Chương 46
Nghê Đa Hỉ
01/02/2020
Lễ mừng của công ty càng ngày càng gần, Giản Vi rốt cuộc không nhịn được bèn chạy đến công ty của Lâm Cẩn Ngôn để xin giúp đỡ.
Lâm Cẩn Ngôn đang bận, cô ghé vào chỗ bàn làm việc của anh,mặt trông mong mà nhìn anh:" Lâm Cẩn Ngôn, anh chừng nào mới không bận đây? Em rất kém, khiêu vũ cao nhã như vậy em sợ em học không nổi."
Lâm Cẩn Ngôn cười:" Có anh ở đây, sao có thể học không được?"
"Vậy anh mau nhanh dạy em đi." Cô lôi kéo ống tay áo của anh, thanh âm mềm mại nũng nịu:" Nếu như mà nhảy không được, một mình em mất mặt không tính, mất mặt anh, anh đến lúc đó đừng chê em mất mặt."
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên sủng nịnh mà quẹt nhẹ cái mũi cô:" Còn học được cách uy hiếp anh?"
Giản Vi cắn cắn môi, tay chống cằm, mắt sáng lấp lánh nhìn anh:" Vậy khi nào anh mới chịu dạy em?"
"Buổi tối dạy, được không?"
"Buổi tối em phải về nhà."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Buổi tối không thể nói là đi cùng anh sao?" Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, hỏi cô.
Giản Vi lắc đầu:" Không được, anh em quản rất nghiêm."
Lâm Cẩn Ngôn kéo cô ngồi lên đùi mình, đôi tay ôm chặt eo cô, môi ôn nhu dán ở mang tai cô, thấp giọng nói:" Vi Vi, mấy ngày này anh nhớ em muốn chết."
Hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai, thân thể Giản Vi bỗng dâng lên cảm giác khác thường, theo bản năng hơi né tránh, nói:" Em cũng nhớ anh."
Đợt này Lâm Cẩn Ngôn bận quá, nên thời gian hai người có thể gặp nhau vô cùng ngắn, Lâm Cẩn Ngôn mệt mỏi đến nỗi buổi tối có khi còn ngủ quên trên bàn làm việc.
"Chờ khi lễ mừng này xong thì hết bận rồi."
" Ừ."
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu hôn cô, trằn trọc liếm mút, môi lưỡi giao nhau phát ra âm thanh đầy ái muội. Giản Vi bị hôn đến không thể hít thở, theo bản năng khẽ đẩy nhẹ bả vai anh. Lâm Cẩn Ngôn hơi thối lui một chút, vài giây sau, lại tiến lên bao phủ lấy. Bàn tay men theo vạt áo của cô đi vào trong, văn phòng ấm áp, cô chỉ mặc một cái áo mỏng, bàn tay nóng bỏng của Lâm Cẩn Ngôn đặt trên bụng nhỏ của cô sau đó dần dần tiến lên trên,cuối cùng dừng lại trên ngực cô.
Ngón tay phác họa hình dáng của nội y, bỗng nhiên cười thành tiếng:" Mới mua nội y mới?"
Giản Vi ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn anh:" Làm sao anh biết?"
"Hoa văn không giống nhau."
Giản Vi mặt đỏ lên, nhỏ giọng oán trách:" Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì thế không biết."
Lâm Cẩn Ngôn cười, bàn tay vòng qua phía sau lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng tháo móc nội y ra.
Sau lưng đột nhiên buông lỏng, Giản Vi sợ tới mức khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng che lại ngực, dáo dác nhìn xung quanh,sợ có người tiến vào.
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không ngừng được:" Giản Vi em còn có thể bớt ngốc đi một chút được không? Văn phòng của anh, ngoại trừ em ra ai có thể tự tiện đi vào chứ?"
" Cũng.... Cũng không thể xằng bậy." Giản Vi vội từ trên người anh đứng lên, che ngực, chạy vào nhà vệ sinh cài lại nút áo ngực.
Lâm Cẩn Ngôn chẳng qua cũng chỉ muốn trêu cô, cũng thật sự không muốn làm gì, trong tay hiện giờ có một đống việc cần phải xử lí.
Thấy Giản Vi đỏ mặt chạy trối chết, nhìn bóng dáng của cô, bất đắc dĩ sủng nịnh mà lắc đầu.
Khi Giản Vi ra tới, Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị mở họp, đi đến trước mặt cô, ôm cô, cúi đầu nhẹ hôn lên trán:"Anh đi họp, em ở đây chờ anh, khi nào kết thúc anh đưa em đi ăn."
Giản Vi " ừ" một tiếng, gật đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đi rồi, Giản Vi liền nằm ở trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng.
Trương Tâm:" Vi Vi, mấy ngày hôm trước cùng đi lên núi sao rồi?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Vi đáp lại:" Liền cưỡi ngựa, trượt tuyết, còn có tắm suối nước nóng."
Thẩm Đình:" Oa! Suối nước nóng! Cũng là tắm cùng với BOSS sao?"
Giản Vi:"......."
Chu Tương Tương:"Phốc!"
"Ha ha ha, nói chính sự, Vi Vi cậu định làm hôn lễ như thế nào?"
Giản Vi lười gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói:" Hôn lễ đợi sau khi tốt nghiệp hãn nói đi, bất quá bọn mình sẽ đi đăng kí trước."
"Oa, nhanh như vậy, cậu cùng Tương Tương tiến triển cũng quá nhanh đi!"
Giản Vi mỉm cười, nghĩ thầm cũng không tính là nhanh, cô đoán chừng Lâm Cẩn Ngôn còn hận không thể lập tức khiêng cô mang về nhà ấy chứ.
"Đúng rồi, giảng viên vừa gửi cho chúng ta một cái thời gian kiến tập, học kỳ sau trường có tổ chức hoạt động kiến tập, nếu làm tốt, có thể chân chính tiến vào công việc chính sau này, cũng khiến cho chúng ta khắc sâu kiến thức."
Giản Vi vừa nghe liền cảm thấy hứng thú:" Có mấy suất đăng ký vậy? Mình cũng muốn đi."
"Mỗi lớp có một suất."
"A, ít như vậy." Giản Vi nghe vậy không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Thẩm Đình nói:"Nếu như đăng kí nhiều, thì sẽ vào thành tích cuối kỳ để xem xét."
"Đúng vậy, Vi Vi cũng không nên quá lo lắng, dù sao cậu cũng sẽ được xét đến đầu tiên." Trương Tâm nói.
"Vi Vi muốn đi thật sao? Nhà các cậu có tiền như vậy, chồng cậu cũng là người có tiền,về sau nếu không làm việc gì, cũng có thể cả đời không lo chuyện cơm áo, hà tất phải khiến bản thân mình mỏi mệt như vậy?" Thẩm Đình kỳ thật vô cùng hâm mộ Giản Vi, đều là bạn cùng lứa tuổi, như Giản Vi lại được như vậy, vừa mới sinh ra đã có tất cả mọi thứ, bao gồm Tương Tương, điều kiện gia đình cũng không tồi, chỉ có cô ấy cùng Trương Tâm cái gì cũng phải dựa vào chính mình.
Giản Vi nói:" Nhà mình có tiền là của nhà mình, chồng có tiền cũng là của anh ấy, mình muốn dựa vào bản thân, hơn nữa cũng rất thích làm việc."
Chu Tương Tương:" Thưởng!"
- --------------------
Giản Vi thật sự muốn tham gia kiến tập, cô hiện tại kiến thức lý thuyết đều có nhiều, nhưng kiến thức thực tế thì lại chưa có, chỉ có tham gia thì mới có thể hình dung được những gì bản thân đã được học.
Khi Lâm Cẩn Ngôn trở về, Giản Vi liền chạy đến mượn máy tính của anh.
Lâm Cẩn Ngôn đem vị trí nhường cho cô, hỏi:" Làm sao vậy?"
Giản Vi ngồi ở chỗ của Lâm Cẩn Ngôn, mở QQ ra, kéo xuống dưới tìm văn kiện, sau đó bắt đầu điền thông tin, một bên điền một bên nói:" Kỳ sau trường muốn tổ chức một hoạt động kiến tập, có thể ra bên ngoài học tập."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kiến tập? Đi đến nơi nào?"
"Tạm thời chưa biết được, đên lúc đó nghe trường học thông báo sau, giờ mới chỉ là đăng kí."
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong không khỏi giật giật mí mắt:" Ở bên ngoài kiến tập sẽ rất bận sao? Chúng ta có thời gian gặp mặt hay không?"
Giản Vi nhịn không được nhìn anh mà trợn mắt:" Em bận còn anh không bận sao, Lâm đại tổng tài."
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cười:" Điều này cũng đúng."
- -------------------
Giản Vi ở đây đợi Lâm Cẩn Ngôn mãi cho đến tối, Lâm Cẩn Ngôn vẫn còn bận, cô đã ngủ quên trên sô pha mất rồi.
Hơn 9 giờ tối, Lâm Cẩn Ngôn mới xong việc, đứng dậy đi đến chỗ ghế sô pha, cúi người chuẩn bị đem Giản Vi bế lên, Giản Vi tức khắc tỉnh, dụi dụi mắt, còn buồn ngủ mà nhìn anh:" Anh xong việc rồi sao? Có thể dạy em khiêu vũ chưa?"
Lâm Cẩn Ngôn thấy trong đầu cô lúc nào cũng chỉ có chuyện khiêu vũ, dở khóc dở cười:" Khiêu vũ thì để lát nữa được không?Chúng ta đi ăn gì đó trước đã."
Lâm Cẩn Ngôn đang bận, cô ghé vào chỗ bàn làm việc của anh,mặt trông mong mà nhìn anh:" Lâm Cẩn Ngôn, anh chừng nào mới không bận đây? Em rất kém, khiêu vũ cao nhã như vậy em sợ em học không nổi."
Lâm Cẩn Ngôn cười:" Có anh ở đây, sao có thể học không được?"
"Vậy anh mau nhanh dạy em đi." Cô lôi kéo ống tay áo của anh, thanh âm mềm mại nũng nịu:" Nếu như mà nhảy không được, một mình em mất mặt không tính, mất mặt anh, anh đến lúc đó đừng chê em mất mặt."
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên sủng nịnh mà quẹt nhẹ cái mũi cô:" Còn học được cách uy hiếp anh?"
Giản Vi cắn cắn môi, tay chống cằm, mắt sáng lấp lánh nhìn anh:" Vậy khi nào anh mới chịu dạy em?"
"Buổi tối dạy, được không?"
"Buổi tối em phải về nhà."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Buổi tối không thể nói là đi cùng anh sao?" Lâm Cẩn Ngôn hơi nhướng mày, hỏi cô.
Giản Vi lắc đầu:" Không được, anh em quản rất nghiêm."
Lâm Cẩn Ngôn kéo cô ngồi lên đùi mình, đôi tay ôm chặt eo cô, môi ôn nhu dán ở mang tai cô, thấp giọng nói:" Vi Vi, mấy ngày này anh nhớ em muốn chết."
Hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai, thân thể Giản Vi bỗng dâng lên cảm giác khác thường, theo bản năng hơi né tránh, nói:" Em cũng nhớ anh."
Đợt này Lâm Cẩn Ngôn bận quá, nên thời gian hai người có thể gặp nhau vô cùng ngắn, Lâm Cẩn Ngôn mệt mỏi đến nỗi buổi tối có khi còn ngủ quên trên bàn làm việc.
"Chờ khi lễ mừng này xong thì hết bận rồi."
" Ừ."
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu hôn cô, trằn trọc liếm mút, môi lưỡi giao nhau phát ra âm thanh đầy ái muội. Giản Vi bị hôn đến không thể hít thở, theo bản năng khẽ đẩy nhẹ bả vai anh. Lâm Cẩn Ngôn hơi thối lui một chút, vài giây sau, lại tiến lên bao phủ lấy. Bàn tay men theo vạt áo của cô đi vào trong, văn phòng ấm áp, cô chỉ mặc một cái áo mỏng, bàn tay nóng bỏng của Lâm Cẩn Ngôn đặt trên bụng nhỏ của cô sau đó dần dần tiến lên trên,cuối cùng dừng lại trên ngực cô.
Ngón tay phác họa hình dáng của nội y, bỗng nhiên cười thành tiếng:" Mới mua nội y mới?"
Giản Vi ngẩn ra, kinh ngạc mà nhìn anh:" Làm sao anh biết?"
"Hoa văn không giống nhau."
Giản Vi mặt đỏ lên, nhỏ giọng oán trách:" Trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì thế không biết."
Lâm Cẩn Ngôn cười, bàn tay vòng qua phía sau lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng tháo móc nội y ra.
Sau lưng đột nhiên buông lỏng, Giản Vi sợ tới mức khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng che lại ngực, dáo dác nhìn xung quanh,sợ có người tiến vào.
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không ngừng được:" Giản Vi em còn có thể bớt ngốc đi một chút được không? Văn phòng của anh, ngoại trừ em ra ai có thể tự tiện đi vào chứ?"
" Cũng.... Cũng không thể xằng bậy." Giản Vi vội từ trên người anh đứng lên, che ngực, chạy vào nhà vệ sinh cài lại nút áo ngực.
Lâm Cẩn Ngôn chẳng qua cũng chỉ muốn trêu cô, cũng thật sự không muốn làm gì, trong tay hiện giờ có một đống việc cần phải xử lí.
Thấy Giản Vi đỏ mặt chạy trối chết, nhìn bóng dáng của cô, bất đắc dĩ sủng nịnh mà lắc đầu.
Khi Giản Vi ra tới, Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị mở họp, đi đến trước mặt cô, ôm cô, cúi đầu nhẹ hôn lên trán:"Anh đi họp, em ở đây chờ anh, khi nào kết thúc anh đưa em đi ăn."
Giản Vi " ừ" một tiếng, gật đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đi rồi, Giản Vi liền nằm ở trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng.
Trương Tâm:" Vi Vi, mấy ngày hôm trước cùng đi lên núi sao rồi?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Vi đáp lại:" Liền cưỡi ngựa, trượt tuyết, còn có tắm suối nước nóng."
Thẩm Đình:" Oa! Suối nước nóng! Cũng là tắm cùng với BOSS sao?"
Giản Vi:"......."
Chu Tương Tương:"Phốc!"
"Ha ha ha, nói chính sự, Vi Vi cậu định làm hôn lễ như thế nào?"
Giản Vi lười gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói:" Hôn lễ đợi sau khi tốt nghiệp hãn nói đi, bất quá bọn mình sẽ đi đăng kí trước."
"Oa, nhanh như vậy, cậu cùng Tương Tương tiến triển cũng quá nhanh đi!"
Giản Vi mỉm cười, nghĩ thầm cũng không tính là nhanh, cô đoán chừng Lâm Cẩn Ngôn còn hận không thể lập tức khiêng cô mang về nhà ấy chứ.
"Đúng rồi, giảng viên vừa gửi cho chúng ta một cái thời gian kiến tập, học kỳ sau trường có tổ chức hoạt động kiến tập, nếu làm tốt, có thể chân chính tiến vào công việc chính sau này, cũng khiến cho chúng ta khắc sâu kiến thức."
Giản Vi vừa nghe liền cảm thấy hứng thú:" Có mấy suất đăng ký vậy? Mình cũng muốn đi."
"Mỗi lớp có một suất."
"A, ít như vậy." Giản Vi nghe vậy không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Thẩm Đình nói:"Nếu như đăng kí nhiều, thì sẽ vào thành tích cuối kỳ để xem xét."
"Đúng vậy, Vi Vi cũng không nên quá lo lắng, dù sao cậu cũng sẽ được xét đến đầu tiên." Trương Tâm nói.
"Vi Vi muốn đi thật sao? Nhà các cậu có tiền như vậy, chồng cậu cũng là người có tiền,về sau nếu không làm việc gì, cũng có thể cả đời không lo chuyện cơm áo, hà tất phải khiến bản thân mình mỏi mệt như vậy?" Thẩm Đình kỳ thật vô cùng hâm mộ Giản Vi, đều là bạn cùng lứa tuổi, như Giản Vi lại được như vậy, vừa mới sinh ra đã có tất cả mọi thứ, bao gồm Tương Tương, điều kiện gia đình cũng không tồi, chỉ có cô ấy cùng Trương Tâm cái gì cũng phải dựa vào chính mình.
Giản Vi nói:" Nhà mình có tiền là của nhà mình, chồng có tiền cũng là của anh ấy, mình muốn dựa vào bản thân, hơn nữa cũng rất thích làm việc."
Chu Tương Tương:" Thưởng!"
- --------------------
Giản Vi thật sự muốn tham gia kiến tập, cô hiện tại kiến thức lý thuyết đều có nhiều, nhưng kiến thức thực tế thì lại chưa có, chỉ có tham gia thì mới có thể hình dung được những gì bản thân đã được học.
Khi Lâm Cẩn Ngôn trở về, Giản Vi liền chạy đến mượn máy tính của anh.
Lâm Cẩn Ngôn đem vị trí nhường cho cô, hỏi:" Làm sao vậy?"
Giản Vi ngồi ở chỗ của Lâm Cẩn Ngôn, mở QQ ra, kéo xuống dưới tìm văn kiện, sau đó bắt đầu điền thông tin, một bên điền một bên nói:" Kỳ sau trường muốn tổ chức một hoạt động kiến tập, có thể ra bên ngoài học tập."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kiến tập? Đi đến nơi nào?"
"Tạm thời chưa biết được, đên lúc đó nghe trường học thông báo sau, giờ mới chỉ là đăng kí."
Lâm Cẩn Ngôn nghe xong không khỏi giật giật mí mắt:" Ở bên ngoài kiến tập sẽ rất bận sao? Chúng ta có thời gian gặp mặt hay không?"
Giản Vi nhịn không được nhìn anh mà trợn mắt:" Em bận còn anh không bận sao, Lâm đại tổng tài."
Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên cười:" Điều này cũng đúng."
- -------------------
Giản Vi ở đây đợi Lâm Cẩn Ngôn mãi cho đến tối, Lâm Cẩn Ngôn vẫn còn bận, cô đã ngủ quên trên sô pha mất rồi.
Hơn 9 giờ tối, Lâm Cẩn Ngôn mới xong việc, đứng dậy đi đến chỗ ghế sô pha, cúi người chuẩn bị đem Giản Vi bế lên, Giản Vi tức khắc tỉnh, dụi dụi mắt, còn buồn ngủ mà nhìn anh:" Anh xong việc rồi sao? Có thể dạy em khiêu vũ chưa?"
Lâm Cẩn Ngôn thấy trong đầu cô lúc nào cũng chỉ có chuyện khiêu vũ, dở khóc dở cười:" Khiêu vũ thì để lát nữa được không?Chúng ta đi ăn gì đó trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.