Chương 558
Nguyên Lai
11/11/2023
Chiến Khôn Vũ cười lạnh rồi lấy điện thoại trong túi ra, mở một bức ảnh và nói: “Đây là kết quả xét nghiệm DNA
của ông và cháu ruột ông. Mức độ3 tương đồng DNA của hai người là 99,999%.”
Chiến Khôn Vũ cười nói: “Trên bản xét nghiệm ghi là có quan hệ bố con, nhưng bố của anh ta 1là bác cả, cho nên đủ
để chứng minh hai người có quan hệ ông cháu.” Nói xong, Chiến Khôn Vũ đợi một lúc nhưng không thấy Chiến
Nhân Hạo và Chi9ến Lệ Xuyên nói gì cả.
Thấy thái độ của hai người không như trong tưởng tượng của mình, Chiến Khôn Vũ nhíu mày hỏi: “Ông cả, ông
khô3ng muốn biết cháu trai ruột của ông là ai à? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Ông cụ Chiến vẫn tỏ ra bình tĩnh, từ từ chậm rãi “ồ” một tiến8g và hỏi: “Nó là ai? Nó đang ở đâu vậy?”
Cuối cùng cũng nghe thấy ông cụ Chiến hỏi câu này, nhưng cảm giác này như thể rõ ràng cao trào đã đến rồi,
nhưng cách thức đến lại không đúng lắm vậy. “Người này ông cả rất quen thuộc, anh ta chính là Vân Chu, người
ông đích thân sắp xếp bên cạnh cháu trai ngoan của ông để làm trợ lý! Còn về bây giờ anh ta đang ở đâu thì phải
hỏi người cháu trai này của ông. Tóm lại, Vận Chu đã rất lâu không xuất hiện rồi.”
Nói xong, Chiến Khôn Vũ nhìn Chiến Lệ Xuyên, vẻ mặt đầy khoái cảm sau khi điên cuồng trả thù.
“Dù anh có lợi hại đến đầu thì cũng chỉ là đứa cháu hoàng ông nội nhận nuôi mà thôi, mà cháu trai ruột của ông
nội, người thừa kế đích thực của nhà họ Chiến bây giờ lại bị anh bắt giữ. Chiến Lệ Xuyên, anh nói xem anh muốn
làm gì nào? Anh đã biết được thân phận của Vân Chu từ lâu, cho nên mới muốn trừ khử anh ta đúng không?”
Chiến Nhân Cẩm nghe thấy vậy, phát hiện đây là một cơ hội tốt để loại trừ Chiến Lệ Xuyên, ông ta nhanh chóng
nói: “Cái thằng nhóc chết tiệt này, một chuyện quan trọng như vậy mà sao bây giờ cháu mới nói? Đã rất lâu ông
không nhìn thấy Vận Chu rồi. Cậu ta là người thừa kế thực thụ của nhà họ Chiến chúng ta, nếu có mệnh hệ gì thì
cháu giải thích như thế nào với ông cả của cháu hả?”
Nói xong, ông ta lại nhìn ông cụ Chiến: “Anh cả, việc quan trọng trước mắt là chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy
Vân Chu. Phải tìm thấy Vân Chu, nếu không… em chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
Nói xong, Chiến Nhân Cẩm liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, trong ánh mắt đó là sự khiêu khích trắng trợn và sự đắc ý vì
tình tiết đột nhiên có chuyển biến.
Tuy nhiên, Chiến Lệ Xuyên – người đáng lẽ phải vô cùng hoảng sợ lại mỉm cười với ông ta.
“Không cần vội vàng đi tìm, Vận Chu đã bị cháu sai người bắt giữ. Vốn dĩ cháu còn muốn bắt giữ một người nữa,
bởi vì chuyện này cũng là hắn ta xúi giục, nhưng người đó rất xảo quyệt, không đích thân tôi giúp Chiến Thư Du ra
tay giống như Chiến Cát An, nên may mắn đến mức cho đến tận bây giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên nhìn chằm chằm Chiến Khôn Vũ. Chiến Khôn Vũ hoảng sợ đến
mức gần như không giữ được biểu cảm.
Chiến Nhân Cẩm sợ mọi chuyện sẽ lại xoay chuyển nên nói: “Anh cả, chúng ta là người một nhà, Vân Chu mới là
cháu trai anh. Dù cậu ta có làm gì đi chăng nữa, cậu ta cũng không nên phải chịu khổ như thế này. Anh cả, em biết
anh đích thân nuôi dạy ba đứa trẻ không dễ dàng gì, anh có tấm lòng nhân hậu, thực sự coi chúng như cháu ruột
của mình. Nhưng… nhưng ba đứa cháu của anh, đứa này còn ác hơn đứa kia. Anh cả, anh tuyệt đối đừng nuôi lớn
một đàn sói con mà chôn vùi cháu ruột của mình!”
Chiến Nhân Cẩm mặt đẫm nưrớc mắt, khuyên bảo hết nước hết cái.
Nhưng cho dù là Chiến Nhân Hạo hay là Chiến Lệ Xuyên đều không hề cảm động.
Điều này khiến những người của chi thử khó hiểu.
Đặc biệt là Chiến Khôn Vũ.
của ông và cháu ruột ông. Mức độ3 tương đồng DNA của hai người là 99,999%.”
Chiến Khôn Vũ cười nói: “Trên bản xét nghiệm ghi là có quan hệ bố con, nhưng bố của anh ta 1là bác cả, cho nên đủ
để chứng minh hai người có quan hệ ông cháu.” Nói xong, Chiến Khôn Vũ đợi một lúc nhưng không thấy Chiến
Nhân Hạo và Chi9ến Lệ Xuyên nói gì cả.
Thấy thái độ của hai người không như trong tưởng tượng của mình, Chiến Khôn Vũ nhíu mày hỏi: “Ông cả, ông
khô3ng muốn biết cháu trai ruột của ông là ai à? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Ông cụ Chiến vẫn tỏ ra bình tĩnh, từ từ chậm rãi “ồ” một tiến8g và hỏi: “Nó là ai? Nó đang ở đâu vậy?”
Cuối cùng cũng nghe thấy ông cụ Chiến hỏi câu này, nhưng cảm giác này như thể rõ ràng cao trào đã đến rồi,
nhưng cách thức đến lại không đúng lắm vậy. “Người này ông cả rất quen thuộc, anh ta chính là Vân Chu, người
ông đích thân sắp xếp bên cạnh cháu trai ngoan của ông để làm trợ lý! Còn về bây giờ anh ta đang ở đâu thì phải
hỏi người cháu trai này của ông. Tóm lại, Vận Chu đã rất lâu không xuất hiện rồi.”
Nói xong, Chiến Khôn Vũ nhìn Chiến Lệ Xuyên, vẻ mặt đầy khoái cảm sau khi điên cuồng trả thù.
“Dù anh có lợi hại đến đầu thì cũng chỉ là đứa cháu hoàng ông nội nhận nuôi mà thôi, mà cháu trai ruột của ông
nội, người thừa kế đích thực của nhà họ Chiến bây giờ lại bị anh bắt giữ. Chiến Lệ Xuyên, anh nói xem anh muốn
làm gì nào? Anh đã biết được thân phận của Vân Chu từ lâu, cho nên mới muốn trừ khử anh ta đúng không?”
Chiến Nhân Cẩm nghe thấy vậy, phát hiện đây là một cơ hội tốt để loại trừ Chiến Lệ Xuyên, ông ta nhanh chóng
nói: “Cái thằng nhóc chết tiệt này, một chuyện quan trọng như vậy mà sao bây giờ cháu mới nói? Đã rất lâu ông
không nhìn thấy Vận Chu rồi. Cậu ta là người thừa kế thực thụ của nhà họ Chiến chúng ta, nếu có mệnh hệ gì thì
cháu giải thích như thế nào với ông cả của cháu hả?”
Nói xong, ông ta lại nhìn ông cụ Chiến: “Anh cả, việc quan trọng trước mắt là chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy
Vân Chu. Phải tìm thấy Vân Chu, nếu không… em chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
Nói xong, Chiến Nhân Cẩm liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, trong ánh mắt đó là sự khiêu khích trắng trợn và sự đắc ý vì
tình tiết đột nhiên có chuyển biến.
Tuy nhiên, Chiến Lệ Xuyên – người đáng lẽ phải vô cùng hoảng sợ lại mỉm cười với ông ta.
“Không cần vội vàng đi tìm, Vận Chu đã bị cháu sai người bắt giữ. Vốn dĩ cháu còn muốn bắt giữ một người nữa,
bởi vì chuyện này cũng là hắn ta xúi giục, nhưng người đó rất xảo quyệt, không đích thân tôi giúp Chiến Thư Du ra
tay giống như Chiến Cát An, nên may mắn đến mức cho đến tận bây giờ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên nhìn chằm chằm Chiến Khôn Vũ. Chiến Khôn Vũ hoảng sợ đến
mức gần như không giữ được biểu cảm.
Chiến Nhân Cẩm sợ mọi chuyện sẽ lại xoay chuyển nên nói: “Anh cả, chúng ta là người một nhà, Vân Chu mới là
cháu trai anh. Dù cậu ta có làm gì đi chăng nữa, cậu ta cũng không nên phải chịu khổ như thế này. Anh cả, em biết
anh đích thân nuôi dạy ba đứa trẻ không dễ dàng gì, anh có tấm lòng nhân hậu, thực sự coi chúng như cháu ruột
của mình. Nhưng… nhưng ba đứa cháu của anh, đứa này còn ác hơn đứa kia. Anh cả, anh tuyệt đối đừng nuôi lớn
một đàn sói con mà chôn vùi cháu ruột của mình!”
Chiến Nhân Cẩm mặt đẫm nưrớc mắt, khuyên bảo hết nước hết cái.
Nhưng cho dù là Chiến Nhân Hạo hay là Chiến Lệ Xuyên đều không hề cảm động.
Điều này khiến những người của chi thử khó hiểu.
Đặc biệt là Chiến Khôn Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.