Chương 321: Hai nhà trở mặt!
Tuyết Sơn Tiểu Lộc
26/01/2017
Lúc trước Trường Nhạc công chúa giam lỏng Vân Tử Lạc cùng đứa con trong bụng nàng, khi Sở Tử Uyên gửi mật thư cho Nhiếp chính vương cũng không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho chàng biết địa điểm ở thôn Kim Ngưu, nói rằng chờ chàng đến sẽ thương lượng kỹ càng.
Lúc Nhiếp chính vương đến thôn phụ cận thôn Kim Ngưu mới biết được chủ ý của Trường NHạc công chúa, đương nhiên chàng cũng không ngốc nghếch cho rằng Sở Tử Uyên không can dự tới chuyện này, mặc dù lương tâm Sở Tử Uyên cắn rứt, hắn bán đứng Trường Nhạc công chúa, nhưng cũng không có nghĩa là có thể gạt bỏ chuyện hắn muốn làm tổn thương Lạc nhi.
Việc này chàng mặc dù có cảm kích hắn, nhưng cũng không nói với Bắc Đế.
Bằng không với tình cách của Bắc Đế, sau khi biết rõ chuyện này, nhất định sẽ trở mặt với Đông Lâm Quốc Quân, ắt sẽ mang đại quân san bằng Đông Lâm.
Nhưng như vậy chàng lại càng muốn dùng tự tay mình giải quyết con giận này, cũng không muốn người đời nói chàng 'ăn cơm mềm' phải dựa vào nhà vợ để trút giận thay phu thê chàng.
Nếu không, lần này Đông Lâm quốc quân sao lại đến Băng Thanh chứ?
Lá gan Trường Nhạc công chúa không phải lớn bình thường, không biết bản thân mình sắp chết đến nơi, còn dám diễn xiếc trước mặt Nhiếp chính vương.
Ý cười của Nhiếp chính vương càng thêm lạnh băng, trong tay chàng đã cầm một bình sứ nhỏ, chàng trở tay đưa cho một ám vệ đứng sau lưng mình, người có thể đứng sau lưng chàng đương nhiên cũng có chút bản lĩnh và đầu óc, không kém so với đám người Quỷ Hồn bao nhiêu.
Tên ám vệ nhận lấy bình thuốc, đảo đảo mắt, như nhân ra điều gì đó hắn cả kinh, cúi đầu nhìn về phía chủ nhân của mình.
Nhiếp chính vương quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng, nói rõ ràng bốn chữ ' Trường Nhạc công chúa"
Tên ám vệ kia gật đầu, lúc nhìn về phía Trường Nhạc công chúa, ánh mắt tràn đầy bi ai, ánh mắt kia giống như nhìn một người sắp đi vào đường chết.
Ở bên này, Trường Nhạc công chúa chỉ biết Hách Liên Vân Tình đang nhìn mình chằm chằm, lại không nói ra được một chữ, nàng ta lại càng thêm đắc ý, cố ỷ hỏi:" Bắc Đế bá bá, vì sao tiểu công chúa không nói chuyện vậy?"
Bắc Đế trầm giọng nói:" Chuyện này cũng rất bình thường Thanh Thanh lúc hơn một tuổi rưỡi mới có thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể thông minh như vậy, Tình nhi nói chậm, xem ra sẽ không thua kém Thanh Thanh"
Trường Nhạc công chúa ngẩn ra, không nghĩ rằng ông sẽ giải thích như vậy, lúc này nàng ta cười nhẹ một tiếng, không trả lời, nhưng ánh mắt lúc nhìn Hách Liên Vân Tình lại đầy thương cảm.
Vân Tử Lạc nhàn nhạt mở miệng:" Trường Nhạc công chúa, Tình nhi cũng không phải là không thể phát ra âm thanh, khi gặp người con bé thích, con bé sẽ cười khanh khách, nhưng nếu gặp người con bé không thích, nó tuyệt đối sẽ không cười"
Sắc mặt Trường Nhạc công chúa biến sắc, ánh mắt lóe lên một tia không vui
Nói như vậy, chẳng phải là nàng ta khiến con bé không thích sao?
Đang nghĩ ngợi gì, đột nhiên, Hách Liên Vân Tình vươn đôi tay trắng trẻo mập mạp hướng về phía Trường Nhạc công chúa, bởi vì ở khoảng cách gần, Trường Nhạc công chúa không nghĩ rằng bàn tay mập mạp xinh xắn kia lại đưa về phía mặt nàng ta, tuy chỉ là đứa trẻ bình thường nhưng khí lực cũng khá lớn, đã lưu lại một vết đỏ trên má nàng ta.
Tất cả mọi người đều bị một màn này hù dọa, ngay sau đó liền nghe một tiếng "Tiện nhân" bi bô vang lên trong đại điện.
Giọng nói mặc dù không lớn, nhưng tất cả mọi người trong đại điện đều nghe rõ ràng.
Bắc Đế khiếp sợ nhìn về phía Hách Liên Vân Tình đang trong lòng mình, nếu như ông không nghe nhầm thì vừa rồi tiểu Vân Tình vừa mới lên tiếng.
Trường Nhạc công chúa khiếp sợ kêu lên một tiếng, nàng ta bưng lấy mặt mình, một là vì vết thương truyền đến cảm giác đau nhức, hai là vì một đứa trẻ lại đột nhiên nói ra hai nhữ ấy.
Khi người trong đại điện còn chưa kịp phản ứng lại, Hách Liên Vân Tình đã mở to mắt, trừng mắt nhìn về phía Trường NHạc công chúa, đôi môi anh đào đỏ lại hé ra, nói thêm một chữ 'tiện nhân' nữa, lần này, tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Bọn họ không nghe nhầm chứ, nàng lại nói ra hai chữ tiện nhân này sao?
Vân Tử Lạc sải bước đi qua, ôm Hách Liên Vân Tình từ tay Bắc Đế, gương mặt kinh ngạc hỏi:" Tình nhi biết nói ?"
Nhiếp chính vương vẻ mặt khó tin đứng bên cạnh nàng, giọng nói có chút do dự:" Nàng nghe được con bé nói gì chưa?"
"Tiện nhân?" Bắc Đế trán nổi đầy vạch đen.
Trường Nhạc công chúa mặt mũi trắng bêch, ngón tay chỉ về phía Hách Liên Vân Tình, giọng run rẩy:" Nó còn nhỏ như vậy đã biết mắng người, lại còn nói thô tục như vậy!"
Nhiếp chính vương nghĩ đến chuyện vừa rồi nàng ta dám cười nhạo con gái mình, hiện tại lại dám mắng tiểu Vân Tình, lúc này sắc mặt chàng đã thay đổi, lạnh giọng nói:" Trẻ con là thiên sứ, con bé thấy người nào thế nào thì sẽ nói vậy, nếu đối với công chúa, con bé nói ra hai chữ' tiện nhân', ắt hẳn công chúa cũng không tốt đẹp hơn "
Lời này không hề khách khác, không những trường Nhạc công chúa tức giận, mà ngay cả đông Lâm quốc quân cũng rất tức giận, ông ta bật dậy nói lớn:" Nhiếp chính vương, ngươi nói vậy là có ý gì?"
Nhiếp chính vương nâng mắt, đối mặt với ông ta, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị không một tia lo sợ: " Hoàng thượng, tiểu vương chỉ nói sự thật, chuyện phát sinh vừa rôi mọi người đều nhìn thấy hết"
"Trẻ con nói bậy trẫm sẽ không trách tội, thế nhưng Nhiếp chính vương tại sao lại dám nhục mạ công chúa của trẫm"
Đông Lâm Quốc Quân nắm chặt quả đấm.
"Công chúa?" Nhiếp chính vương mỉa mai câu dẫn cánh môi:" May mà nàng ta đầu thai trong bụng của hoàng hậu, đó cũng là phúc khí của nàng ta, nếu là sinh ra trong dân gian, hoặc là con của triều thân, sợ là sớm đã bị dìm chết rồi"
Đông Lâm Quốc Quân sắc mặt trắng bệch, tức giận nói:" Hách Liên Ý, trẫm nghe nói phụ vương Hách Liên Trì của ngươi cũng ở Băng Thành, nhớ năm đó hắn cung kinh khiêm nhường bao nhiêu, tại sao lại dạy ra một đứa con không biết chừng mực như ngươi chứ, thật không biết tôn trọng trưởng bối"
"Nếu ông ấy tốt như vậy tại sao lại vứt bỏ mặc kệ Nam Xuyên? Cũng chỉ có người xem ông ta là tốt mà thôi" Nhiếp chính vương đối đáp lời của ông ta.
Nhưng Vân Tử Lạc cũng bị chọc tức, nàng một tay ôm tiểu Vân Tình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đông Lâm Quốc Quân, nói từng chữ từng chữ một :" Đông Lâm Quốc Quân, cai gái không giống cha mẹ là chuyện rất bình thường, người thông minh tuyệt đĩnh, anh dũng cái thế, vì sao lại dạy ra một đứa con như vậy? Đây là chuyện làm ta hết sức nghi ngờ"
Đông Lâm Quốc Quân cùng Trường Nhạc công chúa nghe vậy, vừa sợ vừa giận.
"Lạc nhi" BẮc Đế trầm giọng quát:" Cho dù là chuyện gì, ông ấy cũng là gia gia của ocn, con làm sao có thể nói trưởng bối như vậy?"
"Ông ngoai, con bất quá chỉ là vô tình bất kính với Đông Lâm Quốc Quân, là do ông ấy không tôn trọng phu quân con trước! Ông ấy dám phủ nhận sao, con gái ông ấy bên ngoài đã gây ra không ít chuyện, trong lòng ông ấy chẳng lẽ không biết?"
Từ lúc ông ta đem so sánh Hách Liên Ý với Hách lIên Trì, thì đã chọc giận Vân Tử Lạc.
Ý đã đủ đáng thương rồi, Hách Liên Trì, ông ta căn bản không có trách nhiệm của một người cha.
"Làm càn" sắc mặt Đông Lâm Quốc quân trắng bệch, tay nắm chặt quả đấm, nếu không phải đây là Thủy tinh điện, hắn sớm đã liều mạng với hai tiểu bối này
SỞ Tử Uyên đứng cản trước mặt ông ta, nhìn chằm chằm về phía Nhiếp chính vương nói:" Nhiếp chính vương, luận về công, ngài là Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ, mặc dù ngài không còn ở trong triều, nhưng cũng không ai có thể nghi ngờ quyền uy của ngài, ngài là đại diện cho cả Kỳ Hạ, luận về tư, ngài là biểu huynh của ta, nhạc phụ của ta cũng là trưởng bối của ngài, về công về tư là ngài đều không đúng! Mong ngài xin lỗi phụ hoàng ta"
Trường NHạc công chúa ngẩng gương mặt trắng bệch lên, nói chen vào: " Ta không cần Hách Liên Ý xin lỗi! Ta muốn Vân Tử Lạc cho chúng ta một lời giải thích hợp lý hợp tình" Nói rồi nàng ta liếc nhìn về phía Bắc Đế.
Lâm Thanh Thanh chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ôm lấy tiểu Vân Tình từ trong lòng Vân Tử Lạc, nhàn nhạt liếc về phía Đông Lâm quốc quân, nói:" Ta không biết Trường Nhạc công chúa là người thế nào, nhưng ta biết rõ con gái ta là người như thế nào, hai đứa nó chỉ nhằm về phía Trường NHạc, cũng không liên quan gì đến Chúc bá bá, càng không ảnh hương đển giao bang của hai nước"
Bà vừa mở miệng, mấy người Đông Lâm Quốc Quân đều nhìn về phía bà.
Lâm Thanh Thanh vừa nhìn về phía Trường NHạc nói:" Từ lúc bước vào ta đã để ý, Trường Nhạc dường như có cừu hận với con gái của ta, ta cũng không biết các nàng đã có hiềm khích gì, nhưng nếu Chúc bá bá còn nhờ tới giao tình của ha nhà, tốt nhất nên làm rõ chuyện này, hiểu lầm ắt sẽ được cởi bỏ, nếu không muốn, vậy chuyện này đến đây chấm dứt đi"
Đông lâm Quốc Quân bị những lời này của Lâm Thanh Thanh làm chấn động, không nghĩ rằng bà sẽ nói dứt khoát như vậy/
Trường Nhạc công chúa mặt trắng bệch nói:" Cái gì cừu hận chứ, bất quá chỉ là ta lấy nam nhân nàng ta thích mà thôi"
"Trường Nhạc" Sắc mặt Sở Tử Uyên liền trở nên trắng bệch.
Lâm Thanh Thanh lúc này mới nhìn về phía Sở Tử Uyên khẽ nhíu mày.
Vân Tử Lạc suýt nữa bật cười thành tiếng, Trường Nhạc này bản lĩnh đổi trắng thay đen thật không tầm thường.
"Nếu là ta thích Bát vương gia, lại bị ngươi cướp mất, thì người hận phải là ta mới đúng chứ không phải là ngươi! Hơn nữa chúng ta ai cũng biết, ngươi từng muốn gả cho phu quân của ta, đáng tiếc phu quân ta nhìn ngươi chướng mắt, cự tuyệt hôn sự giưa hai nước, chắc ngươi hận ta vì chuyện này"
Vân Tử Lạc nhàn nhạt lên tiếng.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh đã hiểu rõ mọi chuyện, không khỏi lạnh lùng nhướn môi/
Trường Nhạc công chúa còn muốn phản bác, Đông Lâm Quốc Quân đã nhìn trừng trừng về phía Bắc Đế, quát lên:" Đủ rồi! Trường Nhạc, Tử Uyên, chúng ta về Đông Lâm"
Không nói thêm câu thứ hai, hắn dẫn theo người của mình nghênh ngang rời khỏi đại điện.
"Chúc bá bá đi thong thả" Lâm Thanh Thanh đuổi theo hai bước, kêu lên một tiếng.
Sở Tử Uyên mím môi, nhìn Vân Tử Lạc một cái, Vân Tử Lạc nghiêng đầu không đếm xỉa đến hắn.
"Từ Uyên, còn không đi!" Trường Nhạc công chua bặm mặt, nổi giận quát lên.
Sở Tử Uyên xoay người đi theo.
Trong điện, lập tức chỉ còn lại một nhà Bắc Đế/
Lâm Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của Sở Tử Uyên biến mất sau cửa đại điện, trong lòng đã rõ mọi chuyện, khóe miệng không khỏi thoáng ý cười châm biếm nói: " Với tài mạo của Lạc nhi, lại phải cùng nữ nhân khác tranh giành một nam nhân sao? Quả nhiên là không biết tự lượng sức mình! Chúc bá bá cả đời anh minh, từ trước đến nay ta rất tôn kính ông ấy, lại không nghĩ rằng, ông ấy lại dạy dỗ ra một nữ nhi chỉ biết đố kỵ như vậy!"
Lúc Nhiếp chính vương đến thôn phụ cận thôn Kim Ngưu mới biết được chủ ý của Trường NHạc công chúa, đương nhiên chàng cũng không ngốc nghếch cho rằng Sở Tử Uyên không can dự tới chuyện này, mặc dù lương tâm Sở Tử Uyên cắn rứt, hắn bán đứng Trường Nhạc công chúa, nhưng cũng không có nghĩa là có thể gạt bỏ chuyện hắn muốn làm tổn thương Lạc nhi.
Việc này chàng mặc dù có cảm kích hắn, nhưng cũng không nói với Bắc Đế.
Bằng không với tình cách của Bắc Đế, sau khi biết rõ chuyện này, nhất định sẽ trở mặt với Đông Lâm Quốc Quân, ắt sẽ mang đại quân san bằng Đông Lâm.
Nhưng như vậy chàng lại càng muốn dùng tự tay mình giải quyết con giận này, cũng không muốn người đời nói chàng 'ăn cơm mềm' phải dựa vào nhà vợ để trút giận thay phu thê chàng.
Nếu không, lần này Đông Lâm quốc quân sao lại đến Băng Thanh chứ?
Lá gan Trường Nhạc công chúa không phải lớn bình thường, không biết bản thân mình sắp chết đến nơi, còn dám diễn xiếc trước mặt Nhiếp chính vương.
Ý cười của Nhiếp chính vương càng thêm lạnh băng, trong tay chàng đã cầm một bình sứ nhỏ, chàng trở tay đưa cho một ám vệ đứng sau lưng mình, người có thể đứng sau lưng chàng đương nhiên cũng có chút bản lĩnh và đầu óc, không kém so với đám người Quỷ Hồn bao nhiêu.
Tên ám vệ nhận lấy bình thuốc, đảo đảo mắt, như nhân ra điều gì đó hắn cả kinh, cúi đầu nhìn về phía chủ nhân của mình.
Nhiếp chính vương quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng, nói rõ ràng bốn chữ ' Trường Nhạc công chúa"
Tên ám vệ kia gật đầu, lúc nhìn về phía Trường Nhạc công chúa, ánh mắt tràn đầy bi ai, ánh mắt kia giống như nhìn một người sắp đi vào đường chết.
Ở bên này, Trường Nhạc công chúa chỉ biết Hách Liên Vân Tình đang nhìn mình chằm chằm, lại không nói ra được một chữ, nàng ta lại càng thêm đắc ý, cố ỷ hỏi:" Bắc Đế bá bá, vì sao tiểu công chúa không nói chuyện vậy?"
Bắc Đế trầm giọng nói:" Chuyện này cũng rất bình thường Thanh Thanh lúc hơn một tuổi rưỡi mới có thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể thông minh như vậy, Tình nhi nói chậm, xem ra sẽ không thua kém Thanh Thanh"
Trường Nhạc công chúa ngẩn ra, không nghĩ rằng ông sẽ giải thích như vậy, lúc này nàng ta cười nhẹ một tiếng, không trả lời, nhưng ánh mắt lúc nhìn Hách Liên Vân Tình lại đầy thương cảm.
Vân Tử Lạc nhàn nhạt mở miệng:" Trường Nhạc công chúa, Tình nhi cũng không phải là không thể phát ra âm thanh, khi gặp người con bé thích, con bé sẽ cười khanh khách, nhưng nếu gặp người con bé không thích, nó tuyệt đối sẽ không cười"
Sắc mặt Trường Nhạc công chúa biến sắc, ánh mắt lóe lên một tia không vui
Nói như vậy, chẳng phải là nàng ta khiến con bé không thích sao?
Đang nghĩ ngợi gì, đột nhiên, Hách Liên Vân Tình vươn đôi tay trắng trẻo mập mạp hướng về phía Trường Nhạc công chúa, bởi vì ở khoảng cách gần, Trường Nhạc công chúa không nghĩ rằng bàn tay mập mạp xinh xắn kia lại đưa về phía mặt nàng ta, tuy chỉ là đứa trẻ bình thường nhưng khí lực cũng khá lớn, đã lưu lại một vết đỏ trên má nàng ta.
Tất cả mọi người đều bị một màn này hù dọa, ngay sau đó liền nghe một tiếng "Tiện nhân" bi bô vang lên trong đại điện.
Giọng nói mặc dù không lớn, nhưng tất cả mọi người trong đại điện đều nghe rõ ràng.
Bắc Đế khiếp sợ nhìn về phía Hách Liên Vân Tình đang trong lòng mình, nếu như ông không nghe nhầm thì vừa rồi tiểu Vân Tình vừa mới lên tiếng.
Trường Nhạc công chúa khiếp sợ kêu lên một tiếng, nàng ta bưng lấy mặt mình, một là vì vết thương truyền đến cảm giác đau nhức, hai là vì một đứa trẻ lại đột nhiên nói ra hai nhữ ấy.
Khi người trong đại điện còn chưa kịp phản ứng lại, Hách Liên Vân Tình đã mở to mắt, trừng mắt nhìn về phía Trường NHạc công chúa, đôi môi anh đào đỏ lại hé ra, nói thêm một chữ 'tiện nhân' nữa, lần này, tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Bọn họ không nghe nhầm chứ, nàng lại nói ra hai chữ tiện nhân này sao?
Vân Tử Lạc sải bước đi qua, ôm Hách Liên Vân Tình từ tay Bắc Đế, gương mặt kinh ngạc hỏi:" Tình nhi biết nói ?"
Nhiếp chính vương vẻ mặt khó tin đứng bên cạnh nàng, giọng nói có chút do dự:" Nàng nghe được con bé nói gì chưa?"
"Tiện nhân?" Bắc Đế trán nổi đầy vạch đen.
Trường Nhạc công chúa mặt mũi trắng bêch, ngón tay chỉ về phía Hách Liên Vân Tình, giọng run rẩy:" Nó còn nhỏ như vậy đã biết mắng người, lại còn nói thô tục như vậy!"
Nhiếp chính vương nghĩ đến chuyện vừa rồi nàng ta dám cười nhạo con gái mình, hiện tại lại dám mắng tiểu Vân Tình, lúc này sắc mặt chàng đã thay đổi, lạnh giọng nói:" Trẻ con là thiên sứ, con bé thấy người nào thế nào thì sẽ nói vậy, nếu đối với công chúa, con bé nói ra hai chữ' tiện nhân', ắt hẳn công chúa cũng không tốt đẹp hơn "
Lời này không hề khách khác, không những trường Nhạc công chúa tức giận, mà ngay cả đông Lâm quốc quân cũng rất tức giận, ông ta bật dậy nói lớn:" Nhiếp chính vương, ngươi nói vậy là có ý gì?"
Nhiếp chính vương nâng mắt, đối mặt với ông ta, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị không một tia lo sợ: " Hoàng thượng, tiểu vương chỉ nói sự thật, chuyện phát sinh vừa rôi mọi người đều nhìn thấy hết"
"Trẻ con nói bậy trẫm sẽ không trách tội, thế nhưng Nhiếp chính vương tại sao lại dám nhục mạ công chúa của trẫm"
Đông Lâm Quốc Quân nắm chặt quả đấm.
"Công chúa?" Nhiếp chính vương mỉa mai câu dẫn cánh môi:" May mà nàng ta đầu thai trong bụng của hoàng hậu, đó cũng là phúc khí của nàng ta, nếu là sinh ra trong dân gian, hoặc là con của triều thân, sợ là sớm đã bị dìm chết rồi"
Đông Lâm Quốc Quân sắc mặt trắng bệch, tức giận nói:" Hách Liên Ý, trẫm nghe nói phụ vương Hách Liên Trì của ngươi cũng ở Băng Thành, nhớ năm đó hắn cung kinh khiêm nhường bao nhiêu, tại sao lại dạy ra một đứa con không biết chừng mực như ngươi chứ, thật không biết tôn trọng trưởng bối"
"Nếu ông ấy tốt như vậy tại sao lại vứt bỏ mặc kệ Nam Xuyên? Cũng chỉ có người xem ông ta là tốt mà thôi" Nhiếp chính vương đối đáp lời của ông ta.
Nhưng Vân Tử Lạc cũng bị chọc tức, nàng một tay ôm tiểu Vân Tình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đông Lâm Quốc Quân, nói từng chữ từng chữ một :" Đông Lâm Quốc Quân, cai gái không giống cha mẹ là chuyện rất bình thường, người thông minh tuyệt đĩnh, anh dũng cái thế, vì sao lại dạy ra một đứa con như vậy? Đây là chuyện làm ta hết sức nghi ngờ"
Đông Lâm Quốc Quân cùng Trường Nhạc công chúa nghe vậy, vừa sợ vừa giận.
"Lạc nhi" BẮc Đế trầm giọng quát:" Cho dù là chuyện gì, ông ấy cũng là gia gia của ocn, con làm sao có thể nói trưởng bối như vậy?"
"Ông ngoai, con bất quá chỉ là vô tình bất kính với Đông Lâm Quốc Quân, là do ông ấy không tôn trọng phu quân con trước! Ông ấy dám phủ nhận sao, con gái ông ấy bên ngoài đã gây ra không ít chuyện, trong lòng ông ấy chẳng lẽ không biết?"
Từ lúc ông ta đem so sánh Hách Liên Ý với Hách lIên Trì, thì đã chọc giận Vân Tử Lạc.
Ý đã đủ đáng thương rồi, Hách Liên Trì, ông ta căn bản không có trách nhiệm của một người cha.
"Làm càn" sắc mặt Đông Lâm Quốc quân trắng bệch, tay nắm chặt quả đấm, nếu không phải đây là Thủy tinh điện, hắn sớm đã liều mạng với hai tiểu bối này
SỞ Tử Uyên đứng cản trước mặt ông ta, nhìn chằm chằm về phía Nhiếp chính vương nói:" Nhiếp chính vương, luận về công, ngài là Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ, mặc dù ngài không còn ở trong triều, nhưng cũng không ai có thể nghi ngờ quyền uy của ngài, ngài là đại diện cho cả Kỳ Hạ, luận về tư, ngài là biểu huynh của ta, nhạc phụ của ta cũng là trưởng bối của ngài, về công về tư là ngài đều không đúng! Mong ngài xin lỗi phụ hoàng ta"
Trường NHạc công chúa ngẩng gương mặt trắng bệch lên, nói chen vào: " Ta không cần Hách Liên Ý xin lỗi! Ta muốn Vân Tử Lạc cho chúng ta một lời giải thích hợp lý hợp tình" Nói rồi nàng ta liếc nhìn về phía Bắc Đế.
Lâm Thanh Thanh chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ôm lấy tiểu Vân Tình từ trong lòng Vân Tử Lạc, nhàn nhạt liếc về phía Đông Lâm quốc quân, nói:" Ta không biết Trường Nhạc công chúa là người thế nào, nhưng ta biết rõ con gái ta là người như thế nào, hai đứa nó chỉ nhằm về phía Trường NHạc, cũng không liên quan gì đến Chúc bá bá, càng không ảnh hương đển giao bang của hai nước"
Bà vừa mở miệng, mấy người Đông Lâm Quốc Quân đều nhìn về phía bà.
Lâm Thanh Thanh vừa nhìn về phía Trường NHạc nói:" Từ lúc bước vào ta đã để ý, Trường Nhạc dường như có cừu hận với con gái của ta, ta cũng không biết các nàng đã có hiềm khích gì, nhưng nếu Chúc bá bá còn nhờ tới giao tình của ha nhà, tốt nhất nên làm rõ chuyện này, hiểu lầm ắt sẽ được cởi bỏ, nếu không muốn, vậy chuyện này đến đây chấm dứt đi"
Đông lâm Quốc Quân bị những lời này của Lâm Thanh Thanh làm chấn động, không nghĩ rằng bà sẽ nói dứt khoát như vậy/
Trường Nhạc công chúa mặt trắng bệch nói:" Cái gì cừu hận chứ, bất quá chỉ là ta lấy nam nhân nàng ta thích mà thôi"
"Trường Nhạc" Sắc mặt Sở Tử Uyên liền trở nên trắng bệch.
Lâm Thanh Thanh lúc này mới nhìn về phía Sở Tử Uyên khẽ nhíu mày.
Vân Tử Lạc suýt nữa bật cười thành tiếng, Trường Nhạc này bản lĩnh đổi trắng thay đen thật không tầm thường.
"Nếu là ta thích Bát vương gia, lại bị ngươi cướp mất, thì người hận phải là ta mới đúng chứ không phải là ngươi! Hơn nữa chúng ta ai cũng biết, ngươi từng muốn gả cho phu quân của ta, đáng tiếc phu quân ta nhìn ngươi chướng mắt, cự tuyệt hôn sự giưa hai nước, chắc ngươi hận ta vì chuyện này"
Vân Tử Lạc nhàn nhạt lên tiếng.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh đã hiểu rõ mọi chuyện, không khỏi lạnh lùng nhướn môi/
Trường Nhạc công chúa còn muốn phản bác, Đông Lâm Quốc Quân đã nhìn trừng trừng về phía Bắc Đế, quát lên:" Đủ rồi! Trường Nhạc, Tử Uyên, chúng ta về Đông Lâm"
Không nói thêm câu thứ hai, hắn dẫn theo người của mình nghênh ngang rời khỏi đại điện.
"Chúc bá bá đi thong thả" Lâm Thanh Thanh đuổi theo hai bước, kêu lên một tiếng.
Sở Tử Uyên mím môi, nhìn Vân Tử Lạc một cái, Vân Tử Lạc nghiêng đầu không đếm xỉa đến hắn.
"Từ Uyên, còn không đi!" Trường Nhạc công chua bặm mặt, nổi giận quát lên.
Sở Tử Uyên xoay người đi theo.
Trong điện, lập tức chỉ còn lại một nhà Bắc Đế/
Lâm Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của Sở Tử Uyên biến mất sau cửa đại điện, trong lòng đã rõ mọi chuyện, khóe miệng không khỏi thoáng ý cười châm biếm nói: " Với tài mạo của Lạc nhi, lại phải cùng nữ nhân khác tranh giành một nam nhân sao? Quả nhiên là không biết tự lượng sức mình! Chúc bá bá cả đời anh minh, từ trước đến nay ta rất tôn kính ông ấy, lại không nghĩ rằng, ông ấy lại dạy dỗ ra một nữ nhi chỉ biết đố kỵ như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.