Chương 278
Nguyên Lai
11/11/2023
Hơn nữa, trong bộ dạng của công chúa nhỏ này, có khi bản đời thực của xe concept là gì cũng không biết, nghĩ thôi
cũng thấy đau lòng.
Sau 3khi Cảnh Thiên bình tĩnh cảm ơn Vân Tiêu thì đi ra khu vực quay.
Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay không phải là diễn cùng Vân Tiêu mà 1là cùng với Lăng Tư Kỳ, tức là người
đã thay thế cho Cảnh Lạc, là diễn viên học giỏi đến từ Đại học Thanh Hoa
Họ vừa mới tách ra, Quan Vũ9 Thần mang vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng bên cạnh lập tức hét lên.
“Đại ca! Đại ca!!!”
“Gọi mẹ cũng vô dụng.”
Cảnh Thiê3n lắc vòng eo rắn nước mà chỉ nữ phụ phản diện mới có, bước đi như ông lớn không nhận người thân
anh em họ hàng, hoàn toàn không để ý đến tiếng l8a hét của Quan Vũ Thần.
Quan Vũ Thần chớp mắt, gọi một cách vô cùng ngoan ngoãn: “Bố!”
Sau đó thêm một từ bổ trợ: “Bố thân yêu!”
Thấy Cảnh Thiên vẫn không nói gì, Quan Vũ Thần hát một bài hát thiếu nhi.
“Tôi có một người bố thân yêu, bố thân yêu, tôi có một người bố thân yêu!”
Nhìn dáng vẻ hèn hạ của Quan Vũ Thần trước mặt, nữ chính Cảnh Thiên đã vui vẻ hơn nhiều rồi.
Đây mới là thái độ nên có khi đối mặt với kim chủ này.
Nhìn Quan Vũ Thần đi, chủ tịch của một tập đoàn trăm tỷ, có thái độ như thế nào trước mặt cô? Lại nhìn nhà họ
Cảnh và nhà họ Tần có thái độ gì với cô chứ?
Là một ông lớn, dù sao thì cô cũng giàu, cũng không quan tâm mấy thứ vặt vãnh đó, nhưng cho thì cũng phải cho
một cách vui vẻ, nhận thì cũng phải nhận một cách thành kính. Đây mới là nguyên tắc cơ bản.
“Cô cùng biết tôi tìm A02 lâu như vậy, bỏ ra năm trăm triệu đô la Mỹ vì chiếc xe đó mà chủ tịch của họ chẳng thèm
để ý đến tôi. Bây giờ một hành động vô ý lại tạo thành kết quả này, chiếc xe tôi khó khăn lắm mới có được, trong
vòng ba tháng cô chỉ được ngồi ghế phó lại thôi.”
“Áo ấu áu! Tức là ba tháng sau em cũng có phần đúng không? Con biết ngay là bố tốt nhất mà! Con yêu bố! Bố là
người bố tốt nhất trên thế giới!”
Cảnh Thiên đã vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, tươi sáng như ánh ban mai, trông giống như một chú thỏ trắng đơn
thuần vô hại, giàu có nhưng ngốc nghếch.
“Nhưng bố ơi, nói đi cũng phải nói lại, tại sao thứ bố bỏ ra năm trăm triệu đô la Mỹ mà không mua được, Đế Vân
Tiêu chỉ cần bỏ ra một trăm triệu là đã mua được rồi? Có phải AO2 đã hiểu lầm bố rồi không?”
Mắt Cảnh Thiên hơi nheo lại, cô suy nghĩ rồi cười lạnh: “Hiểu lầm thì hiểu lầm! Đời này người hiểu lầm chị đây còn ít hay sao? Chị có thể tháo gỡ hiểu lầm được à?”
Quan Vũ Thần nịnh nọt: “Đúng vậy! Chị em thiên hạ vô song, chắc là cái đôi mắt bằng titanium của chủ tịch của AO2 mù rồi!”
Cảnh Thiên cười lạnh: “Cho dù không mù thì tôi cũng sẽ không tìm anh ta nữa. Tôi thấy kỹ thuật cao mà ông xã nhà tôi phát minh ra không kém công ty bọn họ.”
“Ông xã nhà chị á?” Một lúc sau Quan Vũ Thần mới phản ứng lại, hai mắt lập tức mở to: “Đại ca, chị thừa nhận cậu ba nhà họ Chiến rồi à? Vậy sua này anh ta là anh rể của em rồi à?” “Em rể!” Cảnh Thiên lập tức đính chính: “Bây giờ tôi mới 20, cô không biết ngại gọi tôi là chị à? Tuy tôi là đại ca của cô, nhưng bây giờ tôi ít tuổi hơn cô đấy.” Quan Vũ Thần: …Sao cô ta lại cảm nhận được sự khinh thường rõ ràng thế nhỉ? “Nói chuyện chính, chị quyết định đã sai thì sai luôn, nhận luôn Chiến Lê Xuyên à?” Cảnh Thiên liếc nhìn Quan Vũ Thần: “nghĩ gì thế hả, tôi là người đeo chủ nghĩ độc thân. Đàn ông đều không ra gì, ở cùng với đàn ông còn không bằng ở cùng với người máy.”
cũng thấy đau lòng.
Sau 3khi Cảnh Thiên bình tĩnh cảm ơn Vân Tiêu thì đi ra khu vực quay.
Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay không phải là diễn cùng Vân Tiêu mà 1là cùng với Lăng Tư Kỳ, tức là người
đã thay thế cho Cảnh Lạc, là diễn viên học giỏi đến từ Đại học Thanh Hoa
Họ vừa mới tách ra, Quan Vũ9 Thần mang vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng bên cạnh lập tức hét lên.
“Đại ca! Đại ca!!!”
“Gọi mẹ cũng vô dụng.”
Cảnh Thiê3n lắc vòng eo rắn nước mà chỉ nữ phụ phản diện mới có, bước đi như ông lớn không nhận người thân
anh em họ hàng, hoàn toàn không để ý đến tiếng l8a hét của Quan Vũ Thần.
Quan Vũ Thần chớp mắt, gọi một cách vô cùng ngoan ngoãn: “Bố!”
Sau đó thêm một từ bổ trợ: “Bố thân yêu!”
Thấy Cảnh Thiên vẫn không nói gì, Quan Vũ Thần hát một bài hát thiếu nhi.
“Tôi có một người bố thân yêu, bố thân yêu, tôi có một người bố thân yêu!”
Nhìn dáng vẻ hèn hạ của Quan Vũ Thần trước mặt, nữ chính Cảnh Thiên đã vui vẻ hơn nhiều rồi.
Đây mới là thái độ nên có khi đối mặt với kim chủ này.
Nhìn Quan Vũ Thần đi, chủ tịch của một tập đoàn trăm tỷ, có thái độ như thế nào trước mặt cô? Lại nhìn nhà họ
Cảnh và nhà họ Tần có thái độ gì với cô chứ?
Là một ông lớn, dù sao thì cô cũng giàu, cũng không quan tâm mấy thứ vặt vãnh đó, nhưng cho thì cũng phải cho
một cách vui vẻ, nhận thì cũng phải nhận một cách thành kính. Đây mới là nguyên tắc cơ bản.
“Cô cùng biết tôi tìm A02 lâu như vậy, bỏ ra năm trăm triệu đô la Mỹ vì chiếc xe đó mà chủ tịch của họ chẳng thèm
để ý đến tôi. Bây giờ một hành động vô ý lại tạo thành kết quả này, chiếc xe tôi khó khăn lắm mới có được, trong
vòng ba tháng cô chỉ được ngồi ghế phó lại thôi.”
“Áo ấu áu! Tức là ba tháng sau em cũng có phần đúng không? Con biết ngay là bố tốt nhất mà! Con yêu bố! Bố là
người bố tốt nhất trên thế giới!”
Cảnh Thiên đã vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, tươi sáng như ánh ban mai, trông giống như một chú thỏ trắng đơn
thuần vô hại, giàu có nhưng ngốc nghếch.
“Nhưng bố ơi, nói đi cũng phải nói lại, tại sao thứ bố bỏ ra năm trăm triệu đô la Mỹ mà không mua được, Đế Vân
Tiêu chỉ cần bỏ ra một trăm triệu là đã mua được rồi? Có phải AO2 đã hiểu lầm bố rồi không?”
Mắt Cảnh Thiên hơi nheo lại, cô suy nghĩ rồi cười lạnh: “Hiểu lầm thì hiểu lầm! Đời này người hiểu lầm chị đây còn ít hay sao? Chị có thể tháo gỡ hiểu lầm được à?”
Quan Vũ Thần nịnh nọt: “Đúng vậy! Chị em thiên hạ vô song, chắc là cái đôi mắt bằng titanium của chủ tịch của AO2 mù rồi!”
Cảnh Thiên cười lạnh: “Cho dù không mù thì tôi cũng sẽ không tìm anh ta nữa. Tôi thấy kỹ thuật cao mà ông xã nhà tôi phát minh ra không kém công ty bọn họ.”
“Ông xã nhà chị á?” Một lúc sau Quan Vũ Thần mới phản ứng lại, hai mắt lập tức mở to: “Đại ca, chị thừa nhận cậu ba nhà họ Chiến rồi à? Vậy sua này anh ta là anh rể của em rồi à?” “Em rể!” Cảnh Thiên lập tức đính chính: “Bây giờ tôi mới 20, cô không biết ngại gọi tôi là chị à? Tuy tôi là đại ca của cô, nhưng bây giờ tôi ít tuổi hơn cô đấy.” Quan Vũ Thần: …Sao cô ta lại cảm nhận được sự khinh thường rõ ràng thế nhỉ? “Nói chuyện chính, chị quyết định đã sai thì sai luôn, nhận luôn Chiến Lê Xuyên à?” Cảnh Thiên liếc nhìn Quan Vũ Thần: “nghĩ gì thế hả, tôi là người đeo chủ nghĩ độc thân. Đàn ông đều không ra gì, ở cùng với đàn ông còn không bằng ở cùng với người máy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.