Chương 288: Chân tướng sự thật (2)
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
03/12/2016
Quy Mị ôm lấy Diêu Linh Linh tránh ra, trên đỉnh đầu nồng đậm mùi hôi thối, xung quanh cũng không nhìn rõ gì.
Chỉ nghe thấy tiếng nam nhân xen lẫn với tiếng ván gỗ rơi xuống: " Xem chỗ này đi! Chỗ này có khả nghi, là một căn mật thất"
Ngay sau đó, liền có người nhảy xuống, rồi một người, một người nữa.
"Tất cả lục soát bốn phía cho ta, xem có điểm khả nghi tung tích của công chúa không"
Có người lên tiếng, bọn họ cũng không để ý tới Quỷ MỊ và Diêu Linh Linh cũng đang trốn ở phía bên này.
Sau khi bụi tản bớt đi, hai người họ mới nhìn rõ đám người vừa xuống mặc quan phục binh lính, mà bọn họ cũng đang đứng cách Quỷ Mị không xa.
Sau khi mơ hồ nhìn thấy hai người, một tên ngự lâm quân vội hét lớn lên: " Bên này có người"
Bọn họ địa vị thấp, chưa bao giờ gặp qua Quỷ Mị, tất nhiên là không nhận ra hắn.
Quỷ Mị nhíu mày, một tay đưa tay rút trường kiếm bên hông ra, chỉ cần hắn ra tay, chỉ trong giây lát thôi đám người này cũng đầu rời khỏi cổ.
Nhưng bàn tay hắn còn chưa chạm đến trường kiếm thì liền chạm vào một thứ mềm mại hơi lạnh.
Hắn cúi đầu, là tay của Diêu Linh Linh, muội ấy đang cắn môi nhìn hắn, ánh mắt không đồng tình.
Tâm Quỷ MỊ lập tức mềm nhìn ra, hắn thừa nhận, thời gian này ở cùng Diêu Linh Linh,tâm tư của hắn đã đặt toàn bộ lên người của nữ nhân này, nàng hay cười, nàng ngay thẳng, mỗi hành động của nàng đều khuấy động tâm tư hắn.
Bên này, đám binh linh quan sát Diêu Linh Linh, lắc đầu nói: " Không phải là nàng, nàng không giống với người trên bức họa, không phải là công chúa"
"Ừm, nhất định không phải. Chỉ là bọn họ trốn ở đây nhất định có vấn đề, chúng ta cũng nên dẫn bọn họ về phủ"
"Có lý, các ngươi là ai? Theo chúng ta đến Nhiếp chính vương phủ"
Quỷ MỊ ngẩn ra, bọn họ quả nhiên là người của vương gia phái tới, nhưng, không phải là tìm hắn sao? Bọn họ liên tục nhìn Diêu Linh Linh,còn nói nàng không phải là công chúa.... Nghĩ tới đây đột nhiên hắn chấn động, chẳng lẽ...
"Công chúa các ngươi tìm là ai?"
Diêu Linh Linh bước lên trước hỏi.
"Là Băng Thành Băng Lạc công chúa"
Vài tên lính thành thật nói.
"Lạc nhi" Chân Diêu Linh Linh lập tức mềm nhũn, lập tức hỏi: " Tỷ ấy làm sao? Mất tích sao?"
Đám binh linh nghi ngờ liếc mắt nhìn muội ấy, gật đầu: " Hiện giờ cả kinh thành đang tìm công chúa, các ngươi không biết sao? Mà cũng không trách được, xem bộ dạng của các ngươi, e rằng cũng đang lẩn trốn"
Diêu Linh Linh nghiêng đầu, nhìn về phía Quỷ MỊ ánh mắt hờn giận.
Lạc nhi mất tích nhất định là vì chuyện này!
Muội ấy gạt tay của hắn ra, nhìn về phía đám binh lính nói: " Ta biết rõ công chúa đang ở đâu, dẫn ta đi gặp Nhiếp chính vương, các ngươi có thể được lĩnh thưởng"
"Linh Linh" Quỷ Mị mấp máy môi, bước đến nói: " Ta đi cùng nàng"
Nhiếp chính vương phủ, không khí trong đại sảnh vô cùng ngột ngạt.
Nhiếp chính vương ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người ở dưới, ánh mắt như muốn một màu đỏ tươi, Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình đứng bên cạnh căng thẳng nhìn chàng.
"Nói đi"
Nhiếp chính vương lạnh lùng nói hai chữ.
Chàng không biết chuyện này đến tột cùng là vì sao, có thể vì làm giả mọi chuyện, lại có thể đánh lừa bọn họ.
Quỷ MỊ sớm đã không nghĩ được sống, nhưng khi nghe được giọng Nhiếp chính vương hắn cũng nhịn không được mà run lên.
"Vương gia, thuộc hạ đã lừa người"
Một lời nói thẳng vào vấn đế, làm cho người sớm đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi kinh hãi.
Quỷ MỊ cắn răng.
"Đêm hôn đó, thuộc hạ chưa từng rời khỏi thư phòng. Bình kia là rượu thuộc hạ đưa vào, Hầu Hạ quận chúa cũng là do thuộc hạ đưa đến bên giường của vương gia"
"Ngươi lặp lại lần nữa"
Nhiếp chính vương khiếp sợ đứng lên, giọng nói cũng bất thình lình thay đổi.
"Quỷ MỊ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Quỷ Hồn ngẩn ra, Quỷ HÌnh cũng ngây người.
Quỷ Mị nhắm mắt lại, từ lúc bước vào đây, hắn đã biết, hắn không còn cơ hội nhìn thấy con của hắn và Diêu Linh Linh nữa.
Sai lầm lần này thực sự quá lớn.
"Ngươi vì sao phải là như vậy"
Thân cũng từng là lão đại của "Tứ quỷ", Quỷ Hồn tức giận, lập tức nhảy ra lắc lắc bả vai của Quỷ MỊ, một tay đưa ra hướng về phía mặt hắn.
"Quỷ MỊ, ta luôn cho nghĩ ngươi cùng Quỷ Hình cũng giống ta, trung thành với chủ nhân, nhưng sao ngươi lại làm ra loại chuyện như thế này"
Một cái tát vang dội vang lên trong đại sảnh, rồi liên tiếp là những cá tát khác. Cho đến khi Diêu Linh Linh ở phía sau Quỷ Hồn khóc lóc liều mạng chạy lên kéo tay của Quỷ Hồn ra: " Đừng đánh nữa, cầu xin ngươi, đừng đánh chàng"
Giọng Nhiếp chính vương khàn khàn: " QUỷ Hồn,tránh ra, để nó nói"
Quỷ Hồn đau lòng cùng tức giận kéo Quỷ Hồn ra.
"Quỷ Mị, ngươi không phải là người của vương phi"
Sau khi khiếp sợ đi qua, Nhiếp chính vương duy trì dáng vẻ thong dong như thường ngày, im lặng nhìn về phía hắn, dùng giọng điệu khẳng định nói với hắn.
Hai gò má của Quỷ Mị sớm đã sưng đỏ lên, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Nhiếp chính vương: " Chủ nhân không nghi ngờ Quỷ Mị là người của vương phi hay quận chúa sao"
DÙ sao, lúc trước cũng đã có tiền lệ, Quỷ Ảnh là tay sai của Lục Thừa Hoan.
"Ngươi không phải" Nhiếp chính vương trầm giọng mở miệng.
"Huống chi, nếu đúng vậy, ngươi cũng sẽ không bỏ trốn"
Quỷ Mị nghẹn ngào "ừm" một tiếng, đối với sự tín nhiệm của Nhiếp chính vương, nước mắt của hắn không thể nào ngừng lại được.
"Đúng, đêm hôm đó, vương phi đến tìm thuộc hạ, không biết vì sao vương phi biết được quan hệ của thuộc hạ và Linh Linh, vương phi bắt giữ Linh Linh, rồi bắt nàng dùng thất bộ diêm hoa, thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, chủ nhân, thuộc hạ không thể giương mắt nhìn nàng thống khổ như vậy, cho nên mới phải làm theo lệnh của vương phi"
Quỷ Hồn và Quỷ Hình hít một hơi khí lạnh, không khỏi nhìn về phía Diêu Linh Linh.
Thất bộ diêm hoa là một trong những cực độc, loại độc này không phải là chết trong vòng mười bước chân, mà là, người trúng loại độc này, trước khi chết phải sống giống thống khổ y hệt như trải qua bảy tầng địa ngục.
Đầu tiên là da sẽ thối rữa, chân tay co kéo, hai mắt sẽ nát ra, tim như bị dao cắt. Miệng sẽ chảy nước, nửa người dưới sẽ rữa ra trong vòng mười bước chân.
Quỷ Mị lẩm bẩm nói: " Lúc thuộc hạ nhìn da thịt Linh Linh bắt đầu thay đổi đã bị hù dọa liền vội vàng đồng ý với vương phi. Chủ nhân, thuộc hạ nghĩ, vương phi dù sao cũng là mẫu thân của người, cũng chỉ muốn người thành thân với quận chúa mà thôi, không thể hại người được, nhưng Linh Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết dưới tya vương phi, thuộc hạ bất đắc dĩ nên mới đồng ý"
"Nếu như có một ngày, sinh mạng của người bị người khác uy hiếm, họ lại giữ Linh Linh làm con tin, thuộc hạ sẽ cùng chết với Linh Linh, sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế này nữa"
Nói rồi hắn tiếp tục cúi đầu.
Quỷ Hồn va Quỷ Hình đều không lên tiếng, bọn họ muốn nói, lẽ nào chuyện này còn chưa đủ đại nghịch bất đạo sao? Nhưng mà, thất bộ diêm hoa độc..
"Nói như vậy, đứa bé trong bụng Lục Thừa Hoan thực sự là của bản vương?"
Nhiếp chính vương khó khăn hỏi.
"Không phải của chủ nhân" Quỷ Mị lập tức khẳng định: ' Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy quận chúa nằm bẹp trên giường, về sau không có hành động gì khác, thuộc hạ liền vội vàng đi vào, chủ nhân lúc đó quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn còn say, Quận chúa thì ngã xuống đất ngất đi, quần áo gọn gàng, không hề có dấu hiệu xâm phạm. Thuộc hạ lúc đó chỉ đành mang quận chúa ra đến chỗ vương phi"
Nhiếp chính vương nghi ngờ hỏi: " Vậy con của nàng..." Quỷ MỊ lắc đầu: " Thuộc hạ không biết, chủ nhân có thể đến hỏi vương phi, nhưng thuộc hạ khẳng định đó không phải là của vương gia"
Nhiếp chính vương lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tâm tình nhịn không được cũng buông lỏng: " Ngươi đứng lên đi"
"Chủ nhân"
"Nếu bản vương là ngươi, vì Lạc nhi, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy"
Nhiếp chính vương trầm giọng nói/
"Chủ nhân, ngươi không trách thuộc hạ?" Quỷ Mị sợ hết hồn nói.
"Ban thưởng tám mươi roi, Quỷ MỊ, nếu như ngươi đỡ được thì sẽ sống, nếu không chống đỡ được, bản vương cũng sẽ không cứu. Chỉ có một lần này, lầm sau nếu phạm sai lầm, nhất định phải chết"
Nhiếp chính vương xoay người đi vào nội thất, đương nhiên những lời này cũng là do Quỷ Hình và Quỷ Hồn truyền đạt lại.
Chàng đương nhiên hiểu rõ QUỷ Mị, từ nhỏ đến lớn nó đã lớn lên cùng chàng, lúc chàng bị bắt đến hoàng cung Kỳ Hạ làm con tin cũng không rời chàng nửa bước, nhưng Quỷ ảnh thì khác về sau mới đến làm người của chàng, địa vị của hai người họ trong lòng chàng tất nhiên có điểm không giống nhau.
Vì chàng biết, nó có thể vì bất đắt dĩ, nhưng chàng không thể bỏ qua cho dễ dàng.
Nếu không phạt, về sau nó sẽ muốn làm gì thì làm.
"Thuộc hạ chịu phạt"
Giọng Quỷ Mị vui mừng không xiết.
Mà Diêu Linh Linh ở bên cạnh lại vô cùng lo lắng. Tám mươi roi! Thân thể Quỷ Mị sớm đã yếu hơn, làm sao có thể chịu đựng được chứ!
Thực sự đã chứng minh, để qua được cửa tử này cũng không dễ dàng.
Quỷ Mị sau khi ra khỏi Nhiếp chính vương phủ, liền nhũn xuống, đương nhiên Quỷ Hồn và hai thủ hạ cũng đã thủ hạ lưu tình với hắn.
Diêu Linh Linh đau lòng chăm sóc hắn/
Một tuần hương sau, trong Bảo Đức Cung, vang lên giọng nói giận giữ của Cảnh Hoa vương phi: " Hách Liên Ý, đưa con bất hiếu này, ngươi rốt cuộc cũng đã tới! Ngươi còn nhớ trên đời có người mẫu phi này sao?"
"Đương nhiên là nhớ"
Nhiếp chính vương khoác trường bào đen chậm rãi bước vào, ánh mắt trời phía sau lưng chàng, vì vậy chỉ nhìn thấy gương mặt chàng là một mảng tối tăm.
"Ý nhi"
Nhìn thấy Nhiếp chính vương lạnh lùng, không còn vẻ ôn nhu như trước kia, hệt như tu la từ địa ngục,ánh mắt nhuốm tia sát ý, trong lòng Cảnh Hoa vương phi không khỏi kinh hãi.
Bà ta nhớ, ngày đó chàng đã nói với bà ta, chàng là Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ, không phải là thế tử của Nam Xuyên.
Chàng sớm đã không cần ngôi vị thế tử kia, hiện tại chàng đã đứng trên đỉnh cao quyền lực rồi.
Chỉ nghe thấy tiếng nam nhân xen lẫn với tiếng ván gỗ rơi xuống: " Xem chỗ này đi! Chỗ này có khả nghi, là một căn mật thất"
Ngay sau đó, liền có người nhảy xuống, rồi một người, một người nữa.
"Tất cả lục soát bốn phía cho ta, xem có điểm khả nghi tung tích của công chúa không"
Có người lên tiếng, bọn họ cũng không để ý tới Quỷ MỊ và Diêu Linh Linh cũng đang trốn ở phía bên này.
Sau khi bụi tản bớt đi, hai người họ mới nhìn rõ đám người vừa xuống mặc quan phục binh lính, mà bọn họ cũng đang đứng cách Quỷ Mị không xa.
Sau khi mơ hồ nhìn thấy hai người, một tên ngự lâm quân vội hét lớn lên: " Bên này có người"
Bọn họ địa vị thấp, chưa bao giờ gặp qua Quỷ Mị, tất nhiên là không nhận ra hắn.
Quỷ Mị nhíu mày, một tay đưa tay rút trường kiếm bên hông ra, chỉ cần hắn ra tay, chỉ trong giây lát thôi đám người này cũng đầu rời khỏi cổ.
Nhưng bàn tay hắn còn chưa chạm đến trường kiếm thì liền chạm vào một thứ mềm mại hơi lạnh.
Hắn cúi đầu, là tay của Diêu Linh Linh, muội ấy đang cắn môi nhìn hắn, ánh mắt không đồng tình.
Tâm Quỷ MỊ lập tức mềm nhìn ra, hắn thừa nhận, thời gian này ở cùng Diêu Linh Linh,tâm tư của hắn đã đặt toàn bộ lên người của nữ nhân này, nàng hay cười, nàng ngay thẳng, mỗi hành động của nàng đều khuấy động tâm tư hắn.
Bên này, đám binh linh quan sát Diêu Linh Linh, lắc đầu nói: " Không phải là nàng, nàng không giống với người trên bức họa, không phải là công chúa"
"Ừm, nhất định không phải. Chỉ là bọn họ trốn ở đây nhất định có vấn đề, chúng ta cũng nên dẫn bọn họ về phủ"
"Có lý, các ngươi là ai? Theo chúng ta đến Nhiếp chính vương phủ"
Quỷ MỊ ngẩn ra, bọn họ quả nhiên là người của vương gia phái tới, nhưng, không phải là tìm hắn sao? Bọn họ liên tục nhìn Diêu Linh Linh,còn nói nàng không phải là công chúa.... Nghĩ tới đây đột nhiên hắn chấn động, chẳng lẽ...
"Công chúa các ngươi tìm là ai?"
Diêu Linh Linh bước lên trước hỏi.
"Là Băng Thành Băng Lạc công chúa"
Vài tên lính thành thật nói.
"Lạc nhi" Chân Diêu Linh Linh lập tức mềm nhũn, lập tức hỏi: " Tỷ ấy làm sao? Mất tích sao?"
Đám binh linh nghi ngờ liếc mắt nhìn muội ấy, gật đầu: " Hiện giờ cả kinh thành đang tìm công chúa, các ngươi không biết sao? Mà cũng không trách được, xem bộ dạng của các ngươi, e rằng cũng đang lẩn trốn"
Diêu Linh Linh nghiêng đầu, nhìn về phía Quỷ MỊ ánh mắt hờn giận.
Lạc nhi mất tích nhất định là vì chuyện này!
Muội ấy gạt tay của hắn ra, nhìn về phía đám binh lính nói: " Ta biết rõ công chúa đang ở đâu, dẫn ta đi gặp Nhiếp chính vương, các ngươi có thể được lĩnh thưởng"
"Linh Linh" Quỷ Mị mấp máy môi, bước đến nói: " Ta đi cùng nàng"
Nhiếp chính vương phủ, không khí trong đại sảnh vô cùng ngột ngạt.
Nhiếp chính vương ngồi trên ghế thái sư, ánh mắt nhìn thẳng về phía hai người ở dưới, ánh mắt như muốn một màu đỏ tươi, Quỷ Hồn cùng Quỷ Hình đứng bên cạnh căng thẳng nhìn chàng.
"Nói đi"
Nhiếp chính vương lạnh lùng nói hai chữ.
Chàng không biết chuyện này đến tột cùng là vì sao, có thể vì làm giả mọi chuyện, lại có thể đánh lừa bọn họ.
Quỷ MỊ sớm đã không nghĩ được sống, nhưng khi nghe được giọng Nhiếp chính vương hắn cũng nhịn không được mà run lên.
"Vương gia, thuộc hạ đã lừa người"
Một lời nói thẳng vào vấn đế, làm cho người sớm đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi kinh hãi.
Quỷ MỊ cắn răng.
"Đêm hôn đó, thuộc hạ chưa từng rời khỏi thư phòng. Bình kia là rượu thuộc hạ đưa vào, Hầu Hạ quận chúa cũng là do thuộc hạ đưa đến bên giường của vương gia"
"Ngươi lặp lại lần nữa"
Nhiếp chính vương khiếp sợ đứng lên, giọng nói cũng bất thình lình thay đổi.
"Quỷ MỊ, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"
Quỷ Hồn ngẩn ra, Quỷ HÌnh cũng ngây người.
Quỷ Mị nhắm mắt lại, từ lúc bước vào đây, hắn đã biết, hắn không còn cơ hội nhìn thấy con của hắn và Diêu Linh Linh nữa.
Sai lầm lần này thực sự quá lớn.
"Ngươi vì sao phải là như vậy"
Thân cũng từng là lão đại của "Tứ quỷ", Quỷ Hồn tức giận, lập tức nhảy ra lắc lắc bả vai của Quỷ MỊ, một tay đưa ra hướng về phía mặt hắn.
"Quỷ MỊ, ta luôn cho nghĩ ngươi cùng Quỷ Hình cũng giống ta, trung thành với chủ nhân, nhưng sao ngươi lại làm ra loại chuyện như thế này"
Một cái tát vang dội vang lên trong đại sảnh, rồi liên tiếp là những cá tát khác. Cho đến khi Diêu Linh Linh ở phía sau Quỷ Hồn khóc lóc liều mạng chạy lên kéo tay của Quỷ Hồn ra: " Đừng đánh nữa, cầu xin ngươi, đừng đánh chàng"
Giọng Nhiếp chính vương khàn khàn: " QUỷ Hồn,tránh ra, để nó nói"
Quỷ Hồn đau lòng cùng tức giận kéo Quỷ Hồn ra.
"Quỷ Mị, ngươi không phải là người của vương phi"
Sau khi khiếp sợ đi qua, Nhiếp chính vương duy trì dáng vẻ thong dong như thường ngày, im lặng nhìn về phía hắn, dùng giọng điệu khẳng định nói với hắn.
Hai gò má của Quỷ Mị sớm đã sưng đỏ lên, hắn đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Nhiếp chính vương: " Chủ nhân không nghi ngờ Quỷ Mị là người của vương phi hay quận chúa sao"
DÙ sao, lúc trước cũng đã có tiền lệ, Quỷ Ảnh là tay sai của Lục Thừa Hoan.
"Ngươi không phải" Nhiếp chính vương trầm giọng mở miệng.
"Huống chi, nếu đúng vậy, ngươi cũng sẽ không bỏ trốn"
Quỷ Mị nghẹn ngào "ừm" một tiếng, đối với sự tín nhiệm của Nhiếp chính vương, nước mắt của hắn không thể nào ngừng lại được.
"Đúng, đêm hôm đó, vương phi đến tìm thuộc hạ, không biết vì sao vương phi biết được quan hệ của thuộc hạ và Linh Linh, vương phi bắt giữ Linh Linh, rồi bắt nàng dùng thất bộ diêm hoa, thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, chủ nhân, thuộc hạ không thể giương mắt nhìn nàng thống khổ như vậy, cho nên mới phải làm theo lệnh của vương phi"
Quỷ Hồn và Quỷ Hình hít một hơi khí lạnh, không khỏi nhìn về phía Diêu Linh Linh.
Thất bộ diêm hoa là một trong những cực độc, loại độc này không phải là chết trong vòng mười bước chân, mà là, người trúng loại độc này, trước khi chết phải sống giống thống khổ y hệt như trải qua bảy tầng địa ngục.
Đầu tiên là da sẽ thối rữa, chân tay co kéo, hai mắt sẽ nát ra, tim như bị dao cắt. Miệng sẽ chảy nước, nửa người dưới sẽ rữa ra trong vòng mười bước chân.
Quỷ Mị lẩm bẩm nói: " Lúc thuộc hạ nhìn da thịt Linh Linh bắt đầu thay đổi đã bị hù dọa liền vội vàng đồng ý với vương phi. Chủ nhân, thuộc hạ nghĩ, vương phi dù sao cũng là mẫu thân của người, cũng chỉ muốn người thành thân với quận chúa mà thôi, không thể hại người được, nhưng Linh Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể chết dưới tya vương phi, thuộc hạ bất đắc dĩ nên mới đồng ý"
"Nếu như có một ngày, sinh mạng của người bị người khác uy hiếm, họ lại giữ Linh Linh làm con tin, thuộc hạ sẽ cùng chết với Linh Linh, sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế này nữa"
Nói rồi hắn tiếp tục cúi đầu.
Quỷ Hồn va Quỷ Hình đều không lên tiếng, bọn họ muốn nói, lẽ nào chuyện này còn chưa đủ đại nghịch bất đạo sao? Nhưng mà, thất bộ diêm hoa độc..
"Nói như vậy, đứa bé trong bụng Lục Thừa Hoan thực sự là của bản vương?"
Nhiếp chính vương khó khăn hỏi.
"Không phải của chủ nhân" Quỷ Mị lập tức khẳng định: ' Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy quận chúa nằm bẹp trên giường, về sau không có hành động gì khác, thuộc hạ liền vội vàng đi vào, chủ nhân lúc đó quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn còn say, Quận chúa thì ngã xuống đất ngất đi, quần áo gọn gàng, không hề có dấu hiệu xâm phạm. Thuộc hạ lúc đó chỉ đành mang quận chúa ra đến chỗ vương phi"
Nhiếp chính vương nghi ngờ hỏi: " Vậy con của nàng..." Quỷ MỊ lắc đầu: " Thuộc hạ không biết, chủ nhân có thể đến hỏi vương phi, nhưng thuộc hạ khẳng định đó không phải là của vương gia"
Nhiếp chính vương lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tâm tình nhịn không được cũng buông lỏng: " Ngươi đứng lên đi"
"Chủ nhân"
"Nếu bản vương là ngươi, vì Lạc nhi, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy"
Nhiếp chính vương trầm giọng nói/
"Chủ nhân, ngươi không trách thuộc hạ?" Quỷ Mị sợ hết hồn nói.
"Ban thưởng tám mươi roi, Quỷ MỊ, nếu như ngươi đỡ được thì sẽ sống, nếu không chống đỡ được, bản vương cũng sẽ không cứu. Chỉ có một lần này, lầm sau nếu phạm sai lầm, nhất định phải chết"
Nhiếp chính vương xoay người đi vào nội thất, đương nhiên những lời này cũng là do Quỷ Hình và Quỷ Hồn truyền đạt lại.
Chàng đương nhiên hiểu rõ QUỷ Mị, từ nhỏ đến lớn nó đã lớn lên cùng chàng, lúc chàng bị bắt đến hoàng cung Kỳ Hạ làm con tin cũng không rời chàng nửa bước, nhưng Quỷ ảnh thì khác về sau mới đến làm người của chàng, địa vị của hai người họ trong lòng chàng tất nhiên có điểm không giống nhau.
Vì chàng biết, nó có thể vì bất đắt dĩ, nhưng chàng không thể bỏ qua cho dễ dàng.
Nếu không phạt, về sau nó sẽ muốn làm gì thì làm.
"Thuộc hạ chịu phạt"
Giọng Quỷ Mị vui mừng không xiết.
Mà Diêu Linh Linh ở bên cạnh lại vô cùng lo lắng. Tám mươi roi! Thân thể Quỷ Mị sớm đã yếu hơn, làm sao có thể chịu đựng được chứ!
Thực sự đã chứng minh, để qua được cửa tử này cũng không dễ dàng.
Quỷ Mị sau khi ra khỏi Nhiếp chính vương phủ, liền nhũn xuống, đương nhiên Quỷ Hồn và hai thủ hạ cũng đã thủ hạ lưu tình với hắn.
Diêu Linh Linh đau lòng chăm sóc hắn/
Một tuần hương sau, trong Bảo Đức Cung, vang lên giọng nói giận giữ của Cảnh Hoa vương phi: " Hách Liên Ý, đưa con bất hiếu này, ngươi rốt cuộc cũng đã tới! Ngươi còn nhớ trên đời có người mẫu phi này sao?"
"Đương nhiên là nhớ"
Nhiếp chính vương khoác trường bào đen chậm rãi bước vào, ánh mắt trời phía sau lưng chàng, vì vậy chỉ nhìn thấy gương mặt chàng là một mảng tối tăm.
"Ý nhi"
Nhìn thấy Nhiếp chính vương lạnh lùng, không còn vẻ ôn nhu như trước kia, hệt như tu la từ địa ngục,ánh mắt nhuốm tia sát ý, trong lòng Cảnh Hoa vương phi không khỏi kinh hãi.
Bà ta nhớ, ngày đó chàng đã nói với bà ta, chàng là Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ, không phải là thế tử của Nam Xuyên.
Chàng sớm đã không cần ngôi vị thế tử kia, hiện tại chàng đã đứng trên đỉnh cao quyền lực rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.