Chương 252
Nguyên Lai
11/11/2023
Nhưng lúc này, Cảnh Thiên lại chạm vào anh.
Cảm giác này…
Tuy cơ thể không có cảm giác gì nhưng trong lò3ng lại có một sự khác thường chưa từng có bao giờ.
Thực ra nằm trong lòng người phụ nữ này cũng không tệ.
Hơn nữa…
Trên người cô có một mùi hương khác với những người khác. Đó là một thứ hương thanh mát ngọt ngào, kh9iến
anh muốn lại gần. Không biết có phải do cảm giác của chính anh hay không, Chiến Lê Xuyên cảm thấy trái tim đang
đập y3ếu ớt của mình trở nên đỡ hơn rất nhiều sau khi ngửi thấy mùi hương thanh mát đó, anh không còn thấy khó
chịu như ban nãy8 nữa.
Thực ra Chiến Lê Xuyên cảm nhận không sai, anh ngửi thấy mùi hương thanh mát kia cũng không sai, đó là mùi
linh tuyền trong không gian của Cảnh Thiên đã thấm đẫm vào toàn thân cô.
Đối với người suy kiệt toàn thân, cần chữa trị rất nhiều như Chiến Lê Xuyên, đây chắc chắn là mùi hương thanh
mát như đồng hạn gặp cam lồ.
Cảnh Thiên đặt Chiến Lê Xuyên lên ghế ngồi rồi cởi vạt áo trước ngực anh ra, đưa tay xoa lên vị trí tim của anh.
Thực ra châm cứu bây giờ thì một phút là khỏe, nhưng… lúc này Chiến Lê Xuyên vẫn còn ý thức, hơn nữa hai người
còn đang ở ngay trước mặt Trạch Ngôn và Vân Chu. Thế nên Cảnh Thiên chỉ có thể xoa nhẹ nhàng để anh dễ chịu
hơn.
Hai ngày trước, nguyên khí trong cơ thể cô đã hình thành, điều này cũng có nghĩa rằng cô có thể truyền khí của
mình sang cho người khác. Thế nên trong mắt Vân Chu, mợ chủ chỉ đang cởi áo cậu chủ rồi xoa tim để cậu chủ đỡ
khó chịu. Trên thực tế, Cảnh Thiên đang truyền nguyên khí vào cơ thể Chiến Lê Xuyên qua lòng bàn tay.
Lại thêm viên thuốc ban nãy đã bắt đầu phát huy tác dụng, vì vậy trận suy tim đến đột ngột đã nhanh chóng bình
ổn trở lại dưới sự cấp cứu kịp thời của Cảnh Thiên.
“Đỡ hơn chưa?”
Thấy sắc mặt Chiến Lê Xuyên đã tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng dễ chịu hơn, lúc này Cảnh Thiên mới lên tiếng hỏi.
“Đỡ nhiều rồi, không sao nữa rồi.”
Chiến Lê Xuyên có đôi mắt sâu thẳm, hẹp dài, lúc này vì sự ốm yếu mà trông anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Tuy ban nãy phát bệnh, đầu óc vàng vật, không có chút sức lực nào, nhưng khuôn mặt Cảnh Thiên vẫn in đậm
trong mắt anh.
Anh nhận ra rất rõ, khi cảm giác vô cùng khó chịu của anh dần dịu đi thì sắc mặt Cảnh Thiên lại dần xấu đi.
Giống như mỗi tối Cảnh Thiên châm cứu cho anh, rõ ràng chỉ cắm kim vào cơ thể anh thôi, nhưng trong quá trình
ngón tay Cảnh Thiên xoay kim bạc, sắc mặt cô lại tái dần.
Có hai lần, cô châm cứu xong cho anh còn xuất hiện tình trạng đi loạng choạng. Anh đã nghi ngờ từ trước đó rằng
khi Cảnh Thiên châm cứu cho anh, thực ra cô đang truyền một thứ sức mạnh nào đó sang cho anh. Bây giờ nghi
ngờ trong lòng đã được chắc chắn. Thứ sức mạnh này có thể khiến cánh tay anh khôi phục cảm giác. Tuy không biết
rốt cuộc luồng sức mạnh đó là gì nhưng chắc chắn rất quý giá.
Cái cô ngốc này, cô không sợ đưa cho anh thứ quý giá nhất của mình rồi, cô sẽ chịu ảnh hưởng xấu hay sao?
Chiến Lê Xuyên mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn không kìm được mà nói: “Sắc mặt cô xấu quá.”
Anh lại thấy cô ngốc kia thận ra, sau đó cô mở to mắt nói bậy: “À, ban nãy đứng ngoài gió lâu quá đấy. Anh xem anh đứng lâu quá phát bệnh tim luôn rồi kìa, sắc mặt tôi xấu một chút cũng là bình thường.”
….
Được rồi.
Cô thích nói thế nào thì nói thế ấy đi.
Cảm giác này…
Tuy cơ thể không có cảm giác gì nhưng trong lò3ng lại có một sự khác thường chưa từng có bao giờ.
Thực ra nằm trong lòng người phụ nữ này cũng không tệ.
Hơn nữa…
Trên người cô có một mùi hương khác với những người khác. Đó là một thứ hương thanh mát ngọt ngào, kh9iến
anh muốn lại gần. Không biết có phải do cảm giác của chính anh hay không, Chiến Lê Xuyên cảm thấy trái tim đang
đập y3ếu ớt của mình trở nên đỡ hơn rất nhiều sau khi ngửi thấy mùi hương thanh mát đó, anh không còn thấy khó
chịu như ban nãy8 nữa.
Thực ra Chiến Lê Xuyên cảm nhận không sai, anh ngửi thấy mùi hương thanh mát kia cũng không sai, đó là mùi
linh tuyền trong không gian của Cảnh Thiên đã thấm đẫm vào toàn thân cô.
Đối với người suy kiệt toàn thân, cần chữa trị rất nhiều như Chiến Lê Xuyên, đây chắc chắn là mùi hương thanh
mát như đồng hạn gặp cam lồ.
Cảnh Thiên đặt Chiến Lê Xuyên lên ghế ngồi rồi cởi vạt áo trước ngực anh ra, đưa tay xoa lên vị trí tim của anh.
Thực ra châm cứu bây giờ thì một phút là khỏe, nhưng… lúc này Chiến Lê Xuyên vẫn còn ý thức, hơn nữa hai người
còn đang ở ngay trước mặt Trạch Ngôn và Vân Chu. Thế nên Cảnh Thiên chỉ có thể xoa nhẹ nhàng để anh dễ chịu
hơn.
Hai ngày trước, nguyên khí trong cơ thể cô đã hình thành, điều này cũng có nghĩa rằng cô có thể truyền khí của
mình sang cho người khác. Thế nên trong mắt Vân Chu, mợ chủ chỉ đang cởi áo cậu chủ rồi xoa tim để cậu chủ đỡ
khó chịu. Trên thực tế, Cảnh Thiên đang truyền nguyên khí vào cơ thể Chiến Lê Xuyên qua lòng bàn tay.
Lại thêm viên thuốc ban nãy đã bắt đầu phát huy tác dụng, vì vậy trận suy tim đến đột ngột đã nhanh chóng bình
ổn trở lại dưới sự cấp cứu kịp thời của Cảnh Thiên.
“Đỡ hơn chưa?”
Thấy sắc mặt Chiến Lê Xuyên đã tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng dễ chịu hơn, lúc này Cảnh Thiên mới lên tiếng hỏi.
“Đỡ nhiều rồi, không sao nữa rồi.”
Chiến Lê Xuyên có đôi mắt sâu thẳm, hẹp dài, lúc này vì sự ốm yếu mà trông anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Tuy ban nãy phát bệnh, đầu óc vàng vật, không có chút sức lực nào, nhưng khuôn mặt Cảnh Thiên vẫn in đậm
trong mắt anh.
Anh nhận ra rất rõ, khi cảm giác vô cùng khó chịu của anh dần dịu đi thì sắc mặt Cảnh Thiên lại dần xấu đi.
Giống như mỗi tối Cảnh Thiên châm cứu cho anh, rõ ràng chỉ cắm kim vào cơ thể anh thôi, nhưng trong quá trình
ngón tay Cảnh Thiên xoay kim bạc, sắc mặt cô lại tái dần.
Có hai lần, cô châm cứu xong cho anh còn xuất hiện tình trạng đi loạng choạng. Anh đã nghi ngờ từ trước đó rằng
khi Cảnh Thiên châm cứu cho anh, thực ra cô đang truyền một thứ sức mạnh nào đó sang cho anh. Bây giờ nghi
ngờ trong lòng đã được chắc chắn. Thứ sức mạnh này có thể khiến cánh tay anh khôi phục cảm giác. Tuy không biết
rốt cuộc luồng sức mạnh đó là gì nhưng chắc chắn rất quý giá.
Cái cô ngốc này, cô không sợ đưa cho anh thứ quý giá nhất của mình rồi, cô sẽ chịu ảnh hưởng xấu hay sao?
Chiến Lê Xuyên mím chặt đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn không kìm được mà nói: “Sắc mặt cô xấu quá.”
Anh lại thấy cô ngốc kia thận ra, sau đó cô mở to mắt nói bậy: “À, ban nãy đứng ngoài gió lâu quá đấy. Anh xem anh đứng lâu quá phát bệnh tim luôn rồi kìa, sắc mặt tôi xấu một chút cũng là bình thường.”
….
Được rồi.
Cô thích nói thế nào thì nói thế ấy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.