Chương 146
Hạ Tường Lam
25/01/2019
Qua một tuần lễ nghỉ ngơi ở nhà Diệp Hạ Lam quyết định quay lại Cổ Triệt tiếp tục công việc của mình, từ sáng sớm Thịnh Khải Luân cứ như là một
đứa trẻ quấn lấy Diệp Hạ Lam miết không buông: “Hạ Lam, em đừng đi làm ở đó nữa cứ nghỉ ở nhà cho khỏe anh thừa sức nuôi hai mẹ con em mà”.
“Nhưng em muốn đi làm…đó là niềm đam mê của em là nơi mà em có thể biến những ý tưởng trong đầu mình thành sản phẩm thực tế”.
“Nhưng anh không muốn em đi làm, không muốn em cực khổ, càng không muốn em tiếp xúc với mấy người đàn ông khác”.
Diệp Hạ Lam đưa tay đỡ trán: “Anh có thôi đi được không, nếu muốn người khác thì em đã đi bước nữa lâu rồi cần gì phải chờ đến bây giờ”.
“Nhưng anh không thích người khác để ý có tình cảm với em”.
“Bộ anh tính không đi làm luôn đó hả? đã một tuần anh không có tới công ty rồi đó”.
“Vậy anh đưa em đi làm nha”.
Hết cách Diệp Hạ Lam đành phải đồng ý cho êm chuyện.
Xe của Thịnh Khải Luân dừng ở trước cửa Cổ Triệt, Thịnh Khải Luân vừa tính bước xuống xe đã bị Diệp Hạ Lam cản lại: “Anh đừng nên xuống xe, anh sẽ lại đem đến thị phi cho em đó”.
Thịnh Khải Luân khẽ cười: “Như vậy giống như chúng ta đang vụng trộm với nhau không bằng…chiều tan tầm anh lại tới đón em”.
Diệp Hạ Lam vừa bước xuống xe đã bị một người phụ nữ trung niên lôi kéo và lớn tiếng mắng chửi: “Con tiện nhân này, nhìn mặt mũi đúng là xinh đẹp hơn người nhưng tại sao lòng dạ lại xấu xa như vậy, ngang nhiên đi giật chồng sắp cưới của người khác, cô đúng là loại đàn bà lẳng lơ không đáng được sống nữa”.
Diệp Hạ Lam ngây người không biết chuyện gì xảy ra thì người đàn bà kia đã giơ tay lên giáng xuống mặt của cô một cái tát thật mạnh khiến cô chới với ngã xuống đất.
Thịnh Khải Luân vừa tính lái xe đi lại thấy tình huống như vậy liền xuống xe chạy tới đỡ Diệp Hạ Lam đứng dậy, anh ân cần lo lắng hỏi thăm: “Em không sao chứ Hạ Lam???”.
Diệp Hạ Lam khẽ lắc đầu nhưng thật ra trên mặt cô đang cực kỳ bỏng rát bởi cái tát kia quả thật không chút nương tình.
Thịnh Khải Luân quay sang nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt lạnh giá rồi lên tiếng hỏi: “Bà là ai vì cớ gì mà ra tay đánh người như thế chứ?”.
Người phụ nữ kia khóc lóc thảm thiết: “Tôi là mẹ của đứa con gái tội nghiệp bị cô ta giật chồng sắp cưới, con gái của tôi có làm nên tội tình gì đâu là lại gặp phải hạng người khốn nạn không tim không phổi như cô ta chứ”.
Thịnh Khải Luân cau mày tỏ vẻ tức giận: “Tôi cấm bà xúc phạm đến người phụ nữ của tôi như thế”.
“Chàng trai trẻ à cậu đừng để cái vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa cô ta đúng là một con hồ ly chuyên đi quyến rũ người đã có gia đình mà”.
Vừa lúc đó, Hạ Chí Xuyên đến công ty, anh thấy mọi người tu tập đông nên qua xem rồi cũng tức giận quát: “Bác gái, bác đang làm gì ở đây vậy hả?”.
Nhan Thư Vân từ đâu chạy tới lên tiếng: “Mẹ, sao lại gây chuyện ở đây vậy là con không xứng với người ta sao có thể trách người ta được”.
Người phụ nữ gây chuyện không ai khác chính là Nhan phu nhân, bà ta liền gào lên: “Cái gì mà con không xứng tất cả là do con tiện nhân này phá hoại hạnh phúc của con hết mẹ phải đòi lại công bằng cho con”.
Hạ Chí Xuyên lên tiếng khuyên can: “Bác gái bác về nhà trước có chuyện gì chúng ta nói sau nha”.
Nhan phu nhân gào lên: “Không được hôm nay tôi phải làm sáng tỏ chuyện này…cô gái này vì muốn tiền bạc của con nên mới tiếp cận con thôi con nghĩ lại Chí Xuyên à”.
Thịnh Khải Luân đứng một bên nhếch mép cười rồi lên tiếng: “Không biết bà nghĩ gì khi nói ra một câu như thế…”.
Thịnh Khải Luân kéo Diệp Hạ Lam vào lòng rồi nói tiếp: “Cô ấy là Thịnh tam thiêu phu nhân của Thịnh gia tiền xài cả đời không hết hà cớ gì cô ấy lại phải đi quyến rũ một giám đốc nhỏ lẻ như thế, bà nên nói lại là con rể tương lai của bà đi thầm thương trộm nhớ người ta thì đúng hơn hoặc cũng có thể do con gái bà không đủ tốt để anh ta yêu thương, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu của vợ tôi được chứ???”.
Nhan phu nhân nghe đến Thịnh gia thì cả kinh cả người bà nhìn kỹ lại thì mới biết nãy giờ Thịnh tam thiếu danh tiếng lẫy lừng đang đứng trước mặt mình, bà biết mình đấu không lại Thịnh gia nên quay sang Hạ Chí Xuyên: “Con thấy chưa người ta là Thịnh tam thiếu phu nhân của Thịnh gia con nên từ bỏ hão huyền quay lại với Thư Vân đi”.
Có lẽ Hạ Chí Xuyên đã tới giới hạn nên dứt khoát lên tiếng: “Ngay từ đầu con đã nói con không yêu Thư Vân xin bác tự trọng”.
Nhan phu nhân tính làm lớn chuyện để bôi đen hình ảnh của Diệp Hạ Lam trong mắt mọi người rốt cuộc con gái bà lại trở thành trò hề đúng là chuyện đời không ai lường trước được cái gì hết.
Hạ Chí Xuyên tỏ vẻ áy náy nhìn Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam: “Xin lỗi hai người rất nhiều”.
Buổi tối, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam nằm trên giường ngủ, anh nghĩ gì đó rồi lên tiếng nói chuyện: “Anh đã dẹp cái mộ kia, anh nghĩ đã đến lúc để con nhận tổ quy tông rồi em để con đổi tên là Thịnh Khải Duệ được không Hạ Lam?”.
“Em không để con mang họ của anh đâu ai bảo ngày trước em không biết trân trọng làm chi”.
“Nhưng anh biết lỗi rồi cũng sửa đổi rồi”.
‘Để em suy nghĩ đã”.
“Nhưng em muốn đi làm…đó là niềm đam mê của em là nơi mà em có thể biến những ý tưởng trong đầu mình thành sản phẩm thực tế”.
“Nhưng anh không muốn em đi làm, không muốn em cực khổ, càng không muốn em tiếp xúc với mấy người đàn ông khác”.
Diệp Hạ Lam đưa tay đỡ trán: “Anh có thôi đi được không, nếu muốn người khác thì em đã đi bước nữa lâu rồi cần gì phải chờ đến bây giờ”.
“Nhưng anh không thích người khác để ý có tình cảm với em”.
“Bộ anh tính không đi làm luôn đó hả? đã một tuần anh không có tới công ty rồi đó”.
“Vậy anh đưa em đi làm nha”.
Hết cách Diệp Hạ Lam đành phải đồng ý cho êm chuyện.
Xe của Thịnh Khải Luân dừng ở trước cửa Cổ Triệt, Thịnh Khải Luân vừa tính bước xuống xe đã bị Diệp Hạ Lam cản lại: “Anh đừng nên xuống xe, anh sẽ lại đem đến thị phi cho em đó”.
Thịnh Khải Luân khẽ cười: “Như vậy giống như chúng ta đang vụng trộm với nhau không bằng…chiều tan tầm anh lại tới đón em”.
Diệp Hạ Lam vừa bước xuống xe đã bị một người phụ nữ trung niên lôi kéo và lớn tiếng mắng chửi: “Con tiện nhân này, nhìn mặt mũi đúng là xinh đẹp hơn người nhưng tại sao lòng dạ lại xấu xa như vậy, ngang nhiên đi giật chồng sắp cưới của người khác, cô đúng là loại đàn bà lẳng lơ không đáng được sống nữa”.
Diệp Hạ Lam ngây người không biết chuyện gì xảy ra thì người đàn bà kia đã giơ tay lên giáng xuống mặt của cô một cái tát thật mạnh khiến cô chới với ngã xuống đất.
Thịnh Khải Luân vừa tính lái xe đi lại thấy tình huống như vậy liền xuống xe chạy tới đỡ Diệp Hạ Lam đứng dậy, anh ân cần lo lắng hỏi thăm: “Em không sao chứ Hạ Lam???”.
Diệp Hạ Lam khẽ lắc đầu nhưng thật ra trên mặt cô đang cực kỳ bỏng rát bởi cái tát kia quả thật không chút nương tình.
Thịnh Khải Luân quay sang nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt lạnh giá rồi lên tiếng hỏi: “Bà là ai vì cớ gì mà ra tay đánh người như thế chứ?”.
Người phụ nữ kia khóc lóc thảm thiết: “Tôi là mẹ của đứa con gái tội nghiệp bị cô ta giật chồng sắp cưới, con gái của tôi có làm nên tội tình gì đâu là lại gặp phải hạng người khốn nạn không tim không phổi như cô ta chứ”.
Thịnh Khải Luân cau mày tỏ vẻ tức giận: “Tôi cấm bà xúc phạm đến người phụ nữ của tôi như thế”.
“Chàng trai trẻ à cậu đừng để cái vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa cô ta đúng là một con hồ ly chuyên đi quyến rũ người đã có gia đình mà”.
Vừa lúc đó, Hạ Chí Xuyên đến công ty, anh thấy mọi người tu tập đông nên qua xem rồi cũng tức giận quát: “Bác gái, bác đang làm gì ở đây vậy hả?”.
Nhan Thư Vân từ đâu chạy tới lên tiếng: “Mẹ, sao lại gây chuyện ở đây vậy là con không xứng với người ta sao có thể trách người ta được”.
Người phụ nữ gây chuyện không ai khác chính là Nhan phu nhân, bà ta liền gào lên: “Cái gì mà con không xứng tất cả là do con tiện nhân này phá hoại hạnh phúc của con hết mẹ phải đòi lại công bằng cho con”.
Hạ Chí Xuyên lên tiếng khuyên can: “Bác gái bác về nhà trước có chuyện gì chúng ta nói sau nha”.
Nhan phu nhân gào lên: “Không được hôm nay tôi phải làm sáng tỏ chuyện này…cô gái này vì muốn tiền bạc của con nên mới tiếp cận con thôi con nghĩ lại Chí Xuyên à”.
Thịnh Khải Luân đứng một bên nhếch mép cười rồi lên tiếng: “Không biết bà nghĩ gì khi nói ra một câu như thế…”.
Thịnh Khải Luân kéo Diệp Hạ Lam vào lòng rồi nói tiếp: “Cô ấy là Thịnh tam thiêu phu nhân của Thịnh gia tiền xài cả đời không hết hà cớ gì cô ấy lại phải đi quyến rũ một giám đốc nhỏ lẻ như thế, bà nên nói lại là con rể tương lai của bà đi thầm thương trộm nhớ người ta thì đúng hơn hoặc cũng có thể do con gái bà không đủ tốt để anh ta yêu thương, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu của vợ tôi được chứ???”.
Nhan phu nhân nghe đến Thịnh gia thì cả kinh cả người bà nhìn kỹ lại thì mới biết nãy giờ Thịnh tam thiếu danh tiếng lẫy lừng đang đứng trước mặt mình, bà biết mình đấu không lại Thịnh gia nên quay sang Hạ Chí Xuyên: “Con thấy chưa người ta là Thịnh tam thiếu phu nhân của Thịnh gia con nên từ bỏ hão huyền quay lại với Thư Vân đi”.
Có lẽ Hạ Chí Xuyên đã tới giới hạn nên dứt khoát lên tiếng: “Ngay từ đầu con đã nói con không yêu Thư Vân xin bác tự trọng”.
Nhan phu nhân tính làm lớn chuyện để bôi đen hình ảnh của Diệp Hạ Lam trong mắt mọi người rốt cuộc con gái bà lại trở thành trò hề đúng là chuyện đời không ai lường trước được cái gì hết.
Hạ Chí Xuyên tỏ vẻ áy náy nhìn Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam: “Xin lỗi hai người rất nhiều”.
Buổi tối, Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam nằm trên giường ngủ, anh nghĩ gì đó rồi lên tiếng nói chuyện: “Anh đã dẹp cái mộ kia, anh nghĩ đã đến lúc để con nhận tổ quy tông rồi em để con đổi tên là Thịnh Khải Duệ được không Hạ Lam?”.
“Em không để con mang họ của anh đâu ai bảo ngày trước em không biết trân trọng làm chi”.
“Nhưng anh biết lỗi rồi cũng sửa đổi rồi”.
‘Để em suy nghĩ đã”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.