Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 26

Colleen Hoover

13/04/2016

Thứ Hai

Ngày 29 tháng 10 năm 2012

9:50 sáng.

Tôi lăn mình qua thì thấy Holder ngồi cạnh trên giường, đang lúi húi nhìn xuống điện thoại. Cậu chuyển sự chú ý sang tôi khi tôi vươn vai rồi cúi xuống hôn tôi, nhưng tôi lập tức ngoảnh mặt đi.

“Hơi thở buổi sáng tệ lắm,” tôi lẩm bẩm, bò ra khỏi giường. Holder cười vang, quay lại với cái điện thoại. Bằng cách nào đó đêm qua tôi đã tìm được đường chui lại vào áo phông, nhưng chả biết chuyện đó xảy ra lúc nào. Tôi cởi nó ra, vào phòng tắm. Xong xuôi, tôi trở ra thì thấy Holder đang gói ghém đồ đạc của cả hai.

“Cậu đang làm gì vậy?” Tôi nhìn cậu ấy gấp áo sơ mi của tôi nhét vào túi xách. Cậu chỉ ngẩng lên nhìn tôi một thoáng rồi lại quay về với đống quần áo trải trên giường.

“Chúng mình không thể ở đây mãi, cưng. Chúng mình cần phải nghĩ xem giờ cậu muốn làm gì.”

Tôi bước vài bước về phía cậu, tim đập nhanh dần trong lồng ngực. “Nhưng… nhưng mình vẫn không biết. Mình thậm chí chẳng có nơi nào để đi.”

Nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng tôi, Holder bước vòng qua giường, quàng tay ôm lấy tôi. “Cậu có mình mà, Sky. Bình tĩnh lại đi. Chúng mình có thể quay lại nhà mình rồi tính tiếp. Với lại, chúng mình vẫn phải đi học mà. Chúng mình không thể bỏ học, càng nhất định không thể sống trong khách sạn cả đời.”

Ý nghĩ phải quay lại thành phố, chỉ cách mẹ Karen hai dặm, làm tôi thấy bất an. Tôi sợ việc ở quá gần bà sẽ thôi thúc tôi tìm bà để đối chất mọi chuyện, trong khi tôi chưa sẵn sàng cho việc đó. Tôi chỉ muốn có thêm một ngày nữa. Tôi muốn nhìn lại ngôi nhà xưa lần cuối với hy vọng có thêm nhiều hồi ức nữa lóe lên. Tôi không muốn phải trông cậy vào mẹ Karen để biết về sự thực. Tôi muốn tự mình tìm ra, càng nhiều càng tốt.

“Một ngày nữa thôi,” tôi nói. “Xin cậu đấy, ở lại đây một ngày nữa thôi, rồi chúng ta sẽ đi. Mình cần cố gắng tìm ra mọi chuyện và để làm điều đó, mình cần quay lại đó một lần nữa.”

Holder lùi lại một quãng, nhìn thẳng vào mắt tôi, lắc đầu. “Không đời nào,” cậu cương quyết. “Mình sẽ không để cậu trải qua chuyện này lần nữa. Cậu sẽ không quay lại đó nữa.”

Tôi đặt tay lên má cậu trấn an. “Mình cần thế, Holder. Mình thề lần này sẽ không rời khỏi xe. Thề đấy. Mình cần nhìn lại ngôi nhà lần cuối trước khi chúng ta rời đi. Khi ở đó mình nhớ được rất nhiều. Mình chỉ muốn nhớ lại ít ký ức nữa trước khi trở về và quyết định sẽ làm gì.”

Holder thở dài và bước tới lui trên sàn nhà, không muốn đồng ý với lời cầu xin tuyệt vọng của tôi.

“Xin cậu đấy,” tôi nói, biết rằng cậu sẽ không thể từ chối nếu tôi tiếp tục nài nỉ. Chầm chậm quay lại phía giường, cậu cầm mấy túi quần áo lên, quẳng chúng vào trong tủ đồ.

“Được rồi. Mình đã nói sẽ làm bất cứ điều gì nếu cậu cảm thấy cần thiết. Nhưng mình không treo lại cả đống quần áo này vào tủ đâu,” cậu chỉ vào đám túi cạnh tủ.

Tôi bật cười, lao tới vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy. “Cậu đúng là chàng bạn trai tốt bụng nhất, biết thấu hiểu nhất trên toàn thế giới rộng lớn này.”



Cậu thở dài và đáp lại vòng tay ôm của tôi. “Không phải đâu,” cậu vừa nói vừa áp môi lên mái đầu tôi. “Mình là cậu bạn trai dễ bị dắt mũi nhất trên thế giới rộng lớn này thì có.”

Hai Thứ

Ngày 29 tháng 10 năm 2012

4:15 chiều.

Trong bao nhiêu giây phút trong ngày, chúng tôi lại chọn đúng 10 phút khi bố tôi lái xe vào lối đỗ xe để ngồi quan sát từ phía bên kia phố. Ngay khi xe ông ta dừng trước ga-ra, Holder giơ tay lên định khởi động ô tô.

Tôi với tới, đặt bàn tay run rẩy lên tay cậu. “Đừng đi,” tôi nói. “Mình cần nhìn xem ông ta trông thế nào.”

Holder thở dài, miễn cưỡng ngả đầu ra lưng ghế, hoàn toàn biết chúng tôi nên rời đi, nhưng cũng biết không đời nào tôi để cậu làm thế.

Tôi rời mắt khỏi Holder, nhìn lại chiếc xe tuần tiễu đỗ đối diện với chúng tôi phía bên kia con phố. Cửa xe mở, một người đàn ông mặc cảnh phục bước ra. Ông ta quay lưng lại với chúng tôi, điện thoại áp bên tai. Đang nói chuyện dở nên ông ta dừng ở giữa sân để tiếp tục nói thay vì bước vào nhà. Nhìn thấy người đàn ông đó, tôi không có bất kỳ phản ứng nào. Tôi không cảm thấy điều gì cho đến khoảnh khắc ông ta quay mặt lại.

“Ôi Chúa ơi,” tôi thì thầm thành tiếng. Holder nhìn tôi thắc mắc nhưng tôi chỉ lắc đầu. “Không có gì,” tôi nói. “Trông ông ta chỉ… quen thuộc. Mình không có hình ảnh nào về ông ta trong đầu, nhưng nếu thấy ông ta trên phố, mình hẳn sẽ nhận ra ngay.”

Chúng tôi lại tiếp tục quan sát. Hai tay Holder đang bám chặt vô lăng, các khớp trắng bệch. Tôi nhìn xuống và nhận thấy tay mình cũng đang túm chặt lấy sợi đai an toàn.

Bố tôi cuối cùng cũng hạ điện thoại khỏi tai, nhét vào trong túi. Ông ta bắt đầu đi về phía chúng tôi. Bàn tay Holder lập tức trở lại nút khởi động. Tôi lặng lẽ thở gấp, hy vọng ông ta không biết đang bị chúng tôi theo dõi. Rồi, hai đứa cùng nhận ra bố tôi chỉ đi về phía hòm thư ở cuối đường và lập tức thở phào.

“Cậu xem đủ chưa?” Holder nói qua hàm răng nghiến chặt. “Bởi vì nếu ở đây thêm một giây nào nữa, mình sẽ nhảy ra khỏi xe và nện cho ông ta một trận mất.”

“Gần đủ rồi,” tôi nói, không muốn cậu ấy làm điều gì ngớ ngẩn, nhưng cũng không muốn cứ thế bỏ đi. Tôi nhìn bố tôi lướt qua những bức thư rồi bước về phía ngôi nhà. Lần đầu tiên chuyện này giáng vào tôi.

Nếu ông ta tái giá rồi thì sao?

Nếu ông ta có những đứa con khác thì sao?

Nếu ông ta cũng làm chuyện đó với một ai khác thì sao?

Lòng bàn tay tôi bắt đầu tứa mồ hôi trên bề mặt trơn nhẵn của đai an toàn, vì thế tôi buông nó ra, chùi tay vào quần. Tay tôi thậm chí còn run rẩy hơn trước. Đột nhiên tôi không nghĩ được gì khác ngoài chuyện không thể để ông ta thoát được chuyện này. Tôi không thể để ông ta bỏ đi, khi biết rằng ông ta có thể làm chuyện này với ai đó khác. Tôi cần phải biết. Tôi nợ điều ấy với bản thân và với mỗi đứa trẻ ông ta chạm vào, để đảm bảo rằng ông ta không còn là con quỷ dữ từng in hằn trong ký ức tôi nữa. Để biết chắc, tôi cần gặp ông ta. Tôi cần nói chuyện với ông ta. Tôi cần biết tại sao ông ta lại làm chuyện đó với tôi.

Khi bố tôi mở cửa trước, biến mất vào trong, Holder thở phào nhẹ nhõm.



“Giờ thì sao?” Cậu nói, quay lại nhìn tôi.

Nếu biết tôi sắp sửa làm gì, trăm phần trăm cậu ấy sẽ túm chặt tôi ngay tại trận. Vì thế, không để lộ một dấu hiệu nào, tôi ép ra nụ cười, gật đầu. “Ừ, chúng ta đi thôi.”

Holder lại đặt tay lên ổ khởi động. Đúng lúc cậu xoay cổ tay để khởi động xe, tôi tháo tung đai an toàn, mở cửa lao ra ngoài. Tôi chạy băng qua con phố, băng qua sân trước nhà để tới hàng hiên. Thậm chí tôi không nghe thấy Holder lao tới sau mình. Cậu ấy không phát ra một tiếng động khi vòng tay ôm chặt lấy, nhấc bổng tôi lên, đưa tôi trở xuống những bậc thềm. Cậu ấy vẫn bế tôi, còn tôi thì đấm đá liên tục, cố gắng thoát khỏi vòng tay cậu ấy.

“Cậu nghĩ cậu đang làm cái chết tiệt gì vậy?” Không đặt tôi xuống, Holder tiếp tục chế ngự sức mạnh của tôi trong khi đưa tôi qua khoảng sân.

“Thả mình ra, Holder, không là mình hét lên đấy. Thề có Chúa, mình sẽ hét lên đấy!”

Sau lời đe dọa đó, Holder xoay tôi lại đối diện với mình. Cậu lắc mạnh vai tôi, trừng trừng nhìn tôi, hoàn toàn thất vọng. “Đừng có làm chuyện này, Sky. Cậu không cần phải đối mặt với ông ta lần nữa, sau những gì ông ta đã làm. Mình muốn cậu cho bản thân một thời gian.”

Tôi nhìn lên cậu ấy với nỗi đau trong tim mà chắc chắn nó đang hiển hiện rõ ràng trong đáy mắt. “Mình phải biết ông ta có làm chuyện đó với ai khác không. Mình cần biết ông ta có đứa con nào nữa không. Mình không thể để chuyện này qua đi, khi đã biết ông ta có thể làm gì. Mình phải gặp ông ta. Phải nói chuyện với ông ta. Mình cần biết ông ta không còn là gã đàn ông trước kia, rồi mới có thể cho phép bản thân trở ra xe và đi khỏi đây.”

Holder lắc đầu. “Đừng làm thế. Chưa phải lúc. Chúng ta có thể gọi vài cuộc điện thoại. Chúng ta có thể tìm một số thông tin trên mạng về ông ta trước. Xin cậu đấy, Sky.” Cậu trượt tay từ vai xuống cánh tay tôi, giục tôi đi về phía chiếc xe. Tôi do dự, vẫn khăng khăng muốn mặt đối mặt với ông ta. Không thông tin gì trên mạng có thể nói cho tôi những điều tôi có thể nhận được khi nghe thấy giọng nói ông ta, khi nhìn vào mắt ông ta.

“Có chuyện gì ở đây thế?”

Cả tôi lẫn Holder quay phắt đầu về hướng giọng nói. Bố tôi đang đứng ở cuối bậc thềm, mắt dán vào Holder, người đang túm chặt lấy cánh tay tôi. “Cô gái, gã này đang làm cháu đau à?”

Chỉ riêng giọng ông ta thôi cũng đủ làm đầu gối tôi bủn rủn. Holder cảm thấy tôi đang lả đi, vì thế cậu kéo tôi vào ngực mình. “Đi thôi,” cậu thì thào, quàng tay quanh tôi và đẩy tôi về phía trước, trở lại xe.

“Đứng yên!”

Tôi cứng người, nhưng Holder tiếp tục cố đẩy tôi về phía trước một cách khẩn thiết hơn.

“Quay lại!” Lần này giọng bố tôi đanh thép hơn. Holder đã dừng lại bên cạnh tôi, cả hai đứa đều biết hậu quả của việc lờ đi mệnh lệnh từ một cảnh sát.

“Coi như không biết nhé,” Holder nói nhỏ vào tai tôi. “Có thể ông ta không nhận ra cậu đâu.”

Tôi gật đầu, hít một hơi sâu, sau đó cùng Holder từ từ quay lại. Lúc này bố tôi đã đi thêm được vài bước tới gần chỗ chúng tôi. Ông ta vừa nhìn tôi chòng chọc vừa bước đến, tay đặt lên bao súng. Tôi hạ mắt xuống đất, vì vẻ mặt ông ta rõ ràng là đã nhận ra. Điều đó làm tôi kinh hoàng. Còn cách chúng tôi vài bước, ông ta dừng lại. Holder siết chặt vòng tay quanh tôi, còn tôi cứ nhìn chằm chằm xuống đất, sợ hãi đến không thở nổi.

“Công chúa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Mất Và Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook