Chương 648
Nguyên Lai
11/11/2023
Chiến Lệ Xuyên ngồi lên ghế của mình, hai tay nắm lấy nhau rồi đặt trên bàn, không hề có ý định lên tiếng, để mặc
các nữ p3hóng viên bên dưới la hét.
Chẳng mấy chốc, các nữ phóng viên cảm thấy lúng túng, dần im lặng.
“Không phải1 A Xuyên bị liệt rồi à? Sao… sao bây giờ đã khỏe lại rồi?”
Trong bệnh viện, công cụ Đỗ há hốc miệng, mở to mắt,9 vẻ mặt không thể tin nổi. Mới không lâu trước đó, hai
người còn gọi điện cho nhau.
“Thời đại này đến liệt mà cũn3g khỏe lại được nhanh thế à? Thế này đâu phải là khỏe lại, thế này là được chữa
bệnh cho rồ?!”
Ông cụ Đỗ nghĩ mìn8h đã sống gần 80 năm rồi, đáng lẽ phải biết mỗi thứ một chút, nhưng về phương diện này,
ông cảm thấy có lẽ mình đã sống mất công.
Đỗ Ngôn Tranh nhìn Chiến Lệ Xuyên phong thái mạnh mẽ, rạng rỡ sáng ngời trên tivi, sắc mặt đen như đáy nồi.
Saka đối xử với Chiến Lệ Xuyên tốt như vậy sao?
Không ngờ lại chữa khỏi bệnh cho hắn ta.
Không phải cô ghét nhất là đàn ông lại gần mình à? Vì sao rõ ràng cô đã ở chung một nhà với Chiến Lệ Xuyên, cô
còn muốn chữa khỏi cho hắn ta?
Đỗ Ngôn Tranh cảm thấy tim mình lạnh ngắt.
Ban đầu anh ta còn muốn thong thả, không ép buộc. Vì cô bé của anh ta rất mạnh mẽ, cô không thích bị ép buộc.
Nhưng khi trông thấy Chiến Lệ Xuyên bước đi một cách vững vàng lên bục, không có bất kỳ di chứng nào, Đỗ
Ngôn Tranh cảm thấy sự tự tin mà anh ta vẫn luôn xây cao ngất trong lòng đang bắt đầu sập xuống. 1
Anh ta dám chắc chắn, nếu Saka ở với anh ta, nếu anh ta bị liệt, Saka sẽ không cứu.
Không phải vì tình cảm giữa cô và anh ta không tốt, mà là cô không muốn tiếp xúc với đàn ông.
Ông cụ Đỗ nhìn cháu trai mình rồi lên tiếng: “A Xuyên cũng giống như cháu, đều là kiểu người lãnh đạo trời sinh,
ngồi xuống một cái là cả hội trường đều trở nên yên tĩnh. Nó là một đứa trẻ tốt, nhân phẩm cũng tốt, còn thông
minh nữa. Nếu quan hệ tốt, nó sẽ là một đồng minh tốt của nhà họ Đỗ. Nếu quan hệ không tốt, nó sẽ là kẻ địch lớn
nhất”
Tuy không hiểu được vì sao cháu mình lại thù địch Chiến Lệ Xuyên như vậy, nhưng ông cụ Đỗ không nghĩ đây là
một chuyện thông minh.
Trong hội trường, Chiến Lệ Xuyên thong thả lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi họp báo ra mắt xe
cứu hỏa khái niệm mới, chiếc xe cứu hỏa này do một tay tôi thiết kế chế tạo, mọi người có câu hỏi gì có thể trực tiếp
hỏi tôi”
Câu nói khiến bên dưới lại la hét lần nữa.
Lần này không chỉ có phụ nữ hét lên, đến đàn ông cũng đang hét.
Hết cách rồi, thực sự quá ngẫu.
Người không những đẹp mà còn quá tài năng.
“Giám đốc điều hành… Không đúng, bây giờ nên gọi anh là chủ tịch rồi, xin hỏi Chủ tịch Chiến, tuy Tập đoàn AUPU luôn nỗ lực
nghiên cứu phát triển sản phẩm khoa học công nghệ, nhưng các phát minh trước đây đều là sàn phẩm điện tử, đây là lần đầu tiên lắp
ráp xe, hơn nữa còn là xe cứu hỏa phục vụ nhân dân. Vì sao anh lại muốn nghiên cứu sản phẩm này?”
Chiến Lệ Xuyên khê cười: “Trước đây không lâu, đúng là tôi có bị tai nạn giao thông, đồng thời bị thương vô cùng nghiêm trọng. Khi
đó tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc đời, thậm chí còn từng xin ông nội cho tôi ra đi thanh thàn. Nhưng bác sĩ phụ trách đã giúp tôi
chạy lại niềm hi vọng đối với cuộc đời. Có lẽ vì cảm khái đối với cuộc đời mới đã khiến tôi nghĩ rằng mình nên cống hiến nhiều hơn
vì xã hội”
các nữ p3hóng viên bên dưới la hét.
Chẳng mấy chốc, các nữ phóng viên cảm thấy lúng túng, dần im lặng.
“Không phải1 A Xuyên bị liệt rồi à? Sao… sao bây giờ đã khỏe lại rồi?”
Trong bệnh viện, công cụ Đỗ há hốc miệng, mở to mắt,9 vẻ mặt không thể tin nổi. Mới không lâu trước đó, hai
người còn gọi điện cho nhau.
“Thời đại này đến liệt mà cũn3g khỏe lại được nhanh thế à? Thế này đâu phải là khỏe lại, thế này là được chữa
bệnh cho rồ?!”
Ông cụ Đỗ nghĩ mìn8h đã sống gần 80 năm rồi, đáng lẽ phải biết mỗi thứ một chút, nhưng về phương diện này,
ông cảm thấy có lẽ mình đã sống mất công.
Đỗ Ngôn Tranh nhìn Chiến Lệ Xuyên phong thái mạnh mẽ, rạng rỡ sáng ngời trên tivi, sắc mặt đen như đáy nồi.
Saka đối xử với Chiến Lệ Xuyên tốt như vậy sao?
Không ngờ lại chữa khỏi bệnh cho hắn ta.
Không phải cô ghét nhất là đàn ông lại gần mình à? Vì sao rõ ràng cô đã ở chung một nhà với Chiến Lệ Xuyên, cô
còn muốn chữa khỏi cho hắn ta?
Đỗ Ngôn Tranh cảm thấy tim mình lạnh ngắt.
Ban đầu anh ta còn muốn thong thả, không ép buộc. Vì cô bé của anh ta rất mạnh mẽ, cô không thích bị ép buộc.
Nhưng khi trông thấy Chiến Lệ Xuyên bước đi một cách vững vàng lên bục, không có bất kỳ di chứng nào, Đỗ
Ngôn Tranh cảm thấy sự tự tin mà anh ta vẫn luôn xây cao ngất trong lòng đang bắt đầu sập xuống. 1
Anh ta dám chắc chắn, nếu Saka ở với anh ta, nếu anh ta bị liệt, Saka sẽ không cứu.
Không phải vì tình cảm giữa cô và anh ta không tốt, mà là cô không muốn tiếp xúc với đàn ông.
Ông cụ Đỗ nhìn cháu trai mình rồi lên tiếng: “A Xuyên cũng giống như cháu, đều là kiểu người lãnh đạo trời sinh,
ngồi xuống một cái là cả hội trường đều trở nên yên tĩnh. Nó là một đứa trẻ tốt, nhân phẩm cũng tốt, còn thông
minh nữa. Nếu quan hệ tốt, nó sẽ là một đồng minh tốt của nhà họ Đỗ. Nếu quan hệ không tốt, nó sẽ là kẻ địch lớn
nhất”
Tuy không hiểu được vì sao cháu mình lại thù địch Chiến Lệ Xuyên như vậy, nhưng ông cụ Đỗ không nghĩ đây là
một chuyện thông minh.
Trong hội trường, Chiến Lệ Xuyên thong thả lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi họp báo ra mắt xe
cứu hỏa khái niệm mới, chiếc xe cứu hỏa này do một tay tôi thiết kế chế tạo, mọi người có câu hỏi gì có thể trực tiếp
hỏi tôi”
Câu nói khiến bên dưới lại la hét lần nữa.
Lần này không chỉ có phụ nữ hét lên, đến đàn ông cũng đang hét.
Hết cách rồi, thực sự quá ngẫu.
Người không những đẹp mà còn quá tài năng.
“Giám đốc điều hành… Không đúng, bây giờ nên gọi anh là chủ tịch rồi, xin hỏi Chủ tịch Chiến, tuy Tập đoàn AUPU luôn nỗ lực
nghiên cứu phát triển sản phẩm khoa học công nghệ, nhưng các phát minh trước đây đều là sàn phẩm điện tử, đây là lần đầu tiên lắp
ráp xe, hơn nữa còn là xe cứu hỏa phục vụ nhân dân. Vì sao anh lại muốn nghiên cứu sản phẩm này?”
Chiến Lệ Xuyên khê cười: “Trước đây không lâu, đúng là tôi có bị tai nạn giao thông, đồng thời bị thương vô cùng nghiêm trọng. Khi
đó tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc đời, thậm chí còn từng xin ông nội cho tôi ra đi thanh thàn. Nhưng bác sĩ phụ trách đã giúp tôi
chạy lại niềm hi vọng đối với cuộc đời. Có lẽ vì cảm khái đối với cuộc đời mới đã khiến tôi nghĩ rằng mình nên cống hiến nhiều hơn
vì xã hội”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.