Chương 313
Nguyên Lai
11/11/2023
Chiến Lệ Xuyên gần như nghiến răng nghiến lợi để thốt ra mấy chữ này.
Cánh Thiên đùa dai, nghe vậy thì cười khanh khách3.
“Khương Vũ Hi và Bùi Uyển Linh… Anh Xuyên à, anh Xuyên ơi, sao tôi chưa thấy anh quát bọn họ, bảo bọn họ nói
tiếng n1gười bao giờ thế? Sao chỉ có tôi là không được gọi anh như vậy? Tôi cũng muốn gọi như thế.”
Giọng Cảnh Thiên nghịch ngợm9 nhưng lại rất khẽ, đi kèm với âm cuối kéo dài.
Tuy tại đàn ông không biết mang thai, nhưng anh vẫn sẽ có phản ứng.
3
Chiến Lệ Xuyên nghiến chặt răng, thật lâu sau mới nhả ra được hai chữ “Tùy cô.”
Cảnh Thiên phì cười một tiếng trướ8c bộ dạng của Chiến Lệ Xuyên, hơi thở thơm ngọt bỗng phả vào mặt anh.
Chiến Lệ Xuyên: …
“Nằm mơ! Còn lâu tôi mới gọi anh là anh Xuyên. Chỉ có đám lắng lơ đó mới gọi vậy thôi, tôi không thèm.”
“Thế thì cô gọi tôi là A Xuyên đi.”
Chiến Lệ Xuyên bị đùa dai nhưng vẫn không giận, anh đang hưởng thụ, đang nhẫn nhịn.
“A Xuyên.” Cảnh Thiên gọi.
“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên đáp một tiếng. “Tôi bảo anh chuyện này.”
“Chuyện gì?” Cuối cùng Chiến LệXuyên cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt đang dần trong gang
tấc, anh biết rõ bây giờ cô đang công khai trêu đùa mình, nhưng anh vẫn tỏ ra rất bình thản.
“Tại anh đỏ lên rồi.”
Chiến Lệ Xuyên: … “Còn nữa, anh cảm nhận được không, tim anh đập nhanh lắm.”
Chiến Lệ Xuyên: … Có thể mượn que cời lửa rồi ghim con yêu tinh trước mặt này ra ngoài không?
“Tôi nghe người ta bảo là đàn ông mà đỏ tại đều là đàn ông tốt.”
Bởi vì biết xấu hổ, hơn nữa đàn ông như vậy sẽ trọng tình nghĩa hơn.
Ít nhất thì đám đàn ông trước đây đều mang ham muốn đó với cô, trừ người họ Đỗ đó ra, nhưng tình cảm của anh
ta lại biến thái, hại cô trở thành như thế này. Thế nên đừng nói đến chuyện thích, cô còn muốn Xặc chết anh ta luôn.
Chiến Lệ Xuyên là người đàn ông đầu tiên động “lòng” với cô mà cô không cảm thấy buồn nôn. Đột nhiên, tay Cảnh Thiên siết lại.
“Sao thế?”
Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được cảm xúc của Cảnh Thiên thay đổi, anh bèn hỏi quan tâm.
“Hình như nhà họ Bùi là gia tộc hạng hai ở châu Để nhỉ?” “Ừ.” Chiến Lệ Xuyên trả lời: “Mấy năm rồi nhà họ Bùi
phát triển rất tốt, bọn họ mua liền mấy mảnh đất, đều là chỗ ngon, họ đang tiến rất gần đến mức gia tộc hạng nhất.”
“Nhà họ Đỗ… hình như là thông gia với nhà họ Bùi?” Câu hỏi của Cảnh Thiên khiến Chiến LệXuyên đột nhiên nhớ
đến chuyện hôm nay Đỗ Ngôn Tranh đến tận trường quay cảm ơn Cảnh Thiên, còn hạ cửa kính xe xuống để đảm
săn ảnh chụp được chính diện anh ta.
Anh cau mày lại. “Này, hỏi anh đấy. Nhà họ Đỗ có phải thông gia với nhà họ Bùi không?”
“Phải.”
Quả nhiên!!!
Cảnh Thiên thót tim nhưng lại vô cùng tức giận.
Mẹ nó chứ II
Chết rồi mà vẫn không thoát được à?
“Đến chuyện bí mật như thế này mà bà xã cũng biết. Cô thân với nhà họ Đỗ lắm à?”
“Nhà họ Đỗ quần què! Bọn họ có tư cách gì mà đòi thân với tôi? Không thân! Không quen!”
Nhưng anh vẫn cảm nhận được luồng hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể cô.
Hơn nữa hôm nay, khi Đỗ Ngôn Tranh đến tìm cô, đưa danh thiếp cho cô, cô lại ném luôn tấm danh thiếp vào sọt
rác ngay trước mặt anh ta.
Đỗ Ngôn Tranh không chỉ không tức giận mà còn cho người nhặt tấm danh thiếp kia từ trong thùng rác ra, anh ta còn tự tay lau sạch tấm danh thiếp.
Nghĩ đến hành động tối nay của Bùi Uyển Linh, Chiến Lệ Xuyên đã biết đại khái Đỗ Ngôn Tranh muốn làm gì. Bây giờ Cảnh Thiên đang cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì trước đó cô đã điều tra toàn bộ những gì về Z mà cô có thể điều tra được, cô biết thông gia của họ Đỗ chính là nhà họ Bùi.
Lộ rồi!
Chết rồi!
Cánh Thiên đùa dai, nghe vậy thì cười khanh khách3.
“Khương Vũ Hi và Bùi Uyển Linh… Anh Xuyên à, anh Xuyên ơi, sao tôi chưa thấy anh quát bọn họ, bảo bọn họ nói
tiếng n1gười bao giờ thế? Sao chỉ có tôi là không được gọi anh như vậy? Tôi cũng muốn gọi như thế.”
Giọng Cảnh Thiên nghịch ngợm9 nhưng lại rất khẽ, đi kèm với âm cuối kéo dài.
Tuy tại đàn ông không biết mang thai, nhưng anh vẫn sẽ có phản ứng.
3
Chiến Lệ Xuyên nghiến chặt răng, thật lâu sau mới nhả ra được hai chữ “Tùy cô.”
Cảnh Thiên phì cười một tiếng trướ8c bộ dạng của Chiến Lệ Xuyên, hơi thở thơm ngọt bỗng phả vào mặt anh.
Chiến Lệ Xuyên: …
“Nằm mơ! Còn lâu tôi mới gọi anh là anh Xuyên. Chỉ có đám lắng lơ đó mới gọi vậy thôi, tôi không thèm.”
“Thế thì cô gọi tôi là A Xuyên đi.”
Chiến Lệ Xuyên bị đùa dai nhưng vẫn không giận, anh đang hưởng thụ, đang nhẫn nhịn.
“A Xuyên.” Cảnh Thiên gọi.
“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên đáp một tiếng. “Tôi bảo anh chuyện này.”
“Chuyện gì?” Cuối cùng Chiến LệXuyên cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt đang dần trong gang
tấc, anh biết rõ bây giờ cô đang công khai trêu đùa mình, nhưng anh vẫn tỏ ra rất bình thản.
“Tại anh đỏ lên rồi.”
Chiến Lệ Xuyên: … “Còn nữa, anh cảm nhận được không, tim anh đập nhanh lắm.”
Chiến Lệ Xuyên: … Có thể mượn que cời lửa rồi ghim con yêu tinh trước mặt này ra ngoài không?
“Tôi nghe người ta bảo là đàn ông mà đỏ tại đều là đàn ông tốt.”
Bởi vì biết xấu hổ, hơn nữa đàn ông như vậy sẽ trọng tình nghĩa hơn.
Ít nhất thì đám đàn ông trước đây đều mang ham muốn đó với cô, trừ người họ Đỗ đó ra, nhưng tình cảm của anh
ta lại biến thái, hại cô trở thành như thế này. Thế nên đừng nói đến chuyện thích, cô còn muốn Xặc chết anh ta luôn.
Chiến Lệ Xuyên là người đàn ông đầu tiên động “lòng” với cô mà cô không cảm thấy buồn nôn. Đột nhiên, tay Cảnh Thiên siết lại.
“Sao thế?”
Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được cảm xúc của Cảnh Thiên thay đổi, anh bèn hỏi quan tâm.
“Hình như nhà họ Bùi là gia tộc hạng hai ở châu Để nhỉ?” “Ừ.” Chiến Lệ Xuyên trả lời: “Mấy năm rồi nhà họ Bùi
phát triển rất tốt, bọn họ mua liền mấy mảnh đất, đều là chỗ ngon, họ đang tiến rất gần đến mức gia tộc hạng nhất.”
“Nhà họ Đỗ… hình như là thông gia với nhà họ Bùi?” Câu hỏi của Cảnh Thiên khiến Chiến LệXuyên đột nhiên nhớ
đến chuyện hôm nay Đỗ Ngôn Tranh đến tận trường quay cảm ơn Cảnh Thiên, còn hạ cửa kính xe xuống để đảm
săn ảnh chụp được chính diện anh ta.
Anh cau mày lại. “Này, hỏi anh đấy. Nhà họ Đỗ có phải thông gia với nhà họ Bùi không?”
“Phải.”
Quả nhiên!!!
Cảnh Thiên thót tim nhưng lại vô cùng tức giận.
Mẹ nó chứ II
Chết rồi mà vẫn không thoát được à?
“Đến chuyện bí mật như thế này mà bà xã cũng biết. Cô thân với nhà họ Đỗ lắm à?”
“Nhà họ Đỗ quần què! Bọn họ có tư cách gì mà đòi thân với tôi? Không thân! Không quen!”
Nhưng anh vẫn cảm nhận được luồng hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể cô.
Hơn nữa hôm nay, khi Đỗ Ngôn Tranh đến tìm cô, đưa danh thiếp cho cô, cô lại ném luôn tấm danh thiếp vào sọt
rác ngay trước mặt anh ta.
Đỗ Ngôn Tranh không chỉ không tức giận mà còn cho người nhặt tấm danh thiếp kia từ trong thùng rác ra, anh ta còn tự tay lau sạch tấm danh thiếp.
Nghĩ đến hành động tối nay của Bùi Uyển Linh, Chiến Lệ Xuyên đã biết đại khái Đỗ Ngôn Tranh muốn làm gì. Bây giờ Cảnh Thiên đang cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì trước đó cô đã điều tra toàn bộ những gì về Z mà cô có thể điều tra được, cô biết thông gia của họ Đỗ chính là nhà họ Bùi.
Lộ rồi!
Chết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.