Chương 7
Kimiaki Kotori
26/11/2016
“ Tôi về rồi đây.”
Nhìn mọi người ở trước mặt sạch sẽ , Hướng Dương thở hắt ra một hơi.
Tưởng có chỉ có ba tang thi cấp 2 ngờ đâu đến nơi còn xuất hiện thêm hai tang thi cấp 4 làm cô xử lý có chút chật vật a.
Nhận thấy Hướng Dương có phần mệt mỏi, Hàn Lãnh Thiên lập tức dùng thủy nguyên tố nhu hòa, cẩn thận bao bọc lấy thân thể Hướng Dương. Khóe miệng Hướng Dương chận rãi nhếch lên. Anh vẫn như vậy, vẫn là người quan tâm cô đầu tiên, tạo cảm giác an toàn cho cô.
“Tiểu Dương, chị … không sao chứ?” Hướng Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt Hướng Dương. Thật sự Hướng Dương chính là người cô sợ nhất a. Hướng Dương nổi điên lên bộ dạng rất đáng sợ.
Nhìn bộ dáng muốn quan tâm mà sợ hãi của Hướng Nguyệt, Hướng Dương chỉ lắc đầu cười khổ: “ Không sao!” Bộ cô đáng sợ lắm ư?
“ Oaa… Tiểu Dương Dương về rồi. Làm ta lo lắng muốn chết a. Tiểu Dương phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta đấy a.” Hướng Thiên Di vẫn một bộ dáng nhí nhảnh nhảy lên ôm chầm lấy Hướng Dương.
“Ừm. Về rồi đây!” Cảm giác có người đợi mình trở về thật tốt. “ Chúng ta cũng nên bắt đầu tìm kiếm Băng Linh Thảo thôi a.”
“Được!”
Đợi Hướng Dương rửa sạch sẽ xong mọi người cũng bắt đầu tản ra tìm kiếm Băng Linh Thảo. Hướng Nguyệt Bị Hướng Thiên Di kéo đi khắp nơi xem xét, không hề nghỉ ngơi. Dù vất vả nhưng Hướng Nguyệt thật sự vui vẻ cùng hạnh phúc. Nếu mãi được như thế này thì tốt quá.
“Băng linh thảo…Băng linh thảo a…”Kéo tay Hướng Nguyệt đi, Hướng Thiên Di không nhịn được vui vẻ liên tục ngâm nga.
“Tiểu…Tiểu Di à…” Nãy giờ bị Hướng Thiên Di kéo đi xung quanh, Hướng Nguyệt không ngừng đảo mắt tìm xung quanh. Mắt thấy Hướng Thiên Di không để ý mà đi luôn, cô kéo kéo tay áo của Hướng Thiên Di : “Băng linh thảo ở đằng kia.”
“Hả?...” Hướng Thiên Di mù mịt đưa mắt nhìn theo tay của Hướng Nguyệt. Cô lập tức nhận ra nãy giờ mình đi quá lố rồi a. Cười hắc hắc vài tiếng, Hướng Thiên Di lập tức kéo Hướng Nguyệt quay lại chỗ Băng linh thảo.
“Có cần gọi cho chị Hướng Dương không?”
“Ờ ha…Ha ha ha…”Hướng Thiên Di gãi gãi đầu cười : “ Ta quên mất… Ha ha…”
Không đợi Hướng Thiên Di lên tiếng gọi lại, Hướng Dương cùng Hàn Trạc Thần, Hàn Lãnh Thiên đã xuất hiện đằng sau cô với vẻ mặt đưa đám. Hướng Dương thật bó tay với Hướng Thiên Di rồi. Mãi vẫn không bỏ được bản tính lanh chanh mà không để ý xung quanh như thế này.
“Thôi bỏ đi! Tìm Băng linh thảo nhanh rồi về.”Hướng Dương thở dài.
“Được, được rồi a!” Hướng Thiên Di vẫn cười hề hề nói, không để ý đến mấy người còn lại đều đen mặt.
Nhận thấy Hướng Dương có phần mệt mỏi, Hàn Lãnh Thiên lập tức dùng thủy nguyên tố nhu hòa, cẩn thận bao bọc lấy thân thể Hướng Dương. Khóe miệng Hướng Dương chận rãi nhếch lên. Anh vẫn như vậy, vẫn là người quan tâm cô đầu tiên, tạo cảm giác an toàn cho cô.
“Tiểu Dương, chị … không sao chứ?” Hướng Nguyệt cẩn thận nhìn sắc mặt Hướng Dương. Thật sự Hướng Dương chính là người cô sợ nhất a. Hướng Dương nổi điên lên bộ dạng rất đáng sợ.
Nhìn bộ dáng muốn quan tâm mà sợ hãi của Hướng Nguyệt, Hướng Dương chỉ lắc đầu cười khổ: “ Không sao!” Bộ cô đáng sợ lắm ư?
“ Oaa… Tiểu Dương Dương về rồi. Làm ta lo lắng muốn chết a. Tiểu Dương phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta đấy a.” Hướng Thiên Di vẫn một bộ dáng nhí nhảnh nhảy lên ôm chầm lấy Hướng Dương.
“Ừm. Về rồi đây!” Cảm giác có người đợi mình trở về thật tốt. “ Chúng ta cũng nên bắt đầu tìm kiếm Băng Linh Thảo thôi a.”
“Được!”
Đợi Hướng Dương rửa sạch sẽ xong mọi người cũng bắt đầu tản ra tìm kiếm Băng Linh Thảo. Hướng Nguyệt Bị Hướng Thiên Di kéo đi khắp nơi xem xét, không hề nghỉ ngơi. Dù vất vả nhưng Hướng Nguyệt thật sự vui vẻ cùng hạnh phúc. Nếu mãi được như thế này thì tốt quá.
“Băng linh thảo…Băng linh thảo a…”Kéo tay Hướng Nguyệt đi, Hướng Thiên Di không nhịn được vui vẻ liên tục ngâm nga.
“Tiểu…Tiểu Di à…” Nãy giờ bị Hướng Thiên Di kéo đi xung quanh, Hướng Nguyệt không ngừng đảo mắt tìm xung quanh. Mắt thấy Hướng Thiên Di không để ý mà đi luôn, cô kéo kéo tay áo của Hướng Thiên Di : “Băng linh thảo ở đằng kia.”
“Hả?...” Hướng Thiên Di mù mịt đưa mắt nhìn theo tay của Hướng Nguyệt. Cô lập tức nhận ra nãy giờ mình đi quá lố rồi a. Cười hắc hắc vài tiếng, Hướng Thiên Di lập tức kéo Hướng Nguyệt quay lại chỗ Băng linh thảo.
“Có cần gọi cho chị Hướng Dương không?”
“Ờ ha…Ha ha ha…”Hướng Thiên Di gãi gãi đầu cười : “ Ta quên mất… Ha ha…”
Không đợi Hướng Thiên Di lên tiếng gọi lại, Hướng Dương cùng Hàn Trạc Thần, Hàn Lãnh Thiên đã xuất hiện đằng sau cô với vẻ mặt đưa đám. Hướng Dương thật bó tay với Hướng Thiên Di rồi. Mãi vẫn không bỏ được bản tính lanh chanh mà không để ý xung quanh như thế này.
“Thôi bỏ đi! Tìm Băng linh thảo nhanh rồi về.”Hướng Dương thở dài.
“Được, được rồi a!” Hướng Thiên Di vẫn cười hề hề nói, không để ý đến mấy người còn lại đều đen mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.