Chương 56: Không Ăn Được. (18+)
Lục Thiên TN
05/07/2021
Đã cả một ngày trôi qua thời gian vật lộn với Thiên Lân xà. Song, thanh
đại đao vẫn đang thôn phệ linh hồn Cổ đại Ma thú, còn Thiên Kiệt thì
cũng đã được Cát Phượng dìu đến một cái động gần đó.
Trời cũng đã chuyển ánh chiều tà, thân thể Thiên Kiệt vẫn đang nóng bừng không ngừng bốc lên hơi nhiệt.
“Cái thứ quả khốn kiếp!”
Hắn ngồi tĩnh tọa tâm hướng phật nhưng dương vật lại hướng về Cát Phượng…Cũng là do [Quả Huyết Lân] mà hắn đã ăn trước đó, lúc này độc tính của quả cũng đan lan khắp cơ thể ăn sâu vào tâm trí của hắn.
“Sư phụ người sao thế?”
Cát Phượng thấy hắn toàn thân nóng rực như muốn phát hỏa liền lấy khăn ướt lau đi mồ hôi.
[xèo…xèo…]
Khăn vừa chạm đến liền bốc hơi nhiệt lên nghi ngút.
“ối!....Sư phụ…Người làm sao thế này!...”
Cát Phượng liền kinh hãi thốt lên…Nàng nhìn hắn lúc này lại có khác nào quả bom sắp nổ tung.
“aaa…Mẹ Kiếp!”
Thiên Kiệt đứng dạy gào lên điên cuồng chạy ra ngoài cửa động rồi nhảy thẳng xuống mặt nước trong vắt.
Nhìn đâu cũng là cái loại rong rêu xanh mơn mởn phía dưới đáy, hắn liền cảm giác tâm thanh nhưng không tịnh.
“Con mịa nó huhu con chim nho nhỏ ơi! Mày là muốn bạo phát nổ tung sao...”
Hắn không ngừng khóc lóc đau khổ, bị con chim dày vò tâm trí liền điên cuồng gào lên, bong bóng lại nổi đầy trên mặt nước.
Cát Phượng thấy hắn cũng đã nhảy xuống nước không dưới ba lần rồi mà vẫn còn nóng rực…Nàng cũng lo lắng lắm nhưng hỏi thì hắn lại chẳng nói gì.
[sùm…]
Hắn lại phi vút lên bờ bước vào hang động cùng bản mặt hậm hực. Chuyện này cũng khiến cho Cát Phượng dần bực tức lại đi vào theo.
“Này sư phụ! Người là làm sao thế?...”.
“à! Không có gì! Haha….”
Rồi cứ thế năm mươi phút một tiếng hắn lại dần dần nóng rực lên như cái lò lửa.
Lại đứng lên.
Cát Phượng không nhịn được nữa lại chạy ra ngăn lại.
“Sư phụ người là bực tức ta chuyện gì phải không?”
“Này tiểu nha đầu! Tránh ra nhanh!...”
“Ta không tránh…Người rõ ràng là đang bực ta rồi!...”
“ôi!...Tiểu nha đầu! Còn ngăn ta lại nữa thì cũng đừng trách ta độc ác a!”
“Ngài rõ ràng là giận ta hức hức…Muốn đánh muốn phạt thế nào thì tùy hức…Ta cũng không cần sư phụ người lương tay!..”
Cát Phượng thấy Thiên Kiệt hắn cáu gắt liền buồn bã muốn khóc lại ngồi ra trước ăn vạ.
“Tiểu nha đầu! Đã thế ta cũng không dấu ngươi nữa a!”
[vụt!]
Hắn đưa tay tụt ngay cái quần xuống liền là một khúc gậy to dài cứng ngắc như muốn nện thẳng vào đầu của Cát Phượng.
“Ta là bị độc dược của quả Huyết Lân làm cho như vậy chứ ai muốn giận ngươi hừ!...”
Nói xong hắn lại chạy đi nhày sùm xuống sông, để lại Cát Phượng não như bị tắc đôi mắt cũng trợn tròn.
“Thế…thế..này…làm sao đây!”
Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ được gì, khuôn mặt đỏ ửng, ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp.
Vài ba chục phút sau hắn lại mò lên cùng cái khúc gậy chỉ đâu đánh đấy khiến Cát Phượng như chỉ muốn ngã lăn ra ngất.
Sau đó hắn lại nằm dài ra thở hổn hển, cánh tay che mắt, con cu chọc trời.
“Sư phụ vì cứu ta mà cơ thể trở lên như vậy…Ta cũng không thể cứ chỉ nhìn mãi được! Phải nghĩ cách cứu sư phụ a!”
Nàng suy nghĩ một hồi rồi cũng e dè bước đến.
“Sư phụ!....Đệ tử đến cứu người đây!....”
Cát Phượng lại nhìn đến rồi bước từng bước chậm rãi đến cái khúc thịt của hắn.
“hức…Sao mà sợ quá!”
Nàng chỉ muốn lui bước chân khi nhìn đến cái khúc thịt, nhưng Thiên Kiệt lại đang nằm thở hổn hển toàn thân nóng bức khiến nàng lo lắng.
Đi vài ba bước cũng đã đến, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn ngắm cũng phải nuốt nước bọt xuống cho bớt sợ.
Con mắt to tròn khuôn mặt đỏ ửng của Cát Phượng đang không ngừng rung động, nàng nhẹ đưa bàn tay trắng nõn mịn màng đến cái khúc thịt của hắn.
“Ta bóp chết ngươi!.”
[phụt]
“á!...Có độc!”
Vừa mới cầm đến con quái thú kia, Cát Phượng liền bị dịch trắng vàng nóng bỏng bắn khắp người. Song, Thiên Kiệt bất ngờ quá cũng phải ngóc dậy xem chuyện gì xảy ra.
[cốp!]
“Mẹ Kiếp!..Tiểu nha đầu ngốc!...Làm cái gì vậy!”
Hắn nhìn đến Cát Phượng mặt mũi đỏ ửng trước mặt…Thêm vào đó, tay con đang bóp mạnh con đại bàng ở dưới.
“ư…ư…hức…Đệ tử đến cứu sư phụ!...”
Cát Phượng lại nói.
Thiên Kiệt nghe xong cũng phải cạn lời với cái cô nàng ngốc nghếch này…Thịt dâng đến miệng thì hắn cũng chẳng nhịn nữa.
“hừ!...Hôm nay ta phải dạy dỗ lại tiểu nha đầu ngươi…”
Hắn đưa tay kéo Cát Phượng đến liền hôn đôi môi mọng nước rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi vào, cùng liền cởi chiếc váy đỏ của nàng đi.
“ư…ư….Sư hụ…á…”
Cát Phượng bị kéo đến lại ngồi lên cái khúc thịt của hắn còn đang co giật, khiến nàng cũng phải run rẩy theo.
Lại cùng đưa cái lưỡi nhỏ nhắn đến cho hắn quậy phá.
“hộc...ư…sư phụ…Người tuyệt đối đừng có đút vào! Nếu không sẽ nổ tung đấy…!”
Cát Phượng mặt mũi đỏ ửng cũng rời làn môi của hắn, thở hổn hển lại nói.
“Nổ tung?...Cái gì nổ?...”
Thiên Kiệt nghe xong cũng phải giật mình, đang không biết là có hay không bị con bé trêu đùa.
“Sư phụ!...nguời… có nhìn thấy cái dấu ấn phượng hoàng lửa này không?...Từ lúc sinh ra phụ vương đã khắc lên! Sau đó lúc đệ tử hiểu chuyện có hỏi!...Phụ vương nói là [Đứa nào muốn qua mặt Bổn vương ăn hiếp con gái ta liền cho nó BÙM]…Nguyên văn là như vậy nên,…Sư phụ người tuyệt đối đừng có đút cái gì vào!”
Cát Phượng vừa nói ấp a ấp úng vì ái ngại, lại vừa chỉ đến cái ấn ký phượng hoàng lửa bằng bốn ngón tay ngay dưới bụng.
Thiên Kiệt liền nuốt xuống nước bọt, hắn chỉ biết kêu trời chửi ông Nhật Thiên Đại Đế là lưu manh, khốn nạn.
“Tổ sư! May mà không làm liều, tí thì bay màu con chim nho nhỏ rồi!...”
Hắn không khỏi buồn bã sắc mặt, rồi lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Cát Phượng…Đây lại khác nào của trời không được động.
“Không đút vào đó là không sao phải không?”
“ừm sư phụ…”
Vậy không đút vào là được, hắn liền đưa hai bàn tay đến giữ hông của Cát Phượng lại nhẹ đưa đẩy.
“ư..ư….sư phụ…..đệ tử cảm thấy lạ quá!...”
Ngồi trên người hắn Cát Phượng lại tự thấy hạ bộ nóng rực rất khó chịu, nàng nhanh chóng đặt hai tay lên ngực hắn rồi không ngừng lắc hông cạ cô nhỏ vào khúc thịt của hắn.
“ư…ư…a…Sư phụ, đệ tử cảm thấy nóng quá….ư…ư…”
Cát Phượng thân dưới không ngừng co giật trên khúc thịt của hắn rồi cũng phải ưỡn cong cả người…Nước dịch nhớp nháp của nàng không ngừng tuôn ra lại ướt đẫm cả dương vật của Thiên Kiệt.
“Cát Phượng! Quay người ra đây…”
Cát phượng nhanh chóng nghe lời hắn, nằm ngược lại cùng tóm lấy cái thịt vẫn còn đang cứng ngắc ướt đẫm…
Thiên Kiệt liền thấy âm đạo hồng rực của Cát Phượng lại nhớ đến cái ngày hôm trước bị nàng tè vào mặt…
“Cái bướm hư hỏng này! Ta phải trừng phạt.”
Hắn liền đưa hai ngón cái đến banh ra rồi húp chọn nước dịch.
“ư….á…sư..phụ…người liếm nó sao!”
Cát Phượng lại càng nắm chặt dương vật của Thiên Kiệt mà rên lên khi bị hắn đảo lưỡi vòng quanh.
“ư…ư…Sư..phụ….đệ tử thấy lạ quá…ư…ứm…”
Lại một lần nữa Cát Phượng run rẩy lắc hông đến cùng nước dịch chảy ra ướt cả hạ bộ.
Cát phượng nắm chặt khúc thịt nóng hổi lúc này cũng nổi nòng tham đưa mồm đến, nhiệt ấm liền lan tỏa khắp miệng cùng mùi vị ngọt ngào.
“ư…ư…Sư phụ, cho người biết thế nào là lời hại…ứm…”
[phụt!]
Cả cái khúc thịt liền đâm vào trong cái họng ướt át của nàng không ngừng phóng dịch đặc sệt lại càng lan tỏa khắp khoang miệng.
“ư….Thứ này thật ngọt ngào…”
Nhìn Cát Phượng khuôn mặt dâm đãng lại nuốt chọn hết toàn bộ dịch xuống, Thiên Kiệt lại nóng bừng toàn thân đưa hai tay đến bộ ngực vừa vặn bàn tay của Cát Phượng.
“Ta sẽ cho nàng biết thế nào mới là lợi hại.”
Hắn liền ve cái nhũ hoa nhỏ nhắn khiến cho Cát Phượng lại cong như tôm ưỡn người lên.
“ư…a….a…Sư phụ….Thế này…Đệ tử lại ra nữa mất!...á…”
Cả cái thân thể như điện giật của nàng trên mồm hắn không ngừng tuôn nước dịch nóng bỏng xuống.
“Cái thứ nước phượng hoàng này cũng không tệ…”
[bụp…]
Cát Phượng liền nằm sấp ra, toàn thân vẫn còn run nhẹ rồi gục ngã bên cạnh cột đình…
“Cát Phượng sướng quá….sư phụ.”
“ừm!...Còn chưa xong đâu.”
Hắn liền đặt Cát Phượng nằm cạnh bên, lúc này mới thưởng thức bộ ngực nhỏ nhắn vừa vặn này.
“Sư phụ…người định bú nó sao….ư….ư…”
Cát Phượng thấy hắn liếm nhẹ lên nhũ hoa nhỏ nhắn lại càng run rẩy.
“Ta bú đấy thì sao?....”
Thiên Kiệt nhẹ đưa tay nên vừa bóp vừa bú khiến Cát Phượng lại phải ôm chặt lấy thân thể hắn.
“Chỗ đó cũng lạ quá…ư…sư phụ….người bú mạnh hơn nữa đi!...”
Cát Phượng chỉ biết ôm hắn nhắm chặt mắt hưởng thụ cảm giác hoan lạc.
Lúc sau liền bị hắn xoay người, nàng cũng chỉ làm theo mà hưởng thụ cảm giác lại nằm sấp nâng hông lên.
Hắn lấy cái dây hoàng kim liền trói hai tay Cát Phượng lại, hai chân nàng khép chặt lại để một lỗ nhỏ ướt át cho Thiên Kiệt đâm vào.
“ư…Sư phụ…tư thế này!”
“Rất sướng phải không?”
Hắn liền nhấp liên hồi ở cái khe ướt át khiến cho Cát Phượng cũng chỉ biết nằm rên rỉ cảm nhận khúc thịt nóng hổi không ngừng cọ qua lại quanh cô bé.
“Cát Phượng!...Ta ra đây!....”
“á…á…sư phụ…đệ tử yêu người….ưm...”
Hắn liền rút ra lại dí đến bắn đầy vào cái cô bé hồng ướt nhẹp khiến cho Cát Phượng cũng phải run rẩy
Trời cũng đã chuyển ánh chiều tà, thân thể Thiên Kiệt vẫn đang nóng bừng không ngừng bốc lên hơi nhiệt.
“Cái thứ quả khốn kiếp!”
Hắn ngồi tĩnh tọa tâm hướng phật nhưng dương vật lại hướng về Cát Phượng…Cũng là do [Quả Huyết Lân] mà hắn đã ăn trước đó, lúc này độc tính của quả cũng đan lan khắp cơ thể ăn sâu vào tâm trí của hắn.
“Sư phụ người sao thế?”
Cát Phượng thấy hắn toàn thân nóng rực như muốn phát hỏa liền lấy khăn ướt lau đi mồ hôi.
[xèo…xèo…]
Khăn vừa chạm đến liền bốc hơi nhiệt lên nghi ngút.
“ối!....Sư phụ…Người làm sao thế này!...”
Cát Phượng liền kinh hãi thốt lên…Nàng nhìn hắn lúc này lại có khác nào quả bom sắp nổ tung.
“aaa…Mẹ Kiếp!”
Thiên Kiệt đứng dạy gào lên điên cuồng chạy ra ngoài cửa động rồi nhảy thẳng xuống mặt nước trong vắt.
Nhìn đâu cũng là cái loại rong rêu xanh mơn mởn phía dưới đáy, hắn liền cảm giác tâm thanh nhưng không tịnh.
“Con mịa nó huhu con chim nho nhỏ ơi! Mày là muốn bạo phát nổ tung sao...”
Hắn không ngừng khóc lóc đau khổ, bị con chim dày vò tâm trí liền điên cuồng gào lên, bong bóng lại nổi đầy trên mặt nước.
Cát Phượng thấy hắn cũng đã nhảy xuống nước không dưới ba lần rồi mà vẫn còn nóng rực…Nàng cũng lo lắng lắm nhưng hỏi thì hắn lại chẳng nói gì.
[sùm…]
Hắn lại phi vút lên bờ bước vào hang động cùng bản mặt hậm hực. Chuyện này cũng khiến cho Cát Phượng dần bực tức lại đi vào theo.
“Này sư phụ! Người là làm sao thế?...”.
“à! Không có gì! Haha….”
Rồi cứ thế năm mươi phút một tiếng hắn lại dần dần nóng rực lên như cái lò lửa.
Lại đứng lên.
Cát Phượng không nhịn được nữa lại chạy ra ngăn lại.
“Sư phụ người là bực tức ta chuyện gì phải không?”
“Này tiểu nha đầu! Tránh ra nhanh!...”
“Ta không tránh…Người rõ ràng là đang bực ta rồi!...”
“ôi!...Tiểu nha đầu! Còn ngăn ta lại nữa thì cũng đừng trách ta độc ác a!”
“Ngài rõ ràng là giận ta hức hức…Muốn đánh muốn phạt thế nào thì tùy hức…Ta cũng không cần sư phụ người lương tay!..”
Cát Phượng thấy Thiên Kiệt hắn cáu gắt liền buồn bã muốn khóc lại ngồi ra trước ăn vạ.
“Tiểu nha đầu! Đã thế ta cũng không dấu ngươi nữa a!”
[vụt!]
Hắn đưa tay tụt ngay cái quần xuống liền là một khúc gậy to dài cứng ngắc như muốn nện thẳng vào đầu của Cát Phượng.
“Ta là bị độc dược của quả Huyết Lân làm cho như vậy chứ ai muốn giận ngươi hừ!...”
Nói xong hắn lại chạy đi nhày sùm xuống sông, để lại Cát Phượng não như bị tắc đôi mắt cũng trợn tròn.
“Thế…thế..này…làm sao đây!”
Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ được gì, khuôn mặt đỏ ửng, ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp.
Vài ba chục phút sau hắn lại mò lên cùng cái khúc gậy chỉ đâu đánh đấy khiến Cát Phượng như chỉ muốn ngã lăn ra ngất.
Sau đó hắn lại nằm dài ra thở hổn hển, cánh tay che mắt, con cu chọc trời.
“Sư phụ vì cứu ta mà cơ thể trở lên như vậy…Ta cũng không thể cứ chỉ nhìn mãi được! Phải nghĩ cách cứu sư phụ a!”
Nàng suy nghĩ một hồi rồi cũng e dè bước đến.
“Sư phụ!....Đệ tử đến cứu người đây!....”
Cát Phượng lại nhìn đến rồi bước từng bước chậm rãi đến cái khúc thịt của hắn.
“hức…Sao mà sợ quá!”
Nàng chỉ muốn lui bước chân khi nhìn đến cái khúc thịt, nhưng Thiên Kiệt lại đang nằm thở hổn hển toàn thân nóng bức khiến nàng lo lắng.
Đi vài ba bước cũng đã đến, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn ngắm cũng phải nuốt nước bọt xuống cho bớt sợ.
Con mắt to tròn khuôn mặt đỏ ửng của Cát Phượng đang không ngừng rung động, nàng nhẹ đưa bàn tay trắng nõn mịn màng đến cái khúc thịt của hắn.
“Ta bóp chết ngươi!.”
[phụt]
“á!...Có độc!”
Vừa mới cầm đến con quái thú kia, Cát Phượng liền bị dịch trắng vàng nóng bỏng bắn khắp người. Song, Thiên Kiệt bất ngờ quá cũng phải ngóc dậy xem chuyện gì xảy ra.
[cốp!]
“Mẹ Kiếp!..Tiểu nha đầu ngốc!...Làm cái gì vậy!”
Hắn nhìn đến Cát Phượng mặt mũi đỏ ửng trước mặt…Thêm vào đó, tay con đang bóp mạnh con đại bàng ở dưới.
“ư…ư…hức…Đệ tử đến cứu sư phụ!...”
Cát Phượng lại nói.
Thiên Kiệt nghe xong cũng phải cạn lời với cái cô nàng ngốc nghếch này…Thịt dâng đến miệng thì hắn cũng chẳng nhịn nữa.
“hừ!...Hôm nay ta phải dạy dỗ lại tiểu nha đầu ngươi…”
Hắn đưa tay kéo Cát Phượng đến liền hôn đôi môi mọng nước rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi vào, cùng liền cởi chiếc váy đỏ của nàng đi.
“ư…ư….Sư hụ…á…”
Cát Phượng bị kéo đến lại ngồi lên cái khúc thịt của hắn còn đang co giật, khiến nàng cũng phải run rẩy theo.
Lại cùng đưa cái lưỡi nhỏ nhắn đến cho hắn quậy phá.
“hộc...ư…sư phụ…Người tuyệt đối đừng có đút vào! Nếu không sẽ nổ tung đấy…!”
Cát Phượng mặt mũi đỏ ửng cũng rời làn môi của hắn, thở hổn hển lại nói.
“Nổ tung?...Cái gì nổ?...”
Thiên Kiệt nghe xong cũng phải giật mình, đang không biết là có hay không bị con bé trêu đùa.
“Sư phụ!...nguời… có nhìn thấy cái dấu ấn phượng hoàng lửa này không?...Từ lúc sinh ra phụ vương đã khắc lên! Sau đó lúc đệ tử hiểu chuyện có hỏi!...Phụ vương nói là [Đứa nào muốn qua mặt Bổn vương ăn hiếp con gái ta liền cho nó BÙM]…Nguyên văn là như vậy nên,…Sư phụ người tuyệt đối đừng có đút cái gì vào!”
Cát Phượng vừa nói ấp a ấp úng vì ái ngại, lại vừa chỉ đến cái ấn ký phượng hoàng lửa bằng bốn ngón tay ngay dưới bụng.
Thiên Kiệt liền nuốt xuống nước bọt, hắn chỉ biết kêu trời chửi ông Nhật Thiên Đại Đế là lưu manh, khốn nạn.
“Tổ sư! May mà không làm liều, tí thì bay màu con chim nho nhỏ rồi!...”
Hắn không khỏi buồn bã sắc mặt, rồi lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Cát Phượng…Đây lại khác nào của trời không được động.
“Không đút vào đó là không sao phải không?”
“ừm sư phụ…”
Vậy không đút vào là được, hắn liền đưa hai bàn tay đến giữ hông của Cát Phượng lại nhẹ đưa đẩy.
“ư..ư….sư phụ…..đệ tử cảm thấy lạ quá!...”
Ngồi trên người hắn Cát Phượng lại tự thấy hạ bộ nóng rực rất khó chịu, nàng nhanh chóng đặt hai tay lên ngực hắn rồi không ngừng lắc hông cạ cô nhỏ vào khúc thịt của hắn.
“ư…ư…a…Sư phụ, đệ tử cảm thấy nóng quá….ư…ư…”
Cát Phượng thân dưới không ngừng co giật trên khúc thịt của hắn rồi cũng phải ưỡn cong cả người…Nước dịch nhớp nháp của nàng không ngừng tuôn ra lại ướt đẫm cả dương vật của Thiên Kiệt.
“Cát Phượng! Quay người ra đây…”
Cát phượng nhanh chóng nghe lời hắn, nằm ngược lại cùng tóm lấy cái thịt vẫn còn đang cứng ngắc ướt đẫm…
Thiên Kiệt liền thấy âm đạo hồng rực của Cát Phượng lại nhớ đến cái ngày hôm trước bị nàng tè vào mặt…
“Cái bướm hư hỏng này! Ta phải trừng phạt.”
Hắn liền đưa hai ngón cái đến banh ra rồi húp chọn nước dịch.
“ư….á…sư..phụ…người liếm nó sao!”
Cát Phượng lại càng nắm chặt dương vật của Thiên Kiệt mà rên lên khi bị hắn đảo lưỡi vòng quanh.
“ư…ư…Sư..phụ….đệ tử thấy lạ quá…ư…ứm…”
Lại một lần nữa Cát Phượng run rẩy lắc hông đến cùng nước dịch chảy ra ướt cả hạ bộ.
Cát phượng nắm chặt khúc thịt nóng hổi lúc này cũng nổi nòng tham đưa mồm đến, nhiệt ấm liền lan tỏa khắp miệng cùng mùi vị ngọt ngào.
“ư…ư…Sư phụ, cho người biết thế nào là lời hại…ứm…”
[phụt!]
Cả cái khúc thịt liền đâm vào trong cái họng ướt át của nàng không ngừng phóng dịch đặc sệt lại càng lan tỏa khắp khoang miệng.
“ư….Thứ này thật ngọt ngào…”
Nhìn Cát Phượng khuôn mặt dâm đãng lại nuốt chọn hết toàn bộ dịch xuống, Thiên Kiệt lại nóng bừng toàn thân đưa hai tay đến bộ ngực vừa vặn bàn tay của Cát Phượng.
“Ta sẽ cho nàng biết thế nào mới là lợi hại.”
Hắn liền ve cái nhũ hoa nhỏ nhắn khiến cho Cát Phượng lại cong như tôm ưỡn người lên.
“ư…a….a…Sư phụ….Thế này…Đệ tử lại ra nữa mất!...á…”
Cả cái thân thể như điện giật của nàng trên mồm hắn không ngừng tuôn nước dịch nóng bỏng xuống.
“Cái thứ nước phượng hoàng này cũng không tệ…”
[bụp…]
Cát Phượng liền nằm sấp ra, toàn thân vẫn còn run nhẹ rồi gục ngã bên cạnh cột đình…
“Cát Phượng sướng quá….sư phụ.”
“ừm!...Còn chưa xong đâu.”
Hắn liền đặt Cát Phượng nằm cạnh bên, lúc này mới thưởng thức bộ ngực nhỏ nhắn vừa vặn này.
“Sư phụ…người định bú nó sao….ư….ư…”
Cát Phượng thấy hắn liếm nhẹ lên nhũ hoa nhỏ nhắn lại càng run rẩy.
“Ta bú đấy thì sao?....”
Thiên Kiệt nhẹ đưa tay nên vừa bóp vừa bú khiến Cát Phượng lại phải ôm chặt lấy thân thể hắn.
“Chỗ đó cũng lạ quá…ư…sư phụ….người bú mạnh hơn nữa đi!...”
Cát Phượng chỉ biết ôm hắn nhắm chặt mắt hưởng thụ cảm giác hoan lạc.
Lúc sau liền bị hắn xoay người, nàng cũng chỉ làm theo mà hưởng thụ cảm giác lại nằm sấp nâng hông lên.
Hắn lấy cái dây hoàng kim liền trói hai tay Cát Phượng lại, hai chân nàng khép chặt lại để một lỗ nhỏ ướt át cho Thiên Kiệt đâm vào.
“ư…Sư phụ…tư thế này!”
“Rất sướng phải không?”
Hắn liền nhấp liên hồi ở cái khe ướt át khiến cho Cát Phượng cũng chỉ biết nằm rên rỉ cảm nhận khúc thịt nóng hổi không ngừng cọ qua lại quanh cô bé.
“Cát Phượng!...Ta ra đây!....”
“á…á…sư phụ…đệ tử yêu người….ưm...”
Hắn liền rút ra lại dí đến bắn đầy vào cái cô bé hồng ướt nhẹp khiến cho Cát Phượng cũng phải run rẩy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.