Chương 6
Colleen Hoover
13/04/2016
Thứ Ba
Ngày 28 tháng 8 năm 2012
7:55 sáng.
Tôi bước vào tiết một thì thấy Breckin đã ngồi ở cuối lớp, toàn thân phủ một màu hồng rực rỡ. Tôi tự hỏi làm sao mình lại có thể không chú ý đến đôi giày hồng chói lọi đó cùng cậu bạn kia từ trước bữa trưa hôm qua nhỉ?
“Này, người đẹp,” tôi vừa nói vừa trượt vào chỗ ngồi trống cạnh cậu ta. Tôi lấy tách café ra khỏi tay cậu bạn rồi nhấp một ngụm. Cậu ta chẳng phản đối gì, có lẽ bởi cậu ta chưa biết đủ nhiều về tôi để mà phản đối. Hoặc có lẽ cậu ta biết rõ hậu quả của việc ngăn chặn một người tự xưng là dân nghiện café.
“Tối qua mình đã biết được thêm rất nhiều về cậu,” Breckin nói. “Thật quá tệ khi mẹ cậu không cho lắp mạng ở nhà. Đó là một nơi vô cùng thú vị để khám phá những sự thật về bản thân mà thậm chí cậu còn chưa bao giờ biết.”
Tôi bật cười. “Mình muốn biết những thứ ấy sao?” Tôi ngả đầu ra sau và uống cạn tách café, sau đó trả lại cậu bạn chiếc tách. Cậu ta nhìn xuống chiếc tách rỗng và đặt nó lên bàn tôi.
“Ờ,” cậu ta nói. “Theo một số phát hiện trên Facebook, cậu đã cho một gã nào đó tên Daniel Wesley mò vào nhà đêm thứ Sáu và hậu quả là suýt nữa có thai. Thứ Bảy cậu lại ngủ với một gã tên Grayson rồi đá gã ra ngoài. Hôm qua…” cậu ta gõ ngón tay lên cằm. “Hôm qua người ta lại trông thấy cậu chạy với một gã tên Dean Holder sau giờ học. Chuyện đó làm mình lo ngại đôi chút, bởi vì theo như những lời đồn… gã ta không thích những người Mormon đâu.”
Đôi khi tôi cũng thấy biết ơn vì nhà mình không nối mạng như bao người khác.
“Xem nào,” tôi vừa nói vừa lướt qua một lượt những lời đồn. “Mình thậm chí còn không biết Daniel Wesley là ai. Thứ Bảy, Grayson đúng là có tới thật, nhưng cậu ta chỉ vừa mới sờ soạng được tí chút thì mình đã đá cái mông say xỉn của cậu ta ra ngoài đường rồi. Và đúng, mình có chạy với một cậu tên Holder ngày hôm qua, nhưng mình không biết cậu ta là ai cả. Chúng mình chỉ tình cờ chạy cùng lúc và cậu ta sống cách nhà mình không xa lắm, vì thế…”
Ngay lập tức tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nói giảm đi về buổi chạy với Holder. Tôi chỉ chưa đoán biết được về cậu ta và tôi không chắc mình đã sẵn sàng cho ai đó xâm nhập vào liên minh chỉ mới kéo dài được hai mươi giờ của tôi và Breckin hay chưa.
“Nói để an ủi cậu chút đỉnh, mình tìm thấy trên mạng một bạn gái nào đó tên Shayna nói mình được kế thừa một khoản kếch xù, rằng mình giàu sụ đấy.”
Tôi cười vang. “Tốt. Thế thì cậu sẽ chẳng có vấn đề gì khi mua café cho mình mỗi sáng rồi.”
Cửa lớp mở ra và chúng tôi cùng ngẩng lên, đúng lúc Holder bước vào trong trang phục áo phông trắng và quần jean sẫm màu giản dị, mái tóc đã được gội sạch sau buổi chạy sáng. Vừa nhìn thấy cậu ta, chứng viêm dạ dày/bốc hỏa/kiến bò trong bụng của tôi lập tức trở lại.
“Chết tiệt,” tôi lẩm bẩm. Holder bước tới bàn thầy Mulligan và đặt một lá đơn lên đó, sau đó vừa đi về phía cuối phòng vừa nghịch điện thoại trên tay. Cậu ta ngồi vào chiếc bàn ngay phía trên Breckin và thậm chí không nhận ra tôi. Cậu ta chỉnh nhỏ volume trên điện thoại rồi nhét nó vào túi.
Tôi quá sốc trước sự tái xuất của Holder đến nỗi chẳng nói được với cậu ta câu nào. Có phải bằng cách nào đó tôi đã thay đổi được ý định của cậu ta về chuyện xin học lại? Tôi có hạnh phúc về chuyện mình thay đổi được tâm ý của cậu ta hay không? Bởi vì tôi đang cảm thấy khá hối tiếc rồi đây.
Thầy Mulligan vào lớp và để các thứ lên bàn, sau đó quay về bảng để viết tên mình cùng với ngày tháng lên đó. Tôi không biết liệu thầy có thực sự nghĩ rằng mới có một ngày mà chúng tôi đã quên mất thầy là ai, hay thầy chỉ muốn nhắc nhở chúng tôi rằng thầy nghĩ chúng tôi chỉ là một lũ ngu dốt.
“Dean,” thầy nói, vẫn quay về phía bảng. Rồi thầy quay lại và chiếu vào mắt Holder. “Mừng em trở lại, dù trễ một ngày. Thế nghĩa là em sẽ không đem đến cho chúng tôi bất cứ rắc rối nào trong học kỳ này, đúng không?”
Miệng tôi há hốc trước lời nhận xét trịch thượng của thầy. Nếu đây là điều tồi tệ mà Holder phải đối mặt khi học ở đây, chẳng trách cậu ta chẳng muốn quay lại. Ít nhất thì tôi cũng chỉ phải nhận những trò rác rưởi từ những học sinh khác. Tôi không quan tâm bọn học sinh là ai, nhưng giáo viên thì không bao giờ nên có thái độ trịch thượng. Đó nên là điều luật đầu tiên trong sổ tay hướng dẫn giáo viên. Điều luật thứ hai nên là từ lớp ba trở đi giáo viên không được phép viết tên họ lên bảng nữa.
Holder cựa mình trên ghế và đáp lại lời nhận xét của thầy Mulligan một cách chua cay không kém. “Thế nghĩa là thầy sẽ không nói bất cứ điều gì kích động em đem đến rắc rối cho thầy trong học kỳ này, đúng không thầy Mulligan?”
Được rồi, rõ ràng là “rác rưởi” đã được ném qua ném lại. Có lẽ bài thuyết giảng tới của tôi, sau buổi nói chuyện với Holder về việc trở lại trường, sẽ là dạy dỗ cậu ta về ý nghĩa của việc tuân thủ nhà cầm quyền.
Thầy Mulligan cúi xuống và nhìn trừng trừng Holder qua vành kính.
“Dean. Sao em không lên trước lớp và giới thiệu về bản thân cho cả lớp nghe? Thầy chắc chắn trong lớp có vài gương mặt mới kể từ khi em rời trường năm ngoái đấy.”
Holder không phản đối và tôi dám chắc đó chính xác là điều thầy Mulligan trông chờ cậu ta làm. Gần như nhảy ra khỏi ghế, cậu ta nhanh chóng bước lên trước lớp. Sự bùng nổ năng lượng đột ngột này khiến thầy Mulligan lùi vội một bước ra sau. Holder quay lại đối diện với cả lớp, không có một gam thiếu tự tin nào trên mặt.
“Rất hân hạnh,” Holder nói, lia mắt về phía thầy Mulligan. “Mình là Dean Holder. Mọi người thường gọi mình là Holder.” Cậu ta rời mắt khỏi thầy giáo và nhìn trở lại cả lớp. “Mình là học sinh trường này từ năm thứ nhất nhưng được ngoại lệ khi có một năm rưỡi nghỉ phép. Và theo thầy Mulligan, thì mình thích kích động rắc rối, vì thế lớp mình sẽ khá vui đấy.”
Vài tiếng cười rộ lên, nhưng tôi chẳng thấy lời bình luận ấy hài hước chút nào. Tôi vốn đã nghi ngờ cậu ta căn cứ vào mọi điều nghe được, giờ cậu ta đang bộc lộ chân tướng của mình thông qua hành động. Holder mở miệng định tiếp tục màn giới thiệu, nhưng cậu ta chợt dừng lại mỉm cười ngay khi nhìn ra tôi ở cuối lớp. Cậu ta nháy mắt với tôi khiến tôi ngay lập tức chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà trốn biệt. Tôi trao cho cậu ta nụ cười mím môi thật chặt rồi vội vã dán mắt xuống bàn ngay khi bọn trong lớp nhìn quanh để xem người mà Holder đang nhìn chăm chú là ai.
Một tiếng rưỡi trước, cậu ta còn rời bước khỏi tôi trong tâm trạng u ám. Vậy mà bây giờ cậu ta lại mỉm cười với tôi như thể vừa gặp lại một người bạn chí thân sau bao năm.
Phải rồi. Đầu óc cậu ta có vấn đề mà.
Breckin nhoài người qua bàn. “Chuyện quái gì thế hả?” Cậu ta thì thào.
“Tới bữa trưa mình sẽ kể cho,” tôi nói.
“Đây có phải là tất cả sự thông thái em muốn truyền đạt cho chúng tôi hôm nay không?” Thầy Mulligan hỏi Holder.
Holder gật đầu rồi trở về chỗ ngồi, vẫn không rời mắt khỏi tôi. Cậu ta ngồi xuống và ngoái cổ lại đối diện với tôi. Thầy Mulligan bắt đầu bài giảng, cả lớp lại hướng sự tập trung trở lên bảng. Cả lớp, ngoại trừ Holder. Tôi liếc xuống quyển sách và giở đến chương đang học, hy vọng cậu ta sẽ làm thế. Nhưng khi tôi ngẩng lên, cậu ta vẫn dán mắt vào tôi.
“Gì thế hả?” Tôi thốt lên, ngửa bàn tay huơ lên trong không khí.
Holder nheo mắt lại và lặng lẽ nhìn tôi trong một lúc. “Chẳng có gì,” cuối cùng cậu ta nói rồi quay lên và mở quyển sách trước mặt ra.
Breckin gõ nhẹ bút chì lên những khớp ngón tay tôi rồi nhìn tôi dò hỏi, sau đó chuyển chú ý trở lại quyển sách. Nếu trông chờ một lời giải thích cho những gì vừa xảy ra thì cậu ta sẽ thất vọng thôi, vì tôi không thể đưa cho cậu ta một lời giải thích nào. Tôi còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa là.
Tôi liếc trộm về phía Holder vài lần trong suốt giờ học, nhưng cậu ta không quay lại lần nào nữa. Khi chuông reo, Breckin nhảy ra ngoài chỗ ngồi và gõ ngón tay lên mặt bàn tôi.
“Mình. Cậu. Ăn trưa,” vừa nói cậu ta vừa nhướng mày với tôi. Cậu ta bước ra khỏi lớp. Tôi nhìn chằm chằm sang chỗ Holder. Holder đang nhìn ra cửa lớp nơi Breckin vừa đi khỏi với ánh mắt có phần khó chịu.
Tôi chộp lấy mấy thứ trên bàn rồi hướng ra cửa trước khi Holder có cơ hội bắt chuyện. Tôi thực sự vui mừng khi cậu ta quyết định xin học lại, nhưng tôi không thích cái cách cậu ta nhìn tôi như thể chúng tôi là bạn thân. Tôi thực sự không muốn Breckin, hay bất cứ ai, nghĩ rằng tôi chấp nhận những chuyện Holder làm. Tôi không muốn giao thiệp nhiều với cậu ta, nhưng tôi có cảm giác rằng cậu ta lại muốn điều đó.
Tôi đi tới tủ đồ để đổi sách và lấy ra sách tiếng Anh, lòng băn khoăn không biết Shayna/Shayla có nhận ra tôi trong lớp hôm nay không. Có lẽ là không, đã hai mươi tư giờ trôi qua rồi mà. Tôi nghi ngờ cô nàng đó có đủ tế bào não để nhớ được thông tin sau thời gian lâu như thế.
“Chào cậu.”
Tôi hoang mang nhắm nghiền mắt lại, không muốn quay lại nhìn thấy cậu ta đang đứng đó trong dáng vẻ đẹp đẽ rạng ngời nhường ấy.
“Cậu đấy à.” Tôi sắp lại chỗ sách trong ngăn tủ, rồi quay lại đối diện với cậu ta. Cậu ta mỉm cười, tựa mình vào ngăn tủ bên cạnh.
“Trông cậu sạch sẽ gọn gàng xinh thật đấy,” cậu ta nói, lướt mắt khắp người tôi từ trên xuống dưới. “Nhưng phiên bản đẫm mồ hôi của cậu trông cũng không tệ chút nào.”
Cậu ta sạch sẽ gọn gàng trông cũng thật bảnh bao, nhưng tôi không định nói với cậu ta điều đó.
“Cậu ở đây để lén theo dõi mình hay thực sự muốn xin học lại hả?”
Cậu ta cười ranh mãnh rồi gõ ngón tay lên tủ đồ. “Cả hai.”
Tôi thực sự cần phải thôi ngay cái chủ đề lén theo dõi này đi. Nó sẽ vui hơn nếu tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ta thật tình có khả năng đó.
Tôi nhìn quanh hành lang đang dần vắng vẻ. “Ờ, mình phải vào lớp đây,” tôi nói. “Chào mừng cậu quay trở lại.”
Holder nheo mắt nhìn tôi, gần như cảm nhận được nỗi bất an của tôi. “Cậu đang xử sự khác thường.”
Tôi tròn mắt trước lời đánh giá của cậu ta. Làm sao cậu ta biết được tôi đang thế nào chứ? Cậu ta thậm chí còn chẳng biết gì về tôi. Tôi nhìn trở lại vào tủ đồ và cố gắng che giấu những ý nghĩ thực trong đầu. Tại sao mình đang trở nên “khác thường”? Tại sao quá khứ của cậu ta lại không làm mình sợ thêm? Tại sao cậu ta lại có một tính khí tồi tệ đến độ làm những việc ấy với cậu bạn đáng thương kia vào năm ngoái? Tại sao cậu ta lại bỏ lối chạy thường ngày để chạy với tôi? Tại sao cậu ta lại hỏi mọi người về tôi? Thay vì bật thành tiếng những suy nghĩ trong đầu, tôi chỉ nhún vai và nói, “Mình chỉ ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây thôi.”
Holder tựa vai vào tủ đồ cạnh tôi và lắc đầu. “Không. Còn điều gì đó khác nữa. Có chuyện gì không ổn vậy?”
Tôi thở dài và cũng tựa mình vào tủ đồ. “Cậu muốn mình thành thật à?”
“Mình muốn hơn bao giờ hết.”
Tôi mím chặt môi và gật đầu. “Được thôi,” tôi nói, nhúc nhích vai rồi đối diện với cậu ta. “Mình không muốn cậu hiểu lầm. Cậu tìm cách tán tỉnh và nói những điều như thể có tình ý với mình, điều mà mình chưa sẵn sàng đáp lại. Và cậu…” Tôi ngừng lại, tìm từ diễn đạt sao cho đúng.
“Mình sao?” Cậu ta hỏi, nhìn tôi chăm chú.
“Cậu hay bị… kích động. Quá kích động. Và thất thường. Và hơi đáng sợ nữa. Và còn chuyện kia nữa,” tôi nói. “Mình chỉ không muốn cậu hiểu lầm.”
“Chuyện kia là chuyện gì?”
Tôi thở ra và ép lưng vào tủ đồ, nhìn chằm chằm xuống chân. “Cậu biết mà,” tôi nói, không muốn nêu ra quá khứ của cậu ta nhiều thêm.
Holder bước tới trước mặt tôi, đặt tay lên ngăn tủ cạnh đầu tôi rồi cúi xuống. Tôi ngẩng lên và thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm xuống mình, cách mặt tôi chưa đầy mười lăm phân.
“Mình không biết, bởi vì cậu cứ vòng vo quanh quẩn với vấn đề gì đó liên quan đến mình như thể cậu sợ phát khiếp khi phải nói ra ấy. Cứ nói ra xem nào.”
Nhìn lên cậu ta lúc này, cũng đang bế tắc y như tôi, một nỗi hoang mang quay lại nghẹn ứ trong lồng ngực tôi hệt lúc cậu ta rời đi sau khi chúng tôi chạm trán lần đầu.
“Mình đã nghe về chuyện cậu làm,” tôi đột ngột nói. “Mình biết có một bạn đã bị cậu tấn công. Mình biết cậu từng bị gửi tới trại cải huấn. Mình biết rằng trong hai ngày chúng ta quen nhau, cậu đã làm mình sợ rụng rời ít nhất ba lần. Vì chúng ta thành thật với nhau, mình còn biết rằng nếu cậu đã hỏi dò về mình, chắc chắn cậu đã nghe về tiếng tăm của mình, đó chính là lý do duy nhất khiến cậu tốn công đeo đuổi mình thế này. Mình không thích phải làm cậu thất vọng, nhưng mình sẽ không ngủ với cậu. Mình không muốn cậu nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa chúng ta ngoài những gì đã xảy ra. Chúng ta chạy cùng nhau. Chỉ thế thôi.”
Quai hàm Holder đanh lại, nhưng vẻ mặt cậu ta không thay đổi. Cậu ta hạ cánh tay xuống và lùi ra sau một bước, cho tôi chút khoảng không để thở. Không hiểu sao bất cứ khi nào cậu ta bước vào vùng không gian chừng ba mươi phân quanh tôi là tôi thấy không khí như bị hút cạn hết. Tôi đặc biệt không hiểu vì sao mình lại thích cảm giác này.
Thu chồng sách vào ngực, tôi bắt đầu lách qua cậu ta thì bỗng một cánh tay ôm vòng lấy eo tôi và tôi bị kéo ra khỏi Holder. Tôi liếc sang bên, thấy Grayson đang tia Holder từ trên xuống dưới, cánh tay vẫn giữ chặt eo tôi.
“Holder,” giọng Grayson lạnh nhạt. “Tao không biết mày đã quay trở lại.”
Holder lờ đi như không thấy Grayson. Cậu ta tiếp tục chằm chằm nhìn tôi trong vài giây nữa, chỉ cắt đứt ánh nhìn để liếc xuống bàn tay Grayson đang ôm quanh eo tôi. Cậu ta khẽ gật đầu và mỉm cười, như thể đã phần nào nhận ra điều gì đó, sau đó hướng ánh mắt trở lại tôi.
“Ừ, tao đã quay lại,” cậu ta nói cộc lốc, vẫn không nhìn trực diện vào Grayson.
Chuyện khỉ gì thế? Grayson chui từ đâu ra vậy và tại sao cậu ta lại ôm lấy tôi như thể tuyên bố chủ quyền thế này?
Holder rời mắt khỏi tôi rồi quay gót bước đi. Nhưng cậu ta bỗng đột ngột dừng lại ngoái nhìn tôi. “Buổi thi tuyển vào đội điền kinh sẽ diễn ra vào thứ Năm sau giờ học, nhớ đến.” Cậu ta nói rồi đi khuất.
Quá tệ là Grayson thì không.
“Thứ Bảy này cậu có bận không?” Grayson thì thào bên tai tôi, kéo tôi áp sát vào mình.
Tôi đẩy ngực cậu ta ra và lùi lại. “Dừng lại đi,” tôi cáu tiết. “Tôi nghĩ cuối tuần trước tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi.”
Tôi đóng sầm tủ đồ của mình lại và bước đi, băn khoăn làm thế quái nào tôi có thể thoát khỏi mọi sự giật gân trong suốt quãng đời còn lại, khi mà chỉ riêng hai ngày vừa qua tôi đã có đủ chuyện để viết thành hẳn một cuốn sách rồi.
***
Breckin ngồi xuống đối diện và đẩy cho tôi một lon soda. “Họ không có café, nhưng mình đã tìm thấy thứ có caffein nhé.”
Tôi mỉm cười. “Cảm ơn người bạn tốt nhất của mình trên thế giới rộng lớn này.”
“Đừng cảm ơn mình, mình mang nó đến với ý đồ xấu đấy. Mình sẽ dùng nó để mua chuộc cậu, nhằm moi được chút tin tức bẩn thỉu gì đó về đời sống yêu đương của cậu.”
Tôi cười vang và khui lon soda. “Ờ, cậu sẽ thất vọng thôi, vì mình làm gì có đời sống yêu đương.”
Breckin mở lon soda của mình, cười nhăn nhở. “Ồ, mình nghi ngờ điều đó đấy. Xem cái cách gã xấu xa đằng kia đang tăm tia cậu thì biết.” Cậu ta hất đầu về bên phải.
Cách chúng tôi ba bàn về phía sau, Holder đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ta ngồi với vài cậu bạn trong đội bóng bầu dục, họ có vẻ rất hào hứng với sự trở lại của bạn mình. Họ vỗ vào lưng và trò chuyện xung quanh cậu ta, chẳng hề nhận ra cậu ta thậm chí không dự phần vào cuộc trò chuyện ấy. Cậu ta uống một ngụm nước, mắt vẫn dán chặt vào tôi. Rồi đặt cốc nước xuống bàn có phần hơi mạnh, cậu ta vừa hất đầu sang bên phải vừa đứng lên. Tôi liếc sang phải, nhìn thấy cửa ra của quán ăn. Cậu ta đang đi về phía đó, chờ đợi tôi đi theo.
“Hừ,” tôi nói, với mình hơn là với Breckin.
“Ừa. Hừ. Đi xem gã muốn cái chết tiệt gì đi, rồi về báo cáo lại cho mình.”
Tôi uống một ngụm soda nữa, rồi đặt cái lon lên mặt bàn. “Tuân lệnh ngài.”
Cơ thể tôi đứng dậy đi theo Holder, nhưng tim thì ở lại bàn ăn. Tôi khá chắc nó đã nhảy vọt ra khỏi lồng ngực ngay sau khi cậu ta ra dấu cho tôi đi theo. Trước mặt Breckin tôi có thể giả vờ cực tốt, nhưng thật chết tiệt nếu tôi không thể có một chút kiểm soát nhỏ nhoi với những bộ phận cơ thể của chính mình.
Holder đi trước tôi vài bước nên khi cậu ta xoay cánh cửa mở ra, nó liền đóng lại ngay sau lưng cậu ta. Đặt bàn tay lên cánh cửa xoay, tôi ngập ngừng một thoáng trước khi đẩy mở, dấn bước ra ngoài hành lang. Ngay lúc này tôi thà đến phòng tự cấm túc còn hơn đi nói chuyện với cậu ta. Dạ dày tôi thít lại thành nhiều nút thắt đến nỗi có khi một hướng đạo sinh cũng phải thèm thuồng đố kỵ.
Tôi nhìn cả hai bên, nhưng chẳng thấy Holder đâu. Tôi bước vài bước cho đến khi tới cạnh những tủ đồ, sau đó đi vòng qua góc ngoặt. Cậu ta đang đứng dựa lưng vào một tủ, một đầu gối gập lên, chân chống vào ngăn tủ phía sau. Hai tay khoanh trước ngực, cậu ta nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt xanh trong vắt vẫn không đủ thánh thiện để ẩn đi nỗi giận dữ bên dưới chúng.
“Cậu đang hẹn hò với Grayson đấy à?”
Tôi đảo mắt rồi bước tới dãy tủ đối diện, tựa mình vào đó. Tôi thực sự mệt mỏi với cái tâm trạng lên xuống thất thường của anh bạn này lắm rồi, trong khi tôi mới chỉ quen biết cậu ta. “Chuyện đó quan trọng à?” Tôi tò mò không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ta. Cậu ta ngừng lại một khoảng lặng. Tôi nhận ra nó hầu như luôn xuất hiện trước mỗi lần cậu ta cất tiếng.
“Hắn là một thằng khốn.”
“Đôi khi cậu cũng thế đấy,” tôi nói luôn, không cần nhiều thời gian như cậu ta để đáp lại.
“Hắn không tốt với cậu đâu.”
Tôi thốt lên một tiếng cười bực bội. “Thế cậu thì tốt chắc?” Tôi hỏi, chĩa mũi giáo của cậu ta vào chính cậu ta. Nếu ghi tỉ số, thì nó đã là 2-0 nghiêng về phía tôi.
Holder buông tay xuống quay lại đối diện với những ngăn tủ, rồi nện tay xuống một trong số chúng. Âm thanh da thịt nện vào kim loại vang vọng trong hành lang, dội thẳng vào dạ dày tôi.
“Đừng có lôi mình vào chuyện này,” cậu ta nói, quay mặt lại. “Mình đang nói về Grayson, chứ không phải mình. Cậu không nên đi với hắn ta. Cậu không biết hắn ta là loại người nào đâu.”
Tôi cười vang. Không phải vì cậu ta nói buồn cười… mà vì cậu ta quá nghiêm túc. Chàng trai mà tôi thậm chí còn không biết rõ đang nghiêm túc bảo ban tôi nên hay không nên hẹn hò với ai ư? Tôi tựa đầu lại vào ngăn tủ, kèm theo một cái xua tay bại trận.
“Hai ngày, Holder. Mình chỉ mới biết cậu tổng cộng được hai ngày.” Tôi đá vào tủ đồ phía sau rồi bước về phía cậu ta.
“Trong hai ngày ấy, mình nhìn thấy năm mặt khác nhau trong con người cậu, mà chỉ có một mặt trong số đó là xem chừng hấp dẫn. Sự thật là nếu cậu nghĩ cậu có quyền bày tỏ ý kiến về mình hay những quyết định của mình nghe rất nực cười. Thật lố bịch!”
Quai hàm chuyển động tới lui, Holder nhìn chằm chằm xuống tôi, đôi tay khoanh lại thật chặt trước ngực. Cậu ta tiến một bước đầy thách thức về phía tôi. Đôi mắt cậu ta vừa khắc nghiệt vừa lạnh giá, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đang được chứng kiến mặt thứ sáu trong con người cậu ta. Một mặt thậm chí còn hung dữ hơn, ích kỷ hơn.
“Mình không ưa hắn ta rồi mình trông thấy những chuyện như thế?” Holder đưa tay chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng lướt những ngón tay dưới vết bầm nổi bật quanh mắt tôi. “Và rồi mình trông thấy hắn ta vòng tay ôm lấy cậu? Thứ lỗi cho mình nếu mình có hơi lố bịch.”
Những ngón tay lướt qua gò má tôi khiến tôi nghẹt thở. Phải nỗ lực lắm tôi mới giữ được cho mắt mình vẫn mở và không ngả đầu vào bàn tay cậu ta. Nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại quyết tâm. Tôi đang xây dựng từng chút một bức tường miễn dịch với anh chàng này. Hay… ít nhất tôi cũng đang cố gắng. Dù gì thì đó cũng là mục tiêu mới của tôi.
Tôi lùi một bước khỏi Holder cho đến khi bàn tay cậu ta không chạm vào mặt tôi được nữa. Cậu ta nắm những ngón tay lại thành nắm đấm rồi buông xuống bên mình.
“Cậu nghĩ mình nên tránh xa Grayson vì cậu sợ cậu ta là một kẻ lỗ mãng sao?” Tôi nghiêng đầu về một bên và nheo mắt nhìn Holder. “Hơi giả tạo thì phải, cậu có nghĩ vậy không?”
Thêm vài giây nhìn tôi chăm chú, Holder khẽ thở dài cùng cái đảo mắt không dễ nhận thấy. Rồi cậu ta nhìn đi chỗ khác và lắc đầu, tay ôm sau gáy. Cậu ta giữ nguyên tư thế ấy, mặt quay về hướng ngược với tôi trong vài giây. Khi chầm chậm quay lại, cậu ta không nhìn vào mắt tôi ngay. Hai tay lại khoanh trước ngực, mắt cậu ta dán xuống nền nhà.
“Nó có đánh cậu không?” Giọng cậu ta đều đều không chút âm sắc. Rồi, đầu vẫn cúi xuống nền nhà, nhưng mắt cậu ta hướng lên nhìn thẳng vào tôi qua hàng mi. “Nó đã bao giờ đánh cậu chưa?”
Lại một lần nữa, con người này xui khiến tôi tự nguyện phục tùng chỉ đơn giản bằng một sự chuyển đổi thái độ. “Chưa,” tôi lặng lẽ đáp. “Và không. Mình nói với cậu rồi… đó chỉ là một tai nạn.”
Chúng tôi cứ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng tuyệt đối cho đến khi chuông báo bữa trưa lần hai vang lên và hành lang bắt đầu đầy ắp học sinh. Tôi là người dời ánh nhìn trước. Tôi bước trở lại quán ăn tự phục vụ mà không hề quay nhìn lại chàng trai này.
Ngày 28 tháng 8 năm 2012
7:55 sáng.
Tôi bước vào tiết một thì thấy Breckin đã ngồi ở cuối lớp, toàn thân phủ một màu hồng rực rỡ. Tôi tự hỏi làm sao mình lại có thể không chú ý đến đôi giày hồng chói lọi đó cùng cậu bạn kia từ trước bữa trưa hôm qua nhỉ?
“Này, người đẹp,” tôi vừa nói vừa trượt vào chỗ ngồi trống cạnh cậu ta. Tôi lấy tách café ra khỏi tay cậu bạn rồi nhấp một ngụm. Cậu ta chẳng phản đối gì, có lẽ bởi cậu ta chưa biết đủ nhiều về tôi để mà phản đối. Hoặc có lẽ cậu ta biết rõ hậu quả của việc ngăn chặn một người tự xưng là dân nghiện café.
“Tối qua mình đã biết được thêm rất nhiều về cậu,” Breckin nói. “Thật quá tệ khi mẹ cậu không cho lắp mạng ở nhà. Đó là một nơi vô cùng thú vị để khám phá những sự thật về bản thân mà thậm chí cậu còn chưa bao giờ biết.”
Tôi bật cười. “Mình muốn biết những thứ ấy sao?” Tôi ngả đầu ra sau và uống cạn tách café, sau đó trả lại cậu bạn chiếc tách. Cậu ta nhìn xuống chiếc tách rỗng và đặt nó lên bàn tôi.
“Ờ,” cậu ta nói. “Theo một số phát hiện trên Facebook, cậu đã cho một gã nào đó tên Daniel Wesley mò vào nhà đêm thứ Sáu và hậu quả là suýt nữa có thai. Thứ Bảy cậu lại ngủ với một gã tên Grayson rồi đá gã ra ngoài. Hôm qua…” cậu ta gõ ngón tay lên cằm. “Hôm qua người ta lại trông thấy cậu chạy với một gã tên Dean Holder sau giờ học. Chuyện đó làm mình lo ngại đôi chút, bởi vì theo như những lời đồn… gã ta không thích những người Mormon đâu.”
Đôi khi tôi cũng thấy biết ơn vì nhà mình không nối mạng như bao người khác.
“Xem nào,” tôi vừa nói vừa lướt qua một lượt những lời đồn. “Mình thậm chí còn không biết Daniel Wesley là ai. Thứ Bảy, Grayson đúng là có tới thật, nhưng cậu ta chỉ vừa mới sờ soạng được tí chút thì mình đã đá cái mông say xỉn của cậu ta ra ngoài đường rồi. Và đúng, mình có chạy với một cậu tên Holder ngày hôm qua, nhưng mình không biết cậu ta là ai cả. Chúng mình chỉ tình cờ chạy cùng lúc và cậu ta sống cách nhà mình không xa lắm, vì thế…”
Ngay lập tức tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nói giảm đi về buổi chạy với Holder. Tôi chỉ chưa đoán biết được về cậu ta và tôi không chắc mình đã sẵn sàng cho ai đó xâm nhập vào liên minh chỉ mới kéo dài được hai mươi giờ của tôi và Breckin hay chưa.
“Nói để an ủi cậu chút đỉnh, mình tìm thấy trên mạng một bạn gái nào đó tên Shayna nói mình được kế thừa một khoản kếch xù, rằng mình giàu sụ đấy.”
Tôi cười vang. “Tốt. Thế thì cậu sẽ chẳng có vấn đề gì khi mua café cho mình mỗi sáng rồi.”
Cửa lớp mở ra và chúng tôi cùng ngẩng lên, đúng lúc Holder bước vào trong trang phục áo phông trắng và quần jean sẫm màu giản dị, mái tóc đã được gội sạch sau buổi chạy sáng. Vừa nhìn thấy cậu ta, chứng viêm dạ dày/bốc hỏa/kiến bò trong bụng của tôi lập tức trở lại.
“Chết tiệt,” tôi lẩm bẩm. Holder bước tới bàn thầy Mulligan và đặt một lá đơn lên đó, sau đó vừa đi về phía cuối phòng vừa nghịch điện thoại trên tay. Cậu ta ngồi vào chiếc bàn ngay phía trên Breckin và thậm chí không nhận ra tôi. Cậu ta chỉnh nhỏ volume trên điện thoại rồi nhét nó vào túi.
Tôi quá sốc trước sự tái xuất của Holder đến nỗi chẳng nói được với cậu ta câu nào. Có phải bằng cách nào đó tôi đã thay đổi được ý định của cậu ta về chuyện xin học lại? Tôi có hạnh phúc về chuyện mình thay đổi được tâm ý của cậu ta hay không? Bởi vì tôi đang cảm thấy khá hối tiếc rồi đây.
Thầy Mulligan vào lớp và để các thứ lên bàn, sau đó quay về bảng để viết tên mình cùng với ngày tháng lên đó. Tôi không biết liệu thầy có thực sự nghĩ rằng mới có một ngày mà chúng tôi đã quên mất thầy là ai, hay thầy chỉ muốn nhắc nhở chúng tôi rằng thầy nghĩ chúng tôi chỉ là một lũ ngu dốt.
“Dean,” thầy nói, vẫn quay về phía bảng. Rồi thầy quay lại và chiếu vào mắt Holder. “Mừng em trở lại, dù trễ một ngày. Thế nghĩa là em sẽ không đem đến cho chúng tôi bất cứ rắc rối nào trong học kỳ này, đúng không?”
Miệng tôi há hốc trước lời nhận xét trịch thượng của thầy. Nếu đây là điều tồi tệ mà Holder phải đối mặt khi học ở đây, chẳng trách cậu ta chẳng muốn quay lại. Ít nhất thì tôi cũng chỉ phải nhận những trò rác rưởi từ những học sinh khác. Tôi không quan tâm bọn học sinh là ai, nhưng giáo viên thì không bao giờ nên có thái độ trịch thượng. Đó nên là điều luật đầu tiên trong sổ tay hướng dẫn giáo viên. Điều luật thứ hai nên là từ lớp ba trở đi giáo viên không được phép viết tên họ lên bảng nữa.
Holder cựa mình trên ghế và đáp lại lời nhận xét của thầy Mulligan một cách chua cay không kém. “Thế nghĩa là thầy sẽ không nói bất cứ điều gì kích động em đem đến rắc rối cho thầy trong học kỳ này, đúng không thầy Mulligan?”
Được rồi, rõ ràng là “rác rưởi” đã được ném qua ném lại. Có lẽ bài thuyết giảng tới của tôi, sau buổi nói chuyện với Holder về việc trở lại trường, sẽ là dạy dỗ cậu ta về ý nghĩa của việc tuân thủ nhà cầm quyền.
Thầy Mulligan cúi xuống và nhìn trừng trừng Holder qua vành kính.
“Dean. Sao em không lên trước lớp và giới thiệu về bản thân cho cả lớp nghe? Thầy chắc chắn trong lớp có vài gương mặt mới kể từ khi em rời trường năm ngoái đấy.”
Holder không phản đối và tôi dám chắc đó chính xác là điều thầy Mulligan trông chờ cậu ta làm. Gần như nhảy ra khỏi ghế, cậu ta nhanh chóng bước lên trước lớp. Sự bùng nổ năng lượng đột ngột này khiến thầy Mulligan lùi vội một bước ra sau. Holder quay lại đối diện với cả lớp, không có một gam thiếu tự tin nào trên mặt.
“Rất hân hạnh,” Holder nói, lia mắt về phía thầy Mulligan. “Mình là Dean Holder. Mọi người thường gọi mình là Holder.” Cậu ta rời mắt khỏi thầy giáo và nhìn trở lại cả lớp. “Mình là học sinh trường này từ năm thứ nhất nhưng được ngoại lệ khi có một năm rưỡi nghỉ phép. Và theo thầy Mulligan, thì mình thích kích động rắc rối, vì thế lớp mình sẽ khá vui đấy.”
Vài tiếng cười rộ lên, nhưng tôi chẳng thấy lời bình luận ấy hài hước chút nào. Tôi vốn đã nghi ngờ cậu ta căn cứ vào mọi điều nghe được, giờ cậu ta đang bộc lộ chân tướng của mình thông qua hành động. Holder mở miệng định tiếp tục màn giới thiệu, nhưng cậu ta chợt dừng lại mỉm cười ngay khi nhìn ra tôi ở cuối lớp. Cậu ta nháy mắt với tôi khiến tôi ngay lập tức chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà trốn biệt. Tôi trao cho cậu ta nụ cười mím môi thật chặt rồi vội vã dán mắt xuống bàn ngay khi bọn trong lớp nhìn quanh để xem người mà Holder đang nhìn chăm chú là ai.
Một tiếng rưỡi trước, cậu ta còn rời bước khỏi tôi trong tâm trạng u ám. Vậy mà bây giờ cậu ta lại mỉm cười với tôi như thể vừa gặp lại một người bạn chí thân sau bao năm.
Phải rồi. Đầu óc cậu ta có vấn đề mà.
Breckin nhoài người qua bàn. “Chuyện quái gì thế hả?” Cậu ta thì thào.
“Tới bữa trưa mình sẽ kể cho,” tôi nói.
“Đây có phải là tất cả sự thông thái em muốn truyền đạt cho chúng tôi hôm nay không?” Thầy Mulligan hỏi Holder.
Holder gật đầu rồi trở về chỗ ngồi, vẫn không rời mắt khỏi tôi. Cậu ta ngồi xuống và ngoái cổ lại đối diện với tôi. Thầy Mulligan bắt đầu bài giảng, cả lớp lại hướng sự tập trung trở lên bảng. Cả lớp, ngoại trừ Holder. Tôi liếc xuống quyển sách và giở đến chương đang học, hy vọng cậu ta sẽ làm thế. Nhưng khi tôi ngẩng lên, cậu ta vẫn dán mắt vào tôi.
“Gì thế hả?” Tôi thốt lên, ngửa bàn tay huơ lên trong không khí.
Holder nheo mắt lại và lặng lẽ nhìn tôi trong một lúc. “Chẳng có gì,” cuối cùng cậu ta nói rồi quay lên và mở quyển sách trước mặt ra.
Breckin gõ nhẹ bút chì lên những khớp ngón tay tôi rồi nhìn tôi dò hỏi, sau đó chuyển chú ý trở lại quyển sách. Nếu trông chờ một lời giải thích cho những gì vừa xảy ra thì cậu ta sẽ thất vọng thôi, vì tôi không thể đưa cho cậu ta một lời giải thích nào. Tôi còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa là.
Tôi liếc trộm về phía Holder vài lần trong suốt giờ học, nhưng cậu ta không quay lại lần nào nữa. Khi chuông reo, Breckin nhảy ra ngoài chỗ ngồi và gõ ngón tay lên mặt bàn tôi.
“Mình. Cậu. Ăn trưa,” vừa nói cậu ta vừa nhướng mày với tôi. Cậu ta bước ra khỏi lớp. Tôi nhìn chằm chằm sang chỗ Holder. Holder đang nhìn ra cửa lớp nơi Breckin vừa đi khỏi với ánh mắt có phần khó chịu.
Tôi chộp lấy mấy thứ trên bàn rồi hướng ra cửa trước khi Holder có cơ hội bắt chuyện. Tôi thực sự vui mừng khi cậu ta quyết định xin học lại, nhưng tôi không thích cái cách cậu ta nhìn tôi như thể chúng tôi là bạn thân. Tôi thực sự không muốn Breckin, hay bất cứ ai, nghĩ rằng tôi chấp nhận những chuyện Holder làm. Tôi không muốn giao thiệp nhiều với cậu ta, nhưng tôi có cảm giác rằng cậu ta lại muốn điều đó.
Tôi đi tới tủ đồ để đổi sách và lấy ra sách tiếng Anh, lòng băn khoăn không biết Shayna/Shayla có nhận ra tôi trong lớp hôm nay không. Có lẽ là không, đã hai mươi tư giờ trôi qua rồi mà. Tôi nghi ngờ cô nàng đó có đủ tế bào não để nhớ được thông tin sau thời gian lâu như thế.
“Chào cậu.”
Tôi hoang mang nhắm nghiền mắt lại, không muốn quay lại nhìn thấy cậu ta đang đứng đó trong dáng vẻ đẹp đẽ rạng ngời nhường ấy.
“Cậu đấy à.” Tôi sắp lại chỗ sách trong ngăn tủ, rồi quay lại đối diện với cậu ta. Cậu ta mỉm cười, tựa mình vào ngăn tủ bên cạnh.
“Trông cậu sạch sẽ gọn gàng xinh thật đấy,” cậu ta nói, lướt mắt khắp người tôi từ trên xuống dưới. “Nhưng phiên bản đẫm mồ hôi của cậu trông cũng không tệ chút nào.”
Cậu ta sạch sẽ gọn gàng trông cũng thật bảnh bao, nhưng tôi không định nói với cậu ta điều đó.
“Cậu ở đây để lén theo dõi mình hay thực sự muốn xin học lại hả?”
Cậu ta cười ranh mãnh rồi gõ ngón tay lên tủ đồ. “Cả hai.”
Tôi thực sự cần phải thôi ngay cái chủ đề lén theo dõi này đi. Nó sẽ vui hơn nếu tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ta thật tình có khả năng đó.
Tôi nhìn quanh hành lang đang dần vắng vẻ. “Ờ, mình phải vào lớp đây,” tôi nói. “Chào mừng cậu quay trở lại.”
Holder nheo mắt nhìn tôi, gần như cảm nhận được nỗi bất an của tôi. “Cậu đang xử sự khác thường.”
Tôi tròn mắt trước lời đánh giá của cậu ta. Làm sao cậu ta biết được tôi đang thế nào chứ? Cậu ta thậm chí còn chẳng biết gì về tôi. Tôi nhìn trở lại vào tủ đồ và cố gắng che giấu những ý nghĩ thực trong đầu. Tại sao mình đang trở nên “khác thường”? Tại sao quá khứ của cậu ta lại không làm mình sợ thêm? Tại sao cậu ta lại có một tính khí tồi tệ đến độ làm những việc ấy với cậu bạn đáng thương kia vào năm ngoái? Tại sao cậu ta lại bỏ lối chạy thường ngày để chạy với tôi? Tại sao cậu ta lại hỏi mọi người về tôi? Thay vì bật thành tiếng những suy nghĩ trong đầu, tôi chỉ nhún vai và nói, “Mình chỉ ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây thôi.”
Holder tựa vai vào tủ đồ cạnh tôi và lắc đầu. “Không. Còn điều gì đó khác nữa. Có chuyện gì không ổn vậy?”
Tôi thở dài và cũng tựa mình vào tủ đồ. “Cậu muốn mình thành thật à?”
“Mình muốn hơn bao giờ hết.”
Tôi mím chặt môi và gật đầu. “Được thôi,” tôi nói, nhúc nhích vai rồi đối diện với cậu ta. “Mình không muốn cậu hiểu lầm. Cậu tìm cách tán tỉnh và nói những điều như thể có tình ý với mình, điều mà mình chưa sẵn sàng đáp lại. Và cậu…” Tôi ngừng lại, tìm từ diễn đạt sao cho đúng.
“Mình sao?” Cậu ta hỏi, nhìn tôi chăm chú.
“Cậu hay bị… kích động. Quá kích động. Và thất thường. Và hơi đáng sợ nữa. Và còn chuyện kia nữa,” tôi nói. “Mình chỉ không muốn cậu hiểu lầm.”
“Chuyện kia là chuyện gì?”
Tôi thở ra và ép lưng vào tủ đồ, nhìn chằm chằm xuống chân. “Cậu biết mà,” tôi nói, không muốn nêu ra quá khứ của cậu ta nhiều thêm.
Holder bước tới trước mặt tôi, đặt tay lên ngăn tủ cạnh đầu tôi rồi cúi xuống. Tôi ngẩng lên và thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm xuống mình, cách mặt tôi chưa đầy mười lăm phân.
“Mình không biết, bởi vì cậu cứ vòng vo quanh quẩn với vấn đề gì đó liên quan đến mình như thể cậu sợ phát khiếp khi phải nói ra ấy. Cứ nói ra xem nào.”
Nhìn lên cậu ta lúc này, cũng đang bế tắc y như tôi, một nỗi hoang mang quay lại nghẹn ứ trong lồng ngực tôi hệt lúc cậu ta rời đi sau khi chúng tôi chạm trán lần đầu.
“Mình đã nghe về chuyện cậu làm,” tôi đột ngột nói. “Mình biết có một bạn đã bị cậu tấn công. Mình biết cậu từng bị gửi tới trại cải huấn. Mình biết rằng trong hai ngày chúng ta quen nhau, cậu đã làm mình sợ rụng rời ít nhất ba lần. Vì chúng ta thành thật với nhau, mình còn biết rằng nếu cậu đã hỏi dò về mình, chắc chắn cậu đã nghe về tiếng tăm của mình, đó chính là lý do duy nhất khiến cậu tốn công đeo đuổi mình thế này. Mình không thích phải làm cậu thất vọng, nhưng mình sẽ không ngủ với cậu. Mình không muốn cậu nghĩ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra giữa chúng ta ngoài những gì đã xảy ra. Chúng ta chạy cùng nhau. Chỉ thế thôi.”
Quai hàm Holder đanh lại, nhưng vẻ mặt cậu ta không thay đổi. Cậu ta hạ cánh tay xuống và lùi ra sau một bước, cho tôi chút khoảng không để thở. Không hiểu sao bất cứ khi nào cậu ta bước vào vùng không gian chừng ba mươi phân quanh tôi là tôi thấy không khí như bị hút cạn hết. Tôi đặc biệt không hiểu vì sao mình lại thích cảm giác này.
Thu chồng sách vào ngực, tôi bắt đầu lách qua cậu ta thì bỗng một cánh tay ôm vòng lấy eo tôi và tôi bị kéo ra khỏi Holder. Tôi liếc sang bên, thấy Grayson đang tia Holder từ trên xuống dưới, cánh tay vẫn giữ chặt eo tôi.
“Holder,” giọng Grayson lạnh nhạt. “Tao không biết mày đã quay trở lại.”
Holder lờ đi như không thấy Grayson. Cậu ta tiếp tục chằm chằm nhìn tôi trong vài giây nữa, chỉ cắt đứt ánh nhìn để liếc xuống bàn tay Grayson đang ôm quanh eo tôi. Cậu ta khẽ gật đầu và mỉm cười, như thể đã phần nào nhận ra điều gì đó, sau đó hướng ánh mắt trở lại tôi.
“Ừ, tao đã quay lại,” cậu ta nói cộc lốc, vẫn không nhìn trực diện vào Grayson.
Chuyện khỉ gì thế? Grayson chui từ đâu ra vậy và tại sao cậu ta lại ôm lấy tôi như thể tuyên bố chủ quyền thế này?
Holder rời mắt khỏi tôi rồi quay gót bước đi. Nhưng cậu ta bỗng đột ngột dừng lại ngoái nhìn tôi. “Buổi thi tuyển vào đội điền kinh sẽ diễn ra vào thứ Năm sau giờ học, nhớ đến.” Cậu ta nói rồi đi khuất.
Quá tệ là Grayson thì không.
“Thứ Bảy này cậu có bận không?” Grayson thì thào bên tai tôi, kéo tôi áp sát vào mình.
Tôi đẩy ngực cậu ta ra và lùi lại. “Dừng lại đi,” tôi cáu tiết. “Tôi nghĩ cuối tuần trước tôi đã nói rõ mọi chuyện rồi.”
Tôi đóng sầm tủ đồ của mình lại và bước đi, băn khoăn làm thế quái nào tôi có thể thoát khỏi mọi sự giật gân trong suốt quãng đời còn lại, khi mà chỉ riêng hai ngày vừa qua tôi đã có đủ chuyện để viết thành hẳn một cuốn sách rồi.
***
Breckin ngồi xuống đối diện và đẩy cho tôi một lon soda. “Họ không có café, nhưng mình đã tìm thấy thứ có caffein nhé.”
Tôi mỉm cười. “Cảm ơn người bạn tốt nhất của mình trên thế giới rộng lớn này.”
“Đừng cảm ơn mình, mình mang nó đến với ý đồ xấu đấy. Mình sẽ dùng nó để mua chuộc cậu, nhằm moi được chút tin tức bẩn thỉu gì đó về đời sống yêu đương của cậu.”
Tôi cười vang và khui lon soda. “Ờ, cậu sẽ thất vọng thôi, vì mình làm gì có đời sống yêu đương.”
Breckin mở lon soda của mình, cười nhăn nhở. “Ồ, mình nghi ngờ điều đó đấy. Xem cái cách gã xấu xa đằng kia đang tăm tia cậu thì biết.” Cậu ta hất đầu về bên phải.
Cách chúng tôi ba bàn về phía sau, Holder đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ta ngồi với vài cậu bạn trong đội bóng bầu dục, họ có vẻ rất hào hứng với sự trở lại của bạn mình. Họ vỗ vào lưng và trò chuyện xung quanh cậu ta, chẳng hề nhận ra cậu ta thậm chí không dự phần vào cuộc trò chuyện ấy. Cậu ta uống một ngụm nước, mắt vẫn dán chặt vào tôi. Rồi đặt cốc nước xuống bàn có phần hơi mạnh, cậu ta vừa hất đầu sang bên phải vừa đứng lên. Tôi liếc sang phải, nhìn thấy cửa ra của quán ăn. Cậu ta đang đi về phía đó, chờ đợi tôi đi theo.
“Hừ,” tôi nói, với mình hơn là với Breckin.
“Ừa. Hừ. Đi xem gã muốn cái chết tiệt gì đi, rồi về báo cáo lại cho mình.”
Tôi uống một ngụm soda nữa, rồi đặt cái lon lên mặt bàn. “Tuân lệnh ngài.”
Cơ thể tôi đứng dậy đi theo Holder, nhưng tim thì ở lại bàn ăn. Tôi khá chắc nó đã nhảy vọt ra khỏi lồng ngực ngay sau khi cậu ta ra dấu cho tôi đi theo. Trước mặt Breckin tôi có thể giả vờ cực tốt, nhưng thật chết tiệt nếu tôi không thể có một chút kiểm soát nhỏ nhoi với những bộ phận cơ thể của chính mình.
Holder đi trước tôi vài bước nên khi cậu ta xoay cánh cửa mở ra, nó liền đóng lại ngay sau lưng cậu ta. Đặt bàn tay lên cánh cửa xoay, tôi ngập ngừng một thoáng trước khi đẩy mở, dấn bước ra ngoài hành lang. Ngay lúc này tôi thà đến phòng tự cấm túc còn hơn đi nói chuyện với cậu ta. Dạ dày tôi thít lại thành nhiều nút thắt đến nỗi có khi một hướng đạo sinh cũng phải thèm thuồng đố kỵ.
Tôi nhìn cả hai bên, nhưng chẳng thấy Holder đâu. Tôi bước vài bước cho đến khi tới cạnh những tủ đồ, sau đó đi vòng qua góc ngoặt. Cậu ta đang đứng dựa lưng vào một tủ, một đầu gối gập lên, chân chống vào ngăn tủ phía sau. Hai tay khoanh trước ngực, cậu ta nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt xanh trong vắt vẫn không đủ thánh thiện để ẩn đi nỗi giận dữ bên dưới chúng.
“Cậu đang hẹn hò với Grayson đấy à?”
Tôi đảo mắt rồi bước tới dãy tủ đối diện, tựa mình vào đó. Tôi thực sự mệt mỏi với cái tâm trạng lên xuống thất thường của anh bạn này lắm rồi, trong khi tôi mới chỉ quen biết cậu ta. “Chuyện đó quan trọng à?” Tôi tò mò không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ta. Cậu ta ngừng lại một khoảng lặng. Tôi nhận ra nó hầu như luôn xuất hiện trước mỗi lần cậu ta cất tiếng.
“Hắn là một thằng khốn.”
“Đôi khi cậu cũng thế đấy,” tôi nói luôn, không cần nhiều thời gian như cậu ta để đáp lại.
“Hắn không tốt với cậu đâu.”
Tôi thốt lên một tiếng cười bực bội. “Thế cậu thì tốt chắc?” Tôi hỏi, chĩa mũi giáo của cậu ta vào chính cậu ta. Nếu ghi tỉ số, thì nó đã là 2-0 nghiêng về phía tôi.
Holder buông tay xuống quay lại đối diện với những ngăn tủ, rồi nện tay xuống một trong số chúng. Âm thanh da thịt nện vào kim loại vang vọng trong hành lang, dội thẳng vào dạ dày tôi.
“Đừng có lôi mình vào chuyện này,” cậu ta nói, quay mặt lại. “Mình đang nói về Grayson, chứ không phải mình. Cậu không nên đi với hắn ta. Cậu không biết hắn ta là loại người nào đâu.”
Tôi cười vang. Không phải vì cậu ta nói buồn cười… mà vì cậu ta quá nghiêm túc. Chàng trai mà tôi thậm chí còn không biết rõ đang nghiêm túc bảo ban tôi nên hay không nên hẹn hò với ai ư? Tôi tựa đầu lại vào ngăn tủ, kèm theo một cái xua tay bại trận.
“Hai ngày, Holder. Mình chỉ mới biết cậu tổng cộng được hai ngày.” Tôi đá vào tủ đồ phía sau rồi bước về phía cậu ta.
“Trong hai ngày ấy, mình nhìn thấy năm mặt khác nhau trong con người cậu, mà chỉ có một mặt trong số đó là xem chừng hấp dẫn. Sự thật là nếu cậu nghĩ cậu có quyền bày tỏ ý kiến về mình hay những quyết định của mình nghe rất nực cười. Thật lố bịch!”
Quai hàm chuyển động tới lui, Holder nhìn chằm chằm xuống tôi, đôi tay khoanh lại thật chặt trước ngực. Cậu ta tiến một bước đầy thách thức về phía tôi. Đôi mắt cậu ta vừa khắc nghiệt vừa lạnh giá, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đang được chứng kiến mặt thứ sáu trong con người cậu ta. Một mặt thậm chí còn hung dữ hơn, ích kỷ hơn.
“Mình không ưa hắn ta rồi mình trông thấy những chuyện như thế?” Holder đưa tay chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng lướt những ngón tay dưới vết bầm nổi bật quanh mắt tôi. “Và rồi mình trông thấy hắn ta vòng tay ôm lấy cậu? Thứ lỗi cho mình nếu mình có hơi lố bịch.”
Những ngón tay lướt qua gò má tôi khiến tôi nghẹt thở. Phải nỗ lực lắm tôi mới giữ được cho mắt mình vẫn mở và không ngả đầu vào bàn tay cậu ta. Nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại quyết tâm. Tôi đang xây dựng từng chút một bức tường miễn dịch với anh chàng này. Hay… ít nhất tôi cũng đang cố gắng. Dù gì thì đó cũng là mục tiêu mới của tôi.
Tôi lùi một bước khỏi Holder cho đến khi bàn tay cậu ta không chạm vào mặt tôi được nữa. Cậu ta nắm những ngón tay lại thành nắm đấm rồi buông xuống bên mình.
“Cậu nghĩ mình nên tránh xa Grayson vì cậu sợ cậu ta là một kẻ lỗ mãng sao?” Tôi nghiêng đầu về một bên và nheo mắt nhìn Holder. “Hơi giả tạo thì phải, cậu có nghĩ vậy không?”
Thêm vài giây nhìn tôi chăm chú, Holder khẽ thở dài cùng cái đảo mắt không dễ nhận thấy. Rồi cậu ta nhìn đi chỗ khác và lắc đầu, tay ôm sau gáy. Cậu ta giữ nguyên tư thế ấy, mặt quay về hướng ngược với tôi trong vài giây. Khi chầm chậm quay lại, cậu ta không nhìn vào mắt tôi ngay. Hai tay lại khoanh trước ngực, mắt cậu ta dán xuống nền nhà.
“Nó có đánh cậu không?” Giọng cậu ta đều đều không chút âm sắc. Rồi, đầu vẫn cúi xuống nền nhà, nhưng mắt cậu ta hướng lên nhìn thẳng vào tôi qua hàng mi. “Nó đã bao giờ đánh cậu chưa?”
Lại một lần nữa, con người này xui khiến tôi tự nguyện phục tùng chỉ đơn giản bằng một sự chuyển đổi thái độ. “Chưa,” tôi lặng lẽ đáp. “Và không. Mình nói với cậu rồi… đó chỉ là một tai nạn.”
Chúng tôi cứ nhìn nhau chằm chằm trong im lặng tuyệt đối cho đến khi chuông báo bữa trưa lần hai vang lên và hành lang bắt đầu đầy ắp học sinh. Tôi là người dời ánh nhìn trước. Tôi bước trở lại quán ăn tự phục vụ mà không hề quay nhìn lại chàng trai này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.