Chương 21
Trần Dục Sâm
05/01/2020
- Không được, nếu bây giờ em dựa vào quen biết mà xin tội cho Đỗ Tư Thiện thì sẽ phải đối mặt với vô số rủi ro.
Không khí bên trong ngôi biệt thự dường như còn âm lãnh hơn gấp ngàn lần ở bên ngoài.
- Chúng ta không có phần trăm đảm bảo việc này sẽ có ích, làm không khéo còn sẽ kéo theo những hệ lụy ở đằng sau. Em vừa trải qua scandal lớn như vậy, nếu chuyện em có một đứa em trai giết người rộ lên, nói không chừng sự nghiệp của em thật sự sẽ chấm dứt.
Điềm Liên gắt gỏng, cầm trên tay cốc nước ấm đã nguội dần nhưng dù chỉ là một ngụm chị ta cũng uống không nổi, nuốt không trôi.
Đồng hồ quả lắc ở trên tường điểm hơn 12 giờ đêm, tích tắc như âm thanh của thần chết đang càng lúc càng vẫy gọi ngày một gần hơn.
- Chẳng lẽ phải trơ mắt đứng nhìn em trai mình vừa chỉ 20 tuổi đã lâm vào cảnh tù tội, nhưng người làm chị duy nhất như em lại không giúp ích được gì sao?
Tư Duệ phát hiện cả hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô lau cách nào cũng không hết được, vừa hơi khô ráo một chút tầng mồ hôi khác lại nhanh chóng chèn lên, mặc cho cả người cô từ trên xuống dưới đều cảm thấy rét lạnh, hai hàng mi rũ xuống, mái tóc đẹp như suối nước đen tuyền buông thả ở phía sau, nhìn đứa em mà cô hết lòng yêu thương đã gây ra đại họa đang ngồi ở một góc.
- Em không quan tâm nhiều như vậy, em cố gắng bán mạng ngần ấy năm không chỉ bởi vì đam mê của riêng mình, mà còn là vì gánh vác tương lai của cả gia đình em. Nếu như ở đỉnh cao danh vọng lại phải trơ mắt nhìn người thân chịu đau khổ bản thân lại bất lực. Em thà đánh đổi tất cả cũng muốn thử liều một lần.
- Em định sẽ tìm ai?
Thoáng thấy cô chần chừ cầm điện thoại, Điềm Liên nghi hoặc tiến đến gần hơn nhìn Tư Duệ hai mắt mắt đẫm nước, đầu ngón tay thon đẹp đang dừng trước màn hình.
- Ông chủ Huỳnh lần trước hình như có cho chị danh thiếp phải không? Đưa nó cho em đi.
Giọng của cô như nghẹt lại ở đầu mũi
- Em sẽ nhờ vả Huỳnh Tài?
Điềm Liên thở dài hỏi, cô biết trải qua bao nhiêu việc tận sâu trong đáy lòng của Tư Duệ vẫn luôn khao khát muốn giữ vững lòng tôn nghiêm của một người phụ nữ đến mức nào.
Nhưng số phận của cuộc đời hết lần này đến lần khác vùi dập cô, chị ta từng chứng kiến một cô gái ngây thơ thuần khiết cần cù siêng năng luôn cảm thấy mãn nguyện cho dù chỉ có được một vai diễn nhỏ bé lúc cô tập tễnh mới vào nghề. Cho đến khi cô từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay nhận đủ mọi thăng hoa.
Nói rằng con đường Tư Duệ đi qua không có chông gai thì cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì trước khi chấp nhận số phận, cô bé từng là một tiểu hoa đán vô cùng kiên cường, có cái gì khó khăn mà không cố gắng nổi, có bao giờ rơi dù chỉ một giọt nước mắt của yếu mềm.
Thử hỏi một cô gái lương thiện luôn có đức tin của riêng mình, cô ấy luôn miệng từ năm này qua năm khác ríu rít nói về việc mình sẽ cố gắng giữ bản thân khỏi những thứ thối nát ra sao. Sẽ phải đối mặt như thế nào khi chính bản thân mình mới là kẻ đã phản bội đi tín ngưỡng đẹp đẽ mà cả tuổi thơ đã gầy công tạo dựng?
Cô biết nếu như không vì năm đó mẹ của Tư Duệ đứng trước bờ vực của cái chết, đối diện với sinh ly tử biệt nhưng lực bất tòng tâm. Thì với tính cách quật cường ấy, cho dù là chết đói, cô bé cũng sẽ không chọn bán mình cho kim chủ cầu cạnh sự giàu sang.
Hết lần này đến lần khác bị ép vào con đường cùng, vừa nghĩ rằng thoát khỏi được một bộ móng vuốt. Lại không ngờ được ở trước mặt còn có cả một rừng thú hoang. Một lần lại thêm một lần bị bắt phải thừa nhận cái sự thật phũ phàng về con đường mà mình chọn cho dù cô có cố gắng trốn chạy đến mức nào, còn điều gì có thể tàn nhẫn hơn nữa?
Kể từ cái ngày chấp nhận kí vào bản hợp đồng, lòng kiêu hãnh cũng theo đó mà tàn lụi.Sự chua xót khiến cho bờ vai của cô gái thoáng run rẩy, đời người luôn luôn vô thường. Đứng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, con người thật sự vô cùng nhỏ bé.
- Chị Liên! Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ dùng tiền nhờ người giúp giữ kín việc, không để người khác biết là A Thiện làm, em sẽ ra đầu thú, thay thằng bé gánh họa này.
- Đỗ Tư Duệ! Em điên rồi sao?
- Nếu không thì em phải làm gì? Em không muốn lại tiếp tục trở thành thứ mua vui cho đàn ông nữa, em thà là cả đời phải ở trong nhà giam.
Đau, thật sự rất đau. Nỗi đau lớn đến nỗi giống như khiến cho nước mắt ngừng chảy, tất cả chỉ còn là một khoảng lặng bao trùm lên tất cả.
- Chị có quen biết vài luật sư, có thể sẽ giúp cho Thiện nó giảm nhẹ tội. Nếu như thế có thể án phạt sẽ không quá lâu nữa.
Em đừng muốn làm liều.
Nếu như Tư Duệ trở thành hung thủ giết người, cô không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
- Chị, người đàn ông đó, người đã giam giữ chị. Chẳng phải chị đã từng có con với ông ta sao? Bây giờ nhờ ông ấy giúp đi, ông ta có thể cho chị mọi thứ hào nhoáng mà chị có, ông ta chắc chắn cũng có thể cứu chúng ta thoát khỏi chuyện này.
Đỗ Tư Thiện hai mắt bừng sáng lên tiếng, càng khiến cho trái tim cô như bị cắt thêm một phần
Không khí bên trong ngôi biệt thự dường như còn âm lãnh hơn gấp ngàn lần ở bên ngoài.
- Chúng ta không có phần trăm đảm bảo việc này sẽ có ích, làm không khéo còn sẽ kéo theo những hệ lụy ở đằng sau. Em vừa trải qua scandal lớn như vậy, nếu chuyện em có một đứa em trai giết người rộ lên, nói không chừng sự nghiệp của em thật sự sẽ chấm dứt.
Điềm Liên gắt gỏng, cầm trên tay cốc nước ấm đã nguội dần nhưng dù chỉ là một ngụm chị ta cũng uống không nổi, nuốt không trôi.
Đồng hồ quả lắc ở trên tường điểm hơn 12 giờ đêm, tích tắc như âm thanh của thần chết đang càng lúc càng vẫy gọi ngày một gần hơn.
- Chẳng lẽ phải trơ mắt đứng nhìn em trai mình vừa chỉ 20 tuổi đã lâm vào cảnh tù tội, nhưng người làm chị duy nhất như em lại không giúp ích được gì sao?
Tư Duệ phát hiện cả hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô lau cách nào cũng không hết được, vừa hơi khô ráo một chút tầng mồ hôi khác lại nhanh chóng chèn lên, mặc cho cả người cô từ trên xuống dưới đều cảm thấy rét lạnh, hai hàng mi rũ xuống, mái tóc đẹp như suối nước đen tuyền buông thả ở phía sau, nhìn đứa em mà cô hết lòng yêu thương đã gây ra đại họa đang ngồi ở một góc.
- Em không quan tâm nhiều như vậy, em cố gắng bán mạng ngần ấy năm không chỉ bởi vì đam mê của riêng mình, mà còn là vì gánh vác tương lai của cả gia đình em. Nếu như ở đỉnh cao danh vọng lại phải trơ mắt nhìn người thân chịu đau khổ bản thân lại bất lực. Em thà đánh đổi tất cả cũng muốn thử liều một lần.
- Em định sẽ tìm ai?
Thoáng thấy cô chần chừ cầm điện thoại, Điềm Liên nghi hoặc tiến đến gần hơn nhìn Tư Duệ hai mắt mắt đẫm nước, đầu ngón tay thon đẹp đang dừng trước màn hình.
- Ông chủ Huỳnh lần trước hình như có cho chị danh thiếp phải không? Đưa nó cho em đi.
Giọng của cô như nghẹt lại ở đầu mũi
- Em sẽ nhờ vả Huỳnh Tài?
Điềm Liên thở dài hỏi, cô biết trải qua bao nhiêu việc tận sâu trong đáy lòng của Tư Duệ vẫn luôn khao khát muốn giữ vững lòng tôn nghiêm của một người phụ nữ đến mức nào.
Nhưng số phận của cuộc đời hết lần này đến lần khác vùi dập cô, chị ta từng chứng kiến một cô gái ngây thơ thuần khiết cần cù siêng năng luôn cảm thấy mãn nguyện cho dù chỉ có được một vai diễn nhỏ bé lúc cô tập tễnh mới vào nghề. Cho đến khi cô từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay nhận đủ mọi thăng hoa.
Nói rằng con đường Tư Duệ đi qua không có chông gai thì cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì trước khi chấp nhận số phận, cô bé từng là một tiểu hoa đán vô cùng kiên cường, có cái gì khó khăn mà không cố gắng nổi, có bao giờ rơi dù chỉ một giọt nước mắt của yếu mềm.
Thử hỏi một cô gái lương thiện luôn có đức tin của riêng mình, cô ấy luôn miệng từ năm này qua năm khác ríu rít nói về việc mình sẽ cố gắng giữ bản thân khỏi những thứ thối nát ra sao. Sẽ phải đối mặt như thế nào khi chính bản thân mình mới là kẻ đã phản bội đi tín ngưỡng đẹp đẽ mà cả tuổi thơ đã gầy công tạo dựng?
Cô biết nếu như không vì năm đó mẹ của Tư Duệ đứng trước bờ vực của cái chết, đối diện với sinh ly tử biệt nhưng lực bất tòng tâm. Thì với tính cách quật cường ấy, cho dù là chết đói, cô bé cũng sẽ không chọn bán mình cho kim chủ cầu cạnh sự giàu sang.
Hết lần này đến lần khác bị ép vào con đường cùng, vừa nghĩ rằng thoát khỏi được một bộ móng vuốt. Lại không ngờ được ở trước mặt còn có cả một rừng thú hoang. Một lần lại thêm một lần bị bắt phải thừa nhận cái sự thật phũ phàng về con đường mà mình chọn cho dù cô có cố gắng trốn chạy đến mức nào, còn điều gì có thể tàn nhẫn hơn nữa?
Kể từ cái ngày chấp nhận kí vào bản hợp đồng, lòng kiêu hãnh cũng theo đó mà tàn lụi.Sự chua xót khiến cho bờ vai của cô gái thoáng run rẩy, đời người luôn luôn vô thường. Đứng trước sự khắc nghiệt của cuộc sống, con người thật sự vô cùng nhỏ bé.
- Chị Liên! Em nghĩ kĩ rồi, em sẽ dùng tiền nhờ người giúp giữ kín việc, không để người khác biết là A Thiện làm, em sẽ ra đầu thú, thay thằng bé gánh họa này.
- Đỗ Tư Duệ! Em điên rồi sao?
- Nếu không thì em phải làm gì? Em không muốn lại tiếp tục trở thành thứ mua vui cho đàn ông nữa, em thà là cả đời phải ở trong nhà giam.
Đau, thật sự rất đau. Nỗi đau lớn đến nỗi giống như khiến cho nước mắt ngừng chảy, tất cả chỉ còn là một khoảng lặng bao trùm lên tất cả.
- Chị có quen biết vài luật sư, có thể sẽ giúp cho Thiện nó giảm nhẹ tội. Nếu như thế có thể án phạt sẽ không quá lâu nữa.
Em đừng muốn làm liều.
Nếu như Tư Duệ trở thành hung thủ giết người, cô không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
- Chị, người đàn ông đó, người đã giam giữ chị. Chẳng phải chị đã từng có con với ông ta sao? Bây giờ nhờ ông ấy giúp đi, ông ta có thể cho chị mọi thứ hào nhoáng mà chị có, ông ta chắc chắn cũng có thể cứu chúng ta thoát khỏi chuyện này.
Đỗ Tư Thiện hai mắt bừng sáng lên tiếng, càng khiến cho trái tim cô như bị cắt thêm một phần
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.