Chương 73: Hạo...cứu em
July
10/08/2022
- Có chắc Yên Nhi và Nhu Linh ở trong này không đấy?
Hai người đàn ông từ trong xế hộp sang trọng bước xuống. Thiên Hạo và Hữu Khang đã có mặt trước lối ra vào của Hulaly. Thiên Hạo sau khi ghé qua khách sạn dùng vân tay của mình mở cửa phòng của Yên Nhi để kiểm tra thì phát hiện điện thoại của hai cô gái đều để ở nhà cả. Hèn chi gọi mãi chẳng thấy ai nhấc máy.
Khi không nhìn thấy Yên Nhi trong lòng anh liền dấy lên một nỗi lo lắng, bất an rất lớn. Nơi trái tim của quặn thắt từng đợt nó như một điềm báo hiệu rằng Yên Nhi đang gặp nguy hiểm.
Vẫn rất may là lúc trước anh đã gắn thiết bị định vị trên tấm mặt dây chuyền mà cô đang đeo. Thiên Hạo mở điện thoại lên kiểm tra mới phát hiện rằng vị trí Yên Nhi đang đứng là quán bar Hulaly.
- Cậu đừng hỏi nhiều nữa, còn không mau vào bên trong.
Thiên Hạo chạy tọt vào bên trong quán bar mà không cần trải qua quá trình kiểm tra thông tin khách hàng. Bởi vì nhân viên ở Hulaly ai cũng biết anh là khách hàng có thẻ vip ở đây.
- Cậu kia, mời cậu xuất trình chứng minh thư.
Chỉ có mỗi Lương Hữu Khang là bị nhân viên bảo an chận lại ngoài cửa. Ban nãy đi vội quá đến nỗi vali cũng chẳng kịp kéo đi cất giờ họ nói anh xuất trình chứng minh thư thì anh lấy gì để đưa cho họ bây giờ?
- Để cậu ta vào.
Thiên Hạo siêu thật, anh chỉ cần nói một câu thì nhân viên liền thả tay chặn, cung kính mời Hữu Khang bước vào bên trong. Hai người chia nhau ra tìm khắp sảnh quán bar nhưng chẳng thấy bóng dáng hai cô gái đấy đâu cả. Đến khi Lương Hữu Khang nghe thấy giọng nói của Nhu Linh ở gần lối đi dẫn đến các căn phòng bao riêng.
- Thiên Hạo, tôi tìm thấy Nhu Linh rồi, cô ấy ở bên này.
Lương Hữu Kháng vội hô báo cho anh hay biết. Thiên Hạo nhận được tín hiệu liền tức tốc chạy theo sau lưng của cậu ta.
- Cảm ơn chị nhiều nha. Để em nói ba em chuyển lại số tiền em nợ chị nha. Bái bai...
- Không có gì thưa cô chủ. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nhu Linh vừa mượn được điện thoại của một chị nhân viên để đặt xe taxi. Vì trong người không có tiền mặt, đến thẻ cũng chẳng đem nên cô phải mượn tài khoản ngân hàng của chị đó để trả luôn tiền xe.
- Nhu Linh.
Lúc Nhu Linh vừa quay người chuẩn bị quay về phòng đón Yên Nhi thì đột nhiên từ phía sau lại có người gọi tên cô. Mà giọng nói này rất quen, thật sự rất quen nhưng mà khổ nỗi cô không nhớ ra. Cứ tưởng là bản thân mình say nên nghe nhầm nên cô không quan tâm cho lắm, tiếp tục đi về phía trước.
- Á...té tui mà.
Bỗng dưng có người nằm lấy vai Nhu Linh kéo mạnh về sau. Nhu Linh chới với vài giây, sau đó thì ngã nhào vào vòng tay của người đàn ông đấy.
- Hữu... Hữu Khang, cậu đến đây làm gì?
Nhận ra được người đấy chính là Lương Hữu Khang thì cô liền nhảy phốc ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhu Linh không muốn dính líu đến cậu ta nữa đâu.
- Sao cô lại trở nên thế này? Còn Yên Nhi đâu rồi?
Thiên Hạo lúc này vừa chạy đến nơi, anh liền nắm lấy hai bả vai Nhu Linh tra hỏi. Nhu Linh mắt nhắm mắt mở, lời nói chậm rì nói được chữ mất chữ không đáp lại anh.
- Yên...Yên Nhi ở trong phòng số...số...số sáu.
Anh ngồi đợi Nhu Linh rặn ra con số phòng mà toát cả mồ hôi hột. Vừa dứt lời thì cô ấy liền bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Có lẽ vì quá buồn ngủ rồi.
- Trả cho cậu, đưa cô ấy về đi, ở đây cứ để tôi.
Thiên Hạo chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả, anh quẳng Nhu Linh về phía Lương Hữu Khang mà không quan sát xem cậu ta đã chuẩn bị hay chưa. Nhưng thật may mắn cho Nhu Linh là Hữu Khang phản ứng nhanh nhẹn, chụp kịp lấy cô ôm vào lòng. Nếu không thì Nhu Linh làm bạn với sàn nhà mất rồi.
- Vậy tôi về đây.
Lương Hữu Khang bế Nhu Linh trên tay đi ra bên ngoài. Các vệ sĩ ở Hulaly thấy cô chủ của mình bị một người đàn ông lạ bế đi liền chạy đến ngăn cản, họ muốn giành lại Nhu Linh.
- Phiền cậu rồi, cô chủ cứ giao cho bọn tôi là được!!
Dù gì Nhu Linh cũng là con gái rượu của Nhu Gia, đương nhiên vệ sĩ ở đây cũng được đào tạo bài bản để bảo vệ sự an toàn của cô ấy. Hữu Khang không có lý do gì giữ người cả, lúc đầu anh hơi do dự một chút nhưng rồi cũng chuyền Nhu Linh sang tay bọn họ.
- Ứaaaa...hông chịu, hông chịu. Khang bế em, bế em đi mà.1
Khi vệ sĩ vừa đón lấy Nhu Linh thì cô ấy liền dẫy nãy kịch liệt. Thậm chí cô còn xém chút nữa thì rơi xuống đất. Thái độ của cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Cô nhõng nhẹo giơ tay về phía Hữu Khang cầu anh bế. Đến cách xưng hô cũng bị cô thay đổi. Mấy anh vệ sĩ không ngờ cô chủ lại phản ứng mạnh đến vậy liền trả lại cục nợ này cho Lương Hữu Khang.
- Đây...trả cậu này. Thấy chú em có vẻ là người tốt nên chúng tôi mới giao cho đấy nhé!
Haizz...Cuối cùng thì người gánh cục nợ này vẫn là cậu mà thôi. Lương Hữu Khang thở dài rồi bồng Nhu Linh ra ngoài đường đứng bắt xe taxi trở về khách sạn.
[...]
- Yên Nhi, Yên Nhi...em đâu rồi?
Thiên Hạo chạy một mạch đi kiếm căn phòng số sáu, đến khi tìm được rồi thì chẳng thấy Yên Nhi của anh đâu cả. Nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên đến đỉnh điểm. Hốc mắt đỏ ngầu, trái cổ run run như sắp bật khóc đến nơi.
Anh lại một lần nữa mở điện thoại lên xem thì vẫn nhận được tín hiệu Yên Nhi vẫn còn trong Hulaly nhưng nó không báo rõ là cô đang ở chỗ nào.
- Yên Nhi...Yên Nhi của anh, em có ở đây thì xuất hiện đi mà. Anh cầu xin em đấy, đừng trốn anh nữa...huhu.
- Không được...bây giờ không phải lúc để khóc.
Thiên Hạo kéo áo sơ mi lau đi những giọt nước mắt đau thương ấy. Anh lấy lại bình tĩnh chạy ra khỏi đấy chuẩn bị xuống phòng quan sát của Hulaly kiểm tra camera của nơi này.
Nhưng khi vừa chạy ngang qua căn phòng số ba thì Thiên Hạo đột ngột dừng đi bước chân của mình. Lùi về phía sau nhặt chiếc kẹp nơ màu đỏ của con gái rơi gần đấy.
Thiên Hạo nhắm mắt đưa chiếc kẹp nơ lên mũi hít sâu. Người lạ đi ngang qua còn tưởng anh là một kẻ biến thái không đấy. Nhưng họ nào biết rằng anh đang cố dùng khứu giác của mình để nhận biết được mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng vẫn còn vương lại trên chiếc kẹp tóc ấy.
- Mà mùi của Yên Nhi.
Mỗi đêm ghé qua ngủ ké thì anh đều vùi đầu vào hõm cổ của Yên Nhi hít hà một lúc lâu mới chịu đi ngủ. Anh dường như bị nghiện mùi hương cơ thể của bảo bối. Cho nên chỉ cần ngửi chiếc kẹp tóc này thôi anh cũng nhận ra được nó là của cô.
Kẹp tóc của Yên Nhi rơi gần căn phòng số ba nhất. Linh tính mách bảo anh rằng Yên Nhi của anh đang ở trong này. Thiên Hạo không chần chừ mà mở cửa xông vào nhưng cửa đã bị khoá trái bên trong mất rồi.
Rầm...rầm...rầm.
Thiên Hạo dùng toàn hộ sức lực của mình đạp mạnh vào cánh cửa ấy nhưng nó vẫn không chịu bật ra. Vì nếu chỉ dùng sức người thôi mà cửa đã hỏng rồi thì khác nào ở Hulaly là nơi nghèo nàn chỉ toàn dùng đồ dỏm?
Cạch.
- Cái gì đó chú em? Bọn anh đang chuẩn húp sò, chú em đập cửa như vậy là muốn vào chơi chung sao?...Muốn chơi chung cũng được nhưng phải đợi tụi anh chơi xong cái đã.
Ầm.
Một tên trong số đó đi ra mở cửa cho Thiên Hạo, còn có ý tốt mời anh vào phòng tham gia cùng bọn họ nhưng lại bị Thiên Hạo đạp văng vào vách tường.
Bọn người trong phòng nghe thấy tiếng động lớn liền ngưng lại mọi hoạt động của mình. Quay sang đổ dồn mọi anh mắt về phía Thiên Hạo. Bọn chúng có tổng cộng đến ba bốn người. Một tên bị anh đạp dưới chân, ba tên còn lại thì đang mò mẫm tìm cách xé đồ của Yên Nhi.
- Hạo...Hạo, cứu em...nóng, em khó chịu quá huhu.
Anh quan sát tình hình hiện tại của cô gái đang nằm trên sô pha. Thuốc kích dục mà cô trúng rất mạnh. Sau khi được đưa vào trong căn phòng này thì thuốc ngay lập tức phát huy tác dụng. Yên Nhi có thể giữ được tỉnh táo để kháng cự là do cô tự cắn lấy môi dưới của mình, đến nỗi rách cả da, chảy cả máu đỏ.
Trong lúc phản kháng Yên Nhi có vớ được chai rượu đập vào đầu của tên cầm đầu. Nên ngoài vết thương ấy thì trên gò má của cô vẫn vẫn còn in đậm vết hằn đỏ của năm ngón tay do hắn ta để lại.
Váy vóc trên người Yên Nhi có chút rách nát do bị bọn họ nắm xé lộ cả nội y màu da bên trong nhưng đám người đó vẫn chưa kịp mần ăn gì cả. Tất cả cũng vì cái tính thích trêu đùa con mồi trước khi ăn của bọn chúng đã giúp Thiên Hạo như có thêm thời gian.
Trên tay Yên Nhi vẫn còn đang nắm chặt lấy một mảnh thủy tinh. Cô định dùng nó để kết liễu đời mình đấy. Chỉ một chút, một chút xíu nữa thôi nếu như anh không đến kịp thì Thiên Hạo sẽ chỉ còn được nhìn thấy Yên Nhi trong hình hài của một xác chết mà thôi. Cô thà chết đi còn hơn phải để đám đàn ông gớm ghiếc ấy làm nhục, chơi đùa thân xác của mình.
Choang.
Thiên Hạo chạy nhanh đến, hai tay vơ lấy hai chai rượu đập mạnh vào đầu hai tên đang giữ chặt lấy cơ thể Yên Nhi. Tốc độ của anh nhanh đến nỗi bọn chúng không kịp định hình cứ thế mà ăn trọn cú đập như trời giáng của Thiên Hạo.
- Khốn khiếp...mày là thằng nhãi nào? Tụi bây còn ngồi đó làm gì, còn không mau xúm lại đánh nó cho tao.
Ba tên thuộc hạ đều đã bị Thiên Hạo đánh gục. Một tên nằm lăn quay trương cái bụng bia của mình trên sàn. Hai tên đang ôm lấy cái đầu chảy máu dính đầy mảnh sành của mình. Chỉ còn mỗi tên cầm đầu này mà thôi.
- Đừng...đừng mà.1
Cơ thể Yên Nhi đã được tự do, không còn bị ai kìm hãm nữa. Nhưng cô hiện tại không còn giữ được lý trí, đầu óc trở nên mơ hồ, tay chân như mất hết sức lực. Ban nãy khi anh vừa bước vào thì cô vẫn còn nhận ra anh thế mà bây giờ lại lầm tưởng Thiên Hạo cùng một ruột với mấy gã vừa rồi.
- Yên Nhi, ngoan...đưa nó cho anh.
Hai người đàn ông từ trong xế hộp sang trọng bước xuống. Thiên Hạo và Hữu Khang đã có mặt trước lối ra vào của Hulaly. Thiên Hạo sau khi ghé qua khách sạn dùng vân tay của mình mở cửa phòng của Yên Nhi để kiểm tra thì phát hiện điện thoại của hai cô gái đều để ở nhà cả. Hèn chi gọi mãi chẳng thấy ai nhấc máy.
Khi không nhìn thấy Yên Nhi trong lòng anh liền dấy lên một nỗi lo lắng, bất an rất lớn. Nơi trái tim của quặn thắt từng đợt nó như một điềm báo hiệu rằng Yên Nhi đang gặp nguy hiểm.
Vẫn rất may là lúc trước anh đã gắn thiết bị định vị trên tấm mặt dây chuyền mà cô đang đeo. Thiên Hạo mở điện thoại lên kiểm tra mới phát hiện rằng vị trí Yên Nhi đang đứng là quán bar Hulaly.
- Cậu đừng hỏi nhiều nữa, còn không mau vào bên trong.
Thiên Hạo chạy tọt vào bên trong quán bar mà không cần trải qua quá trình kiểm tra thông tin khách hàng. Bởi vì nhân viên ở Hulaly ai cũng biết anh là khách hàng có thẻ vip ở đây.
- Cậu kia, mời cậu xuất trình chứng minh thư.
Chỉ có mỗi Lương Hữu Khang là bị nhân viên bảo an chận lại ngoài cửa. Ban nãy đi vội quá đến nỗi vali cũng chẳng kịp kéo đi cất giờ họ nói anh xuất trình chứng minh thư thì anh lấy gì để đưa cho họ bây giờ?
- Để cậu ta vào.
Thiên Hạo siêu thật, anh chỉ cần nói một câu thì nhân viên liền thả tay chặn, cung kính mời Hữu Khang bước vào bên trong. Hai người chia nhau ra tìm khắp sảnh quán bar nhưng chẳng thấy bóng dáng hai cô gái đấy đâu cả. Đến khi Lương Hữu Khang nghe thấy giọng nói của Nhu Linh ở gần lối đi dẫn đến các căn phòng bao riêng.
- Thiên Hạo, tôi tìm thấy Nhu Linh rồi, cô ấy ở bên này.
Lương Hữu Kháng vội hô báo cho anh hay biết. Thiên Hạo nhận được tín hiệu liền tức tốc chạy theo sau lưng của cậu ta.
- Cảm ơn chị nhiều nha. Để em nói ba em chuyển lại số tiền em nợ chị nha. Bái bai...
- Không có gì thưa cô chủ. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nhu Linh vừa mượn được điện thoại của một chị nhân viên để đặt xe taxi. Vì trong người không có tiền mặt, đến thẻ cũng chẳng đem nên cô phải mượn tài khoản ngân hàng của chị đó để trả luôn tiền xe.
- Nhu Linh.
Lúc Nhu Linh vừa quay người chuẩn bị quay về phòng đón Yên Nhi thì đột nhiên từ phía sau lại có người gọi tên cô. Mà giọng nói này rất quen, thật sự rất quen nhưng mà khổ nỗi cô không nhớ ra. Cứ tưởng là bản thân mình say nên nghe nhầm nên cô không quan tâm cho lắm, tiếp tục đi về phía trước.
- Á...té tui mà.
Bỗng dưng có người nằm lấy vai Nhu Linh kéo mạnh về sau. Nhu Linh chới với vài giây, sau đó thì ngã nhào vào vòng tay của người đàn ông đấy.
- Hữu... Hữu Khang, cậu đến đây làm gì?
Nhận ra được người đấy chính là Lương Hữu Khang thì cô liền nhảy phốc ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhu Linh không muốn dính líu đến cậu ta nữa đâu.
- Sao cô lại trở nên thế này? Còn Yên Nhi đâu rồi?
Thiên Hạo lúc này vừa chạy đến nơi, anh liền nắm lấy hai bả vai Nhu Linh tra hỏi. Nhu Linh mắt nhắm mắt mở, lời nói chậm rì nói được chữ mất chữ không đáp lại anh.
- Yên...Yên Nhi ở trong phòng số...số...số sáu.
Anh ngồi đợi Nhu Linh rặn ra con số phòng mà toát cả mồ hôi hột. Vừa dứt lời thì cô ấy liền bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ. Có lẽ vì quá buồn ngủ rồi.
- Trả cho cậu, đưa cô ấy về đi, ở đây cứ để tôi.
Thiên Hạo chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả, anh quẳng Nhu Linh về phía Lương Hữu Khang mà không quan sát xem cậu ta đã chuẩn bị hay chưa. Nhưng thật may mắn cho Nhu Linh là Hữu Khang phản ứng nhanh nhẹn, chụp kịp lấy cô ôm vào lòng. Nếu không thì Nhu Linh làm bạn với sàn nhà mất rồi.
- Vậy tôi về đây.
Lương Hữu Khang bế Nhu Linh trên tay đi ra bên ngoài. Các vệ sĩ ở Hulaly thấy cô chủ của mình bị một người đàn ông lạ bế đi liền chạy đến ngăn cản, họ muốn giành lại Nhu Linh.
- Phiền cậu rồi, cô chủ cứ giao cho bọn tôi là được!!
Dù gì Nhu Linh cũng là con gái rượu của Nhu Gia, đương nhiên vệ sĩ ở đây cũng được đào tạo bài bản để bảo vệ sự an toàn của cô ấy. Hữu Khang không có lý do gì giữ người cả, lúc đầu anh hơi do dự một chút nhưng rồi cũng chuyền Nhu Linh sang tay bọn họ.
- Ứaaaa...hông chịu, hông chịu. Khang bế em, bế em đi mà.1
Khi vệ sĩ vừa đón lấy Nhu Linh thì cô ấy liền dẫy nãy kịch liệt. Thậm chí cô còn xém chút nữa thì rơi xuống đất. Thái độ của cô quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Cô nhõng nhẹo giơ tay về phía Hữu Khang cầu anh bế. Đến cách xưng hô cũng bị cô thay đổi. Mấy anh vệ sĩ không ngờ cô chủ lại phản ứng mạnh đến vậy liền trả lại cục nợ này cho Lương Hữu Khang.
- Đây...trả cậu này. Thấy chú em có vẻ là người tốt nên chúng tôi mới giao cho đấy nhé!
Haizz...Cuối cùng thì người gánh cục nợ này vẫn là cậu mà thôi. Lương Hữu Khang thở dài rồi bồng Nhu Linh ra ngoài đường đứng bắt xe taxi trở về khách sạn.
[...]
- Yên Nhi, Yên Nhi...em đâu rồi?
Thiên Hạo chạy một mạch đi kiếm căn phòng số sáu, đến khi tìm được rồi thì chẳng thấy Yên Nhi của anh đâu cả. Nỗi sợ hãi trong lòng càng dâng lên đến đỉnh điểm. Hốc mắt đỏ ngầu, trái cổ run run như sắp bật khóc đến nơi.
Anh lại một lần nữa mở điện thoại lên xem thì vẫn nhận được tín hiệu Yên Nhi vẫn còn trong Hulaly nhưng nó không báo rõ là cô đang ở chỗ nào.
- Yên Nhi...Yên Nhi của anh, em có ở đây thì xuất hiện đi mà. Anh cầu xin em đấy, đừng trốn anh nữa...huhu.
- Không được...bây giờ không phải lúc để khóc.
Thiên Hạo kéo áo sơ mi lau đi những giọt nước mắt đau thương ấy. Anh lấy lại bình tĩnh chạy ra khỏi đấy chuẩn bị xuống phòng quan sát của Hulaly kiểm tra camera của nơi này.
Nhưng khi vừa chạy ngang qua căn phòng số ba thì Thiên Hạo đột ngột dừng đi bước chân của mình. Lùi về phía sau nhặt chiếc kẹp nơ màu đỏ của con gái rơi gần đấy.
Thiên Hạo nhắm mắt đưa chiếc kẹp nơ lên mũi hít sâu. Người lạ đi ngang qua còn tưởng anh là một kẻ biến thái không đấy. Nhưng họ nào biết rằng anh đang cố dùng khứu giác của mình để nhận biết được mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng vẫn còn vương lại trên chiếc kẹp tóc ấy.
- Mà mùi của Yên Nhi.
Mỗi đêm ghé qua ngủ ké thì anh đều vùi đầu vào hõm cổ của Yên Nhi hít hà một lúc lâu mới chịu đi ngủ. Anh dường như bị nghiện mùi hương cơ thể của bảo bối. Cho nên chỉ cần ngửi chiếc kẹp tóc này thôi anh cũng nhận ra được nó là của cô.
Kẹp tóc của Yên Nhi rơi gần căn phòng số ba nhất. Linh tính mách bảo anh rằng Yên Nhi của anh đang ở trong này. Thiên Hạo không chần chừ mà mở cửa xông vào nhưng cửa đã bị khoá trái bên trong mất rồi.
Rầm...rầm...rầm.
Thiên Hạo dùng toàn hộ sức lực của mình đạp mạnh vào cánh cửa ấy nhưng nó vẫn không chịu bật ra. Vì nếu chỉ dùng sức người thôi mà cửa đã hỏng rồi thì khác nào ở Hulaly là nơi nghèo nàn chỉ toàn dùng đồ dỏm?
Cạch.
- Cái gì đó chú em? Bọn anh đang chuẩn húp sò, chú em đập cửa như vậy là muốn vào chơi chung sao?...Muốn chơi chung cũng được nhưng phải đợi tụi anh chơi xong cái đã.
Ầm.
Một tên trong số đó đi ra mở cửa cho Thiên Hạo, còn có ý tốt mời anh vào phòng tham gia cùng bọn họ nhưng lại bị Thiên Hạo đạp văng vào vách tường.
Bọn người trong phòng nghe thấy tiếng động lớn liền ngưng lại mọi hoạt động của mình. Quay sang đổ dồn mọi anh mắt về phía Thiên Hạo. Bọn chúng có tổng cộng đến ba bốn người. Một tên bị anh đạp dưới chân, ba tên còn lại thì đang mò mẫm tìm cách xé đồ của Yên Nhi.
- Hạo...Hạo, cứu em...nóng, em khó chịu quá huhu.
Anh quan sát tình hình hiện tại của cô gái đang nằm trên sô pha. Thuốc kích dục mà cô trúng rất mạnh. Sau khi được đưa vào trong căn phòng này thì thuốc ngay lập tức phát huy tác dụng. Yên Nhi có thể giữ được tỉnh táo để kháng cự là do cô tự cắn lấy môi dưới của mình, đến nỗi rách cả da, chảy cả máu đỏ.
Trong lúc phản kháng Yên Nhi có vớ được chai rượu đập vào đầu của tên cầm đầu. Nên ngoài vết thương ấy thì trên gò má của cô vẫn vẫn còn in đậm vết hằn đỏ của năm ngón tay do hắn ta để lại.
Váy vóc trên người Yên Nhi có chút rách nát do bị bọn họ nắm xé lộ cả nội y màu da bên trong nhưng đám người đó vẫn chưa kịp mần ăn gì cả. Tất cả cũng vì cái tính thích trêu đùa con mồi trước khi ăn của bọn chúng đã giúp Thiên Hạo như có thêm thời gian.
Trên tay Yên Nhi vẫn còn đang nắm chặt lấy một mảnh thủy tinh. Cô định dùng nó để kết liễu đời mình đấy. Chỉ một chút, một chút xíu nữa thôi nếu như anh không đến kịp thì Thiên Hạo sẽ chỉ còn được nhìn thấy Yên Nhi trong hình hài của một xác chết mà thôi. Cô thà chết đi còn hơn phải để đám đàn ông gớm ghiếc ấy làm nhục, chơi đùa thân xác của mình.
Choang.
Thiên Hạo chạy nhanh đến, hai tay vơ lấy hai chai rượu đập mạnh vào đầu hai tên đang giữ chặt lấy cơ thể Yên Nhi. Tốc độ của anh nhanh đến nỗi bọn chúng không kịp định hình cứ thế mà ăn trọn cú đập như trời giáng của Thiên Hạo.
- Khốn khiếp...mày là thằng nhãi nào? Tụi bây còn ngồi đó làm gì, còn không mau xúm lại đánh nó cho tao.
Ba tên thuộc hạ đều đã bị Thiên Hạo đánh gục. Một tên nằm lăn quay trương cái bụng bia của mình trên sàn. Hai tên đang ôm lấy cái đầu chảy máu dính đầy mảnh sành của mình. Chỉ còn mỗi tên cầm đầu này mà thôi.
- Đừng...đừng mà.1
Cơ thể Yên Nhi đã được tự do, không còn bị ai kìm hãm nữa. Nhưng cô hiện tại không còn giữ được lý trí, đầu óc trở nên mơ hồ, tay chân như mất hết sức lực. Ban nãy khi anh vừa bước vào thì cô vẫn còn nhận ra anh thế mà bây giờ lại lầm tưởng Thiên Hạo cùng một ruột với mấy gã vừa rồi.
- Yên Nhi, ngoan...đưa nó cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.