn nhìn xem Ngụy Hạo, cười lắc đầu, Thành vương thực có quyền, tân đế còn kính hắn ba phần. Khó trách thế tử lại lớn lối như thế. Nhìn Phương thừa tướng đối diện, bộ dạng như trong dự liệu, xem ra ngươi cũng biết a.
"Đa tạ hoàng thượng." Bộ dạng cũng chẳng phải muốn cám ơn, trực tiếp hai tay chắp sau lưng, ngưỡng đầu nhìn thẳng vào Văn Nhân Chấn, còn thiếu mỗi vênh mặt bắt chéo chân nữa thôi.
"Hoàng thượng, lúc công chúa Ngụy quốc đến hòa thân lại gặp đúng lúc Tấn quốc gặp thân vong. Xin hoàng thượng cho lời giải thích, Đại Ngụy là thành tâm muốn cùng quý quốc giao hảo, đáng tiếc là đã khiến cho người ta thất vọng." Ngụy Hạo nói xong thở dài một hơi, còn khẽ lắc đầu.
"Hộ giá không tốt, là do trẫm sơ sẩy, Ngụy thế tử không bằng ra điều kiện, Đại Tấn ta sẽ đền bù khuyết điểm." Văn Nhân Chấn khinh thường nhìn xem hắn. Đơn giản chính là bỏ đi hai tòa thành trì. Chỉ cần miễn đi chiến tranh, hai tòa thì hai tòa.
"Hoàng thượng quả nhiên sảng khoái." Ngụy Hạo cười cười, lại nói "Hoàng muội ta mỹ mạo có thể thi đấu với Tây Thi. Tài hoa càng là hơn Thái Diễm, kĩ thuật múa có thể tranh với Điêu Thuyền. Có điều... Trên đường đến đây, ta có nghe nói đến ngũ công chúa khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, lục công chúa mềm mại đáng yêu. Không bằng hoàng thượng đem hai vị công chúa gả cho tân hoàng làm tần. Dứt bỏ mười ngọn thành trì hiến cho Đại Ngụy ta. Đại Ngụy ta vẫn sẽ giữ lễ tạ thần cùng quý quốc tiếp tục giao hảo." Nói xong khóe miệng nhẹ câu. Nhìn xem người ngồi trên ghế rồng muốn phát tác lại không thể.
Nhiều đại thần nghe xong muốn nổ banh, Đại Ngụy ở đâu mà muốn giao hảo? Rõ ràng chính là đang vũ nhục Đại Tấn ta. Nhị vị công chúa đều ái nữ của hoàng thượng, chưa kể ngũ công chúa đã xuất giá rồi. Lục công chúa chính là chi trưởng nữ lại có thể gả làm tần cho hoàng thượng các ngươi? Đúng là càn rỡ, hơn nữa các ngươi còn muốn ngoạm cả mười ngọn thành trì? Có đại thần lạnh con mắt nhìn qua Tiêu Thành Diễn ở hàng phía trước.
Văn Nhân Chấn vừa định tức giận. Lại chứng kiến Tiêu Thành Diễn ra khỏi hàng. Mới d3 xuống lửa giận, nhìn xem cử động của Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn hai tay chắp sau lưng đi tới. "Ngụy thế tử." Sau lưng hai tay vác lên thật chặt.
Ngụy Hạo lúc này mới chú ý đến nam tử mặc áo trắng đi đến. Không phải mặc triều phục. Rất khó nhìn ra thân phận là gì, đánh giá dung mạo của Tiêu Thành Diễn mà chấn động, không thể nghĩ được ở Ngụy quốc còn có mỹ nam thế này. Có điều con mắt lại cho người ta cảm giác sợ hãi.
"Không biết huynh đài là?" Ngụy Hạo không hiểu nhìn xem hắn. Tò mò, người nào dám cùng mình đứng ngang hàng trong triều đình, càn rỡ?
"Ngụy thế tử có biết luật pháp ở Đại Tấn ta?" Tiêu Thành Diễn đi đến trước mặt hắn. Cùng hắn mặt đối mặt mà hỏi. Bỏ qua vấn đề của hắn.
"Đại Ngụy còn cần phải học luật pháp Đại Tấn sao?" Ngụy Hạo xem nhẹ nhìn Tiêu Thành Diễn trước mặt. Phụ vương giao nhiệm vụ cho mình là phải lấn át Tấn hoàng, trực tiếp chiến tranh. Dù sao Tiêu Chí Khôn đã chết rồi, mình còn sợ cái gì nữa? Nên không cần phải che đậy miệng mồm làm gì.
"Xem ra Ngụy thế tử xác thực không biết. Vậy để bổn vương chỉ dạy cho Ngụy thế tử." Lạnh con mắt, cười khẩy với Ngụy Hạo.
"Đối mặt với bệ hạ phải quỳ lạy chi lễ." Nói xong ôm quyền chắp tay thi lễ với Văn Nhân Chấn.
Ngụy Hạo còn chưa kịp phản ứng. Không chậm không nhanh, Tiêu Thành Diễn đã đi tới sau lưng Ngụy Hạo, đưa đầu gối dùng sức đụng vào đầu gối Ngụy Hạo chì xuống.
Chịu lực Ngụy Hạo trực tiếp quỳ trên mặt đất. Ở đây cũng nghe được một tiếng "Phanh."
Ai ngờ Tiêu Thành Diễn nói tiếp: "Mắt không thể nhìn thẳng thiên nhan của bệ hạ ta." Nói xong, lại dùng tay trực tiếp cầm đầu Ngụy Hạo ấn xuống sàn nhà. Lại nghe trùng trùng điệp điệp một tiếng.
Làm xong hết thảy, Tiêu Thành Diễn đứng thẳng người, rồi hướng Văn Nhân Chấn thi lễ. Cúi xuống nhìn xem Ngụy Hạo đứng dậy không nổi, dùng thanh âm lạnh băng nói: "Ngụy thế tử hiểu được chứ?"
Quần thần nhìn hả hê lòng người. Thật sự là vì mọi người bắt chung khẩu ác khí.
Đặc phái viên Ngụy quốc một bên nhìn thấy thế tử nhà mình bị một tên không biết thân phận là gì đẩy ngã trên mặt đất. Tức giận đến nghiến răng. Nhưng diện thánh không thể đeo đao, mà cũng không thể địch lại chúng, chỉ có thể nén giận "Thế tử, ngài không sao chứ?" Nói xong nâng Ngụy Hạo dậy.
Chờ Ngụy Hạo đứng lên, đặc phái viên vừa buông tay, chân Ngụy Hạo liền mềm nhũn lại quỳ trên mặt đất.
Quần chúng chỉ vào cười nói. Văn Nhân Chấn trên mặt đều là nụ cười.
"Không nghĩ tới, Ngụy thế tử lại tôn kính bệ hạ ta như vậy." Tiêu Thành Diễn như trước lạnh con mắt.
Chờ Ngụy Hạo đứng lên được rồi, phẫn nộ nhìn xem Tiêu Thành Diễn "Ngươi... lớn mật. Ngươi là người phương nào?" Còn dám ở chỗ đông người làm xấu mặt mình. Ngụy Hạo quên mất mình đang ở triều đình Đại Tấn.
"Ngụy thế tử, ta cũng muốn nhắc thêm với Ngụy thế tử cái này nữa." Nói đến chuyện này, mặt Tiêu Thành Diễn đều chìm xuống. Căm hận nhìn xem Ngụy Hạo. "Ngũ công chúa, lục công chúa đều là thiên chi kiều nữ, Ngụy thế tử đang ở Đại Tấn làm nhục công chúa Đại Tấn ta, đây là tội đại bất kính. Lẽ ra vả miệng." Vừa dứt lời liền một quyền đánh tới. Trực tiếp đánh vào mặt Ngụy Hạo, Ngụy Hạo còn chưa đứng vững, lại té xuống.
"Ngụy thế tử có biết? Ngũ công chúa là thê tử của bổn vương. Trước mặt trượng phu, đùa giỡn với thê tử. Đây là chuyện khiến vi phu không thể nhẫn nhịn được." Nói xong nắm lấy cổ áo Ngụy Hạo. Một quyền lại một quyền đánh tới. Lạc Nhi của ta há lại để cho các ngươi làm bẩn? Thẳng đến khi lửa giận đã giảm đi phân nửa mới ném Ngụy Hạo xuống đất. "Vừa mới đây ta dùng luật pháp đánh ngươi. Hiện tại ta dùng thân phận của một trượng phu đánh ngươi."
Miệng Ngụy Hạo đều là máu mới biết, thì ra là Hoài Nam Vương. Ta sẽ nhớ kĩ.
Mọi người đều phải lau mắt mà nhìn Tiêu Thành Diễn. Ánh mắt Văn Nhân Chấn càng là tán dương.
"Một công chúa đi đổi với mười ngọn thành trì? Ngụy quốc công chúa là kim nhân sao? Nếu đã nể mặt mà Ngụy quốc cố chấp không muốn. Như vậy..." Tiêu Thành Diễn ánh mắt lạnh thấu xương. Lập tức theo kiểu nhà binh thưa với Văn Nhân Chấn "Hoàng thượng, thần nguyện thỉnh mệnh nắm giữ ấn soái xuất chinh. Bình định Ngụy quốc." Một câu đơn giản, lại giòn vang mạnh mẽ.
Ngụy Hạo không khỏi rung động "Được, đã như vậy, chúng ta chờ, cáo từ." Lau vết máu trên khóe miệng. Tiêu Thành Diễn ngươi hãy chờ đấy.
"Bổn vương vừa mới chỉ dạy luật pháp của Đại Tấn đó, Ngụy thế tử vẫn chưa học được sao, có cần bổn vương chỉ dạy lại không?" Trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngụy Hạo.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt. Ngụy Hạo quỳ lạy làm lễ. Cái nhục ngày hôm nay, ngày sau tất báo. Hoàn lễ xong ngồi dậy, phất tay áo bỏ đi.
Lần này đặc phái viên Ngụy quốc chật vật rời khỏi. Dân gian truyền tụng xôn xao. Thật hả hê lòng người.
Trong thư phòng điều khiển.
"Diễn Nhi, lần này cũng nhờ có con." Văn Nhân Chấn nhìn xem cũng cảm thấy sảng khoái. Muốn đánh? Chẳng lẽ đại quốc lại sợ các ngươi?
"Phụ hoàng, nhi thần thân là con dân Đại Tấn. Bảo về quốc gia của mình, là trách nhiệm của thần." Đêm qua bị phụ hoàng triệu kiến tiến cung. Nói sự việc hôm nay. Nếu không thể đàm hòa, vậy khai chiến a.
"May mắn Đại Tấn ta có hai phụ thân con." Văn Nhân Chấn lắc đầu cảm thán nói. Chẳng qua là khổ cho hoàng muội cùng nữ nhi của mình.
"Phụ hoàng nói vậy cũng thật khách khí."
"Diễn Nhi... Ba ngày nữa liền xuất chinh a, ba ngày này không cần thượng triều, cứ bồi bên cạnh Lạc Nhi đi. Ngụy quốc không phải muốn chiến tranh liền chiến, bọn chúng cũng phải chuẩn bị ứng chiến nữa. Trẫm chỉ sợ vùng biên giới nơi tam hoàng nhi ngăn cản không nổi thôi." Văn Nhân Chấn xoa huyệt thái dương.
Tiêu Thành Diễn vốn là cả kinh, chính mình đã nắm giữ ấn soái cũng là bắt đầu kế thừa tước vị, biết rõ sẽ có ngày hôm nay. Không ngờ lại nhanh như vậy... Ta làm sao nói với Lạc Nhi đây. Nhìn xem hoàng thượng đang nhìn mình. Vội vàng ôm quyền "Nhi thần tuân chỉ."
"Diễn Nhi chớ nên trách trẫm."
"Nhi thần không dám. Trước quốc hậu gia. Lẽ nên quên tiểu gia mà vì mọi người."
Văn Nhân Chấn hài lòng nhẹ gật đầu.
Ngồi trong xe ngựa. Tiêu Thành Diễn một mực cúi đầu trầm tư. Vừa mới cùng Lạc Nhi đoàn viên, hiện tại lại... Sắp chia xa rồi.
"Vương gia, ngài đã trở về?" Xuống xe ngựa, liền chứng kiến Tiêu Khoan cùng Trương Hoài đang đợi ở cửa phủ.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, cau mày "Vương phi đâu?"
"Khởi bẩm vương gia, Vương phi đang ở Đông viện." Tiêu Khoan vội vàng trả lời.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, liền hướng Đông viện, không để ý hai người nữa.
Nhìn xem Tiêu Thành Diễn đã đi xa. Trương Hoài liền không bội phục, làm sao đến nhìn phò mã gia cũng không nhìn ta một lần?
Nhìn xem gian phòng đèn vẫn còn sáng. Trong lòng âm ấm. Nhẹ đẩy cửa phòng ra.
Văn Nhân Lạc nghe tiếng, quay đầu, vừa nhìn là thân ảnh quen thuộc. Nhếch miệng, đem ngón trỏ đặt dọc khóe miệng.
Tiêu Thành Diễn hiểu ý nhẹ gật đầu, nhón chân lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới. Đi tới bên người Văn Nhân Lạc, liền chứng kiến hai bé con đang ngủ say. Đôi má hồng hào. Cảm thấy năm đó cùng phụ thân có phần giống nhau. Không biết đi lần này, lúc nào mới có khả năng trở về? Trong nội tâm vô vàn áy náy.
- ----
Chú thích:
- Đặc phái viên bao gồm Thế tử và người hầu bên Thế tử, nên gọi chung là đặc phái viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.