Lạc Nhi Ý

Chương 133

Tuyết Sơn Tiểu Lộc

11/09/2016

Chương 133 -> 146 : Không có, truyện vẫn liền mạch.

Quỷ Mị nhìn qua nàng ánh mắt cảm kích, kéo Diêu Linh Linh lên xe, Vân Tử Lạc chỉ thấy gò má muội ấy phác hồng, khóe môi cũng mỉm cười.

Có Quỷ Mị đưa muội ấy về nàng cũng yên tâm nhiều.

Trên đường đi nếu Ngụy Thành muốn quấy rầy muội ấy cũng không thể.

Vân Tử Lạc xoay người trở về điện, vừa mới bước đến bức đại phật đã nghe có tiếng Sở Tử Uyên vọng đến, cũng có tiếng bước chân đang đi về phía này.

"Phản quân đã lui, bản vương hộ tống công chúa về dịch quán, đề phòng dọc đường gặp chuyện"

Vân Tử Lạc nhíu mày, cũng không muốn người khác thấy nàng ở chỗ này đợi Nhiếp chính vương, nhất là Trường Nhạc công chúa cũng đang hoài nghi quan hệ của nàng và Nhiếp chính vương

Nghĩ rồi,nàng quay ngược lại, nép sau bức tượng phật.

Tiếng bước chân đi vào trong điện.

Trường Nhạc công chúa "Ừm" một tiếng, giọng điêuh cũng tràn đầy cảm kích, "Tử Uyên, lần này huynh cứu Bản cung, Bản cung hết sức cảm động, không nghĩ huynh nhìn qua nhã nhặn nhưng cũng là một anh hùng"

Sở Tử Uyên thản nhiên nói, "Công chúa đừng nói thế, lúc này cũng nên đi thôi, trờ về dịch quán mới an toàn"

Trường Nhạc công chúa cười, "Bản cung không về dịch quán, ở dịch quán cũng không an toàn, phản quân có ở khắp nơi, nếu không Bản cung ở lại Bát vương phủ đi".

Vân Tử Lạc nghe xong, khóe miệng co rút

Trường Nhạc công chúa như thế này mới quen thuộc với nàng.

SỞ Tử Uyên trầm mặc hồi lâu, nói : "Được, nhưng chỉ sợ bản vương phủ nhỏ bé, công chúa phải chịu ủy khuất"

Trường Nhạc công chúa cười nói " Bản cung cũng không tin, Bát vương phủ của Kỳ hạ có thể nhỏ bé được" Giọng nói đã ra ngoài điện

Sau đó một loạt tiếng động vang lên, Trường nhạc công chúa cùng Sở Tử Uyên theo Hành thị rời đi.

Ánh mắt Vân Tử Lạc có chút bừng tỉnh.

Tử Uyên, huynh ấy thực sự là muốn lấy lòng Trường nhạc công chúa sao?

Cho dù, trước đó hai nước có hôn ước, nhưng không có tình cảm, có thể đối với Tử Uyên mà nói, giang sơn mới là quan trọng nhất.

Còn nhớ lúc trước huynh ấy đã nói với nàng, suýt chút nữa huynh ấy được lập làm Thái tử, kết quả, mẫu thân lâm bệnh qua đời, thái hậu hiện tại lên đăng cơ, mới lập lại thái tử.

Mà lấy lòng Trường nhạc công chúa, có thể tranh thủ được chi viện, hôn nhân chính trị có lịch ích thực sự.

Đang lúc nàng cảm thấy mơ hồ,một giọng nam từ phía cửa điện vang lên "Lạc nhi?"

Nghe được am thanh quen thuộc, ánh mắt Vân Tử Lạc nhất thời sáng lên, bước nhanh ra ngoài.

Nhiếp chinh vương đang đứng ở cửa điện phía sau, gọi thử dò xét, đôi mắt phượng như có ý mong đợi.

"Ý" Vân Tử Lạc dịu dàng đi tới.

"Lạc nhi" Khóe miệng Nhiếp chính vương lập tức giãn ra, giọng nói vui vẻ, giang hai tay ôm ôm eo nàng, đầu tựa vào trán nàng.

"Đi được rồi" Âm thanh đày từ tính cùng hơi thở của chàng phả vào mặt Vân Tử Lạc.

Mùi hương quen thuộc của chàng làm cho nàng cảm thấy vô cùng an âm.

Đôi lông mày không khỏi nhướng lên lộ vẻ mệt mỏi, nàng lười biếng nghiêng người vào lòng chàng.

"Ý, ta mệt" Vân Tử Lạc nhắm nghiền đôi mắt nói.

"Vậy thì ngủ đi, ta đưa nàng về, nàng cứ yên tâm ngủ, mọi việc đã có ta lo" Nhiếp chính vương đau lòng khẽ vuốt búi tóc của nàng, nâng tay ôm nàng chặt hơn.

"Ừ? Vân Tử Lạc ừm một tiếng, ôn lấy cổ chàng, toàn thân buông lỏng, rất nhanh liền thiếp đi.

Nhiếp chính vương ôm nàng đi ra khỏi tiền điên, hắc phong đang ăn cỏ, nhìn thấy chủ nhân, ngoan ngoãn chạy tới.

Một tay Nhiếp chính vương ôm lấy Vân Tử Lạc, tay kia đè lên lưng ngựa, xoay người nhảy lên.

"Uwfmm"

Cảm thấy có chúng choáng váng, Vân Tử Lạc không khỏi hừ một tiếng.

Nhiếp chính vương nhìn Vân Tử Lạc trong lòng, kéo mạng che mặt của nàng xuống, nhìn thấy gương mặt người con gái trầm tình, ánh mắt tràn đầy tình cảm, cúi đầu, đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nu hôn, sau đó mới cho ngựa rời đi.

Trời dần tối, trong núi càng ngày càng tối, ban đêm ở vùng núi rất lạnh, trong không khí cũng có một tầng sương , ánh trăn lưỡi liềm xuyên qua tầng mây dựng lại trên mấy nhánh cây để lại trên mặt đất mấy bóng loang lổ.

Hắc phong chạy như bay rồi dừng dưới chân núi.

Lập tức có mội đội binh mã đi ra đón.

Quỷ Hình đứng đầu, trong bóng đêm, hắn cũng nhìn không rõ, bèn ra ám lệnh, nếu đúng thì sẽ lập tức hồi đáp.

"Suỵt" Nhiếp chính vương đưa ngón tay làm hiệu lệnh im lặng.

Quỷ Hình trong lúc sửng sốt đã để ý thấy chủ nhân ôm một nữ nhân trong ngực, vòng eo mềm mại, mấy tầng váy ngắn từ trên lưng rũ xuống, bị gió thổi tung bay nhẹ nhàng.

Hắn nhận ra là y phục của Vân Tử Lạc, lập tức nhỏ giọng nói: " Chủ nhận, có mật báo sao?"

"Ừ" Nhiếp chính vương cúi đầu nói đáp một tiếng.

Quỷ Hình lập tức nói: " Xung quanh cũng có mật báo của Bát vương gia, xem ra trong khoảng thời gian này bên phái Bát vương gia cũng không giữ được bình tĩnh, có manh động"

Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng: " Đương nhiên, ngươi không thấy khoảng thời gian này hắn thường xuyên qua lại chỗ Trường nhạc công chúa sao? Nói như vậy, hắn ta cũng biết tranh thủ"

Quỷ Hình gật đầu, " Việc này xem ra là do Thái Hậu cùng Vân Kiến Thụ bày ra, Lần trước ..."

Nhiếp chính vương cúi nhìn Vân Tử Lạc trong lòng, mấy chữ định nói cũng nuốt xuống, không nói nữa: " Hắn đi hàng châu, cũng chỉ là xử lý được một phần nhỏ phản quân, số còn lại sẽ được đưa về kinh thành, sau đó sẽ có giao dịch với Thái hậu, còn về nội dung giao dịch không nói cũng biết, nhưng không nghĩ bọn phản quân ấy lại tự tử"

Nhiếp chính vương lắc đầu, khóe miệng cong lên " Không cần nghĩ, việc ngày hôm nay, chắc chắn nhằm vào Hoàng thượng"

Quỷ Hình gật đầu: " CHủ nhân anh minh, Thái hậu muốn mượn tay phản quân tiêu diệt Hoàng thường, đồng thời trong cung cũng đã chuẩn bị xong, phò tá Tứ vương gia đăng cơ"

"Những năm nay, Thái hậu vì Sở Hàn Lâm cũng tốn không ít tâm tư, chỉ tiếc là Sở Hàn Lâm nhìn thì anh dũng nhưng thực ra lại là người yếu hèn"

Từ đáy lòng Nhiếp chính vương không khỏi thở dài.

Lại nhìn xuống Vân Tử Lạc đang ngủ say, chàng bèn nhỏ tiếng lại: " Việc này, đừng cho Lạc nhi biết, lui xuống hết, chúng ta đi"

Tới cửa Vân phủ,chần chừ mãi, cuối cùng Nhiếp chính vương cũng không đưa Vân Tử Lạc vào phủ, trong lòng chàng đã có chủ ý, cúi đầu phân phó: " Chúng ta vào cung, đêm nay bản vương ở lại trong cung".



"Dạ"

Nửa canh giờ sau, nhiếp chính vương đặt Vân Tử Lạc đã ngủ say lên giường trong chính phòng ở Bảo Đức Cung, sau đó rời đi,ra khỏi điện, bước về phía Từ Ninh cung.

Phía sau hậu điện Từ Ninh Cung, có hai ánh nến thắp sáng, trong ánh nến có chút âm trầm cô đơn.

Thái hậu ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt giận giữ nhìn người đàn ông trước mặt.

"Lời ai gia nói, con nghe tai này lọt tai kia sao?"

"Nói con đỡ thay Trường nhạc công chúa một kiếm kia, kết quả thì sao, con không làm, lại cho Sở Tử Uyên cơ hội. Con có biết, ta vừa mới nhận được mật báo, Trường nhạc công chúa hiện giờ đang ở trong Bát vương phủ.

Bộ dạng thái hậu như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sở Hàn Lâm đứng trước mặt bà ta, ánh mắt lóe lên một tia giễu cợt, nhưng cũng nhanh liền thu lại.

"Con thực sự muốn làm ta tức chết" thái hậu thở dài, " Ai gia biết được tình hình hiện giờ có chút bất lợi, mới thay đổi sách lược, không cách nào để con tranh đoạt hoàng vì thì ít nhất cũng có thể cho con một cường viện, kết quả thì sao, cơ hội như vậy mà con lại để cho Sở Tử Uyên giành mất"

Sở Hàn Lâm nhíu mày không nói gì.

"Ta với cậu của con nghĩ nhiều cách như vậy, con cũng biết nguy hiểm nhường nào, tất cả vì ai?"

"Việc này Vân tướng quân cũng tham gia?"

Sở Hàn Lâm nhíu mày.

"Tất cả phản quân đều do cậu con sắp xếp, tâm tư của ông ấy cũng dồn hết vào con"

Lông mày thái hậu khẽ buông lỏng.

Sắc mặt Sở Hàn Lâm thay đổi, có chút khó coi, muốn nói gì lại thôi.

Thái hậu khoát tay, mệt mỏi nói: " Con lui xuống đi"

Sở Hàn Lâm xoay người rồi đi, thái hậu vừa muốn đứng dậy đi vào phòng ngủ, lại nghe được tiếng cười trầm lạnh từ phía sau.

"Ai?" Thái hậu run rẩy hỏi một câu, hiển nhiên cực kỳ sợ hãi.

"Kế sách hay, thái hậu không hổ là trong cung nước sâu thảng đại nhân, kế sách hay"

Nhiếp chinh vương khẽ nhếch đôi môi cười lạnh, lời vừa nói, cũng chậm rãi từ trong bóng tối bước ra.

"Nhiếp chính vương!"

Chân thái hậu mềm nhũn, cả người chật vật ngã ra đất, lại quên bò dậy vẫn ngổi như cũ trên mặt đất, nhin Nhiếp chính vương đầy kinh hãi.

"Thái hậu chắc đã quên mất mùi vị của đứt ruột tán, không vội không vội, hiện tại bản vương cho người thử"

Thanh âm lạnh băng như từ địa ngục truyền đến, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy một trận u tối.

Trán thái hậu đổ đầy mồ hôi, nước mắt chảy thành dòng, vội bò đến bên chân nhiếp chính vương, thân thể không ngừng run rẩy.

"Nhiếp chính vương! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Xin ngài tha cho ta "

Nhiếp chính vương một đá đã bay bà ta, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói

"Mùi vị cũ nếu không tốt, có thể nói với bản vương, bản vương sẽ cải tiến"

Nói xong, khuôn mặt trầm như hàn băng, đôi mắt phượng sâu tối tăm khẽ nhoe lại, toàn thân chàng lạnh lùng bước ra ngoài.

Dưới ánh nến hậu viện Từ Ninh cung,thân ảnh người đàn ông mặc mặc trường bào màu xnah ngọc biến mất, ánh nên vụt tắt rồi sau đó cả một mảnh đen tối.

Có cung nữ nói, đêm đó, bọn họ nghe được tiếng kêu vô cùng thảm thiết,

Chỉ nghe một đoạn nhưng cũng chỉ một tiếng như vậy cũng đủ làm cho cả đám người trong hoàng cung sợ hãi tột độ.

Lúc Nhiếp chính vương bước vào phía chính phòng ở Bảo Đức Cung, ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Vân Tử Lạc mặc trường bào màu đen treo trong thư phòng của mình, chống cằm ngồi xem tấu chương.

"Lạc nhi, nàng tỉnh rồi?" Nhiếp chính vương có chút ngạc nhiên, chàng cứ nghĩ nàng sẽ ngủ thêm một lát nữa.

Vân tử Lạc ngáp một cái, đứng dậy đi tới chỗ chàng, "Ừ, cảm thấy chỗ ngủ không đúng, liền tỉnh, chờ chàng đến bây giờ"

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng mở to,nàng nhìn Nhiếp chính vương.

Trên quần áo người đàn ông còn có một lớp sương ỏng, mấy sợi tóc cũng còn dính sương cuối mùa xuân, giọt nước ở căm như muốn rơi, sắc mặt cũng căng thẳng, nhất thời làm người khác thấy lạnh.

"Chàng đã đi đâu? Có lạnh hay không?"

Vân Tử Lạc ân cần cẩm hai bàn tay to của chàng,tay chàng lạnh như băng giống như trong những ngày mùa đông.

"Sao tay lại lạnh như vậy" Vân tử LẠc trách chàng.

Môi Nhiếp chính vương giương cao, bộ dạng tười cười, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên.

Chàng rút tay ra nói " Ta mới ra ngoài có chút việc, bên ngoài trời lạnh, đừng động lạnh tay nàng"

Nói xong chàng đi đến bàn tấu chương kéo một con chuông nhỏ trên tường.

CHỉ một lúc sau thanh âm của Quỷ Hình đã ở cửa.

"Vương gia"

"Chuẩn bị bữa ăn khuya đến đây" Nhiếp chính vương cười híp mắt phân phó

"Dạ"

Quỷ Hinh đi ra chính viện, trong lòng cảm khái rất nhiều, vừa rồi hắn đi theo vương gia đến Từ ninh cung, vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người như trước kia, chỉ khác là, vương gia trước mặt nhị tiểu thư lại cười hạnh phúc đến vậy, chân thực đến vậy..

Đây là chuyện tốt, nhưng Vân nhị tiểu thư, liệu nàng có thể chấp nhận việc máu làm vương gia đã làm hay không?

Nhưng là, những người kia đều là nợ vương gia, quả thực đều đáng chết.

Đến lúc hắn bưng một bát súp cùng hai chén sữa dê đi vào, Nhiếp chinh vương cùng Vân Tử Lạc đã ngồi xuống bàn phía trong nội thất.

Vân tử Lạc mặc áo màu ngọc bạch nhiều lớp, váy dài màu xanh, cái cằm lười biếng tựa trên mặt bàn, nhiếp chính vương đem một cái ghế tựa khác bưng tới, ngồi bên cạnh nàng.

Hai tay chàng ôm eo nhỏ của nàng, khuôn mặt dựa sát sau lưng nàng,ngửi mùi tóc của Vân tử LẠc, gương mặt cực kỳ thỏa mãn.

Quỷ Hình cúi đầu, nhanh chóng để đồ ăn lên bàn, rồi bước chân lui ra ngoài.

"Lạc nhi, đây là bánh bao súp, nàng nếm thử xem hương vị thế nào?"

Nhiếp chính vương cầm đũa gắp một cái vào phong bát, thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Vân tử Lạc, giọng ấm áp nói: " từ từ, cẩn thận còn bỏng, Lạc nhi của ta"



Vân Tử LẠc mỗi lần nghe chàng nói " Lạc nhi của ta" trên mặt đều có chút nóng, không được tự nhiên/

Nói như vậy, như sợ người khác không biết nàng cùng chàng có quan hệ gì.

Nhưng mỗi lần nghe, nàng lại cảm thấy lòng mình rất thoải mái.

Cho nên đôi môi khẽ nhích, ý nghĩ muốn ngăn lợi chàng nói lại nuốt xuống, nghe lời đưa miệng đến bên bát, cẩn thận uống một ngụm, đôi lông mày lập tức giãn ra.

"Mùi vị rất ngon"

"Thích ăn?" Nhiếp chính vương rất cao hứng, nghiêng đầu, đặt môi lên chỗ môi nàng vừa húp, nếm thử một miếng, gương mặt tuấn tú cực kỳ vui vẻ, " Lạc nhi, không nóng, vừa ăn"

Vân Tử Lạc mím môi, hai người họ cũng nếm một chỗ, cảm giác này, so với lúc ăn với tiểu đệ quả thực ngọt ngào hơn rất nhiều...

Chẳng trách Hách Liên Ý lại thích ăn chỗ thức ăn còn lại của nàng.

Hai người mỗi người uống một ngum, ăn bánh bao cùng sữa dê, rất nhanh đã xong bữa khuya.

Nhiếp chính vương lại bước thư phong kéo chiếc chuông nhỏ.

Vân Tử Lạc bước theo chàng, hỏi: " Đã khuya như vậy, Ý, còn có thể xuất cung sao?"

Nhiếp chính vương kéo chiếc chuông nhỏ, quay đầu lại nói " Một ngày mười hai canh giờ, nàng muốn xuất cung cũng có thể, có ta ở đây, nàng còn sợ xảy ra chuyện trong cung, NHưng là nàng không cần xuất cung, ở lại đây, với người ngoài coi như nàng đúng bị phạt ở trong cung làm cung nữ một tháng"

Miệng Vân Tử Lạc mở to, " Thực sự phải làm vậy sao?"

Nhiếp chính vương cười cười, " Đương nhiên, phạm vào phụ đức ra triều đình nữ quyến, vào cung phục dịch ngắn cũng có rất nhiều người, coi như là hoàng hậu, phi tần cũng sẽ phạm lỗi, mọi người đều không quen nhìn, sẽ không nghĩ nhiều"

"Nhưng như vây, bình thường chàng ở trong cung sao? Phần lớn thời gian chàng ở Nhiếp chính vương phủ, ta ở trong cung, cũng không được gặp mặt chàng"

Nhiếp chính vương bước lên, ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, nói: " Nha đầu ngốc! Nàng ở trong cung ta còn ở ngoài được sao? Ta sẽ ở trong cung với nàng. Việc bên ngoái phái người khác lo, ta bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng"

Chàng chạm nhẹ, khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, đoi mắt phượng yêu thương vô hạn, giọng nói cũng mềm nhũn, " Buổi tối, ta đưa nàng đến Bảo Đức Cung, như vậy cả ngày chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, ta cũng không phải ngày đêm nhung nhớ khổ tâm..."

Vân Tử Lạc nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

"Lạc nhi, đi, chúng ta đi vào phòng, tắm rửa rồi đi ngủ, bây giờ không còn sớm nữa, không ngủ đủ ngày mai sắc mặt sẽ khó coi lắm!"

Nhiếp chính vương cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, dắt nàng đi vào phòng trong, đến chỗ cửa chàng lấy tay sờ sờ , chỉ một lúc sai, trên tường mở ra một cửa đạo ngầm.

Bàn tay to của chàng chặt chẽ phủ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dắt Vân Tử Lạc chậm rãi đi vào lỗi trong của mật đạo.

Vân Tử Lạc nghe được có tiếng nước chảy róc rách, không khỏi hỏi: " Ở đây cso suối nước nóng ư?"

Nàng còn nhớ trong sử sách có nói qua, hoàng cung thời xưa có suối nước nóng.

"Lạc nhi thông minh, là suối nước nóng ở Bảo Đức Cung, là nước suối tự nhiên từ Thanh Sơn đổ về, rất tốt cho cơ thể" ánh mắt nhiếp chính vương có vẻ vui vẻ.

Chỉ một lúc sau, Nhiếp chính vương lại mở ra một cánh cửa khác, trước mắt Vân tử Lạc bỗng sáng rực hẳn lên.

Phía trước có một hồ lớn, trên đỉnh có có bốn viên dạ minh châu đang tỏa sáng, phía dưới có một hồ lớn khoảng một trăm mét vuông, được lát đá cẩm thạch, bên cạnh còn có một bậc thang dẫn xuống hồ, Nhiếp chính vương kéo Vân Tử Lạc đi đến cạnh bậc thang.

Vân Tử Lạc cúi xuống nhìn, thấy một tầng hơi nước mờ mịt trên mặt nước, sương phủ mênh mông, nàng ngồi xuống nghịch nghịch mặt nước, nước trong hồ rất trong, có thể nhìn thấy cả mấy khối đã ở đáy.

Thân hình cao lớn của Nhiếp chính vương cúi xuống ngồi cạnh nàng, nghiêng đầu nói với nàng: " lạc nhi, lúc trước ta đã cho Quỷ Hình đi nói với Quỷ Hồn, đưa nha hoàn Đào Nhi của nàng vào cung, còn cho đào nhi chuẩn bị y phục thường ngày cho nàng, để ta sai người đưa đến cho nàng"

"Được"

"Nàng chỉ ở quanh chỗ nay thôi, đừng qua bên đó" Nói rồi, chàng chỉ ngón tay qua " Bên kia là chỗ nước sau, không được phép qua đó, rất nguy hiểm, Đào nhị sẽ ở lại chỗ này với nàng, ta cũng ở ngoài, có gì khác thường ta sẽ đến"

Nhiếp chính vương không yên tâm căn dặn.

Vân Tử Lạc phì cười ra tiếng, "Ta biết rồi, chàng yên tâm ra ngoài đi"

Chờ Nhiếp chính vương đi ra khỏi khu nước nóng, cửa đóng lại, Vân Tử Lạc mới cởi quần áo trên người xuống, nhảy vào hồ nước, dáng người trắng như tuyết, như một con cá uyển chuyên bơi trong làn nước, bơi qua bơi lại trong hồ nước"

Lúc Đào nhi mang quần áo đến, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức cả kinh, há hốc mồm.

"Tiểu thư, cô biết bơi?" Muội ấy chạy đến bên bờ, không thể tin được hỏi " Trước kia không phải sợ nước nhất sao, tiểu thư làm sao lại biết bơi được? tiểu thư học bơi từ khi nào? Chẳng lẽ là Nhiếp chính vương dạy tiểu thư?"

Vân tử Lạc đi tới bậc thềm đá, ngồi xổm trong hồ nước, cả than hình xinh đẹp mỹ lệ được che dấu dưới làn nước, liền là đối với Đào nhi nàng cũng hơi xấu hổ.

Nàng cười hì hì nói: " Em hỏi ta nhiều câu như vậy, ta không biết trả lời câu nào trước, dù sao thì, tiểu thư nhà em học hành rất nhanh, em không phát hiện ra sao?"

Nàng tránh né câu hỏi của muội ấy.

Nhiếp chính vương ở ngoài cửa, tinh thần lơ đãng không thể tập trung được, phía trong suối nươc nóng thỉnh thoảng có tiếng nước chảy cũng tiếng cười làm cho tâm thần chàng nhộn nhạo.

Cảm giác chờ đợi cực kỳ lâu, cuối cùng nghe được tiếng mở cửa"Két..."

Chàng lập tức ngẩn đầu lên, nhìn thấy Vân Tử Lạc, mái tóc dài ươn ướt, mặc một bộ quần áo màu hồng phấn chậm chậm đi ra, Đào nhi ôm quần áo cũ nhìn thấy Nhiếp chính vương lập tức cúi người hành lễ.

"Nàng nghỉ ngơi tiếp đi" Nhiếp chính vương khẽ mở đôi môi mỏng, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc, trong anh mắt lộ rõ vẻ kinh diễm.

Người con gái sau khi tắm xong, đã trắng lại càng trắng, ánh mắt trong suốt sáng long lanh, trên hai gò má có hai đốm phan phác hồng như nắng chiều, lại càng làm say mê lòng người, mái tóc màu đen mềm mượt như thác, lại càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp tinh xảo mê người.

"Ý" Vân Tử Lạc khẽ gọi.

Từ cánh cửa này đi ra, là một gian phỏng rất lớn được bài trí khác, màu đen là chủ đạo, giường cũng trải ga màu đen, dugnj cụ đều từ gỗ sơn đen, trên kệ còn có một vài đồ xem chừng là đổ cổ lâu năm.

Cả căn phòng toát lên vẻ tôn quý cùng xa hoa.

Ánh mắt nhìn theo Vân Tử Lạc, Nhiếp chính vương khó khăn nuốt nước bọt, cúi người, bế người con gái, giọng nói đã khàn khàn: " Mau ngủ đi"

Rồi sải bước bế nàng đi vào nội thất.

Nội thất rất lớn, nhưng bài trí hết sức đơn giản, chính giữa có một cái giường lớn sơn đen, đơn giản mà đẹp đẽ quý phái,

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút.

Hách Liên Ý xem ra đặc biệt yêu thích màu đen.

Nhiếp chính vương đem nàng đặt lêm giường lớn, cởi bỏ giày của chính mình, cũng không đợi thêm nữa, xoay người lên giường, cố trụ Vân Tử LẠc trong long.

Đôi mắt phượng chàng tối đi, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, tràn đầy tình cảm.

"Lạc nhi..." Chàng thâm tình gọi một tiếng, sau đó cúi đầu, ngậm lấy đôi môi anh đào đỏ thắm đã bị nước nóng làm hỏi sưng lên kia....

Hết chương 147

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Nhi Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook