Chương 587
Nguyên Lai
11/11/2023
Khi Cảnh Thiên nhắc đến Vân Tiêu, Để Tịnh Hiền và Tạ Thanh Nghiên đều nghĩ con trai mình là đồ ngu, làm một
việc nhỏ nhặt như thế mà c3ũng bị bé Thiên Thiên phát hiện.
Nhưng khi Cảnh Thiên nhắc đến Đế Vân Hi, đừng nói đến Tạ Thanh Nghiên, ngay cả Để Tịnh Hiên 1cũng mở to
mắt.
Sau khi cô nói xong, trong đầu Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên chỉ còn lại một trăm câu chửi thề.
Con9 cáo này!!!
Nó dám dùng tiền vốn của tập đoàn lén bố mẹ à??? ?
Tuy đừng nói đến mười tỷ, cho dù bảo bọn họ lấy một tr3ăm tỷ ra cho con gái, Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên
cũng vui lòng, bởi vì đó là con gái ruột thịt của mình mà.
Nhưng…
Đó cũng nên là bọn họ lấy ra, chứ không phải là thằng con cả.
Tuy mấy năm nay, Đế Vân Hi tự kinh doanh công ty con thuộc tập đoàn, còn ở tổng bộ thì anh cũng là giám đốc
điều hành, nhưng dù là tập đoàn hay là công ty con thì cũng phải báo cáo với bên tài vụ của tổng bộ.
Con cẩu này!
Đây là lần đầu tiên Để Tịnh Hiên thấy không ngờ mình lại không bằng thằng con trai.
Bởi vì từ khi muốn nhận con gái cho đến bây giờ, hình như ông vẫn chưa cho con gái được bất cứ thứ gì.
Để Tịnh Hiên cảm thấy mình tính sai rồi.
Tạ Thanh Nghiên lại nhanh chóng vứt chuyện thằng cả là đồ con cẩu ra sau đầu, cẩn thận chạm vào tay Cảnh
Thiên.
Thấy cô không phản kháng, bà liền siết chặt lấy bàn tay nhỏ của con gái, không muốn tách ra.
“Thiên Thiên, ừm… trước đây con luôn đối xử với mẹ rất tốt, con… có phải cũng có thể chấp nhận mẹ không?”
Thấy Tạ Thanh Nghiên nói thẳng vào chủ đề không hề e dè, Cảnh Thiên cảm thấy mình hoàn toàn không có gì để
làm mình làm mấy nữa.
Có bố mẹ yêu thương mình như thế, còn có ba người anh tốt như vậy, ai mà không chấp nhận chứ?
“Đương nhiên rồi ạ” Cảnh Thiên nở nụ cười xán lạn.
Bạch Chinh ở ngoài cửa đột nhiên nhận được tin nhắn, anh ta liếc nhìn, là tin nhắn do ông chủ gửi đến. “Trong năm
phút, kiếm một cái thẻ hai mươi tỷ cho tôi” ? Bạch Chinh: . III
Anh ta muốn nói là, không phải đã mang thẻ cho cô chủ rồi sao? Lại còn là loại thẻ không giới hạn nữa chứ.
Vì sao lại phải đi kiếm một cái hai mươi tỷ nữa?
Với cả bây giờ đang ở thành phố H, anh ta phải đi đâu để kiếm ra một cái thẻ có hai mươi tỷ?
Nhưng ông chủ luôn là người nghĩ ra cái gì là đòi cái đấy, hoàn toàn không có phong thái nhất ngôn cửu đỉnh, Bạch
Chinh đã quen rồi.
Thế nên anh ta vội vàng gọi điện cho trưởng phòng tài vụ, dặn dò lại lời của ông chủ.
Nếu không thể làm xong trong năm phút, người bị ăn mắng không phải chỉ một mình anh ta.
Trong phòng, Để Tịnh Hiện đang rất vui vẻ, vội vàng mời chào: “Thiên Thiên, mau lại đây ngồi đi rồi nói chuyện”
Ông vừa nói vừa không ngừng kéo váy vợ sau lưng, hàm ý không cần nói cũng biết.
Con gái đã vào đây rồi, cũng nói chuyện rõ lâu rồi, vậy mà bà vẫn chưa giới thiệu mình với con gái.
“Chị Thanh, ngoại hình thật của chị đẹp quá!” Tạ Thanh Nghiền nghe vậy thì vui mừng đến mức muốn nở hoa tại chỗ, nào còn tâm trí
để ý đến chồng nữa?
việc nhỏ nhặt như thế mà c3ũng bị bé Thiên Thiên phát hiện.
Nhưng khi Cảnh Thiên nhắc đến Đế Vân Hi, đừng nói đến Tạ Thanh Nghiên, ngay cả Để Tịnh Hiên 1cũng mở to
mắt.
Sau khi cô nói xong, trong đầu Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên chỉ còn lại một trăm câu chửi thề.
Con9 cáo này!!!
Nó dám dùng tiền vốn của tập đoàn lén bố mẹ à??? ?
Tuy đừng nói đến mười tỷ, cho dù bảo bọn họ lấy một tr3ăm tỷ ra cho con gái, Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên
cũng vui lòng, bởi vì đó là con gái ruột thịt của mình mà.
Nhưng…
Đó cũng nên là bọn họ lấy ra, chứ không phải là thằng con cả.
Tuy mấy năm nay, Đế Vân Hi tự kinh doanh công ty con thuộc tập đoàn, còn ở tổng bộ thì anh cũng là giám đốc
điều hành, nhưng dù là tập đoàn hay là công ty con thì cũng phải báo cáo với bên tài vụ của tổng bộ.
Con cẩu này!
Đây là lần đầu tiên Để Tịnh Hiên thấy không ngờ mình lại không bằng thằng con trai.
Bởi vì từ khi muốn nhận con gái cho đến bây giờ, hình như ông vẫn chưa cho con gái được bất cứ thứ gì.
Để Tịnh Hiên cảm thấy mình tính sai rồi.
Tạ Thanh Nghiên lại nhanh chóng vứt chuyện thằng cả là đồ con cẩu ra sau đầu, cẩn thận chạm vào tay Cảnh
Thiên.
Thấy cô không phản kháng, bà liền siết chặt lấy bàn tay nhỏ của con gái, không muốn tách ra.
“Thiên Thiên, ừm… trước đây con luôn đối xử với mẹ rất tốt, con… có phải cũng có thể chấp nhận mẹ không?”
Thấy Tạ Thanh Nghiên nói thẳng vào chủ đề không hề e dè, Cảnh Thiên cảm thấy mình hoàn toàn không có gì để
làm mình làm mấy nữa.
Có bố mẹ yêu thương mình như thế, còn có ba người anh tốt như vậy, ai mà không chấp nhận chứ?
“Đương nhiên rồi ạ” Cảnh Thiên nở nụ cười xán lạn.
Bạch Chinh ở ngoài cửa đột nhiên nhận được tin nhắn, anh ta liếc nhìn, là tin nhắn do ông chủ gửi đến. “Trong năm
phút, kiếm một cái thẻ hai mươi tỷ cho tôi” ? Bạch Chinh: . III
Anh ta muốn nói là, không phải đã mang thẻ cho cô chủ rồi sao? Lại còn là loại thẻ không giới hạn nữa chứ.
Vì sao lại phải đi kiếm một cái hai mươi tỷ nữa?
Với cả bây giờ đang ở thành phố H, anh ta phải đi đâu để kiếm ra một cái thẻ có hai mươi tỷ?
Nhưng ông chủ luôn là người nghĩ ra cái gì là đòi cái đấy, hoàn toàn không có phong thái nhất ngôn cửu đỉnh, Bạch
Chinh đã quen rồi.
Thế nên anh ta vội vàng gọi điện cho trưởng phòng tài vụ, dặn dò lại lời của ông chủ.
Nếu không thể làm xong trong năm phút, người bị ăn mắng không phải chỉ một mình anh ta.
Trong phòng, Để Tịnh Hiện đang rất vui vẻ, vội vàng mời chào: “Thiên Thiên, mau lại đây ngồi đi rồi nói chuyện”
Ông vừa nói vừa không ngừng kéo váy vợ sau lưng, hàm ý không cần nói cũng biết.
Con gái đã vào đây rồi, cũng nói chuyện rõ lâu rồi, vậy mà bà vẫn chưa giới thiệu mình với con gái.
“Chị Thanh, ngoại hình thật của chị đẹp quá!” Tạ Thanh Nghiền nghe vậy thì vui mừng đến mức muốn nở hoa tại chỗ, nào còn tâm trí
để ý đến chồng nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.