Chương 486
Nguyên Lai
11/11/2023
“Thiên Thiên, cô nhìn vào mắt tôi đi.” Chiến Lê Xuyên nghiêm túc nói.
Cảnh Thiên nhích mặt mình lại gần hơn, nhìn thẳng và3o đôi mắt đẹp của Chiến Lê Xuyên, cảm thấy bên trong
chứa đầy sao trời.
Cảnh Thiên lại gần nhìn kỹ hơn rồi kinh ngạc thốt1 lên như phát hiện ra vùng đất mới: “Lông mi của anh dài thật
đấy!”
Chiến Lê Xuyên: … “Còn dày nữa.”
Tất cả mọi9 người: … “Thiên Thiên, vừa rồi tôi nói như vậy là đang khen cô, chứ không bảo cô là chó.”
Chiến Lê Xuyên nhìn người vợ3 xinh đẹp như yêu tinh của mình, cuối cùng phát hiện đôi mắt hơi đỏ của cô dường
như đang mơ màng.
Đây là…
Say 8rồi à? Chiến Lê Xuyên dứt khoát khiến bên tay vịn còn lại vươn dài ra, hoàn toàn ôm Cảnh Thiên vào lòng
mình. Cảnh Thiên cũng cảm thấy cơ thể hơi mềm, không muốn đứng lên, có một cái tay vịn để cô dựa vào cũng
vừa hay. Cả người cô thả lỏng ra, tấm lưng vốn dĩ còn đang thẳng tắp lúc này đã hoàn toàn dựa vào tay vịn ôm sau
lưng mình.
Sau đó cô đưa tay ra trước mặt tất cả mọi người, vuốt ve hàng mi dày của Chiến Lê Xuyên.
Chiến Lê Xuyên nghiến răng.
Có biết là gãy lông mi cũng sẽ ngứa không hả?
Tất cả mọi người nhìn những hành vi tảo bạo của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên, nhìn sự bao dung cưng chiều
tột độ của Chiến Lê Xuyên, tất cả đều thấy ghen tị.
Không chỉ Chiến Thư Du và Khương Vũ Hi, mà ngay cả ông cụ cũng ghen.
Một cặp tình nhân thổi, rõ ràng là tình tiết bắt gian, lại khiến cho chủ đề lệch lạc đến mức mất tăm luôn.
Nhìn Cảnh Thiên đang ngồi trên người anh Xuyên, còn có thể sờ lông mi của anh ấy nữa, Khương Vũ Hi cảm thấy
mình đã trở thành một quả chanh lên men, cả người đều chưa đến mức bốc mùi hôi thối.
“Ông nội, cháu còn có việc phải làm, cháu đi trước đây.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi, không muốn để ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nữa.
Chiến Thư Du biết chuyện hôm nay đã làm hơi quá, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu không còn chuyện gì thì cháu cũng
về phòng đây ạ.”
“Đừng đi chứ.” Giọng Chiến Vũ Hằng vang lên.
“Em gọi ông nội và A Xuyên từ bệnh viện về bắt gian phô trương như vậy, chẳng lẽ không nên cho ông nội và A
Xuyên một lời giải thích sao?”
“Giải thích? Cái này cần phải giải thích gì? Em chỉ nghe nói rằng anh làm chuyện gì không nên làm với Cảnh Thiên
thôi, gọi ông nội và A Xuyên về để làm chủ cho Cảnh Thiên. Nếu anh không làm gì cả, mọi người đều ổn, anh còn
cần em giải thích với anh như thế nào?”
Chiến Thư Du không hề hoảng sợ vì bị người ta bắt tận tay.
Có điều trợ lý đặc biệt Võ Nghịch bên cạnh đã tái nhợt mặt, không thể ngờ được quân cờ như mình lại bị người ta
bỏ rơi một cách tùy tiện như vậy.
Vốn dĩ nói trước là quay lại để bắt gian. Như vậy ông cụ và cậu ba sẽ chỉ cảm thấy là do người giúp việc khác trong
nhà họ Chiến tố giác. Nhưng bị Chiến Thư Du nói như vậy, tức là cô ta biết rằng Chiến Vũ Hằng sẽ dùng thuốc mê
với Cảnh Thiên.
Chuyện này lại là do anh ta đề ra, hơn nữa chi có một mình anh ta biết.
Bây giờ Chiến Thư Du đã biết rồi, không phải tức là anh ta tố cáo sao?
Mặc dù Chiến Vũ Hằng biết mình bị bán đứng nhưng kết quả cuối cùng chỉ là người bên cạnh tố cáo với Chiến Thư Du mà thôi,
khiến cho Chiến Vũ Hằng cảm thấy chuyện này còn thiếu độ nóng.
“Chị hai, vừa rồi khi ở bệnh viện chị không nói với tôi và ông nội như vậy.” Chiến Lê Xuyên nhướng mắt nhìn Chiến Thư Du.
Cảnh Thiên nhích mặt mình lại gần hơn, nhìn thẳng và3o đôi mắt đẹp của Chiến Lê Xuyên, cảm thấy bên trong
chứa đầy sao trời.
Cảnh Thiên lại gần nhìn kỹ hơn rồi kinh ngạc thốt1 lên như phát hiện ra vùng đất mới: “Lông mi của anh dài thật
đấy!”
Chiến Lê Xuyên: … “Còn dày nữa.”
Tất cả mọi9 người: … “Thiên Thiên, vừa rồi tôi nói như vậy là đang khen cô, chứ không bảo cô là chó.”
Chiến Lê Xuyên nhìn người vợ3 xinh đẹp như yêu tinh của mình, cuối cùng phát hiện đôi mắt hơi đỏ của cô dường
như đang mơ màng.
Đây là…
Say 8rồi à? Chiến Lê Xuyên dứt khoát khiến bên tay vịn còn lại vươn dài ra, hoàn toàn ôm Cảnh Thiên vào lòng
mình. Cảnh Thiên cũng cảm thấy cơ thể hơi mềm, không muốn đứng lên, có một cái tay vịn để cô dựa vào cũng
vừa hay. Cả người cô thả lỏng ra, tấm lưng vốn dĩ còn đang thẳng tắp lúc này đã hoàn toàn dựa vào tay vịn ôm sau
lưng mình.
Sau đó cô đưa tay ra trước mặt tất cả mọi người, vuốt ve hàng mi dày của Chiến Lê Xuyên.
Chiến Lê Xuyên nghiến răng.
Có biết là gãy lông mi cũng sẽ ngứa không hả?
Tất cả mọi người nhìn những hành vi tảo bạo của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên, nhìn sự bao dung cưng chiều
tột độ của Chiến Lê Xuyên, tất cả đều thấy ghen tị.
Không chỉ Chiến Thư Du và Khương Vũ Hi, mà ngay cả ông cụ cũng ghen.
Một cặp tình nhân thổi, rõ ràng là tình tiết bắt gian, lại khiến cho chủ đề lệch lạc đến mức mất tăm luôn.
Nhìn Cảnh Thiên đang ngồi trên người anh Xuyên, còn có thể sờ lông mi của anh ấy nữa, Khương Vũ Hi cảm thấy
mình đã trở thành một quả chanh lên men, cả người đều chưa đến mức bốc mùi hôi thối.
“Ông nội, cháu còn có việc phải làm, cháu đi trước đây.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi, không muốn để ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nữa.
Chiến Thư Du biết chuyện hôm nay đã làm hơi quá, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu không còn chuyện gì thì cháu cũng
về phòng đây ạ.”
“Đừng đi chứ.” Giọng Chiến Vũ Hằng vang lên.
“Em gọi ông nội và A Xuyên từ bệnh viện về bắt gian phô trương như vậy, chẳng lẽ không nên cho ông nội và A
Xuyên một lời giải thích sao?”
“Giải thích? Cái này cần phải giải thích gì? Em chỉ nghe nói rằng anh làm chuyện gì không nên làm với Cảnh Thiên
thôi, gọi ông nội và A Xuyên về để làm chủ cho Cảnh Thiên. Nếu anh không làm gì cả, mọi người đều ổn, anh còn
cần em giải thích với anh như thế nào?”
Chiến Thư Du không hề hoảng sợ vì bị người ta bắt tận tay.
Có điều trợ lý đặc biệt Võ Nghịch bên cạnh đã tái nhợt mặt, không thể ngờ được quân cờ như mình lại bị người ta
bỏ rơi một cách tùy tiện như vậy.
Vốn dĩ nói trước là quay lại để bắt gian. Như vậy ông cụ và cậu ba sẽ chỉ cảm thấy là do người giúp việc khác trong
nhà họ Chiến tố giác. Nhưng bị Chiến Thư Du nói như vậy, tức là cô ta biết rằng Chiến Vũ Hằng sẽ dùng thuốc mê
với Cảnh Thiên.
Chuyện này lại là do anh ta đề ra, hơn nữa chi có một mình anh ta biết.
Bây giờ Chiến Thư Du đã biết rồi, không phải tức là anh ta tố cáo sao?
Mặc dù Chiến Vũ Hằng biết mình bị bán đứng nhưng kết quả cuối cùng chỉ là người bên cạnh tố cáo với Chiến Thư Du mà thôi,
khiến cho Chiến Vũ Hằng cảm thấy chuyện này còn thiếu độ nóng.
“Chị hai, vừa rồi khi ở bệnh viện chị không nói với tôi và ông nội như vậy.” Chiến Lê Xuyên nhướng mắt nhìn Chiến Thư Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.