Chương 24
Sô Cô La Ovaltine
05/01/2025
Ngày tôi về nước, tuyết đầu mùa rơi trắng xóa mặt đất.
Kéo chiếc vali bước ra khỏi sân bay, tôi lập tức nhìn thấy một biển quảng cáo bên cạnh.
Trên đó là gương mặt trang điểm tinh xảo của Lâm Tửu.
Mấy năm nay, trong lúc tôi ở nước ngoài bận rộn thành lập công ty để chuẩn bị đối đầu với Lục Tâm Đình– người dần tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục– thì anh ta cũng không hề rảnh rỗi.
Không được tuyển thẳng, phỏng vấn cũng thất bại, nhưng Lâm Tửu vẫn được anh ta tìm cách đưa vào Học viện Điện ảnh, rồi thành công bước chân vào làng giải trí.
Cô ta đúng thật là y hệt như trước kia.
Tôi cười khẩy, ngồi vào xe.
Xuyên qua dòng xe cộ bị phủ một lớp tuyết mỏng, chiếc xe đi thẳng đến công ty tôi.
Ba ngày sau là buổi đấu thầu– một sự kiện quan trọng khác.
Tôi và Tần Chỉ Lan vùi đầu làm việc suốt ba ngày liền, đảm bảo phương án được tối ưu hóa đến mức tốt nhất.
Tại buổi đấu thầu công khai, tôi không ngoài dự đoán mà giành được hợp đồng.
Khi tên công ty trúng thầu được công bố, tôi đứng dậy, vừa vặn đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lục Tâm Đình.
“Em! Lục Tâm Hỉ!”
Tôi khẽ nhếch môi, cười nhẹ:
“Lâu rồi không gặp, anh trai.”
Khi sự kiện kết thúc, anh ta đuổi theo, chặn tôi lại ở hành lang, giọng nói không giấu nổi sự ngỡ ngàng:
“Lan Tâm là công ty của em sao?”
“Là em đã giấu Tần Chỉ Lan sau khi cô ấy mất tích, đúng không?!”
Tôi bật cười thành tiếng:
“Sao anh gấp gáp thế, Lục Tâm Đình?”
Tôi phì cười: “Gì mà giấu chứ, anh đâu quen biết cô ấy, sao lại cố chấp đi tìm một người đang sống thế này làm gì?”
“Hay là... anh định làm chuyện gì phạm pháp?”
Nói đến đây, nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta, tôi phá lên cười rồi rời đi.
Lần này về nước, tôi làm mọi việc cực kỳ phô trương.
Sau khi giành được hợp đồng, tôi bắt đầu mở rộng mối quan hệ, kết giao với nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Với quyền sử dụng độc quyền bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan và việc vừa cướp được dự án lớn từ tay công ty nhà họ Lục, ai ai cũng rất khách sáo và nhiệt tình với tôi.
Đây là cảm giác mà kiếp trước, ngay cả khi tôi giành được ba giải Ảnh hậu, cũng chưa từng cảm nhận được.
“Con người ấy mà, rốt cuộc vẫn phải nắm trong tay tư liệu sản xuất mới được.”
Tôi nâng ly rượu vang, cảm thán một câu.
Tô Lam đứng cạnh quay sang, nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Sao tôi thấy cậu mới đi bốn năm mà trưởng thành như già thêm mười tuổi vậy?”
“Cũng bình thường thôi, dù sao năm 18 tuổi có thể dựa vào tuổi trẻ mà phát điên”
Tôi nói: “Nnhưng giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, trước khi lộ nanh vuốt ra cũng phải giả bộ một chút.”
Nói xong, tôi giơ bảng số, cất tiếng đấu giá:
“Hai triệu.”
Lâm Tửu ngồi ở hàng ghế đầu giật mình quay lại, ngay cả Giang Thiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi thấy anh ta khẽ ngẩn ngơ.
Đôi mắt tinh tường của tôi liếc qua vết sẹo mờ trên trán anh ta, bất giác cảm thấy thú vị.
“... Hai triệu sáu trăm nghìn.”
Anh ta tỉnh táo lại, vội vã giơ bảng, bắt đầu cạnh tranh với tôi.
Tôi biết chiếc vòng tay nạm kim cương này là quà để tặng Lâm Tửu.
Bởi vì vài ngày nữa chính là sinh nhật của Lâm Tửu.
Dù anh ta đã dùng mọi thủ đoạn để có chút tiếng nói trong công ty nhà họ Giang, vẫn không thể so bì với việc Lục Tâm Đình nắm toàn quyền ở công ty nhà họ Lục.
Muốn lấy lòng thì chỉ còn cách làm những chuyện như thế này.
Tôi tiếp tục đấu giá cùng anh ta, nhìn anh ta dùng sáu triệu để giành được chiếc vòng tay.
Tôi cười nhạt:
“Tình cảm sâu đậm thật đấy.”
Giang Thiêm cầm chiếc vòng tay, im lặng nhìn tôi.
Rất lâu sau, anh ta khẽ gọi:
“Tâm Tâm.”
“Đừng gọi, buồn nôn quá.”
Tôi khoa trương lùi lại một bước, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rồi khẽ hừ một tiếng:
“So với người mẹ tiểu tam của anh thì anh có bản lĩnh hơn, ít nhất cũng chen chân thành công.”
“Chỉ không biết hai người sắp xếp thời gian thế nào – anh ba, năm bảy còn anh tôi hai, tư, sáu, chủ nhật thì chung?”
Lời tôi nói không hề che giấu âm lượng.
Đúng như dự đoán, khi buổi đấu giá kết thúc, vài người bạn trong giới kinh doanh đã tìm tôi để hỏi chuyện.
Tôi làm ra vẻ khó xử, nói:
“Anh tôi với cậu con riêng nhà họ Giang cùng thích một minh tinh nhỏ. Haiz, chỉ có vậy thôi, nhà ai mà chẳng có người si tình. Vì tình yêu, cái gì họ cũng chịu được cả.”
Tôi không chỉ tung tin đồn về ba người bọn họ mà còn đưa vốn vào giới điện ảnh và truyền hình, lăng xê nữ diễn viên mới, cướp mất nhiều vai diễn quan trọng của Lâm Tửu kiếp trước.
Lục Tâm Đình tất nhiên không thể chịu nổi cảnh đóa hoa trắng nhỏ của anh ta bị ức h.i.ế.p như thế.
Anh ta lập tức ra tay đối phó tôi.
Mà tôi cũng chỉ đợi điều này.
Không ra tay thì làm sao lộ sơ hở được chứ?
Kéo chiếc vali bước ra khỏi sân bay, tôi lập tức nhìn thấy một biển quảng cáo bên cạnh.
Trên đó là gương mặt trang điểm tinh xảo của Lâm Tửu.
Mấy năm nay, trong lúc tôi ở nước ngoài bận rộn thành lập công ty để chuẩn bị đối đầu với Lục Tâm Đình– người dần tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục– thì anh ta cũng không hề rảnh rỗi.
Không được tuyển thẳng, phỏng vấn cũng thất bại, nhưng Lâm Tửu vẫn được anh ta tìm cách đưa vào Học viện Điện ảnh, rồi thành công bước chân vào làng giải trí.
Cô ta đúng thật là y hệt như trước kia.
Tôi cười khẩy, ngồi vào xe.
Xuyên qua dòng xe cộ bị phủ một lớp tuyết mỏng, chiếc xe đi thẳng đến công ty tôi.
Ba ngày sau là buổi đấu thầu– một sự kiện quan trọng khác.
Tôi và Tần Chỉ Lan vùi đầu làm việc suốt ba ngày liền, đảm bảo phương án được tối ưu hóa đến mức tốt nhất.
Tại buổi đấu thầu công khai, tôi không ngoài dự đoán mà giành được hợp đồng.
Khi tên công ty trúng thầu được công bố, tôi đứng dậy, vừa vặn đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lục Tâm Đình.
“Em! Lục Tâm Hỉ!”
Tôi khẽ nhếch môi, cười nhẹ:
“Lâu rồi không gặp, anh trai.”
Khi sự kiện kết thúc, anh ta đuổi theo, chặn tôi lại ở hành lang, giọng nói không giấu nổi sự ngỡ ngàng:
“Lan Tâm là công ty của em sao?”
“Là em đã giấu Tần Chỉ Lan sau khi cô ấy mất tích, đúng không?!”
Tôi bật cười thành tiếng:
“Sao anh gấp gáp thế, Lục Tâm Đình?”
Tôi phì cười: “Gì mà giấu chứ, anh đâu quen biết cô ấy, sao lại cố chấp đi tìm một người đang sống thế này làm gì?”
“Hay là... anh định làm chuyện gì phạm pháp?”
Nói đến đây, nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta, tôi phá lên cười rồi rời đi.
Lần này về nước, tôi làm mọi việc cực kỳ phô trương.
Sau khi giành được hợp đồng, tôi bắt đầu mở rộng mối quan hệ, kết giao với nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Với quyền sử dụng độc quyền bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan và việc vừa cướp được dự án lớn từ tay công ty nhà họ Lục, ai ai cũng rất khách sáo và nhiệt tình với tôi.
Đây là cảm giác mà kiếp trước, ngay cả khi tôi giành được ba giải Ảnh hậu, cũng chưa từng cảm nhận được.
“Con người ấy mà, rốt cuộc vẫn phải nắm trong tay tư liệu sản xuất mới được.”
Tôi nâng ly rượu vang, cảm thán một câu.
Tô Lam đứng cạnh quay sang, nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Sao tôi thấy cậu mới đi bốn năm mà trưởng thành như già thêm mười tuổi vậy?”
“Cũng bình thường thôi, dù sao năm 18 tuổi có thể dựa vào tuổi trẻ mà phát điên”
Tôi nói: “Nnhưng giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, trước khi lộ nanh vuốt ra cũng phải giả bộ một chút.”
Nói xong, tôi giơ bảng số, cất tiếng đấu giá:
“Hai triệu.”
Lâm Tửu ngồi ở hàng ghế đầu giật mình quay lại, ngay cả Giang Thiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi thấy anh ta khẽ ngẩn ngơ.
Đôi mắt tinh tường của tôi liếc qua vết sẹo mờ trên trán anh ta, bất giác cảm thấy thú vị.
“... Hai triệu sáu trăm nghìn.”
Anh ta tỉnh táo lại, vội vã giơ bảng, bắt đầu cạnh tranh với tôi.
Tôi biết chiếc vòng tay nạm kim cương này là quà để tặng Lâm Tửu.
Bởi vì vài ngày nữa chính là sinh nhật của Lâm Tửu.
Dù anh ta đã dùng mọi thủ đoạn để có chút tiếng nói trong công ty nhà họ Giang, vẫn không thể so bì với việc Lục Tâm Đình nắm toàn quyền ở công ty nhà họ Lục.
Muốn lấy lòng thì chỉ còn cách làm những chuyện như thế này.
Tôi tiếp tục đấu giá cùng anh ta, nhìn anh ta dùng sáu triệu để giành được chiếc vòng tay.
Tôi cười nhạt:
“Tình cảm sâu đậm thật đấy.”
Giang Thiêm cầm chiếc vòng tay, im lặng nhìn tôi.
Rất lâu sau, anh ta khẽ gọi:
“Tâm Tâm.”
“Đừng gọi, buồn nôn quá.”
Tôi khoa trương lùi lại một bước, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rồi khẽ hừ một tiếng:
“So với người mẹ tiểu tam của anh thì anh có bản lĩnh hơn, ít nhất cũng chen chân thành công.”
“Chỉ không biết hai người sắp xếp thời gian thế nào – anh ba, năm bảy còn anh tôi hai, tư, sáu, chủ nhật thì chung?”
Lời tôi nói không hề che giấu âm lượng.
Đúng như dự đoán, khi buổi đấu giá kết thúc, vài người bạn trong giới kinh doanh đã tìm tôi để hỏi chuyện.
Tôi làm ra vẻ khó xử, nói:
“Anh tôi với cậu con riêng nhà họ Giang cùng thích một minh tinh nhỏ. Haiz, chỉ có vậy thôi, nhà ai mà chẳng có người si tình. Vì tình yêu, cái gì họ cũng chịu được cả.”
Tôi không chỉ tung tin đồn về ba người bọn họ mà còn đưa vốn vào giới điện ảnh và truyền hình, lăng xê nữ diễn viên mới, cướp mất nhiều vai diễn quan trọng của Lâm Tửu kiếp trước.
Lục Tâm Đình tất nhiên không thể chịu nổi cảnh đóa hoa trắng nhỏ của anh ta bị ức h.i.ế.p như thế.
Anh ta lập tức ra tay đối phó tôi.
Mà tôi cũng chỉ đợi điều này.
Không ra tay thì làm sao lộ sơ hở được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.