Chương 64
Hạ Tường Lam
07/11/2018
Suốt mấy ngày liền Diệp Hạ Lam suy nghĩ mãi mà không biết đào đâu ra 150 vạn để cứu ba nuôi nữa, cô chợt nhớ tới có lần đi ăn kem cùng Lục Ngạc
thì gặp một người bên công ty đấu giá trang sức anh ta vừa nhìn thấy
chiếc vòng ngũ tinh của cô liền đưa ra lời đề nghị muốn mua lại chiếc
vòng nhưng cô đã thẳng thừng từ chối.
Trước khi người đàn ông đó rời đi có đưa cô một tấm danh thiếp và nói là khi nào cần thì có thể tới tìm anh ta.
Tình hình trước mắt nguy cấp xắn xít nửa ngày trời cuối cùng Diệp Hạ Lam cũng đưa ra quyết định tạm bán đi cái vòng ngũ tinh của mình.
Diệp Hạ Lam tìm tới văn phòng bên công ty đấu giá gặp lại người đàn ông lần trước, anh ta tỏ ra vui vẻ đón tiếp cô: “ Diệp tiểu thư cô suy nghĩ rồi sao??”.
“ Anh sẽ mua cái vòng tay của tôi với giá bao nhiêu??”.
“ 140 vạn”.
“ Nếu là 150 vạn tôi sẽ bán”.
Anh ta nghĩ gì đó rồi gật đầu:“ Được tôi lập tức đưa tiền cho cô”.
Bán đi kỷ vật duy nhất mà ba mẹ để lại Diệp Hạ Lam cũng rất không nở nhưng suốt mười năm qua ba nuôi của cô đã nuôi dưỡng cô chăm lo cho cô bây giờ mạng sống của ông đang gặp nguy hiểm sao cô có thể làm ngơ không đoái hoài.
Sau khi Diệp Hạ Lam đem tiền đi đóng viện phí thì ba nuôi của cô được làm phẫu thuật ghép thận.
Mỗi ngày tan trường cô và Lục Ngạc đều đến phố handmade bán các sản phẩm gốm sứ mà cô làm được để kiếm thêm tiền.
Thịnh Khải Luân trở về nhà thấy cơm canh trên bàn còn bốc khói liền vui vẻ ngồi vào ăn cơm nhưng vừa gấp một miếng thức ăn cho vào miệng đã nhăn mặt nhả ra, giọng cũng có vẻ cáu gắt: “ Hôm nay Hạ Lam bị cái gì mà nấu ăn dở tệ như vậy hả má Lý??”.
Má Lý lo sợ giọng run run: “ Dạ…hôm nay…thiếu phu nhân nói học tăng tiết sẽ về muộn cho nên tôi đã nấu cơm cho thiếu gia”.
“ Nếu lần sau như vậy thì bà cũng đừng nấu cơm cứ để Hạ Lam về nấu tôi chờ một chút cũng được”.
Nói rồi Thịnh Khải Luân cau có bỏ đi lên phòng trong lòng thầm mắng chính mình: “ Mày bị điên rồi từ khi ăn thức ăn của cô ấy nấu mày ăn thức ăn ở đâu cũng cảm thấy không ngon cả…từ bao giờ mày lại kén ăn như thế chứ?!”.
Diệp Hạ Lam về đến nhà đã gần 9 giờ tối, cô mệt mỏi đi vào bếp rót cốc nước uống thì gặp má Lý: “ Thiếu phu nhân cô về rồi”.
“ Uhm cũng trễ rồi má Lý chưa ngủ sao???”.
Má Lý ái ngại nói: “Thiếu gia còn chưa ăn cơm tôi sao dám đi ngủ”.
Diệp Hạ Lam kinh ngạc: “ Cái gì giờ này mà còn chưa ăn cơm là sao…hồi chiều con có dặn má Lý nấu cơm giùm con rồi mà”.
“ Nhưng thiếu gia không có ăn nói là chờ thiếu phu nhân về nấu mới ăn”.
Diệp Hạ Lam thở dài nói: “ Con hiểu rồi má Lý cứ đi nghỉ trước đi”.
Một lúc sau, Diệp Hạ Lam mang cơm lên thư phòng của Thịnh Khải Luân: “ Xin lỗi tại dạo này em phải làm tác phẩm dự thi nên hay về trễ”.
Thịnh Khải Luân thở dài:“ Anh chờ em đến đói sắp chết rồi đây, cũng may là em còn biết đường mà về nhà chứ trễ chút nữa là anh chết vì đói thật rồi đó”.
Nhìn vẻ mặt uất ức làm nũng của Thịnh Khải Luân, Diệp Hạ Lam vô cùng áy náy, cô bưng cơm và thức ăn đặt lên bàn: “ Xin lỗi sau này em sẽ tranh thủ về sớm”.
Thịnh Khải Luân nhìn cổ tay của Diệp Hạ Lam thấy thiêu thiếu cái gì đó sau một hồi suy ngẫm anh liền hỏi: “ Cái vòng tay lách cách leng keng của em đâu rồi sao hôm nay không thấy”.
Diệp Hạ Lam để tay ra sau lưng rồi nói: “ Anh nói không thích nghe mấy âm thanh mà cái vòng phát ra nên em cất vào tủ rồi”.
Thịnh Khải Luân đưa tay đỡ trán: “Anh chỉ nói đùa vậy mà em cũng tin hả???”.
Mấy hôm sau, Thịnh Khải Luân tham gia một buổi đấu giá trang sức, anh ngạc nhiên khi thấy Thịnh Khải Tề cũng có mặt ở đó nên đến ngồi bên cạnh Thịnh Khải Tề rồi hỏi: “ Thấy em ở đây thật là lạ mọi lần em đâu có thích tham dự mấy buổi đấu giá như thế này”.
Thịnh Khải Tề mỉm cười: “ Ở đây có món đồ mà em muốn mua thì phải đến chứ sao anh ba”.
“ Thật là tò mò không biết là món đồ gì đây??”.
“ Lát nữa anh sẽ biết thôi “.
Vật đấu giá đầu tiên là một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai 100 năm tuổi giá khỏi điểm là 100 vạn, các quý cô nhà giàu đều thích và tranh đấu.
Vật đấu giá thứ hai là một chiếc vương miện bằng kim cương có giá lên đến 600 vạn.
Mc nhìn mọi người rồi nói: “ Món đồ cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay là một chiếc vòng tay handmade có năm khối hình cầu tượng trưng cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tức là cầu sức khỏe tốt, may mắn cả đời, hạnh phúc viên mãn, con đường công danh sự nghiệp sáng lạng, có được chân ái. Chiếc vòng này là duy nhất trên đời do một đội vợ chồng nghệ nhân gốm sứ thiết kế riêng cho con gái đã có đăng ký bản quyền nên có một không hai trên đời, không biết hôm nay ai may mắn sở hữu “chiếc vòng ngủ tinh” này đây, giá khởi điểm của chiếc vòng này 150 vạn chúc các vị may mắn giành được nó”.
Trước khi người đàn ông đó rời đi có đưa cô một tấm danh thiếp và nói là khi nào cần thì có thể tới tìm anh ta.
Tình hình trước mắt nguy cấp xắn xít nửa ngày trời cuối cùng Diệp Hạ Lam cũng đưa ra quyết định tạm bán đi cái vòng ngũ tinh của mình.
Diệp Hạ Lam tìm tới văn phòng bên công ty đấu giá gặp lại người đàn ông lần trước, anh ta tỏ ra vui vẻ đón tiếp cô: “ Diệp tiểu thư cô suy nghĩ rồi sao??”.
“ Anh sẽ mua cái vòng tay của tôi với giá bao nhiêu??”.
“ 140 vạn”.
“ Nếu là 150 vạn tôi sẽ bán”.
Anh ta nghĩ gì đó rồi gật đầu:“ Được tôi lập tức đưa tiền cho cô”.
Bán đi kỷ vật duy nhất mà ba mẹ để lại Diệp Hạ Lam cũng rất không nở nhưng suốt mười năm qua ba nuôi của cô đã nuôi dưỡng cô chăm lo cho cô bây giờ mạng sống của ông đang gặp nguy hiểm sao cô có thể làm ngơ không đoái hoài.
Sau khi Diệp Hạ Lam đem tiền đi đóng viện phí thì ba nuôi của cô được làm phẫu thuật ghép thận.
Mỗi ngày tan trường cô và Lục Ngạc đều đến phố handmade bán các sản phẩm gốm sứ mà cô làm được để kiếm thêm tiền.
Thịnh Khải Luân trở về nhà thấy cơm canh trên bàn còn bốc khói liền vui vẻ ngồi vào ăn cơm nhưng vừa gấp một miếng thức ăn cho vào miệng đã nhăn mặt nhả ra, giọng cũng có vẻ cáu gắt: “ Hôm nay Hạ Lam bị cái gì mà nấu ăn dở tệ như vậy hả má Lý??”.
Má Lý lo sợ giọng run run: “ Dạ…hôm nay…thiếu phu nhân nói học tăng tiết sẽ về muộn cho nên tôi đã nấu cơm cho thiếu gia”.
“ Nếu lần sau như vậy thì bà cũng đừng nấu cơm cứ để Hạ Lam về nấu tôi chờ một chút cũng được”.
Nói rồi Thịnh Khải Luân cau có bỏ đi lên phòng trong lòng thầm mắng chính mình: “ Mày bị điên rồi từ khi ăn thức ăn của cô ấy nấu mày ăn thức ăn ở đâu cũng cảm thấy không ngon cả…từ bao giờ mày lại kén ăn như thế chứ?!”.
Diệp Hạ Lam về đến nhà đã gần 9 giờ tối, cô mệt mỏi đi vào bếp rót cốc nước uống thì gặp má Lý: “ Thiếu phu nhân cô về rồi”.
“ Uhm cũng trễ rồi má Lý chưa ngủ sao???”.
Má Lý ái ngại nói: “Thiếu gia còn chưa ăn cơm tôi sao dám đi ngủ”.
Diệp Hạ Lam kinh ngạc: “ Cái gì giờ này mà còn chưa ăn cơm là sao…hồi chiều con có dặn má Lý nấu cơm giùm con rồi mà”.
“ Nhưng thiếu gia không có ăn nói là chờ thiếu phu nhân về nấu mới ăn”.
Diệp Hạ Lam thở dài nói: “ Con hiểu rồi má Lý cứ đi nghỉ trước đi”.
Một lúc sau, Diệp Hạ Lam mang cơm lên thư phòng của Thịnh Khải Luân: “ Xin lỗi tại dạo này em phải làm tác phẩm dự thi nên hay về trễ”.
Thịnh Khải Luân thở dài:“ Anh chờ em đến đói sắp chết rồi đây, cũng may là em còn biết đường mà về nhà chứ trễ chút nữa là anh chết vì đói thật rồi đó”.
Nhìn vẻ mặt uất ức làm nũng của Thịnh Khải Luân, Diệp Hạ Lam vô cùng áy náy, cô bưng cơm và thức ăn đặt lên bàn: “ Xin lỗi sau này em sẽ tranh thủ về sớm”.
Thịnh Khải Luân nhìn cổ tay của Diệp Hạ Lam thấy thiêu thiếu cái gì đó sau một hồi suy ngẫm anh liền hỏi: “ Cái vòng tay lách cách leng keng của em đâu rồi sao hôm nay không thấy”.
Diệp Hạ Lam để tay ra sau lưng rồi nói: “ Anh nói không thích nghe mấy âm thanh mà cái vòng phát ra nên em cất vào tủ rồi”.
Thịnh Khải Luân đưa tay đỡ trán: “Anh chỉ nói đùa vậy mà em cũng tin hả???”.
Mấy hôm sau, Thịnh Khải Luân tham gia một buổi đấu giá trang sức, anh ngạc nhiên khi thấy Thịnh Khải Tề cũng có mặt ở đó nên đến ngồi bên cạnh Thịnh Khải Tề rồi hỏi: “ Thấy em ở đây thật là lạ mọi lần em đâu có thích tham dự mấy buổi đấu giá như thế này”.
Thịnh Khải Tề mỉm cười: “ Ở đây có món đồ mà em muốn mua thì phải đến chứ sao anh ba”.
“ Thật là tò mò không biết là món đồ gì đây??”.
“ Lát nữa anh sẽ biết thôi “.
Vật đấu giá đầu tiên là một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai 100 năm tuổi giá khỏi điểm là 100 vạn, các quý cô nhà giàu đều thích và tranh đấu.
Vật đấu giá thứ hai là một chiếc vương miện bằng kim cương có giá lên đến 600 vạn.
Mc nhìn mọi người rồi nói: “ Món đồ cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay là một chiếc vòng tay handmade có năm khối hình cầu tượng trưng cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tức là cầu sức khỏe tốt, may mắn cả đời, hạnh phúc viên mãn, con đường công danh sự nghiệp sáng lạng, có được chân ái. Chiếc vòng này là duy nhất trên đời do một đội vợ chồng nghệ nhân gốm sứ thiết kế riêng cho con gái đã có đăng ký bản quyền nên có một không hai trên đời, không biết hôm nay ai may mắn sở hữu “chiếc vòng ngủ tinh” này đây, giá khởi điểm của chiếc vòng này 150 vạn chúc các vị may mắn giành được nó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.