Chương 13
Nghê Đa Hỉ
17/01/2020
Lâm Cẩn Ngôn không ăn đồ ngọt, Giản Vi đem toàn bộ bánh kem giải quyết hết sạch.
Nào hiểu được vui quá hóa buồn, đến khi ăn xong miếng bánh cuối cùng dạ dày bắt đầu có phản ứng.
Bởi vì ăn quá nhiều ngọt, nên buổi tối dạ dày đau đến độ phát khóc mà ở trên giường lăn lộn.
Thực sự là đau đến không chịu nổi, run rẩy gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn tắm rửa xong ra tới nơi, đang chuẩn bị đi ngủ, di động ở trên đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình di động, bất chợt thấy tên Giản Vi.
Hơi ngẩn ra, cuối cùng lấy điện thoại di động lên.
" Làm sao vậy?" mới vừa hỏi một câu, đầu bên kia đã truyền tới một tràng kêu thống khổ của Giản Vi.
Lâm Cẩn Ngôn cả người chấn động, trong đầu lập tức nhớ tới lần trước bệnh tim của cô tái phát thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Sắc mặt nháy mắt ngưng trọng tới cực điểm, cái gì cũng không rảnh lo, chạy nhanh lên lầu.
Tới phòng Giản Vi, trực tiếp mở cửa, may mắn lần này cửa phòng không khóa.
Anh đẩy mạnh cửa, cánh cửa va vào tường kêu lên một tiếng.
Giản Vi cuộn tròn ở trên giường, nghe thấy tiếng động, thống khổ mà nâng mí mắt, suy yếu ủy khuất:" Lâm Cẩn Ngôn, dạ dày tôi đau...."
Lâm Cẩn Ngôn đi đến mép giường, cầm chặt tay Giản Vi ấn đường nhíu chặt:" sao lại thế này? có phải đau tim không?"
Giản Vi lắc đầu, ôm bụng:" dạ dày, dạ dày đau.... ăn.... ăn nhiều...."
Lâm Cẩn Ngôn:".........."
Một giờ sau, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt đi nhanh từ trong phòng cấp cứu đi ra, Giản Vi nhỏ bé chạy vội theo phía sau.
Lâm Cẩn Ngôn đi quá nhau, Giản Vi không dám chạy đuổi theo, mắt thấy khoảng cách giữa mình và anh quá xa, ủy khuất mà hô lên một tiếng:" anh đợi tôi với!"
Lâm Cẩn Ngôn ra gần đến cửa bệnh viện, nghe thấy tiếng hô nhanh chóng đi chậm lại.
Giản Vi nhỏ bé chạy theo sau, khuôn mặt đáng thương, ôm một cánh tay mà lắc lắc:" Lâm Cẩn Ngôn,anh đừng nóng giận...."
Lâm Cẩn Ngôn rũ mắt nhìn cô, sắc mặt đen như đáy nồi.
Giản Vi biết bản thân sai, tự giác nhận lỗi:" tôi về sau không ăn nhiều như vậy, anh đừng có nóng giận.... Lâm Cẩn Ngôn...."
Cô nói nhẹ nhàng lại ôm rịt lấy cánh tay anh, mặt đầy đâng thương mà nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn mặt nặng nề mà nhìn cô chằm chằm, hít vài một hơi, cuối cùng vẫn là không khống chế được mà mắng một câu:" Giản Vi, cô ngốc chết đi được!"
Giản Vi đuối lí, ngậm miệng không hé răng.
Vừa ở phòng cấp cứu truyền nước, trên đường về nhà, ngồi ở ghế lái phụ, đầu dựa vài cửa sổ xe nhắm mắt ngủ.
Trong đêm tối tràn ngập tuyết trắng, xe băng qua bóng đêm, chẫm rãi chạy về nhà.
Rạng sáng tiếng chuông vang vọng trong đêm.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn Giản Vi qua gương, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ thật sự ngon.
Tưởng rằng có thể cùng cô nói chúc mừng sinh nhật, nhưng người lại ngủ mất rồi.
Về đến nhà, đem xe đỗ ở trong viện. Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, không hề có chút động tĩnh nào.
Vừa mới truyền nước xong, không tránh khỏi có chút mệt mỏi, Lâm Cẩn Ngôn bất đắc dĩ, rút chìa khóa rồi xuống xe, từ phía sau vòng đến chỗ ghế lái phụ, mở cửa xe, cúi người ôm Giản Vi ra ngoài.
Động tác hết sức nhẹ nhàng sợ đánh thức cô.
Ôm Giản Vi lên lầu, trong lòng bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ anh từ trước đến nay mang cô bé này về nhà để làm gì?
Quả thực là do chính mình tự rước phiền phức về nhà.
Anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt trắng nõn tựa ở trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi cong dài.
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, tầm mắt dừng trên đôi môi hồng nhạt của người trước ngực.
Nhớ tới nụ hôn bất đắc dĩ ban sáng, lại còn vô tình dùng chung đũa.
Hô hấp vô thức trở nên dồn dập, anh chau mày một cái, lập tức lắc đầu, đem suy nghĩ không đứng đắn trong đầu ném ra ngoài.
Ôm Giản Vi đi nhanh lên lầu.
Vào phòng, ba bước đến gần mép giường, đem Giản Vi đặt xuống.
Động tác hơi mạnh một chút, Giản Vi " ưm" một tiếng dụi mắt chậm rãi tỉnh lại.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở mép giường, ngữ khí không đổi:" tỉnh rồi?"
Giản Vi vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ hồ, ôm chăm từ trên giường ngồi dậy.
Theo bản năng nhìn ngó xung quanh, hậu tri hậu giác mới phát hiện ra mình lại đang ở trong phòng.
Cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm:" anh... anh ôm tôi lên lầu?"
" không thì sao? cô ngủ như heo vậy chẳng lẽ để cô ở trong xe chịu rét một đêm."
Giản Vi sửng sốt, sau đó mới chợt nhận ra Lâm Cẩn Ngôn đang mắng mình, mất hứng, mắng lại một câu:" anh mới là heo!"
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt nhíu lại, ngữ khí nguy hiểm:" nhắc lại lần nữa!"
Trong hơi thở đều mang theo vài phần uy hiếp, Giản Vi không ngốc đến nỗi đem bản thân mình ra trước họng súng, im lặng không dám hé răng.
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô một cái, từ trong túi quần lấy ra túi thuốc, ném cho cô:" tỉnh rồi thì mau uống thuốc."
Là bác sĩ đưa cho anh, thuận tay liền đút vào trong túi quần.
Giản Vi từ bên trong lấy ra một túi thuốc, quay đầu tìm cái ly, kết quả bên trong một giọt nước cũng không còn. Cô ngẩng đầu, đem cái ly đưa cho Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt ngoan ngoãn:" Lâm Cẩn Ngôn hết nước rồi."
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, giây sau đó liền cau chặt mày.
Cô bé này, cư nhiên lại dám sai vặt anh.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn bất động, đem cái ly huơ huơ trước mặt, thanh âm mềm mại:" Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh nha."
"...... " Lâm Cẩn Ngôn lạnh mặt, liếc nhìn cô một cái vẫn nhận lấy ly nước, xoay người xuống lầu lấy nước.
Giản Vi nằm xuống, khóe miệng hơi cong.
Sinh nhật mười tám tuổi có lẽ là ngày vui nhất trong cuộc đời cô. Không có ăn mặc đói rách, không có cô độc một mình. Trong phòng có máy sưởi, có chăn mềm mại, còn có Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi càng nghĩ càng thấy vui vẻ, trong lòng ấm áp, so với việc ăn bánh kem còn ngọt hơn.
Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng đem nước lên cho cô.
Giản Vi một lần nữa từ trên giường ngồi dậy, một tay bưng cái ly, một tay lấy thuốc, đem từng viên một uống vào.
Mất một lúc lâu mới uống xong.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hỏi:" cô đã uống thuốc tim chưa?"
" ai da, tôi quên mất!" Lâm Cẩn Ngôn nhắc mới nhớ, Giản Vi hôm nay còn chưa uống thuốc, vội chỉ vào chỗ bàn học:" anh lấy giúp tôi với, nó ở trong cặp sách."
Giản Vi càng ngày càng thuần thục mà sai vặt anh, Lâm Cẩn Ngôn không vui mà liếc nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô lấy thuốc.
Anh càng ngày càng cảm thấy, chính mình lain thua thảm bại trong tay cô, đối với cô lại không hề biết giận.
Đi đến bàn học, đem cặp sách của cô mở ra.
Nghỉ hai ngày, Giản Vi cặp sách vẫn chưa mở ra.
Cặp sách chứa đầy bài thi, hại anh tìm nửa ngày vẫn chưa tìm thấy, có chút mất kiên nhẫn, đem toàn bộ thứ trong cặp sách đổ ra.
Lọ thuốc rơi trên mặt đất, anh khom người cúi xuống nhặt, vừa mới nhặt lên, tầm mắt đột nhiên dừng lain trước một màu hồng nhạt trước mặt.
Ngẩn ra mất vài giây, thuận tay đem tấm thiệp màu hồng nhạt nhặt lên, vô tình ngắm một chút nhưng lại khiến ấn đường hung hăng mà nhíu chặt.
Tấm thiệt ban mở đầu liền viết: Vi Vi thân mến, xin cho phép tôi gọi bạn như vậy. Bạn thật sự không biết, thật sự từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã thích cậu rồi....
Lâm Cẩn Ngôn đọc nhanh như gió, nhìn một lượt từ đầu đến cuối, tầm mắt nhanh chóng dừng lại ở phần kí tên" yêu cậu, Giang Lẫm".
Lâm Cẩn Ngôn xem xong bức thư này, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tay nắm chặt lấy tấm thiệp, một lúc lâu không nhúc nhích.
Giản Vi ngồi ở trên giường, thấy hơn nửa ngày rồi mà Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa đem thuốc lại đây, theo bản năng hỏi:" Làm sao vậy? Không tìm được sao?"
Nghe thấy giọng của cô, Lâm Cẩn Ngôn quay đầu, lạnh mặt nhìn cô.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn trong tay đang cầm lọ thuốc, giật giật khóe miệng, cười lấy lòng, nói:" tìm được rồi à, vậy đưa tôi đi."
Nói xong liền hướng Lâm Cẩn Ngôn xòe tay.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt nặng nề mà nhìn cô, đột nhiên đem lọ thuốc ném tới trên bàn:" tự cô lấy đi!"
Nói xong, lạnh mặt nhìn Giản Vi trực tiếp đi ra ngoài.
Thời điểm đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. Đóng cửa " rầm" một tiếng, khiến Giản Vi sợ tới mức bả vai run lên.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm ra phía cửa, lại nhìn đến chỗ bàn học đang để lọ thuốc, vò đầu, vô cùng buồn bực: người này như thế nào nói nổi nóng là liền nổi nóng!
Nói nữ nhân tâm tình thay đổi nhưng chính cô lại thấy nam nhân mới đúng như vậy.
Anh cúi đầu nhìn một lần nữa, từng câu từng chữ vô cùng chói mắt.
Trở lain phòng, đem tấm thiệp xé ra ném vào thùng rác.
Giản Vi phẫu thuật phải mất hai tháng.
Liền sớm nhập viện, Lâm Cẩn Ngôn tan làm liền ghé qua.
Phòng bệnh chỉ có một người, Giản Vi mặc quần áo bệnh nhân đang đứng trước cửa sổ phòng bệnh.
Bên ngoài phố đã lên đèn, rực rỡ tráng lệ.
Nghĩ đến ngày mai phải phẫu thuật, trong lòng có chút lo sợ.
Mẹ là do bệnh tim mà mất, cứu chữa không kịp, là mất ngay trên bàn phẫu thuật.
" Vi Vi ngày mai làm phẫu thuật, con nên sớm nghỉ ngơi chút đi." Dì Lan đã sớm từ quê lên, ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô. Lấy nước nóng trở về, thấy cô vẫn còn đứng ở cửa sổ, liền tiến lên đỡ lấy cô.
Giản Vi sắc mặt có chút tái nhợt, quay đầu lại lo lắng hỏi:" Dì Lan, dì nói thử xem, liệu con không thể trở ra được nữa không?"
Lâm Cẩn Ngôn vừa đẩy cửa ra, nghe thấy câu này, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng mắng:" nói bậy gì đó."
Giản Vi run lên, nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Cẩn Ngôn sa sầm mặt mày đi vào,ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Vi.
" Tiên sinh"
" Dì Lan đi ra ngoài trước đi ạ" Lâm Cẩn Ngôn phân phó.
Dì Lan " ai" một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Giản Vi nhấp môi nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt có chút không vui liền giáo huấn cô:" suy nghĩ lung tung cái gì?"
Giản Vi có chút ủy khuất nói:" không phải suy nghĩ lung tung, mẹ tôi năm đó chính là mất trên bàn phẫu thuật."
Lâm Cẩn Ngôn chỉ biết mẹ cô mất sớm, lại không ngờ rắng lại mất trên bàn phẫu thuật.
Anh nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Giản Vi hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói:" Lâm Cẩn Ngôn, tôi có chút sợ hãi."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt đỏ lên của cô, bỗng nhiên có chút đau lòng. Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ sờ đầu cô, ngữ khí ấm áp hơn đôi chút:" đừng sợ, có tôi."
" Anh ngày mai sẽ chờ tôi sao?"
" ừ, tôi chờ cô, yên tâm."
Giản Vi nhấp nhấp môi, lúc này mới yên tâm gật gật đầu nói:" có anh ở đây, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa."
Đôi mắt hôm nay không giống với ngày thường giờ đây tràn ngập sự sợ hãi.
Lâm Cẩn Ngôn kéo tay cô đi đến bên giường:" không còn sớm nữa, đi ngủ."
Giản Vi ngoan ngoãn nghe lời, cởi giày bò lên giường.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người, đem chăn đắp cho cô, xong xuôi liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Giản Vi thấy anh định đi, khẩn trương níu lấy tay hỏi:" anh định đi đâu?"
Lâm Cẩn Ngôn quay đầu thấy Giản Vi đầy mặt khẩn trương nhìn mình, đầy vẻ bất an, lo sợ sẽ bị bỏ rơi.
Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy tay cô, thấp giọng trấn an:" tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, sẽ mau trở về. Yên tâm, tộ sẽ ở bên cô."
Giản Vi hơi do dự một lát, rốt cuộc hơi buông lỏng tay.
Cô sợ hãi, ngoài Lâm Cẩn Ngôn ra cô không biết trông cậy vào ai.
Lâm Cẩn Ngôn từ phòng bệnh đi ra, gọi cho Mạnh Dao phân phó:" từ ngày mai bắt đầu, sau ba ngày lịch trình hủy bỏ.... lịch trình công tác để sau ba ngày hãy sắp xếp.... không có việc gì quan trọng đừng tìm tôi, ở bệnh viện chăm sóc cô ấy."
Nào hiểu được vui quá hóa buồn, đến khi ăn xong miếng bánh cuối cùng dạ dày bắt đầu có phản ứng.
Bởi vì ăn quá nhiều ngọt, nên buổi tối dạ dày đau đến độ phát khóc mà ở trên giường lăn lộn.
Thực sự là đau đến không chịu nổi, run rẩy gọi điện cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn tắm rửa xong ra tới nơi, đang chuẩn bị đi ngủ, di động ở trên đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình di động, bất chợt thấy tên Giản Vi.
Hơi ngẩn ra, cuối cùng lấy điện thoại di động lên.
" Làm sao vậy?" mới vừa hỏi một câu, đầu bên kia đã truyền tới một tràng kêu thống khổ của Giản Vi.
Lâm Cẩn Ngôn cả người chấn động, trong đầu lập tức nhớ tới lần trước bệnh tim của cô tái phát thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Sắc mặt nháy mắt ngưng trọng tới cực điểm, cái gì cũng không rảnh lo, chạy nhanh lên lầu.
Tới phòng Giản Vi, trực tiếp mở cửa, may mắn lần này cửa phòng không khóa.
Anh đẩy mạnh cửa, cánh cửa va vào tường kêu lên một tiếng.
Giản Vi cuộn tròn ở trên giường, nghe thấy tiếng động, thống khổ mà nâng mí mắt, suy yếu ủy khuất:" Lâm Cẩn Ngôn, dạ dày tôi đau...."
Lâm Cẩn Ngôn đi đến mép giường, cầm chặt tay Giản Vi ấn đường nhíu chặt:" sao lại thế này? có phải đau tim không?"
Giản Vi lắc đầu, ôm bụng:" dạ dày, dạ dày đau.... ăn.... ăn nhiều...."
Lâm Cẩn Ngôn:".........."
Một giờ sau, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt đi nhanh từ trong phòng cấp cứu đi ra, Giản Vi nhỏ bé chạy vội theo phía sau.
Lâm Cẩn Ngôn đi quá nhau, Giản Vi không dám chạy đuổi theo, mắt thấy khoảng cách giữa mình và anh quá xa, ủy khuất mà hô lên một tiếng:" anh đợi tôi với!"
Lâm Cẩn Ngôn ra gần đến cửa bệnh viện, nghe thấy tiếng hô nhanh chóng đi chậm lại.
Giản Vi nhỏ bé chạy theo sau, khuôn mặt đáng thương, ôm một cánh tay mà lắc lắc:" Lâm Cẩn Ngôn,anh đừng nóng giận...."
Lâm Cẩn Ngôn rũ mắt nhìn cô, sắc mặt đen như đáy nồi.
Giản Vi biết bản thân sai, tự giác nhận lỗi:" tôi về sau không ăn nhiều như vậy, anh đừng có nóng giận.... Lâm Cẩn Ngôn...."
Cô nói nhẹ nhàng lại ôm rịt lấy cánh tay anh, mặt đầy đâng thương mà nhìn anh.
Lâm Cẩn Ngôn mặt nặng nề mà nhìn cô chằm chằm, hít vài một hơi, cuối cùng vẫn là không khống chế được mà mắng một câu:" Giản Vi, cô ngốc chết đi được!"
Giản Vi đuối lí, ngậm miệng không hé răng.
Vừa ở phòng cấp cứu truyền nước, trên đường về nhà, ngồi ở ghế lái phụ, đầu dựa vài cửa sổ xe nhắm mắt ngủ.
Trong đêm tối tràn ngập tuyết trắng, xe băng qua bóng đêm, chẫm rãi chạy về nhà.
Rạng sáng tiếng chuông vang vọng trong đêm.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn Giản Vi qua gương, đôi mắt nhắm nghiền, ngủ thật sự ngon.
Tưởng rằng có thể cùng cô nói chúc mừng sinh nhật, nhưng người lại ngủ mất rồi.
Về đến nhà, đem xe đỗ ở trong viện. Lâm Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, không hề có chút động tĩnh nào.
Vừa mới truyền nước xong, không tránh khỏi có chút mệt mỏi, Lâm Cẩn Ngôn bất đắc dĩ, rút chìa khóa rồi xuống xe, từ phía sau vòng đến chỗ ghế lái phụ, mở cửa xe, cúi người ôm Giản Vi ra ngoài.
Động tác hết sức nhẹ nhàng sợ đánh thức cô.
Ôm Giản Vi lên lầu, trong lòng bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ anh từ trước đến nay mang cô bé này về nhà để làm gì?
Quả thực là do chính mình tự rước phiền phức về nhà.
Anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt trắng nõn tựa ở trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi cong dài.
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, tầm mắt dừng trên đôi môi hồng nhạt của người trước ngực.
Nhớ tới nụ hôn bất đắc dĩ ban sáng, lại còn vô tình dùng chung đũa.
Hô hấp vô thức trở nên dồn dập, anh chau mày một cái, lập tức lắc đầu, đem suy nghĩ không đứng đắn trong đầu ném ra ngoài.
Ôm Giản Vi đi nhanh lên lầu.
Vào phòng, ba bước đến gần mép giường, đem Giản Vi đặt xuống.
Động tác hơi mạnh một chút, Giản Vi " ưm" một tiếng dụi mắt chậm rãi tỉnh lại.
Lâm Cẩn Ngôn đứng ở mép giường, ngữ khí không đổi:" tỉnh rồi?"
Giản Vi vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ hồ, ôm chăm từ trên giường ngồi dậy.
Theo bản năng nhìn ngó xung quanh, hậu tri hậu giác mới phát hiện ra mình lại đang ở trong phòng.
Cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm:" anh... anh ôm tôi lên lầu?"
" không thì sao? cô ngủ như heo vậy chẳng lẽ để cô ở trong xe chịu rét một đêm."
Giản Vi sửng sốt, sau đó mới chợt nhận ra Lâm Cẩn Ngôn đang mắng mình, mất hứng, mắng lại một câu:" anh mới là heo!"
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt nhíu lại, ngữ khí nguy hiểm:" nhắc lại lần nữa!"
Trong hơi thở đều mang theo vài phần uy hiếp, Giản Vi không ngốc đến nỗi đem bản thân mình ra trước họng súng, im lặng không dám hé răng.
Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô một cái, từ trong túi quần lấy ra túi thuốc, ném cho cô:" tỉnh rồi thì mau uống thuốc."
Là bác sĩ đưa cho anh, thuận tay liền đút vào trong túi quần.
Giản Vi từ bên trong lấy ra một túi thuốc, quay đầu tìm cái ly, kết quả bên trong một giọt nước cũng không còn. Cô ngẩng đầu, đem cái ly đưa cho Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt ngoan ngoãn:" Lâm Cẩn Ngôn hết nước rồi."
Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt, giây sau đó liền cau chặt mày.
Cô bé này, cư nhiên lại dám sai vặt anh.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn bất động, đem cái ly huơ huơ trước mặt, thanh âm mềm mại:" Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh nha."
"...... " Lâm Cẩn Ngôn lạnh mặt, liếc nhìn cô một cái vẫn nhận lấy ly nước, xoay người xuống lầu lấy nước.
Giản Vi nằm xuống, khóe miệng hơi cong.
Sinh nhật mười tám tuổi có lẽ là ngày vui nhất trong cuộc đời cô. Không có ăn mặc đói rách, không có cô độc một mình. Trong phòng có máy sưởi, có chăn mềm mại, còn có Lâm Cẩn Ngôn.
Giản Vi càng nghĩ càng thấy vui vẻ, trong lòng ấm áp, so với việc ăn bánh kem còn ngọt hơn.
Lâm Cẩn Ngôn nhanh chóng đem nước lên cho cô.
Giản Vi một lần nữa từ trên giường ngồi dậy, một tay bưng cái ly, một tay lấy thuốc, đem từng viên một uống vào.
Mất một lúc lâu mới uống xong.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hỏi:" cô đã uống thuốc tim chưa?"
" ai da, tôi quên mất!" Lâm Cẩn Ngôn nhắc mới nhớ, Giản Vi hôm nay còn chưa uống thuốc, vội chỉ vào chỗ bàn học:" anh lấy giúp tôi với, nó ở trong cặp sách."
Giản Vi càng ngày càng thuần thục mà sai vặt anh, Lâm Cẩn Ngôn không vui mà liếc nhìn cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô lấy thuốc.
Anh càng ngày càng cảm thấy, chính mình lain thua thảm bại trong tay cô, đối với cô lại không hề biết giận.
Đi đến bàn học, đem cặp sách của cô mở ra.
Nghỉ hai ngày, Giản Vi cặp sách vẫn chưa mở ra.
Cặp sách chứa đầy bài thi, hại anh tìm nửa ngày vẫn chưa tìm thấy, có chút mất kiên nhẫn, đem toàn bộ thứ trong cặp sách đổ ra.
Lọ thuốc rơi trên mặt đất, anh khom người cúi xuống nhặt, vừa mới nhặt lên, tầm mắt đột nhiên dừng lain trước một màu hồng nhạt trước mặt.
Ngẩn ra mất vài giây, thuận tay đem tấm thiệp màu hồng nhạt nhặt lên, vô tình ngắm một chút nhưng lại khiến ấn đường hung hăng mà nhíu chặt.
Tấm thiệt ban mở đầu liền viết: Vi Vi thân mến, xin cho phép tôi gọi bạn như vậy. Bạn thật sự không biết, thật sự từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã thích cậu rồi....
Lâm Cẩn Ngôn đọc nhanh như gió, nhìn một lượt từ đầu đến cuối, tầm mắt nhanh chóng dừng lại ở phần kí tên" yêu cậu, Giang Lẫm".
Lâm Cẩn Ngôn xem xong bức thư này, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tay nắm chặt lấy tấm thiệp, một lúc lâu không nhúc nhích.
Giản Vi ngồi ở trên giường, thấy hơn nửa ngày rồi mà Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa đem thuốc lại đây, theo bản năng hỏi:" Làm sao vậy? Không tìm được sao?"
Nghe thấy giọng của cô, Lâm Cẩn Ngôn quay đầu, lạnh mặt nhìn cô.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn trong tay đang cầm lọ thuốc, giật giật khóe miệng, cười lấy lòng, nói:" tìm được rồi à, vậy đưa tôi đi."
Nói xong liền hướng Lâm Cẩn Ngôn xòe tay.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt nặng nề mà nhìn cô, đột nhiên đem lọ thuốc ném tới trên bàn:" tự cô lấy đi!"
Nói xong, lạnh mặt nhìn Giản Vi trực tiếp đi ra ngoài.
Thời điểm đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. Đóng cửa " rầm" một tiếng, khiến Giản Vi sợ tới mức bả vai run lên.
Cô ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm ra phía cửa, lại nhìn đến chỗ bàn học đang để lọ thuốc, vò đầu, vô cùng buồn bực: người này như thế nào nói nổi nóng là liền nổi nóng!
Nói nữ nhân tâm tình thay đổi nhưng chính cô lại thấy nam nhân mới đúng như vậy.
Anh cúi đầu nhìn một lần nữa, từng câu từng chữ vô cùng chói mắt.
Trở lain phòng, đem tấm thiệp xé ra ném vào thùng rác.
Giản Vi phẫu thuật phải mất hai tháng.
Liền sớm nhập viện, Lâm Cẩn Ngôn tan làm liền ghé qua.
Phòng bệnh chỉ có một người, Giản Vi mặc quần áo bệnh nhân đang đứng trước cửa sổ phòng bệnh.
Bên ngoài phố đã lên đèn, rực rỡ tráng lệ.
Nghĩ đến ngày mai phải phẫu thuật, trong lòng có chút lo sợ.
Mẹ là do bệnh tim mà mất, cứu chữa không kịp, là mất ngay trên bàn phẫu thuật.
" Vi Vi ngày mai làm phẫu thuật, con nên sớm nghỉ ngơi chút đi." Dì Lan đã sớm từ quê lên, ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô. Lấy nước nóng trở về, thấy cô vẫn còn đứng ở cửa sổ, liền tiến lên đỡ lấy cô.
Giản Vi sắc mặt có chút tái nhợt, quay đầu lại lo lắng hỏi:" Dì Lan, dì nói thử xem, liệu con không thể trở ra được nữa không?"
Lâm Cẩn Ngôn vừa đẩy cửa ra, nghe thấy câu này, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng mắng:" nói bậy gì đó."
Giản Vi run lên, nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Cẩn Ngôn sa sầm mặt mày đi vào,ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Giản Vi.
" Tiên sinh"
" Dì Lan đi ra ngoài trước đi ạ" Lâm Cẩn Ngôn phân phó.
Dì Lan " ai" một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Giản Vi nhấp môi nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt có chút không vui liền giáo huấn cô:" suy nghĩ lung tung cái gì?"
Giản Vi có chút ủy khuất nói:" không phải suy nghĩ lung tung, mẹ tôi năm đó chính là mất trên bàn phẫu thuật."
Lâm Cẩn Ngôn chỉ biết mẹ cô mất sớm, lại không ngờ rắng lại mất trên bàn phẫu thuật.
Anh nhìn cô, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Giản Vi hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói:" Lâm Cẩn Ngôn, tôi có chút sợ hãi."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt đỏ lên của cô, bỗng nhiên có chút đau lòng. Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ sờ đầu cô, ngữ khí ấm áp hơn đôi chút:" đừng sợ, có tôi."
" Anh ngày mai sẽ chờ tôi sao?"
" ừ, tôi chờ cô, yên tâm."
Giản Vi nhấp nhấp môi, lúc này mới yên tâm gật gật đầu nói:" có anh ở đây, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa."
Đôi mắt hôm nay không giống với ngày thường giờ đây tràn ngập sự sợ hãi.
Lâm Cẩn Ngôn kéo tay cô đi đến bên giường:" không còn sớm nữa, đi ngủ."
Giản Vi ngoan ngoãn nghe lời, cởi giày bò lên giường.
Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người, đem chăn đắp cho cô, xong xuôi liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Giản Vi thấy anh định đi, khẩn trương níu lấy tay hỏi:" anh định đi đâu?"
Lâm Cẩn Ngôn quay đầu thấy Giản Vi đầy mặt khẩn trương nhìn mình, đầy vẻ bất an, lo sợ sẽ bị bỏ rơi.
Lâm Cẩn Ngôn cầm lấy tay cô, thấp giọng trấn an:" tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, sẽ mau trở về. Yên tâm, tộ sẽ ở bên cô."
Giản Vi hơi do dự một lát, rốt cuộc hơi buông lỏng tay.
Cô sợ hãi, ngoài Lâm Cẩn Ngôn ra cô không biết trông cậy vào ai.
Lâm Cẩn Ngôn từ phòng bệnh đi ra, gọi cho Mạnh Dao phân phó:" từ ngày mai bắt đầu, sau ba ngày lịch trình hủy bỏ.... lịch trình công tác để sau ba ngày hãy sắp xếp.... không có việc gì quan trọng đừng tìm tôi, ở bệnh viện chăm sóc cô ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.