Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 34

Colleen Hoover

06/06/2016

Thứ Ba

Ngày 30 tháng 10 năm 2012

10:15 tối.

Lần này Holder bước vào trong với tôi. Mẹ Karen và chú Jack đang ngồi trên ghế dài, chú ôm lấy mẹ, siết chặt bàn tay mẹ. Khi tôi bước qua ngưỡng cửa, mẹ ngẩng lên còn chú Jack đứng dậy, định trả lại sự riêng tư cho chúng tôi lần nữa. “Không sao đâu chú,” tôi nói. “Chú không phải đi đâu. Sẽ nhanh thôi ạ.”

Lời tôi làm chú lo lắng, nhưng chú không nói gì đáp lại. Chú bước vài bước ra khỏi chỗ mẹ Karen để tôi có thể ngồi cạnh mẹ trên ghế. Tôi đặt chiếc hộp lên bàn trước mặt bà rồi ngồi xuống. Tôi quay sang bà, biết rằng bà không hề biết tương lai nào đang đón chờ mình. Dù không biết tôi quyết định thế nào, điều gì sắp xảy đến với mình, mẹ Karen vẫn mỉm cười trấn an tôi. Bà muốn tôi biết rằng bà sẽ đồng ý với bất kỳ điều gì tôi lựa chọn.

Nắm chặt lấy tay bà, tôi nhìn thẳng vào mắt bà. Tôi muốn bà cảm nhận và tin vào điều tôi sắp nói, vì tôi không muốn có điều gì ngoài sự thật tồn tại giữa hai chúng tôi.

“Mẹ,” tôi nói, nhìn bà tự tin hết mức có thể. “Khi mẹ đưa con rời khỏi bố con, mẹ đã biết những hậu quả tiềm tàng trong quyết định của mình, nhưng mẹ vẫn làm. Mẹ đã đành liều cả cuộc đời để cứu con, con không bao giờ có thể bắt mẹ chịu đựng vì lựa chọn đó. Mẹ đã từ bỏ cuộc đời vì con, con không bao giờ dám đòi hỏi điều gì thêm. Con không định phán xét hành động của mẹ. Con chỉ biết làm điều duy nhất thích hợp lúc này… đó là cảm ơn mẹ. Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã cứu sống con, mẹ của con.”

Lúc này nước mắt của mẹ Karen tuôn ra còn dữ dội hơn nước mắt của tôi. Chúng tôi vừa ôm lấy nhau vừa khóc. Chúng tôi khóc như hai mẹ con. Chúng tôi khóc như hai cô cháu. Chúng tôi khóc như những người đã cùng chịu tổn thương. Chúng tôi khóc như những người sống sót.

***

Tôi không thể tưởng tượng về cuộc sống của mẹ Karen suốt mười ba năm qua. Mọi lựa chọn của mẹ đều chỉ vì lợi ích của tôi. Mẹ đã nghĩ khi tôi mười tám tuổi mẹ sẽ thú nhận sự thật và tự thú để đối mặt với mọi hậu quả. Biết rằng bà yêu tôi đủ để sẵn sàng từ bỏ cả cuộc đời khiến tôi gần như cảm thấy không xứng đáng, nhất là khi bây giờ tôi đã biết có hai người trên thế gian này yêu tôi nhiều đến thế. Hầu như quá nhiều để tôi đón nhận.

Hóa ra mẹ Karen thực sự muốn tiến tới với chú Jack, nhưng mẹ do dự vì nghĩ mình sẽ làm trái tim chú tan nát khi biết về sự kiện kia. Nhưng mẹ không ngờ rằng chú Jack yêu mẹ vô điều kiện… cũng như tình yêu mẹ dành cho tôi. Nghe mẹ thú nhận về quá khứ cũng như những lựa chọn của mẹ chỉ làm chú chắc chắn hơn về tình yêu của mình. Tôi đoán chú sẽ dọn hẳn đồ sang đây trước cuối tuần tới.

Karen dành cả buổi tối để kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của tôi. Thắc mắc chính của tôi là làm sao tôi có được một cái tên hợp pháp lẫn mọi giấy tờ liên quan. Mẹ cười vang rồi giải thích rằng với đủ tiền và những mối quan hệ đúng chỗ, tôi đã được “nhận nuôi” thật gọn gàng từ một gia đình nước ngoài và có quyền công dân từ năm lên bảy tuổi. Tôi không dám hỏi mẹ chi tiết, vì sợ phải biết thêm.

Một câu hỏi hiển nhiên nhất mà tôi cần được trả lời là… giờ mẹ con tôi đã có thể mua một chiếc ti vi chưa. Hóa ra mẹ Karen không bài xích đồ công nghệ ác liệt như đã làm trong suốt những năm qua. Có vẻ ngay ngày mai chúng tôi sẽ đi mua sắm thứ gì đó trong khu đồ điện tử.

Holder và tôi giải thích cho mẹ chuyện cậu ấy đã phát hiện ra thân phận của tôi như thế nào. Đầu tiên, mẹ không thể hiểu làm sao chúng tôi có thể có sự kết nối mạnh mẽ đến thế ngay từ khi còn bé tí… đủ mạnh để cậu ấy nhớ ra tôi. Nhưng sau một thời gian chứng kiến chúng tôi tương tác với nhau, có lẽ giờ mẹ đã tin rằng sự kết nối giữa chúng tôi là có thực. Rủi thay, tôi cũng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt bà mỗi lần Holder quay sang hôn tôi hay đặt tay lên đùi tôi. Dù gì thì, sau tất cả, bà vẫn là mẹ tôi.

Vài giờ sau, tất cả chúng tôi đã chạm đến thời khắc bình yên nhất sau cuối tuần sóng gió vừa rồi, mọi người kết thúc trò chuyện và đi ngủ. Holder cùng chú Jack tạm biệt mẹ con tôi, Holder còn đảm bảo với mẹ tôi là sẽ không bao giờ gửi cho tôi một tin nhắn sỉ nhục nào nữa. Dù vậy, khi nói thế cậu chàng vẫn nháy mắt với tôi qua vai bà.

Karen ôm tôi một lần nữa, tôi chưa bao giờ được mẹ ôm nhiều đến thế trong một ngày. Sau cái ôm cuối cùng của bà để chúc ngủ ngon, tôi về phòng trèo lên giường. Kéo tấm chăn lên, tôi đan hai tay sau đầu nhìn lên những ngôi sao trên trần nhà. Tôi đã định gỡ chúng xuống, vì nghĩ rằng chúng chỉ gợi lại những kỷ niệm buồn đau. Dù vậy, tôi vẫn để chúng lại bởi bây giờ khi nhìn vào chúng, tôi lại nhớ đến Hope. Những ngôi sao nhắc tôi nhớ về chính tôi, về mọi thứ tôi phải vượt qua để có được giây phút này trong cuộc đời. Và trong khi tôi có thể ngồi đây, cảm thấy hối tiếc cho chính mình, băn khoăn vì sao tất cả những chuyện ấy lại xảy đến với mình… tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ không mơ ước một cuộc đời hoàn hảo. Những chuyện đánh gục bạn trên đường đời chính là những thử thách, buộc bạn phải lựa chọn giữa đầu hàng rồi nằm lại trên đất lạnh hay là chùi sạch bụi bẩn rồi đứng dậy thậm chí còn cao lớn hiên ngang hơn trước khi bị đốn ngã. Tôi đã chọn cách đứng dậy hiên ngang hơn. Có thể tôi sẽ bị đánh gục thêm vài lần nữa trước khi cuộc đời hoàn toàn buông tha, nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng tôi sẽ không bao giờ nằm lại trên nền đất.

Có tiếng gõ nhẹ lên cửa sổ phòng ngủ của tôi trước khi nó trượt lên. Tôi mỉm cười và lăn qua một bên giường, chờ cậu vào nằm cùng.

“Mình không được chào đón ở cửa sổ đêm nay à?” Cậu thì thào rồi hạ cánh cửa xuống sau lưng. Cậu bước tới bên giường, vén chăn lên chui vào cạnh tôi.

“Cậu đang lạnh cóng này,” tôi nói, rúc vào vòng tay Holder. “Cậu đi bộ đến đây à?”

Cậu lắc đầu rồi ôm chặt tôi, hôn lên trán tôi. “Không, mình chạy tới đây.” Cậu trượt một bàn tay xuống mông tôi. “Đã hơn một tuần chúng ta không tập luyện rồi. Vòng ba của cậu bắt đầu phình ra rồi đấy.”

Tôi bật cười, đánh vào tay cậu. “Cố mà nhớ nhé, sự sỉ nhục chỉ vui khi ở dạng tin nhắn thôi.”



“Nói về chuyện đó… cậu đã được nhận lại điện thoại rồi sao?”

Tôi nhún vai. “Mình không thực sự muốn lấy lại chiếc điện thoại đó. Mình đang mong anh bạn trai dễ bị dắt mũi của mình sẽ tặng mình một chiếc iPhone nhân dịp Giáng sinh.”

Holder bật cười và trèo lên người tôi, phủ đôi môi lạnh băng lên môi tôi. Sự đối lập nhiệt độ từ đôi môi của hai đứa đủ để khiến cậu rên rỉ. Cậu hôn tôi đến khi thân nhiệt cao hơn hẳn nhiệt độ phòng. “Cậu biết không?” Cậu chống người trên hai khuỷu tay, nhìn xuống tôi với nụ cười đáng yêu hằn sâu lúm đồng tiền.

“Biết gì cơ?”

Giọng cậu một lần nữa ngân nga như thần thánh. “Chúng mình chưa bao giờ làm tình trên giường cậu.”

Tôi ngẫm nghĩ ý tưởng của cậu trong vòng nửa giây, rồi lắc đầu lăn cậu nằm ngửa ra. “Và vẫn sẽ như thế chừng nào mẹ mình còn ở bên kia hành lang.”

Cậu cười vang, túm lấy eo tôi và lôi tôi lên trên người. Tôi áp đầu vào ngực cậu khi vòng tay cậu quấn chặt quanh tôi.

“Sky?”

“Holder?” Tôi gọi đáp lại.

“Mình muốn cậu biết một điều,” cậu nói. “Và mình không nói điều này với tư cách là bạn trai cậu hay thậm chí bạn cậu. Mình nói vì nó cần được nói ra bởi một người nào đó.” Cậu ngừng vuốt ve cánh tay tôi, bàn tay dừng lại ở giữa lưng tôi. “Mình tự hào về cậu lắm lắm.”

Tôi nhắm mắt lại nuốt từng lời cậu, đưa chúng thẳng đến tim mình. Cậu lướt môi tới tóc tôi và hôn tôi lần đầu tiên, lần thứ hai mươi, hay lần thứ một triệu - ai mà đếm nổi chứ?

Ôm cậu chặt hơn, tôi thở ra. “Cảm ơn cậu.” Tôi ngẩng đầu lên, tì cằm lên ngực cậu, nhìn cậu mỉm cười. “Và không chỉ vì những điều cậu nói mà mình mới cảm ơn đâu, Holder. Mình cần cảm ơn cậu vì mọi thứ. Cảm ơn cậu đã cho mình can đảm để luôn đặt ra câu hỏi, ngay cả khi mình không muốn những câu trả lời. Cảm ơn cậu vì đã yêu mình như mình yêu cậu. Cảm ơn cậu vì đã cho mình thấy chúng ta không nhất thiết phải luôn mạnh mẽ khi ở bên nhau - yếu đuối cũng được, chừng nào chúng ta còn ở bên nhau. Và cảm ơn cậu vì cuối cùng cũng tìm thấy mình sau ngần ấy năm.” Tôi lướt những ngón tay qua ngực cậu đến khi chạm vào cánh tay cậu, chạm vào từng chữ cái của hình xăm, sau đó cúi xuống hôn lên đó. “Nhưng, hơn tất cả, cảm ơn cậu vì đã lạc mất mình trong ngần ấy năm… vì đời mình hẳn sẽ khác rất nhiều khi cậu không rời đi hôm ấy.”

Người tôi dâng lên rồi hạ xuống khi Holder hít vào, thở ra một hơi khổng lồ. Ôm lấy mặt tôi trong hai bàn tay, cậu cố mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn đầy đau đớn. “Lúc nào mình cũng tưởng tượng sẽ như thế nào nếu tìm thấy cậu… mình chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc với việc cậu cảm ơn mình vì đã để mất cậu.”

“Kết thúc ư?” Tôi hỏi, không thích từ cậu chọn. Tôi ngẩng đầu lên, hôn chớp nhoáng lên môi cậu rồi lùi lại. “Mình hy vọng đây không phải là kết thúc của chúng ta chứ?”

“Chết tiệt, không, đây không phải hồi kết của chúng ta,” Holder nói. Cậu vén một lọn tóc tôi ra sau tai và vẫn để nguyên tay ở đó. “Mình ước có thể nói chúng mình rồi sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời, nhưng mình không thể. Hai đứa mình còn quá nhiều chuyện phải vượt qua. Với mọi thứ đã xảy đến giữa cậu, mình, mẹ cậu, bố cậu và chuyện của Les… sẽ có những ngày mình không nghĩ bọn mình tìm được cách vượt qua. Nhưng chúng mình sẽ làm được. Bởi hai đứa mình đã có nhau. Vì thế, mình không lo lắng về chuyện hai đứa, tình yêu ạ. Mình chẳng lo về chúng mình chút nào.”

Tôi hôn lên lúm đồng tiền của cậu và mỉm cười. “Mình cũng không lo về chuyện hai đứa đâu. Mà nói để cậu biết, mình cũng chẳng tin vào hạnh phúc trọn đời.”

Cậu bật cười. “Tốt, vì cậu đã thực sự có nó đâu. Tất cả những gì cậu có là mình.”

“Tôi chỉ cần vậy thôi,” tôi nói. “Ờ… tôi cần cây đèn. Và chiếc gạt tàn. Và chiếc điều khiển từ xa. Và trò đánh bóng một người. Và cậu nữa, Dean Holder. Tôi chỉ cần vậy thôi.”

Thứ Bảy

Ngày 8 tháng 5 năm 1999

9:10 tối.



“Cậu ấy làm gì ngoài đấy thế?” Tôi hỏi Lesslie, nhìn qua cửa sổ phòng khách về phía Dean. Cậu ấy đang nằm trên lối xe chạy, nhìn lên bầu trời.

“Anh ấy đang nằm ngắm sao,” Lesslie nói. “Lúc nào chả thế.”

Tôi quay lại nhìn cô bạn. “Ngắm trăng sao là gì?”

Cô bạn nhún vai. “Chả biết. Anh ấy gọi nó như thế mỗi khi nhìn chằm chằm lên trời lâu ơi là lâu.”

Tôi lại nhìn ra cửa sổ, quan sát cậu ấy lâu hơn. Tôi không biết ngắm trăng sao là gì, nhưng có vẻ là thứ tôi sẽ thích. Tôi yêu những vì sao. Tôi biết mẹ cũng yêu chúng, vì mẹ trang trí chúng khắp phòng tôi. “Tớ muốn làm như thế,” tôi nói. “Chúng mình có thể làm theo cậu ấy không?” Tôi nhìn lại Lesslie, nhưng cô bạn đang cởi giầy.

“Tớ không muốn. Cậu cứ đi đi, tớ sẽ giúp mẹ chuẩn bị phim và bỏng ngô sẵn sàng cho tụi mình.”

Tôi thích những ngày được ngủ qua đêm với Lesslie. Tôi thích bất kỳ ngày nào không ở nhà. Tôi trượt xuống khỏi đi văng và bước ra cửa trước, xỏ giầy vào, sau đó ra ngoài nằm xuống cạnh Dean. Cậu ấy còn chẳng nhìn sang khi tôi nằm xuống kế bên. Cậu ấy cứ nhìn lên trời, vì thế tôi làm theo.

Tối nay những vì sao thật rực rỡ. Tôi chưa từng nhìn lên chúng theo cách này trước đây. Chúng đẹp hơn quá nhiều so với đám sao trên trần nhà tôi. “Ồ, đẹp quá.”

“Tớ biết, Hope,” cậu ấy nói. “Tớ biết.”

Một khoảng im lặng dài. Tôi không biết liệu chúng tôi đã ngắm sao trong nhiều phút hay nhiều giờ, nhưng hai đứa cứ nhìn lên trời cao mà không nói chuyện. Dean vốn không nói nhiều cho lắm. Cậu ấy lặng lẽ hơn nhiều so với Lesslie.

“Hope? Hứa với tớ một điều nhé?”

Tôi quay sang nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn nhìn lên sao trời. Tôi chưa bao giờ hứa với ai điều gì ngoại trừ bố tôi. Tôi phải hứa với ông ấy sẽ không kể cho ai nghe cách ông ấy bắt tôi cảm ơn. Tôi chưa từng thất hứa, dù đôi khi tôi ước mình có thể. Nếu ngày nào đó tôi phá vỡ lời hứa với bố, tôi sẽ kể cho Dean vì tôi biết cậu ấy sẽ chẳng kể cho ai.

“Ừ,” tôi nói với cậu ấy.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi, nhưng đôi mắt đượm buồn. “Cậu biết những lúc bố cậu làm cậu khóc không?”

Tôi gật đầu, cố không khóc dù chỉ vừa nghĩ đến chuyện đó. Tôi không rõ làm sao Holder biết được bố luôn là nguyên nhân khiến tôi khóc, nhưng đúng là như thế.

“Hứa với mình là khi ông ta làm cậu buồn, cậu hãy nghĩ đến bầu trời nhé?”

Tôi không biết sao cậu ấy muốn tôi hứa, nhưng vẫn gật đầu. “Nhưng tại sao?”

“Bởi vì,” cậu ấy lại ngửa mặt lên nhìn những vì sao, “bầu trời luôn luôn đẹp. Dù khi tối tăm, mưa giông hay âm u, nó vẫn rất đẹp đẽ để ta ngắm nhìn. Mình yêu nó, vì mình biết nếu mình có thất bại, cô đơn hay sợ hãi, mình chỉ cần nhìn lên và nó sẽ ở đó… và luôn luôn đẹp đẽ, dẫu có bất cứ chuyện gì. Cậu có thể nghĩ về nó mỗi khi buồn vì bố, để khỏi phải nghĩ về ông ta.”

Tôi mỉm cười, dù những gì chúng tôi đang nói đây cũng khiến tôi buồn. Tôi nhìn lên trời như Dean, nghĩ về điều cậu ấy nói. Và trái tim tôi cảm thấy hạnh phúc hơn khi từ bây giờ đã có một nơi để đi tới mỗi khi không muốn ở nơi hiện tại. Bây giờ, những lúc sợ hãi, tôi chỉ việc nghĩ về bầu trời, có thể nó sẽ giúp tôi mỉm cười, vì tôi biết nó sẽ luôn luôn tươi đẹp dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

“Tớ hứa,” tôi thì thầm.

“Tốt rồi,” cậu ấy nói, rồi với tay ra, lồng ngón út vào ngón út của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Mất Và Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook