Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 85: Em thích lắm [ h+ ]

July

17/08/2022

Yên Nhi đưa anh vào trong nhà tắm, để Thiên Hạo ngồi bệt xuống sàn dựa lưng vào tường rồi đi đến xả nước lạnh vào trong bồn tắm cho đến khi nó đầy ấp.

- Đứng lên, vào đây ngồi đi.

Cô quay lại đỡ anh vào đứng lên leo vào bồn tắm. Dòng nước mắt lạnh bao phủ khắp cơ thể khiến Thiên Hạo lúc đầu hơi rùng mình nhưng về sau cơ thể cũng bắt đầu thích nghi với nhiệt độ của nước.

- Anh ngâm mình đi nhé, em ra ngoài đợi.

Yên Nhi với người tắt van nước rồi chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì bỗng nhiên cơ thể cô bị người nào đó kéo về sau, sàn nhà tắm ướt nhẹp nên rất nhanh Yên Nhi liền mất đi thăng bằng ngã nhào vào bồn tắm còn nằm lên người của Thiên Hạo.

- Em còn chưa cởi quần áo cho anh mà đi đâu vậy?

- Sao anh không tự làm?

Thiên Hạo còn đòi cô phải cởi hộ quần áo cho anh nữa sao? Anh là đang lợi dụng sự mềm lòng của cô mà được nước lấn tới à?

- Anh không có sức.

Không có sức? Yên Nhi bực bội quay phắt ra sau ngồi đối diện với anh. Cô phồng mang trợn má như một con rắn chúa rồi lại đanh đá, lớn giọng đáp.

- Ừa ừa...có sức kéo em mà không có sức cởi quần áo à? Anh đừng có được voi đòi hai bà Trưng. Em nói cho anh biết anh tự mà làm đi.

Ực...ực.

Thiên Hạo dường như chẳng hề để tâm đến những lời mà Yên Nhi vừa nói. Ánh mắt dâm đãng chỉ đang hau háu nhìn vào cặp ngực cao vút lấp ló sau áo ngực màu kem rồi lại liếm môi thèm thuồng.

- Đáng ghét...anh nhìn đi đâu đấy?

Váy áo trên người Yên Nhi đã ướt sũng, những lớp vải mỏng dính sát vào từng thớ thịt. Khiến cho từng đường cong mềm mại như phác hoạ trước mắt người đàn ông này.

Nếu biết sẽ rơi vào tình huống như vậy thì lúc đi cô sẽ không chọn chiếc váy lụa này đâu. Để rồi bây giờ mọi thứ đều được phơi bày ra hết cả rồi, có mặc cũng như không.

- Á... biến thái, anh mau cất cái thứ chọc chọc vào mông em vào đi.

Cô còn đang trợn mắt cảnh cáo Thiên Hạo thì bỗng nhiên cảm nhận được bên dưới làn nước lạnh có thứ gì đó cứng cứng đang dí sát vào giữa khe mông của cô mà cọ cọ.

Trong lúc Yên Nhi chẳng chú ý thì anh đã luồng tay xuống dưới cởi tụt cả hai cái quần của mình rồi đẩy nó xuống tận mắt cá chân rồi.

Vật nam tính mất đi lớp phòng ngự liền bật ra dựng thẳng đứng lên trời bật trúng vào cặp mông tròn trịa, căng mọng phía trên.

- Yên Nhi...anh khó chịu quá, thằng nhỏ của anh khó chịu lắm. Em giúp anh an ủi nó có được không? Coi như anh cầu xin em mà.1

Anh dụi dụi cả khuôn mặt mè nheo, dàn dụa nước mắt nước mũi vào bộ ngực mềm mại của Yên Nhi. Hai tay vòng ra sau lưng ôm cô chặt cứng để Yên Nhi không thể nào đẩy cái đầu anh ra khỏi hai chiếc bánh bao thơm ngon đấy được.

- Anh...đừng mà, nhột quá... được... được rồi.

Trên dưới đều bị Thiên Hạo tấn công dữ dội, Yên Nhi chỉ có thể cắn đồng ý vì cô biết dù cho mình có từ chối hay không thì anh vẫn sẽ đè cô ra mà làm thôi.

Vả lại cơ thể Yên Nhi vốn rất nhạy cảm mà từ nãy đến giờ cái thứ đó của anh cứ chọc qua chọc lại, chọc tới chọc lui bên ngoài lớp quần lót, nhiêu đó thôi cũng đủ khơi dậy lên cơn hứng tình trong cô rồi.

Được Yên Nhi chấp thuận hai mắt Thiên Hạo liền sáng rỡ. Thiên Hạo một tay nắm lấy chiếc cầm mảnh khảnh của cô, hơi nhổm người lên hôn tới tấp vào đôi môi đang hé mở như mời gọi ấy.

Bàn tay còn lại cũng chẳng rảnh rỗi mà len lỏi vào trong lớp váy, từ từ men theo bên hông sườn, thuần thục tháo gỡ khuy áo ngực của Yên Nhi, rồi lại mạnh bạo nắm lấy một bên ngực mà nắn bóp thành nhiều hình dạng khác nhau.

Ha...

Anh hôn Yên Nhi đến nỗi cô muốn tắt thở thì mới miễn cưỡng buông tha. Thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng ngực người đàn ông mà thở phì phò.

Mái tóc đen dài bung xoã khắp một vùng bồn tắm, từng lọn tóc lăn tăn bồng bềnh trôi nổi trên mặt nước như vẽ ra một bức tranh tuyệt mĩ hiện hữu trong đôi mắt của anh.



- Yên Nhi, em dùng nơi này giúp anh có được không?

Thiên Hạo vừa thì thầm to nhỏ vào một bên tai, vừa miết nhẹ lên đôi môi đỏ mọng có chút sưng lên vì nụ hôn ban nãy. Ý tứ của anh như thế nào Yên Nhi đều hiểu rõ hết cả. Cô bất giác cuối đầu nhìn vào vật nam tính bên dưới rồi lại e lệ, ngoan ngoãn gật đầu.

Yên Nhi di chuyển người lùi về phía sau để thuận tiện cho việc sắp phải làm. Cô điều chỉnh tư thế của mình một chút, từ đang ngồi trở nên nằm dài trên đôi chân của Thiên Hạo.

Từng ngón tay mềm mịn hơi run run chạm vào đỉnh đầu rồi xoa nhẹ cái lỗ nhỏ trên nó. Sau đó lại dùng tay nắm trọn, lòng bàn tay non mềm di chuyển lên xuống trên vật nam tính của anh.

- Một tay nắm không hết!!

" Lần đầu " được cầm trực tiếp lấy thứ này mà Yên Nhi không khỏi sợ hãi bởi kích thước của nó. Có thật là lần trước anh dùng cái này nhét vào người của cô không vậy? Làm sao mà thứ to lớn có thể vừa vặn với cái hang bé xíu của cô được chứ?

Nhưng mà sao cũng được, người ta hay nói: " Khoai to sướng người trồng. " mà. Nên hiện tại cô cũng rất hài lòng với cái kích cỡ này của anh.

Yên Nhi vén tóc mai vắt lên mang tai, cô nhấp nhẹ môi, chậm rãi cuối đầu dùng lưỡi liếm nhẹ qua nơi đấy như muốn tìm hiểu xem mùi vị có nó như thế nào.

- Nó có vị gì vậy bảo bối?

- Hơi...hơi mặn mặn, không có mùi.

Nghe anh hỏi câu đấy hai má Yên Nhi trong phút chốc đều đỏ ửng nhưng cô vẫn thẳng thắn trả lời những gì mà mình nếm được.

- Anh rất hay ăn trái cây à?

Lúc trước cô vô tình đọc một bài viết được nói về mùi vị của đàn ông.

Những người đàn ông có thói quen ăn uống sạch sẽ, thường xuyên ăn trái cây thì cậu nhỏ sẽ không có mùi hoặc sẽ thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, có vị như mặn mặn, lợ lợ như sữa chua không đường. Còn đối với người đàn ông hay uống rượu, hút thuốc thì nó sẽ ngược lại với những gì được nói trước đó.

- Thỉnh thoảng...bảo bối mau ngậm lấy nó đi.

Yên Nhi bắt đầu há miệng ngậm nhẹ lấy phần đầu của vật cứng. Một cơn tê dại, hưng phấn truyền đến khắp cơ thể của người đàn ông này. Thiên Hạo sung sướng đến mức run người, eo hơi cong lên, cơ bắp đều siết chặt cả rồi.

- Yên Nhi ngoan lắm!! Đúng rồi, liếm nó đi em.

Yên Nhi không sành sỏi hay chuyên nghiệp trong mấy việc này, cô chỉ làm theo bản năng há miệng to hết cỡ, cố gắng đưa sâu que kem lớn này vào trong khoang miệng ấm nóng của mình rồi bắt chước động tác mút kem mà thôi.

Thiên Hạo lòng ngực phập phồng, ngửa người dựa vào thành bồn tắm nhắm mắt hưởng thụ. Dục vọng điên cuồng, khao khát muốn nắm lấy cái đầu nhỏ rồi cấm rút thật mạnh vào trong đôi môi chúm chím ấy nhưng lại không nỡ, anh sợ nếu mạnh bạo quá thì sẽ làm tổn thương đến cô.

- Em hãy tưởng tượng nó là hai viên bi mà mà chơi đùa nó đi.

Anh cư nhiên nắm lấy bàn tay cô đặt vào hai quả cầu nặng trịch được bao bọc dưới hạ thân, giọng nói khàn đặc nhiễm đầy hương sắc tình dục chỉ dẫn cho cô phải làm thế nào.

Yên Nhi gật đầu cầm lấy hai viên bi ấy nhẹ nhàng xoa bóp. Vật nam tính bị kích thích khiến nó càng lúc càng trướng lên, còn to hơn một vòng đối với kích thước ban nãy. Khoang miệng nhỏ của Yên Nhi vốn không thể chịu được nữa, cô dùng sức hút mạnh một cái làm người đàn ông này tê dại cả người muốn xuất đến nơi.

- Hừmmm.

Thiên Hạo gầm nhẹ lên một tiếng, âm thanh trầm thấp trong cổ họng nhưng lại gợi cảm, nam tính vô cùng.

- Khụ...khụ.

Anh nắm lấy cái đầu nhỏ dưới thân, cong eo lên một chút rồi bỗng nhiên có một dòng tinh hoa đặc sệt nóng hổi rót vào trong cổ họng Yên Nhi khiến cô sặc sụa, ho khan liên tục.

- Anh...anh xin lỗi, em mau nhả ra hết đi.

Ai bảo Yên Nhi làm anh sướng đến tận óc làm gì khiến anh quên luôn là phải xuất ra bên ngoài. Bây giờ nhỡ cho hết vào trong miệng bảo bối rồi, không biết có bị làm sao không nữa.

Thiên Hạo đưa tay vào trong miệng Yên Nhi cố gắng moi móc hết những gì mà mình đã cho vào trong đấy nhưng chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn lại một ít hoà tan cùng với nước bọt mà thôi.



- Em...em lỡ nuốt hết rồi.

Yên Nhi ngơ ngác trả lời anh, cô thật sự không biết là phải nhả ra. Cô còn bất giác vươn chiếc lưỡi nhỏ ra liếm hết những gì còn sót lại trên khoé môi.

- Nó rất ngon sao?

- Em không biết nữa, cũng không khó nuốt...anh đã mềm rồi chúng ta đến đây thôi nha.

Theo như cô được biết sau khi đàn ông xuất tinh thì nơi đó sẽ trở nên mềm nhũn không xương rất khó để lên lại được. Thiên Hạo trầm mặt nhìn vào cậu nhỏ của mình một hồi lâu rồi mới đáp lại cô.

- Nó đã mềm đâu?

Từ nãy đến giờ Yên Nhi vẫn đang cầm lấy vật cứng của anh, đương nhiên anh mềm hay cứng cô đều biết rõ nên mới dám nói như vậy. Vậy mà sau chỉ mới chưa đầy năm giây thì nó lại cứng ngắc trở lại rồi.

- Em không biết, em đã giúp anh rồi, lần này anh tự xử đi em ra ngoài đây...áaa.

Yên Nhi bây giờ đã tỉnh táo hơn rồi không còn bị ngọn lửa dục vọng điều khiển. Cô sực nhớ ra mục đích mà mình đến đây là để trả lại một số vật dụng mà anh từng tặng cho cô chứ không phải đến đây rồi cùng anh chơi xếp hình như vậy.

Yên Nhi định bụng đi ra khỏi bồn tắm thì nào ngờ còn chưa kịp đứng lên đã bị Thiên Hạo kéo về, anh lật úp cơ thể Yên Nhi để hai tay cô chống vào thành bồn, cặp mông tròn trịa cứ thế ngẩn cao như mời gọi anh hãy mau đút vào.

- Đừng...đừng, em không muốn nữa, anh thả em ra đi mà.

Mặc cho cô có van xin thế nào thì anh vẫn bỏ hết ngoài tai. Hiện tại thì trên người cô vẫn còn đầy đủ quấn áo, anh đưa tay chạm nhẹ vào nhụy hoa đang chảy nước rồi lại nói lời trêu chọc cô gái nhỏ.

- Em ướt lắm rồi này? Do do nước trong bồn, hay là...

Thiên Hạo chỉ nói ám muội mà thôi. Nhưng cũng đủ làm cô nhóc này đỏ mặt đến phát khóc. Cô ngoảnh đầu về sau ấm ức phản bác lại người đàn ông này.

- Không phải, là nước...là nước trong bồn...em xin anh đừng làm như thế...áaaa.

Không kịp để Yên Nhi nói hết câu thì que kem lớn của anh đã chạy tụt vào bên trong mất tiêu rồi. Thay vì cởi ra hết thì anh chỉ vén sang một bên để cho vào. Rồi lại trườn người ép sát vào tấm lưng mảnh khảnh của cô gái, lời nó trêu chọc lại bắt đầu vang lên.

- Đừng làm như thế là làm như này đúng không bảo bối?

Có lẽ vì làm dưới nước cộng với nơi đấy của Yên Nhi đã sẵn sàng từ lâu nên anh mới có thể dễ dàng đẩy hết vật nam tính của mình vào hết trong nhụy hoa của cô đến lút cán.

- Hức...đừng, sâu quá...đủ rồi.

Thiên Hạo không động mà chỉ nhấn người đến trước khiến cho đỉnh đầu ma sát vào phần dạ con sâu thẩm bên trong đến nỗi anh có thể tự mình cảm nhận được.

- Bảo bối có thích không?

Thiên Hạo vẫn không chịu ngừng lại, anh thậm chí còn đổi sang chiêu xoay tròn càng làm cho Yên Nhi trở nên điên dại hơn nữa, cả người cô gồng cứng ngắc, cả đầu ngón chân co quặp vào nhau, từng cơn rùng mình cứ thế lướt qua khắp cơ thể.

- Thích...em thích lắm, nhưng mà anh làm ơn động đi, đừng làm như thế nữa...huhu.

Nói không thích là nói dối, mà nói dối thì anh sẽ càng trừng phạt nặng hơn nên Yên Nhi mới chọn cách nói thật. Nhưng mà anh cứ làm như thế hoài thì cô thật sự chịu không nổi, cảm giác muốn tè lại ấp đến nữa rồi nhưng cái thứ đó của anh đã chặn bích đường ra của cô mất rồi, cảm giác khó chịu bí bách vô cùng.

- Haizz...nhưng đột nhiên anh không muốn động nữa, phải làm sao bây giờ? Hay là bảo bối cầu xin anh đi!!

Anh lại cố tình chọc cô nữa rồi, Thiên Hạo tựa mặt lên tấm lưng của cô mà than vãn, anh không động chẳng lẽ muốn cô tự động sao?

Bị trêu đùa quá nhiều lần khiến Yên Nhi không chịu được, tức nước vỡ bờ mà khóc lớn, mếu máo bỏ hết lòng tự tôn cầu xin người đàn ông này.

- Oa...anh đừng trêu em nữa, nhấp người đi mà...Hạo, em cầu xin anh đấy, em khó chịu ngứa ngáy rồi... hức.

Yên Nhi đã nói như thế rồi thì anh cũng không chọc cô nữa, còn tiếp tục thì nhóc con này sẽ hận anh luôn quá.

- Đừng khóc...anh trêu em tí thôi mà, anh thỏa mãn em liền đây, bảo bối nín đi nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook