Chương 343
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
08/06/2017
Diêu Linh Linh có lẽ là đã quen với sự tinh nghịch của con trai cho nên lúc nhìn thấy tiểu Vân Tình nhu thuận đáng yêu, ánh mắt lập tức sáng lên, hệt như nhìn thấy trân bảo, ôm mãi không chịu thả ra, còn đưa lễ vật ra mắt cho cô bé, đó là một bộ vòng tay và vòng cổ bằng bạc.
Đêm đó, sau khi Hách Liên Ý hồi cung, liền ôm lấy thê tử của mình thoải mái nằm trên giường, mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Vân Tử Lạc khó khăn lắm mới khẽ tách mình ra khỏi chàng được,một tay đặt lên vòng eo tinh tráng của chàng, nhẹ giọng hỏi:" Ý, Diêu bá bá bên kia thế nào rồi?"
Hách Liên Ý đau lòng ôm lấy nàng để nàng dựa vào ngực mình, một tay vòng qua bên tóc nàng, nhẹ giọng nói: " Bọn họ đã lên đường rồi, Diêu gia cũng hết sức thức thời, ông ấy biết rõ ở lại Kỳ Hạ sẽ chịu kết cục gì, mặc dù hiện tại Sở Tử Uyên không động đến họ, nhưng cũng không có nghĩa là về sau không động đến, dù sao Diêu gia cũng là phe phái của 'Tứ vương gia'"
Điểm này giống hệt những gì Vân Tử Lạc suy nghĩ.
Lúc trước, quan hệ của phụ thân và Diêu gia tương đối tốt, sau đó, đến lúc Diêu thừa tướng bị tước chức, chuyện đó nhất định ngoài suy đoán của phụ thân, nhớ lại Diêu bá bá cũng thường xuyên lưu tới nhà mình, ắt hắn hai người cùng phe phái với Tứ vương gia.
Tứ vương gia bị phế quyền, môi hở răng lạnh, khó trách Diêu Linh Linh lại lo lắng đến vậy.
Chỉ là muội ấy không biết rằng, mấy hôm trước Ý cũng đã nhắc với nàng chuyện này, Diêu bá bá là phụ thân của Linh Linh, hơn nữa Linh Linh lại là chính thế của Quỷ Mị, mà Diêu bá bá cũng là người chính trực, cho nên Ý muốn dùng ông ấy làm người của mình.
Bây giờ nghe nói bọn họ đang trên đường tới đây, Vân Tử Lạc cũng yên tâm hơn, tạm thời chưa vội nói với Diêu Linh Linh để cho muội ấy một bất ngờ lớn.
Mấy hôm nay, Diêu Linh Linh mỗi ngày đều tiến cung chăm sóc nàng, muội ấy dù sao cũng đã từng sinh con cho nên kinh nghiệm cũng hết sức phong phú, Quỷ Kiến Sầu và Hách Liên Vân TÌnh vài ngày chơi với nhau cũng dần quen thuộc, cho nên khi ở cùng một chỗ hết sức vui vẻ.
Một ngày, Diêu Linh Linh đỡ Vân Tử Lạc tản bộ trong hoa viên, người mang thai không thể ngồi yên một chỗ được, đi bộ vừa có lợi cho sức khỏe vừa dễ sinh nở, nhưng cũng không thể đi quá lâu được.
Van Tử Lạc vừa đi được một lúc đã cảm thấy mệt, Diêu Linh Linh đưa tay chỉ về cái đình phía trước nói với nàng:" CHúng ta qua bên đó nghỉ ngơi một chút"
Cung nữ lập tức chạy đến lau sạch bàn ghế ở đó,còn có người đi chuẩn bị trà, những cung nữ này đều là người cũ ở hoàng cung, cho nên làm việc hết sức nhanh nhẹn.
Hai người đến rồi lập tức ngồi xuống, mệt mỏi cũng dần biến mất, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Đang nói chuyện,thì nhìn thấy Lâm Thanh Thanh dẫn hai tiểu quỷ đi về phía này, Hách Liên Vân Tình và Quỷ Kiến Sầu mặt mày hết sức vui vẻ sáng lạn, bọn cung nữ mỗi người một tay dè dặt hầu hạ hai tiểu tổ tông đó.
Còn Lâm Thành Thanh thì đang nói chuyện cùng người đi bên cạnh.
Cẩn thận nhìn lại, người đó rõ ràng không phải là Tạ Vô Tâm mà là Hách Liên Trì.
Mấy tháng trước, Hách Liên Trì về Nam Xuyên trước, tin tức Nam Xuyên vương trở lại lập tức chấn động toàn bộ Nam Xuyên, nhưng rất nhanh, liền bị sự vui mừng khi tin tức Nam Xuyên độc. lập che lấp
Trong cung Nam Xuyên có Hách Liên Trì, có Tạ Vô Tâm, có mẫu thân nàng cùng sống chỗ này, tâm tình bà nhất định không vui vẻ. Nếu không phải vì nàng sắp sinh thì mẫu thân nàng có lẽ đã quay về Băng Thành.
Lâm Thanh Thanh khi nhìn thấy Vân Tử Lạc thì khóe miệng lập tức nhướn lên, nói với Hách Liên Trì một câu, Hách Liên Trì cũng lập tức nhìn về phía bên này.
Nhưng ông ấy cũng không có tiến đến, chỉ gật đầu, rồi rời đi.
Lâm Thanh Thanh dẫn Hách Liên Vân Tình cùng Quỷ Kiến Sâu bước đến đình.
"Mẹ"
"Mẹ!"
Hai tiến bi bô đồng thời vang lên,hai tiểu gia hỏa mỗi người đều chạy về hướng mẹ mình.
Vân Tử Lạc ôm Hách Liên Vân Tình, quay đầu nhìn lại thì thấy thân ảnh của Hách Liên Trì ngày càng xa dần, không khỏi nhíu mày.
Lâm Thanh Thanh thấy cung nữ dâng trà và ô mai đến liền hớp nhẹ một miếng, nói: " Hôm qua ta đẫ đến miếu Quan Âm ở thành Đông cầu bình an cho hai tiểu quỷ này, không nghĩ lại gặp Hách Liên trì ở đó. Ông ấy vừa giải thích lý với ta vì sao hôm qua lại ở đó"
Vân Tử Lạc không nói gì.
Diêu Linh Linh tò mò hỏi:" VÌ sao ạ?"
Đối với việc Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc nhan sắc tuyệt sắc giống hệt nhau, ban đầu muội ấy có chút khiếp sợ nhưng lâu dẫn đã thành quen.
"Cảnh hoa vương phi sắp được đón về đây, bây giờ bên miếu Quan Âm đang sắp xếp để bà ấy xuất gia"
Lâm Thanh Thanh bìn h thảnh nói.
"À" Vân Tử LẠc hơi nhếch môi.
Việc này Ý cũng không hề nhắc đến với nàng, bất quá nàng cũng cảm thấy không cần thiết.
Cảnh Hoa vương phi là mẫu thân của chàng, lại bời vì nàng mà bị bức phải xuất gia, nàng cũng vì việc này mà rất áy náy, đương nhiên, áy náy cũng chỉ là áy náy, nhưng nếu Cảnh Hoa vương phi được đón vào cung sống cùng nàng, nàng nhất định không đồng ý.
Nàng cũng không muốn đặt một quả bom hẹn giờ bên người mình.
Trong lòng Hách Liên Ý cũng rất rối rắm, càng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện Cảnh Hoa vương phi với nàng, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi Sở Tử Uyên đăng cơ, Ý rời khỏi Kỳ Hạ, để lại mẫu thân chàng ở đó cũng không thỏa đáng, ai biết Sở Tử Uyên sẽ làm ra những chuyện gì.
"Mẹ, người có muốn con đến gặp bà ta một chút hay không?"
Vân Tử Lạc nhíu mày hỏi.
Lâm Thanh Thanh "Ừm" một tiếng: "Đó là nhạc mẫu của con, ta đương nhiên sẽ muốn con đi, nhưng mà bà ta phải trả giá như vậy, ắt hẳn sẽ hận ta muốn chết, nếu như nhìn thấy ta và con, nhất định sẽ phát điên mất. Ta không muốn thấy bà ta, cũng là vì nể mặt cha con Ý nhi,còn con, bây giờ bụng con lớn như vậy, cũng không cần đến, dù sao Nam Xuyên nhiều người để ý con"
"vậy làm sao bây giờ?" Vân Tử Lạc hơi nhíu mày.
Nàng biết, Chuyện của mẫu thân và Hách Liên Trì bị người Nam Xuyên xuyên tạc ác ý, khi Ý vừa đến, chuyện đầu tiên chàng làm là ban thánh chỉ dẹp yên chuyện này, vì vậy mà oán hận trong dân chúng mới nhất thời yên ổn lại.
Nhưng giờ Cảnh Hoa vương phi quay về, nếu không đến bái kiến bà ta, đây sẽ là chuyện khiến nhiều người dèm pha.
Lâm Thanh Thanh nhìn lướt qua đám cung nữ đứng thẳng trong đình, đám cung nữ cũng biết ý liền lui xuống.
"Ta sẽ thay con" Bà nói.
Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh đột nhiên mở lớn mắt.
Lâm Thanh Thanh cười nói: " Ta hóa trang một tý, rồi mặc y phục của con, dùng ít gối giả bụng lớn, sẽ không người nào nhận ra đâu. Bất quá cũng chỉ đứng trước mặt người khác một chút, còn lúc vào phật đường, phát sinh chuyện gì thì người ngoài sẽ không thể biết được"
"Mẹ" Vân Tử Lạc gật đầu, muốn nói gì lại thôi.
Lâm Thanh Thanh chuyển ảnh mắt đi chỗ khác, thản nhiên nói: "con yên tâm đi, mẹ tự biết có chừng mực, dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Ý nhi, là thê tử của Hách Liên Trì, ta cũng sẽ nhún nhường bà ta chút ít, nỗi hận của bà ta ta có thể hiểu được. Những tổn thương thời gian qua cũng không thể dễ dàng hóa giải được, muốn xóa bỏ hiểu lầm của bà ta với ta, đó là điều không thể"
Nói rồi, bà xoa lên gương mặt mình.
"Gương mặt này, ta sẽ không để bà ta nhìn thấy"
Bà có thể cảm nhận được nỗi thống hận của một người, ngay cả gương mặt của người đó cũng không muốn nhìn.
Giống như Hoa Phong Bình
Mặc dù đã nhiều năm qua, tâm tình bà cũng đã lạnh nhạt hơn, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Trân lúc đó, bà cũng nhịn không được mà oán hận đến đau đớn cõi lòng.
Vân Tử Lạc đồng ý, rồi mang theo hai đứa trẻ đi thưởng ngoạn xung quanh.
Xa xa đã nhìn thấy, một đội cũng nữ đi về phía đình, trong tay mỗi người đều nâng đồ, trên đó đều phủ nhung đỏ, không nhìn rõ bên dưới là thứ gì.
Đám cung nữ đều trẻ tuổi, vòng eo như liễu, tóc bay lượn lờ trong gió.
Vân Tử Lạc thầm nghĩ, trong cung có không ít cung nữ dung mạo xinh đẹp. nói không chừng có không ít người ngày đêm vắt óc suy tính làm cách nào bò lên được giường của Ý, trở thành vương phi được sủng ái.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng tin tưởng Ý sẽ không phản bội nàng, bởi vì chàng đã từng nói, đời này chàng chỉ có một mình Lạc nhi, vì nàng chàng sẽ không đụng đến tam cung lục viện, chỉ sủng ái một mình nàng.
Chàng nói, nàng sẽ tin, không có bất kỳ lý do nào, tâm tư tin tưởng nhau, cảm giác thật diệu kỳ.
Nói rồi, nàng lại nghĩ đến mẹ mình, bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng giữ được tâm tư của hai người đàn ông, họ đối với những nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp dường như không để vào mắt.
Còn nhớ lúc hiện đại nàng đã từng xem được tin tức, một lão phu nhân gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn có thể chiêm được tâm tư của chàng trai trẻ. Nàng nghĩ, nữ nhân tuổi tác không quan trọng, chỉ cần có mị lực, vĩnh viễn sẽ không già.
Hơn nữa tâm tình của Hách Liên Ý vô tình hơn nam nhân thông thường, nếu như có mỹ nhân thực muốn nằm lên giường chàng, chàng nhất định sẽ đá xuống, đương nhiên, nàng cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Đôi khi, nữ nhân dung túng cũng là lý do khiến nam nhân phạm sai lầm.
Đang suy nghĩ miên man, thì bỗng nhiên cạch một tiếng, kèm theo đó là tiếng hét chói tai của một nữ nhân, cùng với đó là tiếng mắng người truyền đến thương đình: " Nữ nhân bỉ ổi, ngươi có biết là mình vừa làm rơi cái gì không?"
Cung nữ bên ngoài nhìn về phía Vân Tử Lạc một cái, đang muốn tiếp tục, lại bị ánh mắt của Vân Tử Lạc ngăn cản, mấy người trong đình cũng hướng mắt nhìn về phía đó.
Chri thấy đội hình chỉnh tề sớm đã mất trật tự, đồ được bày ở một bồn hoa nhỏ, một cung nữ đang quỳ trên mặt đất khóc thút thít, thân thể không ngừng run lên, bên người nàng ta, là một đống mảnh vụ bạc sáng lấp lánh, dưới cùng là tấm tơ lụa đỏ thẫm.
Một cung nữ giá vẻ mặt vênh váo tự đắc đứng trước mặt nàng ta, sắc mặt giận giữ quát lớn: " Đây là bình sứ ngọc Lam điền đưa đến tẩm cung của Hoàng hậu,, giá đáng ngàn vàng, người như ngươi đền nổi sao? Ta nói cho ngươi biết, nhà ngươi dù tán gia bại sản, bán chính mình cũng không đền nổi cái bình này"
Người cung nữ rõ ràng bị hù dọa không ít, liền nằm sấp trên mặt đát khóc thút thít, muốn nói gì, nhưng lại bị tiếng của cung nữ già kia lấn át : " Ta đã nói bao nhiêu lần phải cần thận, ngươi căn bản không nghe lọt lời của ta! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình xinh đẹp thì có thể làm phi tử sao?"
Đêm đó, sau khi Hách Liên Ý hồi cung, liền ôm lấy thê tử của mình thoải mái nằm trên giường, mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Vân Tử Lạc khó khăn lắm mới khẽ tách mình ra khỏi chàng được,một tay đặt lên vòng eo tinh tráng của chàng, nhẹ giọng hỏi:" Ý, Diêu bá bá bên kia thế nào rồi?"
Hách Liên Ý đau lòng ôm lấy nàng để nàng dựa vào ngực mình, một tay vòng qua bên tóc nàng, nhẹ giọng nói: " Bọn họ đã lên đường rồi, Diêu gia cũng hết sức thức thời, ông ấy biết rõ ở lại Kỳ Hạ sẽ chịu kết cục gì, mặc dù hiện tại Sở Tử Uyên không động đến họ, nhưng cũng không có nghĩa là về sau không động đến, dù sao Diêu gia cũng là phe phái của 'Tứ vương gia'"
Điểm này giống hệt những gì Vân Tử Lạc suy nghĩ.
Lúc trước, quan hệ của phụ thân và Diêu gia tương đối tốt, sau đó, đến lúc Diêu thừa tướng bị tước chức, chuyện đó nhất định ngoài suy đoán của phụ thân, nhớ lại Diêu bá bá cũng thường xuyên lưu tới nhà mình, ắt hắn hai người cùng phe phái với Tứ vương gia.
Tứ vương gia bị phế quyền, môi hở răng lạnh, khó trách Diêu Linh Linh lại lo lắng đến vậy.
Chỉ là muội ấy không biết rằng, mấy hôm trước Ý cũng đã nhắc với nàng chuyện này, Diêu bá bá là phụ thân của Linh Linh, hơn nữa Linh Linh lại là chính thế của Quỷ Mị, mà Diêu bá bá cũng là người chính trực, cho nên Ý muốn dùng ông ấy làm người của mình.
Bây giờ nghe nói bọn họ đang trên đường tới đây, Vân Tử Lạc cũng yên tâm hơn, tạm thời chưa vội nói với Diêu Linh Linh để cho muội ấy một bất ngờ lớn.
Mấy hôm nay, Diêu Linh Linh mỗi ngày đều tiến cung chăm sóc nàng, muội ấy dù sao cũng đã từng sinh con cho nên kinh nghiệm cũng hết sức phong phú, Quỷ Kiến Sầu và Hách Liên Vân TÌnh vài ngày chơi với nhau cũng dần quen thuộc, cho nên khi ở cùng một chỗ hết sức vui vẻ.
Một ngày, Diêu Linh Linh đỡ Vân Tử Lạc tản bộ trong hoa viên, người mang thai không thể ngồi yên một chỗ được, đi bộ vừa có lợi cho sức khỏe vừa dễ sinh nở, nhưng cũng không thể đi quá lâu được.
Van Tử Lạc vừa đi được một lúc đã cảm thấy mệt, Diêu Linh Linh đưa tay chỉ về cái đình phía trước nói với nàng:" CHúng ta qua bên đó nghỉ ngơi một chút"
Cung nữ lập tức chạy đến lau sạch bàn ghế ở đó,còn có người đi chuẩn bị trà, những cung nữ này đều là người cũ ở hoàng cung, cho nên làm việc hết sức nhanh nhẹn.
Hai người đến rồi lập tức ngồi xuống, mệt mỏi cũng dần biến mất, vừa uống trà vừa tán gẫu.
Đang nói chuyện,thì nhìn thấy Lâm Thanh Thanh dẫn hai tiểu quỷ đi về phía này, Hách Liên Vân Tình và Quỷ Kiến Sầu mặt mày hết sức vui vẻ sáng lạn, bọn cung nữ mỗi người một tay dè dặt hầu hạ hai tiểu tổ tông đó.
Còn Lâm Thành Thanh thì đang nói chuyện cùng người đi bên cạnh.
Cẩn thận nhìn lại, người đó rõ ràng không phải là Tạ Vô Tâm mà là Hách Liên Trì.
Mấy tháng trước, Hách Liên Trì về Nam Xuyên trước, tin tức Nam Xuyên vương trở lại lập tức chấn động toàn bộ Nam Xuyên, nhưng rất nhanh, liền bị sự vui mừng khi tin tức Nam Xuyên độc. lập che lấp
Trong cung Nam Xuyên có Hách Liên Trì, có Tạ Vô Tâm, có mẫu thân nàng cùng sống chỗ này, tâm tình bà nhất định không vui vẻ. Nếu không phải vì nàng sắp sinh thì mẫu thân nàng có lẽ đã quay về Băng Thành.
Lâm Thanh Thanh khi nhìn thấy Vân Tử Lạc thì khóe miệng lập tức nhướn lên, nói với Hách Liên Trì một câu, Hách Liên Trì cũng lập tức nhìn về phía bên này.
Nhưng ông ấy cũng không có tiến đến, chỉ gật đầu, rồi rời đi.
Lâm Thanh Thanh dẫn Hách Liên Vân Tình cùng Quỷ Kiến Sâu bước đến đình.
"Mẹ"
"Mẹ!"
Hai tiến bi bô đồng thời vang lên,hai tiểu gia hỏa mỗi người đều chạy về hướng mẹ mình.
Vân Tử Lạc ôm Hách Liên Vân Tình, quay đầu nhìn lại thì thấy thân ảnh của Hách Liên Trì ngày càng xa dần, không khỏi nhíu mày.
Lâm Thanh Thanh thấy cung nữ dâng trà và ô mai đến liền hớp nhẹ một miếng, nói: " Hôm qua ta đẫ đến miếu Quan Âm ở thành Đông cầu bình an cho hai tiểu quỷ này, không nghĩ lại gặp Hách Liên trì ở đó. Ông ấy vừa giải thích lý với ta vì sao hôm qua lại ở đó"
Vân Tử Lạc không nói gì.
Diêu Linh Linh tò mò hỏi:" VÌ sao ạ?"
Đối với việc Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc nhan sắc tuyệt sắc giống hệt nhau, ban đầu muội ấy có chút khiếp sợ nhưng lâu dẫn đã thành quen.
"Cảnh hoa vương phi sắp được đón về đây, bây giờ bên miếu Quan Âm đang sắp xếp để bà ấy xuất gia"
Lâm Thanh Thanh bìn h thảnh nói.
"À" Vân Tử LẠc hơi nhếch môi.
Việc này Ý cũng không hề nhắc đến với nàng, bất quá nàng cũng cảm thấy không cần thiết.
Cảnh Hoa vương phi là mẫu thân của chàng, lại bời vì nàng mà bị bức phải xuất gia, nàng cũng vì việc này mà rất áy náy, đương nhiên, áy náy cũng chỉ là áy náy, nhưng nếu Cảnh Hoa vương phi được đón vào cung sống cùng nàng, nàng nhất định không đồng ý.
Nàng cũng không muốn đặt một quả bom hẹn giờ bên người mình.
Trong lòng Hách Liên Ý cũng rất rối rắm, càng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện Cảnh Hoa vương phi với nàng, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi Sở Tử Uyên đăng cơ, Ý rời khỏi Kỳ Hạ, để lại mẫu thân chàng ở đó cũng không thỏa đáng, ai biết Sở Tử Uyên sẽ làm ra những chuyện gì.
"Mẹ, người có muốn con đến gặp bà ta một chút hay không?"
Vân Tử Lạc nhíu mày hỏi.
Lâm Thanh Thanh "Ừm" một tiếng: "Đó là nhạc mẫu của con, ta đương nhiên sẽ muốn con đi, nhưng mà bà ta phải trả giá như vậy, ắt hẳn sẽ hận ta muốn chết, nếu như nhìn thấy ta và con, nhất định sẽ phát điên mất. Ta không muốn thấy bà ta, cũng là vì nể mặt cha con Ý nhi,còn con, bây giờ bụng con lớn như vậy, cũng không cần đến, dù sao Nam Xuyên nhiều người để ý con"
"vậy làm sao bây giờ?" Vân Tử Lạc hơi nhíu mày.
Nàng biết, Chuyện của mẫu thân và Hách Liên Trì bị người Nam Xuyên xuyên tạc ác ý, khi Ý vừa đến, chuyện đầu tiên chàng làm là ban thánh chỉ dẹp yên chuyện này, vì vậy mà oán hận trong dân chúng mới nhất thời yên ổn lại.
Nhưng giờ Cảnh Hoa vương phi quay về, nếu không đến bái kiến bà ta, đây sẽ là chuyện khiến nhiều người dèm pha.
Lâm Thanh Thanh nhìn lướt qua đám cung nữ đứng thẳng trong đình, đám cung nữ cũng biết ý liền lui xuống.
"Ta sẽ thay con" Bà nói.
Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh đột nhiên mở lớn mắt.
Lâm Thanh Thanh cười nói: " Ta hóa trang một tý, rồi mặc y phục của con, dùng ít gối giả bụng lớn, sẽ không người nào nhận ra đâu. Bất quá cũng chỉ đứng trước mặt người khác một chút, còn lúc vào phật đường, phát sinh chuyện gì thì người ngoài sẽ không thể biết được"
"Mẹ" Vân Tử Lạc gật đầu, muốn nói gì lại thôi.
Lâm Thanh Thanh chuyển ảnh mắt đi chỗ khác, thản nhiên nói: "con yên tâm đi, mẹ tự biết có chừng mực, dù sao bà ta cũng là mẫu thân của Ý nhi, là thê tử của Hách Liên Trì, ta cũng sẽ nhún nhường bà ta chút ít, nỗi hận của bà ta ta có thể hiểu được. Những tổn thương thời gian qua cũng không thể dễ dàng hóa giải được, muốn xóa bỏ hiểu lầm của bà ta với ta, đó là điều không thể"
Nói rồi, bà xoa lên gương mặt mình.
"Gương mặt này, ta sẽ không để bà ta nhìn thấy"
Bà có thể cảm nhận được nỗi thống hận của một người, ngay cả gương mặt của người đó cũng không muốn nhìn.
Giống như Hoa Phong Bình
Mặc dù đã nhiều năm qua, tâm tình bà cũng đã lạnh nhạt hơn, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Ninh Trân lúc đó, bà cũng nhịn không được mà oán hận đến đau đớn cõi lòng.
Vân Tử Lạc đồng ý, rồi mang theo hai đứa trẻ đi thưởng ngoạn xung quanh.
Xa xa đã nhìn thấy, một đội cũng nữ đi về phía đình, trong tay mỗi người đều nâng đồ, trên đó đều phủ nhung đỏ, không nhìn rõ bên dưới là thứ gì.
Đám cung nữ đều trẻ tuổi, vòng eo như liễu, tóc bay lượn lờ trong gió.
Vân Tử Lạc thầm nghĩ, trong cung có không ít cung nữ dung mạo xinh đẹp. nói không chừng có không ít người ngày đêm vắt óc suy tính làm cách nào bò lên được giường của Ý, trở thành vương phi được sủng ái.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng tin tưởng Ý sẽ không phản bội nàng, bởi vì chàng đã từng nói, đời này chàng chỉ có một mình Lạc nhi, vì nàng chàng sẽ không đụng đến tam cung lục viện, chỉ sủng ái một mình nàng.
Chàng nói, nàng sẽ tin, không có bất kỳ lý do nào, tâm tư tin tưởng nhau, cảm giác thật diệu kỳ.
Nói rồi, nàng lại nghĩ đến mẹ mình, bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng giữ được tâm tư của hai người đàn ông, họ đối với những nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp dường như không để vào mắt.
Còn nhớ lúc hiện đại nàng đã từng xem được tin tức, một lão phu nhân gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn có thể chiêm được tâm tư của chàng trai trẻ. Nàng nghĩ, nữ nhân tuổi tác không quan trọng, chỉ cần có mị lực, vĩnh viễn sẽ không già.
Hơn nữa tâm tình của Hách Liên Ý vô tình hơn nam nhân thông thường, nếu như có mỹ nhân thực muốn nằm lên giường chàng, chàng nhất định sẽ đá xuống, đương nhiên, nàng cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Đôi khi, nữ nhân dung túng cũng là lý do khiến nam nhân phạm sai lầm.
Đang suy nghĩ miên man, thì bỗng nhiên cạch một tiếng, kèm theo đó là tiếng hét chói tai của một nữ nhân, cùng với đó là tiếng mắng người truyền đến thương đình: " Nữ nhân bỉ ổi, ngươi có biết là mình vừa làm rơi cái gì không?"
Cung nữ bên ngoài nhìn về phía Vân Tử Lạc một cái, đang muốn tiếp tục, lại bị ánh mắt của Vân Tử Lạc ngăn cản, mấy người trong đình cũng hướng mắt nhìn về phía đó.
Chri thấy đội hình chỉnh tề sớm đã mất trật tự, đồ được bày ở một bồn hoa nhỏ, một cung nữ đang quỳ trên mặt đất khóc thút thít, thân thể không ngừng run lên, bên người nàng ta, là một đống mảnh vụ bạc sáng lấp lánh, dưới cùng là tấm tơ lụa đỏ thẫm.
Một cung nữ giá vẻ mặt vênh váo tự đắc đứng trước mặt nàng ta, sắc mặt giận giữ quát lớn: " Đây là bình sứ ngọc Lam điền đưa đến tẩm cung của Hoàng hậu,, giá đáng ngàn vàng, người như ngươi đền nổi sao? Ta nói cho ngươi biết, nhà ngươi dù tán gia bại sản, bán chính mình cũng không đền nổi cái bình này"
Người cung nữ rõ ràng bị hù dọa không ít, liền nằm sấp trên mặt đát khóc thút thít, muốn nói gì, nhưng lại bị tiếng của cung nữ già kia lấn át : " Ta đã nói bao nhiêu lần phải cần thận, ngươi căn bản không nghe lọt lời của ta! Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình xinh đẹp thì có thể làm phi tử sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.