Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 32

Nghê Đa Hỉ

19/01/2020

Lời nói của Lâm Cẩn Ngôn khiến cho Giản Vi tràn ngập cảm giác an toàn, cô mỉm cười, một lát sau, áy náy nói một câu:" nhưng anh ngàn vạn lần không thể vì em mà cãi lại mẹ đâu đấy."

Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lời này,ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu, nắm tay cô, nhẹ giọng nói:" Yên tâm đi, anh tự có chừng mực."

Anh nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn mê người của cô, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lại nói:" Mẹ anh sẽ thích em."

Giản Vi không quá tin tưởng, đầy mặt lo lắng:" Sẽ thích sao?""

"Sẽ"

Anh nói sẽ vậy thì có khả năng đi!

Giản Vi mỉm cười sau đó buồn rầu nói:" Hi vọng là như vậy!""

Trên tường đồng hồ đã chỉ hơn 11 giờ, Giản Vi từ trên người Lâm Cẩn Ngôn đi xuống, nói:" em về phòng đây, anh cũng ngủ đi."

Lâm Cẩn Ngôn đứng dậy, cầm lấy tay cô, khóe mắt hiện lên một tia ý cười:"" Ở lại ngủ với anh không được sao?"

Giản Vi bị dọa, lập tức nói:"Không.....Không cần!"

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô khẩn trương đến độ cả khuôn mặt nhỏ đều căng thẳng, nhịn không được mà phì cười, nắm lấy cằm cô:""Đùa em chút thôi, thử hỏi có ngốc không?"

Giản Vi gạt tay anh ra, chép miệng trừng anh liếc mắt một cái:" đáng ghét!"

Mắng anh một câu, quay đầu liền đi ra ngoài.

Mở cửa ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn, tươi cười nói:" Lâm Cẩn Ngôn sinh nhật vui vẻ!"

Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cong rồi nhanh chóng biến mất:" Ừ, mau về phòng đi."

- ------------------

Từ trong phòng Lâm Cẩn Ngôn đi ra ngoài, Giản Vi cố tỏ ra bình tĩnh, thong thả đi lên trên lầu.

Nhưng mà đến khi vào trong phòng, dùng sức đóng cửa lại, cô kích động đến nỗi trực tiếp bổ nhào lên giường, hai chân dùng sức quẫy đạp trong không trung, cắn chặt góc chăn, cô kìm nén không cho bản thân vì quá sung sướng mà phát ra tiếng hét chói tai.

Vừa trải qua nụ hôn triền miên, giờ đây vẫn còn hiện rõ ở trong đầu,môi răng còn phảng phất độ ấm cùng hương vị của anh, cả ngươi nóng lên,cô đỏ mặt vùi chặt đầu vào trong chăn.

Anh ấy như thế nào lại thích cô? Anh ấy vậy mà lại thích cô?

Trong đầu óc chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi này, hạnh phúc tới quá đột ngột, cô luôn cho rằng chính mình đang mơ.

Mới vừa lúc nãy cái hôn nồng nhiệt cùng với cử chỉ thân mật, bị anh cắn vào đầu lưỡi đến bây giờ vẫn có chút đau, nhưng lại vô cùng vui sướng.

Cô kích động đến nỗi ôm chặt chăn mà lăn lộn trên giường, trong cổ họng vấn không kìm nén được mà phát ra tiếng cười.

Nào biết vui quá hóa buồn, cô ôm chăn lăn lộn nào ngờ lăn thẳng đến mép giường, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, "rầm" một cái mà ngã thẳng xuống mặt sàn.

"A!"" Giản Vi đau quá mà kêu lên một tiếng, nhăn mặt từ từ bò dậy, xoa xoa mông, lồm cồm đi lên giường.

"Thật xui xẻo!""

Dưới phòng, Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy một vài tiếng vang, trong mắt ý cười càng đậm.

- ------------------------

Giản Vi kích động tới nửa đêm, rạng sáng mới ôm chăn chìm vào giấc ngủ, trên miệng vẫn còn đọng lại nụ cười.

7 giờ sáng hôm sau, ánh mặt trời buổi sớm nhàn nhạt chiếu vào phòng, Giản Vi mở mắt ra, tầm mắt đón nhận ánh sáng buổi sớm, híp mắt lại, mỉm cười.

Ôm chăn ở trên giường lăn hai vòng, sau đó mới xoay người, từ trên giường ngồi dậy, đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.



Đi đến lâu hai, tầm mắt hướng phòng của Lâm Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua, cửa phòng vẫn đang đóng, chắc anh còn ở trong phòng.

Đang do dự có nên đi qua gọi anh hay không thì dì Lan đang ở dưới phòng khách gọi cô:" Vi Vi con đến vừa lúc, kêu cậu ấy xuống ăn sáng đi."

"Dạ, con đi liền." Giản Vi đồng ý, lúc này mới xoay người đi đến phòng ngủ của anh.

Cô gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng:" vào đi."

Giản Vi chần chừ một lát, sau đó mới mở cửa đi vào.

Lâm Cẩn Ngon vừa mới tắm xong, đang từ phòng tắm ra, trên người vẫn còn chưa khô, từng giọt nước theo từng đường nét trên cơ thể mà trượt xuống, phía dưới quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào từng đường nét trên người, thân thể đàn ông cường tráng gợi cảm.

Sáng sớm phải nhìn thấy cảnh khiến người ta phải chảy máu mũi thế này, Giản Vi đỏ mặt, lập tức nhắm mắt lại.

Lâm Cẩn Ngon khóe miệng hơi cong rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, gọi cô:" Lại đây!"

Giản Vi nghe thấy anh gọi, có chút do dự, lại có chút khẩn trương mà đi tới, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, đôi mắt không dám nhìn vào người anh, chỉ nhìn lướt qua, sau đó tầm mắt dừng lại ở trên giường phía sau anh, nhỏ giọng nói:" cái kia... Dì Lan bảo em tới gọi anh xuống ăn sáng... A!"

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên bị Lâm Cẩn Ngôn ôm eo, kéo cô vào trong lòng, cô bị dọa, đôi tay gắt gao chống ở trên ngực anh.

Dưới lòng bàn tay là cơ bắp cứng rắn nóng bỏng.

Mặt Giản Vi tức khắc đỏ bừng, vội vàng thu tay lại mà đặt trên vai Lâm Cẩn Ngôn, có chút thẹn thùng, đôi mắt long lanh ướt nước mà nhìn anh:" Anh,anh muốn làm gì vậy?"

Lâm Cẩn Ngôn khóe mắt mỉm cười, thấp giọng nói:" Muốn ăn em."

Nói xong, môi liền ép xuống đôi môi của Giản Vi, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, theo bản năng lùi ra sau lại bị Lâm Cẩn Ngôn ôm chặt, toàn bộ thân thể đều kề sát trên người anh.

Sáng sớm tinh thần có chút hưng phấn mà nụ hôn có phần hơi dùng sức, Giản Vi vẫn chưa học được cách hô hấp, trong chốc lát khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Lâm Cẩn Ngôn hơi nới lỏng, đôi mắt đỏ lên, giọng nói khàn khàn:" hô hấp."

Giản Vi bị hôn đến khong thở nổi, giờ đây mới hít thở được liền hé mở miệng, cái miệng nhỏ đớp lấy từng ngụm khí, đôi mắt ướt át mà nhìn Lâm Cẩn Ngôn,ngón cái của Lâm Cẩn Ngôn đặt nhẹ trên môi cô mà ôn nhu vuốt ve,cười khẽ nói:" khi nào em mới học được đây?"

Giản Vi liếc mắt nhìn anh một cái, giọng điệu có chút hờn dỗi:" Ai giống anh có kinh nghiệm như vậy."

"Kinh nghiệm?" Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay nhẹ nâng cằn cô, kéo sát lại, thấp giọng nói:" em ghen sao?"

Giản Vi gạt tay anh, quay mặt đi, trong lòng bỗng dưng có chút hụt hẫng, ngữ khí có chút trách móc:" Em ghen cái gì? Thành đạt như anh ít nhiều có bạn gái cũ cũng là điều bình thường."

Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng, từ phía sau ôm lấy cô, bao phủ người cô, cằm để ở trên vai, thấp giọng cười:" còn nói không ghen? Anh như thế nào lại nghe thấy một bình dấm chua vậy?"

Giản Vi thẹn thùng, nhỏ giọng nói:" Đừng nói linh tinh, sao em lại không ngửi thấy vậy."

Lâm Cẩn Ngôn cười cười, ánh nhìn sắc lẹm:" cô bé ngốc, anh làm gì có bạn gái cũ."

Giản Vi bĩu môi, không qua tin.

"Không tin?"

Giản Vi hừ khẽ một tiếng, nghĩ thầm, không có trải qua sao anh lại có kinh nghiệm như vậy?

"Trước kia chỉ chú tâm vào việc học, du học trở về liền tiếp quản công ty chú tâm vào sự nghiệp, mấy năm trước công ty gặp chuyện, mỗi ngày mười mấy giờ làm việc, nào có tâm tư nghĩ đến mấy cái đó, lại không gặp được người khiến anh động tâm."

Giản Vi nghe được những lời này, khóe miệng cong cong, rốt cuộc cũng trở lại vui mừng.

"Trước... Cẩn Ngôn, Vi Vi.... Ăn cơm sáng...."



Cửa phòng khép hờ, dì Lan ở bên ngoài nhìn một lát, vẫn là nhịn không được lên tiếng. Bà đầy mặt tươi cười, rõ ràng thấy được " vạn năm không nở hoa cuối cùng cũng chịu nở rồi".

Giọng nói của dì Lan truyền đến,khiến hai người trong phòng đều sửng sốt, Giản Vi mặt đỏ bừng, nháy mắt đẩy Lâm Cẩn Ngôn ra, cúi đầu,nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.

Lâm Cẩn Ngôn ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhìn bóng dáng chối chết bỏ chạy của cô, trong mắt tràn ngập ý cười sủng nịnh.

Dì Lam đầy mặt tươi cười đi đến nắm tay Lâm Cẩn Ngôn:" chúc mừng cháu."

Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười, tâm tình có chút không tồi.

- -------------

Giản Vi buổi tối muốn quay lại trường, hơn 5 giờ chiều liền qua ăn cơm, rồi thu dọn đồ đạc.

Lâm Cẩn Ngôn lái xe đưa cô về trường, nghĩ đến cô trở lại trường phải một tuần mới về được, đột nhiên hỏi:" các em học đều phải ở lại trường?"

"" Đúng vậy, mỗi buổi tối đều bị kiểm tra.""

Lâm Cẩn Ngôn đau đầu mà nhíu nhíu mày, có chút căng thẳng.

Công ty cùng nhà đều cách trường rất xa, ngày thường muốn gặp mặt quả thật là không dễ dàng.

Đến cổng trường, cho xe dừng lại, Giản Vi cởi bỏ dây an toàn liền chuẩn bị xuống xe.

Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cầm lấy tay cô, ánh mắt sâu:" như vậy mà đi sao?"

Giản Vi hơi giật mình, mờ mịt mà nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn cúi người,tay phải chế trụ đầu cô, liền hôn lên môi cô.

Giản Vi choáng váng một lát, lúc sau mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, đôi tay khẽ túm lấy áo anh.

Sau một lúc lâu, Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc mới buông cô ra, ánh mắt thật sâu, thấp giọng hỏi:" Buổi tối có thời gian không?""

""Buổi tối muốn tập hội."

"Bao giờ kết thúc?"

"8 giờ tối.""

Lâm Cẩn Ngôn giơ tay vuốt má cô, thấp giọng nói:" Buổi tối anh gọi điện cho em."

Giản Vi có chút thẹn thùng mà gật đầu, trong lồng ngực tái tim đang không ngừng đập nhanh, đôi mắt ướt nước mà nhìn anh, hỏi một câu thật ngốc:" Lâm Cẩn Ngôn, chúng ta đang yêu sao?""

Lâm Cẩn Ngôn không nhịn được cười:"" em nói xem?"

Giản Vi:"......"

Anh xoa đầu cô, cười nhẹ:"" cô bé ngốc."

- ---------

Giản Vi bước xuống xe, lưu luyến không nỡ rời đi, Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trong xe, ánh mắt trước sau đều dán vào người cô mãi cho đến khi cô bước vào trong trường,xuyên qua chỗ ngoặt, rốt cuộc không thấy người đâu mới thu hồi tầm mắt.

Từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc, rút ra một cây ngậm ở trong miệng, hương thuốc lá lan tràn trong khoang miệng, trong đầu lại hiện rõ hương vị đôi môi của Giản Vi,hương vị ngọt ngào rất riêng, giống vị của một quả dâu tây.

Anh hút được hai hơi thuốc, đem tàn thuốc dập tắt, sau đó bấm một dãy số.

""Lâm tổng.""

"Giúp tôi tìm xem gần đại học Q có phòng ở hay không, nếu thích hợp có thể mua.""

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Lối Trong Tim Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook