Chương 502
Nguyên Lai
11/11/2023
Ba phần căng thẳng còn lại cũng nhạt đi trong ánh mắt yêu thương sâu thẳm và lấp lánh của người kia.
Cơ thể đang căng cứng dần thả lỏn3g, cô nhìn Chiến Lê Xuyên chằm chằm: “Anh vẫn chưa nói vì sao anh lại nằm
trên giường tồi?” Tuy cô đã quyết định nể mặt chỗ cổ phần mà ở lại 1nhà họ Chiến thêm năm năm, nhưng hiện giờ
cô chỉ có thể chấp nhận việc ngủ riêng. Bởi vì cô là một tên háo sắc. (2)
Nghĩ đến đây, Cản9h Thiên vô thức liếc nhìn nửa người trên không tấc vải che thân của người kia rồi như bị dính
chặt vào đó.
Chiến Lê Xuyên nhìn bộ dạn3g cô gái trước mắt, khóe môi không kìm được mà cong lên thành nụ cười, anh trả lời
chân thành: “Là em bế tôi lên đấy chứ.”
“Tôi biết 8là tôi bế anh lên, bởi vì ban đầu là anh bế tôi, kết quả là vết mổ của anh rách ra, tôi còn phải học theo bác
sĩ để khâu lại cho anh nữa.”
Học theo?
Nghĩ đến bộ dụng cụ khấu chuyên nghiệp hôm qua, Chiến Lê Xuyên nói với giọng vô cùng chân thành: “Ừ, em
khâu giỏi lắm.”
Cảnh Thiên liếm môi, thấy anh không cưỡng ép thì cũng vui lòng ở chung với trai đẹp. “Nhưng tôi uống say, sau
đó ngủ thiếp đi chẳng biết gì nữa, anh nên về giường của mình để ngủ chứ.”
Chiến Lê Xuyên mím môi, chút buồn bã hiện trên đôi mắt anh.
“Xin lỗi, tôi…”
Không ngờ Chiến Lê Xuyên lại nói: “Tôi sẽ về ngay.”
Không hề giải thích.
Anh còn xốc chăn ra một cách vụng về, không chỉ xốc chăn của mình mà anh còn xốc cả chăn đắp trên người Cảnh
Thiên ra nữa, một luồng gió lạnh thốc vào ngay lập tức.
Cảnh Thiên thích không khí lưu thông, thế nên trừ khi thời tiết quá lạnh, còn không thì cô đều ngủ mở cửa sổ.
Tuy đã sang xuân nhưng gió buổi sáng vẫn còn hơi lạnh. Cô mở to mắt nhìn Chiến Lê Xuyên chầm chậm ngồi dậy
trên giường. Vừa mới bò dậy được một chút, anh đã đổ gục xuống vì phần lưng căng cứng.
Cũng may là Cảnh Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ được người anh, không thì giờ anh ngã gục xuống thì e rằng sẽ
lại ảnh hưởng đến vết thương
Chiến Lê Xuyên thân tàn nhưng ý chí vẫn còn nguyên, vẫn định chống người dậy. Cảnh Thiên vội vàng lên tiếng:
“Đừng nhúc nhích!” Nghe thấy mệnh lệnh của vợ, Chiến Lê Xuyên bèn dừng lại ngay lập tức. Anh nhìn sang Vợ
mình, cả cơ thể đè trên tay cô, chờ mệnh lệnh tiếp theo với vẻ mặt tôi có thể lên núi dao xuống vạc dầu vì em.
Cảnh Thiên gãi đầu.
“Tôi quên mất là tối qua khâu cho anh xong, còn xoa bóp xong nữa thì ngủ thiếp đi mất. Bây giờ anh cảm thấy thế
nào rồi? Phần lưng còn đau không?”
Chiến Lê Xuyên mỉm cười: “Không đau, không đau, đừng lo.”
Không đau sao?
Nhìn vành mắt Chiến Lê Xuyên đen sì, Cảnh Thiên biết ngay chắc chắn là anh đau đến mức mất ngủ cả đêm.
Cô rút tay ra khỏi dưới người anh rồi đưa tay, nâng cánh tay anh lên. Cô nhớ trước khi ngủ, cô vẫn còn định bè thắng các ngón tay
biến dạng vì đau dây thần kinh cho anh.
Cảnh Thiên nâng bàn tay anh lên rồi đặt vào lòng bàn tay mình, cô kiếm tra kỹ các ngón tay của anh.
“Anh bẻ thắng ra à?”
Cơ thể đang căng cứng dần thả lỏn3g, cô nhìn Chiến Lê Xuyên chằm chằm: “Anh vẫn chưa nói vì sao anh lại nằm
trên giường tồi?” Tuy cô đã quyết định nể mặt chỗ cổ phần mà ở lại 1nhà họ Chiến thêm năm năm, nhưng hiện giờ
cô chỉ có thể chấp nhận việc ngủ riêng. Bởi vì cô là một tên háo sắc. (2)
Nghĩ đến đây, Cản9h Thiên vô thức liếc nhìn nửa người trên không tấc vải che thân của người kia rồi như bị dính
chặt vào đó.
Chiến Lê Xuyên nhìn bộ dạn3g cô gái trước mắt, khóe môi không kìm được mà cong lên thành nụ cười, anh trả lời
chân thành: “Là em bế tôi lên đấy chứ.”
“Tôi biết 8là tôi bế anh lên, bởi vì ban đầu là anh bế tôi, kết quả là vết mổ của anh rách ra, tôi còn phải học theo bác
sĩ để khâu lại cho anh nữa.”
Học theo?
Nghĩ đến bộ dụng cụ khấu chuyên nghiệp hôm qua, Chiến Lê Xuyên nói với giọng vô cùng chân thành: “Ừ, em
khâu giỏi lắm.”
Cảnh Thiên liếm môi, thấy anh không cưỡng ép thì cũng vui lòng ở chung với trai đẹp. “Nhưng tôi uống say, sau
đó ngủ thiếp đi chẳng biết gì nữa, anh nên về giường của mình để ngủ chứ.”
Chiến Lê Xuyên mím môi, chút buồn bã hiện trên đôi mắt anh.
“Xin lỗi, tôi…”
Không ngờ Chiến Lê Xuyên lại nói: “Tôi sẽ về ngay.”
Không hề giải thích.
Anh còn xốc chăn ra một cách vụng về, không chỉ xốc chăn của mình mà anh còn xốc cả chăn đắp trên người Cảnh
Thiên ra nữa, một luồng gió lạnh thốc vào ngay lập tức.
Cảnh Thiên thích không khí lưu thông, thế nên trừ khi thời tiết quá lạnh, còn không thì cô đều ngủ mở cửa sổ.
Tuy đã sang xuân nhưng gió buổi sáng vẫn còn hơi lạnh. Cô mở to mắt nhìn Chiến Lê Xuyên chầm chậm ngồi dậy
trên giường. Vừa mới bò dậy được một chút, anh đã đổ gục xuống vì phần lưng căng cứng.
Cũng may là Cảnh Thiên nhanh tay nhanh mắt đỡ được người anh, không thì giờ anh ngã gục xuống thì e rằng sẽ
lại ảnh hưởng đến vết thương
Chiến Lê Xuyên thân tàn nhưng ý chí vẫn còn nguyên, vẫn định chống người dậy. Cảnh Thiên vội vàng lên tiếng:
“Đừng nhúc nhích!” Nghe thấy mệnh lệnh của vợ, Chiến Lê Xuyên bèn dừng lại ngay lập tức. Anh nhìn sang Vợ
mình, cả cơ thể đè trên tay cô, chờ mệnh lệnh tiếp theo với vẻ mặt tôi có thể lên núi dao xuống vạc dầu vì em.
Cảnh Thiên gãi đầu.
“Tôi quên mất là tối qua khâu cho anh xong, còn xoa bóp xong nữa thì ngủ thiếp đi mất. Bây giờ anh cảm thấy thế
nào rồi? Phần lưng còn đau không?”
Chiến Lê Xuyên mỉm cười: “Không đau, không đau, đừng lo.”
Không đau sao?
Nhìn vành mắt Chiến Lê Xuyên đen sì, Cảnh Thiên biết ngay chắc chắn là anh đau đến mức mất ngủ cả đêm.
Cô rút tay ra khỏi dưới người anh rồi đưa tay, nâng cánh tay anh lên. Cô nhớ trước khi ngủ, cô vẫn còn định bè thắng các ngón tay
biến dạng vì đau dây thần kinh cho anh.
Cảnh Thiên nâng bàn tay anh lên rồi đặt vào lòng bàn tay mình, cô kiếm tra kỹ các ngón tay của anh.
“Anh bẻ thắng ra à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.