Chương 30
Colleen Hoover
13/04/2016
Thứ Ba
Ngày 30 tháng 10 năm 2012
0:10 sáng.
Tôi đưa tay lên mặt chùi đi một giọt nước mắt. Tôi không biết tại sao lúc này nước mắt mình lại chảy, đó đâu phải ký ức buồn? Có lẽ vì đó là một trong những khoảnh khắc đầu tiên tôi bắt đầu yêu mẹ Karen. Nghĩ về chuyện tôi yêu bà nhiều đến thế nào càng khiến tôi đau vì những gì bà làm. Đau, vì tôi cảm thấy như mình chưa bao giờ biết rõ bà. Như thể có một con người khác trong bà mà tôi chưa bao giờ biết nó tồn tại.
Dù vậy, đó không phải điều làm tôi sợ nhất. Điều đáng hoang mang nhất là tôi sợ phần con người của mẹ mà mình từng biết… thực ra không hề tồn tại.
“Mình hỏi cậu một câu được không?” Holder lên tiếng phá vỡ im lặng.
Tôi gật đầu bên ngực cậu, chùi đi khỏi má giọt nước mắt cuối cùng. Cậu vòng cả hai tay ôm lấy tôi, cố giữ cho tôi ấm khi cảm thấy tôi đang run lên. Cậu xoa bờ vai tôi và hôn lên mái đầu tôi.
“Cậu có nghĩ cậu sẽ ổn không, Sky?”
Đó không phải một câu hỏi lạ thường. Đó là câu hỏi đơn giản, thẳng thắn, nhưng lại là câu khó nhất tôi từng phải trả lời.
Tôi nhún vai, thành thật đáp, “Mình không biết.” Tôi muốn nghĩ mình sẽ ổn, nhất là khi đã có Holder ở bên. Nhưng thực lòng, tôi thực sự không biết mình có ổn được hay không.
“Điều gì làm cậu sợ?”
“Mọi thứ,” tôi đáp ngay. “Mình kinh hãi quá khứ. Kinh hãi những ký ức cứ tràn về tâm trí mỗi lần mình nhắm mắt lại. Kinh hãi chuyện xảy ra ngày hôm nay và việc nó sẽ tác động thế nào đến mình trong những đêm cậu không ở đây để trấn an mình. Kinh hãi vì mình không có đủ bản lĩnh để đối mặt với những gì có thể xảy đến với mẹ Karen. Kinh hãi trước ý nghĩ mình thậm chí không biết bà ấy là ai nữa.” Tôi ngẩng đầu khỏi ngực Holder, nhìn vào đôi mắt cậu. “Nhưng cậu có biết điều làm mình sợ nhất là gì không?”
Cậu lùa tay qua tóc tôi, vẫn không rời mắt khỏi tôi để tôi biết rằng cậu đang lắng nghe. “Là gì?” Cậu hỏi, giọng tràn đầy quan tâm chân thành.
“Mình sợ cảm giác tách biệt với Hope. Mình biết chúng mình là cùng một người, nhưng mình cảm thấy những gì xảy đến với cô ấy không thực sự xảy đến với mình. Mình cảm thấy như đã bỏ rơi cô ấy. Như thể khi bước vào xe và đi khỏi, mình đã bỏ cô ấy lại đó, gào khóc trong căn nhà, kinh hoàng cho đến muôn kiếp sau. Giờ trong mình có hai con người hoàn toàn tách biệt. Mình là cô bé con mãi mãi sợ hãi cho đến chết… nhưng mình cũng là cô gái đã bỏ rơi cô bé kia. Mình thấy thật tội lỗi khi đã dựng lên một bức tường ngăn cách giữa hai cuộc đời đó, mình sợ không mảnh đời nào, không cô gái nào trong đó còn cảm thấy mình trọn vẹn nữa.”
Tôi vùi đầu vào ngực Holder, biết rằng những điều mình nói chẳng có nghĩa lý gì. Cậu hôn lên đỉnh đầu tôi. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, tự hỏi có bao giờ mình cảm thấy bình thường trở lại được không. Không biết về sự thật sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Sau khi bố mẹ mình ly dị,” Holder nói, “mẹ rất lo cho anh em mình nên đã đưa cả hai đi điều trị tâm lý. Nó chỉ kéo dài khoảng sáu tháng… nhưng mình nhớ mình đã luôn dằn vặt bản thân, nghĩ rằng mình chính là nguyên nhân khiến bố mẹ ly dị. Mình cảm thấy chính cái điều mình không làm vào ngày cậu bị bắt cóc đã đổ lên đầu họ rất nhiều căng thẳng. Giờ thì mình biết hầu hết những gì mình chỉ trích bản thân khi ấy thực ra vượt quá kiểm soát của mình. Nhưng có một phương pháp trong việc trị liệu đã phần nào giúp được mình. Vào lúc ấy nó có vẻ rắc rối và gây lúng túng, nhưng đến giờ thỉnh thoảng mình vẫn làm thế trong những tình huống nhất định. Bác sĩ đã bảo mình hình dung lại bản thân trong quá khứ, rồi bảo mình trò chuyện với phiên bản trẻ con ấy, nói hết mọi thứ cần phải nói.” Cậu quay mặt tôi lại đối diện. “Mình nghĩ cậu nên thử. Nghe có vẻ chẳng đâu vào đâu, nhưng thực sự nó có thể giúp cậu đấy. Cậu cần quay về ngày xưa và nói với Hope mọi điều cậu ước đã có thể nói với cô bé vào cái ngày cậu rời đi.”
Tôi tựa cằm lên ngực cậu. “Ý cậu là sao? Mình nên tưởng tượng ra chính mình đang trò chuyện với cô bé à?”
“Chính xác,” cậu nói. “Chỉ thử thôi. Nhắm mắt lại nào.”
Tôi nhắm mắt. Tôi không chắc mình đang làm gì, nhưng dù sao vẫn làm.
“Nhắm mắt chưa?”
“Rồi.” Tôi áp tay lên tim cậu ngả đầu vào ngực cậu. “Nhưng mình không biết phải làm gì đâu.”
“Hãy tưởng tượng ra bản thân cậu bây giờ. Tưởng tượng cậu đang lái xe về nhà bố và đỗ lại bên kia đường. Nhưng phải hình dung về ngôi nhà ngày xưa nhé,” Holder nói. “Nghĩ xem trông nó thế nào khi cậu là Hope. Cậu có nhớ được là nó màu trắng không?”
Tôi nhắm chặt mắt hơn, mơ hồ nhớ lại ngôi nhà trắng từ thẳm sâu trong tâm trí. “Có.”
“Tốt. Giờ cậu cần đi tìm cô ấy. Nói chuyện với cô ấy. Nói rằng cô ấy mạnh mẽ và xinh đẹp đến thế nào. Nói với cô ấy mọi điều cô ấy cần nghe từ cậu, Sky. Mọi điều cậu ước cậu đã có thể nói với bản thân vào ngày hôm đó.”
Tôi gạn sạch tâm trí và làm theo gợi ý của Holder. Tôi hình dung ra bản thân của hiện tại, hình dung chuyện xảy ra khi tôi thực sự lái xe về ngôi nhà đó. Hẳn là tôi đang đeo kính râm, tóc buộc cao phía sau vì trời quá nóng. Tôi gần như cảm nhận được mặt trời rọi xuống qua kính chắn gió, làm da tôi nóng ran lên.
Tôi ra khỏi xe, đi qua đường, miễn cưỡng bước về phía ngôi nhà. Tim tôi lập tức đập dồn. Tôi không biết mình có muốn gặp bé ấy không, nhưng vẫn làm theo gợi ý của Holder và tiến về phía trước. Ngay khi hiên nhà lọt vào tầm mắt, Hope xuất hiện. Cô bé đang ngồi trên cỏ, hai tay khoanh lại trên đầu gối, gục đầu xuống khóc. Cảnh tượng ấy hoàn toàn xé nát tim tôi.
Tôi chầm chậm bước về phía đó rồi dừng lại, ngập ngừng hạ mình xuống, không thể rời mắt khỏi cô bé mong manh này. Khi tôi đã ngồi xuống cỏ ngay trước mặt cô bé, bé ấy chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tâm hồn tôi như vỡ vụn trước ánh nhìn vô hồn trong đôi mắt màu nâu sẫm. Trong đó chẳng có chút hạnh phúc nào. Dù vậy tôi vẫn cố mỉm cười, vì không muốn em ấy thấy tôi đang đau đớn đến thế nào trước nỗi đau của em.
Tôi vươn tay về phía Hope, nhưng dừng lại vài tấc trước khi chạm vào bé. Đôi mắt nâu buồn kia làm những ngón tay tôi buông thõng xuống, em nhìn chằm chằm vào chúng. Em có thể nhìn thấy bàn tay tôi đang run rẩy. Việc nhìn thấy tôi sợ hãi như thế giúp tôi chiếm được lòng tin của em, vì em đã ngẩng đầu lên cao hơn, sau đó duỗi ra đặt một bàn tay bé xinh vào tay tôi.
Tôi nhìn xuống bàn tay thơ bé của chính mình, đang nắm lấy bàn tay tôi hiện tại, nhưng tôi muốn được giữ lấy nhiều hơn thế. Tôi muốn tóm lấy tất cả những buồn đau sợ hãi, lấy chúng đi khỏi người Hope.
Nhớ lại những điều Holder bảo mình nên nói, tôi nhìn xuống cô bé và hắng giọng, siết chặt tay cô bé.
“Hope.” Cô bé kiên nhẫn nhìn tôi khi tôi tìm kiếm thêm can đảm để cất lời… nói với em mọi điều em cần biết. “Em có biết em là một trong những cô bé can đảm nhất chị từng gặp không?”
Cô bé lắc đầu, nhìn xuống cỏ. “Không, em không can đảm đâu,” cô bé nói lặng lẽ, tin chắc là như thế.
Tôi nắm lấy bàn tay kia của cô bé, nhìn thẳng vào mắt. “Có đấy. Em can đảm đến không ngờ. Em có thể vượt qua chuyện này bởi em có một trái tim vô cùng mạnh mẽ. Một trái tim có khả năng yêu thương cuộc sống và con người theo cách mà em không bao giờ biết. Và em còn xinh đẹp nữa.” Tôi áp tay tôi vào tim em. “Ở đây này. Trái tim em đẹp lắm và ngày nào đó có một người sẽ yêu nó như nó xứng đáng được yêu.”
Hope thu một tay về và chùi mắt. “Sao chị biết được tất cả những chuyện đó?”
Tôi ngả về phía trước ôm trọn cô bé vào lòng. Cô bé đáp lại bằng cách vòng tay quanh tôi và để tôi ôm. Tôi cúi xuống, thì thầm vào tai cô bé. “Chị biết, vì chị cũng trải qua chính xác những gì em phải trải qua. Chị biết việc bố làm với em khiến trái tim em tổn thương đến thế nào, vì ông cũng làm thế với chị. Chị biết em ghét ông thật nhiều, nhưng em cũng yêu ông thật nhiều vì đó là bố của em. Không sao cả, Hope. Yêu những phần tốt trong con người ông cũng không sao cả, vì ông không xấu xa hoàn toàn. Ghét những phần xấu trong con người ông khiến em buồn cũng không sao. Hãy cảm thấy bất cứ điều gì em cần cảm thấy. Chỉ cần hứa với chị là em sẽ không bao giờ cảm thấy tội lỗi. Hứa với chị là em sẽ không bao giờ tự trách bản thân. Đó không phải lỗi của em. Em chỉ là một cô bé, đây không phải lỗi của em khi cuộc sống của em quá khắc nghiệt. Dù em muốn quên đi tất cả những chuyện từng xảy ra với mình, quên đi đoạn đời này từng tồn tại, chị cần em phải nhớ.”
Lúc này tôi cảm thấy cánh tay cô bé run rẩy, cô bé đang lặng lẽ khóc bên ngực tôi. Nước mắt cô bé khiến nước mắt tôi trào ra. “Chị muốn em nhớ mình là ai, bất chấp những chuyện tồi tệ đã xảy đến trong đời. Vì những chuyện tồi tệ đó không phải là em. Chúng chỉ là những thứ xảy đến với em. Em cần chấp nhận rằng bản thân em và những thứ xảy đến với em không phải là một.”
Tôi nhẹ nhàng nâng cằm Hope lên khỏi ngực mình và nhìn vào đôi mắt nâu đẫm nước. “Hứa với chị là dù có chuyện gì, em cũng đừng bao giờ xấu hổ về chuyện em là ai. Điều này có thể không có ý nghĩa với em ngay hiện tại, nhưng chị muốn em hứa rằng em sẽ không bao giờ để những chuyện bố làm với em gây ảnh hưởng, tách biệt em khỏi chính con người em. Hãy hứa với chị rằng em sẽ không bao giờ để mất Hy vọng.”
Hope gật đầu khi tôi đưa ngón tay cái lau nước mắt cho cô bé. “Em hứa,” cô bé nói, rồi mỉm cười với tôi. Lần đầu tiên trong đôi mắt to nâu sẫm ấy ánh lên dấu hiệu của sự sống. Tôi kéo cô bé ngồi vào lòng, cô bé vòng tay níu lấy cổ tôi khi tôi ôm cô bé đung đưa. Cả hai chúng tôi cùng khóc trong vòng tay nhau.
“Hope, chị hứa với em từ giờ trở đi chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa. Chị sẽ ôm em, mang theo em trong tim chị suốt đời. Em sẽ không bao giờ cô độc nữa.”
Tôi khóc bên mái tóc Hope, nhưng khi mở mắt, tôi lại đang khóc trong vòng tay của Holder. “Cậu đã nói với cô bé chưa?” Cậu hỏi.
Tôi gật đầu. “Rồi.” Thậm chí tôi không cố kìm nước mắt. “Mình đã nói với cô bé mọi thứ.”
Holder ngồi dậy, vì thế tôi cũng ngồi dậy cùng. Cậu quay về phía tôi, ôm lấy mặt tôi. “Không, Sky. Cậu không nói với cô bé ấy mọi thứ… mà nói với cậu mọi thứ. Những chuyện ấy xảy đến với cậu chứ không phải ai khác. Chúng xảy đến với Hope. Chúng xảy đến với Sky. Chúng xảy đến với người bạn thân mình đã yêu quý suốt nhiều năm trước đây, xảy đến với người bạn thân mình yêu thương đang nhìn lại mình ngay lúc này.” Cậu áp môi vào môi tôi và hôn, sau đó rời ra. Phải đến lúc nhìn lại cậu tôi mới nhận ra cậu đang khóc cùng mình. “Tình yêu, cậu cần tự hào về chuyện đã kiên cường vượt qua được mọi thứ từ khi còn là một cô bé. Đừng chia cách bản thân với phần đời ấy nữa. Hãy trân trọng nó, vì mình tự hào về cậu vô cùng. Mỗi nụ cười trên gương mặt cậu lại làm mình choáng ngợp, vì mình biết phải can đảm và mạnh mẽ lắm cô bé ấy mới giữ được phần người đó tồn tại. Còn khi cậu cười vang? Chúa ơi, Sky. Hãy nghĩ về chuyện cậu dũng cảm tới mức nào khi vẫn có thể cười vang sau mọi chuyện xảy ra. Còn trái tim cậu…” Holder nói, lắc đầu vẻ không tin. “Cách trái tim cậu có thể tìm ra con đường để lại yêu và tin một người chứng tỏ rằng mình đã phải lòng người con gái kiên cường nhất mình từng biết. Mình biết cậu phải can đảm thế nào mới cho mình bước vào đời cậu sau những chuyện bố cậu làm. Mình thề sẽ dành đến hơi thở cuối cùng để cảm ơn cậu đã cho phép bản thân yêu mình. Cảm ơn cậu nhiều lắm, vì đã yêu mình, Linden Sky Hope.”
Holder chậm rãi phát âm từng tên của tôi, không cố lau nước mắt cho tôi nữa vì chúng đang tuôn ra ào ạt. Tôi quàng cánh tay quanh cổ cậu để cậu ôm tôi. Ôm trọn mười bảy năm cuộc đời tôi.
Ngày 30 tháng 10 năm 2012
0:10 sáng.
Tôi đưa tay lên mặt chùi đi một giọt nước mắt. Tôi không biết tại sao lúc này nước mắt mình lại chảy, đó đâu phải ký ức buồn? Có lẽ vì đó là một trong những khoảnh khắc đầu tiên tôi bắt đầu yêu mẹ Karen. Nghĩ về chuyện tôi yêu bà nhiều đến thế nào càng khiến tôi đau vì những gì bà làm. Đau, vì tôi cảm thấy như mình chưa bao giờ biết rõ bà. Như thể có một con người khác trong bà mà tôi chưa bao giờ biết nó tồn tại.
Dù vậy, đó không phải điều làm tôi sợ nhất. Điều đáng hoang mang nhất là tôi sợ phần con người của mẹ mà mình từng biết… thực ra không hề tồn tại.
“Mình hỏi cậu một câu được không?” Holder lên tiếng phá vỡ im lặng.
Tôi gật đầu bên ngực cậu, chùi đi khỏi má giọt nước mắt cuối cùng. Cậu vòng cả hai tay ôm lấy tôi, cố giữ cho tôi ấm khi cảm thấy tôi đang run lên. Cậu xoa bờ vai tôi và hôn lên mái đầu tôi.
“Cậu có nghĩ cậu sẽ ổn không, Sky?”
Đó không phải một câu hỏi lạ thường. Đó là câu hỏi đơn giản, thẳng thắn, nhưng lại là câu khó nhất tôi từng phải trả lời.
Tôi nhún vai, thành thật đáp, “Mình không biết.” Tôi muốn nghĩ mình sẽ ổn, nhất là khi đã có Holder ở bên. Nhưng thực lòng, tôi thực sự không biết mình có ổn được hay không.
“Điều gì làm cậu sợ?”
“Mọi thứ,” tôi đáp ngay. “Mình kinh hãi quá khứ. Kinh hãi những ký ức cứ tràn về tâm trí mỗi lần mình nhắm mắt lại. Kinh hãi chuyện xảy ra ngày hôm nay và việc nó sẽ tác động thế nào đến mình trong những đêm cậu không ở đây để trấn an mình. Kinh hãi vì mình không có đủ bản lĩnh để đối mặt với những gì có thể xảy đến với mẹ Karen. Kinh hãi trước ý nghĩ mình thậm chí không biết bà ấy là ai nữa.” Tôi ngẩng đầu khỏi ngực Holder, nhìn vào đôi mắt cậu. “Nhưng cậu có biết điều làm mình sợ nhất là gì không?”
Cậu lùa tay qua tóc tôi, vẫn không rời mắt khỏi tôi để tôi biết rằng cậu đang lắng nghe. “Là gì?” Cậu hỏi, giọng tràn đầy quan tâm chân thành.
“Mình sợ cảm giác tách biệt với Hope. Mình biết chúng mình là cùng một người, nhưng mình cảm thấy những gì xảy đến với cô ấy không thực sự xảy đến với mình. Mình cảm thấy như đã bỏ rơi cô ấy. Như thể khi bước vào xe và đi khỏi, mình đã bỏ cô ấy lại đó, gào khóc trong căn nhà, kinh hoàng cho đến muôn kiếp sau. Giờ trong mình có hai con người hoàn toàn tách biệt. Mình là cô bé con mãi mãi sợ hãi cho đến chết… nhưng mình cũng là cô gái đã bỏ rơi cô bé kia. Mình thấy thật tội lỗi khi đã dựng lên một bức tường ngăn cách giữa hai cuộc đời đó, mình sợ không mảnh đời nào, không cô gái nào trong đó còn cảm thấy mình trọn vẹn nữa.”
Tôi vùi đầu vào ngực Holder, biết rằng những điều mình nói chẳng có nghĩa lý gì. Cậu hôn lên đỉnh đầu tôi. Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, tự hỏi có bao giờ mình cảm thấy bình thường trở lại được không. Không biết về sự thật sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Sau khi bố mẹ mình ly dị,” Holder nói, “mẹ rất lo cho anh em mình nên đã đưa cả hai đi điều trị tâm lý. Nó chỉ kéo dài khoảng sáu tháng… nhưng mình nhớ mình đã luôn dằn vặt bản thân, nghĩ rằng mình chính là nguyên nhân khiến bố mẹ ly dị. Mình cảm thấy chính cái điều mình không làm vào ngày cậu bị bắt cóc đã đổ lên đầu họ rất nhiều căng thẳng. Giờ thì mình biết hầu hết những gì mình chỉ trích bản thân khi ấy thực ra vượt quá kiểm soát của mình. Nhưng có một phương pháp trong việc trị liệu đã phần nào giúp được mình. Vào lúc ấy nó có vẻ rắc rối và gây lúng túng, nhưng đến giờ thỉnh thoảng mình vẫn làm thế trong những tình huống nhất định. Bác sĩ đã bảo mình hình dung lại bản thân trong quá khứ, rồi bảo mình trò chuyện với phiên bản trẻ con ấy, nói hết mọi thứ cần phải nói.” Cậu quay mặt tôi lại đối diện. “Mình nghĩ cậu nên thử. Nghe có vẻ chẳng đâu vào đâu, nhưng thực sự nó có thể giúp cậu đấy. Cậu cần quay về ngày xưa và nói với Hope mọi điều cậu ước đã có thể nói với cô bé vào cái ngày cậu rời đi.”
Tôi tựa cằm lên ngực cậu. “Ý cậu là sao? Mình nên tưởng tượng ra chính mình đang trò chuyện với cô bé à?”
“Chính xác,” cậu nói. “Chỉ thử thôi. Nhắm mắt lại nào.”
Tôi nhắm mắt. Tôi không chắc mình đang làm gì, nhưng dù sao vẫn làm.
“Nhắm mắt chưa?”
“Rồi.” Tôi áp tay lên tim cậu ngả đầu vào ngực cậu. “Nhưng mình không biết phải làm gì đâu.”
“Hãy tưởng tượng ra bản thân cậu bây giờ. Tưởng tượng cậu đang lái xe về nhà bố và đỗ lại bên kia đường. Nhưng phải hình dung về ngôi nhà ngày xưa nhé,” Holder nói. “Nghĩ xem trông nó thế nào khi cậu là Hope. Cậu có nhớ được là nó màu trắng không?”
Tôi nhắm chặt mắt hơn, mơ hồ nhớ lại ngôi nhà trắng từ thẳm sâu trong tâm trí. “Có.”
“Tốt. Giờ cậu cần đi tìm cô ấy. Nói chuyện với cô ấy. Nói rằng cô ấy mạnh mẽ và xinh đẹp đến thế nào. Nói với cô ấy mọi điều cô ấy cần nghe từ cậu, Sky. Mọi điều cậu ước cậu đã có thể nói với bản thân vào ngày hôm đó.”
Tôi gạn sạch tâm trí và làm theo gợi ý của Holder. Tôi hình dung ra bản thân của hiện tại, hình dung chuyện xảy ra khi tôi thực sự lái xe về ngôi nhà đó. Hẳn là tôi đang đeo kính râm, tóc buộc cao phía sau vì trời quá nóng. Tôi gần như cảm nhận được mặt trời rọi xuống qua kính chắn gió, làm da tôi nóng ran lên.
Tôi ra khỏi xe, đi qua đường, miễn cưỡng bước về phía ngôi nhà. Tim tôi lập tức đập dồn. Tôi không biết mình có muốn gặp bé ấy không, nhưng vẫn làm theo gợi ý của Holder và tiến về phía trước. Ngay khi hiên nhà lọt vào tầm mắt, Hope xuất hiện. Cô bé đang ngồi trên cỏ, hai tay khoanh lại trên đầu gối, gục đầu xuống khóc. Cảnh tượng ấy hoàn toàn xé nát tim tôi.
Tôi chầm chậm bước về phía đó rồi dừng lại, ngập ngừng hạ mình xuống, không thể rời mắt khỏi cô bé mong manh này. Khi tôi đã ngồi xuống cỏ ngay trước mặt cô bé, bé ấy chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tâm hồn tôi như vỡ vụn trước ánh nhìn vô hồn trong đôi mắt màu nâu sẫm. Trong đó chẳng có chút hạnh phúc nào. Dù vậy tôi vẫn cố mỉm cười, vì không muốn em ấy thấy tôi đang đau đớn đến thế nào trước nỗi đau của em.
Tôi vươn tay về phía Hope, nhưng dừng lại vài tấc trước khi chạm vào bé. Đôi mắt nâu buồn kia làm những ngón tay tôi buông thõng xuống, em nhìn chằm chằm vào chúng. Em có thể nhìn thấy bàn tay tôi đang run rẩy. Việc nhìn thấy tôi sợ hãi như thế giúp tôi chiếm được lòng tin của em, vì em đã ngẩng đầu lên cao hơn, sau đó duỗi ra đặt một bàn tay bé xinh vào tay tôi.
Tôi nhìn xuống bàn tay thơ bé của chính mình, đang nắm lấy bàn tay tôi hiện tại, nhưng tôi muốn được giữ lấy nhiều hơn thế. Tôi muốn tóm lấy tất cả những buồn đau sợ hãi, lấy chúng đi khỏi người Hope.
Nhớ lại những điều Holder bảo mình nên nói, tôi nhìn xuống cô bé và hắng giọng, siết chặt tay cô bé.
“Hope.” Cô bé kiên nhẫn nhìn tôi khi tôi tìm kiếm thêm can đảm để cất lời… nói với em mọi điều em cần biết. “Em có biết em là một trong những cô bé can đảm nhất chị từng gặp không?”
Cô bé lắc đầu, nhìn xuống cỏ. “Không, em không can đảm đâu,” cô bé nói lặng lẽ, tin chắc là như thế.
Tôi nắm lấy bàn tay kia của cô bé, nhìn thẳng vào mắt. “Có đấy. Em can đảm đến không ngờ. Em có thể vượt qua chuyện này bởi em có một trái tim vô cùng mạnh mẽ. Một trái tim có khả năng yêu thương cuộc sống và con người theo cách mà em không bao giờ biết. Và em còn xinh đẹp nữa.” Tôi áp tay tôi vào tim em. “Ở đây này. Trái tim em đẹp lắm và ngày nào đó có một người sẽ yêu nó như nó xứng đáng được yêu.”
Hope thu một tay về và chùi mắt. “Sao chị biết được tất cả những chuyện đó?”
Tôi ngả về phía trước ôm trọn cô bé vào lòng. Cô bé đáp lại bằng cách vòng tay quanh tôi và để tôi ôm. Tôi cúi xuống, thì thầm vào tai cô bé. “Chị biết, vì chị cũng trải qua chính xác những gì em phải trải qua. Chị biết việc bố làm với em khiến trái tim em tổn thương đến thế nào, vì ông cũng làm thế với chị. Chị biết em ghét ông thật nhiều, nhưng em cũng yêu ông thật nhiều vì đó là bố của em. Không sao cả, Hope. Yêu những phần tốt trong con người ông cũng không sao cả, vì ông không xấu xa hoàn toàn. Ghét những phần xấu trong con người ông khiến em buồn cũng không sao. Hãy cảm thấy bất cứ điều gì em cần cảm thấy. Chỉ cần hứa với chị là em sẽ không bao giờ cảm thấy tội lỗi. Hứa với chị là em sẽ không bao giờ tự trách bản thân. Đó không phải lỗi của em. Em chỉ là một cô bé, đây không phải lỗi của em khi cuộc sống của em quá khắc nghiệt. Dù em muốn quên đi tất cả những chuyện từng xảy ra với mình, quên đi đoạn đời này từng tồn tại, chị cần em phải nhớ.”
Lúc này tôi cảm thấy cánh tay cô bé run rẩy, cô bé đang lặng lẽ khóc bên ngực tôi. Nước mắt cô bé khiến nước mắt tôi trào ra. “Chị muốn em nhớ mình là ai, bất chấp những chuyện tồi tệ đã xảy đến trong đời. Vì những chuyện tồi tệ đó không phải là em. Chúng chỉ là những thứ xảy đến với em. Em cần chấp nhận rằng bản thân em và những thứ xảy đến với em không phải là một.”
Tôi nhẹ nhàng nâng cằm Hope lên khỏi ngực mình và nhìn vào đôi mắt nâu đẫm nước. “Hứa với chị là dù có chuyện gì, em cũng đừng bao giờ xấu hổ về chuyện em là ai. Điều này có thể không có ý nghĩa với em ngay hiện tại, nhưng chị muốn em hứa rằng em sẽ không bao giờ để những chuyện bố làm với em gây ảnh hưởng, tách biệt em khỏi chính con người em. Hãy hứa với chị rằng em sẽ không bao giờ để mất Hy vọng.”
Hope gật đầu khi tôi đưa ngón tay cái lau nước mắt cho cô bé. “Em hứa,” cô bé nói, rồi mỉm cười với tôi. Lần đầu tiên trong đôi mắt to nâu sẫm ấy ánh lên dấu hiệu của sự sống. Tôi kéo cô bé ngồi vào lòng, cô bé vòng tay níu lấy cổ tôi khi tôi ôm cô bé đung đưa. Cả hai chúng tôi cùng khóc trong vòng tay nhau.
“Hope, chị hứa với em từ giờ trở đi chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em nữa. Chị sẽ ôm em, mang theo em trong tim chị suốt đời. Em sẽ không bao giờ cô độc nữa.”
Tôi khóc bên mái tóc Hope, nhưng khi mở mắt, tôi lại đang khóc trong vòng tay của Holder. “Cậu đã nói với cô bé chưa?” Cậu hỏi.
Tôi gật đầu. “Rồi.” Thậm chí tôi không cố kìm nước mắt. “Mình đã nói với cô bé mọi thứ.”
Holder ngồi dậy, vì thế tôi cũng ngồi dậy cùng. Cậu quay về phía tôi, ôm lấy mặt tôi. “Không, Sky. Cậu không nói với cô bé ấy mọi thứ… mà nói với cậu mọi thứ. Những chuyện ấy xảy đến với cậu chứ không phải ai khác. Chúng xảy đến với Hope. Chúng xảy đến với Sky. Chúng xảy đến với người bạn thân mình đã yêu quý suốt nhiều năm trước đây, xảy đến với người bạn thân mình yêu thương đang nhìn lại mình ngay lúc này.” Cậu áp môi vào môi tôi và hôn, sau đó rời ra. Phải đến lúc nhìn lại cậu tôi mới nhận ra cậu đang khóc cùng mình. “Tình yêu, cậu cần tự hào về chuyện đã kiên cường vượt qua được mọi thứ từ khi còn là một cô bé. Đừng chia cách bản thân với phần đời ấy nữa. Hãy trân trọng nó, vì mình tự hào về cậu vô cùng. Mỗi nụ cười trên gương mặt cậu lại làm mình choáng ngợp, vì mình biết phải can đảm và mạnh mẽ lắm cô bé ấy mới giữ được phần người đó tồn tại. Còn khi cậu cười vang? Chúa ơi, Sky. Hãy nghĩ về chuyện cậu dũng cảm tới mức nào khi vẫn có thể cười vang sau mọi chuyện xảy ra. Còn trái tim cậu…” Holder nói, lắc đầu vẻ không tin. “Cách trái tim cậu có thể tìm ra con đường để lại yêu và tin một người chứng tỏ rằng mình đã phải lòng người con gái kiên cường nhất mình từng biết. Mình biết cậu phải can đảm thế nào mới cho mình bước vào đời cậu sau những chuyện bố cậu làm. Mình thề sẽ dành đến hơi thở cuối cùng để cảm ơn cậu đã cho phép bản thân yêu mình. Cảm ơn cậu nhiều lắm, vì đã yêu mình, Linden Sky Hope.”
Holder chậm rãi phát âm từng tên của tôi, không cố lau nước mắt cho tôi nữa vì chúng đang tuôn ra ào ạt. Tôi quàng cánh tay quanh cổ cậu để cậu ôm tôi. Ôm trọn mười bảy năm cuộc đời tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.