Chương 65: Xuống tay
Trần Dục Sâm
02/09/2020
- Nghe lén người khác nói chuyện, có lẽ không phải là hành động của một người tốt đẹp nhỉ?
Tại thời điểm đối diện với hắn cô cảm thấy rất khó chịu, không phải bởi vì sự xuất hiện của Lôi Dực. Mà là bởi vì lời nói của hắn khiến cho cô chột dạ, mặc dù trong trong lòng Tư Duệ không hề có xuất phát điểm là suy nghĩ đó. Người đàn ông này luôn có một loại áp bức nhất định với cô, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé, rất nhanh thôi sẽ lại sà vào lòng hắn. Cô rất rất không thích cảm giác này.
Âm thanh của Lôi Dực chỉ vừa đủ cho Tư Duệ và hắn nghe, cả hai người đang nói chuyện ở đằng kia căn bản chưa thể phát hiện.
Người đàn ông hành động rất nhanh, hắn ôm cô ngã vào góc khuất phía sau cánh cửa. Thuận tiện tránh được cái ngoái nhìn của cô gái họ Trường đằng đấy.
- Bọn họ luôn miệng nhắc về tôi vậy cho nên mới khiến em hiếu kỳ à?
Tư Duệ dùng sức đẩy Lôi Dực ra, dù cho là trứng chọi với đá, cô hiện tại cũng không muốn có bất kỳ biểu hiện thân mật nào với hắn.
- Đồ điên! Ông muốn điên thì đi một mình đi, đừng có lúc nào cũng thích lôi tôi vào cuộc.
- Em biết tôi cũng không chỉ mới ngày một ngày hai. Tôi vốn là thích điên lúc nào thì điên, thích lôi ai vào thì lôi. Những chuyện này chẳng phải em đã sớm quen rồi à?
Lôi Dực là một kẻ có rất nhiều thứ, nội trong số đó chính là lòng tự mãn và ham muốn. Hắn luôn là kẻ hành sự với tâm thế nắm chắc mọi việc trong tay, sự kiêu hãnh đã không đặt ra cho hắn bất kỳ giới hạn nào và chính bởi vì mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm soát, hắn đã quên mất bản thân không được phép áp đặt nó vào tình cảm. Cũng chính vì vậy mà thứ hắn trân quý nhất đã dần dần trượt khỏi kẽ tay.
- Theo tôi lên lầu trên.
Âm điệu không có lấy một chút cưng chiều, tất cả chỉ là mệnh lệnh và ép buộc. Chẳng phải một Lôi Dực xa cách như thế này chính là mong muốn của cô hay sao?
Tư Duệ nhìn hắn, nhìn sâu vào bộ dáng lãnh đạm kia, chẳng còn có thể nhìn rõ được chút nào ý nghĩ của người đàn ông này.
Thoáng thấy được vẻ kháng cự nơi đáy mắt của cô, những cơn sóng dồn dập trong lòng như càng thêm mạnh mẽ. Hắn hạ thấp đầu, lời thỏ thẻ như một thánh chỉ cảnh cáo.
- Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chống đối, em luôn biết rõ tôi mà tức giận thì bất cứ việc khốn kiếp gì cũng có thể làm ra mà.
Là nói với cô, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc về phía đôi cha con đang ở gần đấy. Ý tứ đe dọa của hắn, Tư Duệ hiểu rất rõ. Chỉ cần cô không làm theo, ngay ngày mai cô đừng mơ tiếp tục được đi trên con đường của mình.
___
- Sắp đến giờ trao giải rồi, có chuyện gì có thể nói nhanh lên được không?
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, dự cảm chẳng lành khi đứng trong căn phòng ngủ tổng thống sa hoa này càng khiến cho cô đứng ngồi không yên.
- Em vội cái gì chứ? Không nhìn thấy tôi bọn họ dám trao giải sao?
Trái ngược với vẻ gấp gáp của cô, Lôi Dực ung dung đi đến bàn để rượu. Hắn tao nhã cầm chai rót ra hai ly thứ chất lỏng đậm màu tựa như nước ép chín mọng chuyển động không ngừng trong chiếc ly tinh xảo.
- Hôm nay em nhận giải thưởng lớn như vậy, rất đáng để chúng ta uống mừng một ly nhỉ?
Hắn nâng ly rượu lên trước mặt cô, khi sự căng thẳng tích tụ, ánh mắt đen tối như chực chờ phá hủy đi những thứ tốt đẹp nhất.
Cô đón nhận rồi uống ực một hơi, mặc cho thứ cồn đang cào xé trong dạ dày mỏng manh, đơn giản như một thứ nọc độc đang phá hủy từng tế bào khiến cho bên trong cô quặn thắt.
- Tôi đi được rồi chứ?
Và khi nhìn thấy nụ cười ma mãnh của kẻ trước mặt, trong lòng cô đã dâng lên một cảm giác bao phủ dần dần lan tỏa đến toàn thân. Cho dù có cố gắng kiềm chế cảm xúc thì sau cùng nó vẫn hóa thành nỗi bất an.
Tư Duệ quay đầu bước nhanh ra khỏi căn phòng, trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ duy nhất là chạy trốn. Trốn thứ gì thì cô không rõ, chỉ là cô phải ra khỏi căn phòng này, tránh xa khỏi hắn.
Cô túm lấy nắm tay cửa như níu lấy chứ phao cứu sinh của mình, rồi lại chợt ngỡ ngàng khi phát hiện ra nó từ lúc nào đã bị khóa chặt.
Quay đầu nhìn thấy điều khiển nằm trên tay hắn, gương mặt Tư Duệ lại càng sợ hãi hơn.
- Rốt cuộc ông muốn làm gì? Tôi không thể không đích thân nhận giải.
Cô dùng sức muốn tiến đến lấy lại điều khiển mở cửa trên tay hắn, lúc này mới chợt bàng hoàng phát hiện ra. Dường như cơ thể cô không còn chút sức lực nào, hai chân bây giờ giống như mềm nhũn ra.
Đầu óc cô quay cuồng trong hình bóng người đàn ông trước mặt, cả cơ thể ngã vào vòng tay mãnh lực của hắn. Ánh mắt cô gái mịt mờ như làn sương sớm, càng khiến cho vẻ đẹp của cô trở nên động lòng người
Tại thời điểm đối diện với hắn cô cảm thấy rất khó chịu, không phải bởi vì sự xuất hiện của Lôi Dực. Mà là bởi vì lời nói của hắn khiến cho cô chột dạ, mặc dù trong trong lòng Tư Duệ không hề có xuất phát điểm là suy nghĩ đó. Người đàn ông này luôn có một loại áp bức nhất định với cô, khiến cho cô cảm thấy bản thân mình rất nhỏ bé, rất nhanh thôi sẽ lại sà vào lòng hắn. Cô rất rất không thích cảm giác này.
Âm thanh của Lôi Dực chỉ vừa đủ cho Tư Duệ và hắn nghe, cả hai người đang nói chuyện ở đằng kia căn bản chưa thể phát hiện.
Người đàn ông hành động rất nhanh, hắn ôm cô ngã vào góc khuất phía sau cánh cửa. Thuận tiện tránh được cái ngoái nhìn của cô gái họ Trường đằng đấy.
- Bọn họ luôn miệng nhắc về tôi vậy cho nên mới khiến em hiếu kỳ à?
Tư Duệ dùng sức đẩy Lôi Dực ra, dù cho là trứng chọi với đá, cô hiện tại cũng không muốn có bất kỳ biểu hiện thân mật nào với hắn.
- Đồ điên! Ông muốn điên thì đi một mình đi, đừng có lúc nào cũng thích lôi tôi vào cuộc.
- Em biết tôi cũng không chỉ mới ngày một ngày hai. Tôi vốn là thích điên lúc nào thì điên, thích lôi ai vào thì lôi. Những chuyện này chẳng phải em đã sớm quen rồi à?
Lôi Dực là một kẻ có rất nhiều thứ, nội trong số đó chính là lòng tự mãn và ham muốn. Hắn luôn là kẻ hành sự với tâm thế nắm chắc mọi việc trong tay, sự kiêu hãnh đã không đặt ra cho hắn bất kỳ giới hạn nào và chính bởi vì mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm soát, hắn đã quên mất bản thân không được phép áp đặt nó vào tình cảm. Cũng chính vì vậy mà thứ hắn trân quý nhất đã dần dần trượt khỏi kẽ tay.
- Theo tôi lên lầu trên.
Âm điệu không có lấy một chút cưng chiều, tất cả chỉ là mệnh lệnh và ép buộc. Chẳng phải một Lôi Dực xa cách như thế này chính là mong muốn của cô hay sao?
Tư Duệ nhìn hắn, nhìn sâu vào bộ dáng lãnh đạm kia, chẳng còn có thể nhìn rõ được chút nào ý nghĩ của người đàn ông này.
Thoáng thấy được vẻ kháng cự nơi đáy mắt của cô, những cơn sóng dồn dập trong lòng như càng thêm mạnh mẽ. Hắn hạ thấp đầu, lời thỏ thẻ như một thánh chỉ cảnh cáo.
- Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chống đối, em luôn biết rõ tôi mà tức giận thì bất cứ việc khốn kiếp gì cũng có thể làm ra mà.
Là nói với cô, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc về phía đôi cha con đang ở gần đấy. Ý tứ đe dọa của hắn, Tư Duệ hiểu rất rõ. Chỉ cần cô không làm theo, ngay ngày mai cô đừng mơ tiếp tục được đi trên con đường của mình.
___
- Sắp đến giờ trao giải rồi, có chuyện gì có thể nói nhanh lên được không?
Trong lòng cô nóng như lửa đốt, dự cảm chẳng lành khi đứng trong căn phòng ngủ tổng thống sa hoa này càng khiến cho cô đứng ngồi không yên.
- Em vội cái gì chứ? Không nhìn thấy tôi bọn họ dám trao giải sao?
Trái ngược với vẻ gấp gáp của cô, Lôi Dực ung dung đi đến bàn để rượu. Hắn tao nhã cầm chai rót ra hai ly thứ chất lỏng đậm màu tựa như nước ép chín mọng chuyển động không ngừng trong chiếc ly tinh xảo.
- Hôm nay em nhận giải thưởng lớn như vậy, rất đáng để chúng ta uống mừng một ly nhỉ?
Hắn nâng ly rượu lên trước mặt cô, khi sự căng thẳng tích tụ, ánh mắt đen tối như chực chờ phá hủy đi những thứ tốt đẹp nhất.
Cô đón nhận rồi uống ực một hơi, mặc cho thứ cồn đang cào xé trong dạ dày mỏng manh, đơn giản như một thứ nọc độc đang phá hủy từng tế bào khiến cho bên trong cô quặn thắt.
- Tôi đi được rồi chứ?
Và khi nhìn thấy nụ cười ma mãnh của kẻ trước mặt, trong lòng cô đã dâng lên một cảm giác bao phủ dần dần lan tỏa đến toàn thân. Cho dù có cố gắng kiềm chế cảm xúc thì sau cùng nó vẫn hóa thành nỗi bất an.
Tư Duệ quay đầu bước nhanh ra khỏi căn phòng, trong đầu cô chỉ còn ý nghĩ duy nhất là chạy trốn. Trốn thứ gì thì cô không rõ, chỉ là cô phải ra khỏi căn phòng này, tránh xa khỏi hắn.
Cô túm lấy nắm tay cửa như níu lấy chứ phao cứu sinh của mình, rồi lại chợt ngỡ ngàng khi phát hiện ra nó từ lúc nào đã bị khóa chặt.
Quay đầu nhìn thấy điều khiển nằm trên tay hắn, gương mặt Tư Duệ lại càng sợ hãi hơn.
- Rốt cuộc ông muốn làm gì? Tôi không thể không đích thân nhận giải.
Cô dùng sức muốn tiến đến lấy lại điều khiển mở cửa trên tay hắn, lúc này mới chợt bàng hoàng phát hiện ra. Dường như cơ thể cô không còn chút sức lực nào, hai chân bây giờ giống như mềm nhũn ra.
Đầu óc cô quay cuồng trong hình bóng người đàn ông trước mặt, cả cơ thể ngã vào vòng tay mãnh lực của hắn. Ánh mắt cô gái mịt mờ như làn sương sớm, càng khiến cho vẻ đẹp của cô trở nên động lòng người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.