Chương 67
Hạ Tường Lam
09/11/2018
Thái độ chống đối của Diệp Hạ Lam làm cho Thịnh
Khải Luân nổi cáu lên:“ Mở miệng ra nói cần 150 vạn bộ khó đến như vậy
sao…em thà đem bán di vật của ba mẹ mình cũng không nói anh giúp đỡ là
sao hả??”.
“ Em nói rồi em không cần tiền của anh… cho nên… có chết… cũng sẽ không mở miệng ra… xin tiền… của anh đâu”.
Thịnh Khải Luân có chút khó chịu trong lòng “ Đúng là ngang bướng mà”.
“ Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền để chuộc lại”.
“Hahaha Dật Xuyên là một công ty chuyên mở những buổi đấu giá trang sức cho giới thượng lưu ở Thành phố X này, em bán đi rồi thì đừng có mong mà tìm lại”.
Khóe mắt của Diệp Hạ Lam đỏ lên cô bàng hoàng khi nghe Thịnh Khải Luân nói như thế, ban đầu cô chỉ nghĩ là bán đi để lấy tiền đóng viện phí trước sau đó sẽ cố bán mấy món đồ gốm mình làm để kiềm chuộc lại cái vòng ai ngờ bây giờ cô lại mất nó mãi mãi.
“Không cần biết là nó ở đâu, giá bao nhiêu em nhất định tìm lại nó bằng mọi giá”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười có lẽ anh đang chờ cô nói câu này nãy giờ: “ Vậy thì tốt…qua đây”.
Thịnh Khải Luân ngồi lên giường đưa tay lấy cái hộp trên để trên tủ đầu giường mở ra cho Diệp Hạ Lam xem với vẻ mặt đắc ý, còn Diệp Hạ Lam thì không dám tin vào mắt của mình nữa: “ Cái …vòng…ngũ…tinh…sao nó lại…ở trong tay của anh chứ???”.
“ Tôi mua được trong buổi đấu giá do công ty Dật Xuyên tổ chức với giá 900 vạn đó”.
Diệp Hạ Lam há hốc mồm liền mắng: “ Cái tên lừa gạt đó mua với giá 150 vạn mà lại bán được 900 vạn đúng là tên khốn mà”.
Thịnh Khải Luân nghe vậy liền bật cười rồi hỏi: “ Sao hả có muốn lấy lại không???”.
Diệp Hạ Lam khẽ gật đầu:“ Có điều kiện gì…anh cứ nói đi”.
Đáng lý ra Thịnh Khải Luân tính mua tặng lại cái vòng ngũ tinh cho Diệp Hạ Lam còn tưởng tượng ra cảnh cô sẽ cảm kích mình như thế nào nhưng nay nghe cô hỏi một câu như vậy lại không khỏi tức giận thầm mắng trong lòng “ Em nghĩ là tôi hẹp hòi cơ hội đến như vậy sao??”.
Diệp Hạ Lam lại nói: “ Hay là vầy đi anh cứ giữ lại cái vòng chờ ngày em kiếm được 900 vạn sẽ trả cho anh lấy lại cái vòng được không?”.
Thịnh Khải Luân lại bất cười:“ Cả đời này của em e rằng cũng không kiếm được số tiền đó đâu, 900 vạn chứ không phải là con số nhỏ đâu cô nương à”.
“Thế bây giờ phải làm sao???”.
Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam rồi nghiêm túc nói: “Hay là vầy đi, anh trả lại em cái vòng còn em lấy thân báo đáp được không?”.
Diệp Hạ Lam ngẩn người rồi nhíu mày mắng: “ Hả??? Đồ lưu manh”.
“ Anh có lòng tốt giúp em lấy lại cái vòng mà em còn mắng anh “lưu manh”, em đúng là vô tâm vô phế mà”.
“ Tốt em trai anh ấy”.
“ Anh nói thật mà, dù không có vụ trao đổi này thì sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành người của anh mà thôi”.
Diệp Hạ Lam bước tới gần đặt tay lên trán của Thịnh Khải Luân rồi nói: “ Anh vẫn bình thường mà đâu có bị sốt mà sao mê sảng rồi”.
Thịnh Khải Luân thuận thế kéo Diệp Hạ Lam nằm xuống giường anh áp trụ phía trên: “ Anh nói nghiêm túc đó, anh muốn cùng em sống cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa say này chúng ta sẽ có thêm con cái cứ bình yên như vậy mà đi hết một đời”.
“Anh nghĩ xa quá rồi đó, em còn đi học nữa cơ mà ngộ nhỡ có con thì sẽ rắc rối lắm”.
“ Học nhiều làm gì nghỉ học đi ở nhà anh lo cho mẹ con em là được rồi”.
Diệp Hạ Lam vội né tránh: “ Chuyện này để nói sau giờ em mệt rồi em muốn đi ngủ”.
Thịnh Khải Luân nằm qua phần giường phía bên kia rồi nói:“ Anh đang nói rất nghiêm túc đó em hãy thử suy nghĩ đi rồi trả lời anh”.
“ Dạ được”.
“ Hạ Lam anh biết là trước đây anh đối xử với em rất tệ cho nên đến bây giờ em vẫn không tin vẫn giao bản thân mình cho anh…nhưng anh đang cố thay đổi rồi em sẽ thấy được thành ý của anh…anh hy vọng đến lúc đó em sẽ đồng ý cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ rồi ngày ngày sống hạnh phúc bên nhau”.
Diệp Hạ Lam nằm bên cạnh Thịnh Khải Luân cô nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thật chất những gì anh nói cô điều nghe hết.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hạ Lam nhìn đôi mắt gấu trúc của mình trong gương mà thầm mắng:” Thịnh Khải Luân đáng ghét, tự nhiên đi nói toàn những chuyện gì đâu không làm cho người ta cả đêm không ngủ được gì hết”.
Đột nhiên có ai đó vòng tay ôm Diệp Hạ Lam từ phía sau:” Xin lỗi anh không nghĩ là em sẽ suy nghĩ nhiều như vậy”.
Diệp Hạ Lam có chút giật mình cô nhìn vào trong gương thì thấy Thịnh Khải Luân đang ôm mình, cô có chút ngạc nhiên:” Hôm nay anh không đến công ty à?”.
“ Hôm nay anh có việc quan trọng hơn phải làm cho nên quyết định nghĩ phép một ngày đó mà…em đi cùng anh nha”.
Diệp Hạ Lam quay người lại:” Anh tính đi đâu mới được chứ?”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ thần thần bí bí:” Cứ đi rồi biết ha”.
“ Em nói rồi em không cần tiền của anh… cho nên… có chết… cũng sẽ không mở miệng ra… xin tiền… của anh đâu”.
Thịnh Khải Luân có chút khó chịu trong lòng “ Đúng là ngang bướng mà”.
“ Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền để chuộc lại”.
“Hahaha Dật Xuyên là một công ty chuyên mở những buổi đấu giá trang sức cho giới thượng lưu ở Thành phố X này, em bán đi rồi thì đừng có mong mà tìm lại”.
Khóe mắt của Diệp Hạ Lam đỏ lên cô bàng hoàng khi nghe Thịnh Khải Luân nói như thế, ban đầu cô chỉ nghĩ là bán đi để lấy tiền đóng viện phí trước sau đó sẽ cố bán mấy món đồ gốm mình làm để kiềm chuộc lại cái vòng ai ngờ bây giờ cô lại mất nó mãi mãi.
“Không cần biết là nó ở đâu, giá bao nhiêu em nhất định tìm lại nó bằng mọi giá”.
Thịnh Khải Luân nhếch môi mỉm cười có lẽ anh đang chờ cô nói câu này nãy giờ: “ Vậy thì tốt…qua đây”.
Thịnh Khải Luân ngồi lên giường đưa tay lấy cái hộp trên để trên tủ đầu giường mở ra cho Diệp Hạ Lam xem với vẻ mặt đắc ý, còn Diệp Hạ Lam thì không dám tin vào mắt của mình nữa: “ Cái …vòng…ngũ…tinh…sao nó lại…ở trong tay của anh chứ???”.
“ Tôi mua được trong buổi đấu giá do công ty Dật Xuyên tổ chức với giá 900 vạn đó”.
Diệp Hạ Lam há hốc mồm liền mắng: “ Cái tên lừa gạt đó mua với giá 150 vạn mà lại bán được 900 vạn đúng là tên khốn mà”.
Thịnh Khải Luân nghe vậy liền bật cười rồi hỏi: “ Sao hả có muốn lấy lại không???”.
Diệp Hạ Lam khẽ gật đầu:“ Có điều kiện gì…anh cứ nói đi”.
Đáng lý ra Thịnh Khải Luân tính mua tặng lại cái vòng ngũ tinh cho Diệp Hạ Lam còn tưởng tượng ra cảnh cô sẽ cảm kích mình như thế nào nhưng nay nghe cô hỏi một câu như vậy lại không khỏi tức giận thầm mắng trong lòng “ Em nghĩ là tôi hẹp hòi cơ hội đến như vậy sao??”.
Diệp Hạ Lam lại nói: “ Hay là vầy đi anh cứ giữ lại cái vòng chờ ngày em kiếm được 900 vạn sẽ trả cho anh lấy lại cái vòng được không?”.
Thịnh Khải Luân lại bất cười:“ Cả đời này của em e rằng cũng không kiếm được số tiền đó đâu, 900 vạn chứ không phải là con số nhỏ đâu cô nương à”.
“Thế bây giờ phải làm sao???”.
Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam rồi nghiêm túc nói: “Hay là vầy đi, anh trả lại em cái vòng còn em lấy thân báo đáp được không?”.
Diệp Hạ Lam ngẩn người rồi nhíu mày mắng: “ Hả??? Đồ lưu manh”.
“ Anh có lòng tốt giúp em lấy lại cái vòng mà em còn mắng anh “lưu manh”, em đúng là vô tâm vô phế mà”.
“ Tốt em trai anh ấy”.
“ Anh nói thật mà, dù không có vụ trao đổi này thì sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành người của anh mà thôi”.
Diệp Hạ Lam bước tới gần đặt tay lên trán của Thịnh Khải Luân rồi nói: “ Anh vẫn bình thường mà đâu có bị sốt mà sao mê sảng rồi”.
Thịnh Khải Luân thuận thế kéo Diệp Hạ Lam nằm xuống giường anh áp trụ phía trên: “ Anh nói nghiêm túc đó, anh muốn cùng em sống cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa say này chúng ta sẽ có thêm con cái cứ bình yên như vậy mà đi hết một đời”.
“Anh nghĩ xa quá rồi đó, em còn đi học nữa cơ mà ngộ nhỡ có con thì sẽ rắc rối lắm”.
“ Học nhiều làm gì nghỉ học đi ở nhà anh lo cho mẹ con em là được rồi”.
Diệp Hạ Lam vội né tránh: “ Chuyện này để nói sau giờ em mệt rồi em muốn đi ngủ”.
Thịnh Khải Luân nằm qua phần giường phía bên kia rồi nói:“ Anh đang nói rất nghiêm túc đó em hãy thử suy nghĩ đi rồi trả lời anh”.
“ Dạ được”.
“ Hạ Lam anh biết là trước đây anh đối xử với em rất tệ cho nên đến bây giờ em vẫn không tin vẫn giao bản thân mình cho anh…nhưng anh đang cố thay đổi rồi em sẽ thấy được thành ý của anh…anh hy vọng đến lúc đó em sẽ đồng ý cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ rồi ngày ngày sống hạnh phúc bên nhau”.
Diệp Hạ Lam nằm bên cạnh Thịnh Khải Luân cô nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng thật chất những gì anh nói cô điều nghe hết.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hạ Lam nhìn đôi mắt gấu trúc của mình trong gương mà thầm mắng:” Thịnh Khải Luân đáng ghét, tự nhiên đi nói toàn những chuyện gì đâu không làm cho người ta cả đêm không ngủ được gì hết”.
Đột nhiên có ai đó vòng tay ôm Diệp Hạ Lam từ phía sau:” Xin lỗi anh không nghĩ là em sẽ suy nghĩ nhiều như vậy”.
Diệp Hạ Lam có chút giật mình cô nhìn vào trong gương thì thấy Thịnh Khải Luân đang ôm mình, cô có chút ngạc nhiên:” Hôm nay anh không đến công ty à?”.
“ Hôm nay anh có việc quan trọng hơn phải làm cho nên quyết định nghĩ phép một ngày đó mà…em đi cùng anh nha”.
Diệp Hạ Lam quay người lại:” Anh tính đi đâu mới được chứ?”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ thần thần bí bí:” Cứ đi rồi biết ha”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.