Chương 24: Chấm dứt
Dạ An
07/03/2014
Ngày lạnh như vậy, bầu trời lại rất trong xanh, ánh mặt trời
rực rỡ. Trên bầu trời chỉ có vài đám mây lơ lửng, mềm mại dày đặc treo trên những
ngọn núi xa xa.<>
Từ sườn núi nhìn xuống dưới, cảnh vật bị dòng suối nhỏ chưa đóng băng chia làm hai, bên trái là đồng cỏ khô vàng, bên phải là rừng cây tùng xanh ngắt đến u ám. Bọn họ dựng lều trắng trên cỏ bên dòng suối, lấy một đống củi và hai cái nồi lớn, nghe nói là muốn nấu dê.
"Lý tỷ tỷ, tỷ nhớ nhà sao?"
Nghe thấy giọng nói trong trẻo, tôi nhìn Dung Huệ cưỡi con ngựa đỏ thẫm bên cạnh: "Cách cách, vì sao lại hỏi như vậy?"
Cô bé hơi nghiêng mặt đáp: "Bộ dáng của tỷ như nhớ nhà vậy."
Tôi mỉm cười nói: "Muội đoán sai rồi, ta chỉ đang nhớ một người."
Dung Huệ chớp mắt, hơi bĩu môi nói: "Nhưng mà...Nếu Lý tỷ tỷ nhớ người khác, Thập Tứ thúc sẽ thương tâm..."
Tiểu nha đầu này, lại có thể trêu chọc tôi!
Vừa định chọc lại con bé, đã thấy Nhiếp Tịnh thúc ngựa chạy như bay tới. Tôi nói với Dung Huệ: "Cách cách về trước đi."<>
"Lý tỷ tỷ không đi sao?" Cô bé ngẩng mặt hỏi.
Tôi dùng roi vỗ nhẹ lên mông ngựa của con bé một cái, cười nói: "Để tỷ một mình thương tâm một lát đã."
"Qua đêm nay mà không có chuyện gì thì sẽ không sao." Nhiếp Tịnh từ từ đến gần nói.
Tôi vừa vẫy tay với Dung Huệ đang đi xa vừa nói: "Tốt lắm, ngày mai ta trở về."
"Ừ." Hiếm thấy cậu ta không cợt nhả như vậy, "Nếu không thì bây giờ cùng ta đi thăm thú xung quanh thế nào?"
Được, ta giám sát.
Đi qua khe suối sâu không đến một thước, vào cánh rừng, cậu ta vươn tay, tỏ ý dừng lại. Tôi theo cậu ta xoay người xuống ngựa, cậu ta nói khẽ: "Phải để ngựa lại chỗ này."
Tôi khom người theo cậu ta đi vào khu rừng âm u, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót, vô cùng kinh sợ. Cậu ta đi cực nhẹ, không một tiếng động. Tôi thì không có bản lĩnh như vậy, dẫm lên đống lá thông tích góp qua nhiều năm, lúc nào cũng phát ra tiếng "sạt sạt". Cậu ta quay đầu trừng mắt nhìn tôi, tôi liền đi nhẹ hơn một chút, đi vô cùng mệt mỏi. Tôi không khỏi nghĩ, có phải yêu cầu của vị 'đại hiệp' này đối với tôi cao quá không?
Đi như vậy khoảng hai mươi phút, lại nghe thấy tiếng chim hót líu lo, phản ứng của Nhiếp Tịnh rất kì lạ. Cậu ta dừng bước thủ thế với tôi, tôi nhìn cả buổi, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của cậu ta, cậu ta muốn chạy đi, bảo tôi đợi chỗ này. Đối với vẻ mặt ngưng trọng của cậu ta, tôi chỉ dám nuốt nghi vấn vào bụng, cũng khoa tay múa chân một chút, tỏ ý đã biết rồi.
Cậu ta còn thì thầm với tôi một câu "Ngàn vạn lần đừng chạy lung tung." Nói xong liền chân không chạm đất hai ba bước đã thoát khỏi tầm mắt của tôi, động tác nhanh chóng không thể tin được.
Tôi ngồi dựa vào một thân cây, ngây người nhìn chằm chằm một cây thông cao hơn mười thước. Ngồi như vậy, tôi hoàn toàn không có khái niệm thời gian dài ngắn, cứng ngắc không hề nhúc nhích, chờ đợi lá thông khô vàng rơi xuống chôn sống. Ngoại trừ lạnh, tôi chẳng còn cảm giác nào khác. Không có cảm giác cũng tốt, cái gì cũng không cần nghĩ nữa....
Đột nhiên, trong tầm mắt tôi xuất hiện một vật thể đang chuyển động, tôi mở to mắt để xác định đây không phải là ảo giác. Đó là một nam tử trong trang phục thợ săn, y xách theo cái nỏ, khom lưng, lặng yên không một tiếng động di chuyển, sau đó ở cự ly cách tôi chừng ba mươi thước nghiêng về phía trước nằm sấp xuống. Tim tôi co rút kịch liệt, cơ thể không khống chế nổi run rẩy, hai tay nắm chặt lại, gắng sức ép xuống cảm giác sợ hãi.
Y không hề phát hiện ra tôi, tôi biết không thể để y phát hiện ra tôi, nếu không có thể tôi sẽ không còn phải phiền não chuyện ngày mai nữa rồi. Y nâng cái nỏ, lại không phải ngắm vào bất kỳ loài vật nào trong rừng này, mà là bên ngoài cánh rừng, chỗ cách một dòng suối. Ở góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy chút đỉnh màu trắng của lều vải.
Tôi muốn đứng lên, cơ thể lại tê dại cứng ngắc, gắng gượng xê dịch một chút, để chân sau quỳ xuống đất. Tôi đưa tay phải lên bên miệng, cắn chặt bao tay da dê cởi ra. Lại có thể không có bất kỳ do dự nào, rút một mũi tên từ bầu đựng sau lưng, đáp vào cung, động tác ăn khớp linh hoạt đến bản thân cũng phải kinh hãi.
Giống như, giống như hơn nửa năm về trước, tựa vào lồng ngực quen thuộc, bàn tay to ấm áp của anh bao chặt lấy tay nắm cung của tôi, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai tôi: "Đừng run. Nhắm chính xác trong nháy mắt, đừng ngại nín thở...Đúng, cứ như vậy."
Tôi kéo căng cây cung, nhẹ nhàng như vậy, cũng giống như đang dùng sức mạnh của hai người. Anh hít thở đều đặn lướt nhẹ qua tóc mai của tôi, cúi đầu thì thầm: "Bây giờ buông tay đi, đừng sợ, nhất định phải tin sẽ trúng đích." Vì thế, tôi buông tay.
Dùng sức trong nháy mắt, đạp gãy cành khô dưới chân, "rắc" một tiếng, người nọ đột nhiên xoay người nhìn về phía tôi.
Sau khi tên rời cung, tôi lập tức lại rút một cây đáp vào, nhưng mũi tên dự bị này không cần nữa. Mũi tên thứ nhất đã đâm trúng ngực, người nọ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.<>
Tôi chậm rãi đứng lên, biết rõ không đúng, vẫn như bị ma xui quỷ khiến đi về phía y, ngồi xổm người xuống, xoay người y lại. Sức lực của tôi vẫn quá nhỏ, đầu mũi tên vẫn chưa đâm vào tim, người cũng chưa chết. Y dùng hơi sức còn lại bóp chặt lấy cổ tay tôi, móng tay không dài nhưng cũng làm trầy xước da tôi. Tôi hơi nhíu mày, vứt bỏ tất cả cảm xúc nhìn ánh mắt y, tay kia cầm mũi tên đâm vào ngực y. Y cảm thấy được ý đồ của tôi, lại buông lỏng tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười thấu hiểu. Nụ cười này, lúc tôi dùng sức cắm mũi tên vào trong cơ thể y vẫn không vơi đi. Khóe miệng y trào bọt máu, đồng tử co rút lại, sau đó khuếch đại ra, cho đến khi tắt thở, đôi mắt vẫn không nhắm lại.
"Đại tiểu thư như ngươi, thật không nhìn ra nha!" Phía sau truyền đến giọng nói của Nhiếp Tịnh.
Tôi đứng dây nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Ta trả tiền, lại phải đích thân động thủ. Món nợ này không biết phải tính sao khi trở về đây!"
Cậu ta hừ lạnh nở nụ cười, nói: "Cái này chỉ lấy xác, tính cho ngươi nửa giá được rồi. Những thứ khác sẽ giải quyết toàn bộ, ngươi có thể về trước rồi."
Tôi đi lướt qua bờ vai của cậu ta, lờ mờ không biết vòng vo bao lâu, tìm được ngựa của chúng tôi. Dường như Bạo Tuyết không thích mùi vị của của tôi, phun khí về phía tôi, tôi cứng rắn kéo nó ra khỏi cánh rừng.
Sự thay đổi của thiên văn thật sự rất bí ẩn, tôi bắt đầu cho là chạng vạng, nhưng sau đó lại nhìn độ cao của mặt trời, dường như không giống. Tay vắt lên che nắng, híp mắt nhìn bầu trời, mặt trời đã có hơn phân nửa bị bóng đen xâm chiếm. Chỉ nhìn không đến một giây, trước mắt tôi đã là một vùng lờ mờ, vội nhắm mắt lại. Là nhật thực! Không biết có phải là nhật thực toàn phần hay không, khi đó sẽ thật sự là một khung cảnh hắc ám. Tôi không dám cưỡi ngựa vào lúc này, vả lại dường như Bạo Tuyết cũng đã rơi vào khủng hoảng, nên bắt nó buộc vào thân cây.
Tôi ngồi xổm xuống bên dòng suối, hai tay với vào trong khe suối lạnh thấu xương, không ngừng xoa bóp. Giết người, đoạt đi sinh mạng của người khác, có phải bản thân tôi động thủ lại có gì khác biệt hay không! Nhưng tôi lại càng rõ hơn hết, tôi không có cách nào trốn tránh, không thể bác bỏ hung thủ thật sự. Như vậy rửa tay thì có ích lợi gì? Chỉ là thể hiện sự ép buộc mà thôi. Tôi đứng lên, cảm giác lạnh buốt trên ngón tay vẫn thấm vào ruột gan.
"Lý Hàm!"
Là ai? Ai đang gọi tôi? Tôi xoay người nhìn về phía truyền đến giọng nói đó, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay giữa trời đất lu mờ, mau chóng phi nhanh đến gần. Bời vì khuất bóng, không thấy rõ khuôn mặt của người tới, cho đến khi người đó nhảy xuống ngựa nhào về phía tôi. Tôi bị sức mạnh bất ngờ này làm ngã, dưới người là tầng cỏ khô dày, trên người còn có một Thập Tứ thể trọng lớn hơn rất nhiều, đương nhiên là vô cùng đau nhức.
Trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, tôi nhìn thấy phía xa xa bị một mảng sương mù màu vàng nhạt mông lung bao phủ, cụm sao hiện lên phía chân trời. Người thiếu niên choai choai này ôm chặt lấy tôi, cơ thể dường như run nhè nhẹ, hơi thở dồn dập mà hỗn loạn, cậu ta nói bằng giọng khàn khàn: "Đừng sợ..."
Chỉ là chuyện một hai phút, chỉ cần không phải cậu ta muốn dùng cách vặn đứt xương cốt để mưu sát tôi thì cũng không có gì phải sợ. Vì thế, nửa mang theo trấn an nói: "Tôi không sợ."
Khoảng chừng hai phút sau, bốn phía đã thành một màu hắc ám không thấy bờ bến, mọi thanh âm đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Thập Tứ và tôi. Bị cậu ta ôm như vậy, ấm thì có ấm, nhưng cậu ta quá dùng sức, làm tôi thở cũng cảm thấy khó khăn. Tôi vùng ra được một chút, cậu ta lại càng ôm chặt hơn, tôi cảm thấy thể tích của lá phổi bị nén ít nhất là ba mươi phần trăm. Chóp mũi và môi của cậu ta dường như chạm vào cổ tôi, loại cảm giác này làm tôi rất khó chịu. Tôi dùng hết sức đẩy cậu ta ra, nhưng dường như cậu ta muốn đối nghịch với tôi không hề chịu buông lỏng.
Trong lúc giằng co, trán của cậu ta đụng vào cằm tôi, tôi rên lên một tiếng, rốt cuộc cậu ta mới buông ra, ngẩng đầu hỏi: "Đụng trúng rồi sao? Đau không?"
Tôi nhíu mày không đáp, cậu ta vẫn đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, bầu trời có vài tia sáng xuất hiện, mặt trăng bắt đầu trả lại hào quang mặt trời cho cả vùng đất. Tôi phát hiện hô hấp của cậu ta rất hỗn loạn, khuôn mặt đỏ ửng, vội đưa tay sờ trán cậu ta, có hơi nóng, liền hỏi: "Ngài bị bệnh à?"<>
Cậu ta sững sờ đáp: "Ta, ta không biết..."
Không phải là cơn sốt đần độn đó chứ? Tôi nhìn cậu ta thản nhiên nói: "Ngài đứng lên đi."
Lúc này cậu ta lại không một chút do dự, lập tức đứng lên. Cậu ta chìa tay kéo tôi, tôi làm bộ như không thấy, tự mình đứng lên, đưa lưng về phía cậu ta phủi bụi đất cỏ vụn trên người.
Cậu ta khẽ nói thầm một câu. Tôi xoay người hỏi: "Ngài nói cái gì? Cái gì 'tay'?"
Cậu ta hơi lúng túng nói: "Không có gì."
Tôi cũng không có ý định truy đến cùng, gật đầu nói: "Đi thôi. Chắc là bọn họ đang đi khắp nơi tìm chúng ta."
Dọc theo dòng suối đi về phía đông, rất nhanh đã đến gần doanh trại, Dung Huệ, Bát phúc tấn và Lão Thập ra đón. Bát phúc tấn kéo tôi lại hỏi, vừa rồi đi đâu, Lão Thập lại cùng Thập Tứ lớn tiếng thảo luận về nhật thực.
Tôi cười cười giải thích chỉ đi dạo vài nơi. Thấy khuôn mặt tươi cười của Bát phúc tấn và Dung Huệ, lòng tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Đảo mắt khắp doanh trại, dường như yên bình mà có phát sinh, nhịn không được hỏi một câu: "Ban nãy không có chuyện gì chứ?"
"Có chuyện gì?" Bát phúc tấn khó hiểu hỏi lại, sau đó nhìn nhìn Thập Tứ, lại nhìn tôi, thâm ý che miệng cười, "Phải là ta nên hỏi các người có chuyện gì không mới đúng chứ."
Thập Tứ nghe vậy quýnh lên.
Tôi lạnh nhạt chuyển đề tài khác, hỏi: "Bát gia đâu?"
Bát phúc tấn cười đáp: "Chàng ấy ở trong lều, không biết đang đọc thư gì." Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm vạt áo của tôi kinh hãi hỏi: "Vết máu ở đâu ra vậy?"
Bị cô nàng hô lên như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi, Thập Tứ vội vàng hỏi: "Không phải là bị thương chỗ nào rồi chứ?"
Tôi cúi đầu nhìn nhìn, giống như không có gì xoay người lau chùi chỗ bẩn, trên vạt áo cũng có vài vệt máu to nhỏ. Bình tĩnh đáp: "Không có gì, ban nãy bắn một con hồ ly, có lẽ là lúc đó không cẩn thận bị dính."
Lão Thập hỏi: "Vậy hồ ly đâu?"
Tôi thản nhiên cười nói: "Máu hồ ly gớm quá, tôi không mang về."
Lão Thập 'oa oa' kêu lên: "Có ai như cô không? Giết con mồi lại bỏ đi..." Tôi chỉ cười, nhìn anh ta kêu la.
"Cô nương người ta đều như vậy, đâu giống như các đệ!" Bát phúc tấn lại quay sang tôi cười nói, "Bây giờ bọn họ đang làm thịt dê, cơm tối có thể ăn rồi."
Tôi nhìn thấy một người tùy tùng đang thả gia vị vào trong nồi, Bát phúc tấn thấy tôi nhìn chăm chú như vậy, nhân tiện nói: "Cách làm này là ta cũng lần đầu tiên được thấy, nói là mỗi lần trở thịt đều phải quét gia vị vào, nấm Khẩu Bắc, gừng, hạt tiêu, đường phèn, hành tây và cam thảo. Cũng không biết nướng ra có được ngon như đầu bếp nói hay không.
Tùy tùng kia không ngừng xoay cục thịt trong nồi, mùi thơm đặc biệt của thịt dê xông vào mũi.
"Mùi rất thơm." Lão Thập hít hít mũi nói.
Bình thường mùi thơm này sẽ chọc vào con sâu tham ăn của tôi, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, không hề thấy thèm ăn. Tôi cúi người với Bát phúc tấn: "Phúc tấn, muội hơi mệt..."
Cô nàng vỗ tay tôi nói: "Được rồi, đừng nhiều nghi thức như vậy. Muội nghỉ ngơi một lát đi, ăn cơm sẽ gọi muội."
Tôi gật đầu lui ra, trở về lều của mình, ngã phịch lên sập rồi không muốn động đậy nữa.
Ngủ mê man thật lâu, lúc tỉnh dậy bầu trời đã tối đen, có lẽ là do ta ngủ quá say nên Bát phúc tấn không sai người đánh thức tôi. Tạm thời tôi cũng không ngủ được nữa, bèn thay bộ quần áo bị bẩn, ra ngoài đi dạo một chút. Tôi không biết Nhiếp Tịnh có trở về hay không, nếu cậu ta đã nói sẽ giải quyết, tôi nghĩ là có thể tin tưởng được.
Giữa mấy lều trại có một đống lửa cháy sáng, ngoại trừ tiếng củi lửa cháy 'lốp bốp' và tiếng bước chân của thị vệ gác đêm thì không hề có bất kì âm thanh nào khác quấy rầy sự tĩnh lặng của màn đêm nữa. Tôi đến bên cạnh đống lửa tìm chỗ ngồi ôm đầu gối, sững sờ nhìn ngọn lửa đang cháy rừng rực.<>
chợt nghe có tiếng bước chân tới gần, vừa định xoay người xem là ai, liền có một cái khay đưa tới trước mặt tôi. Ngẩng đầu nhìn lại là lão Thập, anh ta bĩu môi nói: "Này, cho cô. Chỉ biết ngủ, cơm tối cũng không ăn, Thập Tứ đệ còn lo nghĩ cô bị bệnh đấy."
Tôi nhìn thịt dê nóng hổi trong khay, lại nhìn lão Thập, sửng sốt một lát, mãi đến khi anh ta kêu lên: "Nhìn cái gì? Cô có lấy hay không." Mới nói câu: "Đa tạ", nhận lấy.
Không có đũa, cũng không có dao nĩa, tôi liền dùng tay cầm lấy, cắn từng miếng. Thịt dê này làm rất ngon, thơm mềm lại còn không có mùi gây, tôi nhai chậm rãi, một lát đã ăn hết một miếng lớn. Phát hiện ra Lão Thập nhìn chằm chằm tôi, liền hỏi: "Sao vậy?"
Anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn đống lửa, qua thật lâu mới phun ra một câu: "Đừng phụ lòng Thập Tứ đệ."
Tôi bị một khối sương sụn nghẹn ở cổ, gắng sức nuốt xuống, nói với anh ta: "Không thể miễn cưỡng được."
Dường như lão Thập không ngờ tôi sẽ nói như vậy, nhất thời ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp, lập tức nhảy bật lên, chỉa tay vào mũi tôi hỏi: "Thập Tứ đệ có gì không tốt hả?"
"Ngài ấy không có gì không tốt cả." Tôi lại cầm một miếng thịt, cắn một miếng nhỏ, lạnh nhạt nói: "Chỉ là tôi không thích mà thôi."<>
"Cô, cô, cô!" Lão Thập nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn tôi.<>
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại tức giận như vậy, cũng chẳng muốn nghĩ, chỉ nghĩ đến chuyện ăn của mình. Lão Thập giận dữ xoay người đi, lúc bỏ đi, ném lại một câu: "Để xem cô có thể thích dạng người gì!"
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sâu thăm thẳm, lúc sáng lúc tối, tôi nghĩ, có lẽ ông trời rất công bằng, thích cái gì cũng không nhất định phải được cái đó, ai cũng vậy.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền sai người thu thập hành lý. Trước khi đi còn phải làm một chuyện.
Đến bên ngoài lều của Thập Tứ, vừa lúc gặp công công Phó Hữu Vinh của cậu ta từ trong đi ra, liền hỏi: "Chủ của các ngươi đâu?"
Phó Hữu Vinh khom người đáp: "Bẩm cô nương, đêm hôm qua bỗng nhiên gia lên cơn sốt. Vừa mới uống thuốc ngủ rồi."
Tôi lại hỏi: "Nặng lắm không? Đại phu nói thế nào?"
Ông ta đáp: "Vương lang trung nói, gia chỉ là bị cảm nhẹ, không có gì trở ngại, ăn uống thuốc nghỉ ngơi hai ngày là khỏe."
Tôi gật đầu: "Ta vào xem."
Ông ta nhanh nhẹn lui sang một bên, vén màn cửa thật dày lên, tôi hơi khom người vào bên trong.
Trong lều trải rất nhiều chăn nỉ, trong đó để một chậu than, tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt. Thập Tứ nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt lúc ngủ còn non nớt hơn cả lúc tỉnh. Tôi sợ đánh thức cậu ta, nhẹ nhàng đến bên cạnh, mốc ra một hộp nhỉ đặt bên gối cậu ta. Chiếc nhẫn này tôi nghĩ mình không dùng đến, cũng nên vật về nguyên chủ.
Ra khỏi lều đã thấy Bát phúc tấn đang đến bên này. Cô kéo tôi cười hỏi: "Thăm đệ ấy rồi à? Sao không ở lại thêm một lát nữa."
Tôi cười nhạt đáp: "Muội cũng không phải đại phu, ở lại lâu thì có ích gì."
Bát phúc tấn cười nói: "Nếu muội chịu ở bên đệ ấy thêm một lát, đảm bảo còn hiệu nghiệm hơn cả đại phu ấy chứ."
Tôi rũ mắt xuống nói: "Muội muốn trở về. Cảm phiền phúc tấn thay muội nói lời bảo trọng đến Thập Tứ gia. Về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp lại."
"Sao lại không có cơ hội..." Ban đầu cô vẫn cười, sau đó phát hiện ra chỗ không thích hợp, mới hỏi lại, "Lời này của muội có ý gì?"<>
Tôi nói: "Qua mùa xuân này muội sẽ về nhà ở Thịnh Kinh, không vào kinh nữa. Vài năm nay, thật muốn cảm ơn phúc tấn và Bát gia đã chiếu cố." Nói xong cúi người.
Sắc mặt cô có hơi tái đi, nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Muội...muội thật không muốn cùng Thập Tứ đệ?"
Tôi nhìn lại cô, quả quyết nói: "Muội không thích hợp với ngài ấy. Phiền phúc tấn giúp muội chuyển lời, nếu Thập Tứ gia có thể quên thì hãy quên đi."
Cô giận dữ nói: "Muốn nói thì tự muội đi mà nói."
Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được. Có cơ hội muội sẽ nói với ngài ấy." Nói xong liền cúi người từ biệt.
Vuốt vuốt bờm lông của Bạo Tuyết, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi, hai móng trước cào cào xuống đất, tôi vỗ cần cổ nó, nói: "Chúng ta về nhà thôi." Lúc ngẩng đầu, trông thấy lão Bát đang gác tay đứng ở xa nhìn bên này. Tư thế làm ra vẻ như vậy lại bị anh ta thể hiện vô cùng đẹp mắt, anh ta mỉm cười giơ tay, xem như là chào hỏi. Tôi cũng cười phất phất tay về phía anh ta, lòng thầm chúc anh ta nhiều may mắn, sau đó dẫm lên bàn đạp nhảy lên lưng ngựa, để lại bụi đất cho người phía sau.
Trước khi vào thành Nhiếp Tịnh đã cáo biệt với tôi, khôi phục lại kiểu cười khó hiểu thường ngày: "Sau này sẽ gặp lại. Hoanh nghênh chiếu cố lần nữa."
Tôi 'ừm' tỏ vẻ đáp lại. Cậu ta không hài lòng lắm với thái độ lãnh đạm của tôi, bắn một mũi tên về phía tôi, nhưng sức rất chậm. Bạo Tuyết cũng không trốn tránh, chờ mũi tên đến trước mặt, tôi lại có thể vươn tay bắt lấy. Nhìn mũi tên không có đầu tên lại cột một tờ giấy, tôi nhíu mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Cậu ta cười thúc ngựa đi, phút cuối vứt cho tôi một câu: "Một người nói thu ngươi nửa giá...."
Tôi gỡ tờ giấy xuống, thấy đúng là tờ ngân phiếu một trăm lượng. Người này, chẳng lẽ không thể đổi phương thức đưa gì cho người ta sao? Điệu bộ đó, bình thường có thể lý giải là thư khiêu chiến đấy.
Cây thủy tiên đặt trên án thư, từ đêm giao thừa vẫn nở rộ đến bây giờ. Bây giờ thời tiết đã tốt hơn, Xuyến Vân liền chuyển nó ra bậc thềm ngoài phòng phơi nắng. Tôi ngồi trên lan can, Mẫn Mẫn ngủ trưa trên đùi tôi. Hai biểu muội của tôi cùng ngồi xổm dưới hành lang, chỉ vẽ, nhẹ vỗ về, ngửi ngửi mùi thơm của đóa hoa nhỏ, thỉnh thoảng khẽ trò chuyện với nhau, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Khánh Bồi vào sân, thấy chúng tôi đều ở đây, liền cười nói: "Chỉ còn thiếu đại ca và Hạo ca ca thôi! Hôm nay là sinh nhật của Hàm tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải ăn chơi cho thống khoái!"
Đại biểu muội Thiền Tuyết đứng lên cười nói: "Chắc là Nhị ca lại muốn uống rượu càn quấy chứ gì, ỷ vào ngày sinh nhật của Hàm tỷ tỷ nên hông sợ cha giáo huấn."
Khánh Bồi cười hì hì nói: "Uống rượu cái gì? Chờ muội trải qua đợt tuyển chọn bị trả về nhà, chúng ta mới uống chúc mừng! Hai ngày trước ta vừa mới viết một bài thơ, tên là “Bài chúc mừng đại muội tử”, muội có muốn nghe không?"
Thiền Tuyết phun cho cậu ta một ngụm, lại đỏ mặt cúi chào cậu ta, nói nhỉ: "Nhận lời chúc của Nhị ca, chỉ hy vọng là thế."
Ài, đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của thiếu nữ mười sáu xinh đẹp.
Khánh Bồi nghe cô nàng nói như vậy, sờ sờ cái ót im lặng.
Để phá vỡ bầu không khí có hơi ảm đạm, tôi cười nói với bọn họ: "Vào phòng chơi đùa đi. Khó có dịp huynh đệ tỷ muội chúng ta tụ tập thế này, lại là ngày sinh của tỷ nữa, đêm nay không say không về, Thiền Tuyết và Thiền Lâm cũng không cho trốn đâu đấy.
Có lẽ là tôi uống hơi nhiều, đầu choáng váng mờ mịt. Cho bọn nha đầu dọn dẹp xong bữa tiệc, cả Xuyến Vân cũng đuổi về phòng, một người ngồi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cây thủy tiên kiều diễm động lòng người dưới ánh nến sáng rực.
Giữa phiến lá xanh tươi dài mảnh đâm ra một đóa hoa, mỗi lần sẽ có ba đến bảy đóa, mỗi đóa có sáu cánh hoa trắng muốt, bên trong là múi vòng hình chung rượu vàng óng ánh, bảo vệ nhị hoa chính giữa. Tôi nhịn không được đưa tay vuốt ve, hơi dùng sức liền ngắt xuống một đóa, đưa đến bên mũi khẽ ngửi, hương thơm càng nồng đậm say lòng người, đậm tới mức tôi có hơi thở không nổi....Trong lúc mơ màng, tôi nghe được có người gọi: "Cô nương....Lý cô nương...."
Tôi đấu tranh mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xa lạ, sau đó, lại ngủ thiếp đi.
Dường như tôi bị người ôm đi, lúc nhanh lúc chậm, đi một chút thì ngừng. Tiếc là tôi đã chẳng còn bất khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể để tinh thần mình trôi nổi lơ lửng trong hư vô "Nàng sao vậy?" Tiếng quát khẽ làm tôi bừng tỉnh. Giọng nói này thật quen thuộc.
Chỉ nghe người ôm tôi đáp: "Bẩm, bẩm gia, Lý, Lý cô nương nàng....uống say."
"Đưa cho ta!" Theo mệnh lệnh của anh ta, tôi được giao vào lòng anh.
Tôi giật giật, anh ta đưa tay sang bên cạnh rồi đè túi lạnh vào mặt tôi, vừa thấy đôi mắt giận dữ của anh ta, mặt anh ta đã áp sát vào má tôi, cau mày nói nhỏ: "Lại uống rượu, hả?"
Tôi "ưm" một tiếng. Anh ta liền ôm tôi muốn đi vào nội viện. Tôi tỉnh rượu hơn phân nửa, thở nhẹ nói: "Ta không vào."
Anh ta bỗng dừng bước, không vui nhìn tôi, tôi nói với anh ta: "Thả ta xuống."
Anh ta theo lời buông tôi xuống. Mặc dù hai chân chạm đất nhưng vẫn không đứng vững, thoáng lung lay, vẫn bị anh ta ôm lấy. "Vẫn ấm áp hơn chứ?" Anh ta đè tôi trong ngực khẽ cười nói.
Đúng là ấm áp, nhưng loại ấm áp này tôi cũng không thể không cự tuyệt. Đẩy nhẹ anh ta ra, anh ta hơi buông lỏng tôi ra, tôi ngửa đầu nói: "Đừng đứng gần như vậy."
Anh ta không để ý, khuôn mặt lại càng thêm tiến sát vào, nói khẽ: "Ta không cảm thấy gần..." Sau đó liền in lên môi tôi, bắt đầu là nhẹ nhàng ma sát, sau đó là đầu lưỡi ướt át va chạm nhau, tiếp đó thì không thể kiềm chế được nữa mà dây dưa không ngớt. Loại tình huống hiện tại, đối với phản ứng của tôi mà nói thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung, chính là "muốn nghênh còn cự". Không có sức giãy giụa, anh ta làm không tốt còn tưởng rằng chính là tăng thêm thú vị, dứt khoát không nỗ lực vô nghĩa nữa, để cả hai đều hưởng thụ thật tốt.
"Rượu Vô Tích Huệ Tuyền?" Sau khi chấm dứt, anh ta vuốt ve mặt tôi, hỏi bằng giọng nói khàn khàn. Anh ta cũng không uống sao? Tôi có thể ngửi thấy mùi vị trên vạt áo anh ta. Vì thế cũng hỏi: "Rượu ở ngõ sát vách sao?"
Anh ta chạm chạm vào môi tôi nói: "Sai rồi, là rượu xanh Thương Châu mười năm của nước Trần."
Tôi gật đầu nói: "À, tôi không có hiểu biết gì về rượu cả.”
Anh ta hôn lên tóc tôi, nói: "Nàng vẫn không nên tìm hiểu mới tốt."
"Ta khát nước." Tôi đẩy anh ta ra nói. Cổ họng rất khó chịu, dường như là do di chứng của việc say rượu.
"Vậy thì theo ta vào nhà uống nước."
Tôi lại lướt qua anh ta đi vào vườn, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Anh ta đuổi theo, hỏi: "Nàng đang nhìn gì thế?"
"Tìm hồ nước." Tôi đáp.
Anh ta đỡ lấy thân hình chao đảo của tôi, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là nàng đã uống bao nhiêu vậy?"<>
"Không nhiều. Lý Hạo uống nhiều hơn ta nhiều, nó say...." Tôi nắm cánh tay anh ta, cuối cùng cũng đứng vững vàng, "Không được rồi, ta phải đi đã, tỉnh rượu."
Anh ta than một tiếng, đỡ tôi đi ven theo đường mòn đá sỏi vào sâu trong vườn. Sau đó trèo lên lương đình trên núi giả, đón chút gió lạnh, thật sự là thanh tỉnh không ít.<>
Thấy đằng trước có vài bóng dánh đi vào sân trong đèn đuốc sáng trưng, liền hỏi: "Ngài có tiệc rượu?"
"Ừ, còn chưa tan." Anh ta đáp.
"Vậy mà còn ở đây nói chuyện với ta?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh ta ôm chặt tôi từ phía sau: "Ai cho nàng có dáng vẻ của "khách quý" lớn hơn tất cả thế hả!" Giọng điệu tựa hồ là mỉa mai đạm nhạt bình thường, nhưng lực bóp eo tôi lại lớn như vậy, bụng bị ép chặt, tôi sợ nếu anh ta dùng thêm lực, cơm chiều cũng sẽ bị tôi nôn ra hết.
Tôi nhéo một cái, anh ta liền đặt lên vai tôi, cảm thấy...có hơi thư thái, nhưng không biết eo có lưu lại dấu tay hay không. Tôi cau mày hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Anh ta cười nhạt, nói khẽ bên tai tôi: "Nàng nói ta vui vẻ thế nào đây?"
Tôi cúi đầu không đáp. Anh ta xoay người tôi lại để tôi đối mặt với anh ta, nâng cằm tôi hỏi: "Hơn một tháng không gặp, nàng không có lời nào nói với ta sao?"
Tôi híp mắt nhìn anh ta, có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh ta, nhưng không có sinh lực để đối mặt. Tôi hất tay anh ta ra, lãnh đạm nói: "Bây giờ ta không tỉnh táo, nói không rõ ràng, hẹn ngày mai gặp lại đi." Xem ra là vẫn nên nói thẳng mới được, nói rõ ràng một lần, có lẽ chúng tôi đều có thể nhẹ nhõm hơn.
Lúc này có thái giám bưng nước trà lên, tôi ừng ực nuốt xuống một bụng nước, thỏa mãn thở ra một hơi, đặt cốc trở về, nói: "Ngân Châm Bạch Hào thật tốt, tốt nhất là nên ngâm lâu hơn một chút nữa, còn chưa đủ vị."
Anh ta nhíu mi nhìn tôi, không nói gì.
Thái giám mang theo khay trà còn chưa lui xuống, cúi đầu nhẹ giọng bẩm: "Bẩm gia, Tam gia và mọi người đang chờ ngài..."
Anh ta phất tay nói: "Biết rồi, ngươi cứ lui xuống đi."<>
Thái giám kia khom người lui ra. Nghe bước chân xa dần, tôi nói với anh ta: "Ta về nhà ngủ, ngày mai..." Lời còn chưa nói xong đã bị anh ta ôm chặt lấy. Cái ôm gần như là dùng sức rất thô bạo, khiến tim tôi chịu áp lực vì rượu lại càng đập kịch liệt hơn, cơ thể có loại cảm giác bị nhào nặn. Anh ta chôn vào cổ tôi, giọng nói rầu rĩ, lại cực kì rõ ràng: "Sáng mai giờ Tỵ một khắc gặp ở Đào Nhiên đình, nếu nàng dám không đến..."
"Ta sẽ không đến trễ." Tôi lập tức đáp. Cũng không phải dạo chơi, làm sao lỡ hẹn được!
Cuối cùng anh ta buông tôi ra, nói câu: "Chờ ở đây, ta sai Chung Bình đưa nàng trở về." Sau đó liền xoay người xuống 'núi'.
Sau khi anh ta đi, tôi dựa vào lan can hóng gió. Ước chừng hai ba phút sau, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi giật nảy mình, chỉ là đoán anh ta đi lại quay lại, xoay người hỏi: "Sao..." Lời chưa nói xong, nhìn đến khuôn mặt của người kia thì nghẹn ngay cổ họng.
"Thì ra là thế!" Đôi mắt Thập Tứ bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc nào, khóe miệng lại mang theo nụ cười khiến người ta kinh hãi: "Ha ha ha...Thật sự là ca ca tốt của ta!"
Tiểu tử này đến đây lúc nào? Cậu ta không gặp anh ta, chắc là đến từ một con đường khác. Vẫn theo phản xạ hỏi: "Ngài nghe thấy gì rồi hả?"
Cậu ta cười lạnh, nói: "Nhìn thấy ca ca của ta và nữ nhân của ta ở cùng nhau, còn nghe được cái gì nữa?"<>
Nói cách khác là không nghe thấy, điều này cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, Tôi cũng không muốn để cậu ta khuấy đảo kế hoạch của ngày mai. Cảm giác khẩn trương nhất thường tụt xuống, liền lạnh nhạt nói với cậu ta: "Đừng nói những lời "ai của ai" với tôi." Nói xong liền gạt cậu ta ra đi về.
Thập Tứ bị tôi đụng phải lảo đảo lui một bước, tôi đi không đến hai bước, chợt nghe thấy cậu ta quát khẽ: "Đứng lại!"
Tôi dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta, dùng ánh mắt hỏi, còn có chuyện gì?
Nhưng cậu ta lại không nhìn tôi, chỉ một mặt âm u nhìn chằm chằm mặt đất, lạnh lùng nói: "Cắt đứt với huynh ấy đi!"
"Không cần ngài phải nhọc lòng, tôi sẽ không cùng ngài ấy!" Tôi lạnh lùng trả lời.
Cậu ta đột ngột ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tôi: "Vậy là tốt nhất. Nàng đừng ép ta!"
"Thập Tứ gia." Tôi cười nói với cậu ta, "Ngài cứ coi như trước giờ chưa từng gặp tôi thì chuyện gì cũng không có." Cuối cùng liếc cậu ta một cái, sau đó bước xuống bậc thang.
Xem ra cũng không cần lo lắng cậu ta sẽ gây ra chuyện, thật ra cậu ta cũng không lỗ mãng như vậy, có đủ lý trí để kiểm soát sự xúc động của bản thân. Tôi chỉ đau đầu bản thân làm sao có thể rơi vào loại quan hệ này, cũng may là sẽ có thể giải quyết được ngay.
Lúc ra ngoài, trời đã bắt đầu có mưa phùn, làm tôi có loại ảo giác như đang ở phương Nam. Loại lạnh lẽo thấu xương thấu cốt này vẫn luôn là đặc quyền của mùa đông Giang Nam. Mùa đông ở phía Bắc chỉ là đóng băng nghìn dặm, bao bọc bởi màu trắng đơn thuần.
Khí trời tháng giêng lại không tốt, Đào Nhiên đình không có du khách nào khác, thật dễ dàng để đặt một phòng trà trang nhã.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, vừa hong khô bên lò than, vừa nhìn màn mưa rì rào bên ngoài. Tăng nhân bưng trà nóng hổi đến, hiếu kỳ liếc nhìn vị khách duy nhất là ta, nói: "Công tử thật có nhã hứng." Tôi cười cười với anh ta, anh ta liền đặt cốc trà xuống, nói câu, "Mời chậm dùng", rồi lui ra ngoài.
Vừa mới uống xong nửa cốc trà liền thấy anh ta xuất hiện trong tầm mắt, một mình một người, cầm ô chậm rãi đi tới. Mặc dù chỉ nhìn thấy vạt áo màu chàm và đôi giày màu đen, tôi cũng biết là anh ta. Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong giây phút đối mặt nhau, tôi khẽ động khóe miệng cười cười với anh ta.
Chỉ chốc lát sau anh ta đã lên lầu, câu nói đầu tiên khi gặp mặt là: "Nàng lại hóa trang thành thế này."
Tôi rót một cốc trà cho anh ta, trả lời: "Thuận tiện khi ra ngoài mà thôi."
Anh ta không nhận cốc trà, lại cầm tay tôi. Tay anh lạnh như băng, có lẽ là vì vừa đi bên ngoài. Tôi nói với anh ta: "Đi sưởi ấm đi."
"Ta muốn nàng thu hồi lời nói lần trước." Giọng điệu của anh ta cũng lạnh giống như tay của anh ta vậy.
Tôi rút tay về, nhìn thẳng mắt anh ta nói: "Không."
"Vì sao? Vì Bát đệ, hay là Thập Tứ đệ?" Câu hỏi của anh ta mang theo châm chọc.
Tôi lắc đầu, nói: "Không quan hệ gì tới bọn họ cả. Chỉ là ta cảm thấy chúng ta không thích hợp."
Anh ta nắm tay tôi, dùng ngón cái đè mu bàn tay tôi, cười lạnh, nói: "Không thích hợp? A, lúc nào thì nàng đã bắt đầu cảm thấy không thích hợp rồi?"
"Ngay từ đầu." Tôi trả lời, "Ngay từ đầu đã nên cảm thấy, để trở thành thế này, là ta sai." Anh ta nghiêng đầu, áp chế cơn giận nói nhỏ: "Trước không nói đến điều đó. Trước đó vài ngày nàng đã làm gì chính nàng hiểu rõ. Tại sao vì Bát đệ lại đắc tội thái tử? Căn bản nàng không cần phải đứng ở giữa vũng nước đục này."
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, hỏi: "Cái gì Thái tử nước đục? Ngài đang nói gì vậy?"
Anh ta sửng sốt một lát, tiện đà nhốt chặt tôi, cười nói: "Đúng, nàng không cần hiểu, vậy thì tốt rồi." Sau đó hôn lên bên tai tôi, nói: "Qua hai ngày nữa, ta sẽ sai người dâng tấu với a mã muốn có nàng, được không?"
Tôi tránh vòng ôm ấp của anh ta, lạnh lùng thốt lên: "Cưới ta không có lợi gì cho ngài hết."
"Ta cũng không thấy có chỗ nào xấu." Anh ta kéo tôi vào lòng nói, "Nàng không cần phải lo nghĩ gì cả. Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta là được."
"Ta không muốn." Tôi nói.<>
Anh ta buông tôi ra, mệt mỏi hỏi: "Rốt cuộc là nàng muốn ta thế nào mới bằng lòng? Ta chỉ là muốn nàng, muốn chúng ta ở chung một chỗ, muốn luôn luôn yêu thương nàng, vì điều đó ta đã nhân nhượng đủ điều còn chưa đủ sao?"
Tôi nhắm chặt mắt, nói: "Ta biết ta làm ngài rất mệt. Nhưng ta cũng biết rõ, nếu ta gả cho ngài, ta không hẳn sẽ vui vẻ, ngài cũng sẽ không thể hài lòng. Ngài hiểu rõ, chúng ta đã không giống trước kia nữa rồi."
Anh ta mặt không biểu cảm nhìn tôi. Tôi cúi đầu, nói nhỏ: "Ta không thể đứng bên cạnh ngài trợ giúp ngài, nhưng, đây cũng là lần cuối ta gây trở ngại cho ngài."
Chúng tôi im lặng đối mặt, không biết qua bao lâu, anh ta đột nhiên hỏi: "Từ Kiệt ở đâu?" Tôi ngẩn ngơ, cả buổi mới phản ứng kịp anh ta hỏi tai mắt tao nhã bị dọa sợ kia, thản nhiên trả lời: "Ta xử lý rồi."
Anh ta nắm cổ họng tôi, tôi hừ một tiếng, nhắm mắt lại, tôi biết anh ta sẽ không bóp chết tôi, ít nhất sẽ không đích thân động thủ vào thời điểm này. Nhưng anh ta vẫn cứ từ từ dùng sức, càng bóp càng chặt, tôi chỉ biết ngửa ra sau, tranh thủ cho khí quản được nhiều thêm không gian.
Lúc tôi đã không nhịn được phản kháng lại, tay anh ta thiếu chút nữa đã lấy mạng tôi lại buông lỏng ra, dời lên trên nâng chặt mặt tôi vuốt ve. Tôi mở mắt ra, nghĩ có lẽ anh ta đã tạm thời phát tiết xong rồi, hoặc là khắc chế được rồi. Cổ họng rất khó chịu, không đợi tôi ho lên, anh ta liền cúi người hung hăng hôn tôi, răng môi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn. Đầu tóc tôi rõ ràng là thiếu dưỡng khí, nếu không được hít thở, tôi dám chắc sẽ hôn mê.
Anh ta rất nhanh liền rời khỏi môi tôi, nắm thật chặt cổ áo tôi, dịu dàng nói: "Nàng sợ lạnh như vậy, về sau nhớ phải mặc ấm một chút." Sau đó buông ra, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói, "Về sau, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."
Tôi gật đầu nói: "Ta hiểu, cho ta thêm mấy tháng." Trước lúc anh ta xoay người, tôi giữ chặt anh ta lại, đưa bức tranh hồng mai vào tay anh ta, nói nhỏ: "Còn ba đóa vẫn chưa vẽ xong."
Anh ta thản nhiên lướt nhanh qua tôi, ném cuộn tranh ra ngoài cửa sổ, chỉ nắm quyền thật chặt bước ra cửa.<>
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta biến mất ngay chỗ rẽ ở cầu thang, vội chạy tới trước cửa sổ, nhìn anh ta càng chạy càng xa trên con đường nhỏ hơi lầy lội, một lần cũng không hề quay đầu lại.
Lúc cuối cùng cũng không nhìn thấy anh ta nữa, tôi trở lại phát hiện ô của anh ta dựng dưới bệ cửa sổ, lại nhìn ra bên ngoài, mưa đã tạnh rồi.
Từ sườn núi nhìn xuống dưới, cảnh vật bị dòng suối nhỏ chưa đóng băng chia làm hai, bên trái là đồng cỏ khô vàng, bên phải là rừng cây tùng xanh ngắt đến u ám. Bọn họ dựng lều trắng trên cỏ bên dòng suối, lấy một đống củi và hai cái nồi lớn, nghe nói là muốn nấu dê.
"Lý tỷ tỷ, tỷ nhớ nhà sao?"
Nghe thấy giọng nói trong trẻo, tôi nhìn Dung Huệ cưỡi con ngựa đỏ thẫm bên cạnh: "Cách cách, vì sao lại hỏi như vậy?"
Cô bé hơi nghiêng mặt đáp: "Bộ dáng của tỷ như nhớ nhà vậy."
Tôi mỉm cười nói: "Muội đoán sai rồi, ta chỉ đang nhớ một người."
Dung Huệ chớp mắt, hơi bĩu môi nói: "Nhưng mà...Nếu Lý tỷ tỷ nhớ người khác, Thập Tứ thúc sẽ thương tâm..."
Tiểu nha đầu này, lại có thể trêu chọc tôi!
Vừa định chọc lại con bé, đã thấy Nhiếp Tịnh thúc ngựa chạy như bay tới. Tôi nói với Dung Huệ: "Cách cách về trước đi."<>
"Lý tỷ tỷ không đi sao?" Cô bé ngẩng mặt hỏi.
Tôi dùng roi vỗ nhẹ lên mông ngựa của con bé một cái, cười nói: "Để tỷ một mình thương tâm một lát đã."
"Qua đêm nay mà không có chuyện gì thì sẽ không sao." Nhiếp Tịnh từ từ đến gần nói.
Tôi vừa vẫy tay với Dung Huệ đang đi xa vừa nói: "Tốt lắm, ngày mai ta trở về."
"Ừ." Hiếm thấy cậu ta không cợt nhả như vậy, "Nếu không thì bây giờ cùng ta đi thăm thú xung quanh thế nào?"
Được, ta giám sát.
Đi qua khe suối sâu không đến một thước, vào cánh rừng, cậu ta vươn tay, tỏ ý dừng lại. Tôi theo cậu ta xoay người xuống ngựa, cậu ta nói khẽ: "Phải để ngựa lại chỗ này."
Tôi khom người theo cậu ta đi vào khu rừng âm u, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chim hót, vô cùng kinh sợ. Cậu ta đi cực nhẹ, không một tiếng động. Tôi thì không có bản lĩnh như vậy, dẫm lên đống lá thông tích góp qua nhiều năm, lúc nào cũng phát ra tiếng "sạt sạt". Cậu ta quay đầu trừng mắt nhìn tôi, tôi liền đi nhẹ hơn một chút, đi vô cùng mệt mỏi. Tôi không khỏi nghĩ, có phải yêu cầu của vị 'đại hiệp' này đối với tôi cao quá không?
Đi như vậy khoảng hai mươi phút, lại nghe thấy tiếng chim hót líu lo, phản ứng của Nhiếp Tịnh rất kì lạ. Cậu ta dừng bước thủ thế với tôi, tôi nhìn cả buổi, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của cậu ta, cậu ta muốn chạy đi, bảo tôi đợi chỗ này. Đối với vẻ mặt ngưng trọng của cậu ta, tôi chỉ dám nuốt nghi vấn vào bụng, cũng khoa tay múa chân một chút, tỏ ý đã biết rồi.
Cậu ta còn thì thầm với tôi một câu "Ngàn vạn lần đừng chạy lung tung." Nói xong liền chân không chạm đất hai ba bước đã thoát khỏi tầm mắt của tôi, động tác nhanh chóng không thể tin được.
Tôi ngồi dựa vào một thân cây, ngây người nhìn chằm chằm một cây thông cao hơn mười thước. Ngồi như vậy, tôi hoàn toàn không có khái niệm thời gian dài ngắn, cứng ngắc không hề nhúc nhích, chờ đợi lá thông khô vàng rơi xuống chôn sống. Ngoại trừ lạnh, tôi chẳng còn cảm giác nào khác. Không có cảm giác cũng tốt, cái gì cũng không cần nghĩ nữa....
Đột nhiên, trong tầm mắt tôi xuất hiện một vật thể đang chuyển động, tôi mở to mắt để xác định đây không phải là ảo giác. Đó là một nam tử trong trang phục thợ săn, y xách theo cái nỏ, khom lưng, lặng yên không một tiếng động di chuyển, sau đó ở cự ly cách tôi chừng ba mươi thước nghiêng về phía trước nằm sấp xuống. Tim tôi co rút kịch liệt, cơ thể không khống chế nổi run rẩy, hai tay nắm chặt lại, gắng sức ép xuống cảm giác sợ hãi.
Y không hề phát hiện ra tôi, tôi biết không thể để y phát hiện ra tôi, nếu không có thể tôi sẽ không còn phải phiền não chuyện ngày mai nữa rồi. Y nâng cái nỏ, lại không phải ngắm vào bất kỳ loài vật nào trong rừng này, mà là bên ngoài cánh rừng, chỗ cách một dòng suối. Ở góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy chút đỉnh màu trắng của lều vải.
Tôi muốn đứng lên, cơ thể lại tê dại cứng ngắc, gắng gượng xê dịch một chút, để chân sau quỳ xuống đất. Tôi đưa tay phải lên bên miệng, cắn chặt bao tay da dê cởi ra. Lại có thể không có bất kỳ do dự nào, rút một mũi tên từ bầu đựng sau lưng, đáp vào cung, động tác ăn khớp linh hoạt đến bản thân cũng phải kinh hãi.
Giống như, giống như hơn nửa năm về trước, tựa vào lồng ngực quen thuộc, bàn tay to ấm áp của anh bao chặt lấy tay nắm cung của tôi, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai tôi: "Đừng run. Nhắm chính xác trong nháy mắt, đừng ngại nín thở...Đúng, cứ như vậy."
Tôi kéo căng cây cung, nhẹ nhàng như vậy, cũng giống như đang dùng sức mạnh của hai người. Anh hít thở đều đặn lướt nhẹ qua tóc mai của tôi, cúi đầu thì thầm: "Bây giờ buông tay đi, đừng sợ, nhất định phải tin sẽ trúng đích." Vì thế, tôi buông tay.
Dùng sức trong nháy mắt, đạp gãy cành khô dưới chân, "rắc" một tiếng, người nọ đột nhiên xoay người nhìn về phía tôi.
Sau khi tên rời cung, tôi lập tức lại rút một cây đáp vào, nhưng mũi tên dự bị này không cần nữa. Mũi tên thứ nhất đã đâm trúng ngực, người nọ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.<>
Tôi chậm rãi đứng lên, biết rõ không đúng, vẫn như bị ma xui quỷ khiến đi về phía y, ngồi xổm người xuống, xoay người y lại. Sức lực của tôi vẫn quá nhỏ, đầu mũi tên vẫn chưa đâm vào tim, người cũng chưa chết. Y dùng hơi sức còn lại bóp chặt lấy cổ tay tôi, móng tay không dài nhưng cũng làm trầy xước da tôi. Tôi hơi nhíu mày, vứt bỏ tất cả cảm xúc nhìn ánh mắt y, tay kia cầm mũi tên đâm vào ngực y. Y cảm thấy được ý đồ của tôi, lại buông lỏng tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười thấu hiểu. Nụ cười này, lúc tôi dùng sức cắm mũi tên vào trong cơ thể y vẫn không vơi đi. Khóe miệng y trào bọt máu, đồng tử co rút lại, sau đó khuếch đại ra, cho đến khi tắt thở, đôi mắt vẫn không nhắm lại.
"Đại tiểu thư như ngươi, thật không nhìn ra nha!" Phía sau truyền đến giọng nói của Nhiếp Tịnh.
Tôi đứng dây nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Ta trả tiền, lại phải đích thân động thủ. Món nợ này không biết phải tính sao khi trở về đây!"
Cậu ta hừ lạnh nở nụ cười, nói: "Cái này chỉ lấy xác, tính cho ngươi nửa giá được rồi. Những thứ khác sẽ giải quyết toàn bộ, ngươi có thể về trước rồi."
Tôi đi lướt qua bờ vai của cậu ta, lờ mờ không biết vòng vo bao lâu, tìm được ngựa của chúng tôi. Dường như Bạo Tuyết không thích mùi vị của của tôi, phun khí về phía tôi, tôi cứng rắn kéo nó ra khỏi cánh rừng.
Sự thay đổi của thiên văn thật sự rất bí ẩn, tôi bắt đầu cho là chạng vạng, nhưng sau đó lại nhìn độ cao của mặt trời, dường như không giống. Tay vắt lên che nắng, híp mắt nhìn bầu trời, mặt trời đã có hơn phân nửa bị bóng đen xâm chiếm. Chỉ nhìn không đến một giây, trước mắt tôi đã là một vùng lờ mờ, vội nhắm mắt lại. Là nhật thực! Không biết có phải là nhật thực toàn phần hay không, khi đó sẽ thật sự là một khung cảnh hắc ám. Tôi không dám cưỡi ngựa vào lúc này, vả lại dường như Bạo Tuyết cũng đã rơi vào khủng hoảng, nên bắt nó buộc vào thân cây.
Tôi ngồi xổm xuống bên dòng suối, hai tay với vào trong khe suối lạnh thấu xương, không ngừng xoa bóp. Giết người, đoạt đi sinh mạng của người khác, có phải bản thân tôi động thủ lại có gì khác biệt hay không! Nhưng tôi lại càng rõ hơn hết, tôi không có cách nào trốn tránh, không thể bác bỏ hung thủ thật sự. Như vậy rửa tay thì có ích lợi gì? Chỉ là thể hiện sự ép buộc mà thôi. Tôi đứng lên, cảm giác lạnh buốt trên ngón tay vẫn thấm vào ruột gan.
"Lý Hàm!"
Là ai? Ai đang gọi tôi? Tôi xoay người nhìn về phía truyền đến giọng nói đó, chỉ thấy một con ngựa chạy như bay giữa trời đất lu mờ, mau chóng phi nhanh đến gần. Bời vì khuất bóng, không thấy rõ khuôn mặt của người tới, cho đến khi người đó nhảy xuống ngựa nhào về phía tôi. Tôi bị sức mạnh bất ngờ này làm ngã, dưới người là tầng cỏ khô dày, trên người còn có một Thập Tứ thể trọng lớn hơn rất nhiều, đương nhiên là vô cùng đau nhức.
Trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, tôi nhìn thấy phía xa xa bị một mảng sương mù màu vàng nhạt mông lung bao phủ, cụm sao hiện lên phía chân trời. Người thiếu niên choai choai này ôm chặt lấy tôi, cơ thể dường như run nhè nhẹ, hơi thở dồn dập mà hỗn loạn, cậu ta nói bằng giọng khàn khàn: "Đừng sợ..."
Chỉ là chuyện một hai phút, chỉ cần không phải cậu ta muốn dùng cách vặn đứt xương cốt để mưu sát tôi thì cũng không có gì phải sợ. Vì thế, nửa mang theo trấn an nói: "Tôi không sợ."
Khoảng chừng hai phút sau, bốn phía đã thành một màu hắc ám không thấy bờ bến, mọi thanh âm đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Thập Tứ và tôi. Bị cậu ta ôm như vậy, ấm thì có ấm, nhưng cậu ta quá dùng sức, làm tôi thở cũng cảm thấy khó khăn. Tôi vùng ra được một chút, cậu ta lại càng ôm chặt hơn, tôi cảm thấy thể tích của lá phổi bị nén ít nhất là ba mươi phần trăm. Chóp mũi và môi của cậu ta dường như chạm vào cổ tôi, loại cảm giác này làm tôi rất khó chịu. Tôi dùng hết sức đẩy cậu ta ra, nhưng dường như cậu ta muốn đối nghịch với tôi không hề chịu buông lỏng.
Trong lúc giằng co, trán của cậu ta đụng vào cằm tôi, tôi rên lên một tiếng, rốt cuộc cậu ta mới buông ra, ngẩng đầu hỏi: "Đụng trúng rồi sao? Đau không?"
Tôi nhíu mày không đáp, cậu ta vẫn đờ đẫn nhìn tôi. Lúc này, bầu trời có vài tia sáng xuất hiện, mặt trăng bắt đầu trả lại hào quang mặt trời cho cả vùng đất. Tôi phát hiện hô hấp của cậu ta rất hỗn loạn, khuôn mặt đỏ ửng, vội đưa tay sờ trán cậu ta, có hơi nóng, liền hỏi: "Ngài bị bệnh à?"<>
Cậu ta sững sờ đáp: "Ta, ta không biết..."
Không phải là cơn sốt đần độn đó chứ? Tôi nhìn cậu ta thản nhiên nói: "Ngài đứng lên đi."
Lúc này cậu ta lại không một chút do dự, lập tức đứng lên. Cậu ta chìa tay kéo tôi, tôi làm bộ như không thấy, tự mình đứng lên, đưa lưng về phía cậu ta phủi bụi đất cỏ vụn trên người.
Cậu ta khẽ nói thầm một câu. Tôi xoay người hỏi: "Ngài nói cái gì? Cái gì 'tay'?"
Cậu ta hơi lúng túng nói: "Không có gì."
Tôi cũng không có ý định truy đến cùng, gật đầu nói: "Đi thôi. Chắc là bọn họ đang đi khắp nơi tìm chúng ta."
Dọc theo dòng suối đi về phía đông, rất nhanh đã đến gần doanh trại, Dung Huệ, Bát phúc tấn và Lão Thập ra đón. Bát phúc tấn kéo tôi lại hỏi, vừa rồi đi đâu, Lão Thập lại cùng Thập Tứ lớn tiếng thảo luận về nhật thực.
Tôi cười cười giải thích chỉ đi dạo vài nơi. Thấy khuôn mặt tươi cười của Bát phúc tấn và Dung Huệ, lòng tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Đảo mắt khắp doanh trại, dường như yên bình mà có phát sinh, nhịn không được hỏi một câu: "Ban nãy không có chuyện gì chứ?"
"Có chuyện gì?" Bát phúc tấn khó hiểu hỏi lại, sau đó nhìn nhìn Thập Tứ, lại nhìn tôi, thâm ý che miệng cười, "Phải là ta nên hỏi các người có chuyện gì không mới đúng chứ."
Thập Tứ nghe vậy quýnh lên.
Tôi lạnh nhạt chuyển đề tài khác, hỏi: "Bát gia đâu?"
Bát phúc tấn cười đáp: "Chàng ấy ở trong lều, không biết đang đọc thư gì." Cô bỗng nhiên nhìn chằm chằm vạt áo của tôi kinh hãi hỏi: "Vết máu ở đâu ra vậy?"
Bị cô nàng hô lên như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi, Thập Tứ vội vàng hỏi: "Không phải là bị thương chỗ nào rồi chứ?"
Tôi cúi đầu nhìn nhìn, giống như không có gì xoay người lau chùi chỗ bẩn, trên vạt áo cũng có vài vệt máu to nhỏ. Bình tĩnh đáp: "Không có gì, ban nãy bắn một con hồ ly, có lẽ là lúc đó không cẩn thận bị dính."
Lão Thập hỏi: "Vậy hồ ly đâu?"
Tôi thản nhiên cười nói: "Máu hồ ly gớm quá, tôi không mang về."
Lão Thập 'oa oa' kêu lên: "Có ai như cô không? Giết con mồi lại bỏ đi..." Tôi chỉ cười, nhìn anh ta kêu la.
"Cô nương người ta đều như vậy, đâu giống như các đệ!" Bát phúc tấn lại quay sang tôi cười nói, "Bây giờ bọn họ đang làm thịt dê, cơm tối có thể ăn rồi."
Tôi nhìn thấy một người tùy tùng đang thả gia vị vào trong nồi, Bát phúc tấn thấy tôi nhìn chăm chú như vậy, nhân tiện nói: "Cách làm này là ta cũng lần đầu tiên được thấy, nói là mỗi lần trở thịt đều phải quét gia vị vào, nấm Khẩu Bắc, gừng, hạt tiêu, đường phèn, hành tây và cam thảo. Cũng không biết nướng ra có được ngon như đầu bếp nói hay không.
Tùy tùng kia không ngừng xoay cục thịt trong nồi, mùi thơm đặc biệt của thịt dê xông vào mũi.
"Mùi rất thơm." Lão Thập hít hít mũi nói.
Bình thường mùi thơm này sẽ chọc vào con sâu tham ăn của tôi, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, không hề thấy thèm ăn. Tôi cúi người với Bát phúc tấn: "Phúc tấn, muội hơi mệt..."
Cô nàng vỗ tay tôi nói: "Được rồi, đừng nhiều nghi thức như vậy. Muội nghỉ ngơi một lát đi, ăn cơm sẽ gọi muội."
Tôi gật đầu lui ra, trở về lều của mình, ngã phịch lên sập rồi không muốn động đậy nữa.
Ngủ mê man thật lâu, lúc tỉnh dậy bầu trời đã tối đen, có lẽ là do ta ngủ quá say nên Bát phúc tấn không sai người đánh thức tôi. Tạm thời tôi cũng không ngủ được nữa, bèn thay bộ quần áo bị bẩn, ra ngoài đi dạo một chút. Tôi không biết Nhiếp Tịnh có trở về hay không, nếu cậu ta đã nói sẽ giải quyết, tôi nghĩ là có thể tin tưởng được.
Giữa mấy lều trại có một đống lửa cháy sáng, ngoại trừ tiếng củi lửa cháy 'lốp bốp' và tiếng bước chân của thị vệ gác đêm thì không hề có bất kì âm thanh nào khác quấy rầy sự tĩnh lặng của màn đêm nữa. Tôi đến bên cạnh đống lửa tìm chỗ ngồi ôm đầu gối, sững sờ nhìn ngọn lửa đang cháy rừng rực.<>
chợt nghe có tiếng bước chân tới gần, vừa định xoay người xem là ai, liền có một cái khay đưa tới trước mặt tôi. Ngẩng đầu nhìn lại là lão Thập, anh ta bĩu môi nói: "Này, cho cô. Chỉ biết ngủ, cơm tối cũng không ăn, Thập Tứ đệ còn lo nghĩ cô bị bệnh đấy."
Tôi nhìn thịt dê nóng hổi trong khay, lại nhìn lão Thập, sửng sốt một lát, mãi đến khi anh ta kêu lên: "Nhìn cái gì? Cô có lấy hay không." Mới nói câu: "Đa tạ", nhận lấy.
Không có đũa, cũng không có dao nĩa, tôi liền dùng tay cầm lấy, cắn từng miếng. Thịt dê này làm rất ngon, thơm mềm lại còn không có mùi gây, tôi nhai chậm rãi, một lát đã ăn hết một miếng lớn. Phát hiện ra Lão Thập nhìn chằm chằm tôi, liền hỏi: "Sao vậy?"
Anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn đống lửa, qua thật lâu mới phun ra một câu: "Đừng phụ lòng Thập Tứ đệ."
Tôi bị một khối sương sụn nghẹn ở cổ, gắng sức nuốt xuống, nói với anh ta: "Không thể miễn cưỡng được."
Dường như lão Thập không ngờ tôi sẽ nói như vậy, nhất thời ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp, lập tức nhảy bật lên, chỉa tay vào mũi tôi hỏi: "Thập Tứ đệ có gì không tốt hả?"
"Ngài ấy không có gì không tốt cả." Tôi lại cầm một miếng thịt, cắn một miếng nhỏ, lạnh nhạt nói: "Chỉ là tôi không thích mà thôi."<>
"Cô, cô, cô!" Lão Thập nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn tôi.<>
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại tức giận như vậy, cũng chẳng muốn nghĩ, chỉ nghĩ đến chuyện ăn của mình. Lão Thập giận dữ xoay người đi, lúc bỏ đi, ném lại một câu: "Để xem cô có thể thích dạng người gì!"
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sâu thăm thẳm, lúc sáng lúc tối, tôi nghĩ, có lẽ ông trời rất công bằng, thích cái gì cũng không nhất định phải được cái đó, ai cũng vậy.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền sai người thu thập hành lý. Trước khi đi còn phải làm một chuyện.
Đến bên ngoài lều của Thập Tứ, vừa lúc gặp công công Phó Hữu Vinh của cậu ta từ trong đi ra, liền hỏi: "Chủ của các ngươi đâu?"
Phó Hữu Vinh khom người đáp: "Bẩm cô nương, đêm hôm qua bỗng nhiên gia lên cơn sốt. Vừa mới uống thuốc ngủ rồi."
Tôi lại hỏi: "Nặng lắm không? Đại phu nói thế nào?"
Ông ta đáp: "Vương lang trung nói, gia chỉ là bị cảm nhẹ, không có gì trở ngại, ăn uống thuốc nghỉ ngơi hai ngày là khỏe."
Tôi gật đầu: "Ta vào xem."
Ông ta nhanh nhẹn lui sang một bên, vén màn cửa thật dày lên, tôi hơi khom người vào bên trong.
Trong lều trải rất nhiều chăn nỉ, trong đó để một chậu than, tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt. Thập Tứ nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt lúc ngủ còn non nớt hơn cả lúc tỉnh. Tôi sợ đánh thức cậu ta, nhẹ nhàng đến bên cạnh, mốc ra một hộp nhỉ đặt bên gối cậu ta. Chiếc nhẫn này tôi nghĩ mình không dùng đến, cũng nên vật về nguyên chủ.
Ra khỏi lều đã thấy Bát phúc tấn đang đến bên này. Cô kéo tôi cười hỏi: "Thăm đệ ấy rồi à? Sao không ở lại thêm một lát nữa."
Tôi cười nhạt đáp: "Muội cũng không phải đại phu, ở lại lâu thì có ích gì."
Bát phúc tấn cười nói: "Nếu muội chịu ở bên đệ ấy thêm một lát, đảm bảo còn hiệu nghiệm hơn cả đại phu ấy chứ."
Tôi rũ mắt xuống nói: "Muội muốn trở về. Cảm phiền phúc tấn thay muội nói lời bảo trọng đến Thập Tứ gia. Về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội gặp lại."
"Sao lại không có cơ hội..." Ban đầu cô vẫn cười, sau đó phát hiện ra chỗ không thích hợp, mới hỏi lại, "Lời này của muội có ý gì?"<>
Tôi nói: "Qua mùa xuân này muội sẽ về nhà ở Thịnh Kinh, không vào kinh nữa. Vài năm nay, thật muốn cảm ơn phúc tấn và Bát gia đã chiếu cố." Nói xong cúi người.
Sắc mặt cô có hơi tái đi, nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Muội...muội thật không muốn cùng Thập Tứ đệ?"
Tôi nhìn lại cô, quả quyết nói: "Muội không thích hợp với ngài ấy. Phiền phúc tấn giúp muội chuyển lời, nếu Thập Tứ gia có thể quên thì hãy quên đi."
Cô giận dữ nói: "Muốn nói thì tự muội đi mà nói."
Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được. Có cơ hội muội sẽ nói với ngài ấy." Nói xong liền cúi người từ biệt.
Vuốt vuốt bờm lông của Bạo Tuyết, nó phát ra tiếng phì phì trong mũi, hai móng trước cào cào xuống đất, tôi vỗ cần cổ nó, nói: "Chúng ta về nhà thôi." Lúc ngẩng đầu, trông thấy lão Bát đang gác tay đứng ở xa nhìn bên này. Tư thế làm ra vẻ như vậy lại bị anh ta thể hiện vô cùng đẹp mắt, anh ta mỉm cười giơ tay, xem như là chào hỏi. Tôi cũng cười phất phất tay về phía anh ta, lòng thầm chúc anh ta nhiều may mắn, sau đó dẫm lên bàn đạp nhảy lên lưng ngựa, để lại bụi đất cho người phía sau.
Trước khi vào thành Nhiếp Tịnh đã cáo biệt với tôi, khôi phục lại kiểu cười khó hiểu thường ngày: "Sau này sẽ gặp lại. Hoanh nghênh chiếu cố lần nữa."
Tôi 'ừm' tỏ vẻ đáp lại. Cậu ta không hài lòng lắm với thái độ lãnh đạm của tôi, bắn một mũi tên về phía tôi, nhưng sức rất chậm. Bạo Tuyết cũng không trốn tránh, chờ mũi tên đến trước mặt, tôi lại có thể vươn tay bắt lấy. Nhìn mũi tên không có đầu tên lại cột một tờ giấy, tôi nhíu mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Cậu ta cười thúc ngựa đi, phút cuối vứt cho tôi một câu: "Một người nói thu ngươi nửa giá...."
Tôi gỡ tờ giấy xuống, thấy đúng là tờ ngân phiếu một trăm lượng. Người này, chẳng lẽ không thể đổi phương thức đưa gì cho người ta sao? Điệu bộ đó, bình thường có thể lý giải là thư khiêu chiến đấy.
Cây thủy tiên đặt trên án thư, từ đêm giao thừa vẫn nở rộ đến bây giờ. Bây giờ thời tiết đã tốt hơn, Xuyến Vân liền chuyển nó ra bậc thềm ngoài phòng phơi nắng. Tôi ngồi trên lan can, Mẫn Mẫn ngủ trưa trên đùi tôi. Hai biểu muội của tôi cùng ngồi xổm dưới hành lang, chỉ vẽ, nhẹ vỗ về, ngửi ngửi mùi thơm của đóa hoa nhỏ, thỉnh thoảng khẽ trò chuyện với nhau, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Khánh Bồi vào sân, thấy chúng tôi đều ở đây, liền cười nói: "Chỉ còn thiếu đại ca và Hạo ca ca thôi! Hôm nay là sinh nhật của Hàm tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải ăn chơi cho thống khoái!"
Đại biểu muội Thiền Tuyết đứng lên cười nói: "Chắc là Nhị ca lại muốn uống rượu càn quấy chứ gì, ỷ vào ngày sinh nhật của Hàm tỷ tỷ nên hông sợ cha giáo huấn."
Khánh Bồi cười hì hì nói: "Uống rượu cái gì? Chờ muội trải qua đợt tuyển chọn bị trả về nhà, chúng ta mới uống chúc mừng! Hai ngày trước ta vừa mới viết một bài thơ, tên là “Bài chúc mừng đại muội tử”, muội có muốn nghe không?"
Thiền Tuyết phun cho cậu ta một ngụm, lại đỏ mặt cúi chào cậu ta, nói nhỉ: "Nhận lời chúc của Nhị ca, chỉ hy vọng là thế."
Ài, đây cũng là nguyện vọng lớn nhất của thiếu nữ mười sáu xinh đẹp.
Khánh Bồi nghe cô nàng nói như vậy, sờ sờ cái ót im lặng.
Để phá vỡ bầu không khí có hơi ảm đạm, tôi cười nói với bọn họ: "Vào phòng chơi đùa đi. Khó có dịp huynh đệ tỷ muội chúng ta tụ tập thế này, lại là ngày sinh của tỷ nữa, đêm nay không say không về, Thiền Tuyết và Thiền Lâm cũng không cho trốn đâu đấy.
Có lẽ là tôi uống hơi nhiều, đầu choáng váng mờ mịt. Cho bọn nha đầu dọn dẹp xong bữa tiệc, cả Xuyến Vân cũng đuổi về phòng, một người ngồi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cây thủy tiên kiều diễm động lòng người dưới ánh nến sáng rực.
Giữa phiến lá xanh tươi dài mảnh đâm ra một đóa hoa, mỗi lần sẽ có ba đến bảy đóa, mỗi đóa có sáu cánh hoa trắng muốt, bên trong là múi vòng hình chung rượu vàng óng ánh, bảo vệ nhị hoa chính giữa. Tôi nhịn không được đưa tay vuốt ve, hơi dùng sức liền ngắt xuống một đóa, đưa đến bên mũi khẽ ngửi, hương thơm càng nồng đậm say lòng người, đậm tới mức tôi có hơi thở không nổi....Trong lúc mơ màng, tôi nghe được có người gọi: "Cô nương....Lý cô nương...."
Tôi đấu tranh mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ xa lạ, sau đó, lại ngủ thiếp đi.
Dường như tôi bị người ôm đi, lúc nhanh lúc chậm, đi một chút thì ngừng. Tiếc là tôi đã chẳng còn bất khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể để tinh thần mình trôi nổi lơ lửng trong hư vô "Nàng sao vậy?" Tiếng quát khẽ làm tôi bừng tỉnh. Giọng nói này thật quen thuộc.
Chỉ nghe người ôm tôi đáp: "Bẩm, bẩm gia, Lý, Lý cô nương nàng....uống say."
"Đưa cho ta!" Theo mệnh lệnh của anh ta, tôi được giao vào lòng anh.
Tôi giật giật, anh ta đưa tay sang bên cạnh rồi đè túi lạnh vào mặt tôi, vừa thấy đôi mắt giận dữ của anh ta, mặt anh ta đã áp sát vào má tôi, cau mày nói nhỏ: "Lại uống rượu, hả?"
Tôi "ưm" một tiếng. Anh ta liền ôm tôi muốn đi vào nội viện. Tôi tỉnh rượu hơn phân nửa, thở nhẹ nói: "Ta không vào."
Anh ta bỗng dừng bước, không vui nhìn tôi, tôi nói với anh ta: "Thả ta xuống."
Anh ta theo lời buông tôi xuống. Mặc dù hai chân chạm đất nhưng vẫn không đứng vững, thoáng lung lay, vẫn bị anh ta ôm lấy. "Vẫn ấm áp hơn chứ?" Anh ta đè tôi trong ngực khẽ cười nói.
Đúng là ấm áp, nhưng loại ấm áp này tôi cũng không thể không cự tuyệt. Đẩy nhẹ anh ta ra, anh ta hơi buông lỏng tôi ra, tôi ngửa đầu nói: "Đừng đứng gần như vậy."
Anh ta không để ý, khuôn mặt lại càng thêm tiến sát vào, nói khẽ: "Ta không cảm thấy gần..." Sau đó liền in lên môi tôi, bắt đầu là nhẹ nhàng ma sát, sau đó là đầu lưỡi ướt át va chạm nhau, tiếp đó thì không thể kiềm chế được nữa mà dây dưa không ngớt. Loại tình huống hiện tại, đối với phản ứng của tôi mà nói thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung, chính là "muốn nghênh còn cự". Không có sức giãy giụa, anh ta làm không tốt còn tưởng rằng chính là tăng thêm thú vị, dứt khoát không nỗ lực vô nghĩa nữa, để cả hai đều hưởng thụ thật tốt.
"Rượu Vô Tích Huệ Tuyền?" Sau khi chấm dứt, anh ta vuốt ve mặt tôi, hỏi bằng giọng nói khàn khàn. Anh ta cũng không uống sao? Tôi có thể ngửi thấy mùi vị trên vạt áo anh ta. Vì thế cũng hỏi: "Rượu ở ngõ sát vách sao?"
Anh ta chạm chạm vào môi tôi nói: "Sai rồi, là rượu xanh Thương Châu mười năm của nước Trần."
Tôi gật đầu nói: "À, tôi không có hiểu biết gì về rượu cả.”
Anh ta hôn lên tóc tôi, nói: "Nàng vẫn không nên tìm hiểu mới tốt."
"Ta khát nước." Tôi đẩy anh ta ra nói. Cổ họng rất khó chịu, dường như là do di chứng của việc say rượu.
"Vậy thì theo ta vào nhà uống nước."
Tôi lại lướt qua anh ta đi vào vườn, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Anh ta đuổi theo, hỏi: "Nàng đang nhìn gì thế?"
"Tìm hồ nước." Tôi đáp.
Anh ta đỡ lấy thân hình chao đảo của tôi, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc là nàng đã uống bao nhiêu vậy?"<>
"Không nhiều. Lý Hạo uống nhiều hơn ta nhiều, nó say...." Tôi nắm cánh tay anh ta, cuối cùng cũng đứng vững vàng, "Không được rồi, ta phải đi đã, tỉnh rượu."
Anh ta than một tiếng, đỡ tôi đi ven theo đường mòn đá sỏi vào sâu trong vườn. Sau đó trèo lên lương đình trên núi giả, đón chút gió lạnh, thật sự là thanh tỉnh không ít.<>
Thấy đằng trước có vài bóng dánh đi vào sân trong đèn đuốc sáng trưng, liền hỏi: "Ngài có tiệc rượu?"
"Ừ, còn chưa tan." Anh ta đáp.
"Vậy mà còn ở đây nói chuyện với ta?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh ta ôm chặt tôi từ phía sau: "Ai cho nàng có dáng vẻ của "khách quý" lớn hơn tất cả thế hả!" Giọng điệu tựa hồ là mỉa mai đạm nhạt bình thường, nhưng lực bóp eo tôi lại lớn như vậy, bụng bị ép chặt, tôi sợ nếu anh ta dùng thêm lực, cơm chiều cũng sẽ bị tôi nôn ra hết.
Tôi nhéo một cái, anh ta liền đặt lên vai tôi, cảm thấy...có hơi thư thái, nhưng không biết eo có lưu lại dấu tay hay không. Tôi cau mày hỏi: "Tâm tình không tốt?"
Anh ta cười nhạt, nói khẽ bên tai tôi: "Nàng nói ta vui vẻ thế nào đây?"
Tôi cúi đầu không đáp. Anh ta xoay người tôi lại để tôi đối mặt với anh ta, nâng cằm tôi hỏi: "Hơn một tháng không gặp, nàng không có lời nào nói với ta sao?"
Tôi híp mắt nhìn anh ta, có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh ta, nhưng không có sinh lực để đối mặt. Tôi hất tay anh ta ra, lãnh đạm nói: "Bây giờ ta không tỉnh táo, nói không rõ ràng, hẹn ngày mai gặp lại đi." Xem ra là vẫn nên nói thẳng mới được, nói rõ ràng một lần, có lẽ chúng tôi đều có thể nhẹ nhõm hơn.
Lúc này có thái giám bưng nước trà lên, tôi ừng ực nuốt xuống một bụng nước, thỏa mãn thở ra một hơi, đặt cốc trở về, nói: "Ngân Châm Bạch Hào thật tốt, tốt nhất là nên ngâm lâu hơn một chút nữa, còn chưa đủ vị."
Anh ta nhíu mi nhìn tôi, không nói gì.
Thái giám mang theo khay trà còn chưa lui xuống, cúi đầu nhẹ giọng bẩm: "Bẩm gia, Tam gia và mọi người đang chờ ngài..."
Anh ta phất tay nói: "Biết rồi, ngươi cứ lui xuống đi."<>
Thái giám kia khom người lui ra. Nghe bước chân xa dần, tôi nói với anh ta: "Ta về nhà ngủ, ngày mai..." Lời còn chưa nói xong đã bị anh ta ôm chặt lấy. Cái ôm gần như là dùng sức rất thô bạo, khiến tim tôi chịu áp lực vì rượu lại càng đập kịch liệt hơn, cơ thể có loại cảm giác bị nhào nặn. Anh ta chôn vào cổ tôi, giọng nói rầu rĩ, lại cực kì rõ ràng: "Sáng mai giờ Tỵ một khắc gặp ở Đào Nhiên đình, nếu nàng dám không đến..."
"Ta sẽ không đến trễ." Tôi lập tức đáp. Cũng không phải dạo chơi, làm sao lỡ hẹn được!
Cuối cùng anh ta buông tôi ra, nói câu: "Chờ ở đây, ta sai Chung Bình đưa nàng trở về." Sau đó liền xoay người xuống 'núi'.
Sau khi anh ta đi, tôi dựa vào lan can hóng gió. Ước chừng hai ba phút sau, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi giật nảy mình, chỉ là đoán anh ta đi lại quay lại, xoay người hỏi: "Sao..." Lời chưa nói xong, nhìn đến khuôn mặt của người kia thì nghẹn ngay cổ họng.
"Thì ra là thế!" Đôi mắt Thập Tứ bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc nào, khóe miệng lại mang theo nụ cười khiến người ta kinh hãi: "Ha ha ha...Thật sự là ca ca tốt của ta!"
Tiểu tử này đến đây lúc nào? Cậu ta không gặp anh ta, chắc là đến từ một con đường khác. Vẫn theo phản xạ hỏi: "Ngài nghe thấy gì rồi hả?"
Cậu ta cười lạnh, nói: "Nhìn thấy ca ca của ta và nữ nhân của ta ở cùng nhau, còn nghe được cái gì nữa?"<>
Nói cách khác là không nghe thấy, điều này cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, Tôi cũng không muốn để cậu ta khuấy đảo kế hoạch của ngày mai. Cảm giác khẩn trương nhất thường tụt xuống, liền lạnh nhạt nói với cậu ta: "Đừng nói những lời "ai của ai" với tôi." Nói xong liền gạt cậu ta ra đi về.
Thập Tứ bị tôi đụng phải lảo đảo lui một bước, tôi đi không đến hai bước, chợt nghe thấy cậu ta quát khẽ: "Đứng lại!"
Tôi dừng chân, quay đầu nhìn cậu ta, dùng ánh mắt hỏi, còn có chuyện gì?
Nhưng cậu ta lại không nhìn tôi, chỉ một mặt âm u nhìn chằm chằm mặt đất, lạnh lùng nói: "Cắt đứt với huynh ấy đi!"
"Không cần ngài phải nhọc lòng, tôi sẽ không cùng ngài ấy!" Tôi lạnh lùng trả lời.
Cậu ta đột ngột ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tôi: "Vậy là tốt nhất. Nàng đừng ép ta!"
"Thập Tứ gia." Tôi cười nói với cậu ta, "Ngài cứ coi như trước giờ chưa từng gặp tôi thì chuyện gì cũng không có." Cuối cùng liếc cậu ta một cái, sau đó bước xuống bậc thang.
Xem ra cũng không cần lo lắng cậu ta sẽ gây ra chuyện, thật ra cậu ta cũng không lỗ mãng như vậy, có đủ lý trí để kiểm soát sự xúc động của bản thân. Tôi chỉ đau đầu bản thân làm sao có thể rơi vào loại quan hệ này, cũng may là sẽ có thể giải quyết được ngay.
Lúc ra ngoài, trời đã bắt đầu có mưa phùn, làm tôi có loại ảo giác như đang ở phương Nam. Loại lạnh lẽo thấu xương thấu cốt này vẫn luôn là đặc quyền của mùa đông Giang Nam. Mùa đông ở phía Bắc chỉ là đóng băng nghìn dặm, bao bọc bởi màu trắng đơn thuần.
Khí trời tháng giêng lại không tốt, Đào Nhiên đình không có du khách nào khác, thật dễ dàng để đặt một phòng trà trang nhã.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, vừa hong khô bên lò than, vừa nhìn màn mưa rì rào bên ngoài. Tăng nhân bưng trà nóng hổi đến, hiếu kỳ liếc nhìn vị khách duy nhất là ta, nói: "Công tử thật có nhã hứng." Tôi cười cười với anh ta, anh ta liền đặt cốc trà xuống, nói câu, "Mời chậm dùng", rồi lui ra ngoài.
Vừa mới uống xong nửa cốc trà liền thấy anh ta xuất hiện trong tầm mắt, một mình một người, cầm ô chậm rãi đi tới. Mặc dù chỉ nhìn thấy vạt áo màu chàm và đôi giày màu đen, tôi cũng biết là anh ta. Bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong giây phút đối mặt nhau, tôi khẽ động khóe miệng cười cười với anh ta.
Chỉ chốc lát sau anh ta đã lên lầu, câu nói đầu tiên khi gặp mặt là: "Nàng lại hóa trang thành thế này."
Tôi rót một cốc trà cho anh ta, trả lời: "Thuận tiện khi ra ngoài mà thôi."
Anh ta không nhận cốc trà, lại cầm tay tôi. Tay anh lạnh như băng, có lẽ là vì vừa đi bên ngoài. Tôi nói với anh ta: "Đi sưởi ấm đi."
"Ta muốn nàng thu hồi lời nói lần trước." Giọng điệu của anh ta cũng lạnh giống như tay của anh ta vậy.
Tôi rút tay về, nhìn thẳng mắt anh ta nói: "Không."
"Vì sao? Vì Bát đệ, hay là Thập Tứ đệ?" Câu hỏi của anh ta mang theo châm chọc.
Tôi lắc đầu, nói: "Không quan hệ gì tới bọn họ cả. Chỉ là ta cảm thấy chúng ta không thích hợp."
Anh ta nắm tay tôi, dùng ngón cái đè mu bàn tay tôi, cười lạnh, nói: "Không thích hợp? A, lúc nào thì nàng đã bắt đầu cảm thấy không thích hợp rồi?"
"Ngay từ đầu." Tôi trả lời, "Ngay từ đầu đã nên cảm thấy, để trở thành thế này, là ta sai." Anh ta nghiêng đầu, áp chế cơn giận nói nhỏ: "Trước không nói đến điều đó. Trước đó vài ngày nàng đã làm gì chính nàng hiểu rõ. Tại sao vì Bát đệ lại đắc tội thái tử? Căn bản nàng không cần phải đứng ở giữa vũng nước đục này."
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, hỏi: "Cái gì Thái tử nước đục? Ngài đang nói gì vậy?"
Anh ta sửng sốt một lát, tiện đà nhốt chặt tôi, cười nói: "Đúng, nàng không cần hiểu, vậy thì tốt rồi." Sau đó hôn lên bên tai tôi, nói: "Qua hai ngày nữa, ta sẽ sai người dâng tấu với a mã muốn có nàng, được không?"
Tôi tránh vòng ôm ấp của anh ta, lạnh lùng thốt lên: "Cưới ta không có lợi gì cho ngài hết."
"Ta cũng không thấy có chỗ nào xấu." Anh ta kéo tôi vào lòng nói, "Nàng không cần phải lo nghĩ gì cả. Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta là được."
"Ta không muốn." Tôi nói.<>
Anh ta buông tôi ra, mệt mỏi hỏi: "Rốt cuộc là nàng muốn ta thế nào mới bằng lòng? Ta chỉ là muốn nàng, muốn chúng ta ở chung một chỗ, muốn luôn luôn yêu thương nàng, vì điều đó ta đã nhân nhượng đủ điều còn chưa đủ sao?"
Tôi nhắm chặt mắt, nói: "Ta biết ta làm ngài rất mệt. Nhưng ta cũng biết rõ, nếu ta gả cho ngài, ta không hẳn sẽ vui vẻ, ngài cũng sẽ không thể hài lòng. Ngài hiểu rõ, chúng ta đã không giống trước kia nữa rồi."
Anh ta mặt không biểu cảm nhìn tôi. Tôi cúi đầu, nói nhỏ: "Ta không thể đứng bên cạnh ngài trợ giúp ngài, nhưng, đây cũng là lần cuối ta gây trở ngại cho ngài."
Chúng tôi im lặng đối mặt, không biết qua bao lâu, anh ta đột nhiên hỏi: "Từ Kiệt ở đâu?" Tôi ngẩn ngơ, cả buổi mới phản ứng kịp anh ta hỏi tai mắt tao nhã bị dọa sợ kia, thản nhiên trả lời: "Ta xử lý rồi."
Anh ta nắm cổ họng tôi, tôi hừ một tiếng, nhắm mắt lại, tôi biết anh ta sẽ không bóp chết tôi, ít nhất sẽ không đích thân động thủ vào thời điểm này. Nhưng anh ta vẫn cứ từ từ dùng sức, càng bóp càng chặt, tôi chỉ biết ngửa ra sau, tranh thủ cho khí quản được nhiều thêm không gian.
Lúc tôi đã không nhịn được phản kháng lại, tay anh ta thiếu chút nữa đã lấy mạng tôi lại buông lỏng ra, dời lên trên nâng chặt mặt tôi vuốt ve. Tôi mở mắt ra, nghĩ có lẽ anh ta đã tạm thời phát tiết xong rồi, hoặc là khắc chế được rồi. Cổ họng rất khó chịu, không đợi tôi ho lên, anh ta liền cúi người hung hăng hôn tôi, răng môi quấn quýt, hơi thở hỗn loạn. Đầu tóc tôi rõ ràng là thiếu dưỡng khí, nếu không được hít thở, tôi dám chắc sẽ hôn mê.
Anh ta rất nhanh liền rời khỏi môi tôi, nắm thật chặt cổ áo tôi, dịu dàng nói: "Nàng sợ lạnh như vậy, về sau nhớ phải mặc ấm một chút." Sau đó buông ra, bình tĩnh mà lạnh nhạt nói, "Về sau, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa."
Tôi gật đầu nói: "Ta hiểu, cho ta thêm mấy tháng." Trước lúc anh ta xoay người, tôi giữ chặt anh ta lại, đưa bức tranh hồng mai vào tay anh ta, nói nhỏ: "Còn ba đóa vẫn chưa vẽ xong."
Anh ta thản nhiên lướt nhanh qua tôi, ném cuộn tranh ra ngoài cửa sổ, chỉ nắm quyền thật chặt bước ra cửa.<>
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta biến mất ngay chỗ rẽ ở cầu thang, vội chạy tới trước cửa sổ, nhìn anh ta càng chạy càng xa trên con đường nhỏ hơi lầy lội, một lần cũng không hề quay đầu lại.
Lúc cuối cùng cũng không nhìn thấy anh ta nữa, tôi trở lại phát hiện ô của anh ta dựng dưới bệ cửa sổ, lại nhìn ra bên ngoài, mưa đã tạnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.