Chương 7
Trần Dục Sâm
30/12/2019
- Anh là ai, tại sao anh vào được nhà tôi, anh muốn cái gì chứ?
Cô gái mặc một chiếc áo choàng ngủ dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon thả trắng muốt như màu của sứ, khăn tắm vẫn còn quấn ở trên đầu. Vài giọt nước lương theo ngọn tóc rơi xuống, gương mặt không qua trang điểm hay son phấn vẫn xinh đẹp lộng lẫy một cách kỳ lạ.
- Haha! Anh đương nhiên là cướp rồi, giữa đêm thanh vắng thế này lẻn vào nhà em. Chẳng lẽ là thợ sửa điện hay sửa ống nước sao?
Tên kia từ từ tiến lại gần cô gái, trên tay cầm sẵn một con dao bén nhọn. Mũi dao bóng loáng hướng thẳng về phía trước, nó sắc nhọn đến mức tưởng chừng như có thể cắt đứt bất kể thứ gì trên đời.
- Tránh xa tôi ra, anh muốn tiền bao nhiêu tôi cũng cho anh, anh đừng có làm bậy. Tôi la lên đó...
Tư Duệ hốt hoảng vớ bừa bất cứ đồ vật gì bên cạnh có thể dùng để tự vệ được. Đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sợ hãi.
- Vào đến đây rồi chỉ lấy tiền mà không lấy sắc chắc chắn là thằng ngu, mà anh ngu thì anh đâu có tìm vào nhà em. Ngoan đi cô gái, chiều anh một chút anh sẽ làm em vui vẻ.
Nói rồi gã đầu trọc sỗ sàng bước đến, nụ cười vô cùng kinh tởm và quái dị.
- Có ai không cứu tôi mau cứu tôi.
Một cuộc xô xát quyết liệt xảy ra trong căn phòng, ngay khi gã kia sắp khóa trụ được cô gái. Liền đột nhiên la oai oái lên, ôm đầu ngã qua một bên.
Rồi bị một bóng người đè lên đánh tới tấp.
- Mẹ ơi cái gì vậy! Mày là thằng nào?
Chàng trai có vẻ ngoài dễ nhìn kìa dùng nắm đấm của mình hướng thẳng vào mặt của tên trộm biến thái. Sau cùng khi hắn làm gạp dưới đất như một đống thịt bất động, chàng trai mới đứng lên hướng về phía cô gái chạy đến.
- Tư Duệ! Em không sao chứ?
Đôi nam nữ nắm tay nhau vô cùng tình tứ.
- May là anh không đến trễ. Nếu không anh sẽ phải hối hận suốt đời.
- Cắt cắt cắt! Tốt quá tốt.
Tiếng hô to rõ vang lên, đạo diễn Lâm xoay tròn sách kịch bản trong tay. Quay sang cúi đầu cung kính với người đàn ông bên cạnh, kẻ kia đặt tay hờ trên đầu gối, chân bắt chéo dựa lưng vào thành sofa. Lướt đôi mắt như loài ong nguy hiểm nhìn chăm chăm đôi nam nữ trước mặt. Cả người tản ra khí chất kiệt ngạo bất tuân.
- Ngài thấy thế nào ạ?
Lôi Dực thông thả sửa lại tư thế đạo mạo của mình, mắt toát lên vẻ hứng thú khi nhìn hai diễn viên chính kia tiến lại gần hơn.
- Tư Duệ à cô quả thật diễn rất xuất sắc, cảm xúc vô cùng chân thực. Lúc diễn vẽ sợ hãi ra sức phản kháng cũng giống như là tình trạng thật vậy.
- Cảm ơn đạo diễn Lâm! Ông quá khen rồi. Cũng là nhờ anh Khang và anh Tự Trung trợ diễn cho tôi.
Cô nở nụ cười hòa hoãn với người phía trước.
- Phải phải phải! Mọi người đều vất vả rồi.
- À à quên giới thiệu với hai người, đây là ông chủ Lôi. Nhà tài trợ chính cho dự án lần này, mọi người mau chào hỏi ngài ấy đi.
Tự Trung là một nam diễn viên vô cùng có triển vọng đang trong thời kỳ phát triển càng lúc càng đi lên, nghe đến 3 chữ ông chủ Lôi thì đôi mắt sáng rỡ kia trở nên vô cùng hồ hởi. Người đàn ông danh tiếng lẫy lừng như vậy, có ai ở trong giới này mà không biết đến cơ chứ?
- Chào ngài! Tôi là Tự Trung, rất hân hạnh được biết ông chủ Lôi.
Người đứng trước mặt anh là đại nhân vật trong tất cả những đại nhân vật, có khả năng hô mưa gọi gió khắp giới điện ảnh. Bộ phim do ông ấy tài trợ nếu không phải là sẽ được lăng xê nổi tiếng cả nước, thì cũng sẽ không thiếu tên trong tất cả những giải đề cử danh giá của năm. Có ai mà lại ngu ngốc không biết lấy lòng ông ấy chứ?
Con người vừa có tiền tài vừa có quyền lực thế này, để mắt đến ai thì chính là phước phần của người ấy.
Trước đây minh tinh Vũ Hân nổi đình nổi đám, vốn chỉ là một cô gái thấp cổ bé họng. Chỉ cần trở thành người dưới trướng của ông chủ Lôi, không đến một năm tên tuổi liền lưu danh vang dội. Còn lấy được giải thưởng ảnh hậu ngay sau đó.
Lôi Dực không thèm để tâm đển những suy tính và dã tâm mà hắn sớm đã nhìn ra chạy trong đầu kẻ khác. Từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Tư Duệ, đang trông chờ biểu hiện tiếp theo của cô.
- Tư Duệ! Còn không mau chào ông chủ Lôi?
Nhìn cô gái kia cứ đứng như trời trồng trước đại nhân vật, đạo diễn Lâm thật sự toát hết mồ hôi. Người ta muốn gây sự chú ý còn phải nghĩ đủ mọi cách, ai đời lại như cô gái này cố tình phớt lờ. Là do còn quá non nớt nên không biết trời cao đất dày là gì sao?
Tư Duệ vẫn không thèm quan tâm đến lời đạo diễn, đến những lời nói mà bình thường cô hết lời tiếp thu chấp nhận. Đôi đồng tử nhìn về hướng người đàn ông có chút che giấu vẻ phẫn nộ.
- Đạo diễn Lâm! Tôi cảm thấy tài năng của cô Đỗ đây rất có triển vọng, bộ phim lần này của cô ấy tôi sẽ đầu tư. Không biết tôi có thể mời cô Tư Duệ đây gặp riêng một chút để bàn về chuyện hợp đồng không?
Lôi Dực từ tốn nhàn nhạt mở lời, trong lòng không biết đã vạch sẵn bao nhiêu kế hoạch.
___
- Ông rốt cuộc là muốn gì? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận, sẽ tuyệt đối không bao giờ cho người ngoài biết tôi và ông có dính líu gì với nhau sao?
Căn phòng riêng ở bên cạnh phim trường, cánh cửa phòng cách âm vừa được khép lại Tư Duệ đã không tìm được muốn bóp chết người đàn ông này.
- Em làm sao lại nóng nảy như vậy? Làm gì có ai biết được em dính líu đến tôi.
Hắn bước nhanh về phía trước ôm lấy cô gái, vùi đầu vào cổ cô mà tham lam hưởng thụ.
- Buông ra! Ông muốn làm gì?
- Em nghĩ tôi còn muốn làm gì với em nữa?
Hắn ngẩng đầu cười cười nhìn cô, buông lời trêu chọc đầy gian ác.
- Đây là trường quay! Ông bị ấm đầu sao?
Không phải gan cô nhỏ như thỏ đế, mà là cô biết người đàn ông này, không có chuyện gì trên đời mà hắn không dám làm cả. Phát sinh loại chuyện bại hoại tại nơi này ngay giữa thanh thiên bạch nhật cũng không có gì là lạ với hắn đâu chứ.
Cô gái mặc một chiếc áo choàng ngủ dài đến đầu gối, để lộ đôi chân thon thả trắng muốt như màu của sứ, khăn tắm vẫn còn quấn ở trên đầu. Vài giọt nước lương theo ngọn tóc rơi xuống, gương mặt không qua trang điểm hay son phấn vẫn xinh đẹp lộng lẫy một cách kỳ lạ.
- Haha! Anh đương nhiên là cướp rồi, giữa đêm thanh vắng thế này lẻn vào nhà em. Chẳng lẽ là thợ sửa điện hay sửa ống nước sao?
Tên kia từ từ tiến lại gần cô gái, trên tay cầm sẵn một con dao bén nhọn. Mũi dao bóng loáng hướng thẳng về phía trước, nó sắc nhọn đến mức tưởng chừng như có thể cắt đứt bất kể thứ gì trên đời.
- Tránh xa tôi ra, anh muốn tiền bao nhiêu tôi cũng cho anh, anh đừng có làm bậy. Tôi la lên đó...
Tư Duệ hốt hoảng vớ bừa bất cứ đồ vật gì bên cạnh có thể dùng để tự vệ được. Đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sợ hãi.
- Vào đến đây rồi chỉ lấy tiền mà không lấy sắc chắc chắn là thằng ngu, mà anh ngu thì anh đâu có tìm vào nhà em. Ngoan đi cô gái, chiều anh một chút anh sẽ làm em vui vẻ.
Nói rồi gã đầu trọc sỗ sàng bước đến, nụ cười vô cùng kinh tởm và quái dị.
- Có ai không cứu tôi mau cứu tôi.
Một cuộc xô xát quyết liệt xảy ra trong căn phòng, ngay khi gã kia sắp khóa trụ được cô gái. Liền đột nhiên la oai oái lên, ôm đầu ngã qua một bên.
Rồi bị một bóng người đè lên đánh tới tấp.
- Mẹ ơi cái gì vậy! Mày là thằng nào?
Chàng trai có vẻ ngoài dễ nhìn kìa dùng nắm đấm của mình hướng thẳng vào mặt của tên trộm biến thái. Sau cùng khi hắn làm gạp dưới đất như một đống thịt bất động, chàng trai mới đứng lên hướng về phía cô gái chạy đến.
- Tư Duệ! Em không sao chứ?
Đôi nam nữ nắm tay nhau vô cùng tình tứ.
- May là anh không đến trễ. Nếu không anh sẽ phải hối hận suốt đời.
- Cắt cắt cắt! Tốt quá tốt.
Tiếng hô to rõ vang lên, đạo diễn Lâm xoay tròn sách kịch bản trong tay. Quay sang cúi đầu cung kính với người đàn ông bên cạnh, kẻ kia đặt tay hờ trên đầu gối, chân bắt chéo dựa lưng vào thành sofa. Lướt đôi mắt như loài ong nguy hiểm nhìn chăm chăm đôi nam nữ trước mặt. Cả người tản ra khí chất kiệt ngạo bất tuân.
- Ngài thấy thế nào ạ?
Lôi Dực thông thả sửa lại tư thế đạo mạo của mình, mắt toát lên vẻ hứng thú khi nhìn hai diễn viên chính kia tiến lại gần hơn.
- Tư Duệ à cô quả thật diễn rất xuất sắc, cảm xúc vô cùng chân thực. Lúc diễn vẽ sợ hãi ra sức phản kháng cũng giống như là tình trạng thật vậy.
- Cảm ơn đạo diễn Lâm! Ông quá khen rồi. Cũng là nhờ anh Khang và anh Tự Trung trợ diễn cho tôi.
Cô nở nụ cười hòa hoãn với người phía trước.
- Phải phải phải! Mọi người đều vất vả rồi.
- À à quên giới thiệu với hai người, đây là ông chủ Lôi. Nhà tài trợ chính cho dự án lần này, mọi người mau chào hỏi ngài ấy đi.
Tự Trung là một nam diễn viên vô cùng có triển vọng đang trong thời kỳ phát triển càng lúc càng đi lên, nghe đến 3 chữ ông chủ Lôi thì đôi mắt sáng rỡ kia trở nên vô cùng hồ hởi. Người đàn ông danh tiếng lẫy lừng như vậy, có ai ở trong giới này mà không biết đến cơ chứ?
- Chào ngài! Tôi là Tự Trung, rất hân hạnh được biết ông chủ Lôi.
Người đứng trước mặt anh là đại nhân vật trong tất cả những đại nhân vật, có khả năng hô mưa gọi gió khắp giới điện ảnh. Bộ phim do ông ấy tài trợ nếu không phải là sẽ được lăng xê nổi tiếng cả nước, thì cũng sẽ không thiếu tên trong tất cả những giải đề cử danh giá của năm. Có ai mà lại ngu ngốc không biết lấy lòng ông ấy chứ?
Con người vừa có tiền tài vừa có quyền lực thế này, để mắt đến ai thì chính là phước phần của người ấy.
Trước đây minh tinh Vũ Hân nổi đình nổi đám, vốn chỉ là một cô gái thấp cổ bé họng. Chỉ cần trở thành người dưới trướng của ông chủ Lôi, không đến một năm tên tuổi liền lưu danh vang dội. Còn lấy được giải thưởng ảnh hậu ngay sau đó.
Lôi Dực không thèm để tâm đển những suy tính và dã tâm mà hắn sớm đã nhìn ra chạy trong đầu kẻ khác. Từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Tư Duệ, đang trông chờ biểu hiện tiếp theo của cô.
- Tư Duệ! Còn không mau chào ông chủ Lôi?
Nhìn cô gái kia cứ đứng như trời trồng trước đại nhân vật, đạo diễn Lâm thật sự toát hết mồ hôi. Người ta muốn gây sự chú ý còn phải nghĩ đủ mọi cách, ai đời lại như cô gái này cố tình phớt lờ. Là do còn quá non nớt nên không biết trời cao đất dày là gì sao?
Tư Duệ vẫn không thèm quan tâm đến lời đạo diễn, đến những lời nói mà bình thường cô hết lời tiếp thu chấp nhận. Đôi đồng tử nhìn về hướng người đàn ông có chút che giấu vẻ phẫn nộ.
- Đạo diễn Lâm! Tôi cảm thấy tài năng của cô Đỗ đây rất có triển vọng, bộ phim lần này của cô ấy tôi sẽ đầu tư. Không biết tôi có thể mời cô Tư Duệ đây gặp riêng một chút để bàn về chuyện hợp đồng không?
Lôi Dực từ tốn nhàn nhạt mở lời, trong lòng không biết đã vạch sẵn bao nhiêu kế hoạch.
___
- Ông rốt cuộc là muốn gì? Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận, sẽ tuyệt đối không bao giờ cho người ngoài biết tôi và ông có dính líu gì với nhau sao?
Căn phòng riêng ở bên cạnh phim trường, cánh cửa phòng cách âm vừa được khép lại Tư Duệ đã không tìm được muốn bóp chết người đàn ông này.
- Em làm sao lại nóng nảy như vậy? Làm gì có ai biết được em dính líu đến tôi.
Hắn bước nhanh về phía trước ôm lấy cô gái, vùi đầu vào cổ cô mà tham lam hưởng thụ.
- Buông ra! Ông muốn làm gì?
- Em nghĩ tôi còn muốn làm gì với em nữa?
Hắn ngẩng đầu cười cười nhìn cô, buông lời trêu chọc đầy gian ác.
- Đây là trường quay! Ông bị ấm đầu sao?
Không phải gan cô nhỏ như thỏ đế, mà là cô biết người đàn ông này, không có chuyện gì trên đời mà hắn không dám làm cả. Phát sinh loại chuyện bại hoại tại nơi này ngay giữa thanh thiên bạch nhật cũng không có gì là lạ với hắn đâu chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.