Chương 572
Nguyên Lai
11/11/2023
“Cô làm gì vậy? Con trai cô mất dạy như thế, bôi hết vào mặt con gái tôi mà tôi không được đánh nó à?”
Lăng Tư Kỳ lại cười3 mỉa: “Chị thử động vào một sợi tóc của con tôi xem, chỉ cần chị động vào một sợi lông tơ của
nó thôi, tôi sẽ nhổ mười sợi tóc củ1a con gái chị!” Nhân viên y tế bớt kiêu ngạo hẳn đi, nhưng vẫn vô cùng ngông
cuồng: “Cô dám! Đây là Viện nghiên cứu Lawrence!”
“Vậy thì sao? Đằng nào thì các người cũng không chữa bệnh cho con tôi nữa rồi, hôm nay chị mà dám động vào
con trai tôi thì3 sau này tốt nhất là chị nên thuê vệ sĩ đi theo con gái chị 24/24 đi, kể cả đi vệ sinh cũng đừng tách ra.
Không thì chắc chắn tôi8 sẽ trả lại gấp mười những gì chị làm tổn thương đến con trai tôi đấy.”
“Đồ thần kinh!”
Nhân viên y tế cảm nhận rất rõ sự hung dữ từ trong cơ thể Lăng Tư Kỳ, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ tay xuống.
Lăng Thiên Thần nắm lấy tay Lăng Tư Kỳ, vừa bóp tay mẹ vừa nói: “Mẹ, cậu ấy va vào người con, con cũng bôi
kem lên người cậu ấy rồi, hai bên hòa nhau, chúng ta đi thôi.”
Lăng Tư Kỳ liếc nhìn vào bên trong rồi dắt tay Lăng Thiên Thần, chuẩn bị đi vào bên trong.
“Đứng lại!”
Nhân viên y tế kia vẫn đang lau cái mặt nhem nhuốc của con gái, thấy Lăng Tư Kỳ tự ý xông vào bèn quát to.
Nhưng Lăng Tư Kỳ không thèm đoái hoài đến cô ta, tự dắt Lăng Thiên Thần đi vào.
“Đứng lại! Bảo vệ, bảo vệ! Cản bọn họ lại! Không cho bọn họ vào trong!”
Nhân viên y tế hét ầm lên, vài bảo vệ nấp trong chỗ tối đi ra từ phía sau mấy tòa nhà ngay lập tức, chặn trước mặt
mẹ con Lăng Tư Kỳ. “Chuyện gì thế?” Một nhân viên bảo vệ hỏi.
“Con trai của người phụ nữ này va vào con gái tôi, còn bồi bánh kem lên mặt con gái tôi. Bọn họ đối xử với nhân
viên y tế như thế, đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, tôi không cho phép bọn họ tiếp tục khám chữa bệnh ở
đây nữa. Các anh đuổi bọn họ ra ngoài đi.”
“Tôi là bệnh nhân của giáo sư J, giáo sư J đã đồng ý gặp chúng tôi rồi. Cho dù muốn đuổi chúng tôi ra thì cũng phải
là giáo sư J hoặc là viện trưởng Hồng Lục đuổi tôi ra ngoài.” Lăng Tư Kỳ cãi lại đúng lý lẽ.
“Ha, giáo sư J là chuyên gia hàng đầu do Viện nghiên cứu đặc biệt mời về, nào có sức lực mà để ý đến những vấn
đề này của cô? Còn về viện trưởng Hồng Lục, cô ấy là phó viện trưởng trụ sở chính của Viện nghiên cứu Lawrence,
nào phải người cô muốn gặp là có thể gặp được Các anh đuổi hai mẹ con nhà này ra ngoài cho tôi!”
Nhưng bảo vệ lại không hề động đậy. “Tức là khi giáo sư J và viện trưởng Hồng Lục đều bận, Viện nghiên cứu
Lawrence này thuộc về cô?” Khi tiếng Cảnh Thiên vang lên, Lăng Tư Kỳ đã nhận ra ngay.
Lăng Tư Kỳ quay người lại, trông thấy cô gái đang đeo mặt nạ cáo, vừa nhìn là biết cô gái này chính là Cảnh Thiên.
Tuy không biết Cảnh Thiên đến đây làm gì, nhưng cô có thể giúp mình, Lăng Tư Kỳ vẫn cảm thấy rất cảm kích, bèn
gật đầu với cô.
Cảnh Thiên lại nở nụ cười tươi rói.
Cảnh Thiên nhìn đứa trẻ xinh đẹp kia, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng và có phần âm u của cậu bé đang lộ ra sự
ngạc nhiên.
Đối với một đứa trẻ yêu thích cái đẹp, dù Cảnh Thiên đang đeo mặt nạ, nhưng đôi mắt và nửa mặt bên dưới đề lộ ra bên ngoài đều
khớp với gu thẩm mỹ của Lăng Thiên Thần.
Nhìn chị gái xinh đẹp như vậy nói đỡ cho mình và mẹ, khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Cảnh…”
“Giáo sư J, cô không biết người phụ nữ này và con trai của cô ta quá đáng đến mức nào đâu!”
Lăng Tư Kỳ lại cười3 mỉa: “Chị thử động vào một sợi tóc của con tôi xem, chỉ cần chị động vào một sợi lông tơ của
nó thôi, tôi sẽ nhổ mười sợi tóc củ1a con gái chị!” Nhân viên y tế bớt kiêu ngạo hẳn đi, nhưng vẫn vô cùng ngông
cuồng: “Cô dám! Đây là Viện nghiên cứu Lawrence!”
“Vậy thì sao? Đằng nào thì các người cũng không chữa bệnh cho con tôi nữa rồi, hôm nay chị mà dám động vào
con trai tôi thì3 sau này tốt nhất là chị nên thuê vệ sĩ đi theo con gái chị 24/24 đi, kể cả đi vệ sinh cũng đừng tách ra.
Không thì chắc chắn tôi8 sẽ trả lại gấp mười những gì chị làm tổn thương đến con trai tôi đấy.”
“Đồ thần kinh!”
Nhân viên y tế cảm nhận rất rõ sự hung dữ từ trong cơ thể Lăng Tư Kỳ, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi bỏ tay xuống.
Lăng Thiên Thần nắm lấy tay Lăng Tư Kỳ, vừa bóp tay mẹ vừa nói: “Mẹ, cậu ấy va vào người con, con cũng bôi
kem lên người cậu ấy rồi, hai bên hòa nhau, chúng ta đi thôi.”
Lăng Tư Kỳ liếc nhìn vào bên trong rồi dắt tay Lăng Thiên Thần, chuẩn bị đi vào bên trong.
“Đứng lại!”
Nhân viên y tế kia vẫn đang lau cái mặt nhem nhuốc của con gái, thấy Lăng Tư Kỳ tự ý xông vào bèn quát to.
Nhưng Lăng Tư Kỳ không thèm đoái hoài đến cô ta, tự dắt Lăng Thiên Thần đi vào.
“Đứng lại! Bảo vệ, bảo vệ! Cản bọn họ lại! Không cho bọn họ vào trong!”
Nhân viên y tế hét ầm lên, vài bảo vệ nấp trong chỗ tối đi ra từ phía sau mấy tòa nhà ngay lập tức, chặn trước mặt
mẹ con Lăng Tư Kỳ. “Chuyện gì thế?” Một nhân viên bảo vệ hỏi.
“Con trai của người phụ nữ này va vào con gái tôi, còn bồi bánh kem lên mặt con gái tôi. Bọn họ đối xử với nhân
viên y tế như thế, đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, tôi không cho phép bọn họ tiếp tục khám chữa bệnh ở
đây nữa. Các anh đuổi bọn họ ra ngoài đi.”
“Tôi là bệnh nhân của giáo sư J, giáo sư J đã đồng ý gặp chúng tôi rồi. Cho dù muốn đuổi chúng tôi ra thì cũng phải
là giáo sư J hoặc là viện trưởng Hồng Lục đuổi tôi ra ngoài.” Lăng Tư Kỳ cãi lại đúng lý lẽ.
“Ha, giáo sư J là chuyên gia hàng đầu do Viện nghiên cứu đặc biệt mời về, nào có sức lực mà để ý đến những vấn
đề này của cô? Còn về viện trưởng Hồng Lục, cô ấy là phó viện trưởng trụ sở chính của Viện nghiên cứu Lawrence,
nào phải người cô muốn gặp là có thể gặp được Các anh đuổi hai mẹ con nhà này ra ngoài cho tôi!”
Nhưng bảo vệ lại không hề động đậy. “Tức là khi giáo sư J và viện trưởng Hồng Lục đều bận, Viện nghiên cứu
Lawrence này thuộc về cô?” Khi tiếng Cảnh Thiên vang lên, Lăng Tư Kỳ đã nhận ra ngay.
Lăng Tư Kỳ quay người lại, trông thấy cô gái đang đeo mặt nạ cáo, vừa nhìn là biết cô gái này chính là Cảnh Thiên.
Tuy không biết Cảnh Thiên đến đây làm gì, nhưng cô có thể giúp mình, Lăng Tư Kỳ vẫn cảm thấy rất cảm kích, bèn
gật đầu với cô.
Cảnh Thiên lại nở nụ cười tươi rói.
Cảnh Thiên nhìn đứa trẻ xinh đẹp kia, lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng và có phần âm u của cậu bé đang lộ ra sự
ngạc nhiên.
Đối với một đứa trẻ yêu thích cái đẹp, dù Cảnh Thiên đang đeo mặt nạ, nhưng đôi mắt và nửa mặt bên dưới đề lộ ra bên ngoài đều
khớp với gu thẩm mỹ của Lăng Thiên Thần.
Nhìn chị gái xinh đẹp như vậy nói đỡ cho mình và mẹ, khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Cảnh…”
“Giáo sư J, cô không biết người phụ nữ này và con trai của cô ta quá đáng đến mức nào đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.