Chương 115: Bổn vương đã có phi tử rồi
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
22/01/2016
“Lạc Nhi.” Diêu Linh Linh khẽ gọi nàng, nhắc nàng phải chăng cũng nên đi rồi?
Muội ấy tới đây không phải để gặp Thái hậu hay công chúa Trường Lạc.
Vân Tử Lạc véo muội ấy một cái, bước lên nói với Thái hậu mấy câu rồi viện cớ rời đi.
Ra khỏi Từ Ninh cung, Diêu Linh Linh lập tức như một chú chim được thả khỏi lồng, bay thẳng ra ngoài cửa cung.
Khi hai người ra tới cửa ngoài, đúng lúc công chúa Trường Lạc bước lên chiếc xe riêng của mình.
Ngụy Thành mặc trường bào màu xanh rêu đang cúi đầu khom lưng chào, nói chuyện với Nhiếp Chính vương trên xe ngựa bằng vẻ mặt cực kỳ nịnh nọt.
Vân Tử Lạc nhìn ra xa, nhủ thầm trong lòng, thật sự nhìn không ra gã nam nhân lại có thể cúi đầu hạ mình, biết làm người như vậy, chẳng trách Diêu Linh Linh kể hắn được Nhiếp Chính vương rất trọng dụng.
Sau khi tiễn hai đội xe ngựa rời đi, Ngụy Thành đứng ngoài cung, đứng sững phía xa, không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt.
Rất lâu sau hắn mới quay đầu, đột ngột nhìn thấy Diêu Linh Linh đứng gần đó, quả thực đã sửng sốt.
Diêu Linh Linh nhìn hắn, vẻ mặt ngập tràn kỳ vọng.
Ngụy Thành khẽ nhíu mày, sải bước đi tới, quét mắt nhìn Vân Tử Lạc bên cạnh, nghĩ bụng chỉ là một tiểu thư danh môn thường ngày thân thiết với Diêu Linh Linh nên không thèm để tâm.
“Ngụy Thành.” Diêu Linh Linh nhỏ nhẹ gọi một tiếng.
Ngụy Thành nắm lấy tay Diêu Linh Linh, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Trên gương mặt không có chút ấm áp nào giữa những người yêu nhau.
Rõ ràng Diêu Linh Linh đã chú ý tới vẻ bất thường của Ngụy Thành.
Chàng chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy… Hơn nữa, trong ánh mắt dường như ngập đầy sự sốt ruột.
Diêu Linh Linh đứng yên không dám nhúc nhích, cũng quên cả cử động, chỉ ngẩng mặt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ.
“Sao còn không đi?” Ngụy Thành kéo muội ấy một cái. Diêu Linh Linh không chuẩn bị, loạng choạng mấy bước.
“Ngụy Thành, chàng đừng như vậy được không?”
Diêu Linh Linh ngẩng đầu nhìn hắn, có chút e sợ: “Có phải chàng không được vui không?”
Ngụy Thành nhíu mày.
Vân Tử Lạc không thể nhìn thêm được nữa.
Đây vốn là chuyện giữa hai người họ, nàng không tiện xen vào, chỉ đứng ở xa.
Nhưng khi nhìn thấy Ngụy Thành đối xử thô lỗ với Diêu Linh Linh như vậy, nàng khó mà kiềm chế được ngọn lửa giận trong ngực.
Nàng lao tới, một tay chắn trước Diêu Linh Linh, ánh mắt lạnh ngắt nhìn Ngụy Thành cực kỳ khinh miệt. Rồi nàng quay đầu nói với Diêu Linh Linh: “Linh Linh, ta thấy, chúng ta nên về phủ là hơn.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Ngụy Thành giấu Diêu Linh Linh chàng chàng thiếp thiếp với công chúa Trường Lạc, nàng sẽ thực sự nghĩ rằng Ngụy Thành chỉ đang bực mình.
Một gã đàn ông như vậy có tư cách gì nổi nóng với Diêu Linh Linh trong sáng, vô tội?
Hắn không có tư cách! Một chút cũng không!
“Linh Linh!” Ngụy Thành sa sầm mặt lại, nhìn Diêu Linh Linh.
Cả hai đều nhìn cả về phía Diêu Linh Linh. Diêu Linh Linh cắn môi dưới, cũng không biết nên làm thế nào.
Ngụy Thành, vì sao chàng lại trở nên như vậy?
“Linh Linh, nếu muội muốn đi thì đi cùng hắn đi.”
Vân Tử Lạc dịu giọng nói: “Nhưng không được để kẻ khác ức hiếp muội.”
Diêu Linh Linh ngước đôi mắt long lanh lên, gật đầu.
Ngụy Thành vô cùng tức giận, túm lấy cổ tay Diêu Linh Linh, kéo muội ấy ra sau lưng mình, nhìn Vân Tử Lạc với vẻ thù địch: “Chuyện của ta và Linh Linh, liên quan gì tới nhà ngươi? Ngươi là thiên kim tiểu thư của nhà nào? Mà không hiểu phép tắc như vậy?”
“Ngụy Thành, tỷ ấy là bạn tốt của ta!”
Sắc mặt Diêu Linh Linh hơi thay đổi, gấp gáp nói.
“Bạn tốt?” Ngụy Thành cong môi cười khinh bỉ, ánh mắt lướt qua Vân Tử Lạc, chuyển sang Diêu Linh Linh: “Trong đám bạn tốt của nàng có nữ nhân này sao? Cô ta là người nhà nào?”
Nói rồi, hắn đứng thẳng lên, tăng thêm cho bản thân một chút khí thế.
Diêu Linh Linh gấp gáp nói: “Tỷ ấy ở Vân gia, nhà Vân bá bá!”
“Vân gia?” Ngụy Thành quay lại, tỉ mỉ đánh giá Vân Tử Lạc, đôi mắt tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu mạng che mặt của nàng.
“Là Lạc Nhi, Vân Tử Lạc, nhị tiểu thư Vân gia.” Diêu Linh Linh giải thích: “Tỷ ấy là bạn tốt của ta đó, Ngụy Thành.”
“Nhị tiểu thư Vân gia?” Ngụy Thành suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng rực lên, không giấu được nụ cười châm biếm trên môi, tất cả đều hiện rõ mồn một trên gương mặt.
“Ta còn tưởng là ai chứ, đeo mặt nạ không dám gặp ai, thì ra là Vân nhị tiểu thư nổi danh xấu xí, một đứa con riêng tính tình cô độc! Linh Linh, sao nàng lại kết giao bạn bè với cô ta?”
Sắc mặt Diêu Linh Linh trắng nhợt, muốn ngăn không để Ngụy Thành tiếp tục nói mấy lời khó nghe này nữa.
Thế mà Vân Tử Lạc chỉ nhếch môi cười, nụ cười không tràn vào đáy mắt, nhìn Ngụy Thành bằng ánh mắt không chút nhiệt độ nào.
“Linh Linh! Thời gian trước cô ta lấy Tứ vương gia, bị người ta đổi dâu còn sỉ nhục cho một trận, từ lâu đã không còn thanh danh gì nữa rồi, sao nàng lại làm bạn với cô ta?”
Ngụy Thành hằn học nhìn Vân Tử Lạc: “Chẳng trách mà gần đây nàng càng ngày càng không nghe lời nữa, tất cả là do cô ta!”
“Không nghe lời? Ngụy Thành, ta nào có… ta có chỗ nào làm chưa tốt?” Diêu Linh Linh dồn mọi sự chú ý vào câu nói đó của hắn.
Ngụy Thành liếc nhìn muội ấy, nói: “Ta bảo nàng tới là để hỏi nàng một chuyện đây!”
Sau đó hắn liếc xéo Vân Tử Lạc: “Nếu cô ta chính là nhị tiểu thư của Vân gia thì ta cũng không giấu nữa. Tiêm Nhi sắp phải lấy Hoàng thượng, làm Hoàng hậu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”
Diêu Linh Linh không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này.
Nàng vội nói: “Ta không biết, là Nhiếp Chính vương và Thái hậu chỉ điểm cô ta.”
Sắc mặt Ngụy Thành chuyển sang tái xanh: “Hôm nay ta đã gặp Tiêm Nhi rồi, cô ấy không nói với ta như vậy! Ta tới Hà phủ, người bên đó cũng không nói như vậy!”
“Vậy họ nói sao?” Diêu Linh Linh âm thầm cảm thấy bất ổn, nhìn Vân Tử Lạc rồi bước qua, nắm lấy vạt áo nàng.
“Tiêm Nhi nói, vốn dĩ chỉ điểm nàng làm Hoàng hậu, nhưng nàng lại tìm được quan hệ trong Vân phủ, bảo Vân nhị tiểu thư cầu xin phụ thân tiến cung nói đỡ trước mặt Thái hậu, thế là để lại vị trí Hoàng hậu cho muội ấy!”
Trong lúc nói, ánh mắt Ngụy Thành bừng bừng lửa giận: “Có ai không biết Thái hậu là tỷ tỷ ruột của Vân tướng quân, nói gì nghe nấy! Linh Linh, nàng khiến ta quá thất vọng!”
Diêu Linh Linh hoàn toàn chết sững, khóe môi Vân Tử Lạc cũng giật giật.
Sự tình sao lại đến nông nỗi này?
“Là Hà Tiêm Nhi đích thân nói với chàng như vậy?” Diêu Linh Linh thấp giọng hỏi.
“Phải! Ta còn vào cung xác minh, đích thực là khoảng thời gian đó nàng đột nhiên qua lại thân thiết với Vân nhị tiểu thư! Nhưng thật không ngờ nàng lại nói cô ta là bạn?”
Vân Tử Lạc nhẫn nhịn đã quá lâu, không chịu nổi nửa, lên tiếng: “Bạn? Ta và Linh Linh là bạn đấy, can hệ gì tới ngươi?”
Ngụy Thành sững người, sắc mặt đột ngột đỏ bừng: “Ta là vị hôn phu của nàng ấy, ngươi nói xem có liên quan chăng?”
“Vị hôn phu? Vị hôn phu này còn không biết ở trong nồi hay ở trong bát, hay là… ở trong lòng người khác!” Vân Tử Lạc bật ra từng từ từng chữ, ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng nhìn Ngụy Thành với vẻ cảnh cáo.
Sắc mặt Ngụy Thành lập tức tái đi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Lạc Nhi, tỷ nói vậy là có ý gì?” Nét mặt Diêu Linh Linh đã thay đổi mấy lượt, muội ấy cũng nhận ra sự khác thường trong câu ‘ở trong lòng người khác’.
Vân Tử Lạc đột ngột cúi xuống bên tai Diêu Linh Linh.
Khi liếc ngang qua, Ngụy Thành quả nhiên căng thẳng, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.
Vân Tử Lạc thì thầm: “Chỉ chọc tức hắn ta một chút thôi, muội không để ý chứ?”
Dù muội ấy có để ý hay không, bây giờ vẫn chưa thể nói rõ chân tướng cho Diêu Linh Linh, muội ấy sẽ tổn thương.
“Ngươi nói nhăng cuội gì với nàng ấy thế hả?!” Gương mặt trắng nhợt của Ngụy Thành đã chuyển sang tím tái.
“Ngươi mặc kệ ta!” Vân Tử Lạc cười khẩy, tiếp tục nói: “Dù ngươi có là phu quân của muội ấy, ngươi cũng không có quyền quản lý việc muội ấy kết giao bạn bè! Ta cho ngươi biết, loại người như ngươi, Vân Tử Lạc ta vốn không thèm kết giao!”
Ngụy Thành nghe xong bỗng bật cười ha ha.
“Ngươi… muốn kết giao với ta?”
Hắn chỉ tay vào Vân Tử Lạc, nói với vẻ khó tin: “Ngươi là một nữ nhân xấu xí bất tài mà cũng muốn bám vào cái cây to như ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ta muốn hỏi ngươi đã từng nghe thấy tên ta từ cha ngươi hay chưa?”
Vân Tử Lạc câm nín tại chỗ, lườm nguýt rồi lẩm bẩm: “Từng gặp qua mấy kẻ tự mãn, nhưng chưa gặp người nào như ngươi, Sở Hàn Lâm vẫn còn xoàng lắm.”
“Ngươi nói gì?” Ngụy Thành bực bội hỏi.
“Ta nói… ta không biết ngươi là ai, chưa từng nghe ai nhắc đến, cũng vốn không biết trong triều có một nhân vật như ngươi.”
“Đó là do ngươi thiển cận quê mùa! Đồ xấu xí như ngươi thì biết được chuyện gì?” Ngụy Thành nghiễm nhiên không biết những chuyện xảy ra trong thành thời gian gần đây.
“Ngụy Thành!” Sắc mặt Diêu Linh Linh càng lúc càng khó coi, sốt ruột tới sắp khóc đến nơi.
Ngụy Thành nhìn muội ấy, ngẩng đầu nói: “Linh Linh, nàng là danh môn khuê tú, là con cả của phủ Thừa tướng, hiểu biết nhiều, sao có thế chơi chung với loại ếch ngồi đáy giếng này? Nàng nói cho ta cô ta biết ta là ai! Ở trong triều có địa vị thế nào!”
Diêu Linh Linh hất tay hắn ra, kêu lớn: “Ngụy Thành, chàng quá đáng rồi đấy! Lạc Nhi là bạn của ta, sao chàng có thể nói tỷ ấy như vậy! Tỷ ấy không phải ếch ngồi đáy giếng, thứ tỷ ấy biết còn nhiều hơn ta gấp bội, tỷ ấy còn thông minh hơn ta nhiều!”
Mặt Ngụy Thành càng lúc càng khó đăm đăm, hắn chỉ nghĩ là Diêu Linh Linh đang nói mấy câu tức giận, quay người nhìn Vân Tử Lạc: “Về hỏi cha ngươi thân phận của ta! Mặc dù cấp phẩm của ta không cao bằng cha ngươi, nhưng quyền lực thì nhiều hơn ông ấy!”
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh áy náy nhìn Vân Tử Lạc, mặt đỏ bừng, khóe mắt còn vương lệ: “Muội xin lỗi, muội xin lỗi, muội xin lỗi…”
Vân Tử Lạc cười khẽ, nắm chặt tay Diêu Linh Linh: “Nha đầu ngốc, muội có lỗi chỗ nào với ta đâu? Hai người nói chuyện đi, ta về phủ đây.”
Nàng cũng nhận ra, mình đừng đây cũng không nói chuyện được gì với muội ấy.
Về câu chuyện hàm hồ mà Hà Tiêm Nhi thêu dệt nên, nếu trong lòng Ngụy Thành thật sự có Diêu Linh Linh, cho dù chỉ là phân nửa, hắn chắc chắn cũng sẽ không tin.
Nếu hắn đã tin thì Linh Linh còn cần gì phải ở bên cạnh hắn?
“Lạc Nhi, để xe ngựa của phủ Thừa tướng đưa tỷ về, lát nữa ta đi cùng Ngụy Thành.” Diêu Linh Linh rất khó xử.
Ngụy Thành mặt lạnh như băng.
Vân Tử Lạc nhìn về phía con đường xa hút phía ngoài cung, lãnh đạm nói: “Không cần đâu.”
Tiếng lục lạc vang lên, một cỗ xe ngựa hào hoa từ trên đường lao thẳng tới Hoàng cung, lướt ngang qua ba người họ.
Sở Tử Uyên vén rèm nhìn ra ngoài, mừng rỡ gọi: “Dừng xe!”
Phu xe lập tức dừng ngựa.
Sở Tử Uyên nhảy xuống, rảo bước về phía ba người.
“Bát vương gia! Ngài vào cung ạ?” Ngụy Thành lập tức tươi cười bước lên hành lễ.
Hôm nay chẳng biết gió thổi hướng nào, phía nào cũng không thể đắc tội.
Sở Tử Uyên đáp qua loa rồi đi về phía Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, sao vậy? Hình như muội không vui, ai chọc muội giận rồi?”
Vân Tử Lạc cũng rất kinh ngạc, huynh ấy cũng biết quan sát sắc mặt đấy chứ.
Nàng chỉ để hở đôi mắt tròn ra ngoài, trong nháy mắt huynh ấy đã biết nàng không vui.
Huynh ấy quả thật rất hiểu mình.
Vân Tử Lạc chú ý tới Ngụy Thành đang sửng sốt đứng bên Sở Tử Uyên, rồi lại nhìn mình vô cùng nghi hoặc.
Nàng không khỏi cười thầm trong lòng.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nói: “Đúng là có người chọc giận muội, rất giận, rất giận. Tử Uyên, huynh bảo muội phải làm gì bây giờ?”
Sở Tử Uyên nghe thấy vậy, phẫn nộ dâng cao.
“Kẻ nào?!”
Thanh âm bất chợt cao vút, chàng nắm chặt tay lại, hỏi với khí thế phừng phừng: “Kẻ nào khiến muội không vui? Nói hay làm gì muội? Lạc Nhi, muội nói là kẻ nào đi, Nhiếp Chính vương phải không? Hay là Sở Hàn Lâm?”
Vân Tử Lạc cảm động khôn cùng.
Tử Uyên vẫn còn quan tâm tới mình như vậy.
Nếu lúc trước không có tình bạn giữa họ, có lẽ nàng sẽ không thèm để tâm tới kiểu quan tâm đầy ‘hy sinh’ này.
Nhưng trong lòng nàng, Tử Uyên là bạn, có chuyện gì không vui, nàng vẫn muốn tâm sự với huynh ấy theo thói quen.
Nàng cố làm ra vẻ trầm mặc, tựa hồ đang do dự có nên nói hay không.
“Muội nói đi! Kẻ nào dám ức hiếp muội, Sở Tử Uyên này sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Ngụy Thành nghe xong hai chân lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ánh mắt hắn chỉ chú ý tới Vân Tử Lạc, chất đầy khiếp sợ.
Hắn không bao giờ ngờ rằng nữ nhân xấu xí này lại có thể khiến Bát vương gia vì nàng ta mà phẫn nộ!
“Tử Uyên, cảm ơn huynh!” Vân Tử Lạc chân thành mỉm cười.
Sở Tử Uyên sững người.
Nhìn đôi mắt tươi rói ấy là chàng biết nàng cười rất rạng rỡ.
Đã mấy ngày rồi nàng không cười với chàng như vậy.
Chàng bỗng nhiên cảm thấy gương mặt ấy thật đẹp, thật đẹp.
Vân Tử Lạc nhủ thầm trong lòng: Tử Uyên đã trượng nghĩa như vậy, phải chăng nàng không nên truy cứu, không nên để ý tới bóng đen tối đó nữa?
Có điều lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh nghe xong sợ mất hồn mất vía, chỉ lo Bát vương gia sẽ lập tức căm hận Ngụy Thành, bèn nắm chặt vạt áo Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc thở dài trong lòng, xoay ngược lại nắm lấy tay muội ấy, nhìn muội ấy bằng ánh mắt an ủi.
“Linh Linh, hai người nói chuyện đi. Tỷ quay về Tứ vương phủ đây, Tử Uyên, cho muội mượn con ngựa.”
“Ta đưa muội về.” Sở Tử Uyên giơ tay dặn dò xe ngựa quay đầu chuyển hướng rồi quay lại nhìn nàng: “Muội còn chưa nói với ta kẻ đó là ai.”
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Vậy thì làm phiền huynh rồi, chúng ta lên xe nói.”
Bờ môi Ngụy Thành đã xanh ngắt, liên tục run lập cập, không nói được câu nào, bộ dạng hung hăng trước đó như không tồn tại.
Quan hệ giữa Bát vương gia và Vân phủ cũng hoàn toàn không thân thiết, ngài ấy chăm sóc đứa con gái xấu xí của Vân gia như vậy từ khi nào?
“Linh Linh… Liệu cô ta có nói với Bát vương gia không?” Ngụy Thành lo lắng.
“Không đâu, Lạc Nhi với muội…” Diêu Linh Linh cảm thấy có một người bạn như vậy là một chuyện may mắn, quay đầu nói: “Ai bảo chàng vô lễ với Lạc Nhi như vậy! Ngụy Thành, Lạc Nhi không phải loại người như chàng nghĩ đâu!”
Ngụy Thành dần dần bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Thật ra dù cô ta có nói, ta cũng không sợ. Ta là người của Nhiếp Chính vương, Bát vương gia cũng không thể động vào ta. Vả lại, ta nói toàn là sự thật.”
“Ngụy Thành?” Diêu Linh Linh nhìn hắn, vẻ không dám tin.
Ngụy Thành không chú ý tới ánh mắt nàng, lẩm bẩm: “Có giao tình với Bát vương gia, như vậy làm bạn với cô ta cũng được, có điều sao cô ta lại thân với Bát vương gia đến vậy? Nàng biết không?”
Hắn lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Diêu Linh Linh.
Diêu Linh Linh im lặng lắc đầu.
Ngụy Thành nhìn sắc trời, nét mặt dần tái xanh: “Ta biết từ nhỏ quan hệ giữa nàng và Tiêm Nhi đã không tốt đẹp, nhưng cũng đâu thể hại muội ấy làm Hoàng hậu! Ta đã từng hứa với cha nàng sẽ cưới nàng, vì sao nàng còn không buông tha Tiêm Nhi? Muội ấy chỉ thích ta thôi, có lỗi hay sao?”
Diêu Linh Linh đau đớn cõi lòng: “Ta nói rồi, không phải ta, ta chưa từng tới tìm Lạc Nhi nói chuyện này! Trước đó chính Hà Tiêm Nhi ở trước mặt Thái hậu đề nghị để ta làm Hoàng hậu, cô ta muốn hãm hại ta!”
“Nói bậy!”
Ngụy Thành quát lên: “Tiêm Nhi sao có thể hại nàng? Ba chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, trước nay toàn là nàng chèn ép muội ấy. Muội ấy tội nghiệp, đáng thương, học võ còn không cầm được roi, sao có thể hại nàng?”
“Ngụy Thành, chàng chỉ cần nói có tin ta hay không thôi?”
Giọng Diêu Linh Linh càng lúc càng mỏi mệt.
“Không phải ta không tin nàng mà nàng nói dối quá giả! Nàng không nên đổ tội cho Tiêm Nhi! Muội ấy sắp phải lấy Hoàng thượng rồi, đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi.”
Giọng Ngụy Thành chất chứa phẫn nộ: “Ta cho nàng thời gian vài ngày, nàng suy nghĩ cho thật kỹ. Mấy ngày này ta sẽ lo chuyện của Tiêm Nhi, nàng chớ có tới tìm ta!”
Nói rồi, hắn sải bước bỏ đi.
Hoàng hôn đổ xuống, phủ lên một màu đỏ rực, bao trùm bóng dáng lẻ loi của người con gái.
Đôi mắt Diêu Linh Linh đã được bọc một tầng nước mắt. Nàng cắn môi, nhịn mà nhịn không được, đột ngột bộc phát òa khóc nức nở…
***
Phủ Nhiếp Chính vương.
Trong một phủ đệ ít có hơi người bỗng trở nên ồn ào.
“Công chúa, bên này! Bên này!”
Mấy tiểu thái giám nấp một bên, ở giữa là một nữ tử đang bịt mắt cẩn thận lần mò bốn xung quanh.
Thì ra mấy người này đang chơi trò bịt mắt bắt dê.
Đột nhiên, công chúa Trường Lạc gỡ tấm vải đỏ bịt mắt xuống, quát to: “Không chơi nữa! Hách Liên Ý đâu? Chàng làm việc đến tận giờ này sao? Về phủ chưa?”
Một thị vệ theo sát rảo bước tới bẩm: “Nhiếp Chính vương hình như đã quay về rồi, đang mở cuộc nghị bàn ở tiền sảnh.”
Công chúa Trường Lạc mắt sáng rực lên: “Mau đưa ta qua!”
Nàng ta tung tăng chạy ra ngoài.
Ở tiền sảnh, không khí vắng lặng.
Nhiếp Chính vương đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ở giữa trải một lớp thảm mềm, một tay chống cằm, một tay bưng tách trà, nhẹ nhàng nhấp.
Bên dưới có khoảng mười sáu người đang đứng, đều là thị vệ thân tín của chàng.
“Hai ngày nay tình hình thế nào?” Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên.
Có người lần lượt đứng ra bẩm báo.
Vừa nói được một nửa thì từ xa vang lên một tiếng ‘Hách Liên Ý’, công chúa Trường Lạc tay nắm váy, thở hồng hộc chạy vào.
Sắc mặt Nhiếp Chính vương sa sầm lại, đập bàn cái ‘rầm’, lạnh lùng lên tiếng: “Bổn vương đang họp bàn, một chút lễ nghĩa này công chúa cũng không biết sao?”
“Hách Liên Ý, người ta chán mà!” Công chúa Trường Lạc mặt dày chạy tới, ngồi đối diện chàng: “Dù sao thì bổn công chúa cũng sắp trở thành vương phi của chàng, chút chuyện này nghe cùng cũng không sao chứ hả?”
Vương phi?
Mấy người phía dưới đều không khỏi phát ra những tiếng sửng sốt.
“Vương phi? Công chúa muốn làm vương phi của bổn vương?” Nhiếp Chính vương giấu đi một nụ cười chế giễu trong đôi mắt phượng, hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi, Hách Liên Ý, người là nam nhân của ta! Ngươi còn không biết sao?”
Công chúa Trường Lạc rất chắc chắn.
Nhiếp Chính vương cười lạnh: “Trong phủ bổn vương đã có phi tử rồi, Ninh trắc phi.”
“Hả? Ninh trắc phi?”
Công chúa Trường Lạc đột ngột đứng dậy, hai mắt dựng ngược, ánh mắt giận dữ: “Ninh trắc phi nào? Có phải con cọp cái tối hôm đó không? Nam nhân của bổn công chúa mà cô ta cũng dám đụng vào? Gọi ra đây!”
Mấy người kia đều thảng thốt trước lời nói của công chúa Trường Lạc.
Nhiếp Chính vương nheo mắt lại, ngước cằm lên nhìn Quỷ Mị: “Không nghe thấy sao? Công chúa gọi Ninh trắc phi tới.”
Quỷ Mị khẽ lau mồ hôi trên trán, gật đầu: “Dạ, thuộc hạ sẽ đi gọi Ninh trắc phi.”
Rồi hắn chạy ra khỏi tiền sảnh.
Công chúa Trường Lạc tự tin ngẩng đầu, chắp tay đứng trên sảnh, nhìn các thị vệ thủ lĩnh.
Dĩ nhiên không chỉ nhìn qua, mà là nhìn trái nhìn phải, chốc chốc còn gật đầu.
Đám thị vệ này đều bị nhìn tới nỗi phải cúi gằm hết cả.
Họ hoảng sợ trong lòng, cô công chúa này nhìn người sao mà giống ra chợ mua rau quá vậy?
Chẳng mấy chốc, Quỷ Mị đã quay về, theo sau là một nữ tử mặc áo lụa xanh, cũng chạy đến bở hơi tai.
Công chúa Trường Lạc chỉ nhìn qua, lửa giận đã phừng phừng.
Cô gái này da trắng, đầy đặn, vừa nhìn là biết một con hồ ly tinh.
“Ninh Thị tham kiến vương gia.”
Nữ tử quỳ xuống, cất giọng yểu điệu, tiếng thở khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Công chúa Trường Lạc lập tức lao xuống, ‘bốp bốp bốp’ tặng ngay ba cái tát.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi: “Công chúa!”
Công chúa Trường Lạc tức tối nhìn Ninh Thị: “Ngươi chính là Ninh trắc phi?”
“Chính là nô tỳ.” Ninh trắc phi sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, bò sấp xuống đất.
Công chúa Trường Lạc giơ một chân lên định đá nàng ấy ra ngoài.
“Công chúa!” Nhiếp Chính vương đã bay người xuống thềm, giơ cánh tay dài chặn nàng ta lại…
Muội ấy tới đây không phải để gặp Thái hậu hay công chúa Trường Lạc.
Vân Tử Lạc véo muội ấy một cái, bước lên nói với Thái hậu mấy câu rồi viện cớ rời đi.
Ra khỏi Từ Ninh cung, Diêu Linh Linh lập tức như một chú chim được thả khỏi lồng, bay thẳng ra ngoài cửa cung.
Khi hai người ra tới cửa ngoài, đúng lúc công chúa Trường Lạc bước lên chiếc xe riêng của mình.
Ngụy Thành mặc trường bào màu xanh rêu đang cúi đầu khom lưng chào, nói chuyện với Nhiếp Chính vương trên xe ngựa bằng vẻ mặt cực kỳ nịnh nọt.
Vân Tử Lạc nhìn ra xa, nhủ thầm trong lòng, thật sự nhìn không ra gã nam nhân lại có thể cúi đầu hạ mình, biết làm người như vậy, chẳng trách Diêu Linh Linh kể hắn được Nhiếp Chính vương rất trọng dụng.
Sau khi tiễn hai đội xe ngựa rời đi, Ngụy Thành đứng ngoài cung, đứng sững phía xa, không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt.
Rất lâu sau hắn mới quay đầu, đột ngột nhìn thấy Diêu Linh Linh đứng gần đó, quả thực đã sửng sốt.
Diêu Linh Linh nhìn hắn, vẻ mặt ngập tràn kỳ vọng.
Ngụy Thành khẽ nhíu mày, sải bước đi tới, quét mắt nhìn Vân Tử Lạc bên cạnh, nghĩ bụng chỉ là một tiểu thư danh môn thường ngày thân thiết với Diêu Linh Linh nên không thèm để tâm.
“Ngụy Thành.” Diêu Linh Linh nhỏ nhẹ gọi một tiếng.
Ngụy Thành nắm lấy tay Diêu Linh Linh, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”
Trên gương mặt không có chút ấm áp nào giữa những người yêu nhau.
Rõ ràng Diêu Linh Linh đã chú ý tới vẻ bất thường của Ngụy Thành.
Chàng chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy… Hơn nữa, trong ánh mắt dường như ngập đầy sự sốt ruột.
Diêu Linh Linh đứng yên không dám nhúc nhích, cũng quên cả cử động, chỉ ngẩng mặt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt đau khổ.
“Sao còn không đi?” Ngụy Thành kéo muội ấy một cái. Diêu Linh Linh không chuẩn bị, loạng choạng mấy bước.
“Ngụy Thành, chàng đừng như vậy được không?”
Diêu Linh Linh ngẩng đầu nhìn hắn, có chút e sợ: “Có phải chàng không được vui không?”
Ngụy Thành nhíu mày.
Vân Tử Lạc không thể nhìn thêm được nữa.
Đây vốn là chuyện giữa hai người họ, nàng không tiện xen vào, chỉ đứng ở xa.
Nhưng khi nhìn thấy Ngụy Thành đối xử thô lỗ với Diêu Linh Linh như vậy, nàng khó mà kiềm chế được ngọn lửa giận trong ngực.
Nàng lao tới, một tay chắn trước Diêu Linh Linh, ánh mắt lạnh ngắt nhìn Ngụy Thành cực kỳ khinh miệt. Rồi nàng quay đầu nói với Diêu Linh Linh: “Linh Linh, ta thấy, chúng ta nên về phủ là hơn.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Ngụy Thành giấu Diêu Linh Linh chàng chàng thiếp thiếp với công chúa Trường Lạc, nàng sẽ thực sự nghĩ rằng Ngụy Thành chỉ đang bực mình.
Một gã đàn ông như vậy có tư cách gì nổi nóng với Diêu Linh Linh trong sáng, vô tội?
Hắn không có tư cách! Một chút cũng không!
“Linh Linh!” Ngụy Thành sa sầm mặt lại, nhìn Diêu Linh Linh.
Cả hai đều nhìn cả về phía Diêu Linh Linh. Diêu Linh Linh cắn môi dưới, cũng không biết nên làm thế nào.
Ngụy Thành, vì sao chàng lại trở nên như vậy?
“Linh Linh, nếu muội muốn đi thì đi cùng hắn đi.”
Vân Tử Lạc dịu giọng nói: “Nhưng không được để kẻ khác ức hiếp muội.”
Diêu Linh Linh ngước đôi mắt long lanh lên, gật đầu.
Ngụy Thành vô cùng tức giận, túm lấy cổ tay Diêu Linh Linh, kéo muội ấy ra sau lưng mình, nhìn Vân Tử Lạc với vẻ thù địch: “Chuyện của ta và Linh Linh, liên quan gì tới nhà ngươi? Ngươi là thiên kim tiểu thư của nhà nào? Mà không hiểu phép tắc như vậy?”
“Ngụy Thành, tỷ ấy là bạn tốt của ta!”
Sắc mặt Diêu Linh Linh hơi thay đổi, gấp gáp nói.
“Bạn tốt?” Ngụy Thành cong môi cười khinh bỉ, ánh mắt lướt qua Vân Tử Lạc, chuyển sang Diêu Linh Linh: “Trong đám bạn tốt của nàng có nữ nhân này sao? Cô ta là người nhà nào?”
Nói rồi, hắn đứng thẳng lên, tăng thêm cho bản thân một chút khí thế.
Diêu Linh Linh gấp gáp nói: “Tỷ ấy ở Vân gia, nhà Vân bá bá!”
“Vân gia?” Ngụy Thành quay lại, tỉ mỉ đánh giá Vân Tử Lạc, đôi mắt tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu mạng che mặt của nàng.
“Là Lạc Nhi, Vân Tử Lạc, nhị tiểu thư Vân gia.” Diêu Linh Linh giải thích: “Tỷ ấy là bạn tốt của ta đó, Ngụy Thành.”
“Nhị tiểu thư Vân gia?” Ngụy Thành suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng rực lên, không giấu được nụ cười châm biếm trên môi, tất cả đều hiện rõ mồn một trên gương mặt.
“Ta còn tưởng là ai chứ, đeo mặt nạ không dám gặp ai, thì ra là Vân nhị tiểu thư nổi danh xấu xí, một đứa con riêng tính tình cô độc! Linh Linh, sao nàng lại kết giao bạn bè với cô ta?”
Sắc mặt Diêu Linh Linh trắng nhợt, muốn ngăn không để Ngụy Thành tiếp tục nói mấy lời khó nghe này nữa.
Thế mà Vân Tử Lạc chỉ nhếch môi cười, nụ cười không tràn vào đáy mắt, nhìn Ngụy Thành bằng ánh mắt không chút nhiệt độ nào.
“Linh Linh! Thời gian trước cô ta lấy Tứ vương gia, bị người ta đổi dâu còn sỉ nhục cho một trận, từ lâu đã không còn thanh danh gì nữa rồi, sao nàng lại làm bạn với cô ta?”
Ngụy Thành hằn học nhìn Vân Tử Lạc: “Chẳng trách mà gần đây nàng càng ngày càng không nghe lời nữa, tất cả là do cô ta!”
“Không nghe lời? Ngụy Thành, ta nào có… ta có chỗ nào làm chưa tốt?” Diêu Linh Linh dồn mọi sự chú ý vào câu nói đó của hắn.
Ngụy Thành liếc nhìn muội ấy, nói: “Ta bảo nàng tới là để hỏi nàng một chuyện đây!”
Sau đó hắn liếc xéo Vân Tử Lạc: “Nếu cô ta chính là nhị tiểu thư của Vân gia thì ta cũng không giấu nữa. Tiêm Nhi sắp phải lấy Hoàng thượng, làm Hoàng hậu, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”
Diêu Linh Linh không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này.
Nàng vội nói: “Ta không biết, là Nhiếp Chính vương và Thái hậu chỉ điểm cô ta.”
Sắc mặt Ngụy Thành chuyển sang tái xanh: “Hôm nay ta đã gặp Tiêm Nhi rồi, cô ấy không nói với ta như vậy! Ta tới Hà phủ, người bên đó cũng không nói như vậy!”
“Vậy họ nói sao?” Diêu Linh Linh âm thầm cảm thấy bất ổn, nhìn Vân Tử Lạc rồi bước qua, nắm lấy vạt áo nàng.
“Tiêm Nhi nói, vốn dĩ chỉ điểm nàng làm Hoàng hậu, nhưng nàng lại tìm được quan hệ trong Vân phủ, bảo Vân nhị tiểu thư cầu xin phụ thân tiến cung nói đỡ trước mặt Thái hậu, thế là để lại vị trí Hoàng hậu cho muội ấy!”
Trong lúc nói, ánh mắt Ngụy Thành bừng bừng lửa giận: “Có ai không biết Thái hậu là tỷ tỷ ruột của Vân tướng quân, nói gì nghe nấy! Linh Linh, nàng khiến ta quá thất vọng!”
Diêu Linh Linh hoàn toàn chết sững, khóe môi Vân Tử Lạc cũng giật giật.
Sự tình sao lại đến nông nỗi này?
“Là Hà Tiêm Nhi đích thân nói với chàng như vậy?” Diêu Linh Linh thấp giọng hỏi.
“Phải! Ta còn vào cung xác minh, đích thực là khoảng thời gian đó nàng đột nhiên qua lại thân thiết với Vân nhị tiểu thư! Nhưng thật không ngờ nàng lại nói cô ta là bạn?”
Vân Tử Lạc nhẫn nhịn đã quá lâu, không chịu nổi nửa, lên tiếng: “Bạn? Ta và Linh Linh là bạn đấy, can hệ gì tới ngươi?”
Ngụy Thành sững người, sắc mặt đột ngột đỏ bừng: “Ta là vị hôn phu của nàng ấy, ngươi nói xem có liên quan chăng?”
“Vị hôn phu? Vị hôn phu này còn không biết ở trong nồi hay ở trong bát, hay là… ở trong lòng người khác!” Vân Tử Lạc bật ra từng từ từng chữ, ánh mắt sáng quắc, lạnh lùng nhìn Ngụy Thành với vẻ cảnh cáo.
Sắc mặt Ngụy Thành lập tức tái đi, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Lạc Nhi, tỷ nói vậy là có ý gì?” Nét mặt Diêu Linh Linh đã thay đổi mấy lượt, muội ấy cũng nhận ra sự khác thường trong câu ‘ở trong lòng người khác’.
Vân Tử Lạc đột ngột cúi xuống bên tai Diêu Linh Linh.
Khi liếc ngang qua, Ngụy Thành quả nhiên căng thẳng, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.
Vân Tử Lạc thì thầm: “Chỉ chọc tức hắn ta một chút thôi, muội không để ý chứ?”
Dù muội ấy có để ý hay không, bây giờ vẫn chưa thể nói rõ chân tướng cho Diêu Linh Linh, muội ấy sẽ tổn thương.
“Ngươi nói nhăng cuội gì với nàng ấy thế hả?!” Gương mặt trắng nhợt của Ngụy Thành đã chuyển sang tím tái.
“Ngươi mặc kệ ta!” Vân Tử Lạc cười khẩy, tiếp tục nói: “Dù ngươi có là phu quân của muội ấy, ngươi cũng không có quyền quản lý việc muội ấy kết giao bạn bè! Ta cho ngươi biết, loại người như ngươi, Vân Tử Lạc ta vốn không thèm kết giao!”
Ngụy Thành nghe xong bỗng bật cười ha ha.
“Ngươi… muốn kết giao với ta?”
Hắn chỉ tay vào Vân Tử Lạc, nói với vẻ khó tin: “Ngươi là một nữ nhân xấu xí bất tài mà cũng muốn bám vào cái cây to như ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ta muốn hỏi ngươi đã từng nghe thấy tên ta từ cha ngươi hay chưa?”
Vân Tử Lạc câm nín tại chỗ, lườm nguýt rồi lẩm bẩm: “Từng gặp qua mấy kẻ tự mãn, nhưng chưa gặp người nào như ngươi, Sở Hàn Lâm vẫn còn xoàng lắm.”
“Ngươi nói gì?” Ngụy Thành bực bội hỏi.
“Ta nói… ta không biết ngươi là ai, chưa từng nghe ai nhắc đến, cũng vốn không biết trong triều có một nhân vật như ngươi.”
“Đó là do ngươi thiển cận quê mùa! Đồ xấu xí như ngươi thì biết được chuyện gì?” Ngụy Thành nghiễm nhiên không biết những chuyện xảy ra trong thành thời gian gần đây.
“Ngụy Thành!” Sắc mặt Diêu Linh Linh càng lúc càng khó coi, sốt ruột tới sắp khóc đến nơi.
Ngụy Thành nhìn muội ấy, ngẩng đầu nói: “Linh Linh, nàng là danh môn khuê tú, là con cả của phủ Thừa tướng, hiểu biết nhiều, sao có thế chơi chung với loại ếch ngồi đáy giếng này? Nàng nói cho ta cô ta biết ta là ai! Ở trong triều có địa vị thế nào!”
Diêu Linh Linh hất tay hắn ra, kêu lớn: “Ngụy Thành, chàng quá đáng rồi đấy! Lạc Nhi là bạn của ta, sao chàng có thể nói tỷ ấy như vậy! Tỷ ấy không phải ếch ngồi đáy giếng, thứ tỷ ấy biết còn nhiều hơn ta gấp bội, tỷ ấy còn thông minh hơn ta nhiều!”
Mặt Ngụy Thành càng lúc càng khó đăm đăm, hắn chỉ nghĩ là Diêu Linh Linh đang nói mấy câu tức giận, quay người nhìn Vân Tử Lạc: “Về hỏi cha ngươi thân phận của ta! Mặc dù cấp phẩm của ta không cao bằng cha ngươi, nhưng quyền lực thì nhiều hơn ông ấy!”
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh áy náy nhìn Vân Tử Lạc, mặt đỏ bừng, khóe mắt còn vương lệ: “Muội xin lỗi, muội xin lỗi, muội xin lỗi…”
Vân Tử Lạc cười khẽ, nắm chặt tay Diêu Linh Linh: “Nha đầu ngốc, muội có lỗi chỗ nào với ta đâu? Hai người nói chuyện đi, ta về phủ đây.”
Nàng cũng nhận ra, mình đừng đây cũng không nói chuyện được gì với muội ấy.
Về câu chuyện hàm hồ mà Hà Tiêm Nhi thêu dệt nên, nếu trong lòng Ngụy Thành thật sự có Diêu Linh Linh, cho dù chỉ là phân nửa, hắn chắc chắn cũng sẽ không tin.
Nếu hắn đã tin thì Linh Linh còn cần gì phải ở bên cạnh hắn?
“Lạc Nhi, để xe ngựa của phủ Thừa tướng đưa tỷ về, lát nữa ta đi cùng Ngụy Thành.” Diêu Linh Linh rất khó xử.
Ngụy Thành mặt lạnh như băng.
Vân Tử Lạc nhìn về phía con đường xa hút phía ngoài cung, lãnh đạm nói: “Không cần đâu.”
Tiếng lục lạc vang lên, một cỗ xe ngựa hào hoa từ trên đường lao thẳng tới Hoàng cung, lướt ngang qua ba người họ.
Sở Tử Uyên vén rèm nhìn ra ngoài, mừng rỡ gọi: “Dừng xe!”
Phu xe lập tức dừng ngựa.
Sở Tử Uyên nhảy xuống, rảo bước về phía ba người.
“Bát vương gia! Ngài vào cung ạ?” Ngụy Thành lập tức tươi cười bước lên hành lễ.
Hôm nay chẳng biết gió thổi hướng nào, phía nào cũng không thể đắc tội.
Sở Tử Uyên đáp qua loa rồi đi về phía Vân Tử Lạc: “Lạc Nhi, sao vậy? Hình như muội không vui, ai chọc muội giận rồi?”
Vân Tử Lạc cũng rất kinh ngạc, huynh ấy cũng biết quan sát sắc mặt đấy chứ.
Nàng chỉ để hở đôi mắt tròn ra ngoài, trong nháy mắt huynh ấy đã biết nàng không vui.
Huynh ấy quả thật rất hiểu mình.
Vân Tử Lạc chú ý tới Ngụy Thành đang sửng sốt đứng bên Sở Tử Uyên, rồi lại nhìn mình vô cùng nghi hoặc.
Nàng không khỏi cười thầm trong lòng.
Nhưng ngoài mặt nàng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nói: “Đúng là có người chọc giận muội, rất giận, rất giận. Tử Uyên, huynh bảo muội phải làm gì bây giờ?”
Sở Tử Uyên nghe thấy vậy, phẫn nộ dâng cao.
“Kẻ nào?!”
Thanh âm bất chợt cao vút, chàng nắm chặt tay lại, hỏi với khí thế phừng phừng: “Kẻ nào khiến muội không vui? Nói hay làm gì muội? Lạc Nhi, muội nói là kẻ nào đi, Nhiếp Chính vương phải không? Hay là Sở Hàn Lâm?”
Vân Tử Lạc cảm động khôn cùng.
Tử Uyên vẫn còn quan tâm tới mình như vậy.
Nếu lúc trước không có tình bạn giữa họ, có lẽ nàng sẽ không thèm để tâm tới kiểu quan tâm đầy ‘hy sinh’ này.
Nhưng trong lòng nàng, Tử Uyên là bạn, có chuyện gì không vui, nàng vẫn muốn tâm sự với huynh ấy theo thói quen.
Nàng cố làm ra vẻ trầm mặc, tựa hồ đang do dự có nên nói hay không.
“Muội nói đi! Kẻ nào dám ức hiếp muội, Sở Tử Uyên này sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Ngụy Thành nghe xong hai chân lẩy bẩy, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ánh mắt hắn chỉ chú ý tới Vân Tử Lạc, chất đầy khiếp sợ.
Hắn không bao giờ ngờ rằng nữ nhân xấu xí này lại có thể khiến Bát vương gia vì nàng ta mà phẫn nộ!
“Tử Uyên, cảm ơn huynh!” Vân Tử Lạc chân thành mỉm cười.
Sở Tử Uyên sững người.
Nhìn đôi mắt tươi rói ấy là chàng biết nàng cười rất rạng rỡ.
Đã mấy ngày rồi nàng không cười với chàng như vậy.
Chàng bỗng nhiên cảm thấy gương mặt ấy thật đẹp, thật đẹp.
Vân Tử Lạc nhủ thầm trong lòng: Tử Uyên đã trượng nghĩa như vậy, phải chăng nàng không nên truy cứu, không nên để ý tới bóng đen tối đó nữa?
Có điều lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
“Lạc Nhi!” Diêu Linh Linh nghe xong sợ mất hồn mất vía, chỉ lo Bát vương gia sẽ lập tức căm hận Ngụy Thành, bèn nắm chặt vạt áo Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc thở dài trong lòng, xoay ngược lại nắm lấy tay muội ấy, nhìn muội ấy bằng ánh mắt an ủi.
“Linh Linh, hai người nói chuyện đi. Tỷ quay về Tứ vương phủ đây, Tử Uyên, cho muội mượn con ngựa.”
“Ta đưa muội về.” Sở Tử Uyên giơ tay dặn dò xe ngựa quay đầu chuyển hướng rồi quay lại nhìn nàng: “Muội còn chưa nói với ta kẻ đó là ai.”
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Vậy thì làm phiền huynh rồi, chúng ta lên xe nói.”
Bờ môi Ngụy Thành đã xanh ngắt, liên tục run lập cập, không nói được câu nào, bộ dạng hung hăng trước đó như không tồn tại.
Quan hệ giữa Bát vương gia và Vân phủ cũng hoàn toàn không thân thiết, ngài ấy chăm sóc đứa con gái xấu xí của Vân gia như vậy từ khi nào?
“Linh Linh… Liệu cô ta có nói với Bát vương gia không?” Ngụy Thành lo lắng.
“Không đâu, Lạc Nhi với muội…” Diêu Linh Linh cảm thấy có một người bạn như vậy là một chuyện may mắn, quay đầu nói: “Ai bảo chàng vô lễ với Lạc Nhi như vậy! Ngụy Thành, Lạc Nhi không phải loại người như chàng nghĩ đâu!”
Ngụy Thành dần dần bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Thật ra dù cô ta có nói, ta cũng không sợ. Ta là người của Nhiếp Chính vương, Bát vương gia cũng không thể động vào ta. Vả lại, ta nói toàn là sự thật.”
“Ngụy Thành?” Diêu Linh Linh nhìn hắn, vẻ không dám tin.
Ngụy Thành không chú ý tới ánh mắt nàng, lẩm bẩm: “Có giao tình với Bát vương gia, như vậy làm bạn với cô ta cũng được, có điều sao cô ta lại thân với Bát vương gia đến vậy? Nàng biết không?”
Hắn lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Diêu Linh Linh.
Diêu Linh Linh im lặng lắc đầu.
Ngụy Thành nhìn sắc trời, nét mặt dần tái xanh: “Ta biết từ nhỏ quan hệ giữa nàng và Tiêm Nhi đã không tốt đẹp, nhưng cũng đâu thể hại muội ấy làm Hoàng hậu! Ta đã từng hứa với cha nàng sẽ cưới nàng, vì sao nàng còn không buông tha Tiêm Nhi? Muội ấy chỉ thích ta thôi, có lỗi hay sao?”
Diêu Linh Linh đau đớn cõi lòng: “Ta nói rồi, không phải ta, ta chưa từng tới tìm Lạc Nhi nói chuyện này! Trước đó chính Hà Tiêm Nhi ở trước mặt Thái hậu đề nghị để ta làm Hoàng hậu, cô ta muốn hãm hại ta!”
“Nói bậy!”
Ngụy Thành quát lên: “Tiêm Nhi sao có thể hại nàng? Ba chúng ta cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, trước nay toàn là nàng chèn ép muội ấy. Muội ấy tội nghiệp, đáng thương, học võ còn không cầm được roi, sao có thể hại nàng?”
“Ngụy Thành, chàng chỉ cần nói có tin ta hay không thôi?”
Giọng Diêu Linh Linh càng lúc càng mỏi mệt.
“Không phải ta không tin nàng mà nàng nói dối quá giả! Nàng không nên đổ tội cho Tiêm Nhi! Muội ấy sắp phải lấy Hoàng thượng rồi, đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi.”
Giọng Ngụy Thành chất chứa phẫn nộ: “Ta cho nàng thời gian vài ngày, nàng suy nghĩ cho thật kỹ. Mấy ngày này ta sẽ lo chuyện của Tiêm Nhi, nàng chớ có tới tìm ta!”
Nói rồi, hắn sải bước bỏ đi.
Hoàng hôn đổ xuống, phủ lên một màu đỏ rực, bao trùm bóng dáng lẻ loi của người con gái.
Đôi mắt Diêu Linh Linh đã được bọc một tầng nước mắt. Nàng cắn môi, nhịn mà nhịn không được, đột ngột bộc phát òa khóc nức nở…
***
Phủ Nhiếp Chính vương.
Trong một phủ đệ ít có hơi người bỗng trở nên ồn ào.
“Công chúa, bên này! Bên này!”
Mấy tiểu thái giám nấp một bên, ở giữa là một nữ tử đang bịt mắt cẩn thận lần mò bốn xung quanh.
Thì ra mấy người này đang chơi trò bịt mắt bắt dê.
Đột nhiên, công chúa Trường Lạc gỡ tấm vải đỏ bịt mắt xuống, quát to: “Không chơi nữa! Hách Liên Ý đâu? Chàng làm việc đến tận giờ này sao? Về phủ chưa?”
Một thị vệ theo sát rảo bước tới bẩm: “Nhiếp Chính vương hình như đã quay về rồi, đang mở cuộc nghị bàn ở tiền sảnh.”
Công chúa Trường Lạc mắt sáng rực lên: “Mau đưa ta qua!”
Nàng ta tung tăng chạy ra ngoài.
Ở tiền sảnh, không khí vắng lặng.
Nhiếp Chính vương đang ngồi trên chiếc ghế thái sư ở giữa trải một lớp thảm mềm, một tay chống cằm, một tay bưng tách trà, nhẹ nhàng nhấp.
Bên dưới có khoảng mười sáu người đang đứng, đều là thị vệ thân tín của chàng.
“Hai ngày nay tình hình thế nào?” Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên.
Có người lần lượt đứng ra bẩm báo.
Vừa nói được một nửa thì từ xa vang lên một tiếng ‘Hách Liên Ý’, công chúa Trường Lạc tay nắm váy, thở hồng hộc chạy vào.
Sắc mặt Nhiếp Chính vương sa sầm lại, đập bàn cái ‘rầm’, lạnh lùng lên tiếng: “Bổn vương đang họp bàn, một chút lễ nghĩa này công chúa cũng không biết sao?”
“Hách Liên Ý, người ta chán mà!” Công chúa Trường Lạc mặt dày chạy tới, ngồi đối diện chàng: “Dù sao thì bổn công chúa cũng sắp trở thành vương phi của chàng, chút chuyện này nghe cùng cũng không sao chứ hả?”
Vương phi?
Mấy người phía dưới đều không khỏi phát ra những tiếng sửng sốt.
“Vương phi? Công chúa muốn làm vương phi của bổn vương?” Nhiếp Chính vương giấu đi một nụ cười chế giễu trong đôi mắt phượng, hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi, Hách Liên Ý, người là nam nhân của ta! Ngươi còn không biết sao?”
Công chúa Trường Lạc rất chắc chắn.
Nhiếp Chính vương cười lạnh: “Trong phủ bổn vương đã có phi tử rồi, Ninh trắc phi.”
“Hả? Ninh trắc phi?”
Công chúa Trường Lạc đột ngột đứng dậy, hai mắt dựng ngược, ánh mắt giận dữ: “Ninh trắc phi nào? Có phải con cọp cái tối hôm đó không? Nam nhân của bổn công chúa mà cô ta cũng dám đụng vào? Gọi ra đây!”
Mấy người kia đều thảng thốt trước lời nói của công chúa Trường Lạc.
Nhiếp Chính vương nheo mắt lại, ngước cằm lên nhìn Quỷ Mị: “Không nghe thấy sao? Công chúa gọi Ninh trắc phi tới.”
Quỷ Mị khẽ lau mồ hôi trên trán, gật đầu: “Dạ, thuộc hạ sẽ đi gọi Ninh trắc phi.”
Rồi hắn chạy ra khỏi tiền sảnh.
Công chúa Trường Lạc tự tin ngẩng đầu, chắp tay đứng trên sảnh, nhìn các thị vệ thủ lĩnh.
Dĩ nhiên không chỉ nhìn qua, mà là nhìn trái nhìn phải, chốc chốc còn gật đầu.
Đám thị vệ này đều bị nhìn tới nỗi phải cúi gằm hết cả.
Họ hoảng sợ trong lòng, cô công chúa này nhìn người sao mà giống ra chợ mua rau quá vậy?
Chẳng mấy chốc, Quỷ Mị đã quay về, theo sau là một nữ tử mặc áo lụa xanh, cũng chạy đến bở hơi tai.
Công chúa Trường Lạc chỉ nhìn qua, lửa giận đã phừng phừng.
Cô gái này da trắng, đầy đặn, vừa nhìn là biết một con hồ ly tinh.
“Ninh Thị tham kiến vương gia.”
Nữ tử quỳ xuống, cất giọng yểu điệu, tiếng thở khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Công chúa Trường Lạc lập tức lao xuống, ‘bốp bốp bốp’ tặng ngay ba cái tát.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi: “Công chúa!”
Công chúa Trường Lạc tức tối nhìn Ninh Thị: “Ngươi chính là Ninh trắc phi?”
“Chính là nô tỳ.” Ninh trắc phi sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác, bò sấp xuống đất.
Công chúa Trường Lạc giơ một chân lên định đá nàng ấy ra ngoài.
“Công chúa!” Nhiếp Chính vương đã bay người xuống thềm, giơ cánh tay dài chặn nàng ta lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.