Chương 22
Sô Cô La Ovaltine
05/01/2025
Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.
Trước cổng ngôi trường nơi tất cả sắp bắt đầu, tôi định tìm người hỏi đường, thì bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ gần đó.
Chu Hải. Nhưng lúc này, anh ta trẻ hơn rất nhiều so với ký ức của tôi.
Trước mặt anh ta là một cô gái cao gầy, tóc ngắn, đeo kính, gương mặt lạnh tanh:
“Đó là kết quả thí nghiệm của tôi. Ai cho phép anh mang nó đi đàm phán hợp tác thương mại mà không xin phép tôi?”
Chu Hải cười, giọng điệu hòa hoãn:
“Gì mà của em hay của anh, chẳng phải đều là thành quả chúng ta cùng nhau tạo ra sao?”
“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm do tôi thực hiện. Anh chỉ là người phụ giúp, ghi lại vài số liệu, vậy mà nghĩ mình có quyền xử lý nó à?”
Cô gái không hề nhượng bộ.
Lời cô ấy nói khiến nét mặt Chu Hải sầm xuống:
“Tần Chỉ Lan, em đừng quá đáng!”
“Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ anh lo nghĩ cho tương lai của cả hai chúng ta là sai sao? Em giữ chặt nó trong tay thì làm được gì? Không phải hợp tác với một công ty đáng tin để phát triển thì mới mang lại lợi ích lớn nhất sao?”
“Tôi nói lần cuối: đó, là, của, tôi.”
Cô gái được gọi là Tần Chỉ Lan kia hờ hững nhìn anh ta:
“Bằng sáng chế nằm trong tay tôi, anh thậm chí còn không nắm được công nghệ cốt lõi, vậy mà còn muốn tìm người hợp tác phát triển? Chỉ cần tôi còn sống, điều đó là không thể.”
“Còn nữa, chúng ta chia tay. Từ giờ, anh và tôi không còn bất kỳ quan hệ nào.”
Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
Chu Hải đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô ấy. Đôi mắt anh ta dần dần lạnh đi, trong con ngươi ánh lên một tia sát khí sắc lạnh thoáng qua.
Tôi đứng cách đó không xa, đột nhiên hiểu ra.
Kiếp trước, tôi từng nghe Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình về cách anh ta giữ được một nhân tài như Chu Hải bên cạnh.
Lúc ấy, Lục Tâm Đình đang ôm cô ta ngồi cạnh bể bơi, nghe thắc mắc của cô ta thì cười nói:
“Bởi vì, anh ta có chuyện cần anh giúp.”
Nhưng quan trọng hơn, trong cả kiếp trước, tôi chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc đến cái tên Tần Chỉ Lan.
Trước cổng ngôi trường nơi tất cả sắp bắt đầu, tôi định tìm người hỏi đường, thì bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ gần đó.
Chu Hải. Nhưng lúc này, anh ta trẻ hơn rất nhiều so với ký ức của tôi.
Trước mặt anh ta là một cô gái cao gầy, tóc ngắn, đeo kính, gương mặt lạnh tanh:
“Đó là kết quả thí nghiệm của tôi. Ai cho phép anh mang nó đi đàm phán hợp tác thương mại mà không xin phép tôi?”
Chu Hải cười, giọng điệu hòa hoãn:
“Gì mà của em hay của anh, chẳng phải đều là thành quả chúng ta cùng nhau tạo ra sao?”
“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm do tôi thực hiện. Anh chỉ là người phụ giúp, ghi lại vài số liệu, vậy mà nghĩ mình có quyền xử lý nó à?”
Cô gái không hề nhượng bộ.
Lời cô ấy nói khiến nét mặt Chu Hải sầm xuống:
“Tần Chỉ Lan, em đừng quá đáng!”
“Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ anh lo nghĩ cho tương lai của cả hai chúng ta là sai sao? Em giữ chặt nó trong tay thì làm được gì? Không phải hợp tác với một công ty đáng tin để phát triển thì mới mang lại lợi ích lớn nhất sao?”
“Tôi nói lần cuối: đó, là, của, tôi.”
Cô gái được gọi là Tần Chỉ Lan kia hờ hững nhìn anh ta:
“Bằng sáng chế nằm trong tay tôi, anh thậm chí còn không nắm được công nghệ cốt lõi, vậy mà còn muốn tìm người hợp tác phát triển? Chỉ cần tôi còn sống, điều đó là không thể.”
“Còn nữa, chúng ta chia tay. Từ giờ, anh và tôi không còn bất kỳ quan hệ nào.”
Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
Chu Hải đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô ấy. Đôi mắt anh ta dần dần lạnh đi, trong con ngươi ánh lên một tia sát khí sắc lạnh thoáng qua.
Tôi đứng cách đó không xa, đột nhiên hiểu ra.
Kiếp trước, tôi từng nghe Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình về cách anh ta giữ được một nhân tài như Chu Hải bên cạnh.
Lúc ấy, Lục Tâm Đình đang ôm cô ta ngồi cạnh bể bơi, nghe thắc mắc của cô ta thì cười nói:
“Bởi vì, anh ta có chuyện cần anh giúp.”
Nhưng quan trọng hơn, trong cả kiếp trước, tôi chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc đến cái tên Tần Chỉ Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.